“…Ờm, có ổn không nếu em đường đột vào nhà của giáo viên chủ nhiệm mình?”
“Aria thường hay áp đặt, nhưng lần này là chuyện của tôi nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Chỉ xin em giữ kín chuyện này.”
Kanzaki-sensei miễn cưỡng mời tôi vào căn hộ của cô. Có lẽ vì tôi đến trong bộ đồng phục, tôi có thể cảm nhận được sự giằng xé trong lòng cô.
Dù ở trường cô thường để lại ấn tượng nghiêm khắc, nhưng khi thấy cô mặc bộ đồ thường màu pastel, để chân trần, không trang điểm, lại tạo nên một cảm giác dịu dàng hơn hẳn. Mái tóc dài được buộc sang một bên thành kiểu đuôi ngựa thấp.
“Này, Sumi-kun, chị biết em đang bị Shizuru-chan hút hồn, nhưng đừng có đứng đực ra đó. Mau cởi giày đi.”
“R-rõ.”
“Cuộc họp chiến lược đã bắt đầu rồi đấy. Chị trông cậy vào em đó.” Aria-san vừa nói vừa thong thả đi vào phòng trong, để tôi lại phía sau.
“…Xin phép vậy.”
“…Mời vào.”
Có lẽ sự căng thẳng của tôi cũng lan sang, nên Kanzaki-sensei trông cũng hơi ngượng nghịu. Một cậu học sinh cao trung bước vào nhà riêng của một người phụ nữ xinh đẹp lớn tuổi, lại còn là giáo viên chủ nhiệm của mình, thấy bối rối là điều đương nhiên.
Để giữ sự riêng tư, cánh cửa chia tách gọn gàng phần lối vào với phòng bên trong.
Khi tôi mở ra, cảnh tượng đập vào mắt là Aria-san thoải mái cởi đồ như thể đó là điều tự nhiên nhất.
“C-Chị làm gì vậy?”
“À, chỉ là thói quen thôi. Chị sẽ thay ngay. Nếu thấy phiền thì quay mặt đi.”
Aria-san đang thay đồ ngay trong phòng khách nhà Kanzaki-sensei. Cô ấy vẫn vô tư như mọi khi.
“Aria! Mau vào phòng ngủ ngay đi!”
“Thôi nào, không sao đâu! Em chỉ cho người em tin tưởng thấy mặt này thôi.”
“Nhưng em cũng có ở đây mà.”
“Em đã từng thấy chị khỏa thân rồi còn gì, có gì to tát đâu?” Cô thản nhiên tiết lộ.
“S-Sena-san!?”
“Đó chỉ là tai nạn thôi, em thề đấy!” Tôi vội vàng kể lại với Kanzaki-sensei chuyện lần tôi đến nhà Arisaka.
“Nhưng mà thái độ của Aria có hơi thoải mái quá không?”
“Cô ấy chỉ không xem em là con trai thôi, vì em là bạn trai của em gái cô ấy mà!”
Trong lúc đó, Aria-san đã từ phòng ngủ trở ra sau khi thay đồ.
Cô mặc bộ đồ mặc nhà mùa hè bóng bẩy. Chiếc áo hai dây để lộ nhiều da thịt hơn bình thường, còn chiếc quần short ống rộng thì rất thoải mái.
Có vẻ cả hai đã quen với việc này, chắc thường xuyên ăn mặc thế này rồi tụ tập ngủ chung.
“Shizuru-chan, em đói quá. À, cho em một lon bia nhé?” Aria-san, hoàn toàn trong chế độ thư giãn, liền lấy một lon bia trong tủ lạnh bắt đầu buổi nhậu tối.
Này này, còn cuộc họp chiến lược thì sao?
“Ờm, Sensei, em có thể giúp gì không?”
“Vậy thì làm ơn mang đũa với bát đĩa ra bàn giúp.”
Thấy mình đang rảnh rỗi, tôi ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của Kanzaki-sensei.
Căn hộ của Kanzaki-sensei gọn gàng và ngăn nắp hệt như tính cách của cô. Đồ đạc được giản lược đến mức tối thiểu, màu sắc cũng đồng bộ, tạo nên cảm giác nhất quán; mọi thứ dường như đều có chỗ riêng. Có bàn làm việc và ghế, kệ tài liệu và sách, một chậu cây xanh mướt, ghế sofa lớn cùng bàn trà, và TV treo tường.
Tuy nhiên, đống ảnh ứng viên xem mắt chất chồng ở góc phòng mới thật sự phản ánh tình trạng tinh thần của Kanzaki-sensei. Giữ chúng lại thay vì vứt đi, đúng là rất hợp với cô.
“Rồi, cạn ly nào!”
Aria-san nâng ly dẫn đầu màn chạm cốc.
Hai người lớn thoải mái thưởng thức rượu, còn tôi, chưa đủ tuổi, thì nhấp từng ngụm cola.
“Giờ thì cùng trầm trồ trước tài nấu nướng của Shizuru-chan thôi!”
“Sao chị lại trông hào hứng vậy, Aria-san?”
Mới uống xong một lon bia mà Aria-san đã hưng phấn thấy rõ. Dù gọi là cuộc họp chiến lược, nhưng nhìn thế này thì giống buổi nhậu tại gia hơn. Trên bàn đặt một nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút.
“Sao lại ăn lẩu giữa mùa hè?” tôi thắc mắc.
“Là Aria yêu cầu lẩu kimchi jjigae đó.”
Trong nồi đỏ au có đầy rau, nấm, thịt heo và hải sản, hấp dẫn đến mức đánh thức cả cơn thèm ăn. Thế nhưng—
“Nhìn cay khủng khiếp luôn.”
“Trời nóng thì phải ăn cay mới đã ~”
Aria-san cố tình tắt điều hòa trong phòng rồi bắt đầu chia ra ba phần ra đĩa.
Mỗi miếng đưa vào miệng, vị ngọt của rau củ, vị đậm của thịt heo hòa quyện cùng vị cay nồng của nước dùng như đang nhảy múa trên đầu lưỡi. Các tầng cay được xếp lớp khiến hương vị càng thêm trọn vẹn, ngon đến choáng ngợp.
Kanzaki-sensei sau đó đưa tôi một bát cơm trắng. Tôi trộn đồ lẩu vào cơm rồi ăn lấy ăn để, đũa gần như không ngừng nghỉ. Ngon đến mức trong chốc lát bát đã sạch không còn hạt nào.
“Em muốn ăn thêm không?”
“Vâng, cho em thêm ạ.”
Cơ thể trai trẻ thì làm sao cưỡng lại cơn đói.
“Hai người hòa hợp nhanh ghê,” Aria-san vui vẻ nhận xét, lúc này trong tay chị đã đổi từ bia sang highball lúc nào không hay.
Chị nhanh nhẹn cho whisky vào ly đá, thêm soda ướp lạnh rồi khuấy đều. Nhịp độ uống rất nhanh, vừa dứt một ly đã lập tức pha ly tiếp theo.
“Chị ấy uống nhanh thế có sao không? Mặt đỏ lắm rồi.” Tôi lo lắng liếc sang Kanzaki-sensei.
“Aria uống khỏe và biết dừng đúng lúc. Có điều, thường thì khi ngà ngà sẽ lăn ra ngủ luôn ở đây.”
“Da mặt cô không hề đổi sắc, sensei.”
“Tôi chỉ uống chút chút thôi,” cô đáp rồi nhấp một ngụm cocktail ngọt.
Kanzaki-sensei giữ được phong thái thanh nhã ngay cả khi ăn uống, tác phong lịch sự không hề thay đổi. Dù có uống rượu, sắc mặt cô vẫn không mảy may khác đi.
“Đừng thì thầm nữa, Sumi-kun. Này, cay vậy, muốn thêm cola không?” Aria-san tốt bụng rót cho tôi một cốc cola mới.
“Ừm, cola này có vị hơi lạ.”
“Do cậu tưởng tượng thôi! Vị giác bị cay làm tê rồi đó!”
Quả thật, lưỡi tôi hơi tê, khiến tôi khó cảm nhận được vị ngọt của cola.
“Con trai đúng là ăn khỏe thật nhỉ? Không trách được Aria nhờ tôi nấu nhiều hơn thường lệ hôm nay,” Kanzaki-sensei nhận xét, có phần ấn tượng với sự thèm ăn của tôi.
“Em có nên kiềm chế bớt không?”
“Không, tôi vui khi thấy em ăn hết mọi thứ tôi nấu.”
“Này, Sumi-kun, để tôi gắp thêm cho. Đừng ngại.”
“Cảm ơn ạ,” tôi đưa cái đĩa trống cho Aria-san, người đang múc thêm đồ ăn từ nồi lẩu.
Và thế là bữa tối cứ thế diễn ra trong bầu không khí ấm áp và vui vẻ.