Tôi không nghĩ mình đã bất tỉnh quá lâu. Trí nhớ mơ hồ của tôi mách bảo tôi đã nằm đó được nửa ngày, nhưng vì mọi việc diễn ra ở ngay giữa phố, và tôi khó mà tưởng tượng nổi sẽ có một sinh viên đại học ngoại hình khỏe mạnh lại bị để cho nằm đó lâu đến thế được. Khu phố nơi tôi sống đâu có vô cảm đến vậy. Ở vụ tai nạn xe máy lần trước tôi còn được người dân nhanh chóng đưa đi cấp cứu cơ mà.
Lúc tôi gượng dậy được và có lại nhận thức của mình, cô bé kia đã biến mất. Nói chính xác hơn, thì khi tôi tỉnh dậy, tôi đã quên mất sự xuất hiện của cô bé đó. Tôi còn chẳng nhớ mình có bị ảo tưởng không nữa. Chuyện cô bé có thật hay không hoàn toàn nằm ngoài tâm tri tôi.
Cái tôi để tâm tới là sự xấu hổ khi mà lớn đầu rồi còn ngã xe đạp ở ngay giữa phố.
Tai nạn xe máy thì còn hiểu được, chứ một người trưởng thành mà ngã xe đạp thì phải nói là không biết giấu mặt đi đâu nữa, và tôi chắc ngoài kia có rất nhiều có thể đồng cảm với mình.Việc một người trưởng thành dùng toàn thân để tiếp đất đã là chuyện bất thường rồi. Hiện tại, khi tôi nói người trưởng thành, tôi đang ám chỉ mười năm trước, lúc tôi là một thanh niên, nhưng đó chỉ là vấn đề về góc nhìn.
Nếu bạn có rảnh, thì tôi rất muốn bạn thử nằm xuống đường ở một nơi nào đó an toàn (đừng dùng đường chính, trừ khi bạn muốn toàn thân nát bét). Bạn không cần phải ngã hay gì hết, cứ nằm xuống chậm rãi thôi. Tôi khuyên bạn nên nằm ngửa. Nó sẽ đưa bạn về thời thơ ấu. Bạn sẽ ngập tràn trong tất cả những ký ức không mấy dễ chịu của tuổi trẻ trước khi bạn kịp nhận ra.
Việc ngã thôi đã xấu hổ rồi. Khi đó tôi muốn trốn đi càng nhanh càng tốt, nên tôi không thèm để tâm đến sự hiện diện của một cô bé mà đã hoặc không nhìn tôi chằm chằm lúc tôi ngất đi.
Dĩ nhiên, nếu tôi có thể kết nối cô bé đó với cô bé tôi gặp tuần trước, thì còn lâu tôi mới thấy xấu hổ. Nhưng tôi làm gì nhớ mặt người giỏi đến mức đấy. Nghe rất cao thượng khi tôi nói mình không đánh giá người khác qua vẻ ngoài, nhưng trong trường hợp này thì nó lại mang ý nghĩa khác. Nó có thể xúc phạm đến mức xóa nhòa luôn tính cá nhân của mỗi người... Dù sao đi nữa, hãy bỏ qua chuyện này.
Sau khi chắc chắn rằng mình không chảy máu và không bị gãy xương, tôi tiến tới chiếc xe đạp của mình. Cảm giác như tôi đã bị phóng đi một đoạn dài bằng chiều dài của một sân bóng vậy, dù thực ra tôi chỉ bị bay đi có vài mét.
Bạn có thể nghĩ tôi bị ngu vì đã không đặt câu hỏi về cây sáo soprano mắc trong bánh xe của mình, và nếu vậy thì tôi cũng cam chịu, nhưng bạn mong đợi gì ở tôi chứ? Tôi nghĩ thật công bằng khi nói rằng, ý nghĩ đầu tiên của tôi không phải là hình ảnh một học sinh tiểu học cố tình ném cây sáo thẳng vào bánh xe đạp của mình. Cái tiền đề đó thật lố bịch, thậm chí vượt xa cả sự vô lý thông thường. Nó gần như là một ảo tưởng. Tôi còn không tin rằng một tình huống như thế sẽ được chấp nhận trong một tác phẩm hư cấu. Nhưng vì nó đã thực sự xảy ra, tôi có thể kể lại nó; chỉ là, ngay cả bây giờ, tôi cũng không chắc có bao nhiêu người sẽ tin mình.
Kết luận đầy logic mà tôi đưa ra là một học sinh tiểu học đã đánh rơi cây sáo của mình trên vỉa hè và nó vô tình bị mắc vào bánh xe của tôi. Đó là kết luận tốt nhất tôi có từ những gì ở hiện trường, và cá nhân tôi nghĩ kết luận như vậy thật đáng khen. Một kết luận vô cùng khách quan nếu xét đến cảm xúc của tôi khi chứng kiến chiếc xe đạp địa hình yêu dấu, chưa kể là đắt tiền, của tôi bị phá hủy.
Hay có thể nói là cảm xúc của tôi đã chết rồi.
Dù sao thì, tôi dựng chiếc xe đạp dậy và nhặt cây sáo từ dưới đất lên. Tôi cho rằng nếu để nó ở đó thì sẽ có thêm nhiều người đạp xe có kết cục giống tôi, vậy nên nhặt nó lên là tốt nhất. Đằng nào thì cây sáo cũng hỏng mất rồi còn đâu.
Tôi thật sự thấy thương đứa học sinh tiểu học nào đã đánh rơi cây sáo đó. Một sự cảm thông đầy sai lầm mà tôi chẳng hề hay biết.
Sau đó, tôi dắt chiếc xe đạp đến trường, hành trình tương đối khó khăn vì lốp sau của xe đã hỏng, hoàn toàn không nhận thức được việc thẻ sinh viên của tôi đã bị lấy cắp.