“Màn ‘tư vấn ngược’ khá đấy nhỉ. Em thật biết cách chơi bài,” Aria-san vừa nói vừa bước ra khỏi phòng trà. Cô ấy đưa tay vuốt tóc tôi như thể đang xoa đầu một con chó.
“Hóa ra ngay từ đầu chị đã chọn đã làm người đi thuyết phục, phải không?”
Thì ra Aria-san đã tính để tôi làm người nói chính từ trước. Bằng chứng rõ ràng là sau khi tôi đồng ý đóng vai bạn trai thay thế, cô ấy hầu như im lặng, chỉ đến nửa sau mới buông một câu "Chị sẽ lắng nghe cho đàng hoàng.”
Thật buồn cười khi tôi lại hành động đúng như những gì Aria-san mong muốn, mà còn chẳng nhận ra.
“Vì chị nghĩ Shizuru-chan sẽ chịu nghe em nói.”
“Giờ thì em hiểu tại sao chị có thể đạt được mục tiêu dù có bao nhiêu yêu cầu vô lý đi nữa.”
“Em có thể khen nhiều hơn cũng được.”
“Trận chiến thật sự còn ở phía trước!”
Khi chúng tôi đi dọc hành lang, điện thoại tôi reo báo tin LINE. Tôi mở ra xem tin nhắn.
Hinaka:[ Yoryor có vẻ hơi dỗi. Trời nóng nên bọn mình tập trung ở căn-tin. Xong việc thì qua nhé! ]
Đọc báo cáo của Miyachi xong, tôi lập tức nhận ra có chuyện cần phải xử lý ngay.
“Vậy là Yor-chan nổi cáu rồi à?” Aria-san, đoán được tình hình từ nét mặt tôi, còn tự tiện nghiêng người liếc màn hình.
“Tất cả là nhờ ai đó.”
“Em cũng dính dáng đấy nhé, đừng có đổ hết cho tôi. Hai ta cùng đến cơ mà.”
“Rắc rối thật… Em đến căn-tin trước đã.”
“Vậy thì để chị đi cùng. Chị cũng khát nước rồi.” Aria-san coi chuyện nhập hội là điều hiển nhiên.
“Xin chị đừng làm Yorka thêm rối trí nữa.”
Những lời Aria-san nói thường khiến Yorka – người luôn bảo vệ chị gái – bị dao động mạnh mẽ. Lần này còn có cả Kanzaki-sensei dính vào, chuyện sẽ càng phức tạp.
“Nếu nghĩ mình có thể tự thuyết phục được thì cứ làm. Nhưng kế hoạch là gì?” Aria-san nhìn vẻ mệt mỏi của tôi mà dường như cảm thấy thú vị.
“Đã là đồng minh thì chị giúp gì em cũng đều cần cả.”
“Cứ nói thẳng là em muốn nhờ chị đi.”
“Em chỉ sợ không biết phải trả giá thế nào.”
“Chị cũng chỉ là con người thôi.”
“Nhưng trong mắt em chị vẫn là nữ hoàng ác ma đáng sợ.”
“Lên cấp ba rồi mà còn nói kiểu đó sao?”
“Ừ thì, từ góc nhìn của chị, em vẫn chỉ là một đứa con nít mà.”
“Ôi trời, đâu có thế,” Aria-san cất giọng ngân nga, như đang hát.