I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 7.2 Định kiến về tình yêu

Có vẻ như Yorka vẫn còn ám ảnh vụ hôn hụt trong giờ ăn trưa, nên hôm nay cô ấy không hề nhắc tới chuyện gặp nhau sau giờ học. Thay vì về nhà ngay rồi lười biếng nằm dài, tôi quyết định ngồi thư viện học bài tới cuối giờ rồi mới về.

Lần đầu tiên sau một thời gian, tôi đi bộ về nhà một mình thì nhận được cuộc gọi từ Aria-san.

“Chào, Sumi-kun. Giờ em đang ở đâu thế?”

“Trên đường về từ trường.”

“Đúng lúc quá! Mình họp chút nhé! Chị sắp tới ga rồi, em ra đó gặp đi.”

“Khoan, ngay bây giờ á?”

“Chị bao cơm ngon cho em. Tới nơi thì gọi cho chị nhé.” — nói xong, chị ấy cúp máy luôn.

Bụng tôi réo đúng lúc.

“Ừ thì… nếu đãi thì cũng được thôi.”

Dù gì cũng là thứ Sáu, chẳng cần câu nệ. Với lại, hôm nay ba mẹ tôi đều ở nhà, nên không phải lo bữa tối cho Ei. Tôi nhắn với mẹ rằng sẽ ăn cùng bạn trong lúc ôn thi, rồi đi bộ ra ga.

“Cẩn thận thì cũng nên báo cho Yorka biết.”

Kisumi: [ Aria-san rủ tớ bàn chuyện “bạn trai dự bị”. Xong tớ sẽ báo lại. ]

Đến lúc bóng dáng nhà ga hiện ra, tôi nhận được tin nhắn trả lời từ Yorka.

Yorka:[ Ừ, cảm ơn đã báo. Giữ khoảng cách với chị tớ nhé. Nhớ rằng chỉ mình Yorka mới được ở cạnh Kisumi thôi đấy.]

Tin nhắn ấy không phải kiểu thương chị em gì, mà là lời nhắc về ranh giới — vì chúng tôi đang yêu nhau. Cách vòng vo thể hiện tình cảm của Yorka khiến tôi thấy đáng yêu vô cùng.

Nhưng khi đảo mắt quanh bãi đỗ xe trước ga, tôi chẳng thấy bóng dáng ai giống Aria-san cả.

Khi tôi gọi lại, chị ấy bảo: “Cứ đi thẳng. Chị ở chiếc taxi ngay trước mặt cậu đó.”

Cửa xe bật mở, hiện ra gương mặt Aria-san.

“Ô, vẫn mặc đồng phục à?”

“Ừ, em đi thẳng từ trường tới.”

“Em với Yor-chan hôn nhau ở trường chưa?”

“Em chỉ đang tự học ôn thi thôi.”

“Ồ, siêng ghê. Thật sự ngồi học ôn thi… chị hồi đó hầu như chẳng bao giờ làm vậy.”

“Đấy là đặc quyền của mấy người học giỏi thôi.”

“Thôi, lên xe đi.” — chị ấy ra hiệu, và tôi ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau.

“Sinh viên đại học hay đi taxi vậy sao?” Tôi vừa cài dây an toàn, xe đã lăn bánh khỏi nhà ga.

“Đi giày cao gót khó đi bộ lắm. Hộ tống một quý cô thì phải để ý tới giày dép chứ.”

“Hôm nay chị lại ăn diện nữa.”

“Tất nhiên rồi, gặp em thì phải đẹp nhất chứ.”

“Cảm ơn, nhưng nếu chỉ để gặp em thì bình thường thôi cũng được.”

Thật lòng mà nói, nếu chị ấy ăn mặc giản dị như hồi làm gia sư thì tôi thấy thoải mái hơn nhiều.

“Em cũng tốt bụng quá nhỉ? Chị nhận lời khen đó. Khác hồi trước, bây giờ chị có nhiều dịp phải thuyết trình trước mọi người, lại còn bị nhắc nhở suốt về chuyện ăn mặc. Thế nên chị mới chịu khó trau chuốt khi ra ngoài. Buổi gặp hôm nay quan trọng lắm đó.”

“Chị có vẻ bận thật. Yorka nhớ chị lắm.”

“Tạm thời thì Yor-chan có em rồi.”

“Chị thấy thế nào khi em gái mình có bạn trai hả, Aria-san?”

“Vừa ngạc nhiên, vừa biết ơn, lại vừa hơi có chút muốn giết người.”

“Cái đó nguy hiểm quá rồi đó, chị.”

“Chị thật lòng muốn chúc mừng đứa em gái dễ thương. Chị vui khi em ấy tìm được người có thể phá vỡ lớp vỏ mong manh để khiến em ấy mở lòng. Nhưng đồng thời, nếu ai dám làm nó tổn thương, người đó sẽ phải đối diện với chị.”

“Aria-san, trông chị đáng sợ thật.”

“Nhưng thật ra, lúc biết người đó là em, chị lại thấy nhẹ nhõm và yên tâm, Sumi-kun.”

“Có phải lúc chị gửi lén tấm ảnh từ hòn đảo nhiệt đới không?”

“Ừ, lúc thấy cái tên Sena Kisumi hiện lên, chị chợt thấy hoài niệm. Chị nghĩ: ‘Cậu ta nghiêm túc và đáng tin.’”

“Nhưng em chỉ là người được chị dạy kèm thôi mà. Chẳng phải chị đang đánh giá quá cao sao?”

Aria-san ngập ngừng một lúc rồi đáp:

“Phải nói thế nào nhỉ… em có kiểu khí chất khiến người khác thấy an tâm.”

“Ý chị là em quá tầm thường nên dễ bị xem nhẹ à?”

“Hãy nghĩ theo hướng tích cực đi. Kiểu như em đáng tin, dễ nhờ vả, hoặc dễ tìm chỗ dựa tinh thần. Đây là lời khen đó.”

“Và chính vì thế mà em mới bị lôi vào trò bạn trai dự bị.”

“Ha ha, đúng rồi, em bị vậy đấy.”

Quả thật chị ấy biết ăn nói khéo léo thật.

Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã chạy vào khu dân cư.

“Nhân tiện, lần trước chị gây sóng gió dữ dội thật. Nhờ chị mà Câu lạc bộ Sena sắp tan vỡ rồi.”

Dù đã nghe góc nhìn khác từ Nanamura, tôi vẫn thấy cần phải nói ra ý kiến của mình.

“Chị thấy có một con bọ nhỏ đang nhăm nhe bạn trai dễ thương của em gái mình. Lo lắng là điều tự nhiên thôi, đúng không?”

“Nhưng chị đâu cần phải phơi bày hết ngay trước mặt mọi người như thế…”

“Chị chỉ khó chịu khi ai cũng giả vờ hòa thuận trong khi lại giấu đi tình cảm thật sự.”

“Đâu phải chuyện bình thường khi đọc thấu người khác. Hơn nữa, lột trần cảm xúc giấu kín của ai đó cũng chẳng phải việc cao thượng gì, đúng chứ?”

Sự tinh tường của Aria-san như nhìn xuyên thấu, nắm bắt từng chi tiết nhỏ để ghép lại bức tranh chính xác. Cho dù chị có ý bảo vệ tôi, tôi vẫn thấy nặng nề trong lòng, nghĩ tới vị trí khó xử của Asaki-san.

“Là vì sẽ gây phiền toái cho em sao, Sumi-kun?” Đôi mắt Aria-san long lanh tò mò khi hướng về tôi.

“Ừ, cũng có phần như vậy. Cô ấy là bạn cùng trực lớp với em. Nếu quan hệ xấu đi, em không tự tin có thể gánh nổi mấy sự kiện lớn như hội thao hay lễ hội văn hóa. Nhất là nhờ ai đó đã khiến quy mô mấy sự kiện trường học phình to ra, nên khối lượng công việc cũng tăng vọt!”

“Em lẩn tránh trách nhiệm khéo thật đấy.”

“Người khéo léo ở đây chính là chị mới đúng. Em không muốn thêm rắc rối rồi bị cắt mất thời gian dành cho Yorka đâu.”

Thật ra, vốn dĩ tôi chẳng có ý định làm lớp trưởng năm nay. Tôi chỉ nhận vì lời nhờ vả của Kanzaki-sensei thôi.

“Haiz, hẹn hò với người cùng lớp đúng là phiền phức thật.”

“Thế còn ai là người ngoài biết rõ vậy mà vẫn nhúng tay gây rắc rối hả?”

“Đừng giận mà, Sumi-kun.” Aria-san nũng nịu kéo cà vạt tôi như làm nũng.

“Này, đừng kéo chặt quá chứ!”

“…Chị không trưởng thành như em nghĩ đâu.”

Chị mạnh tay giật cà vạt kéo sát mặt mình. Tôi không né tránh, mà nhìn thẳng vào mắt chị.

“Này, đừng nhìn dữ dội thế chứ.” Aria-san buông cà vạt ra.

“Aria-san, em có thể hỏi chị một chuyện được không?”

“Miễn là không phải câu hỏi đen tối gì.”

“Em muốn biết về quá khứ giữa chị và Yorka.” Tôi nói, phớt lờ câu đùa của chị.

“Nghe vẫn hơi mờ ám đó nha.”

“Sao vậy?”

“Vì em muốn tìm hiểu những gì ở sâu trong Yor-chan mà.” Aria-san cười đầy ẩn ý.

“Vì có thể sau này chị thành chị dâu em, nên em muốn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người, coi như người nhà tương lai.”

“Ha ha, em nghĩ tới chuyện cưới xin rồi à, dù vẫn còn học cấp ba? Trưởng thành quá nhỉ.”

“Em nói nghiêm túc đấy.”

“Chị không cho phép đâu.”

“Nhưng chị đâu có cái quyền đó, đúng không?”

“Dù vậy, chị vẫn không định giao em ấy cho em, Sumi-kun.”

Tôi quyết định đào sâu hơn về quá khứ của hai chị em nhà Arisaka.

“Nếu chị đã bảo vệ quá mức như vậy, sao chị không thử nói chuyện thẳng với Yorka đi? Thay vì cứ nuông chiều theo ý mình, chị nên lắng nghe cảm xúc thật của cậu ấy.”

Hôm nọ, khi Aria-san xuất hiện ở trường và kéo tôi đi, Yorka đã không thể chống lại lời của chị. Đồng thời, tôi thấy rõ Aria-san cố tình tránh nghe tiếng lòng của Yorka.

Tôi cảm giác chị cố ý hạn chế giao tiếp với em gái, dù biết mình có sức ảnh hưởng quá lớn.

“Chị biết chứ, nhưng Yor-chan quá ngoan, quá nghiêm túc. Nó nghe lời chị đến mức… quá mức luôn ấy.” Aria-san quay mặt nhìn ra cửa sổ xe.

“Nhưng Yorka giờ đã là học sinh cấp ba rồi. Dù nhạy cảm, cậu ấy vẫn có thể suy nghĩ và tự quyết định cho bản thân.”

Yorka đâu còn là đứa trẻ như Aria-san tưởng.

“Này, Sumi-kun. Em có biết vì sao Yorka lại dần dần ghét việc giao tiếp với người khác không?”

“Chị hỏi như vậy, chắc hẳn chị cũng đã đoán được nguyên nhân rồi, Aria-san.”

“Ồ, em biết đọc ẩn ý câu hỏi ghê nhỉ.”

“Chính chị là người dạy em phải nhìn ra dụng ý thật sự sau câu hỏi còn gì.”

“Vậy thì, câu trả lời của em là gì?”

Lúc nghe Yorka kể về thời cấp hai ở nhà, tôi đã hiểu từ góc nhìn của cậu ấy .Yorka bị lạc lối vì vô tình bỏ dở mục tiêu duy nhất là trở thành bản sao của chị gái. Không biết ngoài việc bắt chước chị thì phải làm gì nữa, cậu ấy càng thêm áp lực trước ánh mắt dò xét của người khác.

“Có phải vì khoảng cách giữa hình ảnh mọi người nghĩ về Yorka với con người thật của cậu ấy không?”

Mục tiêu của Yorka xưa nay vẫn là trở thành giống chị Aria.

“Ồ, cũng gần đấy. Em sắc bén lắm đó, Sumi-kun.”

“Vậy thì đáp án chính xác là gì?”

“…Là vì ai ai cũng kỳ vọng Yor-chan sẽ trở thành bản sao hoàn hảo của chị.”

Trong không gian kín của chiếc taxi, Aria-san thú nhận.

“Giống như lần chị dẫn em vào phòng giáo viên hôm nọ phải không?”

Hôm đó, các thầy cô vây quanh cựu học sinh Aria vừa trò chuyện vừa vô thức đem Yorka ra so sánh với chị.

Aria-san cong môi cười đầy đắc ý: “Trí nhớ ấn tượng của em, chắc cũng nhờ vậy mà em thi đậu nhỉ.”

Chị đưa tay ra xoa nhẹ đầu tôi.

“Đúng thế. Chị ghét phải khoe khoang, nhưng chị thật sự đặc biệt. Chị có thể làm bất cứ điều gì và đạt kết quả tốt hơn người khác. Chị thích được khen ngợi, thích cảm giác hứng khởi từ thử thách mới, thế nên chị không thể dừng lại. Mỗi ngày đều vui vẻ hết mực.”

Arisaka Aria, với sự cuốn hút tự nhiên, lúc nào cũng được tung hô, được mọi người nâng niu như kiệu rước, và chị tận hưởng trọn vẹn sự chú ý ấy. Tài năng và sự ngưỡng mộ dành cho chị đúng là khớp nhau hoàn hảo.

“Chị thì không ngại khi bị người khác đặt kỳ vọng. Chị thấy vui nữa là khác. Nhưng áp cái kỳ vọng đó lên em gái chị thì quá vô trách nhiệm, thậm chí là tàn nhẫn, em có thấy vậy không?”

Aria-san cười khẽ, hàm răng trắng lóe lên như nanh sói.

“Chị với Yor-chan cách nhau bốn tuổi. Cùng học tiểu học một thời gian ngắn, rồi chị tốt nghiệp. Sơ trung cũng vậy, ba năm chênh lệch nên không trùng nhau. Chị chưa từng nghĩ nhiều về việc em ấy đã trải qua những gì sau khi chị rời trường. Thế nên chị ước em ấy có thể học một ngôi trường cấp ba khác, thoát khỏi cái bóng của chị. Biết đâu nó sẽ sống thoải mái hơn.”

Nỗi lo của Aria-san không phải không có lý. Ở Eisei, còn đầy rẫy huyền thoại về chị.

“Nhưng với tính cách của Yorka, liệu có dễ gì đâu? Hơn nữa, ở Eisei có Kanzaki-sensei, rồi còn em nữa.”

“Chị hiểu điều đó bây giờ rồi.”

Nghe giọng chị, tôi cảm nhận được sự bất lực xen lẫn tiếc nuối.

“Từ nhỏ, Yorka đã luôn bị so sánh với người chị tài giỏi, tốt nghiệp chẳng mấy khó khăn. Cậu ấy vô thức cố gắng quá mức, chỉ để đáp lại kỳ vọng mà người khác đặt lên.”

“Ừ. Từ cuối tiểu học đến sơ trung, Yor-chan chủ động nhận vai trò lãnh đạo và luôn muốn trở thành giống chị. Cũng đáng nể lắm chứ.”

“Nghe hơi gượng, nhưng em cũng hình dung được.”

“Trẻ con bình thường thì sẽ bỏ cuộc nhanh thôi, hoặc đến lúc nào đó tự nhận ra là bất khả thi. Nhưng em ấy thông minh, lại có khả năng bắt chước chị.”

Tôi thoáng thấy sự giằng xé trong lòng Aria-san.

Không một gia đình nào có thể kiểm soát hết đời sống học đường. Những gì Yorka làm không chỉ đơn giản là hành động ngây thơ của đứa em muốn học theo chị.

Yorka – vốn không thể nào sánh nổi với Arisaka Aria không ai bằng – vậy mà vẫn bị người khác mang ra so sánh, bị kỳ vọng sẽ trở thành bản sao của chị. Thế nhưng, cậu ấy chẳng bao giờ vươn tới được.

“Tính cách Yor-chan khiến em ấy gặp khó, nhưng em ấy cứ miệt mài cố gắng để đáp ứng những kỳ vọng vô trách nhiệm quanh mình. Rồi em ấy bắt đầu tự trách vì không giống chị. Mỗi lần về nhà, Yor-chan đều nghiêm túc hỏi ý kiến chị. ‘Chị ơi, nói em phải làm gì đi.’”

“Vậy nên chị mới bắt đầu tránh mặt Yorka, lấy cớ bận rộn?”

“Chị muốn tôn trọng nỗ lực của em ấy, nhưng không chịu nổi khi thấy em gái bị tổn thương vì tự so sánh với chị. Người khác thì nghe lời chị, riêng người quan trọng nhất – Yor-chan – lại không.”

“Rồi chị tìm Kanzaki-sensei để xin lời khuyên.”

Cuối cùng, mối dây nối giữa quá khứ và hiện tại cũng hiện ra trước mắt tôi.

Yorka, ra sức vươn tới hình mẫu người chị mà nó tôn kính, chỉ khiến bản thân kiệt quệ. Trong khi đó, Aria-san chỉ biết bất lực dõi theo cô em gái nỗ lực đến kiệt sức.

Hai chị em nhà Arisaka thật sự yêu thương nhau, nhưng giữa họ vẫn tồn tại một khoảng cách ngấm ngầm.

“Shizuru-chan đã lắng nghe chị rất nghiêm túc. Cô ấy cho chị nhiều lời khuyên, nhờ vậy chị cũng thấy lòng mình nhẹ đi phần nào. Nhưng rốt cuộc chị lại không giúp được Yor-chan.”

Một cô em gái thần tượng chị quá mức, và một cô chị không thể dẫn dắt được em vì quá trong sáng, quá thẳng thắn.

“‘Nếu thất vọng thì hãy tìm con đường khác,’” tôi trích lại.

“…Shizuru-chan đã nói với em câu đó sao?”

“Cô ấy tình cờ nhắc đến thôi. Nhưng rốt cuộc chị đã làm gì?”

“Ừm, thuyết phục thì không được, nhưng một câu nói vu vơ của chị lại có tác động.”

“Ý chị là chuyện có bạn trai hồi cấp ba à?”

“Đúng thế. Chị chỉ ví Shizuru-chan như một thầy giáo nam và bảo với Yor-chan rằng chị có bạn trai thôi.”

Chị buông ra một bí mật động trời như thể chẳng có gì to tát.

“…Khoan, chị đã nói cái gì cơ?”

“Chị kể lại vụ việc ở trường với Shizuru-chan mà biến cô ấy thành một thầy giáo nam, rồi bảo đó là bạn trai của chị. Yor-chan tức giận đến mức… nhìn cũng buồn cười lắm.”

“Không lẽ… Yorka hoàn toàn không biết Kanzaki-sensei là phụ nữ cho đến khi vào học Eisei sao?”

Biết tính Aria-san, tôi cảm giác chị ấy chắc chắn sẽ không tự mình nói thật cho Yorka.

“Em biết bằng cách nào vậy, Sumi-kun?”

“Chị thật quá đáng! Chị để Yorka nghĩ rằng một thầy giáo nam đã tán tỉnh chị gái yêu quý của mình, bảo sao con bé coi Kanzaki-sensei như kẻ thù số một!”

Ý tưởng của Aria-san lúc nào cũng đi xa khỏi quỹ đạo. Đổi giới tính của giáo viên chủ nhiệm rồi còn bịa ra cả mối quan hệ? Đúng kiểu trò khiến phụ huynh xỉu tại chỗ.

“Thì lúc đó, chị có bạn trai cũng đâu có gì lạ.”

“Nhưng chị lại bịa cả giới tính người ta!”

Yorka chắc phải sốc lắm. Là fan cuồng của chị gái, cậu ấy hẳn bị tổn thương tâm lý nặng sau khi nghe scandal đầu đời của chị.

Ngay cả khi biết Kanzaki-sensei là phụ nữ cũng không thể xóa sạch ác cảm Yorka mang từ hồi đó.

“Yor-Chan ngừng bắt chước chị, nhưng lại đi đếm giải đoạn cực đoan là đẩy tất cả mọi người ra xa.”

“Chuyện đó tất yếu sẽ sinh ra sự nghi ngờ sâu sắc đối với con người.”

“Yor-chan cũng cực đoan thật.”

“Chị cũng vậy chứ còn ai.”

“Sumi-kun, từ nãy em cứ gắt gỏng. Dịu dàng chút đi.”

“Đừng đùa nữa. Cho dù quá khứ thế nào, chị vẫn đang đùa giỡn với cảm xúc của người khác! Thôi ngay đi!”

Và thế là, dưới ảnh hưởng của cô chị “thoải mái” kia, Yorka mới trở thành Arisaka Yorka khép mình với mọi người mà tôi biết rõ đến vậy.

“Yor-chan từng bị hình ảnh của chị trói buộc đến mức nghĩ mình phải đi xa như thế. Chị cũng đâu muốn lừa em gái mình…”

Sắc mặt Aria-san thoáng một nỗi khổ tâm. Đằng sau sự tươi cười, bông đùa thường ngày, đôi khi vẫn lóe lên nét u buồn rất giống Yorka.

“…Có lẽ nếu chị chỉ là một người chị bình thường, cuộc sống của con bé đã nhẹ nhõm hơn.”

“Chị là người đã nhờ bạn trai em gái đóng giả làm người yêu cô giáo chủ nhiệm cơ mà, bình thường sao được,” tôi buột miệng đáp.

“Sumi-kun, em ghét chị à?”

“Nếu em nói có, chị sẽ đá em xuống taxi à?”

Aria-san tròn mắt. “Xe đang chạy, nhảy xuống thì chết đấy!”

“Em đâu có định nhảy!”

Ít nhất cũng phải đợi xe dừng đã chứ. Nhảy ra kiểu phim Hollywood thì nguy hiểm lắm.

“Đừng nói mấy lời thừa nữa; cứ đi cùng chị đến hết đường.”

“Em đã đồng ý rồi, đàn ông nói một là một, không nuốt lời.”

“Ừ. Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, chị cũng sẽ ở phía sau lưng em, Sumi-kun.”

“Em cảm kích lắm.”

Chiếc taxi dừng lại trước một khu chung cư trong khu dân cư yên tĩnh.

“Ơ? Không phải mình đi tới nhà hàng sao?”

“Ở đây đồ ăn còn ngon hơn, yên tâm đi.”

Chúng tôi đi thang máy lên một tầng nào đó rồi tiến đến trước một cánh cửa căn hộ.

“Xin chào! Bọn em đến họp bàn chiến lược đây ~”

“…Tại sao Sena-san cũng có mặt ở đây vậy!?”

Người mở cửa chào đón không ai khác ngoài Kanzaki-sensei trong bộ tạp dề.