I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 04 LN - Chương 6.2 Vượt ra thế giới chỉ có hai ta

Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng bọn tôi cũng mua sắm xong và đi thẳng đến thủy cung — điểm chính của buổi hẹn hò hôm nay. Tay trong tay, Yorka gần như muốn chạy luôn đến đó vì phấn khích.

“Nhìn kìa, Kisumi! Nhiều cá quá! Tuyệt thật! Cảm giác như đang bơi dưới biển ấy!”

“Tất nhiên, dù sao thì đây cũng là thủy cung mà.”

Hành lang tối được chiếu sáng bằng những bể kính dọc hai bên, trông chẳng khác gì đường hầm giữa đại dương. Từ những bể nhỏ như khung cửa sổ đến những bể lớn chiếm cả bức tường, mỗi bể đều đầy ắp các loài cá với hình dáng và kích cỡ khác nhau.

“…Sao cậu bình tĩnh vậy hả, Kisumi?”

Dưới ánh xanh hắt ra từ các bể kính, Yorka nheo mắt nhìn tôi.

“Tớ chỉ không ngờ cậu lại hào hứng đến thế khi đi thủy cung thôi. Có hơi bất ngờ.”

“Thật ra đây là lần đầu tớ đến thủy cung.” 

“Thật à?”

“Bố mẹ tớ hay đi công tác nước ngoài, nên mấy chỗ kiểu này tớ ít khi được đến. Một học sinh cấp ba mà phấn khích thế này có lạ không?”

À ra vậy. Gia đình Arisaka vốn có nhiều chuyện riêng.

“Cứ vui hết mình đi. Thấy bạn gái mình vui là tớ cũng thấy đáng rồi. Hẹn hò mà cậu vui là đủ.”

“Nhưng mà… tớ thấy như chỉ mình tớ đang hưởng thụ thôi. Xin lỗi nhé.”

“Đừng bận tâm. Tớ thích nhìn cậu hào hứng như vậy.”

Theo quan điểm của tôi, có ba kiểu biểu cảm dễ thương nhất của con gái: một là khi họ vui vẻ phấn khích, hai là khi họ xấu hổ, và ba là khi họ nói mấy chuyện hơi… nghịch ngợm!

Vì thế, chỉ cần nhìn Yorka háo hức như thế này thôi, tôi đã thấy mãn nguyện rồi.

“R-Ra vậy à. Tốt quá… nhưng mà…”

“Nhưng mà sao?”

“Nghĩ đến việc cậu đang để ý từng biểu cảm của tớ thì hơi ngại…” 

Yorka quay sang nhìn bể cá nhỏ bên cạnh như để giấu đi sự lúng túng.

Khỉ thật, có cái cột chắn giữa nên tôi chẳng đứng sát bên được.

“Này, cậu có biết con cá dài dài đang ló lên khỏi cát kia tên là gì không? Là garden eel đấy, dễ thương lắm!” Yorka chỉ vào con cá chui lên khỏi cát và cười thích thú.

“Hả, cậu nói gì cơ?”

“Garden eel (chin’anago) ấy.”

“Nói lại xem nào!”

“Garden (chin), eel (anago)… khoan, nghe… có hơi kỳ đúng không?”

Nhận ra là tôi đang trêu, Yorka lập tức buông tay tôi ra và đi nhanh về phía trước.

“Xin lỗi. Tớ chỉ đùa thôi.”

“Đây không phải phòng mỹ thuật đâu. Còn có người khác nữa đấy.”

“Nếu xung quanh không có ai thì sao?”

“Đừng hỏi con gái mấy câu kiểu đó.”

“Rồi, hiểu rồi. Nhưng mà… ở chỗ như thế này mà vẫn phải kìm lại cũng khó thật.”

“Dạo này tớ thật sự cảm thấy nguy hiểm đấy.”

“Chắc là tại mùa hè.”

“Cậu háo hức quá rồi đấy, Kisumi!”

“Thì đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên tớ được trải qua cùng bạn gái mà. Không háo hức lúc này thì đợi đến bao giờ?”

“Chỉ có mình tớ là đang thật sự xem cá thôi đấy.”

“Tụi mình chỉ khác nhau ở cách tận hưởng thôi. Mà này, cậu có nghĩ con tôm to kia ăn sẽ ngon không?”

“Đây không phải tiệm sushi!”

“Nhưng đó vẫn là cảm nhận tinh tế của tớ về hải sản mà.”

“Trời đất, sao cậu nghĩ ra mấy câu đối đáp lạ đời như vậy được chứ?”

Cuộc nói chuyện lạc đề khiến Yorka vừa bực vừa buồn cười.

“Tớ chỉ đang cố làm người tớ thích vui thôi.”

“Cứ cố gắng thế hoài, cậu không thấy mệt sao?” Yorka bất ngờ dừng lại, quay sang nhìn thẳng vào mặt tôi.

“…Cậu sẽ luôn chờ tớ, đúng chứ?”

“Hả?”

“Đối với con trai, chỉ cần người mình yêu ở bên cạnh thôi cũng đủ yên tâm rồi. Đừng lo. Tớ không hề gượng ép bản thân.” Tôi đáp lại chân thành, nhẹ nắm lấy tay Yorka.

Hiện giờ, thứ duy nhất gắn kết giữa tôi và Yorka là tình cảm mà cả hai dành cho nhau. Dù có trao nhau bao nhiêu lời ngọt ngào, chúng tôi vẫn chỉ là những học sinh trung học. Giữa chúng tôi chưa có gì ngoài tình cảm ấy.

Nhưng lòng người có thể đổi thay chỉ vì những lý do rất nhỏ. Không phải không thể để tình yêu mà Yorka dành cho tôi hôm nay bỗng vụt tắt vào ngày mai.

Ngay lúc này, chúng tôi đúng là một đôi đang yêu nhau say đắm. Vậy mà, nỗi bất an đó vẫn chẳng bao giờ biến mất hoàn toàn. Có lẽ vì thế mà chúng tôi thỉnh thoảng lại phải xác nhận tình cảm của nhau, như một cách để tìm sự chắc chắn.

“Lúc nào cậu cũng là người kéo tớ tiến về phía trước cả, Kisumi.” Yorka khẽ siết tay tôi, như muốn xua đi cảm giác bất an vừa thoáng qua.

“Không đâu. Nếu có ai đang tiến về phía trước, thì đó là cậu đấy, Yorka.”

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó và lấy điện thoại ra. Để không làm phiền những người xung quanh, tôi mở cho Yorka xem đoạn video mà tôi đã quay lúc cô và Kano cùng chơi nhạc bên hành lang.

“Khi nào cậu quay thế?”

Đúng như tôi nghĩ, Yorka hoàn toàn không nhận ra lúc đó.

Trước đây, chỉ cần tôi định chụp lén khuôn mặt đang ngủ của Yorka thôi là cô đã tỉnh dậy ngay. Vậy nên việc cô nàng nhạy bén ấy không hề nhận ra mình bị quay lại lúc đó quả thật hiếm có.

“Lúc đánh đàn, cậu tập trung dữ lắm. Đoạn video này là bằng chứng rõ ràng nhất— dù bình thường cậu ghét bị người khác nhìn, nhưng khi chơi nhạc, cậu chẳng hề nhận ra ánh mắt của tớ ở gần đó.”

“Tớ chỉ hoảng thôi, vì phải ứng tấu bất ngờ.”

“Dù vậy thì màn trình diễn đó vẫn rất ấn tượng. Cả tớ với Miyachi đều thật sự bất ngờ.”

“…”

“Cậu có hứng thú với việc tham gia ban nhạc, đúng không?”

“Bảo là không thì hơi giả dối. Nhưng tớ không thể.”

“Cậu sợ phải biểu diễn trước đám đông à?”

Yorka khẽ gật đầu.

Tôi nhẹ gõ lên tấm kính của bể cá gần đó. Đàn cá bơi lượn bên trong chẳng mảy may bận tâm.

“Đám cá trong bể này bị người ta nhìn suốt ngày, nhưng chúng chẳng bận tâm gì đâu. Chúng chỉ tập trung vào việc thở và sống, vậy là đủ rồi.”

“Tớ đâu phải cá.”

“Cậu chỉ cần tập trung vào phần trình diễn của mình và âm thanh của các thành viên khác thôi. Khoảng cách giữa sân khấu và khán giả còn xa hơn khoảng cách giữa tớ với cái bể này đấy. Sẽ ổn cả thôi. Nếu cần, tớ sẽ chỉnh ánh sáng sân khấu mờ hơn để cậu ít bị chú ý hơn. Cứ giao cho tớ.”

“Quản lý sân khấu mà dùng quyền hơi quá rồi đó.”

“Gọi là đạo diễn sân khấu thì đúng hơn. Không vấn đề gì hết!”

“Cậu muốn tớ lên sân khấu đến vậy sao?”

Tôi chẳng cần suy nghĩ gì thêm.

“Tớ chỉ muốn thấy lại vẻ mặt hạnh phúc của cậu lúc chơi nhạc hôm vào hôm đó.”

Tôi chợt nhận ra mình đã quên một điều trong danh sách những biểu cảm cuốn hút nhất của con gái.

Đó là — nụ cười hạnh phúc.

chin’anago là cái gì thì tự tìm hiểu nhé :)