I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 9.3 Ánh nắng ban mai xoá tan giấc mộng

“Được rồi, chị về đây.”

Sau khi rời quán cà phê, tôi quyết định tiễn Aria-san ra chỗ đón taxi gần ga.

Nhiệt độ đang tăng nhanh, và khi bước ra khỏi không gian mát mẻ trong quán, cái nóng bên ngoài càng trở nên gay gắt hơn. Dù mới sáng sớm, ánh nắng chói chang cũng khiến tôi toát mồ hôi.

“Có vẻ trời sẽ còn nóng hơn nữa.”

“Em phải vượt qua kỳ thi cuối kỳ xong thì mới có thể tận hưởng mùa hè trọn vẹn được.”

“Người thường thật khổ ghê. Có muốn chị dạy kèm miễn phí không?”

“Khi nào em thật sự bí thì sẽ nhờ chị.”

“Ôi, em thật thà ghê.”

“Ừ thì, chị cũng có thành tích đáng nể mà, đúng không?”

“Chỉ lúc tiện thì em mới lôi ra nói, đúng là đồ tệ.”

“Này, đừng nói cách nói đó chứ! Người khác nghe lại hiểu nhầm thì sao!”

“Đùa thôi mà. Em vui tính thật đó, Sumi-kun~”

“Nghiêm túc đi, tim em chịu không nổi đâu.”

“Ôi không, không thể để em bị sốc nhiệt được. Có cần kính râm không?” Chị ấy lục tìm trong túi xách.

“Em không sao—”

“Á!”

Aria-san, có vẻ mải tìm thứ gì đó trong túi, bất ngờ hụt chân vấp phải một gờ nhỏ. Nhận ra chị sắp ngã, tôi theo phản xạ vươn tay ra.

Tôi nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của chị khi cô mất thăng bằng và vô tình kéo cô về phía mình. Trong khoảnh khắc tiếp xúc đó, tôi cảm nhận được có gì mềm mại lướt qua tai, một cảm giác như có luồng điện chạy khắp người.

“Hehe, em đúng là giỏi đỡ phụ nữ thật đấy.”

Chúng tôi bất giác ở trong một tư thế cực kỳ gần gũi, hơi thở của chị phả vào xương quai xanh tôi. Sự tiếp xúc mềm mại, gần kề ấy khiến tôi bối rối.

“Chị mới là người gặp em trước, vậy mà người được chọn lại là Yor-chan. Lạ thật.”

“A-Aria-san?” Tôi lắp bắp, mãi mới thốt ra được sau khi choáng váng bởi lời chị nói.

“Taxi tới rồi.” Chị ấy tách ra và nhanh chóng bước vào ghế sau, “Sumi-kun, mặt em đỏ hết cả rồi. Nhớ cẩn thận khi về nhé.”

“Chị làm ơn đừng trêu em nữa được không?”

Khu vực ga vào buổi sáng vốn đã là nỗi ám ảnh với tôi. Tháng Tư năm ngoái, tôi từng bị bắt gặp đi cùng Yorka và chuyện đó suýt nữa khiến chúng tôi chia tay. Lần này, cả Sensei – người đã giúp tôi hồi đó – lẫn Aria-san đều không thể dựa vào được.

“Hẹn gặp lại.” Chị đeo kính râm trong xe. Cánh cửa khép lại, chiếc taxi chở chị rời đi khuất dần.

Tôi đứng đó, đưa tay che tai cho đến khi chiếc taxi hoàn toàn khuất bóng.

“…Kisumi?”

Khi tôi quay lại theo tiếng gọi, Yorka và Sayu hiện ra, Sayu còn đang cầm điện thoại phía sau lưng tôi.

“C-Cái này đúng là bê bối rồi!” Sayu run rẩy như thể vừa nhìn thấy điều gì quá sốc.

“Khoan đã, sao Yorka lại ở đây? Cả Sayu nữa…”

“E-Em cũng đâu có muốn làm chuyện như paparazzi đâu! Nhưng mà em thấy rõ ràng mà!” Sayu giơ màn hình điện thoại ra cho tôi xem. Trong đó là bức ảnh Aria-san và tôi đang trong tư thế như ôm nhau.

“Chỉ là tai nạn thôi. Anh chỉ đỡ chị ấy khi chị ấy bị ngã. Nhưng mà… tại sao Yorka lại ở đây?”

Hôm nay là thứ Bảy, nên không có đi học. Yorka mặc đồ thường ngày, vốn chẳng có lý do gì để xuất hiện ở ga trường học vào sáng sớm thế này.

“Tối qua, chị gái tớ không về nhà. Cậu cũng không liên lạc với tớ cho tới sáng nay. Tớ đã nhắn LINE liên tục mà không thấy hồi âm, nên tớ lo quá. Tớ nhờ Sayu-chan đi cùng đến nhà cậu để kiểm tra, và bọn tớ hẹn gặp nhau ở ga,” Yorka khẽ giải thích.

Tôi vội vàng lôi điện thoại ra. Máy đã tắt nguồn, nên tôi chẳng hề nhận được tin nhắn nào.

Chết tiệt, lại một lần nữa tôi lơ là chuyện trả lời. Sao chuyện này cứ xảy ra đúng lúc quan trọng thế chứ?

“Khoan đã. Yorka, không phải như cậu nghĩ đâu!”

“Thế thì tại sao cậu vẫn mặc đồng phục? Nghĩa là cậu chưa về nhà từ tối qua. Cậu chắc chắn đã qua đêm với Onee-chan.” Giọng Yorka bỗng trở nên nặng nề, ánh mắt cụp xuống.

“Điều đó đúng, nhưng—”

“Tớ đã tin cậu.”

“Yorka, đợi đã!” Tôi gọi với theo, nhưng cậu ấy đã quay lưng bỏ đi.

“Ugh! Anh đã làm tan vỡ ảo tưởng của em rồi, Senpai. Anh đúng là tệ nhất!” Sayu nhìn tôi đầy khinh miệt trước khi nhanh chóng chạy theo Yorka.

Tôi muốn đuổi theo bạn gái ngay lập tức. Nhưng giọng nói đầy tổn thương của Yorka cứ văng vẳng bên tai, khiến tôi chùn bước.

Cho dù có đuổi kịp, tôi sẽ giải thích thế nào đây?

Tôi chẳng nghĩ ra được lời nào để chứng minh tất cả chỉ là sự trùng hợp. Tôi đứng chết lặng tại chỗ, không sao nhúc nhích nổi.

một từ gốc Ý, dùng để chỉ những nhiếp ảnh gia chuyên săn ảnh đời tư của người nổi tiếng