Trong kì nghỉ chấm thi, tôi tận hưởng một buổi hẹn hò được mong chờ từ lâu với Yorka.
Tôi và Yorka gặp nhau ở Shibuya ngay trước buổi trưa và đi thẳng tới rạp chiếu phim. Bọn tôi xem một bộ phim hành động bom tấn Hollywood khiến cả hai phải ngồi nín thở suốt hơn hai tiếng. Sau đó, bọn tôi bàn luận về bộ phim trong lúc ăn trưa muộn rồi ngẫu hứng quyết định đi dạo ngắm đồ.
“Ô, cái vòng cổ kia.”
Trong cửa hàng bách hoá mà bọn tôi ghé qua, có một quầy của cùng thương hiệu với tiệm trang sức mà bọn tôi từng tới trong buổi hẹn trước. Ánh mắt Yorka bị hút vào sợi dây chuyền mà cậu từng ngắm nghía.
“Nó vẫn dễ thương ghê,” Yorka lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào nó trong tủ kính.
Ngay cạnh cô ấy, tôi quyết định bước một bước táo bạo.
“Xin lỗi, cho tôi lấy sợi dây chuyền này với ạ!” Giá tiền nằm trong mức mà tôi đã kiếm được từ công việc làm thêm năm ngoái.
“Khoan đã, Kisumi!?”
“Tớ sẽ mua cho cậu.”
“Không cần đâu. Cậu không phải làm vậy đâu.”
“Nhưng cậu thích mà đúng không? Tớ nghĩ nó hợp với cậu, tớ muốn cậu đeo nó.”
“Nhưng tớ thấy ngại lắm.”
“Coi như là tớ xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng.”
“…Cậu chắc chứ?”
“Ừ, nếu là món quà đầu tiên tớ tặng cậu, thì nó phải là sợi dây chuyền này.”
Khi nhân viên bắt đầu gói lại, Yorka nói, “Tớ sẽ đeo nó ngay.”
Dưới ánh nắng hè, sợi dây chuyền trên chiếc cổ thon của cậu ấy lấp lánh rực rỡ.
“Cảm ơn cậu, Kisumi. Tớ sẽ trân trọng nó.”
“Tớ mừng vì cậu thích.”
“Ừ,” Yorka đang trong tâm trạng đặc biệt tốt, “Tớ cũng muốn cảm ơn cậu nữa.”
“Chỉ cần được hẹn hò cả mùa hè với cậu là hơn cả đủ rồi.”
“Nghe không công bằng chút nào.”
“Ừm, khó nghĩ quá.”
“Kisumi, cậu quá tốt bụng và hay nghĩ cho người khác, như vậy dễ gặp rắc rối lắm. Nếu có gì cậu muốn, thì hãy nói với tớ. Như vậy tớ cũng yên tâm hơn!” Yorka nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sắc bén, kiên quyết.
“Tớ không nghĩ ra được thứ gì mình muốn ngay lập tức.”
“Không nhất thiết phải là đồ vật đâu!”
Khi bọn tôi đứng chờ đèn đỏ đổi màu ở ngã tư Shibuya, tôi bắt đầu suy nghĩ. Nếu Yorka thật sự muốn tặng tôi một món quà, thì nó nên là thứ đặc biệt.
Đột nhiên, tôi nhận ra có một điều mình luôn muốn nhưng chưa bao giờ có được.
Đúng rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là điều tôi muốn.
Nhưng liệu tôi có thể nói ra ngay giữa Shibuya thế này không? Thật lòng mà nói, tôi thấy xấu hổ.
“Có vẻ như cậu đã nghĩ ra điều gì rồi nhỉ?.”
“Cậu nhạy thật.”
“Tớ nhìn thấu cậu mà.”
“Vậy thì thử đoán xem.”
Nếu cậu hiểu, xin hãy tha cho tôi khỏi phải nói ra.
“Tớ muốn hiểu cậu rõ hơn, nên hãy nhìn về phía này.”
“Cậu là nhà ngoại cảm à?” Tôi làm theo lời Yorka, quay mặt sang phía cậu ấy. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi của cậu ấy chạm vào môi tôi.
Âm thanh ồn ào và cả cái nóng của thành phố bỗng tan biến, chỉ còn lại cảm giác môi kề môi.
Giữa đám đông đang chờ đèn đỏ, bọn tôi đã trao nhau một nụ hôn.
“Đây là đáp án đúng chứ?” Yorka hỏi tôi với vẻ ngượng ngùng.
Dù đang ở ngoài phố đông người, chính Yorka lại là người chủ động hôn trước.
“…Đây không phải mơ, đúng không?”
“Ai mà biết được?”
Khi tín hiệu đèn xanh bật lên, thế giới lại bắt đầu chuyển động.
Yorka bước đi với những bước chân nhẹ nhàng, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi, không hề buông.
“Yorka!”
“Gì thế?”
“Tớ yêu cậu!”
“Tớ cũng yêu cậu, Kisumi!”
Kỳ nghỉ hè của đôi tình nhân đã ở ngay trước mắt.