“Nanamu, nếu cậu cứ như thế này thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối trong kỳ thi cuối kỳ đó. Hãy cố gắng nhớ thêm một vài từ vựng tiếng Anh và ngữ pháp đi.”
Đó là sau giờ học trong lớp 2-A.
Tôi, Miyauchi Hinaka, đang kèm Nanamura Ryu, át chủ bài của đội bóng rổ nam.
“Không sao đâu, Miyauchi. Kết thân với con gái dễ như trở bàn tay nhờ vào vẻ ngoài và sự nam tính tràn trề của tớ mà.”
“Vẻ ngoài và thái độ thì không giúp cậu nâng điểm thi được đâu. Cậu sẽ không được thi đấu chính thức nếu trượt đấy, đúng không?”
“Ừm, đó là điều duy nhất làm tớ lo lắng.”
“Vậy thì hãy cùng cố gắng nào!”
Mặc dù thường khoe khoang rằng mình nhắm đến tầm thế giới, nhưng chàng trai vui vẻ cao trên 190cm này giờ lại đang cặm cụi với quyển bài tập tiếng Anh. Dù có khả năng thể thao khiến cậu nổi tiếng với con gái, nhưng nói chung cậu lại khá chật vật trong việc học.
Nếu át chủ bài vắng mặt, sức mạnh của đội sẽ giảm một nửa. Vì vậy, chịu áp lực rất lớn từ các đồng đội, cậu tìm đến tôi – người giỏi tiếng Anh.
Thật buồn cười khi thấy dáng người cao lớn, được trời phú cho thân hình thể thao ấy lại cúi đầu trước tôi – một cô gái vóc dáng thấp bé, tóc vàng, và có khuyên tai.
Vì kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, trong lớp có vài nhóm đang tụ tập quanh bàn để chuẩn bị cho kỳ thi. Trên bục giảng, các bạn cùng lớp vây quanh giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Kanzaki-sensei, để đặt câu hỏi. Ở giữa họ là Hasekura Asaki.
Giống như Sumisumi, cô ấy cũng là thành viên cán sự lớp và nổi tiếng với tính cách hoạt bát, hòa đồng.
Mái tóc nâu sáng dài ngang vai được uốn xoăn nhẹ, trên gương mặt sắc nét là lớp trang điểm nhẹ. Cô có gu thời trang tinh tế mà con gái có thể nhận ra ngay, đúng chuẩn một học sinh gương mẫu. Ngay cả trong trang phục mùa hè, cô vẫn luôn mang theo chiếc cardigan và buộc quanh eo vì điều hòa.
“Cảm ơn cô rất nhiều, Kanzaki-sensei,” Asaki-chan lễ phép bày tỏ sự cảm kích sau khi hỏi xong.
Đúng lúc đó, một thông báo LINE vang lên cùng lúc từ điện thoại của Asaki-chan, Nanamu và tôi.
Một tin nhắn mới xuất hiện trong nhóm chat Câu lạc bộ Sena. Người gửi là đàn em, Yukinami Sayu-chan.
Sayu: Mọi người, cứu với! Kanzaki-sensei sẽ phải đi xem mắt, còn Ki-senpai thì bị chị gái của Yor-senpai bắt cóc rồi! Yor-senpai đang cáu kỉnh lắm! Mau ra sân trường ngay đi! Một mình em không xử lý nổi!
“Hôn nhân sắp đặt!?”
“Chị gái của Arisaka-chan bắt cóc Sena!?”
“Yoryor đang cáu!?”
Asaki-chan là người đầu tiên thốt lên sự kinh hoàng thay cho cả bọn. Trước tin nhắn khẩn cấp khác thường, ba chúng tôi nhìn nhau đầy bối rối.
“Hả, Kanzaki-sensei phải đi xem mắt!?”
“C-Chuyện gì đang xảy ra vậy…”
Kanzaki-sensei, lúc đó đang đứng ngay trước mặt Asaki-chan, hiện rõ vẻ bối rối. Đúng lúc ấy, một thông báo phát ra từ loa lớp học.
“Kanzaki-sensei, Kanzaki-sensei. Có khách tìm cô. Xin mời quay lại phòng giáo viên. Tôi nhắc lại, Kanzaki-sensei──”
“Khách ư? Nhưng tôi đâu có hẹn ai…”
Trong lúc còn bối rối, Kanzaki-sensei liếc nhìn Asaki-chan, người rụt rè cho cô xem thứ gì đó trên màn hình điện thoại.
“…A-Aria!? Xin lỗi mọi người, có vẻ như có một vị khách bất ngờ. Nếu ai còn câu hỏi, tôi sẽ giải đáp vào ngày mai. Xin phép!”
Vẻ mặt Kanzaki-sensei thay đổi khi cô vội vàng rời khỏi lớp, thể hiện sự kích động khác thường so với phong thái điềm tĩnh vốn có.
“Này, chuyện gì vậy? Tại sao việc Kanzaki-sensei đi xem mắt lại dẫn đến việc chị của Arisaka-san bắt cóc Kisumi-kun? Tớ hoàn toàn không hiểu gì cả,” Asaki-chan nghiêng đầu bối rối khi bước đến chỗ chúng tôi.
“Giờ thì học hành không còn là ưu tiên nữa rồi,” Nanamu lập tức gập quyển bài tập lại.
“Tớ lo cho Yoryor, đi thôi. Asaki-chan, cậu đi chứ?” Tôi đứng dậy.
“Tất nhiên rồi, là thành viên của Câu lạc bộ Sena, tớ phải giúp cô ấy.”
Ba chúng tôi nhanh chóng tiến về phía sân trường.
một loại áo len khoác ngoài (thường có khuy hoặc dây kéo phía trước, cũng có loại để hở không cài).