Các thành viên của Câu lạc bộ Sena đã tụ tập đông đủ trong căn-tin.
Mọi người đều choáng ngợp trước hào quang rạng rỡ tỏa ra từ Aria-san, người đã cùng tôi bước vào.
Cả căn-tin rộn ràng hẳn lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về bàn của chúng tôi. Sau khi lấy hai ly cà phê đá, Aria-san và tôi cùng ngồi xuống.
“Rất vui được gặp mọi người. Tôi là Aria, chị gái của Arisaka Yorka. Cảm ơn vì đã luôn thân thiện với em gái tôi. Mong mọi người tiếp tục để mắt đến con bé. À, nếu khát thì cứ gọi đồ uống thoải mái nhé, muốn gọi bao nhiêu lần cũng được, tôi bao hết.”
Với nụ cười ấm áp, Aria-san chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống. Các thành viên của Câu lạc bộ Sena vốn quen thuộc với Yorka, nhưng dáng vẻ thân thiện cùng gương mặt tương tự kia khiến ai nấy đều có chút ngỡ ngàng. Tuy vậy, chẳng ai dám gọi thêm nước.
Trong khi đó, tôi, cảm thấy hơi lạc lõng giữa căn-tin, chỉ lặng lẽ nhấp ngụm cà phê đá lạnh, để dòng mát lạnh xua đi cơn khát khô cổ họng.
“Sumi-kun, em uống cà phê đen được chứ?”
“Không sao.”
“Vậy thì chị sẽ cho thêm siro. Chị thích uống ngọt hơn,” cô nói rồi rót siro vào tách của mình.
Khi tôi lặng lẽ quan sát xung quanh, Sayu có vẻ cảnh giác, Asaki-san thì giữ nụ cười nhưng vẫn quan sát tình hình, còn Miyachi thì ngồi cạnh Yorka với ánh mắt đầy lo lắng.
“Em không ngờ chị lại xuất hiện, Onee-chan.” Yorka nhìn chị mình, vẻ mặt đầy bất ngờ.
“Chị thấy hoài niệm nên muốn ghé căn-tin nghỉ một chút.”
“Chị lúc nào cũng bận rộn, em tưởng chị sẽ về ngay sau khi xong việc ở đây.”
“Làm sao chị từ chối được khi Sumi-kun đáng yêu của chị nhờ giúp chứ?”
“Đúng là em có nhờ, nhưng xin chị đừng nói theo cách dễ gây hiểu lầm như thế.”
Ý thì giống nhau, nhưng ấn tượng để lại lại hoàn toàn khác. Điều đó hiện rõ trong ánh mắt gay gắt của các cô gái.
“Này, uống trà một mình thì chán lắm, đúng không? Chị muốn gặp bạn bè mà Yor-chan vẫn hay dựa dẫm. Nhưng sao toàn là mấy cô bé dễ thương thế này? Sumi-kun, em xây dựng cho mình cả cái hậu cung à?”
“Như thể có chuyện đó vậy.”
“Người ta vẫn nói có bạn gái rồi thì tự nhiên lại có số đào hoa. Ai ngờ điều đó cũng đúng với em đấy nhỉ?”
“Không ngờ chị lại đùa kiểu đó trước mặt em gái mình đấy.”
“Thì Yor-chan ở nhà lúc nào cũng kể về việc em ấy thích em đến mức nào mà.”
“Có thật không vậy, Yorka?” Tôi không kìm được mà hỏi, tim chợt dâng lên một niềm vui sướng.
“Là vì onee-chan cứ thích moi chuyện thôi!”
“Không phải thế đâu. Yor-chan trông hạnh phúc lắm mỗi khi nói về em mà.”
“Không! Không phải vậy đâu! Không hề có chuyện đó!”
Đời sống riêng tư của Yorka bị chính người nhà vạch trần, khiến chúng tôi ai nấy đều nhìn cô ấy với ánh mắt vừa ái ngại vừa cảm thông.
“Xin chị đừng tự tiện kể chuyện của em như thế nữa. Còn Kisumi, đừng có hùa với chị gái tớ chứ!”
“Sumi-kun, nếu muốn biết thêm thì lát nữa mình nói chuyện riêng nhé?” Chị gái của bạn gái tôi còn nháy mắt tinh nghịch.
Tôi muốn biết lắm, nhưng những ánh nhìn từ các cô gái khác, ngoại trừ Yorka, bắt đầu khiến tôi thấy khó xử.
“Này, có vẻ chị với Ki-senpai thân thiết ghê ha.”
“Có vẻ như Kisumi-kun cũng thoải mái hẹn hò với người lớn tuổi hơn nhỉ. Ủa, chẳng lẽ vì thế nên cậu thân với Kanzaki-sensei à?”
“Sumisumi, cho dù chị ấy đúng gu cậu đi nữa, thì chị ấy vẫn là chị gái của bạn gái cậu đó.”
Sayu và Asaki-san nhìn tôi đầy nghi ngờ, còn Miyachi thì chỉ im lặng lo lắng.
“Aria-san từng là cô dạy thêm của tớ hồi cấp hai thôi! Chỉ thế thôi, không hơn không kém.”
“Ừ, hồi đó Sumi-kun mới chỉ là một nhóc con hay cãi lời, khó mà nhìn theo hướng tình cảm được,” Aria-san cười xòa, phủi sạch mọi nghi ngờ vô căn cứ.
Nếu chỉ nhìn vào dáng vẻ hiện tại lung linh của Arisaka Aria, tôi có thể hiểu vì sao họ lại nghĩ như thế. Nhưng hồi còn là học trò của chị ấy, chị ấy đâu có như bây giờ, mà tôi thì cũng chẳng có thời gian hay tâm trí mà si mê một cô giáo “thép” như thế.
“Thế còn bây giờ thì sao?”
“Aria-san là chị gái của Yorka. Trước giờ vẫn thế, và mãi mãi vẫn sẽ thế thôi, Asaki-san.”
Cô ấy cứ bám lấy mấy câu hỏi lạc đề như vậy. Hôm nay Asaki-san thật kỳ lạ.
“Nếu chị ấy không phải là chị gái của Arisaka-san thì sao?”
“Những giả thuyết kiểu đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cậu đang cư xử kỳ lạ thật đấy,” tôi bắt đầu thấy bực mình.
“À, em có thể làm chứng cho việc Ki-senpai hồi mùa thi đúng là chẳng có tí rảnh rỗi nào. Lúc đó em không thấy có chút hứng thú nào ở anh ấy cả. Nếu anh ấy thích ai, em chắc chắn sẽ nhận ra, dù anh ấy có muốn giấu hay không.”
Ngay sau thái độ bất thường của Asaki-san, Sayu đã lên tiếng trấn an. Với tư cách là đàn em hồi cấp hai đã chứng kiến tôi lúc đó, lời cô ấy nói quả thật có sức nặng.
“Yukinami-chan đúng là tốt bụng. Không cần phải hạ thấp bản thân đến thế đâu.”
Nanamura, người bình thường hễ thấy cô gái xinh là bắt chuyện, hôm nay lại hiếm hoi im lặng.
“Nanamura, hôm nay cậu im ắng khác thường đấy. Ôn kiểm tra mệt quá hay là thấy không khỏe?”
“Ngốc. Tớ biết chọn trận mà đánh. Đó là bí quyết nâng cao tỉ lệ thành công. Tớ không ngu đến mức nhắm vào cái mục tiêu cao chót vót như cậu đâu. Với lại, tớ chẳng muốn dính vào mớ rắc rối của cậu nữa.”
“Ý đó là sao hả?”
Khi tôi và Nanamura thì thầm với nhau, Aria-san khẽ huých vào bọn tôi.
“Này mấy cậu con trai, thì thầm chuyện gì thế?”
“Xin lỗi, onee-san. Sena đây chỉ là thích tôi quá thôi,” Nanamura đùa, cố gắng xua tan bầu không khí.
“Ờ, chuyện đó thì chị không cãi được. Với chiều cao và nét thể thao của em, chắc hẳn cũng có nhiều người để mắt lắm.”
“Nee-san, một buổi hẹn hò chỉ hai chúng ta thì sao?” Nanamura lập tức đổi chiến thuật. Ủa, cái vẻ cẩn trọng ban nãy biến đâu mất rồi?
“Chị cảm ơn lời mời, nhưng giờ bận lắm. Mười năm nữa em hỏi lại xem sao.”
“Chị không thích mấy cậu trai trẻ hơn à?”
Nanamura vẫn kiên trì dù bị từ chối. Sự lạc quan không mệt mỏi và khả năng bắt chuyện của cậu ta đúng là đáng nể. Những người khác cũng bắt đầu bị cuốn theo mấy chuyện tình trường của Aria-san.
“Tuổi tác đâu có quan trọng, nếu hai người có sự kết nối,” Aria-san mỉm cười, gieo thêm hy vọng.
“Onee-chan lúc nào cũng quá tự do,” Yorka lẩm bẩm nhỏ.
“Yorka, em vẫn giận à?”
“Không hẳn.”
“Đó chính là kiểu trả lời của người đang giận.”
Gương mặt Yorka hơi xị xuống, nhưng cô ấy không nói thêm gì nữa.
“Này, Sumisumi, mình nói về chuyện hôn ước của Kanzaki-sensei được chưa?” Miyachi, người đã chờ thời cơ từ nãy, khơi ra vấn đề một cách tự nhiên.
Tôi nhìn về phía Aria-san để xin ý kiến.
“Sumi-kun, có lẽ em nên bỏ qua đi.”
“Này! Chị không phải là người định giúp em sao?”
“Chị đổi ý rồi.”
“Chị đúng là thất thường quá mức!”
Aria-san giả vờ ngây thơ rồi nhấp một ngụm cà phê đá. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự mình kể lại cho mọi người.
Kế hoạch là tôi sẽ đóng vai bạn trai của Kanzaki-sensei, gặp bố mẹ cô ấy, rồi sau đó khéo léo từ chối hôn ước.
Khi tôi vừa nói xong, Nanamura cười phá lên không kìm được, cơ bụng sắp co rút luôn.
“Thật nực cười hết sức!” Yorka giận dữ gầm lên.
“Kế hoạch đó kiểu gì chẳng tan tành?” Asaki-san nhếch mép châm chọc.
“Quá sức chịu đựng luôn, kể cả đối với chị của Yoryor,” Miyachi lùi lại, vẻ không thể tin nổi.
“Sao chị lại nghĩ Ki-senpai làm nổi chuyện đó?” Sayu hỏi, rõ ràng bối rối.
Đám con gái đồng loạt lên tiếng phản đối dữ dội kế hoạch của Aria-san.
“Chị từng gặp bố mẹ Shizuru-chan rồi, và chị cũng hiểu Sumi-kun rõ nữa. Đây không phải là canh bạc liều lĩnh. Mấy đứa không cần lo,” Aria-san nói, nét mặt không hề dao động.
Chỉ riêng khí chất tự tin của chị ấy thôi cũng đủ tạo cảm giác an tâm cho bất cứ ai.
“Nhưng tất cả những gì em thấy là một tương lai toàn thất bại. Kết quả sẽ là Kanzaki-sensei nghỉ dạy, còn Kisumi-kun với Arisaka-san thì chia tay.”
Ý kiến thẳng thừng của Asaki-san khiến tôi chẳng thể nào gượng nổi một nụ cười chua chát.
“Này, đừng có tự tiện nói chuyện chia tay chứ!” Yorka nhanh chóng phản bác Asaki-san.
“Nếu có phàn nàn thì hãy nói với chị gái cậu, không phải tớ.”
“Tớ đồng ý với Asaki-chan. Yoryor, cậu cũng thấy lạ phải không?” Miyachi xen vào, đứng về phía Asaki-san.
“Ừ thì… nhưng đó là quyết định của chị tớ mà…”
“Sao cậu lại tỏ ra nhu nhược vào những lúc như thế này chứ? Giờ mới là lúc cậu cần phải lên tiếng.”
Thái độ do dự của Yorka dường như khiến Asaki-san bực bội.
“Rồi, rồi, để mấy đứa cãi nhau sau khi onee-san đi nhé,” Aria-san xen vào với giọng hơi chán nản, cắt ngang lời Asaki-san, “Lần này là chuyện liên quan đến cuộc sống của Shizuru-chan. Không ai muốn bị ép cưới cả. Và chắc chắn cũng chẳng ai muốn bị lấy đi công việc mà mình yêu thích, đúng chứ?”
“Cách nói đó hèn lắm. Tình cảnh của Kanzaki-sensei và việc Kisumi-kun dính dáng vào là hai chuyện khác nhau!”
“Nào nào, đừng có ăn vạ thế,” Aria-san thản nhiên gạt đi, như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, “…Có vẻ có chút hiểu lầm, nên để tôi nói rõ. Tôi chỉ nhờ Sumi-kun giúp đỡ, chứ không phải ai khác.”
Aria-san vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng lại vạch ra một ranh giới rõ ràng.
“Dù vậy, em tin chắc chắn phải có cách tốt hơn.”
“Vậy thì, thử nói cho onee-san nghe xem nào, giải pháp tuyệt vời nào sẽ làm mọi người đều vui vẻ. Làm ơn nhé?”
Dĩ nhiên, Asaki-san không thể lập tức nghĩ ra được câu trả lời.
“Tôi đã chọn Sena Kisumi là ứng cử viên phù hợp nhất, và chính cậu ấy đã tự nguyện đồng ý,” Aria-san nói chậm rãi, với giọng điệu như không muốn chấp nhận thêm ý kiến từ người ngoài.
“Chính việc cậu ấy đồng ý mới lạ lùng đấy chứ! Kisumi-kun rõ ràng đang bị lợi dụng!” Giọng Asaki-san càng lúc càng to, thể hiện sự kích động.
“Này, sao cậu lại nóng nảy thế?”
“Em tôn trọng Kanzaki-sensei. Và cũng giống như Kisumi-kun, tớ mong cô ấy tiếp tục đứng lớp, nhất là khi cả hai chúng em đều là lớp trưởng.”
“Ồ, chị cũng tôn trọng Shizuru-chan. Vậy là chúng ta có điểm chung rồi.”
“Vấn đề là cậu ấy xen vào chuyện riêng của giáo viên, trong khi chỉ là học sinh thôi!”
“…Đó giống như cách đánh giá của em về cậu ấy. Còn cách nhìn của chị thì khác.”
“Đây chỉ là vấn đề thường thức thôi!”
“Nhưng… chẳng phải sẽ tiện lợi hơn cho em nếu cậu ấy thất bại sao?” Đôi môi Aria-san khẽ cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
“Ý chị là sao?”
“Tôi tự hỏi không biết có nên nói ra điều này trước mặt mọi người không nhỉ?”
Aria-san lại một lần nữa như nhìn thấu được điều gì đó, thử phản ứng của Asaki-san bằng sự thản nhiên đầy từng trải.
“Asa-senpai! Đủ rồi! Xin chị dừng lại đi!” Sayu nghiêng người lên bàn, lớn tiếng ngăn cản.
“Cứ tự nhiên!”
Nhưng nỗ lực của Sayu hoàn toàn vô ích. Asaki-san đã cắn câu, sẵn sàng lao vào màn đấu khẩu mà đối phương đã cố tình bày ra.
“Chẳng phải em cũng thích Sumi-kun sao?”
“────!” Asaki-san đỏ mặt, cả chúng tôi cũng ngỡ ngàng.
“Có lẽ tôi đang đứng về phía em đấy, không phải sao? Nếu kế hoạch này thất bại và cơ hội xuất hiện, em cũng có thể nắm lấy mà.”
Aria-san phơi bày những tình cảm giấu kín của người khác bằng một sự sắc bén đáng sợ. Từng bị đặt vào tình cảnh tương tự, Sayu có lẽ đã dự đoán được diễn biến này.
Đây đã là nước đi tàn nhẫn thứ hai của Aria-san trong hôm nay.
“Đúng, em vẫn thích cậu ấy đấy! Có vấn đề gì sao?” Asaki-san hiên ngang thừa nhận ngay trước mặt Yorka.
Yorka và tôi chết lặng trước diễn biến bất ngờ, trong khi Miyachi và Sayu lại chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể họ đã biết từ trước. Nanamura thì ra sức nén cười.
Tôi cứng họng nhìn chằm chằm vào Asaki-san.
“Đừng có nhìn tôi như thế!”
“X-Xin lỗi!” Tôi vội quay mặt đi—chỉ để bắt gặp ánh mắt của Yorka.
“Cậu vẫn còn thích Kisumi à! Mau bỏ cuộc đi!”
“Ch-Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu, Arisaka-san.”
“Tất nhiên là liên quan rồi! Đừng có lúc nào cũng tìm cách tỏ tình với bạn trai của tôi dưới cái cớ này nọ nữa!”
“Đây không phải tỏ tình. Chỉ là cảm xúc bị lỡ để lộ thôi.”
“Khác gì nhau chứ!”
“Vậy thì đi mà than phiền với chị gái cậu ấy!”
Ngay cả Asaki-san vốn luôn điềm tĩnh cũng không giữ được bình thản, cô giận dữ chỉ tay vào Aria-san.
“Cả hai người bớt ồn ào đi. Đây là căng-tin mà,” tôi cố gắng can ngăn trận cãi vã đang bùng nổ.
“Im đi!”
Yorka và Asaki-san đồng thanh quát lại.
Miyachi, Sayu và Nanamura đồng loạt đứng dậy để can ngăn hai người.
Trong khi đó, Aria-san ung dung uống ngụm cuối ly cà phê đá, rồi cất giọng, “Thôi, chị đi đây,” trước khi đứng dậy. Tôi vội vàng đi theo.
Chúng tôi sánh bước trong hành lang.
“Tiễn chị sao? Sumi-kun thật ga lăng quá. Thêm điểm cộng cho em rồi đấy.”
“Em chỉ muốn than phiền thôi. Chị không phải nói sẽ giúp em sao?”
Làm sao chị ấy có thể bình thản như chưa có gì xảy ra sau tất cả cơ chứ?
“Chị đã giúp em rồi còn gì.”
“Sau khi gây ra cả mớ hỗn loạn như thế à?”
“Tia lửa vốn đã có sẵn. Vậy mà em vẫn có thể gom được một nhóm toàn những cô gái thích mình, thật đáng nể đấy.”
“Cảm ơn vì lời khen.”
“Ôi, đừng khách sáo.”
“Ý chị không phải khen đâu.”
Một lần nữa, tôi lại bị nhắc nhở về sự khó đoán của Aria-san.
Ngay cả Yorka, người vốn thường trầm lặng và thụ động, cũng có sức ảnh hưởng nhất định tới những người xung quanh. Tôi đã hiểu rõ điều đó khi quan sát cô ấy trong lớp.
Nhưng người chị thì khác, chị ấy chủ động và toan tính. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều có sức nặng khiến người khác bị ảnh hưởng—có thể tốt, có thể xấu—và tạo ra những làn sóng không thể phớt lờ.
“Chỉ cần một câu nói đúng lúc là có thể lay động cảm xúc người khác.”
Nghe qua thì đơn giản, nhưng thực tế lại chẳng hề dễ dàng.
Giống như hiệu ứng domino, chỉ cần vạch trần một cảm xúc giấu kín, cả chuỗi phản ứng dây chuyền sẽ bùng phát, thay đổi hoàn toàn cục diện.
“Có phải đó là cách chị trở thành hội trưởng hội học sinh ngay từ năm nhất không?”
“Chị chỉ giỏi diễn thuyết thôi. Với lại, chị tạo ấn tượng đầu rất tốt.”
“Biết điểm mạnh của mình thì tốt, nhưng đừng lợi dụng nó quá mức.”
“Chị sẽ không đâu.”
“Nhưng rõ ràng chị đang khơi dậy cảm xúc của Yorka và gây hỗn loạn cho Sena Club.”
“Bạn bè thời đi học hiếm khi duy trì được sau khi tốt nghiệp, trừ khi đó là tình bạn thật sự.”
“Đừng nói những lời chua chát thế chứ. Nghe đau lòng lắm.”
“Chính vì thế, những mối gắn kết thật sự và bền lâu mới quý giá, dù là trong tình bạn hay tình yêu.”
“Nhưng sợi dây có thể kéo dài cả đời đó lại đang bị chị làm lung lay.”
“Chuyện đó không đáng ngại đâu. Ngược lại, chị còn thấy ấn tượng cơ.”
“Ấn tượng ở chỗ nào?”
“Yor-chan giờ đã biết khẳng định mình, khác hẳn trước kia. Con bé từng rất khó khăn trong việc nói thật lòng mình.”
“Yorka quả thực đã thay đổi rất nhiều từ năm ngoái.”
“Ngay cả cô bé trông thông minh kia cũng không tầm thường. Dám thẳng thắn bày tỏ ý kiến trước mặt chị và Yor-chan—không phải ai cũng làm được đâu.”
Đúng là Asaki-san thật đáng nể. Có thể đối thoại ngang hàng với hai chị em Arisaka mà không bị vẻ đẹp của họ lấn át, trong khi phần lớn người khác chỉ biết lúng túng.
“Vậy nếu chị ấn tượng thế, sao còn cố tình khiêu khích?”
“Chị không thích ai phàn nàn về Shizuru-chan hay Sumi-kun thôi.”
“Thật sự thì em không hiểu chị, Aria-san.”
“Phụ nữ lớn tuổi vốn phải bí ẩn mà.”
“Chị thì vượt xa cái mức ‘bí ẩn’ rồi.”
“Chị thích được đối xử khác biệt.”
Rõ ràng là chị ấy chỉ đang tự tìm thú vui cho mình.
“Được rồi, em tiễn tới đây thôi. Khi nào quyết định xong chi tiết chị sẽ liên lạc. Hẹn gặp lại.”
…Tôi thật sự không thể địch lại chị ấy.
Những đoạn cao trào thì Aria sẽ xưng tôi với CLB Sena còn những đoạn bình thường thì Aria sẽ xưng chị cho kịch tính nhé!