“Đã quay lại rồi à? Nhanh thật.”
“Sensei ngủ rồi.”
“Vậy à. Thế thì bầu bạn với chị luôn đi.”
Dù vừa nãy đã uống khá nhiều, Aria-san vẫn đang tự rót cho mình một ly khác. Lần này cô khui một chai rượu vang, rót chất lỏng đỏ sẫm vào ly. Tôi tự hỏi uống trộn đủ loại rượu như thế có sao không.
“Chị uống nhiều thế không sợ à?”
“Ngày vui thì rượu cứ thế mà chảy thôi.”
“Từ lúc bất ngờ đến nhà Sensei em đã thấy căng thẳng rồi.”
“Đáng lẽ phải căng thẳng từ lúc chỉ có hai đứa trong taxi chứ.”
“Làm sao em có thể chú ý đến Nữ Hoàng Ác Ma được?” Tôi khẩy môi, ngồi xuống chiếc đệm gần đó.
“Em giữ được thái độ này trước mặt chị cũng là điểm mạnh đấy. Người có thể nói chuyện thoải mái với chị hiếm lắm, đa số đều lo lắng hoặc sợ hãi.”
“Em có thể đổi thái độ nếu chị muốn.”
“Không, mất người nói chuyện thoải mái chị sẽ cô đơn lắm.”
“Chị nhìn em như thế à?”
“Đúng vậy. Chị có thể nói gì với em cũng được.”
Giọng nói vui tươi của Aria-san thật dễ làm người ta buông lỏng cảnh giác. Khuôn mặt đẹp đến mức siêu thực kia giờ đỏ ửng vì rượu, trông hoàn toàn mất phòng bị. Trái ngược với vẻ kiêu kỳ thường ngày, lúc này cô cực kỳ gần gũi.
“Chị mà hớ hênh thế này ngoài kia thì nguy lắm đấy. Kẻ săn mồi nào đó mà ngửi thấy mùi thì Yorka lại khóc mất thôi.”
“Lúc như thế này mà cậu còn nhắc tên con gái khác thì thật vô duyên.”
“Đó là em gái chị. Và cũng là bạn gái em.”
“Sumi-kun, em thuộc kiểu người hay để tâm chuyện đó à?”
Chết tiệt, cô ấy thật sự đang chơi đùa với mình.
“Chị lấy gan ở đâu ra mà trêu bạn trai của em gái vậy?”
Dù biết chỉ là đùa, tôi vẫn thấy tim hơi nhảy nhót.
“Nam nữ ở cạnh nhau thì đôi khi chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Em không hứng thú với mấy trò lằng ngoằng không che của giới đại học. Em vẫn là học sinh cấp ba.”
“Bảy mươi phần trăm con trai cấp ba là hormone cả đấy, đừng chối.”
“Bảy mươi phần trăm là nước chứ hormone gì! Chị đang nói cái kiểu quá tải hormone nào vậy?”
“Trông em có vẻ hứng thú đấy chứ.”
“Em chỉ uống nước ngọt thôi.”
“À, chuyện đó…” cô bỏ lửng câu, ánh mắt lấp lánh ý nhị.
“Khoan đã, đừng nói là…”
“Chị đã cho thêm một chút chất lỏng người lớn vào cốc cola của em để làm em thoải mái hơn. Em không nhận ra vì đồ ăn cay, đúng không? Đó là lý do em hành động táo bạo hơn thường ngày đấy!”
Khoan đã, vậy khả năng mình có thể thoải mái gọi tên sensei là nhờ sức mạnh của thứ chất lỏng người lớn đó sao!?
“Em đi đây!” Em kêu lên rồi bật dậy khỏi chỗ ngồi.
“Tiếc quá. Chuyến tàu cuối cùng đi mất lâu rồi.”
“Em có thể đi bộ về nhà.”
“Chị không nghĩ đó là ý hay đâu. Đi loanh quanh vào ban đêm trong bộ đồng phục học sinh đã đủ khiến em nổi bật rồi, mà còn kèm thêm mùi rượu nữa chứ? Em sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn từ cảnh sát đấy. Và điều đó có thể gây rắc rối cho gia đình em và cả Yor-chan. Sao em không ngoan ngoãn ở yên đây và ngủ lại một đêm?”
Chị ấy mỉm cười trong lúc cố thuyết phục tôi. Và chị ấy đã trực tiếp nhắc đến từ rượu.
“Ngay từ đầu chị đã lên kế hoạch cho việc này rồi, đúng không!”
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi trước sự khéo léo thao túng của chị ấy. Một cuộc trò chuyện tưởng chừng đơn giản lại bị lái thẳng sang tình huống mà chị ấy muốn.
“Thế nào? Cứ chấp nhận đi và trở thành bạn trò chuyện của chị.” Chị rót thêm cho mình một ly nữa.
Tôi thở dài rồi ngồi trở lại. “Lúc nào em cũng bị chị điều khiển hết, nhỉ, Aria-san?”
“Em có phàn nàn gì sao?”
“Em hay căng thẳng khi ở gần phụ nữ xinh đẹp.”
“Thật buồn cười khi nghe điều đó từ một kẻ tồi đã cướp mất em gái dễ thương của chị.”
“Chắc chị phải tuyệt vọng lắm mới phải nhờ vả một kẻ tồi như em.”
Tôi định buông một câu châm chọc nhẹ, nhưng phản ứng của Aria-san lại khiến tôi bấtngờ.
“Nếu không thật sự cần thiết thì chị đã chẳng liên lụy đến em.”
Sự tự tin và rạng rỡ thường ngày của chị giờ được thay thế bằng một giọng điệu yên lặng khác thường.
“Aria-san?”
Phớt lờ sự bối rối của tôi, chị tựa đầu lên vai tôi như thể đang tìm kiếm sự an ủi.
Tôi theo phản xạ định né ra, nhưng chị giữ chặt lấy tôi. Chị ấy mạnh hơn tôi tưởng; sự chống cự không muốn bị đẩy ra của chị khiến tôi do dự .Tôi không thể nào cử động được.
“Chị đã nói rồi. Chị không trưởng thành như em nghĩ đâu.”
“Thà rằng chị đừng dựa dẫm vào em như thế này thì hơn.”
“Có gì sai đâu? Em không thể chỉ lắng nghe chị than thở một chút thôi sao?”
“Lắng nghe là tất cả những gì em có thể làm.”
“Em thật thà ghê.”
“Đổ lỗi cho liều thuốc thần kỳ ai đó đã bỏ vào đồ uống của em đi.”
“Đó là nói dối. Em chỉ mới uống cola thôi.”
“Lại nữa rồi!”
Với một tràng cười vui vẻ, Aria-san ngả lưng xuống sàn.
“Nếu định ngủ thì ít nhất hãy dùng giường hoặc sofa đi. Ngủ trên sàn chị sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Vậy thì, Sumi-kun, chăm sóc chị nhé,” chị lẩm bẩm, say khướt và tỏ vẻ làm nũng.
“Em xin kiếu.”
“Chắc em ghét chị lắm nhỉ.”
“Em cũng không chắc nữa. Thôi nào, đứng dậy đi.”
Tôi định đỡ chị ngồi dậy, nhưng chị lại bất ngờ kéo ngược tôi xuống. Trong thoáng chốc mất thăng bằng, tôi ngã nhào đè lên người chị.
“Này, đừng có giỡn nữa—!”
“Em đã hôn Yor-chan chưa?”
Khuôn mặt Aria-san chỉ còn cách tôi vài phân.
“…Chưa.”
“Hmm…”
“Vậy là tệ lắm hả?”
“Chị cứ tưởng hai đứa đã hôn rồi chứ.”
“Đáng lẽ hôm trước đã có thể.”
“Haha, xin lỗi vì đã cản trở.”
Rồi, như hơi thở khẽ lướt qua da thịt, chị gái của bạn gái tôi thì thầm những lời ngọt ngào.
“Vậy thì, để chị bù lại bằng một nụ hôn nhé?”
“Hả?”
“Cứ coi như tập dượt để thực hành đi.”
“Cái gì?”
“──Không sao đâu, vì là em mà.”
Ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở đôi môi của một người phụ nữ khác, lại giống hệt đôi môi của người tôi yêu.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Trong cái nhìn ươn ướt ấy, tôi thấy phản chiếu hình bóng chính mình.
Có những lúc im lặng thật gượng gạo, nhưng cũng có khi nó nói lên tất cả.
Người chị gái có gương mặt giống hệt bạn gái tôi phơi bày bản thân trong dáng vẻ thư thái, không chút phòng bị. Dù chẳng nói lời nào, đôi mắt ấy đã truyền đạt hết thảy.
Như thể biết rằng tôi đã hiểu, chị khẽ khép mi mắt lại. Hàng mi dài bất động, như đang thách thức tôi hãy làm điều mình muốn.
Trong căn phòng khách yên ắng, tiếng điều hòa rì rì và nhịp tim tôi dồn dập vang lên thật rõ ràng. Chỉ cần buông lỏng cánh tay, tôi đã có thể cướp lấy bờ môi mềm mại kia.
Khung cảnh này sao mà quen thuộc đến lạ.
Ngày đầu tiên bước vào phòng chuẩn bị mỹ thuật, tôi đã vô tình đổ ngã Yor-chan y hệt thế này. Khi ấy, tôi quá bối rối bởi cơn đau và sự gần kề với một cô gái nên chẳng thể nhìn kỹ cô ấy.
À… đây chính là cơ hội hôn mà tôi vẫn luôn mơ tới.
Chỉ cần thuận theo dòng chảy, hành động sẽ thành hiện thực.
Mọi thứ đang diễn ra tự nhiên đến mức ấy. Rốt cuộc, tôi đã chật vật đến thế nào chỉ để vượt qua khoảng cách mong manh này?
Làn da ửng hồng của người con gái, hơi ấm phả vào sát bên, hương thơm thoang thoảng, nhịp thở khe khẽ.
Cho dù lý trí có cố gắng bao nhiêu, tất cả đều hướng về bờ môi ấy. Tôi không cần đến dũng khí để bước qua ngưỡng này. Chỉ cần ngừng suy nghĩ.
Tại sao tôi không buông mình theo những lời quyến rũ của một người chị xinh đẹp kia chứ? Việc một gã con trai thấy tim đập mạnh cũng là lẽ tự nhiên.
Nhưng—chị ấy không phải là người đó.
Dù là ai đi nữa, tôi cũng không thể để bản thân bị cuốn trôi. Nếu để chút thỏa mãn nhất thời làm mờ mắt, chắc chắn tôi sẽ hối hận.
Tôi lặng lẽ ngồi dậy, quay người sang hướng khác, tránh ánh nhìn của Aria-san.
“…Đồ nhát gan.”
“Chị thấy trêu chọc một thằng nhát gan vui lắm hả?”
“Vui chứ. Ở bên em thú vị lắm, Sumi-kun.”
“Chị thôi đi, nghiêm túc đó.”
“Chị sẽ giữ bí mật cho,” chị khẽ thì thầm bên tai tôi.
Chị lặng lẽ vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, áp sát cơ thể vào lưng tôi.
“Em đã vượt qua ranh giới rồi đấy.”
“Nếu ngay từ đầu chỉ biết đến một người phụ nữ, chẳng phải cũng giống như chưa từng biết đến ai sao? Phải mở rộng tầm mắt, nhìn nhiều khả năng khác nhau mới đúng, em không nghĩ vậy à?”
“Nhưng nếu ai đó bất ngờ gặp được tri kỷ đời mình thì sao? Nếu vì thiếu trải nghiệm mà lại bỏ lỡ mất?”
“Trong những trường hợp đó, có lẽ là do sợi chỉ đỏ định mệnh đã gắn kết rồi chăng?”
“Vậy thì trải nghiệm cũng chẳng còn ý nghĩa gì trước số mệnh, đúng không?”
“…Ôi trời, chiếu tướng mất rồi. Có vẻ rượu cũng ngấm vào chị rồi.”
Hơi ấm sau lưng tôi chậm rãi tan biến.
Aria-san ra hiệu về phía phòng ngủ. “Chị sẽ ngủ giường của Shizuru-chan, còn em thì nằm sofa đi, Sumi-kun.” Nói rồi chị biến mất sau cánh cửa.
Tôi gom chén bát còn lại trên bàn đem vào bếp. Sau khi rửa xong, tôi trải mình xuống sofa.
Qua khe hở của tấm rèm, tôi khẽ tìm ánh trăng ngoài bầu trời đêm. Nhưng giữa lúc kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.