Sau khi mọi tắm rửa xong, chúng tôi quyết định sẽ xem một bộ phim cho đến khi buồn ngủ.
Mà phải nói thật, được nhìn hai chị em nhà Arisaka trong bộ đồ ngủ đúng là một cảnh tượng đẹp mắt.
“Trời nóng thế này, thì phải xem phim kinh dị cho rùng mình mới đã chứ!”
“Thôi đi, onee-chan. Em muốn xem cái gì vui vẻ cơ.” Yorka phản đối, trông đã căng thẳng ngay cả trước khi bộ phim bắt đầu.
“Có Sumi-kun ở đây rồi, em cứ bám lấy em ấy nếu sợ đi. Chứ bình thường khi chỉ có hai chị em thì em chẳng bao giờ cho chị xem phim kinh dị cả.”
“Nhưng mà đáng sợ thì vẫn là đáng sợ mà!”
Thế nhưng sự phản kháng của Yorka chẳng hề có tác dụng, và thể loại phim vẫn không thay đổi.
“Onee-chan, chị ép buộc quá đấy.” Cô ấy càu nhàu, nhưng giọng chẳng hề có chút tức giận thật sự nào.
Khi căn phòng khách rộng lớn dần chìm trong bóng tối, bộ phim bắt đầu phát trên màn hình TV cỡ lớn.
Nói một cách đơn giản, tôi thấy lo lắng nhiều hơn là sợ trong suốt bộ phim. Đến tận khi phim kết thúc, tôi vẫn bị kẹp giữa hai chị em nhà Arisaka trên chiếc ghế sofa khổng lồ.
Aria-san có vẻ thuộc kiểu người dù sợ vẫn cứ xem phim kinh dị. Ban đầu chúng tôi ngồi ngay ngắn, nhưng khi câu chuyện tiến triển, cả hai dần dần xích lại gần cho đến khi tôi bị ôm chặt từ cả hai phía.
Mỗi lần đến cảnh hù dọa, sẽ vang lên một tiếng hét rồi cái siết tay quanh cánh tay tôi lại chặt hơn. Lạ lùng thay, tôi cũng chẳng rõ tim mình đập nhanh là do bộ phim kinh dị, hay do cảm giác mềm mại khi bị hai chị em xinh đẹp bám lấy.
So với những hình ảnh đáng sợ trước mắt, sự chú ý của tôi lại nhiều hơn về cảm giác bị kẹp từ hai phía, đến nỗi chẳng còn nhớ rõ bộ phim thực sự ra sao nữa.
Cứ như thế, đêm ở nhà Arisaka trôi qua một cách chậm rãi.