I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 7.1 Định kiến về tình yêu

Câu lạc bộ Sena đanh trên bờ vực tan rã trước kỳ nghỉ hè.

Đó là ấn tượng thẳng thắn của tôi.

Với bầu không khí hỗn loạn trước kỳ thi cuối kỳ, những cuộc trò chuyện trong lớp bằng cách nào đó đã giảm hẳn. Tuy Nanamura, Miyachi và tôi vẫn tán gẫu nhẹ nhàng, nhưng chúng tôi tránh nhắc đến chủ đề bạn trai gia mạo.

Còn về Asaki-san, kể từ sự việc đó, cô ấy đã ngừng mọi cuộc trò chuyện xã giao ngoài, những trao đổi cần thiết trong vai trò lớp trưởng. Mỗi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy lập tức quay đi, và khi làm xong việc thì rời đi ngay. Rõ ràng lời tỏ tình trong căn tin đã để lại dư âm kéo dài.

Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Kanzaki-sensei, bên ngoài vẫn giữ bình tĩnh như thể chưa từng có gì xảy ra. Thế nhưng, dưới ánh mắt dò xét thỉnh thoảng của vài học sinh biết chuyện bạn trai thay thế, gương mặt điềm tĩnh ấy đôi khi cũng thoáng dao động.

Và rồi còn có Yorka.

Trong giờ nghỉ trưa, chúng tôi vẫn cùng nhau ăn ở phòng chuẩn bị mỹ thuật như thường lệ.

“Tớ đã thử nói chuyện với chị rồi, nhưng chị ấy lảng tránh chủ đề.”

“Tớ hiểu rồi.”

“Còn cậu thì sao, Kisumi? Chị ấy có nói gì với cậu không? Hai người đã trao đổi liên lạc rồi mà?”

“Không hẳn. Tớ chưa từng gửi tin nào, cũng chẳng nhận được tin nào.”

Tôi đã chủ động giữ khoảng cách với Aria-san sau khi Yorka đi trước làm gương.

“…Sao cậu nói nghe gượng gạo thế?”

“À thì, vì tớ thấy áy náy.”

Tôi bất ngờ khi nghe Yorka nói tự nhiên như thế.

“Nếu đã như vậy thì ngay từ đầu cậu không nên nhận vai bạn trai giả mạo ấy”

“Tớ xin lỗi… Ừm, Yorka, cậu đang giận à?” Tôi không kìm được mà hỏi, nhưng hành vi của cô ấy vẫn bình thường đến lạ.

“Cậu nghĩ tớ giận ai? Chị tớ? Cô lớp trưởng kia? Hay là cô giáo chủ nhiệm của chúng ta?”

Uầy, đúng kiểu câu hỏi mà trả lời thế nào cũng sai.

“Ờm… tớ giận chính hành động của mình.”

“Tớ biết bạn trai của tớ không thể làm ngơ trước người cần giúp đỡ, vì cậu vốn quá tốt bụng. Nếu tớ không chấp nhận được điều đó, thì ngay từ đầu tớ đã chẳng hẹn hò với cậu rồi.” Yorka thở dài, ra vẻ bất lực.

Tôi trân trọng tấm lòng rộng lượng của bạn gái, thế nhưng đồng thời, vẫn thấy có gì đó kỳ lạ…

“Không đời nào bạn gái tớ lại thánh thiện đến mức này đâu!”

“Cậu đa nghi quá rồi đấy!” Yorka cuối cùng cũng bật cáu.

“À, đúng là phản ứng kiểu Yorka rồi.”

“Sao cậu lại vui khi bị mắng vậy? Có giới hạn cho sự bất ổn cảm xúc đấy.”

“Bởi vì cậu tốt bụng mà.”

“Tớ sắp hết khoan dung rồi đó…”

“Tớ đùa thôi, xin lỗi. Tớ yêu cậu, tha lỗi cho tớ nhé.”

“Tớ không thích việc chị tớ cứ dựa dẫm vào cậu đâu!”

“Cậu thích Aria-san đến mức nào vậy!? Với cậu chị ấy giống như nữ thần chắc!? Cậu gần như tôn thờ chị ấy quá mức cả ngoài tình cảm chị em nữa rồi!”

Giữa tôi và Yorka rõ ràng có một khoảng cách lớn trong cách nhìn nhận.

“Tớ không hiểu sao chị tớ chỉ tin tưởng mỗi cậu, Kisumi.”

“Ừ thì, chị ấy chỉ dạy tớ học thôi mà.”

“…Cậu chưa từng làm gì kỳ lạ với chị tớ đấy chứ?”

“Không đời nào. Nghe thôi đã phi lý rồi. Trong mọi thứ thì cậu đều là người đầu tiên của tớ. Đừng bắt tớ phải nhắc lại nữa.”

Nói ra câu đó xong, tôi thấy hơi ngượng và quay đi chỗ khác.

Những bức tượng thạch cao đặt trên bàn phía trước vẫn lặng im, những khối trắng vô hồn chẳng đáp lại gì. Tôi có thể thoải mái nhìn chằm chằm vào một vật vô tri, nhưng để giao tiếp với con gái thì lúc nào cũng khó khăn.

Sự thiếu kinh nghiệm lúc nào cũng khiến tôi phải bối rối và bị cuốn theo.

Tôi nghĩ mình đã trả lời Yorka thật lòng, chẳng chút giả vờ, vậy mà cô ấy đột nhiên im lặng.

“…Ừ-ừm.”

Khi tôi quay lại nhìn, Yorka trông có chút ngại ngùng. Trong cử chỉ ấy ẩn hiện một niềm hạnh phúc nhỏ.

Giống như cái lần cô ấy mời tôi qua nhà, bàn tay Yorka cứ mân mê mái tóc trong sự căng thẳng.

Trên đời này, có nhiều kinh nghiệm thường là một lợi thế, nhưng không phải lúc nào cũng đảm bảo được tất cả. Trong cử chỉ tinh tế ấy, tôi lại dễ dàng tìm thấy sự an tâm, như được tiếp thêm tự tin.

Lời nói dĩ nhiên quan trọng. Nhưng đôi khi, sự khẳng định lại chẳng cần đến lời.

Yorka – một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi – rõ ràng là yêu con người bình thường như tôi.

Người con gái mà tôi yêu, chỉ đơn giản là muốn ở bên tôi, với đúng bản thân tôi như thế.

“Đối với cậu, chỉ cần tớ là chính mình thôi thì cũng được, đúng không?”

“Hả? Tất nhiên rồi.”

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Khoảng dừng ngắn ngủi chẳng thể gọi là im lặng, và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều không rời đi. Môi cô ấy gần quá.

Tôi từ từ nghiêng người về phía trước.

“Khoan! Mình còn đang ăn mà!” Yorka kêu lên, đẩy tôi bật ngửa xuống sàn.

“X-xin lỗi! Cậu có sao không?” Yorka vội vàng đỡ tôi dậy.

Cơn đau chẳng đáng gì.

Điều khiến tôi bận tâm hơn cả là sự ngưỡng mộ có phần thái quá của Yorka dành cho chị gái mình.