Sẽ là dối trá trắng trợn nếu nói rằng bạn tranh cãi nhiều hơn với những người thân thiết.
Bởi sự dai dẳng của xung đột trên khắp thế giới đã đủ làm bằng chứng phản bác điều đó.
Những màn đùa cợt qua lại chỉ tồn tại giữa những người có kỹ năng giao tiếp tốt hoặc giữa những mối quan hệ đủ thân, nơi mà cả hai vẫn có thể tha thứ cho nhau dù từng thốt ra những lời gay gắt.
Ngược lại thì là điều bất khả thi. Hoặc là phải chịu đựng ý kiến từ một phía, hoặc là im lặng, hoặc là giữ khoảng cách ngay từ đầu để tránh mâu thuẫn.
Với những kẻ thiếu kỹ năng giao tiếp, mở miệng đã là một hành động đầy nguy hiểm, dễ dẫn đến lỡ lời và những cuộc trò chuyện rời rạc. Một cú sảy miệng có thể phá hỏng bầu không khí, tệ hơn là gây nên tức giận và oán hận. Nhưng trên hết, chính sự thất vọng và tổn thương lặp đi lặp lại vì bản thân không thể giao tiếp trôi chảy mới thực sự để lại vết hằn sâu sắc.
Giữ im lặng vì thế trở thành một chiến lược quản lý rủi ro đáng khen. Ít nhất, nó đã tỏ ra hiệu quả với Arisaka Yorka.
Tránh xa mọi người ở một khoảng cách an toàn giúp cô tránh được những căng thẳng không cần thiết, mà vốn dĩ cô cũng chẳng phải người thích cãi vã.
Thế nhưng, đời vốn khắc nghiệt, và những kẻ im lặng thường dễ bị bỏ qua.
Người hiểu được sự im lặng của bạn chỉ là số ít, kẻ sẵn lòng đáp lại nó lại càng hiếm hoi. Đa số thì vô tâm, và những tiếng nói ồn ào nhất thường lại đến từ những kẻ ích kỷ nhất.
Chính vì vậy, Yorka căm ghét cái thế giới chật hẹp của lớp học, nơi bọn thiếu niên chưa trưởng thành phải chen chúc suốt ngày, bắt chước những hành vi giống nhau, trong khi mọi mối quan hệ lại phó mặc cho sự may rủi.
Dù được ca ngợi là “rèn luyện tinh thần tập thể”, ý nghĩa thực sự và hiệu quả của nó vẫn đầy nghi ngờ. Với những người nhạy cảm, việc xây dựng một mối quan hệ trơn tru gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
Là một cô gái nhút nhát luôn dễ bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác, Yorka từ nhỏ đã ngưỡng mộ chị gái hết lòng.
Cô có thể đoán được phản ứng của mọi người nếu cư xử như chị mình. Với những câu trả lời chuẩn bị sẵn, cô có thể đối phó với tình huống bất ngờ.
Đó là một khám phá mang tính cách mạng với Yorka.
Hành động của chị gái chính xác như công thức toán học—luôn hiệu quả và hữu dụng.
Để nhận lại cùng một lời khen, Yorka bắt đầu bắt chước dáng vẻ tươi sáng và lạc quan ấy. Không một ai quanh cô nhận ra rằng mục đích và phương diện của Yorka đã đảo ngược.
Với Yorka, việc mô phỏng chị gái là niềm vui, bởi chị luôn là tấm gương rực rỡ, không bao giờ lay chuyển.
Nhưng rồi, khi lên sơ trung, khả năng bắt chước của Yorka dần mất tác dụng. Nguyên nhân chủ yếu là do cô ngày càng ý thức rõ về bản thân. Sự tự nhận thức ấy tạo nên khoảng cách, khiến việc bắt chước trở nên đau đớn, dù kết quả có hoàn hảo đến đâu.
Phản ứng của bạn cùng lớp, đặc biệt là những chuyện liên quan đến tình cảm, đã tạo ra hàng loạt tình huống rối rắm. Những tình cảm nồng nhiệt, dù thiện ý, đối với Yorka chỉ toàn là tạp âm vì cô không thể ứng biến.
Chỉ cần trả lời sai, thái độ của bọn con trai sẽ lập tức thay đổi, và ngay cả những cô gái lớp khác vốn chẳng quen biết cũng có thể buông lời cay nghiệt.
Hơn nữa, ngày càng nhiều người biết đến chị gái cô và đem ra so sánh. Dù những lời đó không hề mang ác ý, Yorka vẫn chẳng thể nào ngăn mình khỏi cảm giác thua kém.
Dù nhận ra giới hạn của việc bắt chước chị gái, Yorka vẫn không tìm ra cách nào khác. Vì mục đích và phương diện đã đảo lộn, nên những lời khen ngợi cũng chẳng thể củng cố thêm chút tự tin nào cho cô.
Chị gái vẫn tỏa sáng rực rỡ như trước, còn khoảng cách giữa họ thì mãi không sao lấp đầy. Trong nỗi bất an, Yorka tuyệt vọng tìm đến Aria để xin lời khuyên.
Thế nhưng, dù Aria khuyên nhủ cô hãy thay đổi, Yorka vẫn chẳng thể từ bỏ vũ khí duy nhất của mình.
Rốt cuộc, người chị mà Yorka hết lòng ngưỡng mộ lại có bạn trai. Tình huống ấy đã vượt khỏi mọi khả năng bắt chước của cô, khiến tất cả trở nên vô nghĩa.
Cú sốc khi người chị yêu quý bị người khác “cướp” đi, cộng với sự căng thẳng tích tụ bấy lâu, đã rút cạn năng lượng của Yorka, khiến cô không còn sức để duy trì cuộc sống học đường một cách trọn vẹn. Cô khước từ mọi sự gắn kết với người khác và chấp nhận ẩn mình trong sự an ủi của cô độc.
Dù là may mắn hay bất hạnh, những hành động nhất quán xuất phát từ ý chí của riêng mình đã lần đầu tiên giúp Yorka tự bảo vệ bản thân.
—Thế nhưng, sự bất công của cuộc đời nằm ở chỗ chẳng ai có thể sống mà không giao tiếp với người khác.
Yorka nào ngờ mình sẽ gặp được một người như Sena Kisumi, chứ đừng nói đến chuyện đem lòng yêu và khát khao kết nối với cậu ấy.
Kisumi đã mang đến cho cô nhiều bạn bè hơn. Cô phát hiện ra rằng khi là chính mình, cô lại dễ nói chuyện với mọi người hơn trước.
Và giờ đây, cuối cùng cô đang đối diện thực sự với người chị mà cô hằng ngưỡng mộ.
Arisaka Aria chính là hình mẫu lý tưởng, mục tiêu không thể chạm tới, người thân mà Yorka tin rằng mình không bao giờ vượt qua được.
Đứng trước người như thế, đầu gối Yorka run lên vì hồi hộp. Thật ra cô chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
“Yor-chan, em không muốn tới chỗ Sumi-kun sao?” Aria thản nhiên hỏi khi đang bước đi phía trước, vẫn với phong thái ung dung thường ngày.
Yorka và Aria đang ở trong khu vườn Nhật nổi tiếng của khách sạn. Dù nằm giữa trung tâm Tokyo, nhưng bao quanh là cây cối rậm rạp như một khu rừng trầm mặc, khiến mọi náo nhiệt bên ngoài dường như không tồn tại. Tán lá xanh mát tạo bóng râm dễ chịu, là nơi lý tưởng để trò chuyện ngoài trời.
“Em không lo vì Kisumi và mọi người đều ở bên đó.”
“Thật lạ khi thấy em dựa vào bạn bè. Chị còn tưởng em sẽ chẳng bao giờ đến đây vì ghét Shizuru-chan cơ.”
“Đó là do lời nói dối kỳ quặc chị từng nói trước đây.”
Aria hoàn toàn có lỗi khi từng nhắc đến Kanzaki-sensei như bạn trai của mình. Yorka vẫn nhớ rõ sự hỗn loạn và bối rối khi giáo viên chủ nhiệm giới thiệu tên mình là “Kanzaki”. Lúc ấy, Yorka mới nhận ra chị gái mình có thể gian dối đến mức nào.
“Thì em vừa nhạy cảm vừa bướng bỉnh, đâu chịu nghe chị giải thích cho đàng hoàng. Đó cũng chỉ là một ý nghĩ bộc phát của chị thôi, chị không ngờ nó lại phản tác dụng như thế. Chị đã gây phiền phức cho cả em lẫn Shizuru-chan.” Aria ngồi xuống ghế đá gần đó và tháo kính râm. “Vậy còn chuyện ‘cãi nhau chị em’ mà em nói lúc nãy là gì? Nghe kịch tính quá.”
“Chúng ta đáng lẽ phải nói chuyện này từ lâu rồi.”
“…Sao lại nghiêm trọng vậy? Em tuyên bố cãi nhau chỉ để cãi nhau thôi à? Tất cả là do ảnh hưởng của Sumi-kun sao?”
“Sao chị lại lôi Kisumi vào chuyện này?”
“Sau khi giải quyết tin đồn em ngủ ngoài, Shizuru-chan xả hết mọi bực tức đấy.”
“…..”
“Chị đã bất ngờ vì bạn trai em liều thật đấy, nhưng khi biết đó là Sumi-kun thì chị hiểu ngay. Sự táo bạo, bốc đồng của cậu ấy chắc chắn là học từ chị.”
Trên gương mặt Aria lộ rõ niềm vui khi nói. Quả thực, sự táo bạo mà Kisumi đôi khi thể hiện – trái ngược với vẻ khiêm nhường thường ngày – hẳn chịu ảnh hưởng từ cô.
“Em cũng bị kéo vào vì chuyện đó luôn.”
“Nhưng em vẫn thích cậu ấy đúng không?”
“Tất nhiên. Em là bạn gái của Kisumi mà.”
“Chị yên tâm khi thấy em tự tin như vậy. Chị phải cảm ơn Sumi-kun sau mới được.”
Aria khen ngợi em gái mà không chút do dự. Nụ cười vẫn trên môi, cô bình thản lắng nghe Yorka nói.
“Em chưa bao giờ nghĩ sẽ cãi nhau với chị. Em luôn xem chị là hình mẫu lý tưởng, người để ngưỡng mộ, và người mà em không bao giờ thắng nổi.”
Dù giữa hai chị em không hề tồn tại sự hơn kém, vẫn có một “trật tự” tự nhiên hình thành trong mối quan hệ ấy: Aria dẫn dắt, Yorka theo sau. Đó là một mối quan hệ được xây dựng bằng tình yêu và sự tin tưởng tuyệt đối, chính vì thế mà cho đến giờ chưa từng có xung đột nào xảy ra.
“…Cách em nói nghe như thể từ giờ em sẽ thắng chị vậy.”
“Đúng vậy.”
“Thú vị đấy. Nhưng mà thắng thua kiểu gì? À mà chị không tham gia mấy trò mèo cào đâu nhé, nhìn đau lắm.”
“Đừng lo, onee-chan. Chị chỉ cần nói thật lòng mình thôi.”
“Chị thì chẳng có gì đặc biệt để nói cả.”
“Thật sao?”
“Em nghi ngờ gì thế?”
Cuối cùng, Yorka ngồi xuống cạnh chị mình.
“Vì em thấy chị thật sự quan tâm đến Kisumi.”
Yorka không bỏ lỡ cái khẽ giật mình của Aria.
“Em nói chuyện thú vị ghê. Ừ thì chị thích Sumi-kun đấy. Nhưng chỉ là thích con người cậu ấy thôi. Chị sẽ không bao giờ có ý định tiếp cận một học sinh cao trung, nhất là khi cậu ấy là bạn trai của em,” Aria cười xòa phủ nhận.
“Em đã tự hỏi tại sao mình lại khó chịu khi thấy hai người gần gũi như thế. Đến mức còn nghĩ mình đang ghen vì cậu ấy thân với chị hơn em,” Yorka nhớ lại cảm giác khó chịu trước sự thân thiết của họ.
“Hả? Em nói gì vậy Yor-chan? Em giận vì Sumi-kun gọi chị là ‘Nữ Hoàng Quỷ’ sao? Hay vì em không thích cách cậu ấy cư xử thoải mái với chị? Chị hiểu, nhìn bạn trai mình quá thân với chị gái thì chắc khó chịu lắm. Chị xin lỗi nhé,” Aria nhận lỗi ngay lập tức.
“…Phản ứng này vẫn bình thường quá nhỉ?”
Yorka càng thêm tin vào suy đoán của mình.
“Hả?”
“Đây không phải là chị chút nào. Sao chị xin lỗi ngay như vậy?”
Ánh mắt Yorka không còn là nghi ngờ nữa mà là niềm tin tưởng tuyệt đối.
Aria như định nói gì đó nhưng rồi dừng lại. Cô tránh nhìn trực diện em gái, đột ngột lạc hướng, không biết phải đối diện thế nào.
“Em đã vô thức nhận ra rồi, onee-chan. Tình cảm thật của chị đang rò rỉ ra ngoài. Nhưng vì chưa chắc chắn nên em mới cảnh báo Kisumi trước. Nhưng hóa ra phải làm ngược lại mới đúng. Dù sao thì chuyện cũng chẳng thay đổi được.”
“Đó chỉ là vì vụ hôn nhân sắp đặt của Shizuru-chan thôi. Với lại cũng hai năm rồi chị mới gặp lại Sumi-kun.”
“Miễn là chị còn có lý do đó, chị vẫn có thể gặp cậu ấy thoải mái.”
“Em đang nghĩ quá xa rồi đấy.”
“Em cũng nghĩ vậy. Dù sao em biết chị quan trọng với em đến mức nào. Chị sẽ không bao giờ làm gì khiến em tổn thương.”
“Tất nhiên rồi,” Aria khẳng định chắc nịch.
Sự chân thành của Aria là không thể nhầm lẫn. Yorka biết điều đó. Và chính vì thế mà chuyện này càng trở nên nghiêm trọng hơn.
“Đúng vậy, em luôn yêu thương chị. Đó là lý do em luôn gạt bỏ mọi khả năng như thế ra khỏi đầu, vì chị là chị của em.”
Tình cảm mãnh liệt đôi khi có thể làm méo mó nhận thức về thực tại. Nhất là khi Yorka dành cho chị gái mình một tình yêu, sự kính trọng và ngưỡng mộ quá đỗi lớn lao.
Cô luôn tin rằng người chị dịu dàng ấy sẽ không bao giờ phản bội mình.
“Ngay cả khi em bắt chước chị, dù lo lắng chị vẫn không hề quát mắng hay ép em dừng lại. Vì chị yêu em. Nhưng… lần này khác rồi.”
Yorka có thể không biết cách tranh luận đúng đắn với chị mình, nhưng bắt chước chị lại là điều cô rất giỏi.
Cô quan sát đối phương thật kỹ, nắm lấy những dấu hiệu nhỏ nhất, hiểu rõ ý định ẩn sau và ráp lại bức tranh toàn cảnh. Chỉ bằng một câu nói xuyên thấu, cô có thể lay động tận tâm can người nghe.
“Chị cứ làm những điều em không thích. Chị cố gắng tiếp cận Kisumi, điều chị bình thường chưa bao giờ làm.”
“────”
“Ở trường, chị còn vạch trần tình cảm của Sayu-chan và Hasekura-san vì ghen tị với những cô gái có thể ở gần cậu ấy. Đó là lý do chị tìm cách phá vỡ Sena Club.”
“Dù sao thì nhóm đó cũng sớm tan vỡ thôi. Mấy cô gái bị từ chối sẽ phải nhìn em và Sumi-kun tình tứ.”
“Em đã nói với mọi người là ai cũng tự do làm điều mình muốn. Em không ép buộc ai, không thích thì không cần tham gia. Nhưng em không muốn chị xen vào, onee-chan.” Yorka nhấn mạnh. “Em biết một khi chị đã thích ai thì chị sẽ không dừng lại được.”
Ánh mắt Aria cuối cùng cũng gặp Yorka. Hai chị em cùng ngồi trên băng ghế, trò chuyện ở tầm mắt ngang nhau.
“Em đã yêu Kisumi, và em hạnh phúc khi cậu ấy tỏ tình với em. Lần đầu tiên em thấy cuộc sống vui vẻ vì tình cảm này là thật. Chỉ cần được gặp Kisumi, trường học cũng không còn tệ nữa. Em còn có thể trò chuyện với các bạn trong Sena Club.”
“Yor-chan…”
“Em xin lỗi đã khiến chị phải trải qua chuyện này. Dù chị gặp cậu ấy trước, cậu ấy đã chọn em. Cậu ấy chọn Arisaka Yorka, cô em gái mà chị luôn yêu thương, chứ không phải Aria.”
Lần đầu tiên Yorka gọi thẳng tên chị như vậy.
Aria cũng cảm thấy cùng một nỗi giằng xé. Có lẽ cô cũng mang trong mình những đấu tranh tương tự.
Lý tưởng nhất, Yorka chẳng muốn nói ra những lời này với người chị mà cô yêu quý. Nhưng nếu không nói bây giờ, sau này mọi chuyện có thể sẽ tệ hơn.
Cô gắng gượng kìm nước mắt, dồn hết tâm tư ra ngoài.
“Em không muốn vỡ mộng về chị. Em không muốn ghét chị. Em muốn chúng ta mãi thân thiết như bây giờ. Vậy nên… onee-chan, xin chị đừng bao giờ trở thành tình địch của em.”
Nói những lời ấy như xé toạc chính mình.
Với bất kỳ cô gái nào khác thích cậu ấy, Yorka còn có thể đấu, có thể thắng và rồi quên đi. Nhưng Aria thì khác.
Nếu cả hai thật sự nghiêm túc, họ sẽ cùng mang những vết sẹo không bao giờ phai, sống mãi trong hối hận và oán hận.
Giờ đây, Yorka chỉ còn biết cầu nguyện.
—Xin chị, đừng giành cậu ấy với em.
“Đừng yêu người em thích.” Yorka đã bật khóc. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ, nước mắt không ngừng rơi. “Em sẽ rất đau đớn nếu cả chị và Kisumi đều biến mất khỏi cuộc đời em.”
Đó là tương lai tồi tệ nhất đối với Yorka. Cô không thể hình dung cảnh mất đi cùng lúc hai người quan trọng nhất đời mình.
“Có lẽ thấy em tìm được người mình yêu đã khiến chị có chút ghen tị.”
“…hả?”
“Cuối cùng thì chị lại làm tổn thương đứa em gái quý giá… Chị xin lỗi vì đã là một onee-chan tệ.”
Aria ôm chặt Yorka.
“Dù thế nào đi nữa, Kisumi—”
“Đừng lo. Chị sẽ luôn là chị gái của em.”
“Onee-chan…”
“Chị cũng yêu em nhất. Thế nên đừng khóc nữa.”
Trong vòng tay ấm áp của chị, Yorka nhớ lại cảm giác an toàn mà mình đã từng có từ rất lâu.
Khi cha mẹ đi vắng , cô luôn dựa vào Aria. Những lúc cô đơn, buồn bã hay đau đớn, chị luôn ôm cô thật dịu dàng, xoa dịu và khiến cô thấy bình yên.
“Chị đã biết em từ ngày em chào đời. Không đời nào chị có thể phản bội em được.”
“Lâu rồi chị mới ôm em như thế này.”
“Em thì lúc nào cũng dựa dẫm vào cậu ấy mà.”
“Chính chị là người dạy em rằng những cái ôm mang lại sự an ủi.”
“…Em thật sự đã trưởng thành rồi, Yor-chan.”
Khoảnh khắc ấy, Aria thực sự cảm nhận rằng em gái mình không còn là một cô bé nữa.