I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 0

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 0

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 1

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Tập 03 LN - Chương 3.1 Bạn gái tôi không thể nào siscon đến mức này được!

Khi mặt trời trượt ra khỏi khung cửa sổ, cảnh thành phố bên ngoài lấp lánh trong đêm.

Thế nhưng không còn vị ngọt đọng lại trong không khí, không có bầu không khí lãng mạn để tận hưởng. Sau khi Aria-san rời đi, phòng khách rơi vào tĩnh lặng, như thể chủ tiệc đã ra về và để lại khoảng lặng sau bữa tiệc.

“Có vẻ cậu khá sinh động khi chị cậu ở đây nhỉ.”

“Nếu chị của cậu đang táo bạo với bạn trai cậu mà gần như không mặc gì, cậu sẽ can thiệp chứ? Hay muốn tớ bỏ qua cho?” Giọng Yorka lạnh lùng khác thường.

Ôi, cô thực sự giận rồi. Sự bất mãn sâu kín này gợi nhớ lại Yorka trước khi chúng tôi quen nhau. Nghĩ lại thì tôi đã mê mẩn cái vẻ xa cách ban đầu đó, giờ thấy nó thật hoài niệm.

“Chúng tớ đâu có táo bạo! Chị ấy chỉ xô tớ ngã bất thình lình thôi! Tin tớ đi, tớ không muốn cãi cọ với cậu đâu.”

“Ít nhất cậu còn biết giữ chút ý tứ.”

“Cậu mong tớ làm gì, cứ hành động theo bản năng à?” Tôi cười, thấy ý nghĩ đó thật nực cười.

“—Tớ sẽ không tha cho ai dám động đến chị tớ.”

Đôi mắt cô nghiêm túc đến mức lạnh ngắt. Nhưng môi cô… khẽ nhếch cười.

Ngay cả khi có một cô gái khác tỏ tình với tôi, Yorka cũng chưa bao giờ tỏ ra giận dữ lạnh lùng đến thế. Đó là sự tương phản rõ rệt với tính bốc đồng thường thấy của cô.

Tôi thoáng thấy một khía cạnh của Yorka trước giờ chưa từng nhìn thấy. Rõ ràng chị gái Arisaka Aria chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô.

“Nào, Kisumi, nói đi. Tại sao chị tớ thân thiết với cậu vậy?” Yorka tra hỏi tôi bằng thái độ băng giá.

“Hả? Ý cậu là gì? Cậu nói lại được không?” Tôi đáp, cảm thấy như mình nghe nhầm.

Phải chăng là tôi tưởng tượng, hay câu hỏi của Yorka nghe có gì đó sai sai?

“Cậu không định trả lời sao? Hay có bí mật gì không thể nói ra, kiểu như giữa cậu và onee-chan?” Yorka nghiêng đầu, mái tóc dài che lấp nửa biểu cảm trên mặt cô.

Trong phim, đây là đoạn mà đáp sai là rước họa vào thân.

“Khoan đã. Yorka, cậu không thật sự nghĩ là Aria-san và tớ có quan hệ gì đâu chứ?”

“Ừ?”

Làm ơn đừng nhìn tớ như vậy.

“Kisumi, tớ biết cậu không phản bội đâu. Hay cậu muốn nói chị ấy xinh đến mức—”

“Không, thôi bỏ đi! Chuyện đó không thể nào!”

“Ừ, tớ chẳng lo gì chuyện đó cả.”

Ngay khi tôi phủ nhận, Yorka gật đầu đồng ý. Niềm tin của cô dành cho tôi có ý nghĩa rất lớn.

“Hơn nữa, tớ chẳng thể tưởng tượng onee-chan sẽ coi cậu như đàn ông đâu,” cô nói đầy tự tin. Có lẽ tôi nên phản bác lại, nhưng cuối cùng lại ngoan ngoãn chấp nhận lời cô.

Aria-san hoàn toàn ở một đẳng cấp khác, như ngôi sao sáng trên bầu trời, một siêu sao hiếm khi gặp. Người như cô ấy chắc chỉ chấp nhận một ai đó vượt trội, tiêu chuẩn cao đến mức phi lý, chứ không phải một gã bình thường như tôi.

Và việc Aria-san thản nhiên nửa kín nửa hở sau khi tỉnh dậy đã đủ chứng tỏ rằng cô chẳng mấy bận tâm đến tôi.

“Ờm, nếu cậu không nghi ngờ tớ phản bội, vậy sao cậu lại giận dữ thế?” Tôi vừa nhẹ nhõm khi thấy cô không nghi ngờ, vừa hoàn toàn mù mờ không hiểu Yorka nổi nóng vì điều gì. Tôi căng tai chờ lời giải thích.

“Tớ đang hỏi tại sao cậu lại thu hút được sự chú ý của chị tớ đấy!” Yorka gắt lên, giọng sắc bén khiến tôi giật mình.

“…Khoan đã, hóa ra là vì chuyện đó sao!?”

“Sao cậu ngạc nhiên thế?” Thái độ của tôi chỉ khiến tâm trạng cô tệ hơn.

“Ý tớ là, liệu chị ấy có thật sự hứng thú với tớ không?”

“Có chứ. Rõ ràng là chị ấy thích cậu rồi.”

Bạn gái tôi quả quyết.

“Nếu cậu khó chịu vì tớ thân thiết với Aria-san, thì tớ hiểu. Tớ cũng sẽ khó chịu nếu người yêu mình cứ gần gũi với người khác.”

“Đó là lẽ hiển nhiên. Nhưng Kisumi, cậu không thấy mình đang vòng vo à?”

Sự kiên định của Yorka khiến tôi bắt đầu nghi ngờ cả cách mình nhìn nhận sự việc.

“Để tớ làm rõ một điều. Đây là câu hỏi nghiêm túc. Cậu chịu nghe chứ?”

“Được thôi,” Yorka miễn cưỡng đồng ý, gương mặt rõ ràng không mấy hài lòng.

“Vậy thì, Yorka, cậu bận tâm vì Aria-san có vẻ thân thiện với tớ? Điều khiến cậu khó chịu là sự gần gũi đó?” Tôi cố diễn đạt đơn giản nhất.

“Tớ nói thế ngay từ đầu rồi còn gì.”

“Rồi, vậy có nghĩa là… cậu đang ghen à, Yorka?”

“Đừng có chỉ trích từng điều nhỏ nhặt khiến tớ khó chịu. Cậu đang mỉa mai đấy à?”

“Ờm… không có…”

Tôi thấy mình như xẹp xuống trước chứng “cuồng chị gái” bất ngờ của Yorka.

Nói cho cùng thì cô chỉ khó chịu vì người chị mà mình yêu thương lại chú ý đến người khác ngoài bản thân. Tình cảm cô dành cho chị gái cháy bỏng đến mức hiếm thấy ở một nữ sinh trung học. Nó khiến tôi nhớ đến sự thẳng thắn trong tình cảm của chính em gái mình.

“Dù sao thì, tớ sẽ không cho phép cậu quá thân thiết với chị tớ đâu!” Yorka quả quyết, chỉ thẳng ngón tay vào tôi.

“Không ngờ có ngày tớ lại thấy Yorka ghen với mình thật.”

Bạn gái tôi rõ ràng không hài lòng với sự gần gũi giữa tôi và Aria-san. Nhưng sự rối bời này lại khác hẳn lúc Aria-san đè tôi xuống khi nãy. Rốt cuộc hai chị em xinh đẹp này còn muốn đùa giỡn tôi đến bao giờ nữa đây?

“Vì tớ khó chịu khi thấy Onee-chan và cậu thân nhau! Như thế sai à!?”

“Không sai, chỉ là hơi khó hiểu thôi.”

“Vậy thì đây chính là dịp hoàn hảo để tớ giải thích cho cậu biết chị tớ đặc biệt thế nào.” Yorka tuyên bố rồi dẫn tôi đến ghế sofa.

Đôi mắt long lanh, Yorka đứng đó và say sưa bắt đầu bài diễn thuyết về chị gái mình.

“Chị tớ là thần tượng, là hình mẫu để tớ noi theo! Tớ luôn muốn được giống chị ấy, bắt chước từng việc chị làm. Chị ấy lúc nào cũng giỏi nhất, xinh đẹp, làm gì cũng xuất sắc. Chị ấy hoàn hảo, chẳng có điểm yếu nào cả.”

Một cơn mưa lời khen bất ngờ trút xuống. Khả năng ca tụng chị gái không chút ngại ngần của Yorka quả thật đáng nể.

“Nhưng chẳng phải lúc nãy cậu còn mắng chị ấy chỉ mặc mỗi đồ lót sao?”

“Chị tớ lúc nào cũng hết mình, và khi kiệt sức thì sẽ giống như viên pin xả sạch vậy. Lúc đó phải có ai đó đứng ra giúp chị ấy.”

À, đúng kiểu nhìn thấy cả khuyết điểm của người mình yêu quý mà vẫn thấy đáng yêu. Tôi cũng có cảm giác tương tự với Yorka.

“Vậy tức là cậu thích chăm sóc chị ấy, cả mấy lúc mắng mỏ nữa? Không thấy mệt à?”

“Vì tớ vốn thích làm việc nhà nên tự mình làm lại thấy vui ấy chứ.”

“Cậu thật sự làm nhiều hơn cả mức cần thiết luôn rồi đấy!”

“Tớ chỉ thích mọi thứ gọn gàng sạch sẽ thôi mà.” Yorka thản nhiên đáp.

Tôi đưa mắt nhìn khắp phòng khách rộng rãi, nơi một cây đàn piano lớn được đặt gọn gàng, sạch sẽ chẳng khác gì trong phòng nhạc của trường. Mọi ngóc ngách đều sáng bóng. Dù căn nhà có nhiều phòng đến vậy, việc Yorka một mình giữ gìn tất cả ngăn nắp quả thật đáng kinh ngạc.

“Tớ không ngờ cậu lại chăm sóc người chị vô tư đó chu đáo đến vậy.”

“Này, cậu không được phép chê bai chị tớ đâu.”

Yorka lập tức gạt phắt lời lỡ miệng của tôi. Cảnh sát bảo vệ chị gái đã vào ca trực.

“Ờm, vậy cụ thể Aria-san tuyệt vời ở chỗ nào?”

“Cậu không biết thật à?” Yorka nhìn tôi đầy khó tin.

“Trừ việc sinh trước cậu, tớ thật sự chẳng thấy khác biệt gì mấy. Sao cậu lại ngưỡng mộ chị ấy nhiều thế?”

Trong mắt tôi, cả hai chị em đều là mỹ nhân xuất chúng như nhau. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ chỉ là tính cách.

“Hồi nhỏ tớ hay khóc lắm. Vì bố mẹ bận việc nên chị là người duy nhất tớ có thể dựa vào. Chuyện vặt vãnh cũng khóc, và lần nào chị cũng ôm tớ dỗ dành. Tớ ghét phải xa chị, nên hồi đó bọn tớ lúc nào cũng ở bên nhau.”

“Cậu đã gắn bó với chị gái từ hồi đó rồi nhỉ,” tôi nhận xét, và Yorka khẽ gật đầu ngượng ngùng.

“Khi tớ vào tiểu học, chị gái tớ nổi bật đến mức ngay cả ở khối dưới tớ cũng đã nghe người ta nhắc đến chị. Mỗi lần ai đó khen chị ấy, tớ có cảm giác như chính mình cũng được khen. Chính vì thế mà tớ bắt đầu muốn trở nên giống chị ấy.”

Việc em út bắt chước anh chị là chuyện không hiếm, đặc biệt trong gia đình Arisaka, nơi hai chị em dành rất nhiều thời gian bên nhau. Aria-san tự nhiên trở thành hình mẫu lớn nhất của Yorka.

“Tớ đã bắt chước mọi thứ chị làm. Khi lên lớp trên, tớ cũng tình nguyện tham gia vào ban bệ này nọ.”

“Khó mà tưởng tượng được cảnh cậu làm chuyện đó bây giờ.”

Yorka bật cười, đồng tình với tôi.

“Khi tớ vào cấp hai, chị gái tớ đã để lại một truyền thuyết. Cậu biết đấy, kiểu học sinh toàn điểm A khiến thầy cô phải đau đầu? Nhưng chị ấy không chỉ giỏi xuất sắc về học tập, mà còn xinh đẹp, nổi tiếng và vô cùng năng nổ. Chị là trung tâm của mọi sự chú ý, là đề tài bàn tán suốt cả ba năm.”

“Ừ, tớ có thể hình dung được. Chị ấy có cái khí chất tinh nghịch ấy.”

“Nếu cậu không hiểu chị tớ, thì cậu có vấn đề đấy. Đúng là bọn thường dân,” khi nói về chị gái, Yorka trở nên cực đoan, như biến thành một người khác.

“Vậy thì cậu hẳn đã thu hút không ít sự chú ý với tư cách là em gái của chị ấy.”

“Ừ, cảm giác lạ lắm. Ai cũng biết đến tớ, khiến tớ không thoải mái. Tớ cứ bảo họ hãy khen chị tớ thay vì khen tớ.”

Ngay từ khi còn là học sinh cấp hai, Yorka đã bắt đầu bộc lộ sự ghét bỏ con người, dù bản thân cô không tự nhận ra.

“Hẳn là nhiều áp lực lắm.”

“Tớ nhận ra rằng sứ mệnh đời mình là duy trì huyền thoại của chị.”

“Cậu gần như đang thờ phụng chị ấy rồi còn gì!”

Cô ấy đang trong một cuộc thập tự chinh để truyền bá phúc âm về chị gái mình!

“Đối với tớ, chị ấy như một nữ thần vậy!”

“Ừ thì, nhưng mà thấy một nữ thần đi lại trong phòng khách chỉ mặc mỗi đồ lót thì thần thánh gì nữa.”

“Chính xác! Bởi vậy nên cái dáng vẻ khiếm nhã đó chỉ nên để mình tớ nhìn thấy thôi. Vậy mà cậu lại dám lén ngó mà không xin phép, Kisumi.” Yorka tặc lưỡi đầy bất bình.

Cơn giận đó rõ ràng xuất phát từ sự chiếm hữu thái quá. Không biết rốt cuộc cô ấy có thể “cuồng chị” đến mức nào nữa đây?

“Thế rồi ở cấp hai thì sao?” Tôi hỏi tiếp trước khi cơn giận của cô ấy bùng lại.

“Đó là những ngày tháng tràn ngập vị đắng của việc bị che khuất bởi cái bóng của chị. Càng cố bắt chước chị, thì mấy anh chị lớp trên và thầy cô lại càng bảo rằng, ‘Cô em gái thì bình thường hơn.’ Điều đó khiến tớ tức điên lên!”

“Chẳng phải đó cũng là một lời khen hay sao?”

Khả năng xử lý mọi việc trơn tru và hiệu quả của Yorka, không gây phiền hà cho giáo viên, hẳn sẽ khiến cô được đánh giá cao như một tấm gương học sinh mẫu mực.

“Làm sao mà là khen được chứ!?” Yorka phản đối, rõ ràng chẳng hài lòng.

Sự mãnh liệt ấy có lẽ một phần do tuổi trẻ thúc đẩy, nhưng vẫn thật ấn tượng khi cô có thể say mê tôn sùng chị gái mình đến vậy. “…Nhưng hồi đó tớ cũng nghĩ như vậy về bản thân. So với chị, tớ thật sự chẳng có gì đặc biệt.”

“Cậu hạ thấp bản thân quá rồi. Không ai có thể sánh được với Aria-san cả.”

“Phải đến tận khoảng lớp 8 tớ mới nhận ra điều đó. Càng cố gắng hướng đến chị, tớ càng ghét cái khoảng cách giữa hai đứa.”

Cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu hiểu ra con đường đã tạo nên Yorka của hiện tại. “Khá là mất thời gian đấy.”

“Chị đã cảnh cáo tớ không biết bao nhiêu lần là hãy ngừng bắt chước chị ấy đi.”

“Thế mà cậu vẫn cứ làm dù biết chị không thích,” tôi chỉ ra.

“Bởi vì nếu đánh mất mục tiêu, tớ chẳng biết phải làm gì nữa…”

Đánh mất mục tiêu sẽ khiến con người ta lạc lối. Trong trường hợp của Yorka, việc bị thần tượng trực tiếp chê trách hẳn là một cú sốc lớn.

“Cậu cũng bướng bỉnh thật đấy. Cá là điều đó chỉ càng khiến chị ấy tức hơn.”

“Ừ. Mỗi lần tớ tìm đến xin lời khuyên, chị ấy đều mắng tớ.”

“Rồi cuối cùng thế nào?”

“Hồi đó chị rất bận, ngay cả khi đã lên cấp ba, nên thời gian để nói chuyện với tớ ngày càng ít đi. Vì vậy, một lần tớ đã than phiền. Tớ hỏi chị tại sao không thể dành thêm thời gian cho tớ.”

“Nghe giống hệt lời của một đứa cuồng chị đấy. Rồi chị ấy trả lời sao?”

“Chị nói, ‘Thời gian của chị với bạn trai rất quan trọng, nên đành chịu thôi.’”

“Khoan, Aria-san có bạn trai á!?” Tôi sốc thêm một lần nữa. Rốt cuộc thì ai mới có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của chị ấy?

“Đúng vậy! Tớ đã sốc đến nỗi chẳng còn tập trung vào việc gì được nữa. Tớ chỉ nghĩ, ‘Thôi kệ, chẳng quan tâm nữa.’”

“Người chị luôn cưng chiều cậu lại chọn một người khác thay vì cậu. Hẳn là tổn thương lắm.”

Ưu tiên người yêu hơn gia đình là hành vi rất điển hình của tuổi mới lớn.

“Ừ, tớ cá là cậu cũng sẽ suy sụp nếu Ei-chan bất ngờ có bạn trai khi lên cấp ba.”

“Cái đó thì, ừ… đúng,” tôi vô thức cúi gằm mặt. “Sẽ thấy khó chịu thật.”

“Đúng thế! Khi bất ngờ nhận ra trong gia đình có những phần cậu chưa từng biết đến, điều đó đủ để khiến cậu bấn loạn.”

Yorka dường như vẫn còn đang vật lộn với mâu thuẫn mà cô từng đối mặt lúc bấy giờ.

“Khi cậu đã thần tượng và tôn kính chị đến vậy, rồi bỗng dưng thấy một mặt hoàn toàn xa lạ của chị, thì điều đó đủ để khiến cậu căm ghét mọi thứ.”

“Và cái việc nhân vật kia lại hơi… đặc biệt và… nói sao nhỉ, phức tạp nữa…” Yorka ngập ngừng.

“Khoan, cái đó thì chúng ta có thể đào sâu thêm chứ?”

Lời cô khiến trí tò mò của tôi bị khơi dậy.

“Dù sao thì! Cuối cùng, ngay cả mấy bạn cùng lớp chỉ vô tình bắt chuyện cũng khiến tớ thấy phiền, và tớ ghét việc bị người khác dòm ngó khi chưa được phép. Tớ cuối cùng nhận ra rằng việc giao tiếp với người khác chính là nguồn gốc gây căng thẳng cho mình,” Yorka tuyên bố, như thể vừa phát hiện ra chân lý vĩ đại nào đó.

Và thế là, Yorka mà tôi quen đã trở thành con người thiếu tin tưởng vào người khác như bây giờ.

“Vậy nên cậu mới bắt đầu tránh xa giao tiếp xã hội ngay cả khi lên cấp ba à?”

“Ừ. Cho đến khi có một người cứ dai dẳng la cà trong phòng chuẩn bị mỹ thuật,” cô nói, liếc mắt về phía tôi. Hai đứa cùng bật cười.

“Ngồi xuống đi, Yorka. Đứng giải thích thế chắc mệt lắm.”

“Tớ không thể thoải mái được. Đây là thời khắc quan trọng, có khi tớ còn phải đá cậu ra ngoài ấy chứ.”

Cô nghiêm túc thật sự. Trong mắt cô, tôi vẫn là mối đe dọa.

“Whoa, cậu coi chuyện này nghiêm trọng thật. Rốt cuộc Aria-san có ý nghĩa lớn lao với cậu đến mức nào thế?”

“Với lại, đừng có tùy tiện gọi chị ấy là ‘Aria-san’.”

Sự sùng bái chị gái của Yorka thậm chí còn lan sang cả cách xưng hô.

“Được rồi, nhưng tớ sẽ không giải thích mối quan hệ của mình với chị cậu trừ khi cậu ngồi cạnh tớ.”

“Không công bằng!”

“Thì tớ không thể nói nếu cậu không lại gần,” tôi vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh để giục cô ngồi xuống.

Liếc sự lo lắng về phía hành lang, Yorka cuối cùng cũng chịu ngồi xuống. Chớp lấy cơ hội, tôi vòng tay qua vai cô.

“Đ-Đợi đã, đây là nhà tớ đấy!” Yorka thì thầm gấp gáp, lo lắng chị mình có thể quay lại bất ngờ.

“Ngồi gần thế này dễ nói chuyện riêng hơn.”

“Nhưng ngồi ở phòng khách thì rủi ro lắm. Ai biết được chị tớ có quay lại lúc nào đâu.”

“Thế ta vào phòng cậu nhé?”

“Cái đó thì…”

“Tớ không ngại đâu.”

“Đúng là đồ biến thái.”

“Bọn mình chỉ nói chuyện thôi mà.”

“Thật sự chỉ có thế thôi?” Yorka ngước lên nhìn tôi đầy thận trọng.

Sau khi ngập ngừng một lúc, cô bỏ qua kháng cự.

“Tớ đã nói rồi, và giờ nhắc lại lần nữa. Trên thế giới này, người con gái duy nhất tớ yêu là Arisaka Yorka. Tớ sẽ không bao giờ rung động trước ai khác.”

“Cảm ơn cậu, Kisumi.” Yorka thở ra nhẹ nhõm, sự căng thẳng tan biến khi cô lấy lại được bình tĩnh.

“Nhưng tớ chưa từng nghe cậu kể là cậu quen chị tớ. Giải thích chi tiết đi. Tùy vào tình hình, chưa chắc tớ đã bỏ qua đâu.”

Với một nụ cười nhạt, cô lại thẩm vấn, khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

Đối diện trực diện với sự cuồng chị gái mãnh liệt này, tôi bắt đầu kể lại câu chuyện.

“Cậu nhớ lần bọn mình đi karaoke ngay trước kỳ nghỉ Tuần Lễ Vàng chứ? Trên đường về, tớ có kể về cái trung tâm luyện thi Nisshu Juku gần nhà ga đó.”

“Ừ, nhờ gia sư đáng tin cậy đó mà cậu mới đậu vào Eisei High.”

“Gia sư ở trung tâm đó chính là Aria-san. Tớ cũng mới sực nhớ ra thôi.”

“Bình thường cậu đã phải nhận ra ngay khi kể cho tớ, vì bọn tớ cùng họ Arisaka mà.”

“Cậu nói đúng. Nhưng đó là một trải nghiệm để lại sang chấn đến nỗi não tớ có lẽ đã xoá nó đi khỏi ký ức.”

“Cậu nên biết ơn vì chị tớ đã dạy cậu.”

“Này, mùa thi chỉ là một chuỗi ngày lặp đi lặp lại việc học thôi. Nếu tớ không toàn tâm toàn ý cho việc đó, tớ sẽ không thể đậu Eisei được.”

Thật tiếc là tôi không phải kiểu người có thể giỏi nếu không chịu đầu tư công sức. Nếu tôi không cố gắng, điểm số sẽ chẳng tiến triển. Với mục tiêu vượt xa khả năng, tôi phải thúc ép bản thân tới tận cùng, gần như tuyệt vọng.

“Này, Kisumi, sao cậu lại thi vào Eisei?”

“Vì trường gần nhà.”

“Tớ thấy cậu đang né câu hỏi đấy.”

“Không, thật mà. Nếu phải đi học xa trong ba năm thì tớ thà học gần cho rồi. Đó là lý do tớ chịu đựng mấy bài huấn luyện kiểu Spartan của Aria-san mỗi ngày, chỉ để đậu. Hồi đó tớ bận rộn đến mức chẳng còn kỷ niệm đẹp nào đáng nhớ.”

“Ừm… Nhưng dù là gia sư của cậu, cậu vẫn gọi chị ấy bằng tên. Mà chị tớ lại gọi cậu ‘Sumi-kun’ thoải mái thế.”

Ghê thật. Yorka, cậu đúng là đáng sợ. Gần như có thể cảm nhận được ngọn lửa ghen đang bùng cháy!.

“Cậu phải hiểu chị cậu mà. Chị ấy vốn thẳng thắn với mọi người. Aria-san và tớ đơn giản chỉ là cô giáo và học sinh thôi.”

“Nhưng thật sự có phải trùng hợp quá khi chị của bạn gái cậu lại là gia sư ở trường luyện thi cậu học không?” cô hỏi, rõ ràng không mấy tin tưởng.

“Ấn tượng bây giờ khác hẳn hồi đó. Arisaka Aria mà tớ biết không hề lộng lẫy đến thế.”

“Onee-Chan lúc nào cũng xinh đẹp mà!” Yorka phản bác, lộ vẻ khó chịu.

Dù nhút nhát trên lớp, giờ cô như một cô bé giận dỗi.

“Đừng lo. Với chị cậu, tớ chỉ là một cậu nhóc vô hại thôi.”

Yorka không phản kháng khi tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. Một lúc sau, bạn gái tôi bất chợt lẩm bẩm điều gì đó dễ thương.

“…Có chút khó chịu khi Onee-chan gặp cậu trước tớ.”

“Cậu hơi đến muộn rồi. Phản ứng đó nên đến sớm hơn.”

“Sao lại quan trọng thế? Cả hai đều quan trọng với tớ mà,” Yorka khẽ gõ nhẹ vào tôi.

“Này, đừng đánh tớ. Đau đấy.”

Tôi nắm lấy cổ tay cô.

“Buông ra đi, Kisumi.”

“Không.”

“Tại sao?”

“Vì tớ muốn là số một đối với cậu.”

Tôi áp sát mặt mình hơn về phía cô.

“Cậu đã là số một của tớ bao lâu rồi.”

“Tớ muốn cảm nhận điều đó nhiều hơn nữa.”

Tôi tiến sát mặt cô.

“Cậu định làm gì?”

“Tớ muốn xác nhận điều đó bằng cách không cần lời nói.”

Tôi buông tay đang nắm cổ tay cô ra, lồng ngón tay chúng tôi vào nhau và nhẹ nhàng bóp tay cô.

“Xấu hổ quá.”

“Vậy nhắm mắt lại đi.”

Tôi vòng tay kia ôm lấy eo thon cô, vốn đang căng cứng.

“Ngứa quá.”

“Thả lỏng đi,” tôi trấn an. Cơ thể cô dần thả lỏng khi tựa vào tôi, nhịp thở hoà cùng nhịp thở tôi.

“Tớ… tớ không biết phải làm gì vì đây là lần đầu.”

“Tớ cũng vậy.”

“Nhẹ nhàng thôi nhé?”

“Biết rồi.”

Nói xong, Yorka khép mắt lại.

Khác hẳn giấc mơ sáng nay, hơi ấm từ sự chạm vào của cô ấy là thật sự, khiến tim tôi đập rộn ràng. Tôi khẽ nghiêng người, định rút ngắn khoảng cách giữa hai đứa—

“Thôi nào, hôn nhanh đi chứ!”

Giọng của Aria-san vang lên từ khe cửa phía sau lưng.

Cả tôi và Yorka lập tức đông cứng lại. Ngẩng lên, tôi thấy Aria-san đang ghé mắt nhìn vào, ánh mắt sáng lên vẻ tò mò, rõ ràng là đang chăm chú quan sát.

Thật lòng mà nói, với sự hiện diện mạnh mẽ như thế, chị ấy có muốn giấu cũng chẳng giấu được.

ab272e51-db0e-4646-801d-e6cbdabe21d6.jpg

“Aria-san!” tôi buột miệng.

“Chị không chờ nổi nữa! Hai đứa cứ chần chừ mãi nên lỡ miệng thôi.”

“Onee-Chan! Chị đã nhìn từ bao giờ vậy?” Yorka hoảng hốt, vội vàng tách ra khỏi tôi.

“Từ đoạn ‘Buông ra đi, Kisumi’ cơ.”

“Lâu thế á!?”

Vậy là chị ấy gần như chứng kiến hết mọi thứ, đến tận lúc chúng tôi suýt hôn nhau. Quá sức xấu hổ.

Đã thế chị ấy còn bắt chước giọng Yorka nữa chứ. Giống đến mức khó chịu, xin chị đừng làm thế!

“Trời ạ, hai đứa chậm quá! Đừng vòng vo nữa, cứ làm thẳng đi. Nghĩ nhiều làm gì!”

“Tại sao em lại phải nghe người vừa phá đám chứ?” Tôi bực mình ra mặt.

 Bình thường ai lại muốn xem cảnh thành viên trong gia đình hôn nhau ngoài đám cưới? Hay chị em gái thì thoải mái chia sẻ cả mấy khoảnh khắc thân mật này như một dạng “tám chuyện con gái”?

Nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Yorka thì rõ ràng là không rồi.

“Được rồi, được rồi. Thử lại lần nữa đi! Lần này chị sẽ im lặng, hứa luôn.”

“Đừng có nhìn nữa!” Yorka gắt lên.

“Ui chà, ra dáng ra lệnh trước mặt bạn trai ghê,” Aria-san trêu chọc, xuất hiện trong chiếc quần short jean và áo camisole.

“Onee-Chan, trước mặt con trai thì ăn mặc kín đáo hơn chút đi.” 

“Đâu phải đồ ngủ đâu, mặc như vầy là ổn rồi?”

“Không, tuyệt đối không được!” Yorka hét lên.