I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 04 LN - Chương 5.2 Trong tình yêu, không phải cứ đến trước là thắng

Sau khi tan học, Asaki hẹn gặp Sayu — một thành viên khác của Câu lạc bộ Sena — tại một quán cà phê, nơi hai người cùng ăn trưa.

“Cảm ơn em đã đến, Sayu-chan. Xin lỗi vì chị gọi em ra đột ngột quá.”

“Không sao đâu ạ. Em cũng rảnh ở nhà mà.”

“Em không ra ngoài trong kỳ nghỉ hè à?”

“Thỉnh thoảng em cũng đi chơi với bạn bè. Nhưng vì không có câu lạc bộ hay công việc làm thêm, nên em thường thư giãn thôi.”

“Sao không gia nhập Câu lạc bộ Trà đạo luôn nhỉ? Chị đã nói chuyện với cô Kanzaki rồi, cô ấy đồng ý ngay. Năm nay bọn chị thiếu học sinh năm nhất lắm.” Asaki nói đùa, nhưng thật ra cũng là thật lòng.

“Chị lo vì sắp làm quản lí câu lạc bộ à?”

“Cũng có phần, nhưng nếu có em trong CLB, chắc chị sẽ vui hơn nhiều.”

“…Thật ra thì hơi ngại, với lại bây giờ tham gia thì muộn quá rồi.”

“Nhưng em đang chán mà, đúng không?”

“Em vẫn thấy vui mà. Xem phim, nghe nhạc — mấy thứ kiểu đó.”

Dù nói vậy, gương mặt Sayu vẫn toát lên vẻ chán chường.

“Hay là… kiếm bạn trai đi?”

“Em vừa dứt khỏi mối tình đơn phương kéo dài bao năm rồi. Giờ em chẳng cần yêu đương gì hết.”

“Sayu-chan, em bình thản ghê.”

Asaki nhìn gương mặt cô em lớp dưới — trông Sayu có vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều.

“Với lại, Ki-senpai chắc sẽ buồn nếu em đột nhiên có bạn trai.”

“Cũng đúng.” Asaki bật cười.

Có vẻ Sayu đang dần hồi phục sau nỗi đau vì tình đơn phương.

“Asa-senpai, trông chị hôm nay hơi buồn đó. Muốn than gì thì cứ nói với em nhé.”

Sự tinh ý của Sayu là điều Asaki luôn quý mến.

“Chị không hợp với cái nóng mùa hè. Dễ bị chóng mặt với buồn nôn lắm.”

“Nghe cực thật. Nhưng giờ mình đang ngồi phòng máy lạnh mà, đúng không?”

“Hồi nãy, ở trường chị bị một người con trai mà chị cực kỳ ghét bắt chuyện.”

“Ồ, thì ra chị cũng có người không ưa à. Em cứ tưởng chị là kiểu sẽ kết bạn với cả kẻ thù rồi khéo léo điều khiển họ như con cờ cơ.”

Em ấy nghĩ tôi mưu mô đến mức nào vậy hả? Asaki thầm nghĩ.

“Vậy, người chị nói là ai thế?”

“Là Chủ tịch Hội học sinh, Hanabishi.”

“Đúng là Asa-senpai có khác. Bị người đẳng cấp như vậy để ý luôn!”

Mắt Sayu sáng rực lên. Asaki thở dài rồi đành kể thật.

“Thật ra, cậu ta đã tỏ tình với chị.”

“CÁI GÌ CƠ!?”

Giọng nói to của Sayu lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người trong quán cà phê.

“Em phấn khích quá rồi đấy.”

“Thì cũng tại bất ngờ thôi mà! Hoàng tử Kiyotora mà lại để ý chị đấy, Asa-senpai!”

“Nhìn nét mặt chị là em biết chị thấy thế nào rồi còn gì.”

“Tiếc thật đó. Một chủ tịch hội học sinh đẹp trai, xuất thân từ gia đình bác sĩ giàu có, học giỏi, xếp hạng ba toàn khối, tương lai sáng ngời nữa.”

“Em biết nhiều quá nhỉ. Hóa ra em lại quan tâm đến địa vị đấy à?”

“Bạn cùng lớp em nói đấy. Mà ai nấy đều bầu chọn anh ấy cũng chỉ vì ngoại hình thôi.”

“Nếu em ở vị trí của chị, em có hẹn hò với cậu ta không?”

“Bạn trai đâu phải món phụ kiện. Với lại, em không thích kiểu ‘hoàng tử’ như thế,” Sayu đáp chắc nịch.

“Em có gu rõ ràng ghê.”

“Vậy chị trả lời sao với lời tỏ tình của hoàng tử Kiyotora?”

“Tất nhiên là chị từ chối rồi. Nhưng cậu ta lại tỏ ra rất tự tin, còn nói sẽ chờ chị bao lâu cũng được. Thành thật mà nói, cảm giác như cậu ta đang chuẩn bị cho một cuộc chiến dài hơi vậy.”

“Con gái được một chàng trai nổi tiếng theo đuổi—nghe hệt truyện shoujo ấy nhỉ?”

Đúng độ tuổi này, chuyện tình cảm là đề tài chẳng bao giờ dứt.

“Truyện shoujo thì còn được vì nó là hư cấu.”

“Vậy tại sao hoàng tử Kiyotora lại không hợp với chị?”

“Vì cậu ta cho rằng việc được người khác yêu thích là điều hiển nhiên. Kiểu người như vậy khiến chị thấy chán lắm.”

“Nghe có hơi phũ, nhưng em hiểu.”

“Chính em nói đó.”

Asaki nhấp một ngụm trà lạnh, khẽ lẩm bẩm: “Không biết phải làm sao để người mình thích cũng thích lại mình nhỉ…”

Cả hai cô học sinh cao trung cùng thở dài.

“Nhưng tình cảnh của em khác xa chị, Asa-senpai. Em còn chẳng gặp được người mình thích, nói gì đến tỏ tình…”

“Đó là vì em không đủ can đảm để đến gặp cậu ta, đúng không?”

“Nếu chị còn trêu em nữa thì em về luôn bây giờ.”

“Thôi mà, đừng giận.”

“…Chứ bây giờ em phải nhìn người mình thích lúc nào cũng thân thiết với cô gái khác. Đau lắm chứ.”

Cảm giác thích một người mà chẳng được đáp lại, lại phải ở gần họ mỗi ngày, là nỗi đau ai cũng từng trải qua.

“Chuyện như thế này ở trường cao trung Nhật Bản xảy ra thường xuyên mà. Đâu phải chỉ mình em. Giống kiểu ‘vấn đề muôn thuở của con gái Nhật’ ấy.”

“Chắc là vậy thật.”

Trong thế giới tuổi teen, chuyện tình cảm thường nảy sinh trong cùng một nhóm bạn bè. Khi dành nhiều thời gian với nhau ở cùng một ngôi trường, việc bị thu hút bởi ai đó là điều tự nhiên. Cũng vì vậy, cảm giác đau lòng khi thấy người mình thích thân thiết với người khác là chuyện thường gặp ở học sinh cao trung.

Đó là trải nghiệm mà hầu như ai cũng từng trải qua. Nếu muốn tránh nỗi dày vò ấy, cách tốt nhất là đừng nảy sinh tình cảm trong cùng một môi trường.

Thế nhưng, nếu con người có thể lựa chọn người mình yêu, thì cuộc sống đã đơn giản hơn nhiều rồi. Trong chuyện tình cảm, đâu ai có thể kiểm soát được con tim mình sẽ hướng về ai.

“Em ngưỡng mộ sự kiên định của chị thật đấy, Senpai.”

“May là Kisumi-kun vẫn không tránh mặt chị. Thế nên chị cứ thong thả thôi.”

“Chị bình tĩnh ghê đó. Nhưng mà hè này, em đoán Kisumi-senpai với Yor-senpai sẽ càng thân hơn nữa cho xem.”

“Hmm… dạo gần đây Kisumi-kun trông có vẻ thoải mái hơn, nên chị đoán chắc là cậu ấy đã hôn Arisaka-san rồi.”

“Cái gì cơ!? Thật hả!?”

“Chị chỉ đoán thôi. Con trai vốn dễ đoán mà.”

“Trực giác của chị không đùa được đâu nha. Cái ‘rađa tình cảm’ của chị cũng nhạy quá mức. Nếu không có Yor-senpai, chắc chị giành được Ki-senpai từ lâu rồi đó.”

Nghe vậy, Sayu lại càng thấy khâm phục cô senpai đang ngồi đối diện.

“Khoan, em đang hiểu lầm gì đó đấy. Chị đâu có ý định giành cậu ấy từ Arisaka-san đâu.”

“Nhưng… chị thích Ki-senpai mà, đúng không?”

Không thể đoán được ý thật của Asaki, Sayu đâm ra bối rối.

“Chị không tin vào mấy thứ như định mệnh hay tình yêu vĩnh cửu đâu. Dù sao thì bọn mình vẫn đang học cao trung mà.”

“Tự tin dữ vậy, chị?”

“Chị chẳng tự tin chút nào cả. Thực ra chị đã từng rút lui rồi.”

Mùa xuân năm đó, Asaki từng tỏ tình với Sena Kisumi trong lớp học. Nhưng khi thấy sự nghiêm túc của Arisaka Yorka, cô đã chọn lùi bước.

Dù có cố chấp đến đâu, cô cũng hiểu rằng mình sẽ trở thành kẻ xen vào giữa họ. Ánh mắt của Kisumi khi Yorka xuất hiện đã nói lên tất cả. Thế nên, giữ tình bạn hiện tại và chờ đợi thời điểm thích hợp là lựa chọn đúng đắn hơn.

Asaki đưa ra quyết định ấy dựa trên kinh nghiệm và trực giác của chính mình. Dù chỉ là giả vờ thấu hiểu trước khi rút lui, thì đó vẫn là vấn đề của lòng tự trọng.

“Nhưng chị chưa bỏ cuộc đúng không?”

“Chỉ vì người mình thích hẹn hò với ai khác đâu có nghĩa là cảm xúc của mình biến mất ngay được.”

Cô biết rõ rằng, lựa chọn của mình không hề sai.

Thế nhưng, dù cố gắng lý trí đến đâu, Asaki vẫn không thể gạt bỏ cảm giác cay đắng trong lòng.

Việc Kisumi đã có bạn gái khiến cô thật sự choáng váng. Cô giận bản thân vì sự yếu đuối của chính mình — vì đã bị sự hiện diện của Yorka lấn át đến mức không thể chống đỡ. Hôm đó, cô đã phát cáu trong phòng đến nỗi mẹ phải lên xem chuyện gì đang xảy ra.

Rồi ngày hôm sau, khi Kisumi chính thức công khai mối quan hệ, cô thật sự thấy tức đến phát điên.

“Đúng rồi,” Sayu đáp dứt khoát.

“Chính thế. Chị nghiêm túc đến mức chẳng dễ bỏ cuộc đâu.”

Nhưng nước mắt không thể làm tình cảm ấy phai nhạt được.

“Giờ chị định làm gì?”

“Không biết nữa. Sayu-chan, em có cao kiến nào không?” Asaki ngả người ra ghế, vẻ mặt lơ đãng.

“Nếu em có kế hoạch hay như thế thì em đã làm từ lâu rồi.”

“Cũng phải.”

Bị phản ứng bình thản của Asaki làm bất ngờ, Sayu buột miệng:

“Chị không định quyến rũ anh ấy đấy chứ?”

“Nghe vớ vẩn thật. Dù có hiệu quả, thì điều đó chỉ chứng tỏ Kisumi-kun bị chi phối bởi ham muốn thôi,” Asaki lập tức gạt phăng ý nghĩ ấy.

“Ừ, đúng là… nghe chị nói vậy em thấy yên tâm hẳn.”

“…Tại sao em lại nhẹ nhõm thế? Hay là em từng thử rồi?”

“Làm gì có chuyện đó!”

Sayu phản ứng dữ dội, nhưng Asaki đã đoán trúng. Trước đây, Yukinami Sayu từng cố hôn Kisumi, hy vọng cậu sẽ rung động vì mình.

“Vậy là hiện giờ chị vẫn thích Ki-senpai, nhưng chưa có kế hoạch cụ thể, đúng không?” Sayu khéo léo kéo câu chuyện về lại đúng hướng.

“Bây giờ thì chưa cần phải vội đâu.”

“Chị lạc quan thật. Kỳ nghỉ hè nghe dài thế thôi chứ trôi qua nhanh lắm. Thay vì ngồi ăn trưa với em, sao chị không rủ Ki-senpai đi chơi?”

“Bọn chị cũng gặp nhau thường xuyên vì công việc của ủy ban lễ hội văn hóa với câu lạc bộ Sena mà.”

“Chị khôn thật. Cái kiểu ‘chờ thời’ này cũng nằm trong chiến lược hả?”

“Biết đâu được. Có khi chị chỉ đang đợi thời cơ thôi.”

“Chị đừng trả lời kiểu đánh đố vậy chứ.”

“Xin lỗi, xin lỗi. Mà, yêu đơn phương mệt lắm — vì chẳng thấy điểm kết thúc ở đâu cả. Nhưng mà…”

Asaki ngập ngừng, cố diễn tả cảm xúc hiện tại của mình.

“Chỉ cần có người để mình thích thôi cũng đã thấy vui rồi, đúng không?”

Dù vẫn mang trong lòng nỗi đau không được đáp lại, Asaki vẫn thấy hạnh phúc khi chỉ cần được nhìn thấy và nói chuyện với người mình thích.

Cô đang tận hưởng chính cảm giác được yêu — và có lẽ vì thế mà tình cảm ấy, dù buồn, vẫn nhuốm màu hy vọng.

“Asa-senpai, đúng là chị mạnh mẽ thật,” Sayu khẽ nói.