I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

2 4

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1170 11817

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

300 7132

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Hoàn thành)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

374 3851

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

56 294

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

290 6643

Tập 01 - Chương 6 Một cuộc sống thường nhật mới

Thuốc của Mimi công hiệu thật. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ không một vướng mắc, và khi kết thúc, cả hai chúng tôi đều nằm nghỉ trong mãn nguyện.

Mimi thiếp đi ngay lập tức, cũng phải thôi vì cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi. Em nằm cạnh tôi, hơi thở đều đều.

Trái lại, tôi vẫn trằn trọc nghĩ ngợi về tương lai.

Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, nhưng mình cần một kế hoạch, một mục tiêu cụ thể nào đó. Mình không thể cứ sống vật vờ cho qua ngày được. Sẽ tuyệt biết mấy nếu có một căn nhà đúng nghĩa trên một hành tinh tử tế nào đó. Biết đâu ở một nơi như vậy, mình không chỉ tìm lại được món soda yêu dấu, mà một ngày nào đó, Mimi và mình có thể gọi nơi ấy là nhà. Có lẽ Mimi sẽ không ở bên mình mãi, nhưng dù là với em ấy hay với ai khác, mình vẫn mong có một gia đình vào một ngày nào đó. Chà, tất nhiên là nếu mình sống đủ lâu đã.

Vậy còn cuộc sống cũ thì sao? Dĩ nhiên, nếu có thể, mình rất muốn quay về. Nhưng mình hoàn toàn không biết tại sao hay làm cách nào mình lại ở đây, nói gì đến chuyện quay lại. Thậm chí còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Vả lại, cuộc sống ở đây cũng khá dễ thở. Mình có một con tàu xịn sò, một công việc lính đánh thuê, và một khoản tiền rủng rỉnh. Mọi thứ đang khá ổn. Đúng là có hơi nhớ nhà, nhưng đây là cả một vũ trụ mới để khám phá—còn gì thú vị hơn chứ?

Ừ thì, mình đúng là chỉ đang nhìn vào mặt tích cực. Ở đây cũng đâu phải không có mặt trái. Là một lính đánh thuê, mình sẽ liên tục phải bước đi trên lằn ranh sinh tử. Đây không còn là game nữa rồi, thua có nghĩa là chết. Nhưng thua cuộc thậm chí không phải là kết quả tồi tệ duy nhất. Nếu Krishna bị hư hỏng nặng trong trận chiến, mình sẽ phải tìm cách chi trả chi phí sửa chữa, nếu không muốn phải chiến đấu trong tình trạng dưới mức tối ưu. Mà kể cả khi tàu không bao giờ trầy xước, mình vẫn phải liên tục dành dụm tiền để bảo trì, bảo dưỡng định kỳ. Lơ là chuyện đó có thể trả giá bằng cả tính mạng chỉ vì bỏ qua một chi tiết kỹ thuật nào đó.

Nguy hiểm không chỉ giới hạn trong không gian. Ngay cả việc rời tàu đi mua thức ăn hay giải quyết mấy thủ tục hành chính lằng nhằng cũng có thể toi mạng, như mình đã thấm thía ngày hôm qua. Đây không phải Nhật Bản, mình không thể đi lang thang ngoài đường với suy nghĩ rằng mình an toàn. Chỉ cần một tên du côn bất thình lình tấn công là mình xong đời. Hơn nữa, nếu mình có mệnh hệ gì, Mimi sẽ bị mắc kẹt và rơi vào tình cảnh khốn cùng.

“Hmm…” Ý thức được rằng an nguy của em gắn liền với chính mình là một trách nhiệm thật nặng nề. Tôi cần một kế hoạch.

Có lẽ mai hoặc mốt mình nên nói chuyện với gã ở Hiệp hội Lính đánh thuê. Sau buổi kiểm tra chỉ số sinh tồn ngày mai, hai đứa sẽ đi mua sắm. Hôm nay bận tối mắt tối mũi chẳng làm được gì cả. Hy vọng những chuyện tối nay không gây ra trục trặc gì. Phải đến mai mới biết được, nên giờ cứ ngủ một giấc đã. Sáng mai, mình sẽ tắm, ăn sáng, rồi đi kiểm tra sức khỏe.

Vạch ra một kế hoạch rõ ràng, tôi nhắm mắt lại và cuối cùng cũng thả lỏng, tận hưởng hơi ấm của Mimi bên cạnh.

Đêm nay mình sẽ ngủ một giấc thật ngon.

“Mmuh?” Có thứ gì đó mềm mại cọ vào ngực, lay tôi tỉnh giấc.

Tôi hé mắt, thấy một mái tóc nâu đang xõa tung trên ngực mình. “Em đang làm gì thế?”

“Oái?!” Mimi giật bắn mình, ngước lên nhìn tôi. Tôi chạm phải đôi mắt nâu mềm mại của em, rồi đặt tay mình lên bàn tay em đang đặt trên ngực tôi.

Ai đó đang làm trò hư hỏng đây.

“Hửm? Em vừa làm gì vậy hả?” tôi trêu.

“Dạ? E-em chỉ, ờm…”

“Trò này phải có hai người mới vui chứ, Mimi.”

“Dạ? Gì ạ?”

Tôi nhếch mép cười và kéo em xuống. Buổi sáng cứ thế trôi qua trong những lời tán tỉnh và những trò đùa giỡn, khi chúng tôi một lần nữa tận hưởng sự hiện diện của nhau.

“Vậy, kế hoạch hôm nay là…” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Tiếc là chúng tôi không thể lười biếng cả ngày được.

“Vâng ạ?”

Tôi phổ biến lịch trình cho em trong bữa sáng. Sáng nay chúng tôi đã khá đủng đỉnh, nhưng cũng chẳng có gì phải vội vàng.

Sau bữa ăn, tôi làm vài việc lặt vặt để khởi động. Tiền vẫn còn rủng rỉnh. Tốt. Chúng tôi sẽ cần đến nó. Hệ thống tự chẩn đoán của tàu cũng báo cáo mọi thứ đều ổn, nên tạm thời tôi không cần lo về việc bảo trì.

Dù vậy, chúng tôi không thể cứ sống dựa vào số tiền này mãi được. Tôi cần phải bắt đầu kiếm tiền sớm, trước khi rơi vào cảnh túng quẫn hay phải chạy vạy khắp nơi.

Sau bữa sáng, chúng tôi sẽ kiểm tra chỉ số sinh tồn cho Mimi rồi đi mua sắm nhu yếu phẩm. Tiện đường, tôi sẽ mua cho em một thiết bị đầu cuối cầm tay rồi đưa em đến Hiệp hội Lính đánh thuê để hỏi về việc đào tạo. Nếu có nơi nào rành về việc huấn luyện lính đánh thuê, đó chỉ có thể là hiệp hội.

“Đó là danh sách công việc cơ bản,” tôi nói.

“Vâng thưa ngài. Em đã rõ.”

“Ăn xong mình nghỉ một lát. Sau đó đến lượt em kiểm tra sức khỏe.”

“Vâng thưa ngài,” Mimi đáp.

Chúng tôi tranh thủ nằm ườn thêm ba mươi phút nữa trước khi tôi đưa Mimi đến khoang y tế. Kết quả trả về không có gì đáng ngại—chỉ hơi suy nhược một chút, ngoài ra không có bệnh tật gì nghiêm trọng. Cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

Có sức khỏe là có tất cả.

“Được rồi, đi thôi nào,” tôi nói. “Em mặc bộ nào kín đáo nhất nhé.”

“Vâng thưa ngài.”

“Thay đồ xong thì ra nhà ăn nhé.” Tôi đã mặc đồ sẵn nên ngồi đợi trong khi em quay về phòng.

Hmm, có lẽ sắp tới phải bàn về quy tắc sống chung trên tàu. Thôi, chuyện đó để sau tính.

“Xin lỗi đã để anh phải chờ,” em nói khi quay lại.

“Không sao,” tôi đáp. “Nhanh mà.”

Em cười. “Dù gì em cũng chỉ thay đồ thôi ạ.”

Tôi cứ ngỡ con gái ai cũng mất cả buổi để sửa soạn chứ? Có lẽ vì em ấy không có mấy thứ lỉnh kỉnh như đồ trang điểm. Mình nên mua cho em một ít. Chúng tôi hướng đến khu mua sắm. Điểm đến đầu tiên, hiệu thuốc.

Ở đó có gần như mọi thứ chúng tôi cần: đồ ăn vặt, kẹo, mỹ phẩm, đồ dùng cá nhân, thậm chí cả đồ lót. À, và dĩ nhiên là thuốc men.

“Được rồi Mimi,” tôi nói. “Mấy món đồ hơi nhạy cảm mà em có thể cần thì anh giao cho em đấy. Hỏi một nhân viên nữ sẽ tốt hơn anh. Cứ nói với cô ấy là giờ em đang sống trên tàu.”

“V-vâng thưa ngài,” em đáp.

“Nghe kỹ này. Một khi chúng ta lên tàu và rời khỏi khu định cư này, có khi phải mất vài tháng, thậm chí nửa năm mới có thể tiếp tế lại. Đừng tằn tiện quá để rồi lại gây thêm rắc rối. Cứ lấy bất cứ thứ gì em thấy cần.”

“Vâng thưa ngài.”

Hy vọng là em ấy tự lo được, hoặc có nhân viên giúp đỡ. Về khoản này thì tôi mù tịt.

Tôi cũng nhờ một nhân viên khác tư vấn. Sau khi biết tôi chuẩn bị cho một chuyến đi dài ngày, anh ta đã giới thiệu một bộ sơ cứu cùng vài loại thuốc và vật tư để khoang y tế luôn sẵn sàng.

Về phần mình, tôi mua thêm đồ lót, áo thun và sữa tắm. Cuối cùng là bộ lọc và dung dịch khử khuẩn cho hệ thống tuần hoàn nước trên tàu.

Trong lúc tôi đang kiểm kê lại đồ đã mua, Mimi quay lại. Má em ửng hồng, còn cô nhân viên đi cùng thì đang cười tủm tỉm.

Tôi có linh cảm không lành.

“Cô bé này ngoan thật đấy. Chúc hai người vui vẻ!” người phụ nữ nói.

Không gian bỗng trở nên ngượng ngùng sau câu nói đó. Ngay khi tôi nhìn sang Mimi, em liền đỏ mặt quay đi. Ôi trời.

Tôi đâu có ngốc. Tôi biết tỏng em đã mua thứ gì. Nhưng vẫn phải hỏi cho chắc.

“Dù là gì thì nó cũng an toàn chứ?” tôi hỏi cô nhân viên. “Không có tác dụng phụ vớ vẩn? Không gây nghiện? Em ấy sẽ không bị phụ thuộc vào nó chứ?”

“Anh cứ yên tâm,” cô nhân viên cam đoan. “Tôi có thể bảo đảm về độ an toàn của nó.”

“Vậy thì tốt. Chắc là em ấy cần nó, phải không?”

“Vâng. Nó sẽ giúp chu kỳ hàng tháng của cô bé dễ chịu hơn nhiều.”

“Tôi tin lời cô.” Tôi không phải chuyên gia, nhưng cũng biết ngày đèn đỏ có thể đau đớn đến mức nào, dù mỗi người mỗi khác. Có những người phụ nữ bị hành hạ đến mức gần như không làm được gì trong những ngày tồi tệ nhất. Tôi còn nghe nói trong vũ trụ này có những phi công đã phạm sai lầm hoặc gây ra tai nạn chỉ vì cơn đau đó.

Trời đất, cơn đau như vậy kéo dài nhiều ngày, có khi cả tuần hoặc hơn—nghe thôi đã thấy khủng khiếp. Hy vọng thứ thuốc Mimi mua sẽ giúp em ấy tránh được cảnh đó. Y học ở vũ trụ này khá tiên tiến, chắc chắn nó sẽ có hiệu quả.

“Cảm ơn quý khách, lần sau lại ghé nhé!” cô nhân viên nói trong lúc tính tiền.

Tôi dùng thiết bị đầu cuối để thanh toán và hoàn tất thủ tục giao hàng. Đến lúc chúng tôi về tới tàu, mọi thứ sẽ được chuyển đến tận nơi.

Tiếp theo là mua thiết bị đầu cuối cầm tay cho Mimi. Cũng không mất nhiều thời gian để tìm được một cái ưng ý.

“Thiết bị đầu cuối và máy tính bảng,” tôi nói và đưa cả hai cho Mimi.

“A-anh mua hai cái luôn ạ?” Mắt em tròn xoe kinh ngạc.

“Anh cũng muốn một cái máy tính bảng cho mình, nên tổng cộng là ba.”

Thiết bị đầu cuối dùng cho các chức năng cơ bản như liên lạc và ví điện tử, còn máy tính bảng là để học tập, làm việc và giải trí. Tôi dự định đào tạo Mimi thành một điều hành viên, nên em sẽ cần máy tính bảng riêng. Em ấy cũng sẽ giúp tôi rất nhiều trong việc quản lý tài chính và các thủ tục giấy tờ với hiệp hội cũng như chính quyền các nơi.

Nhưng không thể chỉ có làm việc. Vì thế tôi mua cho cả hai những chiếc máy tính bảng màn hình lớn để xem phim, chơi game, hay làm bất cứ gì chúng tôi thích.

“Nhưng chúng đắt tiền lắm ạ,” em nói.

Tôi hiểu tại sao em lại ngại chi một khoản tiền lớn như vậy, nhưng tiết kiệm những khoản chi cần thiết thường sẽ khiến bạn tốn kém hơn về lâu dài. Lỡ như đang ở giữa không gian mới phát hiện ra chúng không đáp ứng được nhu cầu công việc hoặc dễ hỏng hóc thì sao?

Tiếp theo nên đi mua quần áo nhỉ? Đồ của mình thì đã mua ở hiệu thuốc rồi, nhưng Mimi cần một nơi tử tế hơn. Hiệu quả nhất là chia nhau ra, để em ấy đi mua sắm trong khi mình ghé qua hiệp hội, nhưng như vậy sẽ nguy hiểm hơn. Tốt nhất là nên đi cùng nhau.

Chúng tôi hướng đến cửa hàng quần áo, hy vọng sẽ xong việc nhanh chóng, nhưng rồi—

Tôi đứng khựng lại trước tủ kính trưng bày, chết lặng.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Mimi hỏi.

“Trang phục của họ trông… đặc thù quá nhỉ?” tôi nói.

Những con ma-nơ-canh trong tủ kính đang mặc đồng phục y tá, trang phục hầu gái, áo choàng phù thủy, đồ thỏ và nhiều thứ khác. Dù có vài chi tiết mang hơi hướng tương lai, nó trông không khác gì một cửa hàng cosplay—mà tôi thì cũng không phàn nàn gì.

“Thật ạ?” Mimi nói. “Em thấy chúng dễ thương mà. Dù trông có vẻ đắt tiền thật.”

“Dễ thương? Thật luôn?” tôi hỏi.

“Vâng?” Mimi có vẻ bối rối.

“Chà, ờ… Sao cũng được. Vào trong thôi.”

“Vâng thưa ngài.”

Trái ngược với vẻ ngoài, bên trong cửa hàng lại bình thường đến đáng ngạc. Mimi tỏ ra vô cùng phấn khích. Em chẳng có vẻ gì là bị làm phiền bởi những bộ trang phục kỳ quặc kia. Chắc tôi đành phải thuận theo tự nhiên vậy.

Có lẽ cosplay là thời trang thời thượng ở đây. Không thể nào, chuyện này không bình thường. Hửm…? Mimi nhướng mày. Dù có hiện đại hay không, quần áo được trưng bày ở đây rõ ràng vẫn là đồ cosplay. A! Hay là quần áo bình thường chỉ dành cho khách quen? Chắc chắn họ phải có đồ thường ở kho sau. Ý mình là, ai lại mặc mấy thứ này ra đường chứ? Cửa hàng này làm ăn kiểu quái gì vậy?!

“Chào mừng quý khách! Tôi có thể giúp gì ạ?” Một nhân viên với nụ cười trên môi và chiếc băng đô tai thỏ công nghệ cao trên đầu xuất hiện. Thực tế, cả bộ đồng phục của cô ấy là một bộ đồ bunny suit.

“Chúng tôi đến mua quần áo cho cô ấy,” tôi nói. “Ờ… cô có loại nào bình thường, không phải đồ cho sở thích riêng không?”

“Dạ, dĩ nhiên rồi thưa ngài.”

“Được rồi,” tôi nói. “Mimi, em đi chọn quần áo và đồ lót với cô ấy nhé. Anh sẽ, ờ…”

“Chúng tôi có ghế ngồi ở đằng kia. Mời anh cứ tự nhiên!” cô nhân viên thúc giục.

“Hiểu rồi.”

“Ư-ưm…” Mimi ngập ngừng.

“Đừng lo về giá cả. Cứ mua những gì em cần. Nhé?”

“Vâng thưa ngài.” Mimi gật đầu. Tốt! Thế này khá hơn nhiều so với việc em cứ khách sáo rồi lại thiếu thốn thứ mình cần.

“Ôi, ngọt ngào quá,” cô nhân viên nói.

“Mimi đang học việc để trở thành lính đánh thuê,” tôi nói. “Hoặc có lẽ là điều hành viên. Chắc cô cũng đoán được nghề của tôi qua bộ đồ này, phải không?”

“Anh là lính đánh thuê sao? Ồ, vậy có nghĩa là cô bé này ở chung tàu với anh à?”

“Đúng vậy.”

“Ồ hô hô…” Cô gái thỏ nhìn qua lại giữa chúng tôi. “Chà! Chúng tôi có rất nhiều món mà cả hai có thể sẽ thích, từ kín đáo đến gợi cảm. Cưa được cô bé này cũng giỏi đấy, anh bạn!”

“Cô cứ tìm giúp vài bộ trông ra dáng lính đánh thuê, hoặc điều hành viên là được. Phần còn lại cứ để cô ấy tự chọn.”

“Vâng thưa ngài! Đi nào em yêu. Lối này nhé!” Cô ấy nắm tay Mimi.

“Dạ? À, vâng!”

Họ biến mất vào phía sau cửa hàng.

Chà. Xem ra mình phải đợi dài cổ rồi. Tiếc là tôi không thể đi loanh quanh để giết thời gian. Ở đây chỉ bán đồ nữ, tôi mà lượn lờ trong đó thì trông sẽ kỳ cục chết đi được.

Thay vào đó, tôi lôi thiết bị đầu cuối ra và bắt đầu soạn tin nhắn cho Elma.

Cô gây ra rắc rối thật đấy, tôi viết.

Nhưng nó giúp được cậu mà, đúng không? Mấy cậu ấm nhà giàu được nuông chiều như cậu có bao giờ chịu hành động đâu. Chết tiệt, trả lời nhanh gớm! Cô ta đang rảnh hay sao? À mà, cô ta có nói cảnh sát thiên hà vừa diệt một đám cướp biển. Chắc là đang trong thời gian chờ lệnh.

Thế, chén chưa?

Làm ơn đừng dùng từ ‘chén’ được không. Nhưng mà, rồi.

Nếu cậu mà nói chưa, tôi sẽ đến vả vào mặt cậu ngay lập tức.

Ghê gớm thật. Tin nhắn tiếp theo của Elma là một sticker hình con mèo đang đấm một con chuột. Hóa ra ứng dụng nhắn tin cũng có cả sticker.

Thế nào? cô ta viết. Nhắn cho tôi chỉ để than thở thôi à?

Không, tôi đáp. Tôi đang định đào tạo Mimi thành một điều hành viên. Muốn hỏi xem ở hiệp hội có tài liệu gì không. Kiểu như sách hướng dẫn, ứng dụng huấn luyện, hay gì đó tương tự.

Hỏi hiệp hội ấy, đừng hỏi tôi. Nhưng mà, chắc là họ có mấy thứ đó.

Có thật không? Và tôi có phải đến tận hiệp hội để lấy không?

Tôi không biết! Tôi chỉ nghe nói cái tổ chức đào tạo lính đánh thuê quản lý hiệp hội có tài liệu huấn luyện. Tự đến đó mà hỏi đi.

Tuân lệnh, thưa quý cô. Tôi gửi cho cô ta một sticker hình chim cánh cụt đang chào kiểu quân đội.

Tôi tiếp tục nhắn tin với Elma trong lúc chờ đợi, kể cho cô ta nghe về buổi kiểm tra sức khỏe, chuyện mua sắm và đủ thứ khác.

Cuối cùng, Mimi và cô nhân viên cũng quay lại. Cả hai đều đi tay không, nên tôi đoán đồ đạc đã được chuyển thẳng đến tàu.

“Xong rồi à?” tôi hỏi.

“V-vâng ạ!” Mimi đáp. Cô nhân viên thỏ thì nở một nụ cười trông gian không thể tả. Chẳng có gì đáng tin cả...

“Tổng thiệt hại là bao nhiêu?” tôi hỏi.

“Tổng hóa đơn của quý khách đây ạ!” Cô gái thỏ chìa ra một chiếc máy tính bảng, trên màn hình là hình ảnh Mimi đang mặc một bộ bunny suit công nghệ cao. Ứng dụng này có vẻ như kết hợp dữ liệu cơ thể của em với quần áo để tạo ra hình ảnh xem trước.

Công nhận, vòng một của Mimi đúng là một vũ khí hủy diệt. Em gần như sắp bung ra khỏi bộ đồ thỏ bé tí, đặc biệt là phần trên. Ôi trời.

“Ối! Cái này anh không được xem.”

“Cô tốt nhất nên xóa dữ liệu đó đi,” tôi nói.

Cô gái thỏ gật đầu một cách khoái trá. Rồi cô ta rướn người lại gần và thì thầm, “Nếu anh đăng ký thành viên, chúng tôi có thể đề xuất những bộ trang phục hoàn hảo bằng cách so sánh dữ liệu của cô bé với các cửa hàng đối tác. Nếu anh hứng thú, chúng tôi còn có dịch vụ đặt hàng trực tuyến và thông báo sản phẩm mới.”

“Có bao gồm cả phần mềm xem trước quần áo đó không?”

“Tất nhiên rồi! Tất cả là nhờ ứng dụng độc quyền của chúng tôi.”

“Chốt.” Tôi đăng ký thành viên ngay trong lúc thanh toán. Cái giá cũng không hề rẻ. Nhưng so với đạn mảnh và các loại đạn dược khác của tôi, nó cũng chẳng thấm vào đâu.

Sau khi giải quyết xong mọi việc, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Hiệp hội Lính đánh thuê.

“Nói trước để em biết, cái gã làm việc ở hiệp hội trông đáng sợ lắm đấy,” tôi nói trên đường đi. “Trông ông ta y hệt như những gì người ta tưởng tượng về một nhân viên hiệp hội lính đánh thuê.”

“V-vâng ạ,” em trả lời.

“Nhưng ông ấy cũng là người tốt, quen rồi sẽ thấy. Nơi đó cũng giống như một cơ quan hành chính thôi, em không cần phải căng thẳng đâu.”

“Vâng thưa ngài!”

Biểu cảm của em thay đổi từ sợ hãi sang vui vẻ trong chớp mắt. Đáng yêu chết đi được.

Dù vậy, có lẽ em ấy vẫn cần học cách tự vệ để tồn tại ở cái chốn này. Thậm chí là mang theo vũ khí. Tôi sẽ phải hỏi ý kiến của gã ở hiệp hội.

“Cũng nhanh gớm nhỉ?” Gã tiếp tân cau mày khi thấy Mimi đang thập thò sau lưng tôi.

“Này, nghe đã, có nhiều chuyện xảy ra lắm,” tôi nói. “Dù sao thì, giờ cô ấy đang ở trên tàu của tôi, và tôi muốn đào tạo cô ấy thành một điều hành viên. Chỗ ông có tài liệu hay sách hướng dẫn, hoặc ứng dụng nào có thể giúp được không?”

“E-em sẽ rất biết ơn ạ,” Mimi thêm vào.

Gã tiếp tân đột ngột lao qua quầy và túm lấy cổ áo tôi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” ông ta quát.

“Tôi sẽ kể hết, nhưng thả tôi ra đã. Ở gần thế này trông ông đáng sợ lắm.”

“Liệu hồn đấy,” ông ta gầm gừ.

“Nhưng là thật mà! Nhìn kìa, Mimi cũng đang run cầm cập!”

“Hự!” Gã ta đẩy tôi ra, ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Không chỉ có ông ta, chính tôi cũng cần hít thở sâu vài hơi.

“Chuyện dài lắm đấy, nói trước cho ông biết,” tôi cảnh báo.

“Tôi có cả ngày.”

“Được thôi…”

Rõ ràng là ông ta sẽ không chấp nhận lời từ chối—và tôi thì chẳng dại gì mà đắc tội với ông ta—thế nên tôi đành ngồi xuống kể lại toàn bộ câu chuyện bi đát.

“Bất công!” ông ta gầm lên. “Cậu mới làm lính đánh thuê ngày đầu đã vớ được một cô gái, còn tôi thì sao! Muốn biết tôi làm cái nghề này bao lâu rồi không? Mười lăm năm! Mười lăm năm mà vẫn ế chỏng chơ! Chẳng lẽ tôi bị nguyền rủa phải cô độc đến hết đời sao?!”

Cơn giận của ông ta đột ngột chuyển thành tuyệt vọng tột cùng, ông ta gào lên với trời rồi gục mặt xuống bàn, nức nở.

Tiếng ồn ào đã thu hút một nhân viên khác. Cô chạy vội ra ngay khi nghe thấy tiếng khóc lóc của gã tiếp tân. Vừa thấy cảnh tượng đó, cô liền tóm lấy ông ta và lôi tuột vào phòng trong.

Chà, tạm biệt nhé.

“Xin lỗi vì sự khiếm nhã của đồng nghiệp tôi.” Sau khi lau sạch nước mắt của gã tiếp tân trên mặt quầy, cô nhân viên cười ngượng ngùng với chúng tôi. Tôi không thể trách cô ấy. Ai ở trong hoàn cảnh đó mà không thấy khó xử chứ?

“Vậy, ờ, tôi có cần kể lại toàn bộ câu chuyện không?” tôi hỏi.

“Nếu anh không phiền. Nhưng anh có thể lược bỏ bớt chi tiết cũng được ạ.”

Người phụ nữ cúi đầu thật sâu, và tôi đã tóm tắt lại sự việc cho cô ấy.

“Tôi hiểu rồi. Vậy anh cần đăng ký hành khách cho cô bé, cùng với tài liệu huấn luyện điều hành viên.”

“Chắc là vậy,” tôi đáp.

“L-làm ơn ạ,” Mimi nói thêm.

Cô nhân viên này hiệu quả hơn hẳn đồng nghiệp của mình. Chẳng mấy chốc cô đã hoàn tất giấy tờ và đưa cho chúng tôi một bộ tài liệu giáo dục để cài đặt vào máy tính bảng của Mimi.

Chương trình trông rất hiện đại. Một AI sẽ dạy Mimi mọi thứ cần biết, kèm theo một ứng dụng giúp tổng hợp các thông tin như tình trạng tàu và tài chính vào một nơi duy nhất.

“Trong đó có kèm một ứng dụng thu thập và hiển thị thông tin,” cô tiếp tân mới nói. “Hãy chắc chắn rằng em học thuộc nó như lòng bàn tay.”

“V-vâng, thưa cô,” Mimi trả lời.

“Nếu em có thể học được các quy trình và những thứ tương tự thì sẽ giúp ích rất nhiều đấy, Mimi. Cố lên nhé,” tôi động viên em.

“Em hiểu rồi ạ!” Mimi thở ra một hơi đầy quyết tâm, tay cầm chiếc máy tính bảng vừa được nâng cấp. Cùng nhau, chúng tôi có lẽ sẽ vượt qua được thôi.

Vũ trụ này có vô số thủ tục phức tạp mà game đã lược bỏ đi, nên hy vọng Mimi có thể cáng đáng phần đó trong khi tôi tập trung vào việc lái tàu.

“À, phải rồi,” tôi chợt nhớ ra. “Tôi cũng muốn cho cô ấy học tự vệ hoặc cách sử dụng vũ khí.”

“Hmm, việc đó hơi khó,” cô tiếp tân giải thích. “Không thể học tự vệ chỉ trong một sớm một chiều. Học cách dùng vũ khí cũng vậy.”

“Thật sao?”

“Vâng, thật ạ. Tuy nhiên, dù có biết dùng hay không, chỉ việc mang theo một khẩu súng cũng có thể hữu ích. Sự hiện diện của vũ khí sẽ giúp đám du côn tránh xa.”

“Ra là vậy.”

“Tôi chuẩn bị cho anh một khẩu nhé?” cô đề nghị.

“Vậy thì tốt quá.”

Hiệp hội Lính đánh thuê còn kinh doanh cả vũ khí sao? Nghĩ lại thì, từ lúc đến đây mình chưa hề thấy một cửa hàng vũ khí nào. Có vẻ như các hiệp hội lính đánh thuê và tổ chức chính phủ quản lý hết những thứ này.

Mimi được thử một khẩu súng laser ở trường bắn trước khi chúng tôi rời đi.

Nó… Chà, nói sao nhỉ: Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu em ấy mở mắt ra khi bóp cò.