Imperfect Girl

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

286 1261

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên mob tà giáo trong con game eroge toàn một lũ cuồng dại liều chết

へぶん99

Tuy nhiên, hình như phe tôi chỉ toàn một lũ điên, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng.

22 48

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

(Tạm ngưng)

Nữ chính loli lại là kẻ liếm tôi điên cuồng nhất!

东海神宫龙中杰 (Đông Hải Thần Cung Long Trung Kiệt)

Một câu chuyện đầy nghịch lý, hài hước và ngọt ngào, nơi thế giới xoay ngược, chính tà lẫn lộn,và tình cảm khởi nguồn từ những điều… chẳng ai ngờ tới.

30 105

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

43 373

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

(Đang ra)

Danshida to Omotte Ita osananajimi to No shinkon seikatsu Ga umaku Iki sugiru ken Ni tsuite

Hamubane

Từng chút một, mối quan hệ của họ dần thay đổi.

52 7067

Oneshot - 6

Sinh mạng đã mất sẽ chẳng thể lấy lại được, nhưng chúng ta sẽ quay ngược thời gian một chút. Từ đầu đến giờ, cô bé bị xe tông trúng kia không hề đi bộ đến trường một mình, mà bên cạnh cô bé còn có một người bạn.

Hai cô bé đó đi qua trước mặt tôi, thoạt nhìn thì hai đứa có vẻ khá thân nhau. Vì đang đi xe đạp nên chẳng mấy chốc mà tôi đã bắt kịp những bước chân của học sinh tiểu học đó. Tôi đang đi chiếc xe đạp địa hình đã nói ở trên, nên dù có đi trên vỉa hè hay không, tôi cũng không cần phải cố gắng nhiều.

Khi lại gần, tôi nhận thấy hai nữ sinh tiểu học đang đi cạnh nhau có vẻ không thân thiết lắm. Bạn có thể sẽ thắc mắc tại sao tôi lại nghĩ vậy, vì dù gì tôi cũng không phải Sherlock Holmes, nhưng nếu ở đó thì ai cũng sẽ nhận ra thôi.

Hai đứa vừa đi bộ cạnh nhau vừa chơi điện tử.

Tôi không biết chúng dùng máy gì, nhưng chỉ với một cái liếc, tôi khá chắc chắn chúng đang chơi hai trò chơi khác nhau. Trúng phóc, thời đó nếu không có mấy thứ như dây cáp kết nối thì sẽ không thể chơi cùng nhau được.

Hai đứa đi trên cùng một con đường dẫn đến trường, nhưng lại chơi hai trò chơi khác nhau. Chắc chắn hai đứa ấy không thân thiết là mấy.

Nhưng hồi đó thì tôi không nghĩ vậy. Ngoài ra, giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy có khi chúng thân với nhau theo một cách đặc biệt.

Thế là tôi đang ngồi trên chiếc xe đạp, cũng đang đi đến trường, tức là tôi có thể dễ dàng lách qua hai đứa chúng. Nhưng tôi đã không làm.

Lề đường rất hẹp nên muốn lách qua thì chắc chắn tôi sẽ tông trúng một trong hai, ít nhất là tông nhẹ. Là một người đã chứng kiến nhiều vụ tai nạn giao thông, tôi cực kỳ muốn tránh sự tương tác ấy. Tôi có thể chấp nhận những vụ tai nạn là một phần của cuộc sống, nhưng tôi rất không muốn tham gia vào cái phần đấy, càng không muốn là kẻ gây ra. Thật ra, có khi vì có nhiều hiểu biết về tai nạn giao thông nên tôi muốn tránh tạo ra một vụ. Đó là lý do mà đến bây giờ tôi vẫn chưa có bằng lái xe. Tôi biết rất rõ về việc tai nạn có thể xảy ra một cách dễ dàng mà không một ai có lỗi. Giấy tờ tùy thân duy nhất tôi có là hộ chiếu. Như vậy cũng rất là tiện lợi, vì cứ phải mười năm tôi mới phải đi làm mới một lần.

Nhưng nếu xét đến chuyện xảy ra sau đó, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi cố lách qua hai cô bé đó, dù có phải dùng đến vũ lực. Có lẽ một chuyện như thế sẽ dạy chúng về sự nguy hiểm khi vừa đi vừa chơi game, và thảm kịch kia có thể được tránh khỏi. Hoặc nếu không lách qua, ít nhất tôi cũng nên bóp chuông.

Vấn đề là, dù sẽ không đáng sợ bằng tiếng còi oto, thì tôi vẫn do dự khi nghĩ đến những phản ứng trong khả năng của hai cô bé khi tôi bóp chiếc chuông xe đạp của mình. Dĩ nhiên làm vậy sẽ khiến chúng sợ, và tôi sẽ thấy rất tồi tệ. Tôi không muốn đi dọa mấy đứa trẻ con tí nào… và tôi sẽ thừa nhận luôn, dù cho khi đó không phải là thời đại mà mỗi đứa trẻ đều mang một chiếc còi báo động theo mình, tôi vẫn lo là sẽ khiến chúng hét lên.

Cùng lúc đó, hành động của tôi đã có thể ngăn chặn một thảm kịch còn lớn hơn, nhưng giờ có nghĩ như vậy cũng chỉ tạo ra một vòng lẩn quẩn không hồi kết, nên tôi sẽ không nói về chuyện đó nữa.

Đầu tôi thì mải nghĩ ngợi, hai cô bé thì cứ thong dong bước qua đường, nhập tâm vào trò chơi của chúng đến mức không để ý đến đèn đỏ. Một ttong hai thì bị xe tải đâm.

Chỉ một thôi.

Phải, chỉ một đứa bị đâm, đứa còn lại an toàn. Trong cái rủi còn có cái may. Một đứa còn sống vẫn tốt hơn là có hai cái xác nằm bất động trên đường. Tôi có lẽ hơi lạc lõng với các chuẩn mực đạo đức chung, nhưng tôi cảm thấy bất kỳ ai cũng sẽ đồng tình với quan điểm đó.

Nhưng thứ khiến tôi chú ý là những hành động tiếp theo của cô bé sống sót, cô bé mà đứng một mình giữa đường. Nói là chú ý đã là nói giảm nói tránh rồi đấy. Cô bé đó thực sự đã khiến tôi chết lặng cơ.

Cảnh tượng đó ám ảnh hơn so với vụ tai nạn đã xé toạc cô bé kia, và còn khủng khiếp hơn suy nghĩ về việc có máu bắn lên xe đạp của tôi. Cả người tôi cứng đờ lại vì sốc.

Cô bé ấy nhận thấy bạn mình đã biến mất, quay đầu lại, và nhận thức được tình hình. Cô bé ấy nhận thức được rằng bạn mình, ngươi vừa đi cùng mình lúc trước, đã không còn trên thế giới này nữa.

Nhưng rồi.

Cô bé quay trở lại với trò chơi mà mình đang chơi. Chân cô bé cắm rễ ở ngay vị trí đó.

Đầu tôi như muốn loạn cả lên. Cái quái gì vậy? Em ấy quay lại chơi game tiếp sao? Sau khi chứng kiến bạn mình chết ngay trước mắt? Không, khoan đã nào, hay là em ấy không thể chấp nhận được chuyện vừa xảy ra. Tôi tự hỏi liệu cô bé quay lại chơi game có phải là cách để trốn tránh ý nghĩ rằng, chỉ cần thay đổi vị trí một chút xíu, cô bé hoàn toàn có thể cùng chung số phận cái chết thảm khốc với bạn mình hay không.

Tôi muốn tin vào điều đó, nhưng tôi đã lầm.

Cô bé ấy chơi game thêm một chút rồi dừng lại, tắt nó đi, và cất chiếc máy chơi game vào trong cặp sách. Rồi—

“XX-chan!”

Cô be hét lên, gọi to tên bạn mình (Tôi không nghe rõ tên lắm) rồi chạy đến nơi còn sót lại cái đầu của bạn mình.

“Cậu sẽ ổn thôi, XX-chan!” cô bé hét lên, ôm chặt lấy đầu của XX-chan vào lòng. Với những người khác, hẳn đó phải là tiếng khóc đầy thống khổ của một cô bé hồn nhiên, ngây dại. Hoặc ít nhất là nghe như vậy. Với những người đi đường hiếu kỳ đang kéo đến hiện trường thì có vẻ là như vậy.

Tôi không thể trách họ vì đã bày tỏ sự tiếc thương cho cô bé nhỏ nhắn, tội nghiệp khi cô bé đó khóc lóc thảm thiết được.

Nhưng tôi đã nhìn thấy. Thứ mà không một ai để ý. Cô bé đó đã bỏ thời gian ra để lưu game, cất nó vào cặp rồi mới chạy đến chỗ bạn mình.

Tôi là một nhân chứng.

Đó là cách U và tôi gặp nhau.