Cuối cùng, ngày trọng đại cũng đã đến.
Địa điểm là một khách sạn nổi tiếng ở Tokyo với khu vườn tuyệt đẹp.
“Hai người trông tuyệt lắm!”
Shizuru-san khoác trên mình bộ kimono trang nhã. Mái tóc dài đen nhánh được chải chuốt tỉ mỉ, toát lên vẻ đẹp duyên dáng.
Còn tôi thì mặc bộ vest mà Aria-san và Shizuru-san đã chọn sẵn ở cửa hàng bách hóa từ trước. Khoác lên người trang phục không quen thuộc này, lại thêm mái tóc được chải gọn gàng, tôi có cảm giác như mình đã biến thành một con người khác.
Hôm nay, tôi là sinh viên đại học Sena Kisumi, vào vai bạn trai của Kanzaki Shizuru với mục đích là sẽ kết hôn.
Dù đã đi vệ sinh nhiều lần, tôi vẫn không thể xua tan được sự hồi hộp.
“Nào nào, mặt mũi hai người căng thẳng quá đấy. Tối qua luyện tập là để cho hôm nay. Nếu không thoải mái và diễn trọn vai thì luyện tập cũng vô ích thôi.”
“Aria-san, cách chị nói chuyện…”
“Thật không phù hợp.”
Những lời thoải mái ấy, dù sao cũng khiến bầu không khí căng thẳng của chúng tôi dịu đi đôi chút.
“Ổn cả thôi. Dù khóc hay cười, hôm nay cũng là hồi kết. Hãy vững vàng và vào vai một cặp tình nhân thật sự.”
“Aria-san, cảm ơn chị vì tất cả,” tôi chủ động bày tỏ lòng biết ơn trước.
“Chính chị mới là người kéo em vào rắc rối này, nên phải cảm ơn em đã chịu đi cùng mới đúng.”
“Hay là chị cùng tham gia luôn sự kiện chính đi?”
“Chị xin kiếu.”
“Hôm nay chị lại tỏ ra dè dặt bất thường nhỉ.”
“Chị có lý do riêng,” Aria-san đáp lấp lửng.
“Xong việc này, cho phép chị cảm ơn em nữa nhé,” Shizuru-san lên tiếng.
“Ồ, sao không làm chuyến đi chơi vào kỳ nghỉ hè? Ở villa của chị sẽ tuyệt lắm, Shizuru-chan!”
“Aria, em vẫn tính kéo Sena-san theo nữa sao?” Shizuru-san tỏ rõ vẻ bất lực trước thái độ thản nhiên của Aria-san.
“Em có nói sẽ mang Sumi-kun theo đâu. Ôi chao, Shizuru-chan hư quá~”
“Đ-đâu phải ý đó!” Shizuru-san hoảng loạn rơi vào cái bẫy trêu chọc của Aria-san.
Đột nhiên, trong túi tôi vang lên tiếng thông báo.
“Sumi-kun, nhớ chỉnh chế độ im lặng đi nhé. Sẽ rất khó coi nếu điện thoại reo khi đang nói chuyện.”
“Xin lỗi. Em làm ngay đây,” tôi vội tắt âm và cất máy đi.
“Có hơi sớm, nhưng chúng ta đi thôi, Shizuru-san?”
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ mượn từ cha. Thời gian hẹn đã gần kề.
“Vâng. Cô trông cậy vào em, Kisumi-san,” Shizuru-san nói rồi sánh bước bên cạnh tôi.
“Chúc hai người may mắn.”
Aria-san tiễn chúng tôi từ sảnh khi cả hai tiến về nhà hàng đã định sẵn.
Điểm đến là một nhà hàng Nhật trong khách sạn. Chúng tôi được dẫn đến một căn phòng riêng yên tĩnh, nhìn ra khu vườn Nhật Bản.
Ngay sau khi ngồi xuống, một cặp vợ chồng trong trang phục kimono chỉnh tề bước vào. Vừa nhìn thấy họ, tôi đã có cảm giác muốn chạy trốn khỏi áp lực mà họ toát ra.
Trước tiên, người cha quả thực quá đáng sợ.
Mái tóc dày được cắt ngắn, giữa hai lông mày hằn sâu nếp nhăn. Đôi mắt sắc bén dữ dội, khóe miệng trễ xuống, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ bất mãn. Thân hình to lớn vạm vỡ dù bị che khuất bởi bộ kimono trang trọng, và chiếc đồng hồ xa xỉ lấp lánh vàng trên cổ tay rắn chắc càng làm tăng thêm khí thế áp đảo.
Nói thẳng ra, chẳng lẽ ông ấy là thủ lĩnh yakuza?
Mới vừa đi vệ sinh xong, mà giờ tôi lại thấy cần đi nữa rồi.
Bên cạnh ông ấy là mẹ của Shizuru-san, một quý bà duyên dáng, xinh đẹp rạng ngời trong bộ kimono. Vẻ uy nghi, trang nghiêm của bà — giống Shizuru-san nhưng thêm dấu ấn của năm tháng — khiến tôi chỉ muốn cúi chào và gọi một tiếng “phu nhân.” Ánh mắt sắc sảo, quyết đoán cùng khí chất vững chãi của bà thậm chí còn áp đảo hơn cả con gái. Chính khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra Shizuru-san đã tử tế với bọn học sinh chúng tôi đến mức nào. Dễ hiểu thôi, khi lớn lên dưới sự nghiêm khắc của một người mẹ như thế, Shizuru-san mới trở nên nghiêm túc và cẩn trọng. Chống lại bà ấy ư? Tôi không dám nghĩ đến hậu quả.
Ừ, chắc chắn bà chính là vợ của một ông trùm yakuza.
Liệu có thuộc hạ nào đang chờ ngay sau cánh cửa không?
Đối mặt với cha mẹ Shizuru-san, còn khắc nghiệt hơn những gì tôi tưởng tượng, trong thân phận bấp bênh của một gã “bạn trai đóng thế”… Nếu lời nói dối bị bại lộ thì sao?
Tôi còn có thể toàn mạng rời khỏi đây không?
“Cha, mẹ, đã lâu rồi,” Shizuru-san đứng dậy, cúi chào cung kính. Tôi cũng vội làm theo.
“Con trông vẫn khỏe, Shizuru. Con nên về nhà thường xuyên hơn thay vì chỉ vùi đầu vào công việc. Phải không, ông?”
“Ừm.” Người cha khoanh tay, hừ khẽ đáp, chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một lần. Có vẻ cuộc trò chuyện chủ yếu do người mẹ dẫn dắt.
Lấy một người chồng đáng sợ đến vậy, hẳn bản thân mẹ Shizuru-san cũng không phải dạng vừa.
Bầu không khí của buổi đoàn tụ gia đình chẳng có chút ấm áp nào, mà giống như một buổi phỏng vấn đầy áp lực.
“Vậy, cậu là người đang hẹn hò với Shizuru à?”
Dù sự hiện diện của tôi đã nói lên tất cả, rõ ràng tôi không hề được chào đón.
“V-vâng! Đây là Se— ý con là, K-Kisumi-san.”
Shizuru-san căng thẳng thấy rõ!
Chúng tôi chỉ vừa mới vượt qua phần chào hỏi. Hình ảnh đường hoàng, đĩnh đạc thường ngày ở lớp không hề thấy đâu cả. Shizuru-san căng thẳng gấp mười lần so với tôi tưởng tượng, giọng run rẩy, thở cũng không ra hơi.
Chẳng lẽ cô ấy lại lúng túng đến thế khi đối diện cha mẹ mình? Này Aria-san, tình hình ngay từ đầu đã xấu thế này rồi đấy!
Dù tôi thầm oán trách cái người đã lôi mình vào mớ rắc rối này, tất nhiên cô ấy đâu thể nghe được.
“Sao con lại thế này? Con làm sao có thể làm giáo viên khi cứ lắp bắp như vậy?”
Giống như con ếch bị rắn nhìn chằm chằm, Shizuru-san càng co rút lại. Tôi không thể chịu nổi nữa và quyết định tự giới thiệu.
“Xin phép được giới thiệu. Conđang hẹn hò với Shizuru-san, con tên là Sena Kisumi. Rất hân hạnh được gặp hai bác. Cảm ơn vì đã dành thời gian hôm nay. Còn đã mong chờ cuộc gặp này từ lâu.” Tôi gắng hết sức để toát ra vẻ tử tế của một chàng trai ngoan hiền.
“Cậu còn trẻ quá nhỉ? Trông cứ như học sinh cấp ba vậy.” Bà ấy bất ngờ chỉ ra.
“T-tại mặt con non quá thôi! Vì thế lúc đầu Shizuru-san chẳng thèm để ý đến con.”
“Hai người gặp nhau ở đâu?”
“Trong một buổi hội thảo ở đại học. Có cả cựu sinh viên tham gia, và trong số đó có Shizuru-san. Con đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kiên trì theo đuổi, rồi bọn con bắt đầu hẹn hò,” tôi trả lời, bám chặt theo kịch bản Aria-san đã nhồi nhét.
Tôi thậm chí hy sinh cả thời gian ôn thi cuối kỳ để học thuộc lai lịch hư cấu của Sena Kisumi, sinh viên đại học. Cứ để tới đây đi, tôi sẽ xoay xở được.
Người mẹ quan sát tôi một lúc rồi quay sang Shizuru-san. “Con thấy điều gì ở cậu ta?”
“Ư-ừm, anh ấy…”
“Đến nỗi con cũng không thể trả lời tại sao con thích cậu ta sao?”
Vừa xong một câu hỏi đã lập tức đến câu khác. Bà muốn buổi tra khảo này nhanh đến mức nào đây?
Quả thật rất khó để giao tiếp khi lúc nào cũng bị cắt ngang trước khi kịp bày tỏ ý mình.
Ừ, để có một cuộc trò chuyện đàng hoàng quả là khó khăn. Sự kiện này chẳng phải đã sớm coi như thất bại rồi sao?
“Xin phép. Chúng tôi sẽ mang bữa ăn ra ngay,” nhân viên khách sạn xuất hiện đúng lúc như vị cứu tinh.
Tốt rồi, đây là cơ hội để cắt ngang dòng chảy căng thẳng hiện tại. Mong rằng Shizuru-san có thể tranh thủ lấy lại tinh thần trong khoảng nghỉ này.
Tiệc trưa bắt đầu, một hộp bento sang trọng với đủ món ngon được mang vào.
“Chúng ta bắt đầu nhé?”
Theo lời mẹ cô, chúng tôi bắt đầu dùng bữa.
Bình thường thì tôi sẽ háo hức với đồ ăn khách sạn, nhưng lần này sự căng thẳng đã lấn át cả cảm giác đói. Tôi cố ăn, nhưng chẳng thấy vị gì.
Thật lãng phí. Quả là đáng tiếc.
“Thưa mẹ,” Shizuru-san hít sâu rồi cất lời. “Kisumi-san là một người tốt bụng, không bao giờ làm ngơ trước người gặp khó khăn. Anh ấy giúp đỡ người khác một cách vô tư, không nghĩ đến lợi ích của mình. Con tin tưởng và kính trọng sự chân thành ấy. Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời mà con có thể tự tin giới thiệu với cha mẹ.”
Dù chỉ là một phần của vai diễn bạn trai giả, nhưng được Shizuru-san khen ngợi như thế vẫn khiến tôi thấy dễ chịu.
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên con dẫn người yêu về.”
“Vâng, và con thật sự nghiêm túc với anh ấy,” Shizuru-san đáp đầy quả quyết.
Mẹ cô trao đổi ánh mắt với người cha vẫn im lặng, rồi quay lại phía tôi. “Với tư cách cha mẹ, điều chúng tôi muốn biết là cậu có phù hợp để làm chồng của Shizuru-san hay không.”
“Con có thể còn non nớt, nhưng tình cảm dành cho người mình yêu thì không bao giờ lay chuyển.”
“Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
“Vậy thì, con cần phải nói gì để được hai bác chấp thuận? Có phải trình bày về quá trình học tập hay dự định nghề nghiệp tương lai không?”
“Những chi tiết đó thuê thám tử là biết ngay. Chẳng cần phải nghe để phân biệt thật hay giả.”
Người mẹ không hề có chút thiện cảm nào với chàng rể tương lai.
Không, mà tôi vốn chỉ là bạn trai thế thân thôi mà.
“Cậu bị điều gì ở con gái chúng tôi thu hút?”
“Shizuru-san vô cùng tinh tế và chu đáo. Cô ấy quan sát rất kỹ, luôn để ý đến nỗi lo của người khác và đưa ra sự giúp đỡ trước khi con kịp mở lời. Cô ấy lúc nào cũng lắng nghe và cho con lời khuyên, dù thường hay mắng. Khi con do dự, cô ấy nhẹ nhàng thúc đẩy con tiến lên. Cá nhân con đã được cô ấy giúp đỡ vô số lần.”
Tôi nhớ lại những trải nghiệm thời còn là học sinh của cô.
Đầu năm cấp ba, tôi bất ngờ được chọn làm lớp trưởng và phải vật lộn với hàng loạt sự kiện. Tôi vốn không phải kiểu người lãnh đạo, nhưng kiên trì là điều quan trọng. Dù vất vả, tôi cũng có thêm chút tự tin.
Rồi đến trước mùa hè, có một rắc rối với đội bóng rổ. Tôi không hối tiếc, nhưng vẫn thấy có lỗi vì Sensei đã phải lo lắng quá nhiều.
Và còn cả chuyện với Yorka nữa.
Tôi sẽ không bao giờ quên sự tốt bụng mà Kanzaki Shizuru đã dành cho mình. Chính vì vậy mà tôi mới đồng ý tham gia vào kế hoạch điên rồ này, làm bạn trai thế thân cho cô ấy.
“Tôi mừng vì cậu có ấn tượng tốt về Shizuru. Nhưng, có điều gì ở con bé mà cậu nghĩ nên cải thiện không?”
“Điều cần cải thiện ư?”
“Chỉ vì yêu một người không có nghĩa là phải chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về họ. Dĩ nhiên, tha thứ là điều cần thiết, nhưng việc có thể cùng nhau thảo luận về những điều không thể tha thứ mới là quan trọng nhất.”
Tôi nhận ra cách nói chuyện của mẹ cô ấy y hệt như Kanzaki-sensei trong lớp học. Cảm giác thật lạ khi Shizuru-san bằng xương bằng thịt đang ngồi ngay bên cạnh.
Cứ như đang trò chuyện với giáo viên trong lớp, nhờ vậy mà thần kinh tôi dần ổn định lại.
“Con không nghĩ ra gì cả—à, trừ một điều. Khi uống rượu, mặt cô ấy chẳng thay đổi gì hết. Rồi bất ngờ đến giới hạn luôn, nên lần sau xin hãy uống điều độ hơn.”
Tôi thành thật kể lại ấn tượng trong lần ghé nhà Shizuru-san hôm trước.
“Đ-Đợi đã, Kisumi-san!?”
Bình tĩnh của Shizuru-san hoàn toàn sụp đổ trước lời tiết lộ bất ngờ của tôi.
“Haha, y hệt mẹ nó nhỉ?” Không ngờ lại thoát ra chút tán thành từ người cha.
“Chuyện của em thì không liên quan ở đây.”
Chỉ với một lời quở trách nhỏ nhẹ, cha Shizuru-san lập tức im lặng. Rõ ràng ông chịu sự kiểm soát tuyệt đối từ bà.
“Shizuru-san, xin hãy cẩn thận hơn khi ở bên ngoài.”
“Vâng ạ,” Shizuru-san đáp lại với vẻ hối lỗi thật sự.
“Lần trước vì ở nhà nên em mới có thể ngủ lập tức, phải không?”
Tôi cố tình nói vậy để nhấn mạnh mối quan hệ của một cặp đôi, nhưng vừa nghe thấy, cả cha lẫn mẹ đều sững người.
“Con đã cho cậu ta vào nhà sao?”
Giọng mẹ cô căng thẳng hơn bao giờ hết. Không còn là khí chất uy nghiêm đáng sợ như trước, mà là sự lo lắng thật sự. Bên cạnh, cha cô khoanh tay, đôi mắt hẹp lại.
Shizuru-san cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của mẹ, do dự chưa biết phải trả lời thế nào.
“Trả lời đi. Có đúng là con đã cho cậu ấy vào nhà không?” Mẹ cô lặp lại câu hỏi.
Shizuru-san liếc nhìn tôi, ánh mắt như cầu cứu trong lặng lẽ. Chúng tôi nên làm gì bây giờ?
Trước khi tôi kịp thốt ra câu nào, lời của mẹ cô đã khiến cả hai chúng tôi như hóa đá.
“Cho dù cậu ấy có thật sự là bạn trai của con đi nữa, việc cho một cậu học sinh cao trung vàonhà riêng của giáo viên là chuyện hoàn toàn không thể chấp nhận được!”
Cha mẹ Kanzaki Shizuru biết rõ thân phận thật của Sena Kisumi!
“Chuyện này là sao? Con—” Tôi vừa định chối thì đã lập tức bị cắt ngang.
“Màn kịch này kết thúc ở đây thôi. Sena Kisumi-kun, cậu là học sinh trong lớp của Shizuru, đúng chứ? Việc cậu quan tâm đến giáo viên chủ nhiệm của mình thì đáng khen, nhưng cho dù có cố gắng thế nào, cậu cũng không giống người đã ngoài hai mươi. Cách nói chuyện của cậu cũng rất gượng gạo.”
“Là Arisaka Aria nói cho hai bác biết phải không?” Tôi lập tức nghi ngờ nguồn tin.
“Đúng vậy. Con bé đã đến gặp chúng tôi mấy hôm trước và nói rõ mọi chuyện.”
Lời thừa nhận từ mẹ khiến Shizuru-san chấn động thấy rõ. Arisaka Aria, người từng là đồng minh hợp tác của chúng tôi, hóa ra lại bí mật báo cho cha mẹ cô ấy.
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để bận tâm đến động cơ của Aria-san hay an ủi Shizuru-san. Tôi còn có điều nhất định phải nói.
“…Cháu xin lỗi vì đã lừa dối hai bác. Cháu thật sự rất xin lỗi. Xin hãy cho phép cháu được lên tiếng một lần nữa, với tư cách là một học sinh của Kanzaki-sensei. Cháu mong muốn được tiếp tục học hỏi từ cô ấy.”
Tiếp tục che giấu trong tình huống này chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Tôi đã cố gắng thuyết phục họ với tư cách là Sena Kisumi thật sự, và cất lời từ tận đáy lòng.
“Sena-kun, với cậu có thể chỉ là ba năm cao trung, nhưng với con gái tôi, đây là chuyện cả đời.”
“Nhưng trong thời đại này, việc cha mẹ quyết định hôn nhân của con cái chẳng phải là quá can thiệp sao?”
Dù biết lời lẽ có hơi hỗn, nhưng kiềm chế chỉ khiến mọi thứ phản tác dụng. Tôi quyết định nói thẳng không chút do dự.
“Tôi hiểu. Nếu Shizuru-san có thể tự tìm được người bạn đời, tôi sẽ không xen vào. Nhưng con bé là người đã trưởng thành một cách xuất sắc, vậy mà tôi chưa từng nghe nói con bé có tình cảm trong thời đi học, và ngay cả khi đã đi làm, con bé cũng chỉ tập trung cho công việc.”
“Cô ấy đã tìm thấy lý tưởng sống và hết mình vì nó. Cháu nghĩ như vậy mới đáng ngưỡng mộ!”
“Chính vì thế mà Shizuru, ở tuổi gần ba mươi, càng nên nghiêm túc nghĩ về chuyện hôn nhân.”
“Thời điểm nên do cô ấy tự quyết định. Hơn nữa, kết hôn cũng chẳng bảo đảm hạnh phúc.”
“Vì vậy, càng quan trọng để chọn một đối tượng đáng tin cậy.”
Chúng tôi rơi vào thế bế tắc. Cuộc thảo luận không hồi kết, như đang cố gắng định nghĩa hạnh phúc mà chẳng có câu trả lời rõ ràng.
Tôi biết, với tư cách một học sinh cấp ba, tôi không được coi trọng. Nhưng nếu Kanzaki-sensei vẫn chưa sẵn sàng cho hôn nhân, tôi sẽ đứng về phía này và tranh luận hết mình thay cô ấy.
“Cha mẹ và con cái là hai thế hệ riêng biệt.”
“Một người bạn đời phù hợp không phải lúc nào cũng dễ tìm. Có khi sẽ quá muộn để bắt đầu.”
“Nhưng đó là áp đặt giá trị của cha mẹ lên con cái.”
“Vậy cậu có thể chịu trách nhiệm và bảo đảm hạnh phúc cho con bé không?”
“Chuyện đó thì…”
“Cậu không thể, đúng chứ? Vì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Có lẽ cậu cũng có bạn gái rồi. Nếu nghiêm túc, cậu nên chia tay đi.”
Đứng trước hiện thực nghiệt ngã ấy, tôi không thể thốt ra lời nào.
“—Cậu là người ngoài, vì cậu không thể gánh vác trách nhiệm.”
Mẹ cô ấy thẳng thừng gạt bỏ tôi.
“Dù cậu có ủng hộ bao nhiêu đi nữa, thì vào khoảnh khắc quan trọng này, cậu cũng chẳng thể làm gì. Còn với tư cách cha mẹ, chúng tôi có trách nhiệm với đứa con đã trưởng thành. Chúng tôi mong con bé được hạnh phúc từ tận đáy lòng.”
Họ không phải là đang gượng ép chuyện kết hôn một cách mù quáng. Đó chỉ là sự lo lắng thật sự cho tương lai của con gái, nên họ mới buộc phải can thiệp.
Cũng giống như mẹ tôi lo lắng tôi có chịu học hành cho kỳ thi đại học hay không, có lẽ đây chỉ là sự kéo dài của những cảm xúc ấy. Họ không hề muốn nhốt Kanzaki-sensei trong một khuôn khổ cứng nhắc nào. Điều đó tôi cảm nhận rất rõ từ cuộc trò chuyện này.
Đồng thời, việc lật ngược thế cân bằng quyền lực vốn có giữa cha mẹ và đứa con trưởng thành do họ nuôi dưỡng suốt bao năm không hề dễ dàng. Là con gái họ, Kanzaki-sensei vẫn không thể cất tiếng trước cha mẹ mình.
“Tôi tưởng con bé đã chuẩn bị để thuyết phục chúng tôi khi đi xa đến mức mang cả một bạn trai giả đến. Thế mà cuối cùng, chỉ có mình cậu là nói.” Mẹ cô ấy thở dài như thể thất vọng.
Kanzaki-sensei vẫn im lặng, gương mặt không cảm xúc.
─Đôi khi, chính vì yêu quá sâu đậm mà mọi chuyện lại chẳng thể diễn ra suôn sẻ.
Khi trở nên quá chú ý đến đối phương và chẳng thể cư xử một cách tự nhiên. Hiện tượng đó vốn chẳng xa lạ, không chỉ trong tình yêu.
Nhưng khác với tình yêu, gia đình là thứ chẳng thể dễ dàng tạo khoảng cách. Chỉ vì là người nhà không có nghĩa là có thể nói hết mọi điều, vẫn luôn có những điều chẳng thể thốt ra.
“Tiếc là tôi chẳng có hứng thú đi dạy đời con cái nhà người khác. Hôm nay dừng ở đây thôi. Chuyện hôn nhân sắp đặt của con, Shizuru-san, chúng ta sẽ bàn tiếp sau.”
“Xin hãy đợi đã!” Tôi ngăn cha mẹ của Kanzaki-sensei rời đi.
“…Sena-san, không sao đâu.”
“Nếu từ bỏ bây giờ, em sẽ hối hận cả đời mất!”
“Em đã làm rất tốt rồi.”
“…Nếu một mình em là chưa đủ, vậy tôi sẽ mượn sức mạnh của mọi người.”
Tôi rút điện thoại ra và gọi, “Mau tới đây ngay đi.”
“Bọn tớ đã ở sẵn rồi.”
Cùng lúc với câu trả lời, cánh cửa bật mở. Xuất hiện ngoài cửa là toàn bộ thành viên Câu lạc bộ Sena.
“Xin lỗi vì đã làm phiền!”
Nanamura cất giọng chào đầy khí thế đặc trưng của dân thể thao. Miyachi và Sayu cũng nối gót theo sau.
“Cậu gọi lâu ghê đó, Kisumi-kun. Bọn tớ tưởng cậu không cần tụi này nữa chứ.” Asaki-san vừa nói vừa cầm điện thoại trong tay.
Tôi khóa chặt ánh mắt với Miyachi. Trong đôi mắt ấy, tôi thấy sự an tâm gửi gắm.
Được rồi, tôi sẽ giao lại cho họ.
Trong khi đó, Yorka lại đang xử lý một chuyện khác ở nơi khác.