Dù đang trong kỳ nghỉ hè, nhưng tôi — Miyauchi Hinaka — quyết định đến trường sau một thời gian dài để gặp một người bạn. Giờ hẹn là hai giờ chiều, nhưng tôi lại đến hơi sớm.
“Không biết Sumisumi có đang ở phòng chuẩn bị mỹ thuật không nhỉ.”
Tôi nhớ Sumisumi hay ăn trưa cùng Yoryor mỗi khi cậu ấy đến trường để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa. Đã đến đây rồi thì ghé qua một chút cũng chẳng sao, đâu cần báo trước làm gì. Nếu họ không có ở đó thì cũng không sao cả.
Dù vậy, nếu có Sumisumi đi cùng thì chắc tôi sẽ yên tâm hơn khi muốn ghé qua phòng câu lạc bộ âm nhạc nhẹ.
Bước đi một mình trong dãy hành lang mát lạnh và u tối giữa mùa hè mang lại một cảm giác kỳ lạ, như đang lạc vào một giấc mơ.
“Yoryor, Sumisumi, hai cậu có ở trong đó không?” Tôi gõ cửa và gọi.
“H-Hinaka-chan!?” Tôi nghe thấy giọng Yoryor vang lên đầy hoảng hốt từ bên trong.
“Tớ vào được không?”
“Đ-đợi chút! Bọn tớ vừa ăn trưa xong. Đang dọn dẹp nè!”
“Không sao đâu, tớ không phiền đâu.”
Bên trong nghe có chút lộn xộn. Chẳng lẽ việc dọn hộp cơm lại vất vả đến thế sao?
“Vào đi.”
Khi tôi mở cửa bước vào, tôi thấy Sumisumi đang đứng cách Yoryor một khoảng… hơi xa một cách bất thường.
“Này, Miyachi.”
Cậu ấy gọi tôi bằng biệt danh quen thuộc, nhưng có gì đó sai sai.
“Sumisumi, cậu làm sao thế?”
“Gì cơ? Có sao đâu.”
“…Thế tại sao cậu lại vuốt ve bức tượng thạch cao vậy?”
“T-tớ chỉ đang… cảm nhận vẻ đẹp nghệ thuật của hình thể nữ thần thôi.”
Hành động của cậu ấy thật quá đáng ngờ. Họ đâu chỉ vừa mới ăn trưa, đúng không?
“Đã có bạn gái rồi, sao không vuốt ve cô ấy mà lại đi chạm vào tượng thế kia?”
“M-Miyachi!?”
“H-Hinaka-chan!?”
“—Đùa thôi. Nhưng dù là mùa hè thì cũng đừng quá trớn. Dù sao vẫn đang ở trường đấy.”
Tôi nhìn họ, còn cả hai thì trông lúng túng thấy rõ.
“Thế cậu đến đây làm gì vậy? Có việc gì với Yorka à?”
“Hôm nay tớ đến tìm Sumisumi.”
“Tớ á?”
“Ừ. Tớ muốn nhờ cậu đi cùng đến phòng câu lạc bộ âm nhạc nhẹ một chút.”
“Câu lạc bộ âm nhạc nhẹ?”
“Đúng rồi. Meimei cần giúp.”
“Kano à?”
Kano Mimei-chan từng học chung lớp với tớ, Sumisumi và Yoryor hồi năm nhất. Cô ấy cũng là thành viên của câu lạc bộ âm nhạc nhẹ, và hình như năm nay lại gặp rắc rối nữa rồi.
Sau khi Meimei nhờ tôi tư vấn, tôi thấy lo nên mới lên trường hôm nay.
Vừa nghe đến tên Meimei, Sumisumi đã thở dài một tiếng thật nặng nề.
“Lại giống vụ năm ngoái.”
“Cô nàng rắc rối đó vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ?”
“Này, lại có mấy cô gái mới dính vào nữa hả!? Kisumi, Hinaka-chan, nói rõ ra xem nào!”
Yoryor nhanh chóng nhận ra Meimei là con gái. Cậu ấy thật nhạy.
Sau vụ “bạn trai thay thế” của cô Kanzaki, những trò lắt léo của chị mình, rồi cả sự táo bạo của Asaki-chan, Yoryor dần trở nên cảnh giác hơn hẳn.
Dù vậy, có vẻ cậu ấy chẳng còn nhớ là năm ngoái từng học cùng lớp với Meimei.
“Yoryor không cần lo đâu.”
“Với lại, Kano là bạn gái cũ của Nanamura.”
“Bạn gái cũ của Nanamura-kun á!?” Yoryor kêu lên
Dù hơi miễn cưỡng, Sumisumi vẫn đồng ý.
“T-Tớ cũng đi được chứ?”
“Tất nhiên rồi. Càng nhiều người nghe buổi diễn thì càng tốt mà.”
Thế là ba bọn tôi cùng hướng về phòng câu lạc bộ âm nhạc nhẹ.
“Này, Sumisumi,” tôi khẽ hỏi khi cả hai đi dọc hành lang, “lúc nãy cậu thật sự làm gì thế?”
“Tớ chỉ ăn bánh sandwich Yoryor làm thôi mà.”
“…Trên môi cậu vẫn còn dính son dưỡng của Yoryor kìa.”
“Hả!?” Cậu ấy vội đưa tay lau miệng.
“Trời ạ, hai cậu thật sự hôn nhau luôn à.”
“Ugh… vậy là bẫy thật à.”
“Thôi nào, các cặp yêu nhau thể hiện tình cảm với nhau là chuyện bình thường mà.”
“Ừ thì, tớ biết, nhưng…”
“Không cần phải xấu hổ đâu.”
“Dù cậu nói vậy…”
Hiếm khi thấy cậu ấy bối rối và đỏ mặt đến thế, trông cứ như chẳng biết phải phản ứng ra sao.
“Giờ thì đừng lo nữa,” tôi nói, thật lòng từ tận sâu trong tim.