I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 4.2 Aria đến trường

“Yor-senpai, Ki-senpai, em cần sự giúp đỡ của hai anh chị! Em gặp rắc rối lớn với kỳ thi cuối kỳ rồi! Làm ơn dạy em lại với!” Khi chúng tôi đến cầu thang, một đàn em xuất hiện từ trong bóng tối và cầu khẩn.

Đang chờ chúng tôi là Yukinami Sayu, học sinh năm nhất mới nhập học vào trường Eisei năm nay. Cô ấy là đàn em cấp hai của tôi.

Mái tóc màu trà sữa dài đến vai, phần đuôi uốn lượn đầy sức sống phản chiếu tính cách năng động của cô. Đôi mắt long lanh, bờ môi bóng mượt, và chiếc vòng cổ tinh xảo tô điểm nơi cần cổ. Đôi chân dài, khỏe khoắn của cô càng nổi bật dưới chiếc váy ngắn được chỉnh sửa.

Cô là hình mẫu nữ sinh hiện đại, biến tấu đồng phục theo phong cách riêng và thích thời trang.

“Thứ tự xưng hô của em có hơi lộn xộn rồi đấy?”

“Học thì có Yor-senpai là đủ rồi. Ki-senpai chỉ là người dư thừa thôi.” Cô đàn em của tôi dễ thương nhưng thẳng thắn này chẳng hề kiêng dè trong lời nói.

“Lần trước em qua môn được là nhờ anh lập buổi học nhóm với Câu lạc bộ Sena vào kỳ giữa kỳ đấy.”

“Phì! Anh ghét Câu lạc bộ Sena đến thế mà giờ có tí quyền lực lại ra vẻ ta đây. Tự cho mình quan trọng quá sẽ khiến anh mất điểm trong mắt người khác đó.”

Tôi thì có được quyền lực gì chứ chỉ vì đứng ra tổ chức một buổi tụ tập bạn bè?

“Đừng chỉ trích thẳng thừng như thế.”

“Vì Ki-senpai chỉ giỏi nhận công lao những chuyện chẳng đâu vào đâu thôi.”

“Nói những lời cay nghiệt như thế mới là tệ hơn đấy.” Chúng tôi cứ thế đấu khẩu qua lại.

“Rồi, rồi, đủ rồi. Vậy Sayu-chan, lần này em gặp rắc rối gì thế?” Yorka, không chịu nổi nữa, xen vào.

“Không cần phải giúp một đứà hỗn hào như thế đâu.”

“Chính Sayu-chan đã tìm đến tớ nhờ giúp đỡ, nên không sao cả.”

“Chẳng phải sau giờ học là thời gian riêng của hai ta sao?”

“Chúng ta chỉ học cùng nhau ở một quán ăn gia đình thôi. Có thêm Sayu-chan cũng chẳng thay đổi gì cả.”

Hiểu được lời trêu chọc của tôi, Yorka thoải mái bỏ qua.

Cô ấy đã trở nên cởi mở hơn ngay cả khi tiếp xúc với người khác ngoài tôi. Tất nhiên, việc cô ấy và Sayu thường gặp nhau trong những buổi tụ tập của Câu lạc bộ Sena cũng góp phần lớn.

Thật vui khi thấy Yorka có thể thoải mái trò chuyện với một người mới quen, và Sayu cũng đủ tin tưởng để dựa dẫm vào cô ấy.

“Yor-senpai, chị thật tuyệt! Lúc nào cũng đáng tin cậy cả!”

Cuối cùng, Sayu đã theo chúng tôi đến quán ăn gia đình quen thuộc. Ngay khi chúng tôi vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi cổng trường, một chiếc taxi dừng lại trước mặt.

“Ồ, chị đến tận đây để đón em sao?”

Bước xuống taxi là một người phụ nữ vô cùng lộng lẫy, đẹp đến mức khiến tôi nghẹt thở. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng làm cặp kính râm khổ lớn trở nên nổi bật. Với vóc dáng quyến rũ và trang phục thời thượng, cô giống hệt một người mẫu hay minh tinh.

Không hiểu vì sao người đẹp bí ẩn này lại nói chuyện với chúng tôi một cách tự nhiên như vậy, tôi và Sayu đưa mắt nhìn nhau bối rối, ngầm hỏi: “Cậu có biết cô ấy không?”

Thế nhưng phản ứng của Yorka lại khác hẳn.

“C-chị… chị đến đây làm gì vậy?” Yorka lắp bắp chẳng khác gì một con robot trục trặc.

“Có chuyện gì sao? Em không vui mừng à? Chẳng phải em nên chạy lại ôm chị một cái thật vui sướng sao?”

Người phụ nữ xinh đẹp tháo kính râm xuống, lộ ra thân phận thật sự—chị gái của Yorka, Arisaka Aria.

“Cái… cái gì cơ──!?” Tôi không kìm được mà thốt lên kinh ngạc tột độ.

Diện mạo của chị hoàn toàn khác xa với những bộ đồ bình thường ở nhà hay những bộ cánh giản dị khi đi dạy thêm.

Mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng, các đường nét gương mặt giống Yorka được tôn lên nhờ lớp trang điểm, làm nổi bật vẻ đẹp kiều diễm.

Cô mặc chiếc áo len không tay ôm sát mùa hè, khéo léo tôn vinh nét nữ tính, cùng chiếc thắt lưng hàng hiệu nơi vòng eo. Chiếc váy dài phối hợp nhiều chất liệu tinh tế hé lộ nửa phần chân dưới, làm nổi bật đôi mắt cá chân thon gọn với vòng chân bằng vàng. Đôi guốc cao gót càng tôn thêm chiều cao và dáng vẻ duyên dáng.

Bộ trang phục tuy nhìn qua trông nhẹ nhàng thanh lịch, nhưng nhờ nhan sắc và vóc dáng nổi bật, cô trở thành tâm điểm mọi ánh nhìn.

Aria-san ung dung khoác lên mình trang phục cao cấp cùng lớp trang điểm hoàn hảo, toát ra khí chất rạng rỡ chẳng khác nào minh tinh Hollywood.

Sự xuất hiện đột ngột của một đại mỹ nhân như vậy đã gây xôn xao cả đám học sinh xung quanh, nhiều lời xì xào đoán rằng có đoàn quay phim truyền hình đang đến trường.

Sayu, khi nhìn thấy Aria-san ở khoảng cách gần, đã choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy đến mức không thốt nên lời.

“Chị đến trường làm gì vậy?” Yorka hỏi.

“Chị chỉ ghé thăm Shizuru-chan thôi.”

Shizuru-chan chính là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Kanzaki Shizuru. Cô ấy cũng từng là giáo viên của Aria-san khi chị còn học ở ngôi trường này.

“E-em chưa nghe gì về chuyện này cả.”

“Đó là vì chị chẳng nói trước. Tự dưng có chút thời gian rảnh thôi.”

Xem ra Aria-san hứng chí nổi hứng, liền bắt taxi đến thăm lại cô giáo cũ vào một buổi chiều trong tuần. Và tất nhiên, chị phải ăn mặc chỉnh tề không chê vào đâu được cho dịp đó. Quả nhiên vẫn giữ thói quen khác người như xưa.

“À mà Yor-chan, em sao thế? Xa cách với chị vậy à? Thấy em khách sáo thế này chị buồn lắm đấy.”

“Thì… cũng hơi ngại khi người thân tự dưng xuất hiện mà.”

Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác đó. Đối với học sinh trung học, việc người thân bất ngờ xuất hiện trước mặt bạn bè quả là bối rối. Tôi còn nhớ rõ lễ hội trường năm ngoái, em gái tôi hớn hở chạy nhảy khắp nơi, lại còn bị bố mẹ lôi kéo theo nữa. Khi ấy tôi chỉ mong em ấy bớt làm phiền đi một chút.

Có điều gì đó thật khó chịu khi gia đình thấy mình trong môi trường trường học.

Huống hồ lần này lại là Arisaka Aria quá nổi bật, nên tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Ngay cả những học sinh đi ngang cũng phải dừng lại, vây quanh chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.

Yorka trông thật sự lúng túng. Dù vui mừng khi gặp lại chị gái, cô vẫn chẳng thể thoải mái nổi với bao nhiêu người dõi theo.

“Chị thì rất vui khi được gặp em đây!”

Trong khi đó, Aria-san chẳng mảy may bận tâm đến ánh nhìn xung quanh, vẫn ung dung tận hưởng, tràn đầy hứng khởi.

Trong mắt mọi người, họ là hai chị em xinh đẹp hoàn hảo. Nhưng khí chất thì lại khác biệt hoàn toàn.

Người chị thì hoạt bát, hướng ngoại.

Người em thì điềm đạm, trầm tĩnh.

“Vậy cô bé này là bạn của em à, Sumi-kun? Dễ thương ghê,” Aria-san hỏi, hoàn toàn chiếm lấy nhịp câu chuyện.

Bị Aria-san bất ngờ để ý, Sayu theo phản xạ khẽ nắm vạt áo sơ mi của tôi.

“Em ấy cũng là bạn của Yorka nữa,” tôi đáp thay cho cô bé.

“Ồ, bất ngờ thật. Vậy em có thể giới thiệu chị được không?” Aria-san tỏ ra ngạc nhiên một cách chân thành.

Tôi cũng ngạc nhiên không kém.

Khả năng dạy học của Aria-san vốn dựa vào sự tinh tế trong quan sát. Chị có thể nắm bắt cảm xúc thật của một người chỉ qua những dấu hiệu nhỏ và khéo léo dẫn dắt câu chuyện theo ý mình.

Ngay cả hồi còn dạy kèm cho tôi, chị dễ dàng nhận ra khi nào tôi mệt mỏi hay thiếu động lực để thúc đẩy tôi trở lại quỹ đạo. Chẳng lẽ sự nhạy bén ấy đã giảm sút, hay chỉ riêng với Yorka là ngoại lệ?

“Chị không thể tự giới thiệu bản thân mình được sao?”

Dù biết rằng tranh luận với Nữ hoàng Ma vương Khủng Khiếp chỉ tổ phí thời gian, tôi vẫn không muốn dễ dàng khuất phục.

“Chuyện này cần phải theo đúng trình tự. Mấy gã nhảy cóc giải đoạn sớm muộn thì cũng bị đá thôi. Thấy không?”

Bằng cách nào đó, lời khuyên của chị nghe lại có phần thuyết phục. Nhưng thật chướng tai khi điều đó lại phát ra từ Aria-san—người vốn là người hay bỏ qua trình tự nhất.

“Um, Ki-senpai. Vị tiểu thư siêu xinh đẹp này, mà nhan sắc sánh ngang Yor-senpai, chẳng lẽ là…”

Không kìm được tò mò, Sayu rụt rè chen vào.

“À đúng rồi. Đây là chị gái của Yorka. Aria-san, đây là Yukinami Sayu. Em ấy học năm nhất.” Tôi lên tiếng giới thiệu.

“Chị gái… của Yor-senpai!?”

“Đúng vậy, chị chính là chị gái của Yor-chan đây! Cảm ơn em đã thân thiết với em gái chị nhé!”

Aria-san đáp lại bằng giọng vui tươi, đầy năng lượng. Rõ ràng Sayu vừa kinh ngạc trước sự khác biệt vừa thấy được nét giống nhau giữa hai chị em.

“Cái khuôn mặt tỏa sáng ấy là sao vậy! Vẻ đẹp của chị chói mắt quá! Chị có phải là hóa thân của Công chúa Kaguya không!?”

Công chúa Kaguya à? Ồ, chắc vì chị ấy tỏa sáng như ánh trăng trong ống tre.

“Sayu, bình tĩnh lại nào.”

“Tại sao Ki-senpai lại dửng dưng thế chứ!?”

“Trong mắt anh, chị ấy chỉ như một người cosplay gái đẹp thôi,” tôi lạnh lùng buông lời, dựa vào kinh nghiệm trước đây.

“Cái gì? Chẳng lẽ việc hẹn hò với Yor-senpai đã làm não anh hỏng rồi à?”

Sayu lập tức quăng cho tôi một đòn châm chọc sắc bén.

“Đúng là cay thật. Với anh, chị ấy là Nữ hoàng Ma vương Khủng Khiếp trước khi là chị của Yorka.”

“Ki-senpai này, nếu lấy Yor-senpai làm chuẩn mực, thì anh sẽ sớm có một cuộc đời thảm hại đấy. Vì sẽ chẳng ai có thể làm anh thỏa mãn. Cao trào của đời anh sẽ chỉ dừng lại ở cấp ba thôi, và thế là hết.”

“Bài giảng này nặng nề quá đấy.”

Dù Yorka vẫn im lặng, nhưng Aria-san lại bỏ qua và tiếp lời:

“Này này, Sumi-kun, em có vẻ thân với cô bé này nhỉ.”

“Từ hồi cấp hai bọn em đã quen nhau rồi. Nhà ở cùng khu, lại cùng tham gia một câu lạc bộ nữa.”

“Ồ, thế à? Vậy chẳng lẽ… cô bé ấy đã thích em từ hồi đó? Rồi gần đây mới tỏ tình nhưng bị từ chối, giờ thì quay lại như bình thường? Chị ngửi thấy mùi tình cảm vương vấn đâu đây.”

Lời của Aria-san nghe có vẻ bâng quơ, nhưng gương mặt Sayu lập tức đông cứng lại vì bị đánh trúng chỗ hiểm bất ngờ.

Đính chính lại: khả năng quan sát của Aria-san vẫn sắc bén như xưa.

Chỉ qua vài câu trao đổi, chị ấy đã nhìn thấu tất cả. Sayu đã ôm tình cảm với tôi từ lâu và không lâu trước đây còn tỏ tình. Nhưng nhờ có Yorka, chúng tôi đã quay lại mối quan hệ senpai–kouhai. Giờ thì cô ấy thường xuyên đi chơi cùng nhóm bạn của tôi.

Ngay bên cạnh Sayu đang tái mét mặt mày, tôi thở dài một tiếng nặng nề.

─Aria-san chẳng bao giờ bị lừa bởi lời dối trá hay né tránh.

“Chị gái của Yor-senpai quá sắc bén rồi. Cả hai chị em chẳng khác nào nhà ngoại cảm. Mà bà chị thì còn tàn nhẫn hơn nữa.”

Sayu khẽ kéo tay áo tôi, như để bày tỏ nỗi sợ hãi.

Này, đừng kéo mạnh quá. Sắp rách tay áo thật đấy.

“Cũng thấy an ủi hơn khi có thêm người nhận ra sự đáng sợ của chị ấy,” tôi bật cười khô khan. “Mà Aria-san, chẳng phải chị đến để gặp Kanzaki-sensei sao?”

Cảm nhận được cuộc trò chuyện này chẳng đi đến đâu, tôi quyết định khép lại. Yorka từ nãy giờ vẫn im lặng.

“À đúng rồi. Vậy đi cùng chị nhé, Sumi-kun.” Aria-san tự nhiên khoác tay tôi.

“Tại sao chứ? Em thì có liên quan gì đâu.”

“Chị đã nhờ em giúp từ trước rồi mà. Giờ đến lúc em trả ơn rồi đấy. Sự giúp đỡ của em là thiết yếu.”

“Em không nhớ có chuyện đó. Với lại em còn phải học cho kỳ thi nữa.”

“Chị có thể giúp em ôn sau. Xin lỗi nhé, nhưng lần này chị phải mượn em, Sumi-kun.” Phớt lờ sự phản đối của tôi, Aria-san cứ thế kéo tôi đi.

“Đừng tự tiện kéo Kisumi đi như thế, Onee-chan,” cuối cùng bạn gái tôi cũng lên tiếng.

“Đây là chuyện sẽ quyết định tương lai của Yor-chan. Hôm nay chị sẽ không nghe ý kiến của em đâu.”

“Chính vì thế càng cần phải nói cho em biết.”

Aria-san thoáng ngập ngừng rồi mới mở lời:

“Shizuru-chan sắp phải đi xem mắt. Nếu chuyện đó thành, cô ấy sẽ bỏ dạy.”

“””Xem mắt!?”””

Cả ba chúng tôi—tôi, Sayu, và cả Yorka—đều sững sờ.

“Thấy chưa? Đây là vấn đề lớn. Chính vì thế mà Sumi-kun không thể thiếu để ngăn chuyện này xảy ra.” Ánh mắt Aria-san trở nên nghiêm túc.

“Em thì có vai trò gì trong chuyện này chứ?” Tôi cảm thấy nguy hiểm nếu tiếp tục dây dưa.

Kinh nghiệm từng được Aria-san dạy kèm cảnh báo tôi rằng đây là tín hiệu đầy rắc rối. Thế nhưng chị lại tung cú chốt hạ, như thể nhìn thấu sự miễn cưỡng của tôi.

“Ai sẽ là người gặp rắc rối nhất nếu giáo viên chủ nhiệm bị thay đổi? Em hiểu rồi chứ?”

Giọng điệu thoáng yếu mềm của Aria-san khéo léo dẫn dắt tôi nắm bắt được ẩn ý.

“…..”

Chị ấy chẳng thay đổi chút nào.

Vẫn như trước, Aria-san đột ngột ném ra một vấn đề nan giải, rồi bắt tôi phải giải quyết trước khi bước tiếp. Nghe có vẻ vô lý, nhưng trong đó luôn ẩn chứa mục đích. Bằng cách tước đi quyền từ chối của tôi, chị buộc tôi phải lựa chọn bằng chính ý chí của mình.

Ý nghĩa đằng sau lời nói của Aria-san đã quá rõ──tất cả đều là vì em gái chị, Yorka.

“Onee-chan, em cũng sẽ đi!”

“Không. Yor-chan, em về nhà đi.”

“Vì sao chứ?”

“Vì nếu không có em, cuộc nói chuyện sẽ suôn sẻ hơn.”

Chỉ đơn giản để mọi chuyện suôn sẻ hơn. Đó là lý do Aria-san muốn để Yorka lại phía sau.

“Em sẽ không gây phiền đâu, em hứa đấy.”

“Có em ở đó cũng chẳng ích gì.”

“Nh-nhưng em lo cho Kisumi mà!”

“Nếu đó là lý do duy nhất, thì chị càng không cho phép em đi.” Aria-san chẳng mảy may bận tâm, gạt bỏ toàn bộ lời của Yorka.

“Nhưng—”

“Yor-chan, đừng bướng bỉnh nữa, nghe lời chị đi.”

Tựa như một câu thần chú, Yorka không thể thốt thêm lời nào.