I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 12.1 Khát vọng đảo chiều

“Các em… sao lại…”

Kanzaki-sensei trông thực sự sững sờ trước sự xuất hiện bất ngờ của học trò trong bộ đồng phục. Bố mẹ cô tất nhiên cũng có phản ứng tương tự.

“Bọn em nhận được tin khẩn từ Kisumi-kun về một việc quan trọng liên quan đến cô,” Asaki-san đáp, như thể đó là chuyện hiển nhiên.

“Cháu đoán hai người là bố mẹ của Kanzaki-sensei? Cháu là Hasekura Asaki, bạn cùng lớp của Kisumi-kun và là đối tác với cậu ấy trên cương vị lớp trưởng. Rất hân hạnh được gặp. Hôm nay, tất cả bọn cháu đến đây để cùng thuyết phục cô đừng bỏ nghề.”

Asaki-san tự tin giải thích với bố mẹ Sensei – những người toát ra khí thế áp đảo – mà chẳng hề run sợ. Nụ cười tươi sáng và dáng vẻ dịu dàng của cô dần làm họ hạ bớt cảnh giác.

“Ban đầu bọn cháu định rủ cả lớp cùng đi, nhưng nghĩ như vậy sẽ phiền toái quá. Vì thế bọn cháu chọn ra vài người đại diện,” Asaki-san khéo léo biện minh cho sự có mặt của mình.

Tôi không thể không thầm khen ngợi cô bạn đồng hành.

Nếu kế hoạch “bạn trai thay thế” thất bại, thì thứ tôi chuẩn bị là một phương án cổ điển nhưng hiệu quả: sức mạnh của số đông.

Chỉ cần nhìn vào các thành viên đa dạng của Câu lạc bộ Sena cũng đủ thấy Kanzaki-sensei được học trò kính trọng thế nào.

Từ một kẻ tầm thường như tôi, đến học sinh xuất sắc như Asaki-san, một cá tính lập dị như Miyachi, cô nàng hoạt bát Sayu, và cả chàng thể thao Nanamura với vóc dáng to lớn, đứng trong căn phòng rộng cũng toát ra áp lực.

“Đây là trò của em sao, Sena-san?”

“Em nghĩ nếu chia sẻ vinh dự giúp đỡ Sensei với mọi người thì sẽ ý nghĩa hơn.”

“Các em không lo ôn thi sao mà còn tụ tập ở đây… Thật là…” Giọng Kanzaki-sensei run lên, “Ngay cả Yukinami-san cũng đến…”

Sự có mặt của Sayu – vốn khác khối – khiến cô ngạc nhiên.

“Em có thể từng gây rắc rối, nhưng… không hẳn là đến để xin lỗi. Chỉ là Ki-senpai năn nỉ em giúp nên em đến thôi!” Sayu nói năng ngượng ngập, nhưng liếc thấy Sensei đang yếu đuối, cô liền trở lại phong cách tràn đầy năng lượng thường ngày.

Và này, đừng có lấy tôi ra làm lá chắn để che bớt ngượng ngùng chứ!

“Còn em thì chỉ giỏi bóng rổ. Em đến để trả ơn Kanzaki-sensei và Sena đã giúp năm ngoái. À mà nếu Sena không hợp, vậy để em làm bạn trai cô nhé?”

Nanamura bạo dạn buông lời. Tôi thật sự nể cái gan của cậu ta. Chỉ riêng sự hiện diện ấy cũng đã khiến khí thế nghiêm nghị của ông bố dịu lại đôi phần.

“Nanamu, tự xưng là bạn trai ngay từ đầu thì còn ai tin được. Cậu quá hời hợt rồi.”

“Đừng hiểu lầm chứ, Miyachi. Nói đến phụ nữ là tớ nghiêm túc tuyệt đối đấy.”

“Chẳng phải cách nói đó chỉ chứng tỏ cậu là trai lăng nhăng thôi sao?”

“Cậu nặng lời quá!”

Miyachi – nhỏ bé nhất nhóm – thoải mái đối đáp với chàng cao lớn Nanamura. Mái tóc vàng ngắn rực rỡ, đôi mắt tròn toát lên vẻ tinh nghịch, gương mặt trẻ trung dễ thương như thú nhỏ. Trên tai cô còn đeo khuyên, làn da trắng mịn. Vì nhạy cảm với ánh nắng, ngay cả mùa hè cô cũng mặc áo dài tay mỏng, phần ống tay rộng thùng thình trông nổi bật.

“Cháu thấy rất hạnh phúc khi được học trong lớp của Kanzaki-sensei. Trước đây, cháu vốn ghét trường lớp vì thường bị trêu chọc chỉ vì nhỏ con mà lại hay làm mọi thứ theo cách riêng. Nhưng bây giờ, chẳng ai còn làm phiền cháu nữa. Đó là nhờ có Kanzaki-sensei luôn dõi theo chúng em. Nhờ hai lớp trưởng mà cô chọn, trong lớp không hề có chuyện bắt nạt. Cháu rất tự hào về điều đó.”

Những lời thật lòng của Miyachi khiến cả bọn gật đầu đồng cảm.

“Cháu vô cùng kính trọng Kanzaki-sensei. Cháu cũng là thành viên của câu lạc bộ trà đạo mà cô làm cố vấn, ở đó cháu học được rất nhiều điều ngoài sách vở. Sự chỉ dẫn tỉ mỉ của cô khiến cháu muốn phấn đấu cao hơn. Nếu cô mà nghỉ việc thì cháu sẽ rất khó khăn… cháu sẽ suy sụp mất. Cháu thấy… thật sự… đau lòng.” Asaki-san tha thiết bày tỏ.

Mỗi người trong chúng tôi đều đã nhận được sự giúp đỡ từ Kanzaki-sensei theo những cách mà người ngoài không hề biết. Rồi ánh mắt của cả CLB Sena đồng loạt hướng về tôi, như thể đang nói: “đến lượt cậu rồi.”

“Ờm… như hai bác đã chỉ ra, đúng là cháu có bạn gái. Và việc cháu vẫn còn ở bên cô ấy là nhờ Kanzaki-sensei cùng mọi người ở đây. Cháu chẳng có gì đặc biệt, nhưng có những người bạn sẵn sàng lao tới giúp giáo viên của mình trong lúc cấp bách – đó là điều khiến cháu thấy tự hào. Cháu thật sự biết ơn. Và tất cả đều nhờ sự nghiêm khắc nhưng ấm áp trong cách dạy dỗ của Kanzaki-sensei.”

“Và còn nữa…” tôi ngập ngừng rồi nói tiếp. “Cháu nghĩ Sensei sẽ trở thành một người vợ tuyệt vời nếu sau này cô kết hôn. Cô xinh đẹp, nấu ăn rất ngon, và ai cưới được cô thì chắc chắn sẽ vô cùng may mắn và hạnh phúc. Đồng thời, cô cũng là một giáo viên xuất sắc. Những học sinh trưởng thành dưới sự dẫn dắt của cô đều trở thành những người trưởng thành tuyệt vời, chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho người khác. Bởi vì có một giáo viên như Kanzaki Shizuru, sẽ càng có nhiều người tìm thấy hạnh phúc trong tương lai. Công việc của cô thực sự tuyệt vời.”

Tôi liếc nhìn Kanzaki-sensei.

“Lẽ ra cậu nên nói như vậy từ đầu, Sena.”

Tôi phớt lờ lời chêm ngang của Nanamura.

“Em sẽ không thể nào nói được những lời ấy nếu không có mọi người ở đây. Đúng không, Sensei?”

Cảm xúc của chúng tôi đã hòa làm một, và tôi tin Sensei hiểu rõ điều đó còn hơn cả bố mẹ mình.

Kanzaki-sensei đứng dậy khỏi ghế.

“Thưa bố mẹ, con sẽ không bỏ nghề dạy. Con có những học trò quý báu tin tưởng con như thế này. Không có công việc nào ý nghĩa hơn là giúp các em trưởng thành. Xin bố mẹ hãy tin con và cho con thêm một chút thời gian! Con hứa sẽ tìm được một người bạn đời tốt. Chỉ cần cho con thêm thời gian. Đó là tất cả những gì con có thể nói!”

Sensei cất tiếng thật to, phá bỏ vỏ bọc của chính mình.

Một thoáng im lặng phủ xuống.

“Shizuru, con giỏi lắm,” người cha nghiêm nghị khẽ lẩm bẩm, khóe mắt rưng rưng.

“Ông xã, chúng ta đang ở trước mặt học trò của Shizuru đấy,” mẹ cô xen vào rồi đưa cho ông một chiếc khăn tay. “Còn Shizuru, con không nên lớn tiếng như vậy.”

Trái ngược với người cha, lời của người mẹ vẫn đầy vẻ lạnh nhạt. Dù chúng tôi đã dốc hết lòng, bà vẫn không hề lay chuyển.

Chẳng lẽ tất cả đều vô ích sao?

“Shizuru-san.”

“Dù bố mẹ có nói gì, con nhất quyết sẽ không chấp nhận hôn nhân sắp đặt này!”

Kanzaki-sensei gắng gượng chịu đựng áp lực và tiếp tục lên tiếng.

“─Tùy con.”

“Hả?”

“Con đã tự làm rất tốt sau lưng chúng ta rồi còn gì.”

“Vậy… nghĩa là được ạ?”

“Nếu đã đi xa đến mức này rồi thì đừng có mà khóc lóc tìm đến chúng ta sau này đấy.”

“V-Vâng ạ!”

“Con phải tiếp tục cố gắng để không phụ lòng tin của học trò. Còn ông, đừng có khóc nữa! Về thôi!”

Bà vội vã kéo chồng đứng dậy.

“Vậy thì… mọi người, xin hãy tiếp tục ủng hộ Shizuru-san từ nay về sau.”

Cúi người duyên dáng lúc bà rời đi khiến tôi hiểu ra rằng phong thái của Kanzaki-sensei chính là được thừa hưởng từ mẹ mình.

Khi cánh cửa khép lại và sự hiện diện của họ dần xa, tất cả chúng tôi cùng đồng loạt thở phào. Bầu không khí căng thẳng trong phòng tan biến ngay tức khắc.

“Không ngờ là… thành công thật…”

Kanzaki-sensei đặc biệt thả người ngồi phịch xuống ghế, trông mệt nhoài.

“Chúng ta làm được rồi, Sensei! Thật nhẹ nhõm quá! Cuộc hôn nhân sắp đặt đã được tránh khỏi!”

“Cảm ơn em, Sena-san. Và cảm ơn tất cả mọi người nữa.” Sensei một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.

Cảm thấy vai trò của mình coi như đã kết thúc, tôi nới lỏng cà vạt.

“Miyachi, Yorka đâu rồi?”

“Cậu ấy đang ở với chị gái. Chắc vẫn còn đang nói chuyện.”

Tôi lập tức bấm số gọi cho Yorka, nhưng không có hồi âm.

“Miyachi-san, Arisaka-san cũng ở đây sao?”

“Có ạ. Yoryor đi cùng chúng em đến tận lúc nãy. Đáng ra cậI ấy cũng phải vào đây, nhưng hình như có chuyện quan trọng cần nói riêng với chị gái.”

“Ra vậy… con bé đó…” Kanzaki-sensei khẽ lẩm bẩm với vẻ mặt đầy ẩn ý.

“Thế thì chúng ta chia nhóm đi tìm Yor-senpai ở khách sạn nhé!” Sayu đề nghị, và mọi người đều đồng ý.

“Vậy thì, để tôi—”

“Sensei, xin hãy tiễn cha mẹ trước đã.”

“Hả?”

“Có thể họ sẽ nói những điều không tiện nói trước mặt chúng em. Đây cũng là cơ hội tốt cho cô.”

“…Tôi đã cho các em thấy một bộ mặt đáng xấu hổ của người làm giáo viên. Nhưng chính nhờ các em, tôi đã được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh. Tôi thật sự vinh hạnh khi được dạy dỗ các em.”

“Họ sẽ rời đi trước khi cô kịp nói hết lời cảm ơn mất. Xin mời cô đi đi, Sensei.”

Tôi khéo léo thúc giục, nhận ra nếu để lâu mọi chuyện sẽ càng kéo dài, và tiễn cô bước ra.