Ngay cả khi sở hữu công nghệ du hành siêu quang tốc, chúng tôi vẫn mất nhiều ngày trời di chuyển dọc các tuyến siêu không gian để tới được Hệ sao Arein. Trong lúc con tàu bay ở chế độ tự động, chúng tôi chia ca để mắt đến màn hình và radar.
“Làm tốt lắm, Mimi,” chị Elma nói. “Để chị pha trà cho em nhé?”
“Em cảm ơn chị. Cho em một tách hồng trà là được ạ.” Tôi gật đầu, mừng rỡ vì được nghỉ ngơi sau ca trực trong buồng lái.
Tôi theo chị Elma vào nhà ăn, ngồi xuống một chiếc ghế quanh bàn.
“Của em đây,” chị Elma nói. “Chị cho cả đường rồi nhé.”
“Em cảm ơn. Mm, ngon thật.” Chiếc máy Steel Chef 5 nấu nướng mọi thứ cho chúng tôi—kể cả trà. Thật khó tin là nó có thể chế biến từ trà cho đến thịt với cùng một độ chính xác, nhưng tôi phải thú nhận, mọi món ăn mà cỗ máy này làm ra đều ngon—ngon đến mức nguy hiểm. Nếu không tự kiềm chế, tôi sẽ sớm ăn uống quá độ mất.
“Nèèè. Tối nay đến lượt em phải không?” chị Elma nhếch mép cười.
“Hả?!” Dù cố gắng lảng đi, mặt tôi vẫn nóng bừng lên.
“Ha ha! Em vẫn ngây thơ thật đấy, Mimi. Đáng yêu ghê.”
“Trời đất. Chị đừng trêu em nữa mà.”
Cái ‘lượt của em’ đó... có nghĩa là, ờm, tối nay tôi sẽ qua phòng Master Hiro. Và điều đó cũng có nghĩa là chúng tôi sẽ làm... chuyện ấy.
“Nói nghiêm túc nhé,” chị Elma nói. “Chuyện giữa hai đứa thế nào rồi? Em nghĩ có thành không?”
“Mm… Dạ có ạ. Master Hiro rất dịu dàng, và anh ấy còn cho em công việc này nữa. Cả đời em chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện đến thế.”
Tôi nhấp một ngụm trà để xua đi sự bối rối. Nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Tôi hạnh phúc khi được làm một hoa tiêu, được hỗ trợ chị Elma và Master Hiro hết sức mình. Cảm giác mình là một phần không thể thiếu của cả đội thật sự rất tuyệt.
“Ừ, cậu ta là người tốt,” chị Elma nói. “Nhưng chị vẫn thắc mắc tại sao cậu ta lại chọn kiếp lính đánh thuê.”
“Hmm… Biết đâu anh ấy xuất thân từ một gia đình danh giá thì sao ạ?” tôi đáp.
“Cảm giác là vậy, đúng không? Cậu ta thiếu những kiến thức phổ thông đến mức chị cứ ngỡ như cậu ta chưa từng thấy thế giới bên ngoài bao giờ.”
“Điểm này thì em đồng ý. Anh ấy có vẻ bối rối trước nhiều chuyện mà ai cũng biết.”
“Gã đó có thể nghĩ mình qua mặt được chúng ta, nhưng lầm to rồi.” Chị Elma cười khúc khích đầy tinh quái. Thế mà chẳng hiểu sao, một chiếc máy in thực phẩm đơn giản như Steel Chef lại đủ sức khiến Master Hiro kinh ngạc tột độ, trong khi việc vận hành một thiết bị đầu cuối hay cả một con tàu vũ trụ đối với anh ấy lại tự nhiên như hít thở.
“Một người ngây ngô như thế thì làm sao mà sống nổi nhỉ?” chị Elma nói.
“Ừm, chị nói hơi quá rồi…” Tôi định phản đối nhưng rồi lại bất giác mỉm cười.
Chị Elma nói trúng tim đen. Master Hiro đúng là ngây ngô thật. Anh ấy tỏ ra phấn khích trước từng món đồ công nghệ hay mỗi cảnh tượng của vũ trụ, hệt như một đứa trẻ được nuôi trong lồng kính, chưa từng trải sự đời.
“Thọc mạch quá khứ của một lính đánh thuê là bất lịch sự, nên chị sẽ không hỏi xoáy cậu ta về chuyện đó,” chị Elma nói. “Dù đôi khi cậu ta có hơi vụng về thật.”
“Em hiểu cảm giác của chị.” Sự tò mò của Master Hiro chắc chắn có thể khiến anh ấy gặp rắc rối, nhưng nó cũng rất đáng yêu và có sức lan tỏa.
“Nhưng mà cũng dễ thương mà, phải không? Chẳng hiểu sao nữa.”
“Tee hee. Em nghe cứ như là chị yêu rồi thì phải, chị Elma.”
Mặt chị Elma đỏ bừng, đôi tai giật giật. Thôi chết! Nhưng đây cũng là để đáp trả lại việc chị ấy đã trêu tôi.
“Ch-Chị không có… Thôi đi!” chị Elma lắp bắp.
“Ai bảo chị cứ trêu em làm gì.” Tôi cố đưa tay che miệng cười, nhưng tiếng cười vẫn không giấu được.
Thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có thể cười trở lại sau khi ba mẹ qua đời. Master Hiro đã cho tôi cơ hội thứ hai để sống một cuộc đời hạnh phúc.
Tôi chỉ cầu nguyện rằng lần này, niềm hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi mãi.