I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 04 LN - Chương 3.1 Tình yêu thì không có nghỉ hè

Hôm nay tôi cũng đến trường sớm để họp Ủy ban điều hành Lễ hội Văn hóa. Tôi đổi giày ngoài trời sang giày trong nhà ở cửa ra vào, rồi bước đi dọc hành lang vắng tanh hướng đến phòng họp.

Ngôi trường trong kỳ nghỉ hè giống như một chiếc hộp trống khổng lồ. Ngay cả không khí bên trong tòa nhà vắng vẻ cũng mang cảm giác khác lạ, thiếu đi âm thanh trò chuyện quen thuộc vọng ra từ những góc khuất. Sự rộng rãi của ngôi trường càng khiến cho khoảng trống trở nên rõ rệt, bao trùm không gian bằng một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Dù trời giữa hè, không khí trong hành lang tối lại mang theo chút mát lạnh. Khi tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy đội bóng đá đang đuổi theo quả bóng trên sân rực nắng bên dưới.

Khi tôi bước lên cầu thang, tôi nhận ra Hasekura Asaki-san, bạn cùng phụ trách lớp, đang đi phía trước.

“Chào buổi sáng, Asaki-san.”

“Chào buổi sáng, Kisumi-kun. Sáng nay nóng thật đấy, phải không?”

“Ừ, vậy mà bọn mình vẫn đến trường ngay cả trong kỳ nghỉ hè. Cũng cừ lắm nhỉ?”

“Bộ cậu ghét trường học lắm à?”

“Chỉ là tớ thích kỳ nghỉ hè hơn thôi.”

“Vậy thì hai ta giống nhau rồi. À mà, tớ nghe nói chị gái của Arisaka-san cũng sẽ tham gia chuyến đi à?”

Sau bữa ăn ở quán bia ngoài trời, tôi đã nhanh chóng chia sẻ tin Aria-san sẽ tham gia chuyến đi trong nhóm chat của câu lạc bộ Sena.

“Ừm, bọn mình cần thêm một người có thể lái xe đi cùng mọi người.”

“Xét tình hình hiện tại thì tớ hiểu rồi.”

“Vậy à…”

Phản ứng của cô ấy lại thản nhiên hơn tôi tưởng, khiến tôi có phần bối rối.

“Cậu nghĩ là tớ không ưa chị của Arisaka-san sao?”

“Thì... do vụ việc ở căn-tin hôm đó mà.”

“Hừm, sao cậu lại nhắc chuyện đó ra thế?” Cô ấy hơi nheo mắt lại.

Chết rồi. Tôi vừa dẫm phải bãi mìn rồi đây.

“Với tư cách người tổ chức, tớ chỉ muốn đảm bảo mọi người có thể tận hưởng chuyến đi hết mình thôi, nên mới cố gắng chu đáo. Không có ý gì khác đâu.”

“Nếu cậu nói thế thì càng đáng ngờ hơn khi cậu tổ chức buổi gặp mặt mà chẳng nói với tớ. Lại còn có cả em gái cậu ở đó nữa — nghe như kiểu chuyện gia đình ấy nhỉ?”

“Nó xảy ra đột ngột thôi, vì tớ vừa xem phim với em gái. Mà vì Kanzaki-sensei cũng có mặt nên tiện thể bàn luôn chuyện chuyến đi.”

“Vậy sao?”

“Ừ, thật đấy.”

Chúng tôi đến phòng họp. Khi cánh cửa mở ra, bầu không khí yên ắng ban nãy lập tức bị thay thế bằng những tiếng trò chuyện rộn ràng.

“Nhờ có cậu là người tổ chức nên bọn mình mới được đến biệt thự của Kanzaki-sensei, đúng không?” Asaki-san khẽ nói bên tai tôi, cố để người khác không nghe thấy.

Hơi thở ấm của cô ấy phả vào tai khiến tôi giật mình, và theo phản xạ, tôi đưa tay che tai lại.

“Sao thế, Kisumi-kun?”

Sau khi nhìn thoáng qua vẻ mặt của tôi, cô ấy liền bước vào phòng họp trước.

Dù đang trong kỳ nghỉ hè, một nhóm đông học sinh vẫn tụ tập ở đây — tất cả đều là thành viên của Ủy ban điều hành Lễ hội Văn hóa.

Ủy ban điều hành Lễ hội Văn hóa, hay còn gọi tắt là “Bunjitsu”, gồm các đại diện lớp và những tình nguyện viên từ mọi khối, hoạt động dưới sự quản lý của hội học sinh trường Eisei.

Lễ hội văn hóa mùa thu được tổ chức tại trường Eisei đã mở rộng quy mô đáng kể dưới sự lãnh đạo của chủ tịch hội học sinh huyền thoại — Arisaka Aria.

Cùng với sự mở rộng ấy là khối lượng công việc chuẩn bị khổng lồ, vốn đã được tiến hành ngay cả trong kỳ nghỉ hè.

Vì học sinh năm ba phải tập trung cho kỳ thi đại học, nên phần lớn trách nhiệm rơi vào bọn tôi — những học sinh năm hai.

Hôm nay là buổi họp quan trọng để quyết định nhiệm vụ của từng ban, từ tài chính, đánh giá, tuyên truyền, quản lý thiết bị cho đến quản lý sân khấu.

Tùy theo nhiệm vụ được giao mà mức độ bận rộn từ nay đến lễ hội sẽ khác nhau, ảnh hưởng không chỉ đến kỳ nghỉ hè mà còn kéo dài đến tận khi lễ hội diễn ra.

Asaki-san chào bạn bè bằng nụ cười tươi khi ngồi xuống ghế, rồi lập tức rút điện thoại ra chụp lại khung cảnh náo nhiệt trong phòng họp.

“Cậu định đăng lên mạng xã hội nữa à?”

“Ừ, để cho mọi người thấy bọn mình vẫn tận tâm với hoạt động trường lớp ngay cả trong kỳ nghỉ hè. Trong khi ai cũng đang vui chơi, bọn mình vẫn mặc đồng phục mà đến đây.”

Asaki-san bắt đầu cập nhật mạng xã hội như thường lệ. Cô ấy thao tác nhanh nhẹn — chỉnh ảnh, viết chú thích, thêm hàng loạt hashtag.

“Cuộc họp sắp bắt đầu rồi đấy.”

“Không sao đâu. Chủ tịch hội học sinh quyền lực chắc chắn sẽ đến trễ thôi.”

Đúng như lời cô nói, chiếc ghế ở giữa dành cho người chủ trì vẫn còn trống dù cuộc họp đã sắp bắt đầu.

“Này, xem thử đi. Cậu thấy sao?” Asaki-san đưa màn hình điện thoại cho tôi xem.

Bài đăng, kết thúc bằng câu hỏi “Lớp mình nên làm gì cho lễ hội văn hóa đây?”, hướng đến các bạn cùng lớp 2-A.

Dù đang là giữa buổi sáng trong kỳ nghỉ hè, bình luận vẫn liên tục đổ về.

Asaki-san kiên nhẫn trả lời từng bình luận ủng hộ hoặc gợi ý cho lễ hội.

Nhờ vào sự nổi tiếng và cách phản hồi chu đáo, bầu không khí trong lớp 2-A của bọn tôi luôn tích cực.

Nhờ cô ấy khơi gợi tinh thần đó, việc tham gia hoạt động trường không còn bị xem như nghĩa vụ, mà trở thành điều ai cũng hào hứng đón nhận.

Chiến thắng trong giải đấu giao lưu giữa các lớp vào mùa xuân cũng là kết quả từ sự cổ vũ và tổ chức nhóm hiệu quả của Asaki-san.

“Cậu siêng năng thật đấy.”

“Vì tớ thích làm mấy việc này mà. Ồ, cô bạn này may ghê, sáng nay đi bể bơi với bạn trai đấy.”

Asaki-san ngừng trả lời bình luận và chuyển sang xem bài đăng của một bạn nữ cùng lớp.

Trên màn hình là bức ảnh cô gái mặc đồ bơi, tóc mái ướt dính lên trán, nở nụ cười rạng rỡ trong khi tạo dáng chữ V bên cạnh bạn trai.

“Nhìn thế này tự nhiên thấy háo hức cho chuyến đi quá.”

“Đúng không? Tớ cũng mong được ra biển lắm rồi.”

Asaki-san nhanh chóng gõ một bình luận dí dỏm rồi tiếp tục cuộn dòng thời gian, tận hưởng không khí háo hức về chuyến đi sắp tới.

Tuy nhiên, sự chú ý của cả hai sớm quay lại thực tế khi thấy nội dung chương trình họp được viết trên bảng trắng phía trước phòng.

“Asaki-san, bọn mình chọn phần việc nhẹ thôi, được chứ?”

“Tại sao phải thế. Nhắm luôn ban sân khấu đi, làm sao cho có kỷ niệm thật đáng nhớ.”

Khác với tôi — người miễn cưỡng nhận làm đại diện lớp sau khi bị Kanzaki-sensei chỉ định, Asaki-san đang hướng tới suất tiến cử đại học.

Sự khác biệt trong động lực của chúng tôi rõ ràng đến mức có thể cảm nhận được.

“Năm ngoái tớ phụ trách ban sân khấu, nên cho cậu lời khuyên này — cực lắm đấy.”

“Ngày lễ hội chắc chắn sẽ hỗn loạn thôi. Nhưng chính điều đó mới vui chứ. Chẳng phải thử thách khó khăn nhất mới là thứ đáng làm nhất sao?”

“Tớ bận đến mức chẳng có thời gian tham gia tiết mục của lớp mình nữa.”

“Chẳng phải vì cậu giúp Kano-san bên câu lạc bộ nhạc nhẹ sao?”

“Khoan đã, cậu biết chuyện đó à?”

Tôi ngạc nhiên thật sự. Vì năm ngoái chúng tôi học khác lớp, nên tôi nghĩ cô ấy sẽ không biết.

“Ý tớ là, chính cậu là người đã kéo ban nhạc của Kano-san thoát khỏi bờ vực tan rã và khiến họ biểu diễn được trên sân khấu đấy chứ. Chuyện đó khá nổi tiếng trong nhóm Bunjitsu rồi. Buổi diễn live đó thành công rực rỡ, mà đại diện ban sân khấu năm ngoái cũng khen cậu rất nhiều nữa.”

“Tớ chẳng biết mấy chuyện đó luôn. Cuối cùng tớ mệt đến mức trí nhớ cũng mơ hồ hết cả.”

“Có vẻ như can thiệp vào chuyện của người khác là sở thích của cậu đấy, Kisumi-kun.”

Asaki-san trêu chọc, và tôi chỉ biết bật cười đáp lại.

“Cũng chẳng còn cách nào khác. Kanō cùng lớp với tớ năm ngoái, mà hai tuần trước buổi diễn, cô ấy cãi nhau to với ban nhạc vì rắc rối tình cảm. Sau khi tớ đứng ra hòa giải, cô ấy năn nỉ tớ làm quản lý cho họ. Lúc đó, tớ đâu thể để cho kế hoạch sân khấu chính bị bỏ dở được.”

“Cậu vẫn đáng tin như mọi khi nhỉ.”

Những ngày chuẩn bị cho lễ hội văn hóa thật đúng là một cơn lốc, khiến tôi gần như chẳng còn thời gian ghé qua phòng mỹ thuật nơi Yorka dành phần lớn thời gian của mình. Mỗi lần có thể ghé qua, ly cà phê mà cô ấy pha là niềm an ủi duy nhất của tôi. Nó thật sự rất ngon — một khoảnh khắc hạnh phúc giữa cơn hỗn loạn.

“Tất cả những gì tớ nhớ về lễ hội chỉ là chạy tới chạy lui như điên thôi.”

Sao lại cảm giác như tớ còn hoạt động nhiều hơn cả ngày hội thể thao vậy nhỉ?

“Nhưng mà, chẳng phải cũng tuyệt sao? Ừ thì, tham gia sự kiện như khách cũng vui, nhưng cảm giác đạt được điều gì đó khi khiến mọi người vui vẻ lại rất đặc biệt đối với người tổ chức mà.”

“Đúng là vậy, nhưng năm nay tớ chỉ muốn thư giãn và tận hưởng thôi.”

Tôi muốn giảm bớt trách nhiệm hậu trường càng nhiều càng tốt, và tận hưởng ngày lễ hội cùng Yorka.

“Nhưng mà biết cậu rồi đấy, thế nào cậu cũng tự làm mình bận cho xem.”

“Đừng có nói gở thế chứ.”

“À mà này, cậu có biết là nhiều cặp đôi thường thành đôi trong giai đoạn chuẩn bị lễ hội văn hóa không?”

Nếu nhìn quanh căn phòng, có thể thấy vài cặp học sinh thân mật hơn bình thường, dù đây chỉ là cuộc họp chuẩn bị sự kiện. Có vẻ như “phép màu lễ hội” đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

“Ở bên nhau lâu thì dễ nảy sinh tình cảm mà.”

“Tớ cũng mong điều đó xảy ra với bọn mình nữa.”

“Không, thế thì rắc rối to đấy.”

“Cậu cứng nhắc thật đấy. Mùa hè mà, ai lại để ý chuyện đó đâu.”

“Cậu đúng là giỏi pha trò, Asaki-san.”

“Phương châm của tớ là làm việc nghiêm túc trong vai trò lớp trưởng, còn trong đời sống riêng thì phải vui vẻ hết mình. Mà cậu lại vừa khớp cả hai vế đó.”

Từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, Asaki-san trở nên cởi mở hơn hẳn. Thái độ và cách cô ấy đối xử với tôi — dù biết tôi đã có bạn gái — dường như cũng thoải mái hơn.

“Với tư cách là bạn, tớ vui vì mình nằm trong ‘phần vui vẻ’ đó.”

“…Cậu có thể tỏ ra bối rối một chút cũng được mà. Tớ thích thế hơn đấy.”

“Tìm niềm vui trong việc thấy tớ bối rối đúng là sở thích lạ thật đấy.”

“Đó đâu phải ý tớ. Nhưng mà… cậu thú vị lắm đấy, Kisumi-kun.”

Asaki-san mỉm cười thoải mái.

Là cán sự lớp, tôi và Asaki-san thường xuyên gặp nhau kể cả trong kỳ nghỉ hè. Có vẻ như cô ấy khá thích cái cảm giác mập mờ này — khi tình cảm của cô dành cho tôi gần như đã quá rõ ràng.

“Giữa cậu và Sena-chan có không khí ngọt ngào pha chút chua chát nhỉ, Asaki. Không ngờ hai người thân nhau đến vậy.”

Tôi quay lại thì thấy một nam sinh điển trai đang đứng phía sau.

“Hanabishi, đừng có xen ngang như thế chứ.”

Asaki-san cau mày.

“Chào buổi sáng nhé. Hôm nay Asaki vẫn xinh đẹp như mọi ngày.”

Những lời ngọt ngào tuôn ra tự nhiên từ miệng Hanabishi Kiyotora, Chủ tịch Hội học sinh.

Với mái tóc nhuộm sáng, dáng vẻ hoàng tử cùng nụ cười quyến rũ và nét hài hước dịu dàng, cậu ta dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác bằng đôi mắt ánh lên vẻ mê hoặc. Cao ráo, dáng người mảnh và bộ đồng phục nam được mặc chỉn chu đến hoàn hảo — Hanabishi toát ra một khí chất tươi sáng, thanh lịch.

Dù có vẻ ngoài hoàng tử là thế, Hanabishi lại khá thân thiện và được yêu quý bởi cả nam lẫn nữ sinh. Từ khi nhập học, ngoại hình như thần tượng của cậu ta đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi giữa các nữ sinh. Biệt danh của cậu ta là “Hoàng tử Kiyotora.”

Khi Hanabishi tuyên bố tranh cử Chủ tịch Hội học sinh, chẳng ai ngạc nhiên khi cậu ta thắng áp đảo.

“Cậu đúng là chỉ nghe những gì mình thích nghe thôi đấy.”

Giọng của Asaki-san — vốn đang vui vẻ ban nãy — bỗng hạ xuống.

“Chủ tịch Hội học sinh gì mà đến muộn thế, Hanabishi?”

Tôi trêu.

Nhìn lên đồng hồ, cuộc họp lẽ ra đã bắt đầu từ nãy rồi.

“Với tư cách Chủ tịch Hội học sinh, tớ không muốn tạo áp lực cho mọi người. Tớ chỉ muốn ai cũng cảm thấy thoải mái và tận hưởng buổi họp thôi mà.”

Hanabishi đáp lại, giọng điệu nghe như đã được tính toán sẵn.

“Đó gọi là vô trách nhiệm đấy.”

Asaki-san nhìn cậu ta đầy ngán ngẩm.

“Đây chẳng phải là đặc quyền của Chủ tịch sao?”

“Cậu chỉ đơn giản là đi muộn thôi, được chưa?!”

Asaki-san chỉnh từng câu một.

“Đây là kiểu trễ giờ tiêu biểu của nhân vật chính mà.”

“Ai cho cậu là nhân vật chính hả?”

“Cậu vẫn nghiêm khắc như mọi khi nhỉ. Nhưng tớ lại thích điều đó, trông kích thích lắm.”

“Về chỗ ngay đi, Chủ tịch Hội học sinh.”

799fbb55-5bb7-4d3f-a7c4-835f1b5d4796.jpg

Sự khó chịu của Asaki-san với Hanabishi dạo này đã trở nên quá rõ ràng. Bình thường cô ấy luôn giữ được vẻ điềm tĩnh khi đối xử với mọi người, vậy mà giờ đây lại thể hiện cảm xúc ra mặt.

“Rồi, rồi. Tớ biết rồi. Nhưng mà… dù sao thì, cậu cũng không thể chối cậu là người yêu cũ của tớ đâu, nhỉ?”

“Cậu nói ai là người yêu cũ hả?!”

Giọng của Asaki-san vang vọng khắp phòng họp.

“Asaki, chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ đã là quá khứ rồi sao? Nghe buồn quá đấy. Năm ngoái, chúng ta là một cặp ăn ý lắm mà, đúng không?”

“Tớ không hề có ký ức nào về việc từng hòa hợp với cậu — quá khứ, hiện tại hay tương lai! Nên thôi ngay cái trò nói nhảm đó đi!”

Asaki-san gằn giọng, cố kìm lại cơn bực đang bốc lên.

“Này Sena-chan, cậu nhớ hai bọn tớ thân nhau thế nào mà, đúng không?”

Hanabishi và Asaki-san từng là cán sự lớp 1-B năm ngoái. Vì vậy, họ cũng thường xuyên tương tác với tôi — lúc đó cũng là cán sự lớp. Có lẽ vì thế mà Hanabishi gọi tôi bằng cái biệt danh thân mật “Sena-chan.”

“Tớ chỉ nhớ cậu bị cô ấy sai vặt suốt thôi.”

“Ôi chà, nghe giống vợ chồng thật đấy nhỉ? Dễ thương quá mà, Asaki?”

“Thôi đi và bắt đầu cuộc họp đi!”

Asaki-san thở dài bực bội. “Trời ạ, một năm trôi qua mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào.”

“Hình như năm nay cậu còn nghiêm khắc với Hanabishi hơn năm ngoái đấy.”

“Bởi vì cái kiểu hời hợt của cậu ta là cố tình đấy. Hanabishi hoàn toàn có thể làm việc nghiêm túc nếu chịu cố gắng, nhưng cậu ta lại chọn giả vờ thờ ơ. Những người như thế là đáng ghét nhất.”

Nhìn quanh phòng, các thành viên hội học sinh đều tập trung quanh Hanabishi, như thể đang chờ đợi cậu ta. Rõ ràng là cậu ta được tin tưởng và tôn trọng.

“Cậu ta còn đứng hạng ba toàn khối nữa đấy.”

Trong kỳ thi cuối năm, Yorka đứng hạng nhất, Asaki-san hạng nhì, và Hanabishi hạng ba.

“Thấy chưa, có tức không chứ? Năm ngoái, cậu ta toàn để tớ quyết định mọi việc, nhưng đến những lúc quan trọng lại xen vào. Mà khổ nỗi, mấy lời góp ý đó lại chuẩn không cần chỉnh mới bực!”

Có vẻ Asaki-san đã tích tụ không ít bực dọc mà tôi chẳng hề hay biết. Bình thường cô ấy luôn giấu cảm xúc rất giỏi, nên hôm nay thấy cô ấy bộc lộ thẳng thắn như vậy lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu lạ thường.

“Tớ thì thấy thái độ thoải mái của Hanabishi cũng đáng nể đấy.”

Tôi cố gắng nhìn nhận tích cực nhất có thể.

Dù sao thì Hanabishi cũng không phải kiểu người lười biếng hay cố tình giành công của người khác. Cậu ta chỉ không cần tỏ ra nghiêm túc, và chính sự đối lập giữa thái độ bình thản đó với năng lực thật sự của cậu ta mới khiến người khác chú ý.

“Cậu hiền quá rồi đấy, Kisumi-kun. Cậu nhân nhượng với cậu ta quá mức rồi.”

“Biết nắm bắt thời cơ cũng là một loại tài năng mà.”

Dù có khao khát nổi bật đến mấy, nếu không có năng lực thật thì chẳng thể đứng vững. Ở một ngôi trường danh tiếng như Eisei, chiếc ghế Chủ tịch Hội học sinh đâu phải thứ có thể giữ được chỉ nhờ vẻ ngoài hào nhoáng.

“Cậu có biết là nhờ Hanabishi mà ấn tượng của tớ về cậu thay đổi không, Kisumi-kun? Giống như có ai đó hiểu nỗi khổ của tớ, rồi âm thầm giúp đỡ. Điều đó khiến tớ thấy được an ủi.”

Asaki-san khẽ nói, ánh mắt dịu lại.

Thật bất ngờ khi biết rằng ấn tượng của cô ấy về tôi lại tốt lên nhờ một chuyện ngẫu nhiên như vậy.

“Được rồi, xin lỗi mọi người vì đã để chờ. Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về việc phân chia nhiệm vụ cho lễ hội văn hóa. Bình thường thì tớ sẽ đi theo thứ tự, nhưng lần này tớ nghĩ nên bắt đầu với ban sân khấu — phần mà tớ cho là quan trọng nhất.”

Giọng nói của Hanabishi vang khắp phòng họp qua microphone ***

Khi buổi họp kết thúc, tôi gục xuống bàn, bất lực.

“Không thể nào… chuyện này không thể là thật được…”

“Đừng buồn nữa. Giờ có than cũng đâu thay đổi được gì.”

“Nhưng mà, bị giao làm điều phối sân khấu hai năm liên tiếp thì có hơi quá đáng không?”

Trái ngược với tôi, Asaki-san thì vui mừng ra mặt — như thể trúng số độc đắc.

Ngay khi cuộc họp bắt đầu, Hanabishi đã tuyên bố một câu mở đường đầy tính toán:

“Làm điều phối sân khấu là một vinh dự, nhưng cũng là công việc khó khăn. Vậy nên, ưu tiên hàng đầu là những người đã có kinh nghiệm.”

Câu đó gần như chốt hạ danh sách ứng viên.

Và đúng lúc ấy, Asaki-san phớt lờ ánh nhìn khẩn thiết “đừng làm thế” của tôi, hăng hái giơ tay xung phong. Với danh tiếng và sự tín nhiệm của cô ấy trong hội học sinh, chẳng ai phản đối nổi.

“Tôi có thể đảm bảo cho năng lực thực tiễn của Asaki. Còn Sena-chan thì có kinh nghiệm từ năm ngoái. Hai người họ là bộ đôi hoàn hảo cho vai trò này.”

Lời đề cử từ chính Chủ tịch Hội học sinh, cộng thêm sự ủng hộ của các anh chị năm ba vốn biết chuyện tôi từng giúp ban nhạc của Kanō-san, khiến mọi người nhanh chóng đồng thuận. Thế là, chỉ trong vài phút, tôi và Asaki-san chính thức trở thành điều phối viên sân khấu cho lễ hội năm nay.

“Hè này có vẻ sẽ vui lắm đây, nhỉ?”

“Asaki-san, cậu không phải đang âm mưu bắt tay với Hanabishi đấy chứ?”

“Tôi thà bắt tay với quỷ còn hơn với cái tên đó!” — cô đáp không chút do dự.

“Cậu làm tôi đau lòng đấy, Asaki. Chẳng qua là giữa chúng ta có sự thấu hiểu thôi mà, Sena-chan cũng đồng ý chứ?”

Hanabishi lại tiến đến gần.

“Đừng có lại gần! Đừng nói chuyện! Biến đi!”

“Ha ha, Asaki, cậu vẫn thẳng tính như xưa.”

“Tôi sẽ nói thẳng tới khi cậu biết điều thì thôi!”

Asaki-san càng lúc càng mất bình tĩnh, trong khi Hanabishi thì vẫn ung dung, mỉm cười đầy nhàn nhã. Nhìn cảnh đó, tôi không khỏi bật cười.

“Nhìn hai người đúng kiểu… cặp đôi tấu hài ấy.”

“Đó là xúc phạm đấy.” — Asaki-san đáp, giọng lạnh như băng.

“Ý Sena-chan là cặp vợ chồng hài hước chứ gì? Chuẩn luôn.”

Hanabishi cười tươi, giơ tay làm dáng như vừa nhận được lời khen.

Thật ra, cũng từng có tin đồn rằng hai người họ đang hẹn hò — bởi cách họ thường xuyên đấu khẩu như một cặp đôi lâu năm. Nhưng sau đó, tin đồn nhanh chóng tan biến khi hàng loạt cô gái khác tự xưng là “bạn gái của Hanabishi.”

“Tớ sốc thật đấy, khi bị gom chung với cậu ta.”

“Khó khăn thế sao, Asaki? Để tớ an ủi cậu nhé.”

Cô trừng mắt nhìn Hanabishi, gương mặt cứng đờ.

“Có cậu ở đây chỉ khiến mọi thứ rối tung lên thôi. Cậu không hiểu được sao?”

Giọng cô xen lẫn cả mệt mỏi lẫn bực bội. Hanabishi nghiêng đầu, như thể thật sự không hiểu mình sai ở đâu.

“Thế giới thật uổng phí khi một gương mặt xinh đẹp như cậu lại cau có thế này, Asaki.” — cậu ta nói bằng vẻ nghiêm túc đến mức khiến người khác muốn ném đồ vào mặt.

“Chính cậu là lý do tôi cau có đấy.”

“Lạ thật. Bình thường các cô gái khác sẽ vui khi được tôi khen mà.”

“Đừng có ảo tưởng, đồ tự luyến.”

“Ồ, vậy là cậu cũng công nhận tôi đẹp trai à? Cậu có gu đấy.”

Hanabishi nở nụ cười tự tin, cứ như được lập trình sẵn để quyến rũ người khác.

“Đúng là đang nói chuyện với… một bức tường biết nói!”

Asaki-san giận dữ kêu lên, đôi lông mày dựng đứng

Hanabishi có một vẻ ngây ngô mà ai cũng có thể nhận ra ngay. Dù một số người thấy điều đó dễ thương, nhưng những người khác lại cảm thấy khó chịu vì không thể nói chuyện một cách có ý nghĩa với cậu ta. Trong trường hợp của Asaki-san thì chắc chắn là kiểu thứ hai.

Khi tôi đang trò chuyện như vậy, bầu không khí trong phòng họp bỗng trở nên náo nhiệt.

“Kisumi, xong chưa?”

Người ló đầu vào cửa chính là bạn gái tôi, Arisaka Yorka.

“Ể, Arisaka-san!?”

“Arisaka-senpai vẫn xinh đẹp như mọi khi.”

“Không thể tin được là chị ấy thật sự có thật.”

“Arisaka-san làm gì ở trường trong kỳ nghỉ hè vậy?”

“Không biết à? Chị ấy đang hẹn hò với ai đó năm hai đấy.”

“Thật hả!? Với ai?”

“Ờm, là ai nhỉ?”

“Cậu còn chẳng biết!”

Bất chấp ánh nhìn của mọi người xung quanh, Yorka tiến lại phía tôi sau khi xác nhận buổi họp đã kết thúc.

“Tớ đến đón cậu nè. Tớ đã làm cơm trưa rồi, cùng ăn nhé.”

Mọi người có nghe thấy không? Câu nói ấm lòng vừa rồi là từ bạn gái tôi đấy!

Tôi cảm thấy muốn khoe khoang lần nữa rằng bạn gái mình là cô gái xinh đẹp nhất trường, nhưng tôi cố kìm nén sự phấn khích và giữ dáng vẻ bình thường như mọi khi.

“Sao cậu lại đích thân đến tận đây vậy?”

Tôi ngạc nhiên khi thấy Yorka tự mình xuất hiện trong phòng họp đông người, thay vì đợi tôi như thường lệ ở phòng chuẩn bị mỹ thuật.

“Chắc là tớ không chờ nổi nữa,” lời của Yorka khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.

Ngay cả trong kỳ nghỉ hè, Yorka cũng đến trường chỉ để gặp tôi – người vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho lễ hội văn hóa.

“Cảm ơn cậu, Yorka.”

Hôm nay cậu ấy cũng đáng yêu như mọi khi. À mà, bạn gái tôi lúc nào chẳng đáng yêu cơ chứ.

“Vậy là đúng thật Sena-chan đang hẹn hò với Arisaka-san à. Nhìn hai người đi cùng nhau, trông hợp lắm đấy,” Hanabishi thản nhiên bắt chuyện với Yorka.

“—Ai?”

Đúng là Yorka, chị ấy thậm chí còn chẳng biết chủ tịch hội học sinh của chính ngôi trường mình, dù học cùng năm.

Dù có hơi bất ngờ trước cuộc trò chuyện đột ngột, Yorka cũng không tỏ ra khó chịu khi được khen rằng hai chúng tôi là một cặp đẹp đôi.

“Tớ là Hanabishi Kiyotora, lớp 2-B. Giờ tôi là chủ tịch hội học sinh. Rất vui được gặp cậu, Arisaka-san.”

“Cậu quen Kisumi à?”

“Sena-chan và tớ là bạn thân đấy. Năm ngoái bọn tớ là lớp trưởng và cùng giúp đỡ lẫn nhau.”

Tôi thực sự xúc động trước việc Yorka có thể trò chuyện thoải mái với người vừa mới gặp. Dù đối phương là Hanabishi — người vốn không dễ bị lay động, kể cả bởi Yorka — nhưng điều đó cho thấy chị đã trưởng thành đến mức nào kể từ mùa xuân, điều mà tôi chẳng thể tưởng tượng được hồi đó.

“Kisumi còn có bạn thân khác ngoài Nanamura-kun à?”

“Nanamura!? Tớ giỏi hơn tên đó nhiều chứ! Đúng không, Sena-chan?”

Lần đầu tiên trong ngày, nụ cười của Hanabishi hơi sụp xuống. Cậu ta dường như có cảm giác ganh đua với Nanamura — tay chủ lực của đội bóng rổ nam và là một người rất được hâm mộ — và giờ đang tìm kiếm sự xác nhận từ tôi.

“Cậu với tớ thật sự là bạn thân à?”

“Sena-chan, tàn nhẫn quá đấy!”

“Tớ đùa thôi. Ừ, bọn mình là bạn tốt mà.”

“Sena-chan…”

Hanabishi nhìn tôi với vẻ vui vẻ. Cậu ta thật sự là kiểu người thẳng thắn, không hề giả tạo.

“Chủ tịch hội học sinh của chúng ta đúng quả là khác người ha?”

“Cậu ấy có kiểu khí chất ‘nhân vật được mọi người yêu mến’ ấy mà.”

“Dù sao thì, đi ăn trưa thôi.”

Yorka không mấy hứng thú với “Hoàng tử Kiyotora” và hối tôi rời khỏi phòng họp.

“Cậu lúc nào cũng xen vào chuyện người khác. Không có gì tốt hơn để làm à, Arisaka-san?”

Lời của Asaki-san khiến Yorka khựng lại giữa chừng.

“Tớ chỉ đảm bảo là không ai lợi dụng nhiệm vụ lớp để viện cớ bám lấy bạn trai tớ thôi.”

“Cậu đang thấy bất an à?”

“Xin lỗi nhé. Đây chỉ là buổi hẹn hò ở trường thôi.”

“Vậy sao không đợi đến học kỳ sau và chịu đựng đi?”

Dù cả Yorka và Asaki-san đều giữ nụ cười trên môi, nhưng lời nói của họ va chạm như những nhát kiếm. Dù có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể làm cầu nối giữa hai người được.

“Nào nào, Asaki, đừng phá hỏng khoảnh khắc của hai người. Đi ăn trưa cùng tớ đi. Tớ có chuyện quan trọng muốn bàn về lễ hội văn hóa,” Hanabishi xen vào, cố kéo Asaki-san đi khỏi chỗ chúng tôi.

“Tôi vẫn còn đang phải nói chuyện chuyện ở đây!”

“Sena-chan, tớ đưa Asaki đi nhé. Đi thôi.”

“Đừng làm phiền. Và, đừng có đặt tay lên vai tôi, Hanabishi.”

Hanabishi kéo Asaki-san ra khỏi phòng họp mặc cho cô phản đối, rồi còn nháy mắt với tôi. Đúng là phong cách Hanabishi Kiyotora — khả năng “xử lý tình huống” đỉnh cao của cậu ta.

“Có vẻ cậu ta cũng có ích đấy.”

Yorka nói, vẻ như đang suy tính điều gì đó, nên tôi gợi ý nhẹ:

“Nhớ nhé, cậu ấy là chủ tịch hội học sinh của Eisei High, cùng kiểu người với chị Aria.”

“Ể, không phải kiểu ‘nguy hiểm’ đó chứ!”

Yorka lập tức run rẩy khi nghe đến tên chị gái mình.