Tối qua, Yorka đã ngủ quên mất nên cuộc gọi của bọn tôi cũng kết thúc.
Trong lúc nói chuyện, phản ứng của cô ấy dần chậm lại, và chẳng mấy chốc mí mắt đã sụp xuống. Tôi ngắm gương mặt ngủ say dễ thương của cô ấy qua màn hình một lúc, rồi lặng lẽ ngắt cuộc gọi.
Dù thức khuya, nhưng hôm nay—hay nói đúng hơn là sáng nay—tôi cũng chẳng có kế hoạch gì đặc biệt. Thế nên tôi quyết định tự thưởng cho mình một giấc ngủ nướng thật ngon.
Nghĩ vậy, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
“Kisumi-kun, chào buổi sáng! Em đói rồi!”
Em gái tôi, Ei, nhảy phốc lên giường và ép tôi phải tỉnh dậy. Ngay cả trong kỳ nghỉ hè, con bé cũng chẳng hề nương tay.
Khoảng thời gian ngủ vừa rồi dường như chỉ trôi qua trong chớp mắt. Tôi cố gắng mở đôi mí nặng trĩu, thì gương mặt tươi cười của Ei đã ở ngay trước mắt.
“Nếu định gọi anh dậy thì làm cho đàng hoàng. Và gọi anh là ‘onii-chan’ nữa,” tôi lẩm bẩm, giọng vẫn còn khàn vì mới tỉnh ngủ. Cổ họng cũng khô rát.
“Hôm nay Ei muốn ăn trứng ốp-la! Tất nhiên phải lòng đào mới được.”
Cô em gái bướng bỉnh chẳng thèm nghe lời tôi, tự tiện đưa ra yêu cầu món ăn theo sở thích.
“Em đã học lớp bốn rồi, sao không tự tập nấu đi?”
“Em thích được Kisumi-kun nấu cho hơn.”
Ei vẫn nằm lì trên người tôi, không chịu nhúc nhích. Dù tính cách vẫn còn trẻ con, nhưng vẻ ngoài của Ei lại khá chín chắn so với tuổi.
“Cái mức độ dựa dẫm này em nên để dành cho người khác thì hơn.”
“Hả? Em chỉ làm thế với Kisumi-kun thôi mà,” Ei nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi.
“Kể cả khi em lớn à?”
“Em sẽ không làm thế khi đã là người lớn.”
Con bé thản nhiên trước cái cách hành xử có chủ ý của mình.
“Được rồi, ốp-la thì ốp-la.”
“Yay! Cảm ơn anh!” Ei cuối cùng cũng chịu nhảy xuống khỏi người tôi, “Nhanh lên nào, Kisumi-kun!”
Nói xong, còn bé lon ton chạy ra khỏi phòng.
Lúc ấy đã hơn mười giờ. Dù vẫn còn hơi lơ mơ, nhưng tôi nghĩ chắc mình ngủ cũng đủ rồi.
Tôi từ bỏ ý định ngủ tiếp lần thứ hai và đi vào nhà tắm ngay lập tức. Sau đó tôi chuẩn bị bữa sáng muộn cho hai đứa và ngồi vào bàn cùng Ei.
Khi đang vừa ăn vừa xem TV, một đoạn quảng cáo về bộ phim gia đình đang chiếu rạp xuất hiện. Đó là phim CGI hoàn toàn, gây tiếng vang toàn cầu, được khen là vừa dễ thương cho trẻ em vừa cảm động đối với người lớn. Nó đã giữ vững vị trí đầu bảng xếp hạng phim.
“Kisumi-kun, hôm nay anh rảnh đúng không? Đi xem phim với em đi!”
“Không hẳn là rảnh.”
“Chứ chẳng phải anh chỉ đang lười biếng ở nhà thôi sao?”
“Đấy gọi là tận hưởng kỳ nghỉ một cách trọn vẹn đấy.”
“Có khác gì nhau đâu?”
Ei, tràn đầy năng lượng, nhìn tôi bằng vẻ khó hiểu.
“Nghe này, Ei. Anh có bạn gái rồi, tên là Yorka. Hôm nay tình cờ bọn anh không gặp nhau được, nên mới rảnh thôi.”
“Em cũng có kế hoạch ngủ lại nhà bạn! Tình cờ hôm nay em cũng rảnh.”
“Đừng có ganh đua với anh…”
Con bé đang ở cái tuổi muốn được coi là ngang hàng.
“Anh chỉ ở nhà vì Yorka-chan từ chối đi hẹn hò thôi, đúng không? Thế nên em sẽ bầu bạn với anh.”
“Anh mệt rồi. Với lại, ngoài trời nóng lắm.”
“Nhưng lúc đi chơi với Yorka-chan thì lúc nào anh cũng tràn đầy năng lượng.”
“Đi chơi với bạn gái và đi chơi với em gái là hai chuyện khác nhau.”
“Em muốn xem phim! Thật sự muốn! Em muốn đi cùng với Kisumi-kun!”
Ei mè nheo, giãy nảy vì muốn được như ý. Tôi chẳng định trách mắng vì chuyện này vốn không mới mẻ, nhưng thật lòng vẫn mong con bé trưởng thành hơn một chút.
“Đừng ích kỷ nữa. Thay vì chỉ chơi bời, sao em không bắt đầu làm bài tập hè đi?”
Kỳ nghỉ hè mới trôi qua một tuần. Tôi thì tiện thể lờ đi việc mình vẫn chưa động đến bài tập.
“Em làm xong hết rồi.”
“Hả, tất cả á? Bao gồm cả tập bài tập, phiếu bài tập với báo cáo sách luôn? Còn chưa đến tháng Tám mà.”
“Ừ. Chỉ còn viết nhật ký thôi.”
“Ra vậy…”
Dù tính cách trẻ con, Ei lại rất nhanh nhẹn trong chuyện học hành và luôn giữ thành tích tốt. Phiếu điểm của con bé lúc nào cũng toàn điểm A, khiến bố mẹ hết sức hài lòng.
“Thế còn Kisumi-kun thì sao?”
“Hả?”
“Anh cũng đang thảnh thơi vì đã làm xong hết bài tập hè rồi chứ gì?”
“Ờm… không hẳn. Anh còn phải đến trường chuẩn bị cho lễ hội văn hóa này nọ.”
“Em cũng có hoạt động ngoại khóa, nhưng vẫn làm xong hết.”
Con bé lập tức phản công, tận dụng cơ hội.
“Khối lượng và yêu cầu của tiểu học với cao trung khác nhau chứ.”
“Em muốn viết vào nhật ký hôm nay rằng mình đã đi xem phim với anh trai. Chứ viết là em chỉ ở nhà lười biếng cả ngày thì xấu hổ lắm.”
“Có nhất thiết phải lôi anh vào không?”
Xin đừng tiết lộ bí mật gia đình ra ngoài.
“Em sẽ nói với mẹ rằng anh chăm học. Được không, đi xem phim nhé?”
“…Được rồi, anh sẽ đưa em đi. Nhưng đừng có làm gián điệp cho mẹ nữa.”
Tôi chịu thua trước chiêu nài nỉ của em gái và đồng ý đi xem phim cùng còn bé. Tôi mở điện thoại tìm rạp gần đây rồi kiểm tra giờ chiếu.
Nếu đi ngay sau khi ăn sáng và dọn dẹp xong, thì vừa kịp một suất chiếu đúng giờ.
“Được rồi, đặt hai vé nhé. Ổn không?”
“Ừ! Đi thôi, đi thôi!”
Thế là chúng tôi lên kế hoạch đi xem phim ở Shinjuku.
Tôi thay quần áo ra ngoài trong phòng.
Ngoài cửa sổ, nắng hè chói chang rực rỡ. Thật lòng thì hơi ngán khi phải rời khỏi sự mát mẻ của điều hòa. Hôm nay vốn không có kế hoạch gì, tôi chỉ muốn thoải mái nghỉ ngơi ở nhà.
Có lẽ tôi có thể phủi bụi cây đàn guitar đặt ở góc phòng. Tôi mua nó theo hứng từ năm ngoái, nhưng chỉ chạm vào lác đác vài lần từ đó đến giờ. Dù có hứng thú, tôi chưa bao giờ luyện tập đều đặn mỗi ngày. Đáng tiếc là tôi chẳng có chút năng khiếu âm nhạc nào, nên muốn tiến bộ thì chắc phải kiên trì nghiêm túc hơn nhiều.
Hoặc tôi cũng có thể đụng đến đống bài tập hè chất trên bàn—thôi, nghĩ thôi đã thấy nản. Mới một tuần trôi qua từ khi nghỉ hè bắt đầu, chưa đến lúc phải hoảng đâu.
“Kisumi-kun, anh chuẩn bị xong chưa? Đi thôi nào!”
Bị em gái giục, tôi rời khỏi phòng.
Chúng tôi đi bộ từ nhà ra ga gần đó, rồi bắt tàu đến ga Shinjuku.
Dù trời nắng gắt, nhưng khi vừa bước ra khỏi tòa nhà ga, dòng người vẫn đông đúc. Cái nắng chói chang, hơi nóng hầm hập bốc lên từ mặt đường nhựa—đúng chất một mùa hè nơi đô thị. Biết trước là thế, nhưng vẫn thấy nóng bức không chịu nổi.
Để tránh việc Ei mải nhìn ngó lung tung mà lạc mất, tôi nắm tay con bé dẫn đi về phía rạp chiếu phim.
Cuối cùng chúng tôi cũng bước vào bên trong. Tôi thở phào nhẹ nhõm trong bầu không khí mát lạnh điều hòa.
Tôi lấy hai tấm vé đã đặt trước qua mạng. Là học sinh được nghỉ hè, đi xem phim vào một buổi chiều trong tuần cũng mang lại cảm giác khoái chí riêng. Thêm may mắn nữa là chúng tôi giành được ghế ngay chính giữa rạp.
Sau khi đi vệ sinh nhanh, chúng tôi mua nước uống và bắp rang cho cả hai, rồi tiến vào phòng chiếu. Chúng tôi ngồi cạnh nhau.
Trên màn ảnh khổng lồ kéo dài đến tận trần, những hình ảnh quảng cáo và nhắc nhở an toàn lần lượt được chiếu.
“Kisumi-kun, nhớ tắt điện thoại trước khi phim bắt đầu đó.”
“Biết rồi, biết rồi. Cho anh nhắn cho Yorka một cái đã.”
“Anh với Yorka-chan thân nhau ghê nhỉ?”
“Ừ thì… tất nhiên,” tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Yorka trước khi rạp chìm vào bóng tối.
Kisumi:[ Tớ đang đi xem phim với em gái. Tầm hai tiếng nữa mới trả lời được. Xin lỗi nhé. ]
Tôi luôn cố gắng trả lời tin nhắn từ bạn gái ngay lập tức. Điều đó đã trở thành một nguyên tắc bất di bất dịch của Sena Kisumi. Nếu biết trước sẽ không thể trả lời, tôi nhất định phải báo cho cô ấy từ trước.
Sau một học kỳ đầy rắc rối chỉ vì những lần bỏ lỡ liên lạc, tôi đã rút ra bài học. Tôi tự kiểm điểm sâu sắc và quyết tâm ít nhất phải kiểm tra tin nhắn ngay, bất kể tình huống nào.
Yorka: [ Cảm ơn vì đã nói chuyện với tớ tối qua. Nhưng đừng ngủ gật trong rạp đấy!]
Một nụ cười vô thức hiện lên trên gương mặt tôi khi dòng tin nhắn đó đến ngay trước lúc tôi tắt nguồn điện thoại.
“Kisumi-kun, sắp chiếu rồi kìa!”
Đèn trong rạp dần tắt, Ei ngồi cạnh tôi gần như không giấu nổi sự háo hức.
“Chỉ mới trailer thôi, bình tĩnh. Bắt đầu rồi thì nhớ im lặng đấy.”
“Vâng.”
Và rồi bộ phim bắt đầu.
Trong suốt hai tiếng sau đó, tôi đã thưởng thức một tác phẩm giải trí được đầu tư tỉ mỉ, hoàn hảo đến từng chi tiết. Bộ phim vượt xa mong đợi, thậm chí đến cao trào, tôi đã rơi nước mắt.
Khi đoạn credit cuối cùng chạy và ánh sáng trong rạp dần sáng trở lại, tôi nghĩ mình đã lau sạch nước mắt.
Thế nhưng Ei, hình như đã nhìn thấy, liền trêu chọc tôi bằng một nụ cười tinh nghịch:
“Anh là học sinh cao trung rồi mà còn khóc cơ đấy.”