Khi tôi trở về nhà sau khi ăn mì ramen với Nanamura, tôi được chào đón bằng sự hồn nhiên đầy nhiệt tình của em gái.
“Chào mừng anh về, Kisumi-kun!”
“Anh về rồi đây.”
“Trước kỳ thi mà anh về muộn thế. Có phải anh đi hẹn hò với Yorka-chan không?”
“…Từ bao giờ em bắt đầu theo dõi anh vậy hả?”
“Mẹ bảo em phải chắc chắn là anh không lười biếng.”
Ra là do mẹ đứng sau à? Có vẻ như tôi chẳng có chút uy tín nào cả. Nghĩ đến việc tôi đã cải thiện được thứ hạng trong kỳ thi giữa kỳ, bà cũng nên nới lỏng một chút chứ.
“Ei, nhớ báo lại với mẹ là anh học hành nghiêm túc nhé.”
“Rõ rồi.”
Dù mới học lớp 4, trông em khá chững chạc so với tuổi. Thực chất thì vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Rất dễ đối phó.
Thay vì đi thẳng lên phòng, tôi thả người xuống ghế sofa trong phòng khách.
Thật sự thì tôi kiệt sức sau vụ “bạn trai đóng thế” và chuyện ầm ĩ ở căn-tin. Thêm nữa, vì vừa ăn no ramen, tôi chẳng còn chút năng lượng nào để mở sách ra nữa.
Trong lúc tôi nằm dài trên sofa, Ei thì bận rộn gõ điện thoại lia lịa.
“Anh không học bài à, Kisumi-kun?”
“Gọi anh là onii-chan đi. Với lại, anh đang nghỉ ngơi. Còn em thì sao?”
“Em đang chat với bạn trên LINE.”
“Ồ, thế à?”
Liếc sang bên, tôi thấy ngón tay của Ei lướt nhanh như bay, còn nhanh hơn tôi nhiều. Bạn em ấy cũng gõ nhanh chẳng kém, âm báo tin nhắn vang lên liên tục. Trẻ con bây giờ thật sự ghê gớm.
Nhưng mà, mấy tiếng thông báo kia bắt đầu khiến tôi khó chịu.
“Ei, ít nhất cũng để chế độ im lặng đi chứ? Ồn quá.”
“Thế thì anh lên phòng mình đi.”
“Anh lại thấy muốn nằm sofa thư giãn hơn là đi ngủ cơ.”
“Còn em thì muốn xem TV.”
Dù hai anh em đang nói chuyện, tiếng thông báo vẫn kêu liên hồi.
Tôi thở dài, bất lực ngồi dậy và bắt đầu định đi lên phòng.
“À, khoan đã, Kisumi-kun!”
“Hử? Anh đang đi đây.”
“Giữa anh với Yorka-chan có chuyện gì à?”
Tôi giật mình, lập tức quay lại nhìn Ei.
Cái gì thế này? Hôm nay em ấy nhạy bén bất thường. Chẳng lẽ thức tỉnh thành một “new type” hay gì đó sao?
“Tự nhiên sao em lại quan tâm vậy?”
“Cứ nói đi mà!”
“Không phải cãi nhau, nhưng có chút rắc rối nên mọi thứ trở nên phức tạp.”
Biết rõ tâm sự với một đứa học sinh tiểu học thì cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng tôi vẫn kể.
“Thế thì không ổn rồi. Hai người phải nhanh chóng làm hòa đi. Em không muốn lại giống như trong kỳ nghỉ xuân nữa đâu.”
“Hồi đó anh tệ lắm sao?”
“Anh siêu, siêu, siêu kỳ quặc luôn ấy.”
Em ấy nhấn mạnh tận ba lần.
Nếu Ei đã nói thế thì chắc hồi nghỉ xuân tôi đúng là rối loạn thật.
“Anh sẽ cố gắng để không như vậy nữa.”
“Ừ, cố lên nhé!”
Tôi xoa đầu Ei để trấn an.
“À mà sao em lại nghĩ giữa anh với Yorka có chuyện gì?”
“Ờm, chỉ là linh cảm thôi!”
Một tiếng thông báo nữa vang lên từ điện thoại của Ei.