I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 3.2 Bạn gái tôi không thể nào siscon đến mức này được!

Aria-san bảo là đói bụng, nên bọn tôi rời phòng khách sang phòng ăn.

Dù chỉ có hai chị em sống cùng nhau, chiếc bàn chữ nhật lại khá rộng. Ghế thì nhiều, cảm giác như chỉ cần gọi là có thể tổ chức tiệc nhỏ bất chợt vậy.

“…Sao chị lại ngồi cạnh em một cách tự nhiên thế?”

“Ngồi thế này nói chuyện dễ hơn chứ?”

Tôi vừa chọn đại một cái ghế, thì Aria-san đã lách sang chiếc bên phải tôi. Không những thế, chị ấy còn kéo ghế sát lại, gần như chẳng chừa khoảng cách nào.

“Onee-Chan, ngồi xa Kisumi ra đi,” Yorka từ bếp bước ra, trên tay là khay đồ uống, bánh mì, trái cây và thịt nguội, liếc qua vị trí ngồi của chị mình mà phàn nàn.

“Nhưng hồi dạy kèm, chị cũng ngồi sát thế này mà,” Aria-san cãi lại, chẳng có ý định nhường chỗ.

Thế là Yorka ngồi xuống phía bên kia, để tôi bị kẹp giữa hai chị em.

“Được hai mỹ nhân kẹp hai bên rồi, Sumi-kun. Từ bao giờ em trở thành tay sát gái thế?”

“Kisumi, tránh xa Onee-chan ra.”

“Thế nghĩa là em muốn cậu ấy ôm em à? Táo bạo ghê.”

“Đâu có ý đó!”

Một chị gái chuyên trêu chọc, một em gái chuyên bị trêu.

Tôi rơi vào tình huống đáng ghen tị khi được hai chị em xinh đẹp kề sát, lẽ ra phải thấy vui, nhưng một trong số họ lại chẳng khác nào nữ hoàng ma quỷ đẹp đến rùng mình.

“Này, Sumi-kun, gọt cái này cho chị đi.” Aria-san đưa tôi một quả táo đỏ mọng cùng con dao gọt.

“Tự làm đi.”

“Được người khác gọt cho mới ngon. Năn nỉ mà~”

“Để em làm cho, Onee-chan.”

Fan số một của Aria-san nhanh nhẹn nhận lấy, khéo léo gọt lớp vỏ. Động tác trơn tru, vỏ táo dài mà không đứt đoạn.

Cuối cùng, tôi nêu thắc mắc mà mình giữ bấy lâu.

“Sao chị lại thay đổi diện mạo dữ vậy hả Nữ Hoàng Ma Quỷ? Cái màn biến hình hoàn toàn kia là sao? Chị ngụy trang à?”

Cái dáng vẻ thứ hai của chị ấy y hệt màn lộ diện của trùm cuối, hoàn toàn khác hẳn hình tượng ban đầu. Người giáo viên kèm học nhạt nhẽo ngày xưa biến đi đâu rồi?

Tôi thậm chí còn chẳng nhận ra dù chỉ một chút nét đẹp thật sự ẩn sau chiếc mặt nạ kia, cái vẻ đẹp đủ sức sánh ngang với Yorka.

“Hồi làm gia sư, chị chỉ mặc đồ bình thường thôi. Sinh viên đại học đâu có đồng phục như học sinh cấp ba. Mỗi ngày phải chọn đồ khác nhau phiền lắm. Với lại suốt ngày vùi trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, ngoại hình cũng chẳng quan trọng. Trang điểm thì lười, nên chị đeo khẩu trang với kính cho xong.”

“Nói trắng ra là chị lười.”

Dù bây giờ có xinh đẹp đến đâu, thì bên trong vẫn chính là cô gia sư luyện thi ngày nào tôi từng biết.

“Thì đúng thế còn gì. Nhưng với khuôn mặt giống hệt Yor-chan và họ Arisaka, lẽ ra em phải đoán ra ngay bọn chị là chị em chứ?”

“Hồi đó em bận cắm đầu vào sách luyện thi, làm gì rảnh mà nhìn mặt chị.”

“Nếu em có mê mẩn chị thì chắc chắn rớt kỳ thi rồi. Khi đó em chẳng có tương lai gì, nhưng lại đặt mục tiêu tận trên trời.”

Aria-san thản nhiên liếm sạch mứt dính trên ngón tay.

“Ugh, ám ảnh ùa về rồi. Chỉ nhớ lại đống bài tập đó thôi cũng đủ rùng mình.”

“Chị cho em qua kỳ thi đúng là suýt soát thật.”

Nhìn lại đời học sinh của mình, tôi chưa từng học tập căng thẳng như quãng thời gian ấy. Tôi cũng phải tự khen mình đã nỗ lực hết sức. Nhưng nếu không nhờ Aria-san kèm cặp, có lẽ tôi đã chẳng vượt qua nổi.

“À mà, sao chị lại đi làm thêm gần trường thế? Không phải lúc đó chị đã bận học đến mức ngập đầu rồi à?”

Nhìn quanh căn hộ rộng rãi này, thật khó mà tưởng tượng Aria-san từng gặp khó khăn về tiền bạc.

“Chị chỉ muốn giết thời gian, chờ đến lúc gặp Shizuru-chan thôi.”

Vai Yorka khẽ giật, khiến vỏ táo trên tay cô bị đứt đoạn.

“Ra là em bị hành hạ chỉ để chị giết thời gian hả?”

Con người như Arisaka Aria chính là thứ mà ta gọi là thiên tài.

Không màng đến ngoại hình, cư xử hồn nhiên, vậy mà đầu óc lại nhạy bén đến đáng sợ, nắm bắt tình hình chuẩn xác và đưa ra chỉ dẫn vô cùng chính xác.

Chị ấy lập tức nhìn thấu chỗ tôi đang vấp phải, tìm ra con đường ngắn nhất để tôi tiến bộ, rồi đưa lời khuyên để tôi vượt qua giới hạn của bản thân.

Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất ở chị ấy chính là khả năng phi thường trong việc khơi dậy động lực cho người khác.

Không ít lần tôi bị cuốn vào những cuộc trò chuyện tưởng chừng chỉ là nói chơi. Vậy mà qua những lời khen ngợi đầy đủ và những cú khích lệ tinh tế, chị ấy khiến tôi bùng lên ý chí. Nếu chỉ dựa vào quyết tâm của bản thân, tôi chắc chắn đã không thể vượt qua hàng đống bài tập kia.

Không hề hay biết, tôi đã bị những lời lẽ đầy sức thuyết phục của Aria-san thúc đẩy vượt qua giới hạn, để rồi thành công thi đỗ ngôi trường nguyện vọng một — Eisei High.

Nhưng cũng giống như con ngựa kéo xe, sau khi dồn hết sức cho kỳ thi, ngay khi có kết quả, tôi liền rơi vào trạng thái kiệt quệ.

“Nếu không có phương pháp Spartan của chị, em đâu có đỗ được, đúng không?”

“Nhìn lại thì… đúng là thế thật…”

“Em đã tin tưởng chị, mà tin đúng rồi còn gì. Thêm nữa, bây giờ lại còn quen được mỹ nhân như Yor-chan nữa chứ. Thật tức điên vì em may mắn quá mức.”

Aria-san đưa ngón tay chọc vào má tôi.

“Á đau! Móng tay chị đâm vào, má tem như bị khoét mất rồi đó!”

“Kisumi, Onee-chan,hai người thân thiết quá rồi đấy! Cách nói chuyện cũng tùy tiện quá mức!” Yorka phụng phịu, má phồng lên như bánh mochi.

“Cậu đừng hiểu lầm. Những lời chị ấy nói chẳng khác nào thuốc. Dù là dễ chịu hay khó nuốt, nó đều khắt khe và đem lại kết quả. Nếu có gì không ưng, tớ buộc phải xả ra ngay lúc đó, không thì tinh thần sụp đổ mất! Chắc chắn không phải vì thân thiết đâu! Cái kiểu thoải mái này chỉ để giữ cho bản thân khỏi phát điên thôi!”

Đối diện với một thiên tài áp đảo như Aria-san thì có hai cách: hoặc là dốc lòng dốc sức như Yorka, hoặc là như tôi — giữ khoảng cách vừa đủ để không đánh mất chính mình.

“Phải thừa nhận, nghe Sumi-kun than phiền cũng vui ra phết.”

“Vì chị ấy cho phép rồi, nên chẳng có vấn đề gì.”

Sinh vật sống luôn thích nghi để tồn tại trong môi trường khắc nghiệt. Tương tự, tôi cũng tự nhiên tập cho mình thói quen bộc lộ những gì muốn nói trước Aria-san, để khỏi bị áp lực ôn thi nghiền nát.

Có lẽ chính nhờ khả năng vừa trút bực dọc vừa vẫn tin tưởng vào sự chỉ dẫn của chị ấy mà tôi mới có thể cắn răng chịu đựng đến cùng, không bỏ cuộc giữa chừng.

“Nhưng mà hai người thật sự rất thân nhau.”

“Cùng lắm thì giống kiểu một bà chị hỗn xược với một thằng em lém lỉnh thôi, nên yên tâm đi.”

“Đừng có tự tiện coi mình thành người nhà với Onee-chan!”

Ui chà, ví von hơi lố rồi!

Ấy vậy mà lời đó lại có hiệu quả kỳ diệu đối với người chị gái, khi lần đầu tiên được chứng kiến bộ dạng Yorka trước mặt bạn trai.

“Yor-chan đúng là mê Sumi-kun đến mức không rời nổi nhỉ. Hai người có phải sau giờ học thường ôm ấp nhau trong phòng chuẩn bị mỹ thuật không đó?” Aria-san trêu chọc.

“E-Em đâu có nói gì với Onee-chan đâu!” Yorka gần như tự thú ngay lập tức.

Aria-san nheo mắt lại đầy ẩn ý, nhìn thẳng về phía chúng tôi.

“Thật sốc khi thấy cô em gái dễ thương của chị lại biết yêu, lại còn bị một thằng con trai làm cho xao động. Đây gọi là… giai đoạn nổi loạn sao?” Aria-san làm bộ ngã vật xuống tay ghế sofa như diễn kịch.

“…Diễn xuất kém thật đấy, Aria-san.”

“Em vừa nói gì đó hả, cái tên chuyên đi cướp em gái người khác!”

“Cái đó thì quá vô lý rồi!”

Thái độ thân thiện của chị với cựu học sinh khi nãy hóa ra chỉ là ảo giác, giọng điệu bỗng trở nên gay gắt hơn hẳn.

“Em gan quá, dám thả thính ngay trước mặt người từng gửi ảnh Yor-chan mặc đồ bơi cho em. Đã vậy còn chưa thèm xóa.”

“Ugh… Trong muôn vàn tình huống, sao chị lại lôi chuyện đó ra ngay trước mặt khổ chủ thế này…” Tôi lầm bầm nguyền rủa cái tính thích hành hạ người khác của Aria-san.

Tuần lễ Vàng, nhà Arisaka có chuyến du lịch ra hòn đảo nhiệt đới. Và tấm ảnh độc quyền Yorka mặc đồ bơi, do chính Aria-san gửi, vẫn còn được lưu gọn gàng trong điện thoại tôi.

“Kisumi, cậu vẫn chưa xóa hả?”

“Còn chị thì sao, Aria-san? Chị tự tiện lục điện thoại của em gái, rồi gửi thẳng cho bạn trai qua LINE. Như thế chẳng phải xâm phạm quyền riêng tư quá đáng à?” Tôi phản đòn, cố chuyển hướng cơn giận của Yorka.

“Ôi dào. Em thì được lợi, chị thì có dịp tám chuyện với Yor-chan. Đôi bên cùng vui vẻ, đúng là đôi bên cùng thắng.” Aria-san xoay chuyển tình thế, nghe như đang kể chuyện gia đình ấm áp.

“Vui vẻ chỗ nào chứ! Em tức điên cả buổi đó!”

“Ngay cả khi bị em gái mắng, chị vẫn thấy như được ban phước.” Có vẻ như lời trách mắng của Yorka chẳng hề hấn gì với Aria-san. Và theo cách riêng, Aria-san cũng có tình cảm đặc biệt với Yorka. Đúng là một cặp chị em khó nhằn.

“…Chị gửi mà không gửi nhầm mới lạ đấy.”

Tôi lựa lời thận trọng. Biết đâu, chính chúng tôi mới là người bị Aria-san dắt mũi.

“Thì tên em ở ngay đầu danh sách, nhìn là rõ ràng thôi.” Aria-san nở nụ cười tinh quái, khoe khoang chẳng khác nào một đứa trẻ khoe chiến lợi phẩm.

Tôi nhớ lại tin nhắn kèm theo tấm ảnh: “Hãy biết ơn nhé, bạn trai-san, quà từ chị gái của Yor-chan đây.” Lúc đó tôi đã chắc chắn.

“…Aria-san, ngay từ đầu chị đã biết em là bạn trai của Yorka, đúng không?” Tôi chất vấn, hệt như một thám tử đang ép cung nhân chứng ngoan cố.

“E-Em đang nói gì thế?”

“Ít nhất thì lúc chị gửi ảnh, chị hẳn phải nhận ra. Nếu không, đã chẳng gửi đi.” Khi tôi khẳng định như vậy, ánh mắt Aria-san liền dao động, đầy lúng túng.

“Kisumi, chuyện gì vậy?” Yorka ngơ ngác hỏi, không hiểu sao chị mình lại thay đổi thái độ như thế.

“Yorka, ngoài gia đình ra, trong danh bạ điện thoại của cậu chỉ có tớ và các thành viên câu lạc bộ Sena thôi đúng không?”

“Ừm.”

“Trong số đó, người mà cậu nhắn nhiều nhất là ai?”

“Tất nhiên là cậu rồi.”

“Để gửi ảnh và tin nhắn, nhất định phải mở khung chat của bọn mình. Nếu ai đó nhìn vào đoạn hội thoại đó thì ngay lập tức sẽ biết chúng ta đang hẹn hò.”

Đôi mắt Yorka mở to, nhận ra ẩn ý trong lời nói của tôi.

Từ trước đến khi yêu nhau, Yorka hầu như chẳng nhắn tin với ai. Thêm nữa, cái tên Sena Kisumi khá hiếm, khó mà nhầm lẫn được ở nơi khác. Nói cách khác, Aria-san chắc chắn đã biết từ đầu rằng cựu học sinh của mình chính là bạn trai của Yorka.

Thế mà chị ấy vẫn giả vờ ngạc nhiên như thể đây là tin tức mới toanh.

Mà công nhận, việc bị người khác đọc trọn vẹn những tin nhắn yêu đương riêng tư thì xấu hổ không chịu nổi.

“Đúng là học trò cũ của chị, thông minh hơn hẳn rồi đấy.” Aria-san khẽ mỉm cười.

“Nhưng sao chị phải làm vòng vo như vậy?”

“Đó là sự phức tạp trong trái tim mong manh của thiếu nữ thôi. Chị chưa bao giờ nghĩ đứa em gái mình lại đi phải lòng em đâu.”

“Người mong manh thì đâu có tự tiện gửi ảnh bikini mà không xin phép chứ.”

Vẻ đẹp của Aria-san khiến người ta dễ bỏ qua trò nghịch ngợm, nhưng riêng Yorka thì tuyệt đối không tha.

“Ừ đó, Onee-chan. Khó tin thật…” Giọng Yorka trống rỗng, thất vọng trước việc chị mình vô tình xâm phạm quyền riêng tư.

Aria-san vội vã xuống nước, cố gắng dỗ dành. Rõ ràng chị ấy vẫn quan tâm đến em gái và không muốn bị ghét thật sự.

Dù tâm trạng còn hậm hực, Yorka vẫn chịu vào bếp nấu cơm cho chị. Tôi thì nhân cơ hội đứng dậy cáo từ.

Aria-san có ý níu tôi ở lại, nhưng Yorka lại nhất quyết tiễn tôi về.

Khi tiễn tôi ra cửa, Aria-san để lại một câu đầy ẩn ý:

“Chúng ta sẽ gặp lại sớm hơn em nghĩ đấy.”

“Tớ có linh cảm không lành rồi…”

Và đúng như dự cảm, điều đó đã thành sự thật.