Sau khi tôi đồng ý làm bạn trai tạm thời, Aria-san vui sướng nắm chặt tay tôi.
“Cảm ơn em, Sumi-kun. Chị yêu em. Cùng nhau cố gắng bảo vệ sự độc toàn thân của Shizuru-chan nhé!”
“Chị không cần yêu em, chỉ cần tăng tỉ lệ thành công của kế hoạch là được.”
“Chij hiểu rồi. Chị sẽ dốc toàn lực để xứng đáng với sự hợp tác của em! Chúng ta đổi thông tin liên lạc nhé?”
Với thỏa thuận đã được chốt, Aria-san đầy phấn khởi rút điện thoại thông minh ra.
“Em thấy hơi ngại khi trao đổi thông tin liên lạc với chị gái của bạn gái mình.”
“Không sao đâu. Liên lạc thường xuyên là chìa khóa quan trọng cho sự thành công của kế hoạch.”
Miễn cưỡng, tôi trao đổi thông tin liên lạc với Aria-san.
“Nhân tiện, chị hiếm khi trao đổi thông tin liên lạc với con trai lắm. Em may mắn đấy~”
“Hẳn là vất vả lắm khi được nhiều người thích nhỉ,” tôi đáp hờ hững.
“Thể hiện chút nhiệt tình đi chứ.”
Kanzaki-sensei, dường như nãy giờ vẫn chìm trong suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng với giọng nặng nề.
“Chị vẫn không thể đồng ý. Lôi Aria vào đã là một chuyện, nhưng còn lôi cả học sinh hiện tại của chị vào chuyện này…”
“Đừng nói vòng vo nữa, Shizuru-chan. Nếu chị có điều gì muốn nói thì nói thẳng ra đi. Em sẽ lắng nghe.” Giọng Aria-san trở nên hơi mạnh mẽ hơn.
Chỉ với thế thôi, bầu không khí trong phòng trà trở nên nặng nề thấy rõ. Khí chất áp đảo của người này trong phòng mạnh mẽ chẳng kém gì Kanzaki-sensei.
Tự nhiên tôi thấy khát, nhưng Kanzaki-sensei không mời trà – điều hiếm khi xảy ra. Rõ ràng chị cũng không thoải mái chút nào.
“Chị không ngờ Sena-san lại đồng ý…”
“Vậy là chị thấy ngạc nhiên?”
“Tại sao em không từ chối?”
Aria-san vẫn im lặng, chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa tôi và Kanzaki-sensei.
Sự nghiêm nghị mà Kanzaki-sensei thể hiện trước lớp đã biến mất. Chị không còn vẻ nghiêm nghị của một giáo viên, mà chỉ là một người phụ nữ bình thường, đang vật lộn với những quyết định lớn trong đời như hôn nhân và sự nghiệp. Một tình thế nan giải mà cả người lớn lẫn trẻ con đều có thể gặp.
“Bởi vì em tin vào thành tích của Nữ Hoàng Quỷ Đáng Sợ. Vì đã nghe lời người này trước đây nên em mới vào được trường này.” Tôi liếc nhìn Aria-san. “Chị ấy có trực giác kỳ lạ và biệt tài nghĩ ra những ý tưởng chắc chắn thành công. Lúc nào cũng thành công khi cần thiết. Chẳng phải Sensei đã bàn với chị ấy trước khi quyết định chuyện này sao?” Tôi cố giữ giọng nhẹ nhàng, không để chuyện bạn trai giả trở nên quá nghiêm túc, kẻo lại khó xử.
“Nhưng mà, là giáo viên, tôi vẫn thấy không ổn khi nhờ em đóng vai, ừm… bạn trai tạm thời của mình…” Kanzaki-sensei vẫn lưỡng lự, chưa dám vượt qua ranh giới giữa cô và trò.
“Đây cũng là trường hợp đặc biệt với chị mà.” Aria-san nhẹ nhàng chen vào.
“Là vì Arisaka-san sao? Vậy thì—”
Tôi cắt lời Sensei trước, nói ra cảm nhận của mình:
“Em biết Sensei muốn tiếp tục dạy học. Dạy học là thiên chức của Sensei. Mất đi một giáo viên giỏi như Sensei sẽ là tổn thất lớn cho các học sinh khác nữa.”
“Không có lý do gì để em phải làm tới mức này vì chuyện cá nhân của tôi.”
“Kanzaki-sensei. Sensei từng nói với em khi bổ nhiệm em làm lớp trưởng: Sensei bảo em hãy làm cầu nối.”
“Đó chỉ là chuyện giữa học sinh với nhau thôi.”
Tôi lắc đầu.
“Nó cũng như nhau cả thôi. Tốt nhất là Sensei vẫn làm giáo viên chủ nhiệm của bọn em cho đến cuối cùng. Là lớp trưởng, em sẽ chắc chắn làm tròn vai trò cầu nối đó.”
Tôi biết lý lẽ mình có hơi gượng ép, nhưng tôi tin cô và tôi muốn được học từ cô đến khi tốt nghiệp.
“Sensei cứ tiếp tục giao cho em những việc bất khả thi như bình thường đi. Rồi em sẽ càm ràm nhưng vẫn xoay xở hoàn thành. Đó là công việc của lớp trưởng mà. Hơn nữa, Sensei đã từng thấy em từ chối lần nào chưa, mỗi khi gọi em tới phòng trà này?”
“Chỉ lần này thôi, tôi muốn em từ chối.”
“Nếu đổi vị trí cho nhau thì Sensei sẽ làm gì?”
“…Tôi sẽ bảo em làm.”
“Vậy thì làm đi ạ.”
“Tôi không thể.”
“Thôi nào, làm đi.”
“Tôi không muốn.”
“Làm đi, em xin Sensei đấy!”
“Tha cho tôi đi!”
Kanzaki-sensei hoàn toàn vứt bỏ vẻ uy nghiêm của một giáo viên và kiên quyết từ chối.
“Thôi nào Sensei. Cho học trò thấy mặt tốt của Sensei đi.”
“Tôi không thể chấp nhận kiểu lý lẽ như ép người ta uống rượu ở tiệc tùng được!”
“Sensei chọn đúng lúc để bướng bỉnh thật đấy.”
“Em… em đang nhìn thấy tôi tự hạ mình đến mức này rồi, giờ còn bắt em gặp cả bố mẹ tôi với tư cách bạn trai giả thì quá sức…”
“Nhưng tất cả chỉ là diễn thôi mà.”
“Em không biết mẹ tôi đáng sợ thế nào đâu, nên nói dễ lắm,” Sensei thú nhận với vẻ mặt khó xử.
“Đáng sợ ạ? Mẹ Sensei thế nào?”
“Bà ấy như một con quỷ nghiêm khắc vậy. Tôi tôn trọng bà, nhưng thực sự không giỏi đối diện với bà. Mỗi lần gặp là tôi căng thẳng đến nỗi không nói nổi.”
“Thì ra Sensei cũng có điểm yếu à.”
“Tôi cũng là con người mà.”
Nghe ra điểm yếu của Kanzaki-sensei lại chính là mẹ cô, tôi thật sự bất ngờ.
“Sensei có thể coi đây như cơ hội để vượt qua điểm yếu đó. Thử thách này có thể khiến mối quan hệ giữa hai người tốt lên.”
“Tôi đã là người lớn rồi. Ở tuổi này thì mọi thứ không dễ thay đổi đâu.”
Đó là cách nhìn khá bi quan. Nếu cứ giữ kiểu suy nghĩ này, công việc cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tôi vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục khích lệ cô.
“Nhưng Sensei tìm đến chị Aria để xin lời khuyên là vì Sensei không muốn hôn nhân sắp đặt mà, đúng không?”
“Aria cũng biết bố mẹ tôi. Tôi đã kỳ vọng em ấy nghĩ ra được kế hoạch đột phá. Nhưng kéo cả em Sena vào thì quá liều lĩnh.”
“Liều lĩnh chẳng phải là phong cách thường ngày của chị ấy sao?”
“Dù thế, bố mẹ tôi chắc chắn sẽ nhìn thấu kế hoạch này!”
Kanzaki-sensei ngồi quỳ seiza, hai tay run run. Cô ấy đang sợ sao?
Trí tưởng tượng của cô nghiêng hẳn về phía tiêu cực, không còn chỗ cho tích cực.
“Thì có sao đâu,” tôi nói bằng giọng buông xuôi.
“Hả?”
“Ý em là, từ đầu Sensei đã rõ ràng là không muốn rồi. Vậy mà vẫn bị ép phải làm.”
“Đúng.”
“Bố mẹ Sensei lo cho con gái nên mới có chuyện hôn nhân sắp đặt. Thật ra nếu họ phát hiện ra thì cũng là nhẹ nhõm. Họ sẽ thấy Sensei ghét chuyện này nghiêm túc đến mức phải nhờ đến cả một người bạn trai giả mạo.”
“Nhưng để mẹ tôi đổi ý thì…”
“Sensei, từ trước đến giờ Sensei luôn kiểu không dám phản kháng bố mẹ đúng không?”
“Đúng.”
“Việc nhờ một bạn trai tạm thời có phải là chuyện táo bạo nhất trong đời Sensei không?”
“Đúng.”
“Vậy thì họ chắc chắn sẽ bất ngờ. Họ sẽ không ngờ cô con gái ngoan ngoãn lại làm chuyện táo bạo thế này. Chỉ điều đó thôi cũng đủ tạo ấn tượng rồi.”
Nhắc đến “ấn tượng” làm nét mặt Kanzaki-sensei thay đổi.
“Sensei, những nước đi bất ngờ thế này chỉ có tác dụng lần đầu thôi. Nếu muốn tung đòn khiến bố mẹ không đoán trước được, thì chính lúc này là lúc phải làm.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nhưng…”
“Không sao đâu. Đến hôm đó em sẽ ở bên Sensei. Em sẽ hỗ trợ Sensei hết mức. Sensei sẽ không phải đối mặt một mình.”
“Sena-san…”
“Muộn một chút để nổi loạn cũng không sao. Nếu có bị mắng thì em sẽ xin lỗi cùng Sensei.” Tôi đang xúi giục một cô giáo làm chuyện sẽ bị mắng. Tôi thật sự là một đứa học trò quá quắt.
Nhưng giờ, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không chỉ đơn thuần là giữa học sinh và giáo viên nữa.
Khi tin đồn về việc Yorka trở lại trường buổi sáng hồi tháng Tư lan ra, Kanzaki-sensei đã làm việc cật lực để dập yên chuyện đó trong trường. Giờ đến lượt tôi dốc sức để phá hỏng vụ hôn nhân sắp đặt này.
Đó là sự tin tưởng chúng tôi đã xây dựng giữa một học sinh và một cô giáo.
Sự do dự biến mất khỏi đôi mắt Kanzaki Shizuru, và vẻ bình tĩnh quen thuộc trở lại trên gương mặt cô.
“Sena-san, em sẽ không hối hận chứ?”
“Giờ còn kịp từ chối nữa không?” tôi giả vờ ngây ngô.
“Không, không thể. Để tôi hỏi từ phía mình vậy. Sena Kisumi-san, xin em hãy cho tôi mượn sức.”
“Em sẽ cố hết sức.”
Cũng như giáo viên giúp học sinh, thỉnh thoảng học sinh giúp giáo viên cũng đâu có sao.
Aria gật gù mãn nguyện bên cạnh tôi.
“Vậy là quyết định xong rồi. Khi có thêm chi tiết thì chúng ta họp bàn chiến lược tiếp. Thôi, hôm nay tạm dừng ở đây nhé.”
Chị Aria đứng dậy.
“Um, Sena-san. Tôi biết nói ra thì có lẽ không phải việc của mình, nhưng em chắc Arisaka-san sẽ ổn chứ?”
Trong thoáng chốc, tôi sững người.
“Hả!?”
Cú sốc vì trở thành bạn trai giả của Kanzaki-sensei mạnh đến mức tôi hoàn toàn quên mất chuyện quan trọng là phải thuyết phục cả Yorka nữa.