“Cảm ơn em vì đã nhanh chóng hiểu được ý định của chị.”
“Nhưng cách đó hơi mạnh tay quá thì phải? Yorka bị chấn động thật sự đấy, chị không thể nhẹ nhàng hơn chút sao?”
“Nhưng mà, Sumi-kun, cuối cùng em đã khéo léo dỗ dành được em ấy mà. Em nói rằng chỉ đi hỏi thăm với tư cách lớp trưởng thôi, phải không? Rất đáng khen đấy.”
Aria-san khen ngợi sự ứng biến nhanh nhạy của tôi, như thể đó là điều xứng đáng được vỗ tay tán thưởng.
Chúng tôi đi qua hành lang trường, hướng về phía phòng giáo viên.
“Là bạn trai của cậu ấy, chuyện đó thật sự khó xử với em…”
“Nhưng em đến đây vì thấy chuyện này cần thiết, đúng chứ?” Chị nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Là vì Yorka.”
Giờ khi tôi đã biết sự việc, tôi không thể nào làm ngơ được nữa.
Nếu Kanzaki-sensei kết hôn và bỏ nghề giáo, lớp chúng tôi sẽ có một giáo viên chủ nhiệm mới.
Dù Yorka xem cô ấy là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Kanzaki-sensei là một giáo viên xuất sắc, luôn thấu hiểu và quan tâm đến học sinh. Dù Yorka chẳng bao giờ chịu thừa nhận, nhưng thực tế là chúng tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ cô.
Hồi tháng Tư, khi có tin đồn về việc Yorka thường sáng sớm mới về nhà, cũng nhờ sự phối hợp giữa Kanzaki-sensei và Aria-san mà chúng tôi mới có thể tận hưởng một đời sống cao trung yên bình. Cho dù tôi là bạn trai và lớp trưởng, sự giúp đỡ của tôi cũng có giới hạn.
Dĩ nhiên, nếu Kanzaki-sensei thực lòng muốn kết hôn, tôi sẽ gửi lời chúc phúc. Và nếu vì lý do đó mà cô phải từ bỏ nghề giáo, tôi sẽ tiễn cô bằng một nụ cười ấm áp. Nhưng việc Aria-san chủ động xen vào thế này chứng tỏ đằng sau còn có tình huống đặc biệt nào đó.
“Ừ. Chúng ta luôn hành động vì lợi ích tốt nhất của Yor-chan.”
“Dù em gái chị có phản đối sao?”
“Cuộc sống đôi khi buộc ta phải đưa ra lựa chọn khó khăn.”
“Vậy ngăn cản hôn nhân sắp đặt của cô giáo cũ quan trọng hơn việc giữ cho em gái chị vui vẻ ư?”
Một mỹ nhân bí ẩn như chị bước đi trên hành lang, khiến học sinh đi ngang đều phải ngoái nhìn. Ngay cả đôi dép khách cũng toát lên vẻ thời trang khi chị mang vào. Khí chất của chị đúng là không thể xem thường.
Dù Yorka có lẽ sẽ cau mày khó chịu, nhưng Aria-san hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt xung quanh. Chị sải bước với dáng vẻ như đang catwalk trên sàn diễn.
“Những khoảnh khắc tuyệt vọng thường luôn đi kèm với nỗi đau.”
“Chị nói nghe cũng rất thuyết phục.”
“Hmm. Sumi-kun ngày xưa hẳn sẽ tin lời chị ngay không chút do dự.”
“Nhưng rốt cuộc tại sao chị lại cần em?”
“Vì em là con át chủ bài của chị.”
Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Nếu định phá đám một vụ hôn nhân sắp đặt, chẳng phải sẽ hiệu quả hơn nếu gọi một gã to con như Nanamura đi cùng sao?
“Chuyện đó gặp Shizuru-chan rồi hẵng bàn.”
“Lần này chị lại chuẩn bị nhờ vả em vào cái trò điên rồ gì đây?” Tôi thở dài, linh cảm chẳng lành.
“Nhưng mà em vẫn chịu đi cùng, đúng không?”
Aria bước đầy tự tin trong ngôi trường cũ của mình, còn tôi thì lẽo đẽo theo sau chẳng khác gì một tay thuộc hạ.
“Để bảo vệ quãng đời cao trung hạnhphúc của em và Yorka đấy.” Tôi cố nhấn mạnh lập trường. Bởi tôi đã rút ra bài học rằng nếu không lên tiếng, tôi sẽ dễ dàng bị cuốn theo nhịp của Aria-san.
Yorka hẳn đã bị chị mình lôi kéo như thế này từ nhỏ. Cô ấy có thể nghĩ rằng mình hạnh phúc, nhưng thực chất lại giống như bị “tẩy não”. Trong tâm trí cô, việc nghe lời chị và bắt chước chị luôn là đáp án đúng duy nhất.
Nếu Yorka từng phản kháng lại người chị tài giỏi quá mức ấy trong giai đoạn nổi loạn tuổi dậy thì, có lẽ cô ấy đã chọn một con đường khác. Nhưng rốt cuộc, dù tốt hay xấu, Yorka vẫn luôn một lòng ngưỡng mộ Aria-san. Đôi khi, sự ngưỡng mộ thái quá lại trở thành xiềng xích.
Vẻ mặt buồn bã khi Yorka bị bỏ lại lúc nãy chẳng khác nào một bé gái.
“Có phải em bị cuốn hút bởi Yor-chan vì cảm nhận được bóng dáng chị trong nó không?”
“Vớ vẩn.” Tôi gạt đi lời nói đùa của Aria-san.
“Ôi chà, gạt phắt luôn cơ à. Không chút hứng thú nào sao? Đây là lần đầu tiên chị gặp trường hợp như thế đấy.”
Chẳng bận tâm đến ánh mắt người xung quanh, mỹ nhân ấy bật cười lớn.
“Có gì buồn cười sao?”
“Chị tự hỏi Sumi-kun trung thành ngày nào đã biến đi đâu mất rồi. Buồn thật.”
“Em trân trọng sự giúp đỡ của chị, nhưng em chưa bao giờ là tín đồ trung thành của Ma Vương cả.”
“Hehe. Thật ra chị lại khá thích cái vẻ ngang ngược đó của em.”
“Thế thì cảm ơn vậy.”
Aria-san ngân nga một giai điệu khi bước lên cầu thang.
“À mà này, chị trông thế nào? Bộ đồ này hợp với chị chứ?”
“Người nào biết chọn đồ thì mặc gì cũng đẹp thôi.”
“Gì cơ? Nhìn kỹ mà khen cho tử tế vào chứ!”
Dù đang ở giữa cầu thang, chị vẫn xoay người để khoe bộ cánh lộng lẫy. Và tất nhiên, chị lập tức mất thăng bằng, suýt ngã nhào xuống.
Tôi phản xạ đưa tay đỡ lấy lưng Aria-san.
“Đi cầu thang bằng dép thì phải cẩn thận. Đừng có hứng khởi quá đà.”
“Chị biết ngay Sumi-kun sẽ đỡ chị mà.” Aria-san mỉm cười.
“Có cần em buông ra ngay không?”
“Chỉ là chị quá phấn khích khi trở lại trường cũ thôi. Vậy, em thấy bộ đồ này thế nào?”
Ai chê bai vẻ ngoài của Arisaka Aria thì chắc chắn là ganh tị, cay cú, hoặc đơn giản là chẳng có mắt thẩm mỹ.
“Đúng là một sự biến hóa, gần như một lớp ngụy trang. Sự khác biệt trước và sau khi ăn diện thật rõ rệt. Nhưng cũng phải thôi, chị là chị gái của Yorka mà. Khi chịu khó chăm chút, chị quả thực rất quyến rũ.”
“Cảm ơn nhé.”
Aria-san thoải mái khoác lấy cánh tay tôi, dùng nó như một chiếc tay vịn tạm thời.
“Gần quá rồi đấy! Đừng có bất ngờ động chạm như hồi trước nữa!”
“Sao lại không? Chị thích cái không khí kiểu manga lắm chứ. Cái sự kết hợp giữa nỗ lực, tình bạn và chiến thắng—em đã thi đậu và vào được ngôi trường đã chọn!”
“Nghe giống hơn là một chế độ Sparta của sự kiểm soát, thao túng và ép buộc thì đúng hơn. Dù bề ngoài chị có đẹp thế nào, em vẫn mong đợi bên trong chị cũng như thế.”
Dù cố tỏ ra bình tĩnh, tôi cũng hơi căng thẳng. Là con trai, khi có một nhan sắc như vậy ngay trước mặt, tim đập nhanh cũng là điều khó tránh khỏi.
Không ổn rồi. Hai chị em cùng huyết thống nên dĩ nhiên cũng chia sẻ nhiều nét tương đồng. Chính điều đó khiến tôi phản ứng theo bản năng, như thể trái tim bị đánh lừa.
“Dù thế, em vẫn tập trung học hành, chẳng bị sức hút của chị làm phân tâm.”
“Sức hút nào cơ, hồi đó ở đâu?”
“Còn bây giờ thì sao?”
“…Chị chỉ giấu đi vẻ đẹp vốn có thôi.”
Tôi cảm thấy mình đang dần mất bình tĩnh.
Bên trong, chị ấy vẫn là cô gia sư lớn tuổi vô tư, thậm chí có phần hống hách. Nhưng diện mạo hiện tại lại giống một phiên bản hoàn hảo của Yorka, thêm chút chín chắn của người trưởng thành.
“Haa… Kiểu này thì ngược đời quá. Đôi khi ‘hàng thật’ chẳng ăn nhập với cái ảnh chút nào.”
“Ý em là gì thế?”
“Từng có lần Yorka cho em xem ảnh gia đình. Nếu khi đó em biết thì đã…”
Vào kỳ thi đấu bóng chuyền liên lớp hồi tháng Tư, Yorka từng bỏ chạy khỏi lớp sau buổi bốc thăm nội dung thi đấu. Lúc nói chuyện ở chỗ nghỉ cầu thang, tôi thấy bức ảnh gia đình nhà Arisaka. Khi ấy, ấn tượng của tôi chỉ là chị gái hơi giống Yorka, chứ chưa bao giờ tưởng tượng cô gia sư bình thường kia chính là người trong ảnh.
Sự chênh lệch giữa bề ngoài và thực chất khiến tôi thấy khó xử, như thể có một bức tường vô hình.
“Đúng là em chẳng để ý. Chuẩn phong cách của Sumi-kun rồi.”
“Thì ảnh đâu có thể hiện được sự gây thất vọng bên trong.”
“Em vừa nói gì cơ?”
Khi tôi gỡ tay Aria-san khỏi cánh tay mình, gương mặt chị thoáng vẻ khó chịu.
Đến phòng giáo viên, Aria-san lập tức được chào đón nồng nhiệt chẳng khác gì biển quảng cáo sống. Với tư cách ngôi sao cựu học sinh, chị được tiếp nhận bằng vòng tay rộng mở. Đặc biệt là các thầy cô lâu năm, trông họ hẳn rất phấn khích. Một vòng người nhanh chóng tụ lại xung quanh chị.
Ngay cả thầy hiệu trưởng vốn nghiêm khắc cũng trở nên mềm mỏng khi thấy chị xuất hiện. Dù ai cũng từng khổ sở với cô học trò Aria-san ngày xưa, giờ đây họ lại nhắc lại với ánh mắt đầy hoài niệm.
Phần Aria-san, chị vẫn nhớ tên từng giáo viên một, thể hiện trí nhớ phi thường.
Trong bầu không khí ấy, sự hiện diện của cựu học sinh ngôi sao áp đảo cả căn phòng, còn tôi chỉ thấy mình như một vai nền mờ nhạt.
Phải chăng đây chính là khí chất bẩm sinh của một ngôi sao? Tôi lặng lẽ nghĩ thầm, vừa quan sát vừa thán phục.
Aria-san sau đó ngỏ ý muốn gặp Kanzaki-sensei. Trong lúc chờ đợi, câu chuyện với các thầy cô bất ngờ chuyển sang chủ đề Yorka.
“Em của em giờ là học sinh năm hai rồi phải không? Tôi còn nhớ em ấy từ chối làm đại diện tân học sinh ở lễ nhập học, nhưng nhìn vào thì có vẻ cô em gái hơi thiếu sót so với chị.”
Một thầy giáo trung niên đùa vui, so sánh sự khác biệt giữa hai chị em nhà Arisaka.
“Em gái em nghiêm túc và có trách nhiệm hơn em nhiều,” Aria-san điềm tĩnh đáp lại.
“Bởi vì Arisaka lúc nào cũng nổi bật và gây chú ý, tôi cứ nghĩ em gái cô ấy cũng sẽ làm điều gì táo bạo chứ.”
Câu nói buột miệng của thầy mang sắc thái vô hại, nhưng lại khiến tôi thấy cực kỳ khó chịu. Kiểu ngữ điệu đó thường xuất hiện khi ai đó nói mà không hề nhận ra hàm ý của lời mình.
Nói cách khác, thầy đang kỳ vọng Yorka cũng phải mang lại sự náo nhiệt giống như Aria-san.
Aria-san từng làm hội trưởng hội học sinh ngay từ năm nhất, mở rộng quy mô các sự kiện trường, thậm chí còn tăng lượng thí sinh đăng ký nhờ làm người mẫu cho tập san quảng bá.
Dù có là chị em, mong đợi Yorka đạt chuẩn như Aria-san quả thật là vô lý. Càng nghĩ tôi càng thấy bực.
Trước khi tôi kịp mở miệng, Aria-san đã lên tiếng thay tôi.
“Thầy nói gì vậy? Chỉ vì chúng em là chị em thì không có nghĩa là giống hệt nhau. Xin thầy đừng đặt kỳ vọng kỳ quặc vào em gái em. Nếu em ấy giống em thật, chắc các thầy cô sẽ còn mệt mỏi hơn. Nếu thầy cứ tùy tiện buông lời như thế nữa, em sẽ nộp đơn khiếu nại với tư cách người giám hộ thay mặt em ấy đấy!.”
Giọng chị vẫn mềm mại và duyên dáng, nhưng trong âm sắc lại chứa đựng sự bất mãn rõ rệt. Đôi mắt kia thì tuyệt nhiên không hề mỉm cười.
“À, ra vậy… xin lỗi nhé. Haha…”
Thầy trung niên vội vàng thu lại lời nói.
“Vả lại, tất cả cũng nhờ Shizuru—à không, Kanzaki-sensei đã hướng dẫn em rất tốt.”
Trong giọng Aria-san toát lên một niềm tin tưởng hiển nhiên.
Ừm, cứ mỗi lần chứng kiến cảnh như thế này, tôi lại nhận ra rằng không phải giáo viên chủ nhiệm nào cũng giống nhau. Đồng thời, tôi càng thêm thấm thía sự xuất sắc của Kanzaki-sensei.
Như thể được gọi ra đúng lúc, Kanzaki-sensei xuất hiện sau khi nghe tin Aria-san đến. Cô nhanh chóng nhận ra sự hiện diện của tôi.
“Sena-san cũng ở đây nữa sao?”
“Nói thật thì em cũng không rõ lắm. Bị kéo về đây vì nghe nói Sensei sắp có hôn sự.” Tôi nhỏ giọng giải thích.
Trong khoảnh khắc, trên gương mặt vốn điềm tĩnh của Kanzaki-sensei lóe lên một nét sắc bén.
Ngay lập tức, cô giải tán nhóm giáo viên kỳ cựu vừa vây quanh và dẫn tôi cùng Aria-san sang phòng trà.
Đi sau lưng Kanzaki-sensei, tôi kín đáo hỏi Aria-san: “Vừa rồi chị thật sự giận đấy chứ?”
“Nếu muốn tốt nghiệp yên ổn, tốt nhất đừng gây thù với giáo viên.”
“Lời khuyên từ người kém thuyết phục nhất mà em từng nghe…”
“Nhưng mà, Sumi-kun, em vẫn đáng tin cậy đấy.”
Aria-san ung dung đặt tay lên vai tôi.