“ Này, Kisumi, cậu còn thức không?”
“…Tớ còn đây.”
“Giọng cậu nghe buồn ngủ ghê.”
“Thì muộn lắmrồi còn gì.”
Một điểm cộng của kỳ nghỉ hè là có thể thức khuya. Dù có những ngày không gặp được Yorka, tôi và cô ấy vẫn nhắn tin cho nhau đều đặn. Dù chỉ là những chuyện vụn vặt, nhưng được trò chuyện với người mình yêu qua tin nhắn cũng đã vui rồi.
Khi đến giờ đi ngủ mà vẫn thấy chưa đủ, Yorka sẽ gọi điện. Không cần nhìn mặt, chỉ qua giọng nói vẳng bên tai, tôi cũng dễ dàng hình dung được nét mặt của bạn gái mình.
Không biết từ lúc nào, hai đứa đã mải mê trò chuyện đến tận khuya. Đồng hồ đã chỉ quá hai giờ sáng. Chiếc điện thoại trong tay tôi trở nên nóng hơn,còn mí mắt thì bắt đầu nặng dần.
“Bộ nói chuyện với tớ chán lắm à??”
“Không, vui lắm. Chỉ là tớ hơi buồn ngủ thôi.”
Tôi cố nén cơn ngáp.
“Tớ muốn đi hẹn hò với cậu vào ngày mai cơ.”
“Ngày mai cậu ra ngoài với Aria-san mà, lâu rồi hai người mới gặp. Đừng có bỏ cô ấy mà ưu tiên tớ.”
“Nhưng Kisumi, cậu là bạn trai tớ mà.”
“…”
“Kisumi? Cậu còn đó không?”
“Tớ nghe rõ mà. Nói lại lần nữa đi, để tớ ghi âm!”
Bỗng nhiên, âm thanh im bặt. Cứ tưởng tín hiệu bị yếu, tôi liền rời điện thoại khỏi tai.
Ngay lúc đó, gương mặt của Yorka hiện lên trên màn hình. Có vẻ cô ấy đã chuyển sang gọi video.
Đèn phòng đã tắt, gương mặt cô ấy được soi sáng bởi ánh đèn ngủ dịu nhẹ. Chắc cô ấy đang nằm trên giường khi nói chuyện.
Yorka mặc đồ ngủ vì đã khuya. Bộ pyjama màu pastel khiến cô trông nữ tính hơn, trái ngược với vẻ chín chắn thường ngày và càng làm cô thêm đáng yêu. Ống tay dài vừa phải, nhưng vì kiểu dáng rộng nên phần cổ hơi mở. Dẫu vậy, chỗ trước ngực lại có vẻ hơi chật.
“Cái này đủ làm cậu tỉnh chưa?”
Tôi chống người dậy trên giường, mắt dán chặt vào màn hình.
“Hoàn toàn rồi! Giờ tớ tỉnh như sáo luôn!”
“Cậu lúc nào cũng thật thà ghê.”
“Cậu biết Sena Kisumi sẽ tỉnh ngay khi nhìn thấy cậu trong bộ đồ ngủ dễ thương này đúng không?”
Yorka nhanh chóng kéo chăn lên che ngực khi nhận ra ánh nhìn của tôi.
“Mùa hè mà, chắc nóng lắm. Cậu cứ thoải mái đi.”
“Xin lỗi nhé, nhưng điều hòa hoạt động tốt lắm. Tớ thấy hoàn hảo rồi,” cô ấy đáp, môi chu ra thành một cái bĩu môi nhẹ.
“Cậu chưa buồn ngủ à?”
“Tớ ổn. Tớ muốn nói chuyện với cậu thêm vì ngày mai không gặp được.”
“Tớ cũng vậy.”
“Lúc nãy cậu còn nghe buồn ngủ lắm mà.”
“Giọng qua điện thoại không phải lúc nào cũng đúng với tình trạng thật đâu.”
“Đồ nói dối~!,” Yorka khúc khích cười.
“…Tớ chỉ… thấy vui thôi,” tôi buột miệng, bỗng cảm thấy một luồng hạnh phúc tràn đầy trong lồng ngực.
“Tớ cũng vậy.”
“Mùa hè vui thật nhỉ?”
“Đúng là vui thật.”
Tôi và Yorka cùng mỉm cười.
Được trò chuyện với người mình yêu mà không cần lo lắng về thời gian—
Ngay lúc này, tôi và Yorka đang tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ hè năm hai cao trung.