I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

2 5

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1170 11817

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

300 7132

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Hoàn thành)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

374 3851

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

56 294

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

290 6643

Tập 02 - Chương 3 Buổi Khám Sức Khỏe

Buổi hẹn hò đáng yêu của tôi và Mimi khép lại bằng bữa trưa tại một quán ăn do cô lễ tân ở Hiệp hội giới thiệu.

Ừm, đó đúng là một trải nghiệm khó quên.

Bạn muốn biết đặc sản của họ là gì ư? Trước hết, phải nói là nhiều người cứ khăng khăng rằng bạn sẽ chẳng bao giờ quen được đặc sản của một nền văn hóa khác như của chính quê hương mình, nhưng tôi thì chẳng tin vào cái lý lẽ vớ vẩn đó.

Suy cho cùng, một món đặc sản thì tệ làm sao được? Nó là đặc sản cơ mà!

Ít nhất thì tôi đã nghĩ vậy.

Ở đây, bạn sẽ không thể cảm nhận trọn vẹn hương vị bên trong một hộp thức ăn vừa được sản xuất, trừ khi bạn đang dùng bữa tại chính nơi làm ra nó.

Thú thật, việc cơ sở này lấy nguyên liệu rồi xay tất cả thành một thứ hồ sền sệt cho chúng tôi ăn có lẽ không phải là một ý hay.

Nó no bụng, và có vị mặn. Cảm giác như đang uống một ly sữa lắc vị mặn cỡ đại.

Có lẽ nên gọi nó là bột dinh dưỡng thì đúng hơn.

Cả tôi và Mimi đều không thể không nhăn mặt như một con cáo Tây Tạng khi ăn món này.

Tôi tự hỏi liệu cô lễ tân kia có thù oán gì với chúng tôi không.

Dù sao đi nữa, lúc chúng tôi quay về, Tập đoàn Công nghệ Inagawa đã gửi một tin nhắn kèm theo giấy giới thiệu đến bệnh viện đa khoa của họ.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến đó để kiểm tra sức khỏe.

"Có chuyện gì thế?" Elma hỏi. "Trông cậu không vui chút nào."

"Xin lỗi. Chỉ là tôi không thể chịu nổi cái quán đằng kia."

Như thể định mệnh trêu ngươi, chúng tôi phải đi ngang qua cái quán sữa lắc bột dinh dưỡng kinh khủng ấy trên đường đến bệnh viện.

Trông Mimi cũng buồn nôn y hệt tôi khi lại gần đó.

Nhân tiện, em ấy đang mặc một bộ đồ thể thao đơn giản khoác ngoài một chiếc áo jacket để tiện cho việc cởi đồ lúc khám bệnh—tôi và Elma cũng ăn mặc tương tự.

Đương nhiên, cả ba chúng tôi đều mang theo súng la-de.

"Nó dở lắm à?" Elma hỏi.

"Cô gái ở Hiệp hội đã giới thiệu nó, nhưng đúng vậy, nó tệ kinh khủng," tôi đáp.

"Đó là… một trải nghiệm quý báu ạ," Mimi nhận xét.

Tôi vẫn không thể tin nổi họ lại xem thứ này là "đặc sản", dù tôi cho rằng đúng là mình sẽ không thể tìm thấy bất cứ thứ gì tương tự ở bất cứ đâu trong vũ trụ này.

Ít nhất thì nó rẻ và no bụng. Nhưng chắc chắn tôi không có ý định quay lại lần thứ hai.

Tôi và Mimi cứ phàn nàn mãi về những ly sữa lắc kinh hoàng cho đến khi chúng tôi đến một tòa nhà lớn với logo của Tập đoàn Công nghệ Inagawa sơn trên tường.

"Họ làm cho nó dễ tìm thật đấy," tôi lẩm bẩm.

"Đúng là nó rất dễ nhận ra từ xa." Mimi ngước cổ lên, há hốc miệng nhìn tòa nhà.

Elma, ngược lại, dường như chẳng mấy quan tâm.

"Nó cao bao nhiêu tầng nhỉ?" tôi thì thầm khi chúng tôi bước vào trong.

"Ở đây chắc chắn phải có robot dẫn đường," Elma nói.

Robot dẫn đường là cái quái gì vậy? tôi tự hỏi trong lúc đi theo Elma.

Cô ấy áp thiết bị đầu cuối của mình vào một bảng điều khiển trên tường.

Nó kêu bíp một tiếng, rồi một quả cầu cỡ nắm tay lăn ra từ một cái lỗ trên tường.

"Chào mừng!" quả cầu nói. "Tôi là đơn vị dẫn đường N-34. Elma, tôi sẽ là người hướng dẫn cô đến điểm hẹn."

"Woa, đúng là công nghệ cao," tôi thốt lên.

"Cũng không hẳn là..." Elma nói. "Nhưng tôi đoán với cậu thì đúng là vậy, nhỉ?"

"Heh. Ừ, tôi đoán vậy."

"Vậy ạ?" Mimi hỏi.

"Đúng thế đấy, tin anh đi," tôi trấn an em.

Mimi nghiêng đầu. Phải rồi, mình chưa bao giờ kể cho em ấy về quá khứ của mình như đã làm với Elma.

Dù vậy, em ấy có vẻ không nghi ngờ gì về mình, nên có lẽ mình sẽ hỏi ý kiến Elma trước khi chấp nhận rủi ro đó.

Đơn vị dẫn đường N-34 lăn dọc hành lang, đưa chúng tôi về phía thang máy.

"Heh heh." Tôi bật cười. "Cái thứ này trông cũng dễ thương đấy chứ."

"Thật sao? Gu của cậu lạ thật đấy," Elma dài giọng.

"Nó giống như một con thú nhỏ dễ thương vậy."

"Tôi đoán mình cũng có thể thấy được điều đó… Cứ như nó đang cố gắng hết sức mình, dù chỉ là một vật nhỏ bé."

Đơn vị dẫn đường chọn một tầng, và thang máy bắt đầu đi lên.

Tôi không chắc nó hoạt động thế nào, nhưng thang máy trong vũ trụ này chẳng bao giờ cần dừng lại để đón trả khách.

Bạn cứ thế đi thẳng đến nơi mình cần đến.

Thang máy kêu "ting", cửa mở, và đơn vị dẫn đường tiếp tục lăn bánh về phía điểm hẹn của chúng tôi.

Nó phát ra tiếng lách cách nhỏ khi di chuyển—một chi tiết thiết kế thông minh, vì nó giúp việc đi theo trở nên cực kỳ dễ dàng.

"Có vẻ như chúng ta đến nơi rồi," tôi nói. Một căn phòng hiện ra trước mắt.

Các bác sĩ và y tá trong những chiếc áo blouse trắng hối hả đi qua dưới ánh đèn sáng choang. Mọi thứ đều trắng đến lóa mắt, sạch sẽ và vô trùng.

Con robot lăn thẳng đến chân một người. "Xin chào và chào mừng," người đó nói. "Tôi đã đợi các bạn."

Cô ấy cao ngang tôi, mái tóc đen được tết thành một bím tóc dài đến tận hông.

Đôi mắt có vẻ ngái ngủ của cô ấy đánh giá chúng tôi từ sau cặp kính dày cộp, hai tay cô đút trong túi chiếc áo blouse trắng dài.

Ngay cả khi mặc chiếc áo blouse dày cộm đó, vòng một của cô ấy trông có thể sánh ngang với cả Mimi. Thật xuất sắc.

"Tên tôi là Shouko," cô ấy nói. "Tôi là người phụ trách buổi khám sức khỏe của các bạn. Là bác sĩ, cậu biết đấy. Rất vui được gặp."

Nụ cười của cô ấy ngọt ngào đến bất ngờ.

"Tôi là Thuyền trưởng Hiro, còn đây là các thành viên phi hành đoàn của tôi, Elma và Mimi. Trông cậy cả vào cô, bác sĩ Shouko."

"Ôi, thôi nào," cô ấy nói. "Cậu không cần phải cứng nhắc như vậy. Chúng ta làm bạn cả nhé, được không?"

"Ồ, thật sao? Tôi thì không vấn đề gì."

Tôi chắc rằng nhiều người sẽ căng thẳng khi gặp một bác sĩ trông thế này.

"Vậy các bạn đến đây để khám sức khỏe tổng quát, đúng không?" Bác sĩ Shouko hỏi, rút ra một chiếc máy tính bảng.

Cô ấy lấy nó từ đâu ra vậy? Chẳng phải tay cô ấy đang ở trong túi áo sao?

"Vâng, thưa cô," tôi nói. "Tôi đặc biệt quan tâm xem mình đã và chưa tiêm những loại vắc-xin nào. Mimi đây có lẽ cũng chỉ mới tiêm những loại phổ biến nhất ở Tarmein Prime thôi. Với tư cách là lính đánh thuê, chúng tôi sẽ phải đi khắp nơi nên muốn đảm bảo an toàn. Elma, còn cô thì sao?"

"Như tôi đã nói, tôi tiêm đủ cả rồi," Elma đáp. "Hơn nữa, tộc Elf chúng tôi có hệ miễn dịch tốt hơn con người, nên cũng không quá cần thiết. Nhưng tôi đoán mình có thể cần cập nhật một vài mũi tiêm, nên có lẽ tốt nhất là tôi cũng nên được kiểm tra."

"Mhm, mhm." Bác sĩ Shouko ghi chú lại vài điều. "Còn gì khác không?"

"Ừm, Master Hiro bị mất trí nhớ—" Mimi bắt đầu nói, nhưng tôi đã ngắt lời em.

"Xin lỗi Mimi. Anh đã nói dối."

"Hả?! Anh nói thật ạ?!" Vẻ kinh ngạc chân thành của em khiến tôi nhói lòng. Chết tiệt, Mimi, đừng nhìn anh như thế.

"Nó phức tạp hơn việc mất trí nhớ một chút. Nói đơn giản thì, ký ức của tôi không hoàn toàn rõ ràng. Một tai nạn siêu tốc nào đó đã đưa tôi và con tàu của mình đến Hệ Tarmein. Dù vậy, tôi vẫn chưa chắc tại sao. Tàu của tôi cũng không có bất kỳ hồ sơ cập cảng nào trước hệ thống đó. Cứ như thể tôi đột nhiên xuất hiện trong vũ trụ này từ hư không vậy."

"Hừm..." Bác sĩ Shouko nói. "Chuyện đó khá là kỳ lạ, phải không?"

"Đúng là rất kỳ lạ. Không chỉ ký ức của tôi trước vụ tai nạn rất lạ, mà mọi thứ nói chung dường như không khớp với nhau. Tôi tự hỏi liệu cô có thể kiểm tra xem có bất kỳ điều gì trong số đó đang ảnh hưởng đến cơ thể tôi không."

"Mhm. Vậy là có khả năng những thứ liên quan đến siêu tốc này đang tạo gánh nặng lên cơ thể hoặc tâm trí của cậu," Bác sĩ Shouko nói.

"Tôi đồng ý rằng cậu nên được kiểm tra kỹ lưỡng." Bác sĩ Shouko ngâm nga trong khi gõ vào máy tính bảng.

Cô ấy đang tạo hồ sơ bệnh án hay gì đó à? "Không có tiền sử bệnh đặc biệt? Không có bệnh mãn tính?"

Tôi lắc đầu. "Theo như tôi biết thì không." Tôi thậm chí còn chẳng bị dị ứng gì.

"Em cũng vậy," Mimi nói.

"Tôi cũng không," Elma nói thêm.

"Vậy thì bắt đầu ngay thôi. Đầu tiên, chúng ta sẽ quét toàn thân trong các khoang y tế của chúng tôi. Những cái ở đây là mẫu mới nhất của chúng tôi."

"Của Tập đoàn Công nghệ Inagawa, phải không?"

"Đúng vậy! Về quy mô hay phạm vi, chúng tôi không lớn hơn các công ty khác là bao, nhưng công nghệ của chúng tôi vẫn là số một. Nhược điểm duy nhất thực sự là kích thước và chi phí của khoang. Cậu biết đấy, chúng tôi thích nhắm đến những vì sao mà."

Bác sĩ Shouko tiếp tục tán dương những ưu điểm của các khoang y tế trong khi dẫn chúng tôi đi qua cơ sở.

Đối với tôi, tất cả chỉ là những thuật ngữ khó hiểu.

"Vậy là đã giải thích xong," cô ấy nói.

"Tôi còn chẳng hiểu nổi một phần năm trong số đó," tôi nói thẳng.

"Ít nhất em biết nó thật phi thường!" Mimi nói, lúc nào cũng lạc quan.

"Ít nhất thì nó có vẻ hữu dụng," Elma nhận xét.

"Ừ, 'phi thường' tóm tắt khá tốt đấy." Bác sĩ Shouko phớt lờ lời nhận xét ảm đạm của tôi.

Cô ấy có lẽ đã quá quen với những đôi mắt đờ đẫn và những biểu cảm trống rỗng, không hiểu gì khi cô giải thích mọi thứ.

Tôi cá là cô ấy thích công việc trong phòng thí nghiệm hơn là khía cạnh tương tác con người của y học.

"Cậu biết không, tôi nợ mọi người mạng sống của mình vì cuộc giải cứu vài ngày trước," Bác sĩ Shouko nói.

"Tôi sẽ dành cho các bạn sự điều trị tốt nhất có thể, nên đừng lo."

"Khoan, gì cơ? Cô đã ở trên con tàu mà chúng tôi cứu sao?" tôi hỏi.

Cô ấy gật đầu mạnh mẽ. "Đúng vậy! Tôi đã nghĩ chắc chắn chúng tôi tiêu rồi. Tôi là một phụ nữ khá bình thường, nên nếu cướp biển lên tàu thay vì bắn hạ chúng tôi, chúng có lẽ sẽ chỉ thủ tiêu tôi thôi, nếu cậu hiểu ý tôi."

Cô ấy nhún vai.

Bác sĩ Shouko đang tự hạ thấp mình nếu cô ấy nghĩ có ai đó sẽ coi cô ấy là bình thường, đặc biệt là với bộ ngực như vậy.

Dù vậy, khi nói đến cướp biển không gian, bị thủ tiêu có lẽ còn tốt hơn.

"Dù sao đi nữa," cô tiếp tục, "tôi đã thực sự khăng khăng rằng mình sẽ lo liệu việc khám sức khỏe cho các bạn. Tôi thiên về nghiên cứu và phát triển hơn, nhưng mà, đừng lo về chuyện đó. Tôi có giấy phép, và tôi cá là tôi giỏi hơn nhiều so với một số người được gọi là 'bác sĩ' ngoài kia."

"Ừ hử." Liệu có bất lịch sự không nếu mình yêu cầu một bác sĩ mới?

Tôi liếc nhìn Mimi và Elma, cả hai đều lúng túng nhún vai. Chắc là chúng ta mắc kẹt với cô ấy rồi.

Sao cũng được. Cô ấy nói không sao, vậy nên chúng ta chỉ cần tin cô ấy.

Nếu không ổn, có lẽ chúng ta có thể thử một bệnh viện khác.

Suy cho cùng, đây chỉ là một cuộc kiểm tra định kỳ.

"Chúng ta đến nơi rồi!" Bác sĩ Shouko thông báo. "Mời vào."

"Được rồi... Woa," tôi thốt lên.

"Woa..." Mimi thì thầm.

"Hay đấy," Elma nói.

Bác sĩ Shouko đã dẫn chúng tôi vào một căn phòng chứa một vài khoang y tế, mỗi cái lớn hơn nhiều so với cái trên tàu Krishna.

Khoang trên tàu có kích thước bằng một chiếc giường nhỏ, trong khi mỗi cái ở đây lớn bằng cả phòng y tế của tàu Krishna, cao hơn sáu feet, dài mười feet và sâu sáu feet.

"Chúng khá lớn," tôi nhận xét. Một cách nói giảm nói tránh của thế kỷ.

"Đúng không?" Bác sĩ Shouko nói. "Trên hết, những cỗ máy này đều được cài đặt máy tính để chụp cắt lớp phát xạ positron. Chức năng của chúng được đảm bảo. Bây giờ cởi đồ ra và chọn khoang của mình đi."

Cô ấy đưa cho mỗi người chúng tôi một viên thuốc để uống trong khi cởi đồ.

"Cởi đồ? Ừm, cởi bao nhiêu?" tôi hỏi.

"Tất cả," cô ấy nói.

"Tất cả á?!"

"Tất cả. Tôi quen với các mẫu vật trần truồng rồi, nên đừng lo về tôi."

"Ồ, được thôi..." Thật ra, tôi lo cho bản thân mình hơn là cho bác sĩ Shouko.

Tuy nhiên, tôi vẫn cởi áo khoác và bộ đồ thể thao ra, liếc trộm sang Mimi và Elma. "Ối!"

Elma ném thẳng áo khoác của cô ấy vào mặt tôi để che tầm nhìn.

"Mimi, nhanh lên cởi đồ rồi vào khoang của em đi," Elma ra lệnh.

"Cậu cứ ở yên như vậy cho đến khi chúng tôi xong, hiểu chưa?"

"Rõ, thưa cô." Tôi nhanh chóng chào theo kiểu nhà binh và tuân lệnh, nhưng đến lúc này tôi đã hoàn toàn trần truồng.

Mình có trông giống một tên biến thái với cái áo khoác phụ nữ trên đầu không nhỉ? Có ai thấy điều này kỳ quặc không?

Chắc chỉ có mình mình thôi.

"Họ vào trong khoang rồi," Bác sĩ Shouko thông báo. Tôi kéo chiếc áo khoác ra khỏi đầu và ném quần áo của mình vào một cái giỏ.

"Cảm ơn. Xin lỗi vì đã để cô phải thấy cảnh đó," tôi nói.

"Ồ, không sao. Cậu đã làm rất tốt," Bác sĩ Shouko nói.

Với một cái gật đầu nhanh chóng, tôi mở một khoang y tế và trèo vào trong, nằm ngửa.

Hơi chật chội. Nó làm mình nhớ đến lần đi chụp MRI.

Viên thuốc mà bác sĩ Shouko đưa cho chúng tôi khi cởi đồ lan tỏa một hơi ấm lạ lùng khắp cơ thể.

Tôi đã nghĩ chỉ có phụ nữ trong phim người lớn mới có thể tỏa ra sức nóng như vậy.

"Cậu có nghe thấy tôi không?" Bác sĩ Shouko nói. "Tôi sắp bắt đầu quét, vì vậy hãy thư giãn và cố gắng không di chuyển."

"Hiểu rồi." Ánh sáng màu xanh lục nhạt quét lên xuống cơ thể tôi vài lần.

Tôi thực sự hy vọng sẽ không có tác dụng phụ điên rồ nào xảy ra do mình đến từ một vũ trụ khác.

"Và chúng ta đã xong! Tôi sắp mở khoang. Ra ngoài và mặc quần áo vào đi."

Pshhh. Khoang mở ra với một tiếng xì hơi. Việc quét diễn ra rất nhanh—tôi không phàn nàn gì cả.

Đúng là các vũ trụ khoa học viễn tưởng. Tôi vội vã mặc lại quần áo và trả lại áo khoác cho Elma.

"Mimi và tôi đều ổn, nhưng tôi hơi lo về kết quả của cậu đấy, Hiro," Elma nói.

"Mong là anh không sao," Mimi nói.

"Này, đừng nói vậy chứ. Tôi bắt đầu lo rồi đây," tôi nói.

"A ha ha! Tôi không nghĩ cậu phải... Hửm?" Bác sĩ Shouko nheo mắt nhìn vào máy tính bảng.

Bác sĩ, tôi không thích cái cách chân mày cô nhíu lại đâu! "Khoan đã. Hừm... Hả?"

"Bây giờ tôi thực sự lo lắng rồi đây," tôi nói. "Phiền cô cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không?"

"Không, không, chờ đã. Hừm... Hiro, tôi có thể hỏi cậu một điều được không?"

"Cứ hỏi đi."

"Tôi chỉ có một vài câu hỏi dựa trên kết quả này," Bác sĩ Shouko nói.

"Đầu tiên... có vẻ như cậu không có chip phiên dịch cấy trong người."

"Vậy sao?" Tôi chắc chắn không nhớ mình đã được cấy ghép thứ gì như thế. Mimi và Elma nhướn mày nhìn tôi.

"Điều đó bất thường, nếu là thật."

"Rất bất thường ạ," Mimi đồng tình.

"Chắc chắn là bất thường," Elma nói.

"Vâng, khá là vậy," Bác sĩ Shouko nói thêm.

Rõ ràng, ngay khi bạn có giấy khai sinh trong vũ trụ này, bạn sẽ được cấy chip phiên dịch miễn phí.

Việc một người trưởng thành mà lại thiếu nó về cơ bản là chưa từng nghe thấy.

"Nhưng anh vẫn chưa gặp vấn đề gì trong giao tiếp, phải không ạ?" Mimi hỏi.

"Theo như tôi thấy thì không," Elma trả lời thay tôi. "Ngay cả khi cậu ta có vấn đề với kiến thức thông thường."

"Hừm, thật vậy sao? Hay là chúng ta làm vài bài kiểm tra nhé?" Bác sĩ Shouko nói.

"Chắc chắn rồi," tôi nói.

Bác sĩ Shouko tiếp tục trong khi gõ vào máy tính bảng: "Tôi sẽ phát một vài ngôn ngữ ngoài hành tinh qua loa của tôi. Cậu hãy thử lặp lại những gì họ nói. Đây là một chương trình kiểm tra cấy ghép."

"Nghe được đấy."

"Được rồi. Đây là ngôn ngữ đầu tiên."

Một cuộc trò chuyện hàng ngày phát ra từ loa máy tính bảng của bác sĩ Shouko, và tôi lặp lại những gì mình nghe được.

Đối với tôi, tất cả đều nghe như tiếng Nhật bình thường. Chúng tôi hoàn thành chương trình kiểm tra mà không có vấn đề gì đặc biệt.

"Không có vấn đề gì ở đây." Bác sĩ Shouko gãi đầu. "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Tôi không có một chút ý niệm nào."

Có lẽ mình nhận được cái buff ngôn ngữ khi bị dịch chuyển đến thế giới khác hay gì đó? Nếu đây là khoa học viễn tưởng, mình ước gì họ cứ cấy cho mình cái chip là xong.

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chứ đừng nói đến việc phải đối mặt với nó như thế nào.

"Ờ... hay là chúng ta bỏ qua chuyện cấy ghép đi?" tôi đề nghị. "Tôi có vẻ vẫn sống tốt mà không cần nó."

"Ôi, nhưng tôi thực sự rất hứng thú!" Bác sĩ Shouko rên rỉ.

"Không, cảm ơn. Tôi không đến đây để làm chuột bạch cho cô đâu, Bác sĩ. Chúng ta hãy chuyển sang chủ đề tiếp theo."

"Thôiii được rồi. Câu hỏi tiếp theo của tôi là... cậu đến từ đâu?"

"Theo như tôi biết, tôi đến từ hành tinh thứ ba trong Hệ Mặt Trời, Trái Đất. Kiểu như... cái nơi có mặt trời ấy."

Hành tinh thứ ba trong Hệ Mặt Trời là một cách nói kỳ quặc; đó là cụm từ tôi học được do chơi game quá nhiều.

"Mặt trời? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó." Bác sĩ Shouko nhìn sang Mimi và Elma để tìm sự giúp đỡ, nhưng họ đều lắc đầu.

"Bỏ chuyện đó sang một bên, việc tôi đến từ đâu thì có gì quan trọng?" tôi hỏi.

"Chà, dữ liệu di truyền của cậu có rất nhiều thứ mà chúng tôi chưa từng quan sát thấy trước đây."

"Ví dụ như?"

"Tôi đã xem xét nó, và các chức năng cơ thể của cậu không khác gì so với bất kỳ người hình người nào khác, nên cậu sẽ ổn thôi. Nhưng nó thực sự rất thú vị. Có dữ liệu di truyền bất thường có nghĩa là cậu có thể có một số gen đặc biệt mà chúng tôi không sở hữu."

"Cô có thể nói đơn giản hơn cho tôi được không?"

"Dữ liệu di truyền của cậu tràn đầy những biên giới chưa được khám phá! Cậu có muốn cho tôi một ít không?"

"Ờ..." Đến lượt tôi nhìn sang Mimi và Elma để tìm sự giúp đỡ, nhưng một lần nữa họ chỉ lắc đầu, rõ ràng cũng bối rối như tôi.

"Tôi được lợi gì nếu giúp cô?"

"Đó là dữ liệu có giá trị. Kiểu như, siêu có giá trị. Dữ liệu di truyền chưa được biết đến giống như không gian rộng lớn, chưa được khám phá!"

Bác sĩ Shouko bước lại gần, sự phấn khích của cô ấy có thể cảm nhận được. Này, lùi lại một chút đi.

Cảm giác như mắt cô sắp lồi ra khỏi cặp kính kia rồi.

Tôi đặt tay lên vai cô ấy để tạo một chút khoảng trống giữa chúng tôi.

"Và điều này sẽ khiến tôi phải trả giá gì?" tôi nói.

"Hầu như không có gì!" Bác sĩ Shouko nói. "Chúng tôi có hệ thống an ninh chặt chẽ, nên dữ liệu của cậu sẽ được an toàn. Tuy nhiên, tôi không khuyến khích cậu đi khám như thế này ở bất kỳ nơi nào khác. Nếu không cẩn thận, cậu có thể gặp phải kẻ nào đó háo hức muốn mổ xẻ cậu ra để xem xét bên trong. Chúng tôi tốt hơn nhiều về mặt đó. Nếu cậu cho chúng tôi dữ liệu di truyền của mình, tôi có thể hứa rằng chúng tôi sẽ không theo dõi hay bắt cóc cậu."

"Hừm." Đây không phải là điều tôi mong đợi. Chắc chắn, tôi đã nghĩ nó có thể là một vấn đề lớn, vì tôi đến từ một vũ trụ khác, nhưng tôi chưa bao giờ lường trước được điều gì như thế này.

Phải làm gì đây? Con đường an toàn nhất có thể là chấp nhận lời đề nghị của cô ấy.

"Được rồi, chắc chắn rồi. Tôi sẽ cung cấp cho cô dữ liệu di truyền của tôi, với một điều kiện. Đổi lại, tôi muốn giao phó toàn bộ việc chăm sóc sức khỏe của mình cho Tập đoàn Công nghệ Inagawa."

"Không vấn đề gì!" Bác sĩ Shouko trả lời. "Thực ra, đó chính là điều chúng tôi muốn. Sẽ có lợi cho chúng tôi nếu các công ty khác không có được dữ liệu của cậu."

"Nghe có vẻ đôi bên cùng có lợi. Cô có thể đưa ra một lời đề nghị cho tôi ngay bây giờ không?"

"Rất tiếc, tôi không có thẩm quyền đó."

"Vậy thì hãy hoãn việc đưa ra quyết định cuối cùng lại. Hiện tại, chúng ta cứ kiểm tra sức khỏe và tiêm vắc-xin thôi."

"Sau khi tôi thu thập dữ liệu của cậu. Những cuộc kiểm tra và vắc-xin đó có thể làm hỏng nó. Tôi muốn nó tự nhiên nhất có thể."

Bác sĩ Shouko nở một nụ cười kỳ lạ.

Tôi rùng mình. Loại vắc-xin nào lại thay đổi thông tin di truyền của bạn chứ?

"Vậy tôi phải quay lại à?" tôi nói.

"Ồ, không, không. Tôi đã đặt việc quét dữ liệu của cậu lên đầu danh sách ưu tiên của chúng tôi. Lời đề nghị sẽ sớm có thôi."

"Tôi hiểu rồi."

"Nếu cậu sẵn lòng chờ một chút, tôi có thể tiến hành kiểm tra cho Mimi và Elma trước. Họ sẽ đến một phòng khác để làm việc đó. Cứ đi theo robot dẫn đường nhé, các quý cô."

Một con robot dẫn đường nhỏ khác lăn vào phòng đúng lúc.

"Chắc chắn rồi," tôi nói. "Cứ làm cho xong đi."

"Master Hiro..." Mimi tỏ ra bồn chồn, nhưng Elma cười khúc khích và kéo em ấy đi.

"Đừng lo," Elma nói. "Các bác sĩ sẽ không ăn thịt cậu ta đâu. Cậu ta là một chàng trai lớn rồi; cậu ta có thể tự lo cho mình."

"Chúng ta hãy quay lại sảnh chờ," Bác sĩ Shouko nói với tôi. "Đó là một nơi tốt hơn để nói chuyện."

"Chắc chắn rồi."

Tôi vẫy tay chào Mimi và Elma rồi đi theo bác sĩ Shouko về phía sảnh chờ.

Ngay cả khi đang đi, vị bác sĩ vẫn không ngừng gõ vào máy tính bảng.

"Các nhân viên sẽ chăm sóc họ cẩn thận, nên đừng lo," Bác sĩ Shouko nói, mắt vẫn dán vào màn hình.

"Họ không phải là nhà nghiên cứu như tôi. Họ là những bác sĩ bình thường."

"Vậy sao? Nhân tiện, tôi đang tự hỏi: có dễ dàng nhận được một lời đề nghị từ các người như vậy không?"

"Phần thưởng cho dữ liệu di truyền chưa được biết đến phụ thuộc vào giá trị và tiềm năng ứng dụng thực tế của nó. Mức độ chưa được biết đến của nó cũng đóng góp một chút. Bây giờ tôi đã gửi dữ liệu đi, sẽ không mất nhiều thời gian để... Ồ! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi!"

"Nhanh thật."

Nhanh một cách lố bịch, thực sự. Bác sĩ Shouko có tầm ảnh hưởng lớn đến mức nào với Tập đoàn Công nghệ Inagawa?

"Vậy chúng ta hãy nói về tiền bạc," Bác sĩ Shouko nói.

"Cô thẳng thắn thật đấy."

"Tiền bạc là một công cụ tiện lợi ở chỗ bạn có thể xây dựng lòng tin trong vài giây thay vì phải xây dựng nó trong nhiều năm. Bạn chỉ cần có mức giá phù hợp."

"Đúng vậy," tôi đồng ý. "Và mức giá của chúng ta là bao nhiêu?"

"Ba triệu Ener là lời đề nghị của chúng tôi."

"Đó là một số tiền khổng lồ. Dữ liệu di truyền của tôi có giá trị đến vậy sao?" Con số đó tương đương với 300.000.000 yên.

Cứ như thể mình thuộc một dòng dõi cổ xưa đặc biệt nào đó vậy.

"Tôi đã nói điều này trước đây, nhưng gen người chưa được khám phá là một biên giới đầy hứa hẹn," Bác sĩ Shouko nói.

"Chúng ta có thể khám phá những lĩnh vực hiểu biết và công nghệ hoàn toàn mới với thứ này."

"Một tầm cao mới..." tôi lẩm bẩm.

Cô ta định sử dụng nó như thế nào cơ chứ? Chà, mình đoán là mình chưa biết về đạo đức sinh học của vũ trụ này, nên cũng chẳng ích gì khi căng thẳng về nó.

"Hãy bảo vệ dữ liệu cá nhân của tôi nhé, được không?" tôi nói.

"Chắc chắn rồi. Nhân tiện, đây là hợp đồng."

Bác sĩ Shouko đưa máy tính bảng của mình ra và tôi lướt qua tài liệu trên màn hình.

Những điều khoản khá bình thường: họ sẽ bảo vệ thông tin của tôi, không nhân bản vô tính khi chưa được phép, tôi sẽ được bồi thường 30.000.000 Ener nếu Tập đoàn Công nghệ Inagawa vi phạm hợp đồng, vân vân.

Họ thậm chí còn thêm vào phần về việc tất cả các nhu cầu chăm sóc sức khỏe trong tương lai của tôi sẽ thông qua họ.

Dù đã xem xét kỹ lưỡng, tôi không thể tìm thấy bất kỳ lỗ hổng hay cạm bẫy nào.

"Cậu đúng là một người cẩn thận," vị bác sĩ trầm ngâm.

"Chỉ là việc cho đi dữ liệu di truyền của mình thật đáng sợ," tôi nói.

"Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ về cách cô đền bù cho tôi rất hậu hĩnh cho việc này."

"Nhiều đến vậy sao? Hãy nhớ rằng dù chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền từ dữ liệu của cậu, cậu cũng sẽ không thấy được một Ener nào đâu."

"Chà, quá tham lam cũng chẳng mang lại điều gì tốt đẹp," tôi nói.

"Tôi đang có kế hoạch kiếm tiền theo cách riêng của mình, nên điều đó không làm tôi bận tâm."

"Ồ. Rất ra dáng một lính đánh thuê đấy." Bác sĩ Shouko tự cười một mình.

Mặc dù đây là một món hời dễ dàng, tôi vẫn phải tự hỏi liệu đây có thực sự là điều tốt nhất không.

Việc bán dữ liệu di truyền của mình khiến tôi rùng mình, nhưng đồng thời, Tập đoàn Công nghệ Inagawa có lẽ sẽ tiếp tục đeo bám tôi nếu tôi từ chối.

Miễn là phi hành đoàn của mình và mình được an toàn, đó là tất cả những gì quan trọng.

"Vậy là xong hết rồi chứ?" Bác sĩ Shouko hỏi.

"Vâng." Tôi dùng ngón tay ký vào hợp đồng và chốt thỏa thuận.

"Woa, tôi mừng là chúng ta đã xong hợp đồng đó! Bây giờ, hãy lấy một ít mẫu máu và tinh dịch nào."

"Được rồi, máu thì tôi hiểu. Nhưng làm thế nào để chúng ta lấy được tinh dịch?"

"Hì hì. Sao cậu không chờ xem?" Bác sĩ Shouko ném cho tôi một cái nhìn kỳ lạ và liếm môi.

"Khoan, khoan đã! Điều này không có trong hợp đồng! Không, dừng lại, làm ơnnnn!"

"Ực... Sự trong trắng của mình..." tôi than thở trong khoang y tế của Tập đoàn Công nghệ Inagawa.

Giọng nói vui sướng của Bác sĩ Shouko cắt ngang sự tự thương hại của tôi. "Một công việc được hoàn thành xuất sắc!"

Bạn hỏi họ đã lấy tinh dịch của tôi như thế nào ư? Tôi không nghĩ mình sẵn sàng để nói về chuyện đó.

Thay vào đó, tôi sẽ để cho trí tưởng tượng của bạn bay xa. Tôi nghĩ mình đã bị tổn thương tâm lý đến mức không bao giờ có thể vào một cái khoang nào nữa.

"Cậu biết không, một số người thực sự nghiện cái đó đấy," Bác sĩ Shouko quả quyết.

"Không bao giờ nữa, tôi van cô." Tôi bò ra khỏi khoang và mặc quần áo vào.

Trời ạ, cái lỗ hậu của mình cảm giác thật kỳ quặc. Khi hình dung việc từ bỏ dữ liệu di truyền của mình, tôi đã tưởng tượng ra một cuộc vui trụy lạc với Bác sĩ Shouko.

Trời ơi, tôi đã sai lầm như thế nào.

"Vậy là đã xong phần trích xuất dữ liệu," Bác sĩ Shouko nói. "Ồ, tôi phấn khích quá! Hì hì!"

Trong khi tôi vẫn còn run rẩy sau trải nghiệm kinh hoàng đó, Bác sĩ Shouko lại nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Cô ấy cười rạng rỡ với tôi, má ửng hồng. Thật khó để giận cô ấy, ngay cả khi cơ thể tôi cảm thấy kỳ lạ vào lúc đó.

"Này, cậu đây rồi," Elma nói. "Woa, sao mắt cậu đỏ hoe thế?"

"Anh có sao không, Master Hiro?" Mimi hỏi, lo lắng.

"An ủi anh đi." Tôi định ôm một cái, nhưng Elma đẩy tôi ra.

Thay vào đó, tôi quỳ xuống, vùi mặt vào ngực Mimi. Ahh, thật mềm mại... Ồ! Em ấy đang vuốt tóc mình!

Anh yêu em.

"Này, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Elma yêu cầu.

Bác sĩ Shouko trả lời ngay lập tức. "Cậu ấy đã đồng ý cung cấp cho chúng tôi dữ liệu di truyền của mình, nên tôi đã trích xuất nó từ cậu ấy. Tôi đoán cậu ấy không thích phương pháp của chúng tôi."

"Phương pháp gì?"

"Chúng tôi đã chọc nhẹ vào mông cậu ấy, cậu thấy đấy, để trích xuất tinh dịch của cậu ấy."

"Á!" Thảm họa vừa xảy ra với tôi đang được phơi bày cho cả thế giới biết.

Làm ơn, đừng xát muối vào vết thương của tôi, đồ phù thủy! Giờ mình sẽ phải nhờ Mimi an ủi... Hì hì.

"Tội nghiệp Master Hiro. Anh đã phải chịu đựng nhiều rồi," Mimi nói.

Trong khi đó, Elma đảo mắt. "Cậu không thể thực sự là một đứa trẻ con đến thế được. Cậu chỉ đang dùng nó làm cái cớ để được chú ý thôi."

"Elma, đừng xấu tính thế," Mimi khiển trách cô. "Mắt anh ấy đỏ hoe đến mức em nghĩ anh ấy đã khóc thật đấy."

Mimi siết chặt đầu tôi. Aah, hạnh phúc thuần khiết.

Tuy nhiên, Elma ngốc nghếch, độc ác đã phá hỏng nó. "Thật là thảm hại."

"Ừ, xin lỗi về chuyện đó," vị bác sĩ nói. "Tôi không nghĩ cậu lại ghét nó đến thế, và tôi đã quá phấn khích nên không giải thích đầy đủ cho cậu về những gì sắp xảy ra. Lẽ ra tôi nên giải thích rõ hơn và để cậu tự làm trong một phòng khác hoặc trực tiếp giúp cậu."

Có lựa chọn được cô ấy giúp sao? Thật không? Tại sao đó không phải là định mệnh của mình chứ?

"Nếu cậu ta định tự làm, thì chi bằng để chúng tôi giúp," Elma nói.

"Bác sĩ, cô không cần phải đi xa đến thế vì cậu ta đâu."

"Ồ? Tôi nghĩ là tôi nên làm vậy," Bác sĩ Shouko nói. "Nếu Hiro đây không cứu tôi, thì giờ này tôi đã lạc trôi trong không gian sâu thẳm rồi. Một chút giúp đỡ chẳng là gì so với điều đó."

Bác sĩ Shouko cười khúc khích và Elma rên lên một tiếng thất vọng.

Chỉ có mình mình thấy hay là mọi thứ đang trở nên hơi khó xử?

Mimi tiếp tục ôm đầu tôi, vuốt tóc tôi một cách nhẹ nhàng.

Tôi có thể đã tan chảy ngay tại đó trong vòng tay của em ấy.

"Được rồi, tôi hồi phục rồi," tôi nói.

"Master Hiro, anh chắc chứ ạ?"

"Giống như phượng hoàng, ta lại tái sinh." Mặc dù bị cám dỗ bởi việc được dụi đầu vào bộ ngực đầy đặn của Mimi, tôi buộc mình phải đứng dậy.

Elma khịt mũi. "Một người đàn ông to xác không nên khóc chỉ vì bị chọc một chút."

"Không phải là một chút," tôi nói. "Cô ta đã ấn thẳng vào. Này, nếu cô muốn như thế, hay là tôi cho cô xem nó như thế nào nhé? Cô có thể tự trách mình vì những gì sẽ xảy ra tối nay."

"Hả?! N-này, khoan đã..." Elma tái mặt trước viễn cảnh đó.

"Vậy tiếp theo là vắc-xin à?" tôi nói, đổi chủ đề.

"Đúng vậy!" Bác sĩ Shouko nói. "Có vẻ như các chức năng sinh học cơ bản của cậu giống như người bình thường, nên vắc-xin sẽ hoạt động tốt trên người cậu. Cậu sẽ không có bất kỳ tác dụng phụ tiêu cực nào, nhưng hãy cố gắng nghỉ ngơi ít nhất ba ngày sau đó."

"Được rồi, hiểu rồi. Dẫn đường đi, Bác sĩ."

"Tốt. Hai cô có thể đợi tôi ở sảnh được không?" cô ấy hỏi Elma và Mimi.

"Được thôi," Elma nói.

"Vâng, thưa cô," Mimi nói.

May mắn thay, việc tiêm vắc-xin đơn giản hơn nhiều so với việc trích xuất dữ liệu di truyền.

Bác sĩ Shouko dùng một ống tiêm kiểu súng để tiêm vào tay, cổ và ngực tôi, và thế là xong.

"Dễ dàng thật. Thậm chí còn không đau," tôi nói.

"Đau? Vắc-xin có đau ở nơi cậu đến không?" Bác sĩ Shouko nói.

"Ồ, ờ... Theo kinh nghiệm của tôi, chúng có thể đau."

"Cậu nói cậu đến từ hành tinh thứ ba trong Hệ Mặt Trời? Vậy là ở quê nhà, những thứ như thế này đều đau, hử?"

"Làm ơn hãy quên nó đi," tôi nói. Tôi đột nhiên cảm thấy muốn bảo vệ những người Trái Đất một cách kỳ lạ.

"Nếu những thủ thuật này gây đau đớn... hừm, vậy thì cơ sở y tế của các bạn hẳn phải thực sự tụt hậu."

"Bác sĩ Shouko, đã có ai từng bảo cô đừng tọc mạch chưa?"

"Ha ha ha! Suốt ngày." Bác sĩ Shouko cười, phớt lờ nỗ lực chỉ trích của tôi.

Thật khó để tiếp tục bực mình với cô ấy.

"Dù sao đi nữa, cô có thể ngừng cố gắng moi thông tin từ tôi được không? Đó là chuyện nhạy cảm." tôi nói.

"Thôiii được rồi. Mấy người sống trên hành tinh các cậu đều như vậy. Thật là kín đáo."

Tôi thấy khó tin rằng mình thực sự giống với "những người sống trên hành tinh".

Trong vũ trụ này, sống trên một hành tinh thực sự là một đặc ân hiếm có—và đắt đỏ—mà rất ít người được hưởng.

Tuy nhiên, tốt hơn hết là để Bác sĩ Shouko xem mình như một gã nhà giàu nào đó bị mất trí nhớ hơn là một lữ khách từ một vũ trụ khác.

Ai biết được cô ta và Tập đoàn Công nghệ Inagawa sẽ biến mình thành loại chuột thí nghiệm nào sau đó?

"Vậy tôi có thể đi được chưa?" tôi nói.

"Chắc chắn rồi. Nhưng tôi còn rất nhiều điều muốn biết về cậu, cậu biết đấy."

"Có lẽ hãy để đến sau khi cô đã xem xét xong bộ gen của tôi."

Bác sĩ Shouko cố gắng làm bộ mặt cún con, nhưng tôi đã phớt lờ nó.

Sẽ cần nhiều hơn là sự dễ thương để hạ gục Thuyền trưởng Hiro vĩ đại.

"A ha ha! Tôi không đủ tốt với cậu, hử? Elma và Mimi cũng dễ thương mà, tôi biết."

"Đúng vậy. Họ cũng vậy," tôi nói.

"Đó là... những gì tôi đã nói," cô ấy trả lời, trông hơi bối rối.

"Vậy chúng ta xong việc ở đây rồi chứ?"

"Ồ, vâng! Tôi sẽ cho cậu biết kết quả khám sức khỏe của cậu. Tại sao chúng ta không đi tìm các cô gái trước?"

Chúng tôi tìm thấy Elma và Mimi đang trò chuyện trong sảnh. Elma ngước lên ngay khi chúng tôi bước vào phòng.

"Tôi ngạc nhiên là cô nhận ra chúng tôi đấy," tôi nói.

"Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của cậu từ cả dặm, anh bạn."

"Tộc Elf có thính giác tốt, cậu biết đấy," Bác sĩ Shouko xen vào. "Những người như họ sống cuộc sống truyền thống trong rừng. Họ có thể nhận ra tiếng bước chân của một con thú hoang từ khoảng cách hơn một dặm."

"Thật vậy sao?" Tôi hỏi Elma. Có lẽ đôi tai dài đó không chỉ để làm cảnh.

"Tôi không giỏi đến mức đó đâu." Cô ấy nhún vai. "Tuy nhiên, đôi tai này không phải lúc nào cũng là một điều tích cực. Tôi nghe rất nhiều thứ mà tôi không muốn nghe, và tôi không thể đội mũ bảo hiểm hay các loại mũ dành cho con người."

"Những thứ cô không muốn nghe?" tôi nói.

"Ừ. Ví dụ, bụng cậu đang réo."

"Trời, thật sao?" Tôi che bụng mình, nhưng tôi không cảm nhận được nó, chứ đừng nói là nghe thấy.

Dù vậy, tôi cũng bắt đầu thấy khá đói.

"Ồ, cũng đến giờ rồi. Các bạn có muốn đi ăn tiếp không?" Bác sĩ Shouko nói.

"Cũng được, nhưng chúng ta ăn gì bây giờ?" tôi hỏi cô ấy.

"Nếu các bạn muốn một lời giới thiệu, các bạn có thể ăn nội dung của một hộp thức ăn mới làm—"

"Chúng tôi xin kiếu," Mimi và tôi xen vào, mắt chúng tôi vô hồn. Elma cười khúc khích, và Bác sĩ Shouko nghiêng đầu bối rối.

Cô ấy không có vị giác à? Hay chúng đã bị teo đi do chế độ ăn kinh tởm của cô ấy?

Dù sao đi nữa, tôi thương hại cô ấy vì phải nuốt những ly sữa lắc kinh khủng đó trên thuộc địa này.

"Thật sao?" Bác sĩ Shouko nói. "Chà, tôi có kết quả khám sức khỏe của các bạn đây. Chúng ta hãy vào một nơi riêng tư để nói chuyện."

Mình chỉ hy vọng là không có vấn đề gì với mình.

"Hãy bắt đầu với kết luận cuối cùng: cả ba bạn đều là hình ảnh thu nhỏ của sức khỏe. Các bạn không có bệnh tiềm ẩn, và các chức năng cơ thể của các bạn đều hoạt động tốt," Bác sĩ Shouko bắt đầu.

"Tuyệt vời!" tôi nói, mặc dù ban đầu tôi chưa bao giờ thực sự lo lắng về bản thân mình.

Elma có vẻ đủ khỏe mạnh, nhưng Mimi đã phải chịu đựng một cuộc sống khá vất vả.

"Tất cả các mũi tiêm phòng của các bạn cũng đều được cập nhật," Bác sĩ Shouko tiếp tục.

"Elma không cần cập nhật gì, nhưng chúng tôi đã tiến hành cập nhật cho Mimi và Hiro. Nhưng, Hiro, không phải là rất lạ khi cậu không có bất kỳ dấu vết nào của các lần tiêm phòng trước đó sao?"

Tôi chỉ nhún vai. "Tôi đã bỏ qua các mũi tiêm phòng trước đây vì lý do tôn giáo."

"Cũng hợp lý. Dù sao đi nữa, như tôi đã nói trước đây, các bạn sẽ muốn nghỉ ngơi trong ba ngày để đề phòng các tác dụng phụ. Cơ hội xảy ra là dưới một phần mười của một phần trăm, nhưng nó không phải là không có."

"Hiểu rồi. Còn điều gì khác chúng tôi nên chú ý không?" tôi nói.

"Hừm..." Bác sĩ Shouko suy nghĩ. "Mimi và Elma, tôi có thể nói chuyện riêng với hai cô một lát được không?"

"Vâng, thưa cô?" Mimi nói.

"Có chuyện gì vậy?" Elma hỏi.

"Lại đây một lát. Hiro, lùi ra một chút," Bác sĩ Shouko nói.

"Ơ, được thôi?" Tôi hoàn toàn bối rối.

Tôi quay đi để cho họ một chút riêng tư trong khi Bác sĩ Shouko đọc cho các cô gái nghe điều gì đó từ máy tính bảng của mình.

Mimi gật đầu nghiêm túc, trong khi Elma lúc thì tái mặt lúc thì đỏ bừng.

"Giờ thì mình thực sự tò mò rồi..." tôi lẩm bẩm.

"Xin lỗi! Cứ đợi ở đó đi." Bác sĩ Shouko xua tôi đi.

Tôi bắt gặp ánh mắt của Elma một lúc, tìm kiếm một manh mối.

"Ực!" Cô ấy đỏ như gấc. Chuyện gì vậy? Mình chết vì tò mò mất.

Elma ngày càng đỏ mặt; Mimi chỉ ngồi đó bình tĩnh như không có gì. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

"Và thế là xong," Bác sĩ Shouko kết luận. "Hãy chú ý đến điều đó, được chứ?"

"Đ-đ-được rồi, hiểu rồi," Elma lắp bắp.

"Vâng, thưa cô," Mimi nói.

"Vậy, ờ... Có còn chuyện gì khác chúng ta nên nói không?" tôi hỏi.

"Nếu cậu không có câu hỏi nào, thì không hẳn," Bác sĩ Shouko nói.

"Tôi sẽ gửi tất cả dữ liệu đến tàu của cậu sau."

Ồ, ý cô là những con số mà mình chẳng bao giờ hiểu. Mình không biết ở vũ trụ này có giống vậy không, nhưng ở quê nhà, khi một bác sĩ gửi cho mình những con số kiểu đó, chúng trông như chữ giun dế đối với mình.

"Vậy chúng tôi có thể đi được chưa?" tôi nói.

"Rồi! Cứ tự nhiên rời khỏi đây," Bác sĩ Shouko trả lời.

"Cô có thể trừ phí vào tiền trả cho dữ liệu di truyền của tôi được không? Nếu không, tôi vẫn có thể thanh toán ngay bây giờ."

"Cậu nên hỏi những người ở sảnh chờ. Tôi chỉ là một nhà nghiên cứu kiêm bác sĩ, cậu thấy đấy."

"Hợp lý. Chà, cảm ơn cô vì mọi thứ," tôi nói.

"Cảm ơn bác sĩ," Mimi nói.

"C-cảm ơn," Elma cố gắng nói.

Với hai cô gái đi cùng—Mimi hoàn toàn bình tĩnh và Elma vẫn còn bàng hoàng vì lý do nào đó—chúng tôi trở xuống sảnh chờ.

Tổng số tiền cho tất cả chúng tôi chỉ là 90.000 Ener, ít hơn nhiều so với số tiền tôi đã chuẩn bị để trả.

Tuy nhiên, con số đó quy đổi thành 9.000.000 yên. Ái chà.

Mình đoán mình nên vui vì đã mua được sức khỏe tốt? Không, vẫn còn quá nhiều.

Chăm sóc sức khỏe quá đắt đỏ trong vũ trụ này; đã ghi nhận.

Thay vì đi ăn ngoài sau đó, chúng tôi quay thẳng về tàu.

Đầu Bếp Thép có lẽ sẽ nấu cho chúng tôi một món gì đó ngon hơn bất kỳ món ăn mới lạ nào mà chúng tôi có thể khám phá trong khu thuộc địa.

"Vậy hai cô đã nói chuyện gì với bác sĩ ở cuối buổi vậy?" tôi nói.

Sự tò mò của tôi vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai kể từ vụ việc đó. "Phản ứng của Elma buồn cười đến mức khiến tôi phải tự hỏi."

"K-không có gì!" Elma kêu lên, mắt vẫn dán chặt vào đĩa thức ăn của mình.

Đây có phải là cảm giác bị từ chối không? Tôi quay sang Mimi thay thế.

"Cô ấy chỉ nói với em rằng cô ấy có loại thuốc tốt hơn cho em so với loại em đang dùng," Mimi nói.

"Chỉ vậy thôi sao? Chà, hay là chúng ta đổi sang loại đó đi? Anh sẽ sẵn lòng trả tiền cho nó," tôi nói.

"Vâng ạ. Cảm ơn Master Hiro." Mimi cười ngọt ngào. Đúng là phải vậy; đó là công việc của thuyền trưởng để bảo vệ phi hành đoàn của mình.

"Còn cô, Elma?" tôi nói.

"L-lần nữa, không có gì. Nó cũng gần giống như những gì cô ấy nói với Mimi thôi."

"Hừm..." Điều đó không thực sự giải thích được việc đỏ mặt, nhưng cô ấy sẽ nổi giận nếu tôi tọc mạch.

"Vậy chúng ta phải nghỉ ngơi trong ba ngày. Chúng ta nên làm gì? Chúng ta có phải ở trong này suốt thời gian không?"

"Thực ra là không ạ," Mimi nói. "Em đã hỏi cô ấy về điều đó khi cô ấy tiêm vắc-xin cho em, và có vẻ như chúng ta không cần phải cực đoan đến thế. Đi dạo sẽ không có vấn đề gì, theo lời cô ấy. Ngoài ra, các tác dụng phụ rõ ràng là khá hiếm."

"Vậy sao? Chà, chúng ta có nên đi ngắm cảnh cùng nhau không?" tôi nói.

"Nghe hay đấy ạ," Mimi trả lời. "Nghiên cứu của em cho thấy mua sắm là điểm thu hút chính của thuộc địa này. Họ có rất nhiều cửa hàng khác nhau."

"Ừ, thật đấy," tôi đồng ý. "Chúng ta đã giết rất nhiều thời gian bằng cách đó trước đây. Rất vui. Nhưng chắc họ phải có thứ gì đó khác ngoài mua sắm chứ, phải không?"

"Anh có thể tham quan các nhà máy—sản xuất hộp thức ăn và thịt nhân tạo, các trang trại nuôi trồng thủy sản, các nhà máy lắp ráp, nhà máy đóng tàu, và nhiều hơn nữa. Chúng khá nổi tiếng," Mimi nói với tôi.

"Woa, tham quan nhà máy. Có thể vui đấy." Tôi chắc chắn phải tự hỏi tất cả những món ăn nhân tạo mà tôi đã nhồi nhét vào bụng được làm ra như thế nào.

"Họ cũng có các chuyến tham quan đến những nơi mà các loại cây trồng biến đổi gen được chế biến thành rượu," Mimi nói thêm.

Đôi tai của một cô elf nào đó vểnh lên. Cô ấy quá dễ đoán.

"Các chuyến tham quan có cần đặt trước không?" tôi hỏi.

"Em tin là vậy. Em lên kế hoạch một vài chuyến nhé?" Mimi nói.

"Chắc chắn rồi. Em có thể lập một lịch trình khá thoải mái cho chúng ta không? Anh sẽ để em quyết định chúng ta đi đâu. Ồ, nhưng hãy chắc chắn rằng em đặt địa điểm rượu ở cuối cùng nhé."

Điều đó làm tai Elma giật giật.

"Được ạ. Em sẽ tìm những nơi được đánh giá tốt nhất. Em nghĩ một số nơi còn cho thử mẫu nữa!" Mimi nói.

Tôi liếc trộm Elma, nhưng ngay khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã quay ánh mắt xuống bàn.

Elma, cô đã ăn sạch đĩa của mình rồi. Chẳng còn gì để nhìn đâu.

"Chà, hay là chúng ta biến ngày mai thành một buổi hẹn hò tham quan nhà máy nhé?" tôi nói.

"Nghe tuyệt vời quá!" Mimi líu lo.

"V-vâng, tuyệt vời," Elma nói. "Ừm, tôi đi mua sắm đây."

"Hửm? Cô đi mua gì vậy? Cô có muốn tôi đi cùng không, hay cô đi một mình cũng được?"

tôi nói.

"T-tôi ổn, thật đấy! Tôi sẽ trang bị đầy đủ, được chứ? Một mình!"

Elma đứng bật dậy, vội vã đặt đĩa của mình vào máy rửa chén trước khi tôi có thể hỏi thêm.

"Mimi?" Lúc này tôi rất cần một chút thông tin.

"Em không nên là người nói ra điều đó," Mimi nói.

"Em nghĩ không có gì xấu đâu ạ. Một khi chị ấy đã quyết định, chị ấy sẽ tự mình nói ra."

"Anh vẫn không hiểu, nhưng nói với Elma đừng lo lắng quá nhé, được không?" tôi nói.

"Vâng, thưa anh."

Chúng tôi nghe thấy tiếng cửa đóng sầm khi Elma vội vã chạy ra khỏi tàu.

Cô ấy sẽ ổn chứ? Mình hơi lo...

Chúng tôi không gặp lại Elma cho đến tận đêm khuya. Ngay cả khi trở về tàu, cô ấy cũng cố gắng tránh mặt tôi, thậm chí còn nhờ Mimi mang bữa tối đến và nhắn tin cho chúng tôi khi cô ấy muốn tắm.

Đến khi cô ấy xuất hiện trong phòng ngủ của tôi, mặt cô ấy đã đỏ như quả cà chua. Cái gì đây?

Mình không có gọi món elf hấp.

Dù cô ấy đến đây vì mục đích gì, cô ấy cũng đã ăn mặc cho dịp này với một chiếc váy ngủ màu trắng gọn gàng.

Thường thì cô ấy sẽ ăn mặc xuề xòa hơn một chút, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi rất thích nhìn cô ấy trong chiếc váy ngủ dễ thương đó.

Làn da trắng sữa của cô ấy ửng hồng trông thật quyến rũ. Cô ấy trông như một người hoàn toàn khác.

"Cô đã hành động kỳ lạ kể từ bữa trưa," tôi nói. "Có chuyện gì vậy?"

"T-t-tôi ổn. Thật đấy..." Elma cố gắng hết sức để đối mặt với tôi, nhưng vẻ mặt đỏ bừng đã phản bội lời phủ nhận của cô ấy.

"Chà, ờ... Thật khó xử. Hay là cô lại đây ngồi xuống thay vì cứ đứng đó?"

"À... Thôi, được rồi." Cô ấy vội vã đi tới và ngập ngừng trước giường một lúc trước khi cuối cùng ngồi xuống—ngoài tầm với của tôi.

"Hôm nay thật là một ngày mệt mỏi, nhỉ?" tôi nói.

"V-vâng. Đúng vậy."

"Đặc biệt là khi cô cứ tỏ ra kỳ quặc như vậy."

"Không có..." Những lời lảng tránh của Elma ngày càng yếu ớt.

"Nó không đau sao?"

"Ặc..." Elma rên rỉ và che đôi tai dài đỏ rực của mình. Vậy là tộc Elf che tai thay vì che mặt, hử?

Đó là một sự khác biệt văn hóa thú vị.

"Vậy chuyện là sao? Mọi thứ hôm nay có vẻ khó xử." Tôi vòng một tay qua hông Elma.

Cô ấy giật mình, như thể tôi đã làm cô ấy hoảng sợ. Ừm, cái gì vậy?

"V-vậy, ừm..." cô ấy bắt đầu.

"Ừ?"

"T-t-tôi, ừm, thấy đó, c-cậu..."

"Cậu?" tôi thúc giục cô ấy.

"C-c-c-chúúúú...tôôôô!"

"Sao bây giờ cô lại biến thành xe cứu hỏa vậy?! Mà sao cô lại cởi đồ—trời đất ơi, hơi thở của cô toàn mùi rượu!"

Sự lắp bắp của cô ấy dừng lại, và một Elma trần truồng ngã vào vòng tay tôi. Cô ấy nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là đã quá say.

Tôi đặt cô ấy lên giường và chỉ nhìn cô ấy cho đến khi cô ấy ngủ thiếp đi trước khi chui vào dưới chăn bên cạnh cô ấy.

"Mnh... Hirooo..." Elma bám vào tay tôi, một nụ cười ngây ngô nở trên môi. "Chúng ta hãy sinh em bé đi... Zzz."

"Cô ta đang mơ cái quái gì vậy?"

Tôi lắc đầu, cười trước những lời nói lảm nhảm kỳ lạ của Elma, và thư giãn với hơi ấm của cô ấy bên cạnh mình.

Buổi khám sức khỏe đó đã khiến tôi kiệt sức về mặt tinh thần, và tôi nhanh chóng thiếp đi.

"Aaaargh!" Elma giật mình tỉnh dậy và úp tay lên đôi tai đỏ rực của mình.

"Tôi đã uống để lấy can đảm, nhưng rồi tôi lại ngủ thiếp đi."

"Can đảm? Ờ, cô đã uống bao nhiêu?" tôi hỏi cô ấy.

"Cả một chai whiskey."

"Buồn thật, nhưng cũng không bất ngờ." Chà, cả một chai whiskey sẽ giải thích tại sao cô elf không gian nhỏ bé lại bất tỉnh như vậy.

Ít nhất thì cô ấy đã không nôn. "Vậy thì sao? Có chuyện gì vậy? Tại sao cô lại cần nhiều dũng khí lỏng đến thế?"

"Ý tôi là, tôi chỉ bị sốc thôi," Elma nói. "Bác sĩ nói với tôi rằng cậu là một người bạn đời tương thích với tôi. Ý là, giống như, để có con. Tộc Elf không thể có con với ai đó trừ khi họ đã thừa nhận người đó là bạn tâm giao của mình trong tiềm thức, vì vậy..." Elma quay sang đối mặt với tôi bằng những chuyển động giật cục, giống như một món đồ chơi bị hỏng.

"Chào buổi sáng," tôi lẩm bẩm, chào đón cô elf đang đỏ mặt một lần nữa. Lời chào là một hành động thiêng liêng bất khả xâm phạm.

Cổ Sự Ký đã ghi chép như vậy.

Có lẽ điều đó sẽ giúp gạt bỏ sự khó xử này một lần và mãi mãi.

"C-chà—?!" cô ấy lắp bắp, rồi chộp lấy một cái gối, chuyển từ xấu hổ sang tức giận.

"Mgah?!" tôi hét lên. Cô ấy đã đập một cái gối vào mặt tôi. Này, đừng làm tôi ngạt thở nữa! Mũi tôi đau quá!

Agh, mình không thở được!

Tôi đã lãng phí rất nhiều năng lượng vào một cuộc ẩu đả sáng sớm với một cô elf loạn trí nào đó. Thôi nào, cô gái.

Cô sẽ không nhận được nhiều sự chú ý nếu cứ bạo lực như vậy vào buổi sáng đâu. Đó là lý do tại sao cô là một cô elf không gian đáng thương.