I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

2 5

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1170 11817

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

300 7132

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Hoàn thành)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

374 3851

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

56 294

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

290 6643

Tập 02 - Chương 5 Khi Hai Kẻ Hút Rắc Rối Gặp Nhau

Ngày hôm sau, lệnh cấm rượu của Elma chính thức có hiệu lực.

“Hức. Huhu…” Vừa tỉnh giấc, cô đã sụt sùi.

Ngồi sụp trong phòng ăn, Elma đưa mắt buồn rười rượi nhìn chai whiskey đắt tiền vẫn còn nguyên tem.

“Có đáng để khóc lóc vì nó không vậy?” tôi hỏi.

“T-Tôi vừa mới rước em nó về, vậy mà giờ…” Nước mắt cô lã chã tuôn rơi.

Thiếu chút nữa là tôi đã mủi lòng mà dỡ bỏ lệnh cấm ngay tắp lự. Mà nói đi cũng phải nói lại, mình có thật sự cấm được cô ấy không? Chai whiskey đó là tiền của cô ấy mua. Mình lấy tư cách gì mà bảo cô ấy không được uống chứ?

Tôi thở dài. “Chỉ cần cô uống ít đi một chút là được, chịu không?”

“T-Tôi uống được thật ư?” Elma ngẩng phắt lên.

“Nhưng lần tới mà còn say không biết trời đất đâu nữa, thì nó sẽ vào thẳng mông cô đấy.”

“Ực! T-Tôi sẽ cẩn thận.” Đôi mắt Elma ánh lên tia hy vọng. Cả người cô bỗng tỏa sáng rực rỡ bởi thứ ma thuật bí ẩn mà cô luôn dùng sai mục đích.

“Master Hiro…” Mimi xen vào.

“Đừng nhìn anh như thế.” Ánh mắt trách móc của em ấy khiến mình không tài nào chịu nổi.

“Mà này Mimi, em định làm gì thế?”

“Em nghĩ mình sẽ thư giãn trên tàu. Dù sao thì em cũng cần phải học thêm về vận hành viên nữa.”

“Cũng hợp lý. Hừm… Còn mình thì nên làm gì đây?”

Từ lúc đến vũ trụ này, mình vẫn chưa tìm được cái máy chơi game nào, mà mình thì trước nay có phải mọt sách đâu. Nhưng ở một thuộc địa sầm uất thế này, biết đâu lại vớ được thứ gì đó hay ho.

“Chắc tôi sẽ đi lượn lờ trong thành phố một lúc. Nơi này trông có vẻ an toàn chán.”

“Ừm, anh đi một mình ạ?” Mimi hỏi.

“Chắc vậy rồi. Lâu lâu có chút không gian riêng cũng tốt mà.”

Kể từ khi đến vũ trụ này và rủ Mimi cùng Elma lên tàu, mình gần như chẳng có lấy một giây phút riêng tư nào. Đánh lẻ một hôm có thể sẽ giúp cả ba chúng tôi xả hơi một chút.

“Thật ạ?” Mimi liếc sang Elma.

“Tôi thấy cậu ta đi một mình thì có vấn đề gì đâu,” Elma đáp. “Miễn là cậu đừng có tự rúc đầu vào rắc rối nào là được, anh chàng ạ.”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Elma nheo mắt nhìn tôi. Biết nói sao giờ? Mình thì chắc chắn không đi tìm rắc rối rồi, nhưng nếu rắc rối lại chủ động tìm đến mình, thì… mình cũng chỉ biết cố hết sức thôi chứ sao.

“Để xem nào… nên đi đâu bây giờ?” tôi lẩm bẩm.

Giữa vũ trụ bao la này, nơi quái nào mới có bán máy chơi game đây? Đến nước này thì có cái gì chơi là được rồi, thậm chí một cuốn sách chắc cũng không tệ.

“Nhưng sách in thì nó cứ… sao sao ấy.”

Sách rất tốn diện tích. Nếu tôi bắt đầu tha về một đống sách in, tàu Krishna sẽ sớm chật như nêm cối. “Thôi, dẹp vụ sách đi.”

Đằng nào thì đọc sách kỹ thuật số cũng tiện hơn nhiều.

Tôi vừa đi lang thang, vừa lướt thiết bị đầu cuối, cố tìm xem có cửa hàng game nào quanh đây không.

Bất thình lình, ánh đèn rực rỡ của thuộc địa vụt tắt. Tôi ngẩng lên, nhận ra mình đang đứng một mình trong một con hẻm vắng tanh.

Đấy, cái tội vừa đi vừa cắm mặt vào điện thoại là thế này đây.

“Đứng lại!” tiếng một người phụ nữ hét lên.

“Tao phải đứng lại chỉ vì mày bảo thế à?!” một gã đàn ông có giọng cục cằn đáp trả.

Lạy Chúa, sao mình có cảm giác cảnh này quen thế nhỉ. Giọng nói đó nghe cũng không lạ tai chút nào. Hay là mình tưởng tượng thôi?

Tôi ló đầu ra khỏi góc hẻm và thấy một người phụ nữ trong chiếc áo khoác trắng nhàu nhĩ. Bím tóc nâu của cô quất vào lưng khi cô bỏ chạy, và bộ ngực thì nảy lên một cách dữ dội. Chết tiệt. Không thể làm ngơ được rồi. Tôi thở dài thườn thượt, rút súng laser ra khỏi bao và lao ra khỏi góc hẻm.

Người phụ nữ đột ngột khựng lại khi thấy tôi xuất hiện. “Oái!”

“Cái—?!” Kẻ đang đuổi theo cô ta lập tức cúi rạp người xuống ngay khi thấy súng của tôi, tay hắn thoăn thoắt thò vào túi. Cái tốc độ và sự trơn tru này không thể là của một gã nghiệp dư được.

Tôi đỡ lấy người phụ nữ trước khi cô ngã, đồng thời bắn một phát cảnh cáo về phía kẻ tấn công. Viên đạn sượt qua má hắn.

“Bỏ tay ra sau gáy rồi từ từ quỳ xuống,” tôi ra lệnh. “Giở trò là tao không nương tay đâu. Viên tiếp theo sẽ găm thẳng vào trán mày đấy.”

Gã đàn ông đứng sững như trời trồng, rồi mới từ từ khuỵu một gối xuống và vòng tay ra sau đầu.

“A-Anh là…”

Người phụ nữ trong vòng tay tôi ngọ nguậy, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ấy nhận ra tôi ngay tức khắc.

Bác sĩ Shouko chớp mắt nhìn tôi, vẻ mặt là một hỗn hợp giữa kinh ngạc và sợ hãi, rồi mới dần thả lỏng.

“Tôi không cần biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ thì quay lưng lại và biến khỏi đây ngay,” tôi nói với kẻ truy đuổi. “Và đừng có giở trò gì đấy. Cư xử cho phải phép và làm một cậu bé ngoan đi.”

Gã đàn ông lườm tôi cháy mặt, không hề có ý định lùi bước. Hắn nheo mắt, rồi chỉ thẳng vào tôi. Bàn tay hắn bẻ ngoặt về một hướng dị thường khi một nòng súng đột ngột mọc ra từ cổ tay.

Súng laser gắn ở tay trái à? Người máy sinh học sao?

Hắn lao tới, nhanh và dứt khoát, nhưng tôi còn nhanh hơn. Tôi đã chĩa súng vào hắn trước khi hắn kịp làm gì.

“Gah?!”

Một tiếng nổ chát chúa vang lên từ cổ tay cơ khí của hắn khi tôi bắn nát khẩu súng-cánh tay. Hắn bị lực giật đẩy văng vào bức tường phía sau rồi đổ gục xuống đất.

Bác sĩ Shouko thở hổn hển, vì sợ hãi mà bám chặt lấy tôi, ép bộ ngực căng tròn của cô vào người mình. Ồ hô! Hàng khủng cỡ Mimi chứ chẳng đùa. Tuyệt cú mèo.

“A-Anh vừa giết hắn rồi sao?”

“Ai mà biết. Nếu hắn gặp may thì chắc vẫn còn sống.” Sống hay chết thì sau vụ này hắn cũng không thể toàn thây được đâu.

“Chỉ có một mình hắn theo cô thôi à?”

“T-Tôi không biết,” cô khó nhọc đáp. “Tôi chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng thôi…”

“Hiểu rồi.” Giờ thì sao đây? Ở lại đây không phải là ý hay, nhưng cũng không thể cứ thế bỏ mặc gã này được. Dù là tự vệ đi nữa, nếu chúng ta bỏ đi và hắn chết, thì chắc chắn sẽ thành tội ác.

“Bác sĩ Shouko, chúng ta cần xử lý gã này. Gọi cảnh sát nhé?”

“Ý-Ý hay. Tôi nghĩ chúng ta nên làm vậy. Tiếc là tôi lại làm rơi mất thiết bị đầu cuối của mình rồi.”

“Để tôi gọi.”

Tôi vẫn chĩa súng vào kẻ tấn công trong khi dùng thiết bị đầu cuối của mình gọi cảnh sát. Bác sĩ Shouko à, làm ơn. Cô đâu phải con nít. Cô không cần phải… Thôi được rồi, cứ bám lấy tôi đi cũng được. Tôi không phiền đâu!

“Xin ngả mũ thán phục cậu đấy, ngài Nam châm Rắc rối ạ,” một cô elf nào đó làu bàu.

“Biết sao được? Tôi hút rắc rối một cách tự nhiên như hít thở vậy.”

Tôi đã báo cho Elma và Mimi ngay sau khi liên lạc với chính quyền. Họ đến nơi khi tôi vẫn còn đang giải thích tình hình cho mấy viên cảnh sát.

Cả hai cô gái lập tức phóng ánh mắt hình viên đạn về phía bác sĩ Shouko khi thấy cô ấy đang bám chặt lấy tôi.

“Nghe này, không phải như hai người nghĩ đâu,” tôi vội thanh minh.

“Tôi bắt đầu ngán cái câu đó của cậu rồi đấy.” Elma lườm tôi sắc lẹm không kém gì gã tấn công ban nãy.

Mimi chỉ có thể cười trừ. “A ha ha…”

Bác sĩ Shouko liếc nhìn cả ba chúng tôi. “Không, thật sự không phải lỗi của cậu ấy. Là do tôi kéo cậu ấy vào chuyện này… Mà khoan, nghĩ lại thì… có khi đúng là lỗi của cậu ấy thật.”

“Hả?” Này, cái quái gì thế?!

“Chuyện là, tôi đang mang dữ liệu di truyền của cậu ấy đến phòng thí nghiệm để phân tích,” bác sĩ Shouko giải thích. “Đúng lúc đó thì tôi bị tấn công. Nói theo một cách nào đó thì cậu ấy đã gián tiếp gây ra chuyện này.”

“Khoan đã. Dữ liệu di truyền của tôi bị chúng lấy mất rồi sao?” tôi hỏi.

“À, phải,” bác sĩ Shouko đáp. “Nhưng tôi đã đặt nó trong một hộp bảo mật đặc biệt nên chúng sẽ không thể truy cập dễ dàng đâu. Nó còn được gắn thiết bị theo dõi nữa. Chúng ta sẽ sớm tìm ra nó thôi, cậu đừng lo.”

“Ít nhất thì cũng may. Nhưng mà cô thật sự mang nó đi một mình sao?”

“Ừm. Vì tiện đường đến phòng thí nghiệm nên tôi mang theo luôn. Rồi mấy gã kỳ lạ này tấn công tôi. Chúng lấy cái hộp và định bắt cóc tôi, nhưng tôi đã may mắn trốn thoát. Gã cuối cùng kia lì thật đấy. Và ngay lúc tôi nghĩ mình tiêu đời rồi, thì Hiro đã xuất hiện như một vị thần và cứu tôi.”

Bác sĩ Shouko càng siết chặt vòng tay hơn. Tôi hẳn đã rất hưởng thụ nếu không phải vì hai cặp mắt như dao găm của Mimi và Elma đang chĩa về phía mình.

“Bác sĩ Shouko, đó chính là chiêu của cậu ta đấy,” Elma nói, đoạn véo má tôi. “Cả hai chúng tôi đều đã dính chưởng một lần rồi.”

“Elma, đừng mà…” Mimi khẽ trách.

Tôi không thích cái kiểu suy diễn này chút nào. Mình thực sự không hề dàn dựng bất kỳ cuộc giải cứu nào trong số này. Việc mình phải cứu ba người phụ nữ khác nhau khỏi ba tình huống hiểm nghèo khác nhau chỉ là một sự trùng hợp kỳ quái mà thôi. Mà khoan, Trung úy Serena có tính là một lần không nhỉ? Mình cũng đã ra tay dọn dẹp trong trận chiến ở Hệ Tarmein đó chứ.

“Ồ, thật vậy sao?” bác sĩ Shouko nghiêng đầu hỏi. Đúng là một kẻ biết cách trêu ngươi!

Mấy viên cảnh sát cũng bắt đầu để ý đến màn kịch của chúng tôi. Tôi không hề thích cái cách họ nheo mắt lại, nhìn tôi chằm chằm. Tôi gần như có thể nghe thấy họ đang thầm chửi rủa mình là một tên ‘normie’ nổi tiếng và mong mình tự bốc cháy đi cho khuất mắt.

“Cho tôi nói một câu được không, tôi hoàn toàn không muốn bất kỳ chuyện nào trong số này xảy ra cả,” tôi phân bua. “Ý tôi là, dù có cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể gây ra được mớ hỗn độn này.”

“Điều đó thì có lẽ đúng,” bác sĩ Shouko thừa nhận.

Có lẽ thế là đủ để cứu vãn thanh danh của mình. Ý tôi là, nếu có ai ở đây đang thu hút rắc rối, thì đó chính là bà bác sĩ này chứ ai. Đầu tiên là vụ cướp biển tấn công, giờ lại đến vụ này?

“Chúng ta nên tìm kiếm dữ liệu của tôi thế nào đây?” tôi hỏi.

“Việc đó có lẽ sẽ do cảnh sát của thuộc địa và các chuyên gia của Tập đoàn Công nghệ Inagawa xử lý,” cô nói. “Inagawa thậm chí có thể sẽ gửi yêu cầu thu hồi đến hiệp hội lính đánh thuê.”

“Để cô biết trước, tôi sẽ không phải là người nhận yêu cầu đó đâu.”

“Họ có lẽ sẽ không gửi nó cho cậu đâu vì đây là xung đột lợi ích. Nếu hộp bảo mật bị mở và dữ liệu của cậu bị rò rỉ, Inagawa sẽ phải trả tiền bồi thường. Chẳng có lý do gì để họ vừa giao việc cho cậu, lại vừa cho cậu cơ hội kiếm lời từ việc cố tình làm hỏng nó cả.”

“Nghe cũng có lý,” tôi nói.

Nói cho cùng, nếu chiếc hộp đó không được thu hồi, mình sẽ được hưởng 30.000.000 Ener. Không thể trách Tập đoàn Công nghệ Inagawa nghi ngờ liệu mình có thật sự toàn tâm toàn ý với công việc này không.

“Tôi đoán là tôi sẽ giao việc đó cho mọi người vậy,” tôi nói. “À, tôi có nên đưa cô về nhà không? Cô đi một mình có ổn không đấy?”

“Ối chà. Cậu định đưa tôi về nhà để giở trò đồi bại gì đó với tôi à?” bác sĩ Shouko châm chọc.

“Tôi lo lắng thật lòng đấy, được chưa?”

“Ha ha, tôi đùa thôi! Nhưng tôi sẽ ổn thôi. Tôi đã nhờ cảnh sát liên lạc với bộ phận an ninh của Inagawa, nên họ sẽ đến đón tôi sớm thôi. Ồ, nhắc Tào Tháo.”

Vài người mặc giáp kín mít tiến đến chỗ cảnh sát, giơ thông tin xác thực trên thiết bị đầu cuối cầm tay của họ ra.

“Tại sao ngay từ đầu cô không để họ đi cùng?”

“Để họ xuất quân cần rất nhiều thủ tục lằng nhằng,” cô nói, “và tốn thời gian nữa. Tuyệt đối không một ai được biết về dữ liệu này, nên tôi đã không nghĩ sẽ có kẻ nào nhắm vào mình.”

“Bác sĩ Shouko…”

Vai cô chùng xuống, và cô thở dài một hơi. “Ừ, tôi biết rồi. Tôi thấy có lỗi lắm.”

Tôi gần như thấy tội nghiệp cho cô ấy. Chắc chắn cấp trên của cô sẽ có vài lời “dạy bảo” cho cô về chuyện này. Hơn nữa, nếu lúc nãy mình không có ở đó, thì chuyện gì đã xảy ra với cô ấy rồi? Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ nhiều về điều đó; mấy người của Tập đoàn Công nghệ Inagawa đã sải bước về phía chúng tôi, cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Thưa bác sĩ, các sếp trên đang nổi trận lôi đình đấy,” một trong số họ nói. Anh ta đội một chiếc mũ bảo hiểm che kín cả khuôn mặt. Giọng nói của anh ta phát ra từ bên trong, nghe như tiếng máy móc rè rè.

“Rồi, rồi, tôi biết. Haizz. Ồ, và Hiro này—cảm ơn cậu lần nữa nhé.”

“Không có gì. Nhưng hãy cẩn thận hơn đấy, dù tôi chắc là cô không cần tôi phải nhắc đâu.”

“Ừ, ừ,” cô nói, rồi rời đi cùng đội vệ sĩ mặc giáp của mình. Cảnh sát cũng áp giải kẻ tấn công đi, chỉ còn lại tôi, Mimi, và Elma.

“Thôi, chúng ta đi nào,” tôi nói, nhưng ngay khi tôi vừa nhấc chân, hai cô gái đã tóm chặt lấy hai tay tôi.

“Anh nghĩ mình đang đi đâu vậy?”

“Tụi em không biết Master Hiro có thể tự mình gây ra những rắc rối gì nữa đâu. Từ giờ tụi em sẽ đi cùng anh.”

“Cậu thậm chí còn không thể đi một mình trong một thuộc địa an toàn thế này,” Elma nói, lắc đầu. “Đúng là một loại tài năng hiếm có đấy.”

“Tôi vô tội, tôi thề!”

Tiếng la hét của tôi không thể làm lay chuyển những trái tim sắt đá của họ. Rốt cuộc, ngày đi một mình của tôi lại không hề đơn độc như tôi đã mong đợi.

Tệ hơn nữa là tôi chẳng bao giờ tìm thấy bất kỳ loại máy chơi game nào. Dường như chúng đã biến mất từ lâu, bị lu mờ hoàn toàn bởi sức mạnh của các thiết bị đầu cuối để bàn và những công nghệ khác. Nếu muốn chơi game, tôi sẽ phải kết nối một tay cầm vào máy tính để bàn.

Kế hoạch vĩ đại của mình tan thành mây khói.