Tôi không đời nào lặp lại sai lầm của ngày hôm trước, thế nên hôm sau, tôi đành ru rú ở lại trên tàu.
Mimi vừa giúp tôi làm quen với ứng dụng đọc sách điện tử yêu thích của cô bé thì có ai đó gõ cửa tàu Krishna.
Bác sĩ Shouko à? Cô ấy đã thoát khỏi núi thư xin lỗi rồi sao?
Tôi nhăn mặt ngay khi nhận ra người trên màn hình holo.
“Cũng lâu rồi nhỉ, Thuyền trưởng hạng bạc Hiro.” Một người phụ nữ chỉn chu với mái tóc vàng óng, mống mắt đỏ, mặc bộ quân phục trắng kèm áo choàng đỏ đang nhếch mép cười với tôi.
Người phụ nữ này xinh đẹp bao nhiêu thì cũng nguy hiểm bấy nhiêu.
Trung úy Serena.
Mặt tôi trắng bệch. Dù tôi có chớp mắt thế nào, hình ảnh cô ta trên màn hình vẫn thật đến cứng đầu.
Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc vơ vội bộ quần áo tươm tất rồi ra đối mặt với cô ta.
“Ồ, chà,” cô ta nói khi tôi mời vào tàu. “Anh có một cái nồi nấu tự động dễ thương thật đấy.”
“À, cảm ơn quý cô,” tôi đáp, cổ họng khô khốc.
Thứ tốt nhất mà tàu Krishna có thể trưng ra làm phòng tiếp khách chính là nhà ăn.
Trung úy Serena ngồi xuống ghế cứ như thể đang ở sảnh lớn của một khách sạn hạng sang nào đó rồi nhấp ngụm trà Mimi vừa mời.
Sau đó Mimi vòng qua ngồi cùng tôi và Elma ở phía đối diện.
“Vậy, ờm… Điều gì mang quý cô đến đây?” tôi thăm dò.
Trung úy Serena mỉm cười, đặt tách trà xuống. Dân lính đánh thuê như chúng tôi thì làm gì có bộ ấm chén nào sang trọng.
“Ha ha. Dĩ nhiên là tôi đến để mời anh rồi,” cô ta nói.
Cả đám chúng tôi nhìn nhau, một ý nghĩ duy nhất đồng thời lóe lên trong đầu: Cô ả này dai như đỉa vậy?
“Tôi là loại phụ nữ không bao giờ để con mồi của mình trốn thoát,” Serena nói như thể đọc được suy nghĩ của chúng tôi.
Nụ cười của cô ta khiến sống lưng tôi lạnh toát. Mimi và Elma choàng tay qua người tôi như thể đang che chắn cho tôi khỏi viên trung úy.
“Chà, rõ ràng là họ không tán thành rồi.”
“Các em, đừng thô lỗ thế chứ,” tôi nói.
Mimi và Elma miễn cưỡng lùi lại. Tôi ngay lập tức thấy nhớ cảm giác ấm áp từ họ, nhưng tôi không thể đối mặt với Serena trong bộ dạng đó.
“Tôi nghĩ mình đã từ chối vài lần rồi, nhưng xin nhắc lại, tôi không có kế hoạch gia nhập Hạm đội Đế Chế,” tôi nói.
“Vâng, tôi biết. Khá là đáng tiếc.” Serena thở dài, nhưng vẻ thất vọng của cô ta rõ ràng là diễn kịch nên tôi chẳng thể coi là thật. “Tôi đã buộc phải từ bỏ mục tiêu đó. Dù sao thì tôi cũng không muốn bị Hiệp hội Lính đánh thuê làm phiền về phương pháp tuyển dụng ép buộc của mình. Tôi thích giữ quan hệ tốt với họ hơn.”
“Xin mời nói tiếp.” Thế thì cất công tới đây làm gì?
“Tôi cho là quý cô không đến đây để phô trương quyền uy cao quý của Đế Chế đâu nhỉ.”
“Ồ, không bao giờ. Nếu tôi làm vậy, anh sẽ trốn sang Liên Bang Belbellum ngay, phải không?”
Tôi im bặt, có lẽ đó đã là câu trả lời đủ.
“Nhân tiện, tôi được thăng chức rồi,” cô ta nói tiếp. “Họ rất ấn tượng với thành tích của tôi trong trận bảo vệ Tarmein Prime. Thấy không, phù hiệu trên quân hàm của tôi cũng đã thay đổi. Giờ anh có thể gọi tôi là Thiếu tá Serena Holz.”
“Chúc mừng nhé,” tôi đáp cụt lủn.
Cô ta gõ nhẹ lên quân hàm, gật đầu đón nhận lời chúc của tôi.
Nhưng chắc chắn cô ta không đến tận đây chỉ để khoe khoang.
“Việc thăng chức của tôi một phần là nhờ nỗ lực của anh trong trận chiến đó đấy, Thuyền trưởng Hiro. Thật là một sự may mắn kỳ lạ khi chúng ta được các dạng sống pha lê trợ giúp, phải không?”
“Tôi cam đoan đó chỉ là may mắn thôi,” tôi nói. “Lúc đó tôi vừa mới lao vào hàng ngũ địch, nên sợ gần chết.”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Cô ta không thể chứng minh mình đã dùng Pha Lê Hát để triệu hồi lũ quái vật đó, đúng không?
“Hì hì, dĩ nhiên rồi,” cô ta nói. “Chỉ là đúng thời điểm thôi. Đừng lo. Tôi không hứng thú đào sâu vào chuyện đó.”
Thiếu tá Serena mỉm cười như muốn nói Anh nợ tôi một lần đấy. Thành thật mà nói, điều đó có vẻ hơi bất công.
Nếu lúc đó tôi không hành động, hạm đội của cô ta đã phải chịu thiệt hại nặng nề.
Chẳng phải cô ta mới là người nợ tôi sao?
“Ha ha. Tôi không hiểu quý cô đang nói gì, nhưng nếu công việc của tôi có giúp được quý cô phần nào, thì tốt quá rồi,” tôi nói.
“Hì hì hì.”
“Ha ha ha…”
Mimi run rẩy trước tràng cười gượng gạo, thiếu tự nhiên của chúng tôi, nhưng tôi quyết không nhượng bộ.
Serena sẽ không dắt mũi mình được nữa đâu. Lần này tôi đã đề phòng rồi.
“Vậy chúng ta vào thẳng vấn đề chính nhé?” tôi gợi chuyện.
“Được thôi,” Serena nói. “Cùng với việc thăng tiến, tôi cũng được giao chỉ huy một lực lượng mới.”
“Cũng xin chúc mừng, chắc vậy?”
“Vâng, cảm ơn anh. Tôi rất hào hứng về việc này. Đế Chế đã chấp thuận yêu cầu của tôi về một đội quân độc lập chỉ chuyên đi săn cướp biển, và tôi được giao nhiệm vụ chỉ huy họ.”
“Khoan, chỉ săn cướp biển thôi sao?”
“Phải. Nói đơn giản thì Hạm đội Đế Chế được chia làm hai bộ phận. Một là phòng thủ, đóng quân tại các thuộc địa và thành trì. Phần còn lại là lực lượng cơ động, chuyên chủ động tìm kiếm kẻ thù và thực hiện các cuộc tấn công.”
“Ra vậy.”
“Hạm đội Đế Chế—phía phòng thủ của chúng tôi—nắm giữ sức mạnh khổng lồ, nhưng chúng tôi thường phải dàn mỏng lực lượng để bao quát lãnh thổ. Vì vậy, việc chủ động săn lùng cướp biển và quái vật không gian là một canh bạc rủi ro, đẩy chúng tôi vào thế bị động. Trong những thời điểm tồi tệ nhất, điều này dẫn đến thương vong và làm suy yếu an ninh quốc gia. Trừ khi có thể lập ra một kế hoạch kín kẽ và yểm trợ bằng hỏa lực, nếu không Hạm đội Đế Chế sẽ trông rất mong manh và dễ bị tấn công.”
“Tôi hiểu được điều đó.”
Cướp biển sẽ ùa đến ngay khi chúng đánh hơi thấy điểm yếu của Hạm đội Đế Chế. Bất kỳ sơ hở nào trong hệ thống phòng thủ cũng có thể lôi kéo kẻ thù ở các hệ thống lân cận đang tìm cơ hội kiếm chác. Điều đó sẽ cản trở mọi hoạt động của hạm đội, cả phòng thủ lẫn tấn công. Nếu tình trạng đó kéo dài, nếu cướp biển và những kẻ khác thực sự tin rằng chúng đã bắt bài được Hạm đội Đế Chế, nó thậm chí có thể kích động một cuộc tấn công vào một trong các thuộc địa.
“Nhưng điều đó không có nghĩa là lực lượng cơ động được tự do di chuyển theo ý muốn. Nó vừa là mũi nhọn tấn công mạnh nhất của Đế Chế, vừa là một thành phần trong hệ thống phòng thủ. Mỗi lần di chuyển đều phải trả giá đắt, vì các quốc gia khác có thể tấn công chúng tôi nếu không cẩn thận.”
“Vậy về cơ bản, quý cô cần thêm lực lượng cơ động,” tôi nói. “Hiện tại, lính đánh thuê đang bù đắp vào phần thiếu hụt đó.”
“Chính xác,” cô ta nói. “Mục tiêu của đội săn cướp biển mới của tôi là tự mình chiến đấu với cướp biển không gian thay vì phụ thuộc vào lính đánh thuê.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng điều này vẫn không giải thích tại sao quý cô phải cất công đến tận đây để nói chuyện với tôi.”
Lực lượng cơ động của cô ta nghe có vẻ hay ho đấy, nhưng nó cũng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với lính đánh thuê địa phương, những người có lẽ sẽ phải đi nơi khác để săn tiền thưởng. Bất cứ nơi nào Serena đến sẽ là nơi khó kiếm ăn cho dân đánh thuê. Tuy nhiên, tôi vẫn không hiểu tại sao cô ta lại phải đến tận đây để đích thân thông báo cho tôi tin này.
“À, tôi ở đây để tuyển dụng anh,” Serena nói.
Mắt tôi nheo lại. Mình từ chối cô ta chưa đủ hay sao?
“Sự từ chối thẳng thừng của anh chỉ khiến tôi thêm—ặc! Quên những gì tôi vừa nói đi,” Serena nói. “Dù sao thì, tôi có một yêu cầu cho anh. Đây là việc mà chỉ một thợ săn cướp biển chuyên nghiệp mới có thể giúp tôi.”
“Một yêu cầu sao? Chi tiết thế nào?” Cô ta có thể đưa ra yêu cầu thông qua hiệp hội, nhưng việc này nghe có vẻ mờ ám hơn nhiều so với các kênh chính thức.
“Hạm đội Đế Chế có chuyên môn về các trận chiến quy ước,” Serena nói, “nhưng chúng tôi thiếu kinh nghiệm và kiến thức khi nói đến lối đánh du kích có thể được dùng để chống lại tàu cướp biển.”
“Phải, cũng dễ hiểu,” tôi nói.
Một đội quân đế chế to lớn, ì ạch sẽ khó mà bắt được các nhóm cướp biển không gian nhỏ và cơ động, những kẻ có thể đơn giản là bỏ chạy và ẩn nấp ngay khi Serena xuất hiện.
“Vì vậy, chúng tôi muốn một chuyên gia như anh dạy cho chúng tôi những kỹ năng cần thiết để tiêu diệt cướp biển.”
“Hiểu rồi.”
“Và?” Thiếu tá Serena nhìn tôi đầy mong đợi.
“Tôi xin trân trọng từ chối.”
Gương mặt cô ta đông cứng lại quanh một nụ cười căng thẳng. “T-tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Thì tôi không bắt buộc phải chấp nhận. Sao quý cô không đến Hiệp hội Lính đánh thuê và nhờ họ dạy cho? Họ có thể cử cho quý cô một giáo viên giỏi hơn nhiều so với một gã không có nền tảng quân sự như tôi.”
Và nó cũng nghe có vẻ phiền phức chết tiệt, dù mình không thể nói thẳng với cô ta điều đó.
Serena chưa đề cập gì đến tiền công, nhưng tôi có thể hình dung rằng chúng tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và nhanh hơn bằng cách tự mình đi săn cướp biển. Tôi cũng không biết lớp huấn luyện này sẽ kéo dài bao lâu. Càng kéo dài, nó càng làm tài khoản ngân hàng của tôi hao hụt.
“Tôi muốn học tất cả những gì anh có thể dạy.”
“Không hứng thú.”
“Sao anh lại cứng đầu thế?” Thiếu tá Serena phồng má một cách đáng yêu.
Chà, phụ nữ đẹp làm mặt gì cũng vẫn xinh, nhỉ?
Tôi không thể giải thích rằng mình đang ngoan cố vì thấy cô ta phiền phức, nên tôi tìm một lý do khác nghe có vẻ xuôi tai hơn. Dù sao thì cô ta cũng là quý tộc đế chế. Cô ta có thể kiện tôi tội phỉ báng nếu tôi ăn nói không cẩn thận.
Vì vậy, tôi nói, “Vì tôi không cho rằng mình sẽ được trả công tương xứng với thời gian bỏ ra. Thật sự, tại sao quý cô lại cứ nhắm vào tôi thế?”
“Tôi thích cách suy nghĩ và sự sẵn lòng thể hiện bản thân của anh,” Serena nói một cách thẳng thừng. “Trong số tất cả các lính đánh thuê chúng tôi chỉ huy, anh là người duy nhất đề xuất chiến lược độc lập của riêng mình. Thoạt nhìn thì có vẻ liều lĩnh, nhưng anh đã làm được—anh đã thoát ra, và giành chiến thắng.”
Cô ta đang khen mình sao? Sao nghe sởn gai ốc thế này?
“Và cả cuộc tấn công của dạng sống pha lê nữa,” cô ta tiếp tục. “Anh đã dùng một viên Pha Lê Hát, đúng không? Xin lỗi, anh không cần trả lời. Dù sao thì tôi cũng không có bằng chứng. Tôi tin rằng một người đàn ông sẵn sàng sử dụng một chiến lược táo bạo, tàn nhẫn như vậy mà không do dự sẽ có thể dạy chúng tôi cách tốt nhất để tiêu diệt lũ cặn bã cướp biển. Đó là lý do tại sao tôi lại nhắm vào anh. Thật ra, tôi rất muốn có anh làm cấp dưới, nhưng tôi đoán là anh không hứng thú, phải không?”
“Không. Không hứng thú.” Đây là lần thứ hai trong ngày tôi từ chối cô ta. Cô ta đúng là không dễ bỏ cuộc.
“Tôi sẽ từ bỏ chuyện đó, nhưng đổi lại, tôi muốn anh giúp tôi. Nếu phần thưởng của quân đội không đủ, tôi sẵn sàng tự mình trả công cho anh. Dù sao thì, tôi là con gái của một hầu tước và là một sĩ quan thực địa của Hạm đội Đế Chế. Có tôi làm chỗ dựa sẽ rất hữu ích, anh không nghĩ vậy sao?”
Cô ta nhấn mạnh câu nói này bằng một nụ cười gian xảo.
Tôi liếc nhìn Mimi, nhưng cô bé chỉ nhún vai. Elma nghiêng người lại gần và thì thầm, “Tôi nghĩ sẽ rắc rối hơn nếu cậu từ chối cô ta sau từng ấy chuyện.”
Tôi vẫn không thích, nhưng có lẽ Elma đã đúng. Lần này Serena đã lặn lội đến tận đây để đích thân truyền đạt thông điệp. Đó là một nỗ lực lớn chỉ để nhận lại một lời từ chối.
“Được thôi, nhưng quý cô nợ tôi đấy.” Tôi thở dài. “Nhớ gửi hợp đồng qua hiệp hội nhé? Tôi nghĩ họ có hệ thống cho phép yêu cầu đích danh tôi. Giờ thì, phần thưởng là gì?”
“Anh sẽ nhận lương cấp thiếu úy trong khoảng thời gian… cứ cho là ba mươi ngày. Cấp trên duy nhất của anh trong đội sẽ là tôi.”
“Tôi không muốn hạm đội cố gắng đồng hóa tôi hay gì cả. Dù thế nào đi nữa, tôi sẽ nghỉ làm đúng giờ quy định. Quý cô có mười giờ một ngày, không hơn một phút nào.”
“Chậc… Được thôi.”
“Ngoài ra,” tôi tiếp tục, “tất cả kiến thức của tôi đều đặc thù cho công việc lính đánh thuê—tức là chỉ săn tàu cướp biển một mình. Tôi dự định sẽ cố gắng hết sức với công việc này, nhưng tôi không thể đảm bảo sẽ giúp quý cô trở thành một chỉ huy đội xuất sắc.”
“Dĩ nhiên. Tôi hiểu được điều đó. Chúng tôi cần phải tiêu hóa những lời dạy của anh và vận dụng chúng thật tốt. Các thuyền trưởng của chúng tôi rất xuất sắc, nên anh không cần phải lo.”
Nụ cười của Thiếu tá Serena trở nên ngọt ngào hơn. Có vẻ tâm trạng của cô ta đang cải thiện khi tôi nhượng bộ trong cuộc đàm phán.
“Vậy một lần nữa, tiền công,” tôi thúc giục. “Elma, mức giá hợp lý là bao nhiêu?”
“Khó nói lắm. Lính đánh thuê thường không được yêu cầu dạy cho quân đội, nên tôi không có tiền lệ để tham khảo. Nhưng nếu đây là một yêu cầu vệ sĩ trong một số ngày nhất định, nó sẽ vào khoảng ba mươi đến năm mươi nghìn.”
“Công việc này không gây nguy hiểm đến tính mạng của anh, vậy chẳng phải anh nên mong đợi ít hơn một chút sao?” Serena hỏi. “Hơn nữa, phần thưởng đó còn đi kèm phụ phí, vì nó dành cho các nhóm tàu có thể thực hiện nhiệm vụ vệ sĩ.”
Đúng là một kẻ sắc sảo. Lẽ ra mình nên nghiên cứu trước.
“Nhưng Hiro có thể kiếm 200,000 Ener mỗi ngày chỉ bằng việc săn cướp biển,” Elma phản bác. “Chấp nhận mức thù lao chưa bằng một phần tư con số đó thì thật ngu ngốc. Chúng tôi là lính đánh thuê, không phải tổ chức từ thiện. Không có lợi, không làm việc. Quý cô phải biết điều đó chứ.”
Thực ra chúng tôi không kiếm được 200,000 Ener mỗi ngày, và chúng tôi nghỉ khá thường xuyên. Tuy nhiên, Elma đã đúng. Nhận công việc này sẽ cắt đứt chúng tôi khỏi những hợp đồng béo bở hơn trong một tháng.
Serena làu bàu một tiếng bực bội trước sự mặc cả của chúng tôi. “40,000 Ener một ngày thì sao?”
“Chúng tôi không ra khỏi giường với giá dưới 60,000 Ener,” Elma tuyên bố.
“Sao chúng ta không chọn mức giữa nhỉ? 50,000.” Serena khoanh tay. Đây có lẽ là lời đề nghị cuối cùng của cô ta.
Elma liếc nhìn tôi. Tôi nhún vai, để cô quyết định.
“Được, vậy đi,” Elma nói. “Hiro, cậu có gì muốn bổ sung không?”
“Tôi không thể lên kế hoạch chiến lược nào mà không biết khả năng của tàu họ, vì vậy tôi sẽ cần bản thiết kế tàu và thông số vũ khí trước. Tôi cũng muốn kiểm tra các phi công của quý cô trong trình mô phỏng.”
“Tôi sẽ cung cấp cho anh nhiều nhất có thể trong phạm vi công khai,” Serena nói. “Đối với các trình mô phỏng, tôi có thể gửi trước dữ liệu tàu của kẻ địch cho Hiệp hội Lính đánh thuê.”
“Nghe có vẻ như chúng ta đã thỏa thuận xong,” Elma nói. “Hãy gửi tất cả chi tiết thông qua Hiệp hội Lính đánh thuê.”
Elma trông khá đắc ý, nhưng tôi lại có một cảm giác buồn nôn lởn vởn trong dạ dày.
Với việc này, chúng tôi đã trở thành thuộc hạ của Serena.
“Giờ khi đã nói xong chuyện công việc… Tôi có thể hỏi quý cô vài điều trong lúc quý cô ở đây không?”
Serena do dự. “Miễn là tôi có thể trả lời.”
“Tuyệt vời. Cũng không phải chuyện gì to tát—hoặc tôi đoán là có.” Tôi nói lắp bắp. “Chỉ là nó hơi làm tôi bận tâm. Quý cô có nhớ con tàu lính đánh thuê đã đâm vào Hạm đội Đế Chế trong cuộc trấn áp cướp biển ở Tarmein Prime không?”
“Có, tôi nhớ,” Serena nói. “Tôi đã cảnh báo họ không buộc tội phi công về vụ việc đó, nhưng do một số sai sót, họ đã áp lên cô ấy một thời hạn trả nợ bất khả thi. Tôi tin rằng Elma chính là phi công của con tàu đó, phải không?”
“Tuyệt, quý cô biết. Thế thì nhanh hơn. Tôi muốn hỏi, chỉ để chắc chắn: Có sai sót nào trong việc tính toán tiền bồi thường không?”
“Không có gì cả,” Serena nói. “Tôi đã tự mình kiểm tra lại các con số ba lần. Có vấn đề với thời hạn, như tôi đã nói, nhưng chỉ vậy thôi. Bây giờ tôi không thể hủy bỏ món nợ, và cũng không thể trả lại nó, nên đừng hỏi, nếu anh đang định nói đến chuyện đó. Tôi sẽ xin lỗi về vấn đề này, nhưng những người chịu trách nhiệm đã bị sa thải. Thật ra, đó là cách họ quấy rối tôi, nên tôi phải biết ơn anh vì đã cho tôi cơ hội để xử lý họ.”
“Quý cô chẳng có vẻ gì là hối lỗi khi suýt nữa đã khiến cô ấy phải ngồi tù và còn hơn thế nữa.”
“À, vâng. Tôi không có lỗi trong chuyện đã xảy ra. Chính sai lầm của cô ấy đã suýt phá hủy một chiến hạm của đế chế. Tôi phải cho anh biết rằng người ta thường bị xét xử tội trọng trong những trường hợp như vậy. Dù sao thì, sai lầm của cô ấy đã suýt gây ra sự phá hủy của một con tàu và làm bị thương nặng nhiều binh lính của chúng tôi.”
“Hmm… Cũng công bằng.” Có lẽ chỉ mang nợ là trường hợp tốt nhất cho chúng tôi rồi.
“Tôi chỉ có thể xin lỗi về bản chất của thời hạn, nhưng những điều đó được quyết định theo ý của hạm đội. Các trường hợp thông thường kéo dài từ vài tháng đến một năm, nhưng không phải là tuyệt đối. Trong những trường hợp nghiêm trọng nhất, hạm đội sẽ đặt ra thời hạn ngắn hơn, chẳng hạn như cái mà anh đã đối phó. Đó là quyết định theo từng trường hợp, và tôi đã thúc giục họ khoan dung, nhưng họ đã phớt lờ. Tuy nhiên, anh có thể nói rằng tôi đã thể hiện thiện chí của mình bằng cách sa thải những kẻ có lỗi trong toàn bộ sự việc.”
Hmm. Tôi vẫn không thích, nhưng có lẽ đây là điều bình thường trong một xã hội nơi quý tộc và quân đội nắm giữ mọi quyền lực.
“Hiro, không sao đâu. Chúng ta đều biết tôi đã phạm sai lầm và, ý tôi là… tôi không phiền khi mọi chuyện kết thúc bằng việc chúng ta làm việc cùng nhau.”
Elma cười nhẹ, kéo tay tôi. Hmm… Nếu cô ấy đã nói vậy, thì tôi đoán không có lý do gì để tranh cãi với Serena về chuyện đó.
“Ha ha! Thuyền trưởng Hiro, anh đúng là một người chu đáo đấy,” Thiếu tá Serena nói. “Nhân tiện, tôi có tin tốt cho anh đây.” Cô ta toe toét cười và điều đó làm dạ dày tôi quặn lại. “Một khi anh hoàn thành yêu cầu này, tôi muốn đề nghị cho anh một vị trí làm lính đánh thuê hợp đồng của riêng tôi.”
Tôi chớp mắt nhìn viên thiếu tá, miệng há hốc.
“Trời đất,” Serena nói. “Đây là lần đầu tiên có người nhìn tôi với vẻ mặt ghê tởm như vậy.”
Trông mình khó coi đến thế sao? Serena có vẻ như đang cố không nhăn mặt, nhưng cô ta có thể trách tôi được không? Lời đề nghị của cô ta nghe chẳng khác gì một bản án tù.
“Tôi cũng nên hỏi luôn. Tôi được lợi gì trong chuyện này?”
“Tôi đánh giá cao câu hỏi thẳng thắn này,” cô ta nói. “Đầu tiên, bằng cách trở thành lính đánh thuê hợp đồng của tôi, anh sẽ thấy rất khó gặp rắc rối với quý tộc đế chế hoặc quân đội. Dù sao thì, tôi vừa là một thiếu tá vừa là con gái của Hầu tước Holz. Bất cứ ai muốn làm phiền lính đánh thuê của tôi sẽ phải thông qua tôi.”
“Hửm. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là bất cứ ai không thích quý cô cũng sẽ ghét tôi, phải không?”
“Không phải là không thể, nhưng tôi nghi ngờ có ai như vậy tồn tại,” Serena nói. “Nếu anh gặp bất kỳ rắc rối nào, cứ cho tôi biết và tôi sẽ giải quyết trong khả năng của mình.”
“Trong khả năng của quý cô, hả?”
“Vâng. Có vấn đề gì sao?”
“Không. Giờ hãy nói về những mặt trái đi.” Lần đầu tiên trong cuộc đàm phán kỳ lạ này, tôi ngả người ra ghế và thư giãn.
Nếu cô ta đã đưa ra loại yêu cầu này, thì không cần phải tiếp tục nịnh bợ nữa.
Cô ta đáp lại nụ cười của tôi. Chúng ta chỉ là hai người bạn đang mỉm cười, thế thôi. Mimi, mặt khác, run rẩy bên cạnh tôi.
“Mặt trái ư? Ý anh là gì?” Serena hỏi, giả vờ ngây thơ.
“Ha ha ha, đùa vui thật. Nghiêm túc đấy, tôi không ở đây để làm con rối của quý cô. Quý cô đã nợ tôi rồi, nên tôi sẽ không tiếp tục giúp đỡ trước khi quý cô trả ơn tôi.”
“Ồ? Nhưng việc biến anh thành lính đánh thuê của tôi sẽ là trả ơn anh, không phải sao?”
“Đó là cách quý cô đang cố quyến rũ tôi bây giờ à? Thật táo bạo khi nói rằng quý cô sẽ trả ơn tôi bằng cách ký hợp đồng với tôi. Là một quý tộc và một quân nhân, quý cô đã nhượng bộ chúng tôi, và tôi đã đáp lại tương xứng. Chỉ thế thôi. Như Elma đã nói trước đó, phần thưởng này là quá thấp đối với chúng tôi. Bình thường, tôi thậm chí sẽ không nghe quý cô nói. Quý cô vẫn nợ tôi.”
Serena rên rỉ, nhưng tôi lờ đi.
“Nếu tôi gặp rắc rối với quý tộc hoặc quân đội, tôi có thể bỏ trốn nếu cần. Được bảo vệ khỏi những thứ đó chẳng phải là lợi ích lớn lao gì. Quý cô nói quý cô không có kẻ thù, nhưng tôi không tin. Bất cứ ai không ưa quý cô hoặc cha của quý cô sẽ bám lấy tôi. Bên cạnh đó, chỉ cần là lính đánh thuê hợp đồng của quý cô đã giới hạn những gì tôi có thể làm, phải không? Đến lúc đó, có quá nhiều mặt trái. Như quý cô biết, phương pháp của tôi khá độc đáo. Tôi cho rằng điều đó sẽ không ổn nếu tôi làm việc cho quý cô. Ngay khi tôi vượt quá giới hạn, quý cô có thể cắt hợp đồng, và tôi sẽ bị bỏ rơi. Với tôi, đây không phải là một thỏa thuận có lợi cho lắm. Có phản bác gì không?”
Mặt Serena đỏ bừng, môi mím thành một đường mỏng. Cô ta giận à?
Xin lỗi, tôi chỉ có cả một đống tức giận dồn nén.
Sau tất cả những tin nhắn rác phiền phức đó, cô đến đây và ném cái yêu cầu tồi tệ này vào mặt tôi. Thử nghĩ xem tôi cảm thấy thế nào đi!
“N-này, Hiro,” Elma nói. “Đó chỉ là—”
“Anh là người đầu tiên nói chuyện với con gái của Hầu tước Holz một cách ngu ngốc như vậy.”
Thiếu tá Serena bật cười khinh bỉ, nhưng đôi má nóng bừng của cô ta vẫn còn vương sắc đỏ. “Nhưng được thôi. Tôi sẽ tha thứ cho anh, vì anh cũng có lý. Đôi khi, cố gắng quá sức để có được thứ gì đó sẽ chỉ dẫn đến việc hủy hoại nó. Dù sao thì, một con mèo cưng dễ thương không thể bì được với sức mạnh của một con mèo hoang.”
“Cô gọi ai là mèo hoang đấy?”
“Người ta không cần vòng cổ để thuần hóa một con vật cưng miễn là họ có thức ăn. Vòng cổ có thể đợi sau khi tôi đã thuần hóa anh bằng đồ ăn vặt.”
“Cô đang định đeo vòng cổ cho tôi theo đúng nghĩa đen à?”
“Đúng vậy. Như tôi đã nói, tôi không để con mồi của mình trốn thoát.” Cô ta dùng ngón tay vuốt qua môi mình.
Tôi không thể biết được ánh mắt đói khát đó là giận dữ hay kích thích, nhưng cả hai đều khiến tôi kinh hãi.
Mimi và Elma choàng tay qua người tôi trong tình đoàn kết.
Serena chỉ mỉm cười. “Hôm nay, tôi sẽ hài lòng với việc anh đã chấp nhận yêu cầu. Tôi sẽ gửi nó đến Hiệp hội Lính đánh thuê, vì vậy hãy chắc chắn chấp nhận nó một cách chính thức. Tôi cũng sẽ cung cấp cho họ dữ liệu cần thiết.”
“Chắc rồi. Tôi sẽ giữ lời ăn tiếng nói khi làm việc, nhưng hãy thứ lỗi nếu tôi có hơi căng thẳng.”
“Ồ, không vấn đề gì. Anh hoàn toàn tự do nói chuyện theo ý mình trong một không gian riêng tư.”
“Ha ha ha, hiểu rồi.” Khoan đã. Không gian riêng tư?!
★
“Tôi không thể tin được là cậu đã nói chuyện với cô ta như vậy. Tôi đã sợ chết khiếp!” Elma nói với tôi.
Chúng tôi nán lại nhà ăn sau khi Serena rời đi để ăn trưa. Elma đang gắp món salad gà xé phay với mì kiểu Nhật. Tôi thì có một chiếc hamburger, khoai tây chiên và một ly sữa lắc. Ly sữa lắc có mùi hơi lạ, nhưng vẫn ngon hơn nhiều so với thứ dưới thuộc địa.
“Nếu chỉ vậy mà đã đủ để khiến cô ta nổi điên và hủy bỏ mọi thứ, thì dù sao nó cũng sẽ không thành công,” tôi lý luận. “Thực tế, cách cô ta mỉm cười và tha thứ cho tôi cho thấy cô ta nghiêm túc về việc này. Chúng ta không muốn bị gài bẫy vì bất cẩn, vì vậy tốt nhất là tránh các lời hứa miệng.”
“Em không thích cô ta. Cô ta nguy hiểm,” Mimi nói, chọc vào món omurice đẫm sốt cà chua của mình.
Thôi nào, Mimi. Cô ta nóng bỏng và có bộ ngực khủng, nhưng anh sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy của cô ta đâu. Anh không phải loại người đó. Đừng lo cho anh.
“Dù sao thì, hai em sẽ phải huấn luyện một thời gian,” tôi nói. “Vì anh sẽ bận rộn với yêu cầu này, anh nghĩ em sẽ tiếp tục học về vận hành viên, Mimi. Elma, tôi hy vọng cô sẽ giúp Mimi trong tháng đó.”
“Chắc rồi,” Elma nói. “Tôi cũng không có nhiều việc khác để làm. Không phải ngày nào cũng thú vị, ngay cả đối với một lính đánh thuê. Nhưng Hiro, cậu phải đảm bảo mình cũng luyện tập để kỹ năng không bị mai một, được chứ?”
“Tôi sẽ cố hết sức. Tôi đã nghĩ về nó rồi.”
Nếu tôi chỉ giảng bài trên bảng trắng, tôi sẽ chẳng khác gì một nhà lý luận suông. Không, chúng tôi sẽ cần các trận chiến giả và mô phỏng để thực sự có tiến bộ.
“Nhưng này, nếu tôi đã nhận công việc này, thì tôi sẽ làm nó một cách nghiêm túc,” tôi nói. “Bên cạnh đó, nó không có nguy hiểm, và tôi còn được một thiếu tá mang nợ mình. Chúng ta cũng có một chút tiền mặt để làm ngọt thêm thỏa thuận. Trong khi đó, Mimi có thể tiếp tục học. Nghe tuyệt vời đối với tôi!”
“Master Hiro?” Mimi nói, ngước nhìn từ dưới hàng mi.
“Sao em?”
“Anh hãy cẩn thận nhé?”
“Chắc chắn rồi.” Mimi đặc biệt cảnh giác với Serena, hay cô bé không tin tưởng mình? Hy vọng là vế đầu.
Làm ơn hãy nói đó là vế đầu đi.
“Đừng để con gái của hầu tước đó biến cậu thành con chó của cô ta,” Elma nói thẳng thừng.
“Cô không tin tôi chút nào!”
“Chuyện đó đã xảy ra một lần rồi!”
Ui da. “Tôi không có gì để phản bác.”
Tôi đã dành phần còn lại của ngày để cố gắng hàn gắn tâm trạng tồi tệ của Mimi và Elma, nhốt chúng tôi trong tàu Krishna cho một ngày ấm cúng, lười biếng. Chúng tôi phải tận hưởng khi còn có thể. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ phải dành cả ngày xa họ và phục vụ cho Serena.
★
Mimi và Elma nhanh chóng nhập vai tạm thời của mình, dành thời gian để huấn luyện và học hỏi ngay cả trước khi tôi rời tàu.
Còn về phần tôi…
“Ặc. Quý tộc đúng là điên rồ,” tôi rên rỉ.
Elma đã đề nghị (đọc là: ép buộc) tôi xem một bộ phim tài liệu tổng hợp về các vấn đề và trò hề liên quan đến quý tộc trong Đế Chế Grakkan. Theo lời của cô ấy: “Thái độ của cậu với giới quý tộc làm tôi sợ chết khiếp. Cậu mà không cẩn thận là cả đám bị lôi ra tòa vì tội phỉ báng đấy. Học cách ăn nói với họ đi!”
Ban đầu tôi thấy phiền phức, nhưng càng xem lâu, tôi càng kinh hoàng. Rõ ràng, quý tộc thực sự có thể giết thường dân mà không phải chịu hậu quả nào miễn là họ đưa ra được một lý do dù là mỏng manh nhất. Và ý tôi là rất mỏng manh. Những thứ như “họ là một kẻ xấu,” “họ xúc phạm tôi,” và “tôi làm điều đó để trả thù cho Đế Chế Grakkan.” Tệ hơn nữa, các quý tộc khác lại đóng vai trò thẩm phán và bồi thẩm đoàn trong những vụ án như vậy. Quý tộc phụ trách lãnh thổ nơi xảy ra án mạng sẽ là người thực thi công lý—và họ gần như luôn đứng về phía đồng loại quý tộc của mình.
Chính quyền đế chế cũng có một số quyền lực đối với các quý tộc. Họ cũng có thể quyết định đã đến lúc “trả thù cho Đế Chế Grakkan,” và công dân là một tài sản quan trọng đối với hoàng đế. Thêm vào đó, quý tộc đế chế vẫn coi trọng danh tiếng và danh dự. Lạm dụng quyền lực quá nhiều không phải là một hình ảnh tốt cho bất kỳ ai và thậm chí có thể khiến họ bị các quý tộc khác xa lánh.
Tất cả những điều đó đối với tôi là một sự cân bằng khá mong manh để duy trì. Chỉ một chút tham nhũng cũng có thể làm sụp đổ tất cả, và vì nó rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn, họ hẳn đã làm đúng điều gì đó.
“Quý tộc thật điên rồ,” tôi nói với Elma, chắc chắn (không) làm cô ấy kinh ngạc với vốn từ vựng phong phú của mình.
Elma chỉ thở dài, như thể muốn nói Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà.
“Phải, họ điên rồ thật,” Elma lẩm bẩm. “Cậu cần lựa lời hơn.”
“Tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn lần sau. Mặc dù hơi muộn cho Serena rồi, phải không?”
“Có thể là vậy, nhưng tốt nhất là nên cẩn thận. Nếu ai có một thanh kiếm bên hông, họ có lẽ là quý tộc. Hãy để mắt đến điều đó.”
“Hiểu rồi.” Thanh kiếm rõ ràng là biểu tượng cho danh dự của họ hay gì đó. Có lẽ nó giống như thanh katana của một samurai.
“Hầu hết quý tộc của Đế Chế Grakkan là những người tử tế, nên cậu không cần phải lo lắng quá… nhưng một số trong số họ là những kẻ ngốc hoàn toàn. Điều tốt nhất cậu có thể làm là tránh tương tác với họ. Mặc dù họ có lẽ sẽ không đến gần một lính đánh thuê trừ khi họ có việc gì đó với cậu.”
“Thật sao?” Tôi nhướng mày.
“Không giống như người bình thường, lính đánh thuê đi lại với súng laser, hầu hết chúng tôi đều biết chiến đấu, và chúng tôi có những con tàu chứa đầy vũ khí. Nếu quý tộc gây rắc rối với chúng tôi, nó có thể dễ dàng phản tác dụng. Nếu một quý tộc cố gắng chém cậu, chỉ cần bắn hắn bằng súng của cậu. Trong trường hợp xấu nhất, cậu lên tàu và không chiến. Chúng tôi sợ quý tộc, nhưng họ cũng sợ chúng tôi.”
“Hả. Tôi hiểu rồi. Sẽ là một câu chuyện khác nếu chúng tôi là những động vật ăn cỏ không có khả năng tự vệ, nhưng cậu sẽ không muốn dồn một con sói đói vào chân tường.”
“Ví dụ lạ lùng, nhưng cũng gần đúng? Như tôi đã nói trước đây, cậu không thể thô lỗ với quý tộc.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Dù sao thì tôi cũng không muốn chết.”
Tôi chắc chắn không muốn kết thúc ở đầu lưỡi kiếm của họ.
“Lẽ ra tôi nên nhận ra điều này sớm hơn.” Elma lắc đầu. “Mất trí nhớ hay người đến từ thế giới khác, rõ ràng là cậu sẽ thiếu kiến thức thông thường. Lẽ ra tôi nên bắt đầu dạy cậu kiến thức thông thường và các quy tắc xã hội sớm hơn.”
“Tôi biết cô không có ý thô lỗ, nhưng nghe có vẻ ác ý.” Làm sao tôi biết được kiến thức thông thường chứ?! Thứ này không có trong Stella Online! “Thật sự, kiến thức thông thường của thế giới này có vẻ kỳ quái theo quan điểm của tôi. Tại sao lại rõ ràng là một gã đàn ông phải ngủ với các cô gái trên tàu của mình? Đây là cái gì, một trò chơi khiêu dâm à?”
“Du hành giữa các vì sao giờ đã nhanh hơn nhờ chức năng siêu không gian, nhưng rất lâu trước đây, nó thường mất một hoặc hai tháng. Lính đánh thuê chủ yếu là những người đàn ông ồn ào, vì vậy việc đưa một người phụ nữ lên tàu của cậu trong một hoặc hai tháng… Cậu không nghĩ rằng có điều gì đó không ổn sao?”
“Phải, đúng vậy, tôi đoán thế.” Tất cả thời gian đó bị mắc kẹt cùng nhau trong không gian chật hẹp—chuyện gì đó chắc chắn sẽ xảy ra. Nếu một người đàn ông không hành động trong tình huống đó, người ta sẽ nghi ngờ về giới tính của anh ta… hoặc sự nam tính của anh ta.
“Vậy đó,” Elma nói với một cái gật đầu. “Khi một cô gái lên tàu của một gã đàn ông, hầu hết mọi người đều cho rằng cô ấy đã sẵn sàng và đồng thuận. Chuyện này đã thành lệ rồi.”
“Tôi hiểu rồi. Chà, tôi sẽ cố gắng hết sức để tiếp thu những thứ này trong tương lai.”
“Cậu làm vậy đi. Tin tôi đi, nỗ lực sẽ không vô ích đâu.”
Sẽ không dễ dàng để thay đổi khuynh hướng tự nhiên của tôi ở tuổi này, nhưng tôi phải học các quy tắc xã hội ở đây nếu muốn sống sót.
Tuy nhiên… Elma, ít nhất cô có thể tìm thứ gì đó khác ngoài sách dành cho trẻ em để dạy tôi không?
★
Tôi đã có một tuần học tập hiệu quả, và trong suốt thời gian đó, không ai trong chúng tôi bị bất kỳ tác dụng phụ nào từ vắc-xin.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghe tin gì từ Tập đoàn Công nghệ Inagawa. Chuyện gì đã xảy ra với dữ liệu di truyền của tôi? À, sao cũng được. Không đáng để hoảng sợ và làm phiền họ về chuyện đó.
Được rồi, tôi nói khoảng một tuần, nhưng tôi thực sự chỉ học trong hai ngày đầu tiên. Sau đó, tôi nghiền ngẫm thông tin mà Serena đã gửi cho tôi về đội của cô ta. Nó cho phép tôi thiết lập các mô phỏng tại Hiệp hội Lính đánh thuê và chạy chúng bằng dữ liệu của tàu Krishna.
Hôm nay, cuối cùng cũng đã đến lúc vận dụng tất cả sự chuẩn bị đó.
“Tôi là Thuyền trưởng Hiro, và tôi sẽ cố vấn cho các bạn trong vài tuần tới,” tôi tuyên bố. “Bắt đầu làm việc thôi.”
Tôi đứng cạnh Thiếu tá Serena trên đài chỉ huy của soái hạm và nói chuyện với các tân binh của cô ta. Một số ngồi trong phòng họp cùng chúng tôi, trong khi những người khác tham gia qua hội nghị truyền hình.
“Tôi nghe nói đội này được thành lập để biến mọi tên cướp biển từ sâu bọ không gian thành mảnh vụn không gian. Tôi là một lính đánh thuê, vì vậy đây là chuyên môn của tôi. Đó là lý do tại sao cô ấy đã mời tôi làm cố vấn cho các bạn.”
Tôi tiếp tục, “Tôi sẽ dạy các bạn tất cả cách săn lùng chúng, lừa chúng và truy đuổi chúng. Các bạn sẽ tiếp thu thông tin đó và áp dụng nó thông qua các mô phỏng. Tôi không nghĩ rằng các bạn sẽ có thể học trực tiếp các phương pháp của tôi, vì tôi là một lính đánh thuê, nhưng các khái niệm vẫn có thể áp dụng được. Miễn là chúng ta tôn trọng nhau như những người đồng đội chống cướp biển, chúng ta sẽ vượt qua được điều này.”
Tôi dừng lại, và dàn học viên của tôi vỗ tay. Cảm ơn vì sự thương hại của các bạn. Tôi sẽ cố gắng hết sức.
“Bất cứ khi nào bạn muốn làm điều gì đó, bạn phải học những điều cơ bản. Hãy bắt đầu bằng việc xác định cướp biển không gian là gì.”
Dữ liệu về tàu cướp biển lấp đầy màn hình ba chiều bên cạnh tôi. “Lũ cướp biển thường hoạt động theo nhóm từ ba đến năm tàu. Số lượng là yếu tố quan trọng, vì chúng cần đủ tàu để hình thành thế gọng kìm với con mồi. Chúng thường sử dụng vũ khí quang học, tên lửa tầm nhiệt và pháo đa nòng. Tất cả đều là vũ khí công suất thấp Cấp I đến Cấp II, nhưng chúng thích nhồi nhét mọi thứ vào các khe cắm vũ khí, vì vậy chúng có thể gây ra sức sát thương đáng kể. Một vài tàu sẽ bao vây bạn trong khi những chiếc được tăng cường sẽ cố gắng làm cạn kiệt lá chắn và bắt giữ bạn. Đó là kế hoạch tấn công thông thường của chúng.”
Những người đàn ông và phụ nữ trong lớp gật đầu theo. Đây không phải là những bí mật quốc gia mà tôi đang tiết lộ. Bất cứ ai từng chạm trán với cướp biển không gian đều biết những điều này.
“Tiếp theo, chúng thường sử dụng các tàu tư nhân mà chúng đã chiếm được và sửa đổi lại. Do đó, chúng có tính cơ động thấp hơn. Hầu hết các tùy chỉnh đều hướng tới việc bổ sung vũ khí và động cơ đẩy, có nghĩa là chúng thiếu giáp và lá chắn. Chúng được chế tạo để ưu tiên tốc độ trước hết. Một cuộc tấn công càng kéo dài, khả năng tàu của đế chế hoặc lính đánh thuê tìm thấy chúng càng cao. Chúng bổ sung đủ sức mạnh để trấn áp các tàu tư nhân, nhưng sau đó trọng tâm là tẩu thoát. Nếu con mồi của chúng phản kháng hoặc chúng bị cuốn vào một cuộc tấn công, chúng sẽ trở thành mục tiêu dễ dàng.”
Không có gì ngạc nhiên khi thấy các học viên của tôi gật đầu theo. Họ có lẽ biết vũ khí cấp quân sự của họ có thể dễ dàng xuyên thủng lá chắn và giáp mỏng manh của cướp biển như thế nào.
“Như các bạn có thể đoán, cướp biển rất sợ Hạm đội Đế Chế,” tôi nói. “Chúng không đi đến bất cứ nơi nào bạn có thể xuất hiện, và điều đầu tiên chúng làm khi bạn xuất hiện là bỏ chạy. Dù sao thì chúng cũng không muốn chết. Thành thật mà nói, chúng có lẽ sẽ quay đầu bỏ chạy ngay cả khi đang ở giữa một cuộc tấn công.”
“Đúng vậy,” Serena xen vào. “Anh có thể cho rằng chúng sẽ không chống cự. Lần duy nhất chúng sẽ cố gắng tấn công chúng ta là khi chúng ta đột kích căn cứ của chúng.”
“Gần như vậy,” tôi nói. “Chúng liên tục quét tìm các tàu của đế chế, và chúng có tai mắt ở các thuộc địa. Chà, chúng có lẽ đã biết rằng có điều gì đó đang diễn ra ở đây, vì tất cả các tàu của các bạn đều đang đậu bên ngoài.”
“Ờ…”
“Tôi không nghĩ quý cô có thể làm gì được đâu,” tôi nói với Serena. “Chúng luôn trà trộn vào các thương nhân và người dân bình thường, thu thập bất kỳ thông tin nào có thể. Nhiều tên trong số chúng đang ẩn náu trong các thuộc địa lớn như thế này, vì vậy tôi nghi ngờ quý cô có thể tìm thấy từng tên một. Nhưng này, đó là ngoài thẩm quyền của tôi. Tôi chỉ ở đây để nói cho quý cô về những tên trên tàu.”
“Tôi hiểu rồi. Có lẽ chúng ta nên giải quyết vấn đề đó vào một thời điểm khác,” Serena nói.
“Chúc may mắn với việc đó. Tiếp tục nào…” Tôi hiển thị một bản đồ của Hệ thống Tarmein. “Một thời gian trước, chúng ta đã phá hủy một căn cứ cướp biển dưới sự lãnh đạo của Thiếu tá Serena ở hệ thống này. Đây là một bản phân bố cho thấy nơi các tàu cướp biển chạm trán với tàu tư nhân, nơi lính đánh thuê phá hủy tàu cướp biển, và các tuyến đường dự kiến của các tàu bị mất tích.”
Các chấm đánh dấu các vị trí tôi chỉ ra với các đường bay chằng chịt trên bản đồ. Ở trung tâm của tất cả là căn cứ cướp biển, một mớ hỗn độn các chấm và đường nét đánh dấu trận chiến ở đó.
“Đây là diện mạo sau khi chúng ta phá hủy căn cứ của chúng.” Tôi gõ vào thiết bị đầu cuối của mình vài lần, và bản đồ thay đổi. “Các bạn có thể thấy sự khác biệt, phải không? Thêm vào dữ liệu về nơi Hạm đội Đế Chế đang hoạt động, và bạn sẽ có được cái này.”
Những tiếng xì xào lan truyền trong khán giả. Các con đường của cướp biển né tránh bất kỳ khu vực nào có hoạt động của đế chế, cho thấy rõ ràng cướp biển biết rõ về các hoạt động của quân đội đến mức nào.
“Tôi không biết về các lính đánh thuê khác, nhưng tôi sử dụng dữ liệu như thế này để tìm những nơi cướp biển đang hoạt động và săn lùng chúng,” tôi giải thích. “Điều này sẽ chính xác hơn nếu chúng ta có dữ liệu từ các thợ mỏ tư nhân ở những địa điểm giàu tài nguyên nhất, nhưng… chà, thế này là đủ tốt rồi. Các bạn có theo kịp tôi không?”
“Vâng, thật thú vị,” Serena nói. “Bài giảng này đang được ghi lại, vì vậy anh cứ tự nhiên tiếp tục.”
“Hiểu rồi. Vậy câu hỏi hiển nhiên tiếp theo là: Làm thế nào đội của các bạn có thể sử dụng thông tin này để săn cướp biển? Chà, những gì tôi sắp nói có thể sẽ gây sốc cho các bạn.”
Tôi liếc nhìn Thiếu tá Serena. Cô ta gật đầu nhẹ.
“Tôi sẽ nói thẳng. Bất kỳ con tàu nào lớn hơn hoặc bằng một tuần dương hạm đều không phù hợp để săn cướp biển. Nếu các bạn thực sự muốn nghiền nát chúng, các bạn sẽ phải thay đổi hoàn toàn đội hình của mình.”
Một loạt tiếng xì xào và thở dài khác. Tôi không thể trách họ. Đội này được xây dựng xung quanh hai hộ tống hạm, ba khu trục hạm, năm tuần dương hạm và một chiến hạm. Chúng đều là những gã khổng lồ.
“Cướp biển thường hoạt động trong các vành đai tiểu hành tinh,” tôi tiếp tục. “Nếu các bạn sử dụng bản đồ phân bố dữ liệu đó để tìm chúng, các bạn gần như sẽ luôn chiến đấu trong các vành đai. Các bạn có nghĩ rằng tuần dương hạm và chiến hạm có thể chiến đấu tốt trong môi trường như vậy không?”
Lần này, họ im lặng. Sẽ không hiệu quả đâu, thấy chưa?
“Dựa trên công việc mô phỏng của tôi, tôi chỉ có thể xoay sở được với các khu trục hạm, nhưng tôi khuyên nên dùng hộ tống hạm. Tôi không có quyền đưa ra quyết định về đội hình của các bạn, nhưng tôi nghĩ các bạn sẽ muốn xem xét điều đó.”
“Chúng tôi đánh giá cao sự quan tâm của anh,” Serena nói. “Tuy nhiên, chúng ta không thể sử dụng hỏa lực của các con tàu để loại bỏ các tiểu hành tinh khỏi phương trình sao?”
Tôi đã chuẩn bị cho chính sự phản đối đó. “Có. Các bạn có thể tiêu diệt cướp biển không gian một cách ổn thỏa với cách đó, nhưng các bạn sẽ nhận được cả đống phàn nàn từ các thợ mỏ tư nhân. Những tiểu hành tinh giàu tài nguyên đó là cách họ kiếm sống. Họ có thể vui mừng khi loại bỏ được cướp biển, nhưng họ sẽ ít vui hơn nhiều nếu các bạn đồng thời giết chết công việc kinh doanh của họ.”
“Hmm.”
“Tôi đã nói các bạn nên thay đổi đội hình của mình, nhưng tôi nghi ngờ điều đó không dễ dàng đối với các bạn. Lính đánh thuê có thể thay đổi tàu và vũ khí bất cứ khi nào chúng tôi muốn, nhưng có lẽ nó không đơn giản như vậy đối với quân đội. Tôi chắc rằng tất cả các bạn đều hơi bị xúc phạm bởi đề nghị của tôi.”
Tôi nhận được vài cái gật đầu cho câu đó. Các phi công có xu hướng gắn bó với con tàu của họ và đối xử với chúng như gia đình, như những người bạn đồng hành. Một con tàu không thể bị bỏ rơi dễ dàng như vậy.
“Đó là lý do tại sao tôi có một đề xuất,” tôi nói. “Thưa Thiếu tá, quý cô có quyết tâm làm bất cứ điều gì cần thiết để săn lùng lũ cặn bã cướp biển và bảo vệ đế chế của mình không?”
“C-có chứ? Bất cứ điều gì trong khả năng của tôi, tôi cho là vậy.”
“Đó chính là điều tôi muốn nghe.”
★
Trong vòng vài ngày, Đơn vị Săn cướp biển đã thực hiện nhiệm vụ thực tế đầu tiên của mình tại Hệ thống Arein.
“Tổng thành tích của họ cho đến nay là ba mươi hai tàu,” Serena nói.
“Ha ha ha! Thật là một vụ mùa bội thu,” tôi nói.
“Vâng, khá là…”
Đứng trên đài chỉ huy của soái hạm của họ—chiến hạm Lestarius—tôi cảm thấy khá phấn chấn. Serena trông có vẻ rất không chắc chắn bên cạnh tôi khi chúng tôi quan sát phi hành đoàn của cô ta dọn dẹp những tên cướp biển cuối cùng, nhưng họ đang thực hiện nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc.
“Hì, tàu quân sự đúng là vượt trội hơn hẳn, phải không? Yêu cái tầm bắn và hỏa lực đó.”
“Ờm, việc này không phải là khá bất danh dự sao?” cô ta hỏi tôi.
“Ai quan tâm chứ? Quý cô vui khi thấy cướp biển chết, các phi công vui khi phục vụ cho sự nghiệp của họ, tôi vui khi nhận được tiền thưởng, và người dân của Đế Chế vui khi không còn cướp biển. Đó là một chiến thắng bốn bên đấy.”
“Đúng vậy, nhưng…”
Serena và tôi quan sát khi một chiếc tàu vận tải cỡ trung lù lù xuất hiện. Nó chở Kim Loại Hiếm, cũng như thuốc công nghệ cao được sản xuất ngay tại hệ thống này. Tuy nhiên, nó đang gặp một số rắc rối, lê lết khi phát ra một tín hiệu cấp cứu yếu ớt—thực tế là cực kỳ yếu.
Ý tôi là, nơi này đầy rẫy cướp biển. Có lẽ họ đang hạ thấp công suất phát để không bị radar phát hiện?
“Kế hoạch đang diễn ra tốt đẹp,” tôi nói. Chiếc tàu vận tải đó hoàn toàn là mồi nhử cướp biển. Serena đã mua nó. 5,000,000 Ener móc ra từ túi riêng, cứ như không.
“Tôi không chắc lắm về cuộc tấn công lén lút này,” Serena nói một cách không thoải mái.
“Nghe này. Chúng là một lũ khốn tấn công các thương nhân, thợ mỏ và du khách bất lực. Chúng khó có thể phàn nàn nếu chúng ta sử dụng một chút mánh khóe. Bên cạnh đó, chúng không phải là một đội quân nước ngoài; chúng là cướp biển. Quý cô sẽ không nhận được một khiếu nại chính thức hay gì đó đâu.”
Chiến thuật tôi nghĩ ra rất đơn giản. Một lực lượng được xây dựng xung quanh các tuần dương hạm không thể đi truy đuổi cướp biển; chúng tôi sẽ phải dụ lũ bọ đó ra. Chúng tôi cho chúng con mồi béo bở đầy Kim Loại Hiếm đó và ngồi chờ.
Đầu tiên, các hộ tống hạm và khu trục hạm sẽ đi vào cụm và dọn dẹp một chút. Điều đó có nghĩa là tấn công cướp biển hoặc—nếu không có cướp biển—dẫn đường cho các tàu lớn hơn vào cụm. Tuần dương hạm và chiến hạm rất lớn, nhưng nếu chúng giảm công suất máy phát, chúng sẽ dễ dàng lẻn vào. Các tiểu hành tinh có nhiều kích cỡ khác nhau, và một số trong số chúng đủ lớn để che giấu các chiến hạm.
Sau đó, mồi nhử sẽ được đặt ngay bên ngoài cụm và bắt đầu phát ra một tín hiệu khẩn cấp yếu. Bị thu hút bởi nó, cướp biển sau đó sẽ bị tiêu diệt bởi hỏa lực siêu mạnh của tuần dương hạm và chiến hạm.
Các tàu quân sự khổng lồ như tuần dương hạm và chiến hạm có các tụ điện có thể duy trì trạng thái sẵn sàng chiến đấu và các chức năng cơ bản ngay cả khi máy phát của chúng không hoạt động. Lượng điện đó đủ để cho phép chúng thổi bay các tàu cướp biển mà không bị phát hiện. Khi các tụ điện hết năng lượng, chúng tôi sẽ dừng tín hiệu cấp cứu, kích hoạt máy phát và phục hồi điện cho chúng. Sau khi chúng được sạc, tàu mồi sẽ quay trở lại cất tiếng hát của nàng tiên cá.
Một khi chúng tôi hạ được một nhóm cướp biển, chúng tôi có thể đơn giản là lặp đi lặp lại.
Tất nhiên, điều đó sẽ chỉ kéo dài được một thời gian. Nếu chúng tôi thử mánh này lặp đi lặp lại ở cùng một chỗ, ngay cả những tên cướp biển thấp kém cuối cùng cũng sẽ nhận ra. Tuy nhiên, nó hẳn là đủ tốt để hạ gục một loạt cướp biển và giúp tôi nhận được 20 phần trăm chiến lợi phẩm và phần thưởng. Chúng tôi đã hạ được ba mươi hai tên cướp biển. Lợi nhuận thuần túy. Làm sao tôi có thể không mỉm cười được chứ?
Ồ, và nếu cướp biển bằng cách nào đó vào được tàu mồi, chúng sẽ phải đối mặt với một bất ngờ khó chịu khác. Chúng sẽ được chào đón bởi các thuộc hạ của Serena, tất cả đều to lớn, vạm vỡ và sẵn sàng chiến đấu.
Cái gì, bạn nghĩ những tên khốn đó sẽ bắn hạ con tàu ư? Hoàn toàn không. Nếu chúng làm vậy, chúng sẽ làm hỏng hàng hóa. Việc đánh cắp nó cho hạm đội của chúng có ý nghĩa hơn nhiều.
Kế hoạch nhỏ của tôi đã thành công mỹ mãn. Hạm đội đã nghiền nát năm mươi hai tàu vào ngày hôm đó, một khoản lợi nhuận 100,000 Ener gọn gàng cho tôi.
“Úi chà. Tiền lớn!” tôi nói.
“Tốt cho anh.” Serena lườm tôi một cái cau có. Cô ta không được sạch sẽ như vậy. Con tàu cô ta mua đã tốn của cô ta một khoản tiền không nhỏ, và quân đội từ chối coi đó là một chi phí chính thức.
Tôi nháy mắt với cô ta. “Cứ tiếp tục thế này và tôi cá là quý cô có thể xóa được khoản chi phí đó.”
“Đó chắc chắn sẽ là một phép màu đáng hoan nghênh.” Cô ta thở dài thườn thượt.
Dù là con gái của hầu tước hay không, 5,000,000 đó không phải là chuyện đùa. Có lẽ tình hình tài chính của cô ta không sung túc như vẻ ngoài.
“Cứ tiếp tục sử dụng phương pháp này để săn cướp biển hàng ngày, và một khi quý cô tìm thấy vị trí căn cứ của chúng, quý cô có thể tấn công trực diện,” tôi nói. “Cuối cùng, đó là một cuộc đấu trí với những tên cướp biển không gian đó.”
“Tôi hiểu rồi,” cô ta nói. “Mặc dù chúng ta còn hơn một nửa thời gian hợp đồng. Tôi mong anh sẽ ở lại với chúng tôi, hiểu chứ?”
“Rõ, thưa Thiếu tá.”
Sẽ thật tuyệt nếu vứt chiến lược này cho họ và rời đi, nhưng dĩ nhiên, mọi chuyện không thể dễ dàng như vậy. Tôi chào Serena và chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì cô ta sắp dành cho tôi tiếp theo.