I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

2 5

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1170 11817

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

300 7132

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Hoàn thành)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

374 3851

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

56 294

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

290 6643

Tập 02 - Chương 2 Dạo Phố Cùng Mimi

“Nơi này khác hẳn Tarmein Prime anh nhỉ,” Mimi lên tiếng trong lúc chúng tôi dạo bước trên phố Arein Tertius. Nơi đây không còn là thành phố của đêm vĩnh cửu nữa; hôm nay, mọi thứ đều ngập trong ánh sáng.

“Đúng là vậy,” tôi đáp. “Không khí ở đây sống động hơn nhiều, và những người qua lại cũng toát ra một khí chất khác hẳn.”

Chẳng có hai người nào chúng tôi đi qua mà giống hệt nhau. Dân ở Tarmein Prime, đặc biệt là Phân khu Ba, có xu hướng ăn mặc na ná nhau. Tuy nhiên, tại Phân khu Ngầm của Arein Tertius này, sự đa dạng mới là chân lý. Chúng tôi bắt gặp người mặc vest cũng thường xuyên như những người diện nguyên cây gothic lolita. Những bộ đồ bó sát cơ thể tương phản với trang phục robot cồng kềnh—dù tôi tự hỏi liệu đó có phải là đám robot mà Elma từng nhắc đến chứ không phải người thật hay không.

Mà không chỉ là quần áo. Ngay cả trong số những sinh vật thuần hình người mà chúng tôi thấy, cũng có vô số đặc điểm của loài lưỡng cư, bò sát, và động vật có vú hơn mức tôi có thể tưởng tượng. Những đôi tai thú nhô ra khỏi mái tóc. Một cô gái da xanh có sừng thu hút ánh mắt của tôi khi cô ấy vênh váo lướt qua. Chà, mình cũng muốn làm quen với một người như thế này lắm chứ, hí hí. Rồi còn có cả những con quái vật bằng xương bằng thịt: sứa bay với những phần phụ có đầu như bóng đèn, quái vật xúc tu y hệt trong game hentai, và đủ thứ khác nữa.

Một thằng đàn ông thì nên phản ứng với chuyện này thế nào đây? Liệu họ có hiểu mình không nếu mình thử bắt chuyện? Thôi. Đừng nghĩ sâu xa quá, nghĩ nhiều là thua rồi. Tôi gạt phắt những câu hỏi đó đi. Cứ lấn cấn mãi mấy chuyện này chỉ tổ hại não.

“Anh không thể tin nổi là dưới lòng đất lại sáng hơn trên kia,” tôi nói, cố chuyển hướng dòng suy nghĩ quay cuồng của mình.

“Khu vực trên mặt đất được gọi là Quận Bề Mặt ạ,” Mimi giải thích, “và nó luôn được giữ tối như đêm. Các quận dưới lòng đất như thế này mới là nơi mọi người thường sống. Ánh sáng bên trong sẽ thay đổi để mô phỏng buổi sáng, trưa, chiều và tối.”

Mimi giải thích một tràng mà chẳng thèm liếc nhìn những người ngoài hành tinh đang sải bước qua chúng tôi. Em ấy thấy chuyện này bình thường lắm sao?

“Tòa nhà kia cao đến tận trần luôn,” em nói.

Tôi rướn cổ nhìn lên một tòa nhà chọc trời, vẫn đang cố gắng gạt bỏ mớ hỗn độn trong đầu. To vật vã. Không biết nó bao nhiêu tầng nhỉ?

“Nó cũng đóng vai trò như một cây cột chống đỡ toàn bộ cấu trúc của thuộc địa,” Mimi giải thích. “Tầng thấp nhất của nó thì nhô ra ngoài không gian.”

“Ồ, phải rồi. Anh nhớ là có thấy mấy tòa nhà nhô ra khỏi tường ngoài của thuộc địa.” Tôi đã để ý thấy chúng khi chúng tôi vừa cập bến. Thuộc địa này không phải là một cấu trúc phẳng, mà là một khối cuboctahedron đa chiều với những phần nhô ra như tòa nhà này.

“Nó dùng để làm gì thế?”

“Trong đó có rất nhiều người thuê khác nhau! Nhà hàng, cửa hiệu, phòng khám, thậm chí cả văn phòng công ty và khách sạn nữa ạ.”

“Chà, nhiều thứ trong một tòa nhà ghê. Đi loanh quanh trong đó chắc vui lắm.”

“Vâng,” Mimi đồng tình. “Em cá là chúng ta có thể dành cả ngày trong đó mà vẫn chưa khám phá hết được đâu.”

Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện vui vẻ trong lúc đi dạo phố. Vì vừa mới ăn sáng nên cả hai đều không thấy đói. Vậy thì làm gì bây giờ?

“Này, Mimi. Muốn đi xem quần áo mới không em?” tôi đề nghị.

“Hmm. Cũng được ạ, nhưng em nghĩ quần áo hiện tại của em cũng đủ rồi.”

“Thôi nào, để anh mua cho em một bộ đồ thật thời trang cho vui,” tôi nói. “Anh rất muốn thấy em mặc một trong những chiếc váy kiểu kia.” Tôi chỉ về phía một cô gái đang diện váy gothic lolita, và Mimi ngay lập tức đỏ bừng mặt.

“Sao thế? Anh nói gì lạ à?”

“Dạ không. Chỉ là, ừm, em không chắc mình mặc có hợp không…” Mimi liếc mắt qua lại giữa cô gái và mũi giày của mình, cố tình lờ tôi đi.

“Xì, không đời nào,” tôi nói. “Em mặc vào sẽ xinh lắm. Thôi nào, thử đi mà.”

“Ừm…”

“Em đã tìm hiểu rồi mà. Có cửa hàng nào trong đó bán đồ như vậy không?”

“Dạ có, nhưng mà…”

Tôi cười toe toét, còn nụ cười của Mimi thì méo xệch. Chịu thua đi nào Mimi. Em mặc vào đảm bảo xinh hết sảy!

“Đây phải không em?” Tôi hỏi khi chúng tôi bước vào một cửa hàng tên Atelier Pure.

“Vâng ạ,” Mimi đáp.

Ngay khoảnh khắc bước vào cửa hàng, tôi đã hối hận vì đã nằng nặc đòi đến đây. Thật lòng mà nói, tôi đã quên béng mất các cửa hàng thời trang lolita trông như thế nào. Nó không hẳn là gu của tôi, với đủ thứ diềm xếp và ren bèo ở khắp nơi. Tôi lập tức trở nên lạc lõng, như một vết bồ hóng trên tấm khăn trải bàn trắng tinh. Lũ sinh vật được gọi là đàn ông chúng tôi không thuộc về những nơi như thế này; cái luồng sát khí chống-nam giới ở đây đậm đặc đến mức sờ thấy được.

Tôi quay sang Mimi. “Em không vào một mình được, phải không?”

“V-vâng…”

“Vậy thì chiến thôi!”

“A-anh không cần phải cố quá đâu ạ.”

Tôi nắm tay Mimi, và chúng tôi lao vào khu vườn cấm. Ngay lập tức, cả ba nhân viên đều đồng loạt quay về phía chúng tôi, những khách hàng đầu tiên trong ngày của họ. Họ mặc đồng phục giống hệt nhau, và tôi nuốt nước bọt trước ánh nhìn chăm chú, mãnh liệt của họ.

“Chào mừng quý khách!”

“Đây là lần đầu tiên quý khách ghé qua phải không ạ? Cảm ơn vì đã đến với chúng tôi.”

“Quý khách đã chọn chúng tôi là một vinh dự lớn. Toàn thể nhân viên xin hứa sẽ làm mọi cách để dìm quý khách xuống tận đầm lầy tăm tối. Mục tiêu của chúng tôi chính là sự thỏa mãn của quý khách!”

Các nhân viên vây quanh chúng tôi như cá mập đánh hơi thấy mùi máu. Đầm lầy gì cơ? Mấy người này đáng sợ quá đi!

“Hả? Ờ, c-cảm ơn?” Tôi lắp bắp trong khi Mimi bám chặt lấy tôi vì sợ hãi. Ồ, bộ ngực vừa đáng yêu vừa ma quái đó. Riêng mình thì thấy khá hơn hẳn rồi. “Các cô biết chúng tôi đến đây làm gì rồi, phải không?”

“Tất nhiên rồi ạ!” Cả ba đồng thanh đáp, nở những nụ cười phục vụ khách hàng tiêu chuẩn. Ít nhất thì có vẻ mục đích của tôi cũng giống với họ, dù có thể vì những lý do khác nhau. May là họ làm mọi việc dễ dàng hơn, tôi nghĩ.

“Thật lòng mà nói, tôi không biết những bộ đồ này thường có giá bao nhiêu, nhưng chúng tôi có một ngân sách nhất định,” tôi nói.

“Ồ? Bao nhiêu ạ?”

Tôi cố nghĩ ra một con số, nhưng ngay cả hồi ở Nhật, tôi cũng chưa bao giờ đi mua sắm thứ này. Tôi hoàn toàn mù tịt.

“Một bộ đồ hoàn chỉnh trung bình giá bao nhiêu?” tôi hỏi.

“Hmm. Tùy thuộc vào nhà sản xuất, nhưng trung bình thì khoảng 1.000 Ener ạ,” một nhân viên nói.

“Được rồi, vậy thì mười… Không, ngân sách của chúng tôi là 20.000,” tôi nói. “Các cô có thể tìm thứ gì đó mà các cô nghĩ sẽ hợp với cô ấy không?”

Tôi cho các nhân viên xem số dư tài khoản của mình qua thiết bị đầu cuối. Họ chớp mắt, đứng thẳng người rồi trao cho nhau những nụ cười đầy ẩn ý.

“Tôi có thể cho quý khách xem một vài món ngoài ngân sách được không ạ?” một người đề nghị.

“Chắc chắn rồi,” tôi đáp, “miễn là cô không đi quá đà. Nếu cô chỉ cho chúng tôi xem đồ đắt tiền, chúng tôi sẽ đi nơi khác.”

“Ngài có thể tin tưởng tôi. Mời đi lối này ạ.”

Hai nhân viên đang định đo đạc cho Mimi thì dừng lại khi người thứ ba cúi xuống thì thầm với họ. Mọi ánh mắt sau đó đều đổ dồn về phía Mimi.

“Hả? Ừm, c-có chuyện gì vậy ạ?” Mimi hỏi.

Hai trong số các nhân viên đã nhanh chóng đưa em đi trong khi em vẫn còn đang lúng búng một cách đáng yêu. Người còn lại dẫn tôi đến một phòng chờ ở phía sau cửa hàng.

“Khách hàng nam sẽ làm hỏng không khí,” cô nhân viên nói, “vì vậy chúng tôi rất cảm kích nếu ngài vui lòng chờ ở đây. Tôi sẽ mang cho ngài một ly đồ uống.”

“Cảm ơn.” Tôi chẳng ngại gì việc lùi lại để các chuyên gia trổ tài. Một nơi sang chảnh, diêm dúa thế này là một môi trường có độ khó cao đối với tôi.

“Cứ giao cô ấy cho chúng tôi,” cô nhân viên nói. “Tôi thề rằng chúng tôi sẽ tìm cho cô ấy bộ trang phục hoàn hảo nhất.”

“Tôi tin vào các cô, những người chuyên nghiệp.”

Cô nhân viên cười toe toét trước khi lướt đi. Thật luôn, cái kiểu đi gì vậy? Cô ta không bước đi mà như thể biến mất hoàn toàn. Lát sau, cô ấy lướt trở lại và rót sữa cùng đường vào một tách cà phê. Khoan đã, cô ta từ đâu ra vậy? Chuyện siêu nhiên à? Phim kinh dị sao? Mình đang run thật sự đây này.

Tôi rùng mình nhưng vẫn ngồi im nhấm nháp ly cà phê. Hồi ở Tarmein Prime, chúng tôi đã đến một cửa hàng cosplay có ứng dụng phòng thử đồ ảo. Ở đây tôi cũng nghịch thử nó, ướm cho Mimi đủ loại trang phục khác nhau.

“Xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu!” một nhân viên cất giọng trong trẻo.

“Ư-ừm…” Mimi lắp bắp.

Một thiên thần giáng trần ngay trước mắt tôi. Mimi giờ đây đang mặc một chiếc váy trắng mềm mại được viền bằng những diềm xếp màu hồng nhạt. Một chiếc nơ lớn tô điểm cho mái tóc, và đôi tất trắng muốt ôm lấy đôi chân thon thả của em. Đôi giày màu hồng nhạt của em ton-sur-ton với sắc hồng phớt của diềm xếp. Mimi bồn chồn đứng không yên, đôi má ửng hồng của em là phụ kiện hoàn hảo nhất cho bộ trang phục. Còn tôi thì đang bay trên chín tầng mây. Bằng một cách nào đó, Mimi đã trở nên dễ thương hơn gấp bội.

“Chà, cô bé đáng yêu đến mức ngài ấy không nói nên lời,” một nhân viên nói. “Thật vui khi thấy ngài là người có mắt thẩm mỹ.”

“Chủ đề của bộ này là ngọt ngào và dễ thương. Ngài muốn mua nó không ạ?” một nhân viên khác hỏi.

Tôi gật đầu và đưa cho họ thiết bị đầu cuối của mình.

“Cảm ơn ngài!”

Ngay sau khi thanh toán, tôi dùng máy ảnh quay Mimi từ mọi góc độ. Lát nữa tôi có thể trích xuất từng ảnh tĩnh từ tệp video này.

“Đ-đừng quay em mà,” Mimi ngượng ngùng phản đối.

“Anh phải lưu giữ lại ký ức về một thiên thần đáng yêu như thế này chứ.”

“Thưa ngài, tôi phải yêu cầu ngài bình tĩnh lại,” một nhân viên cảnh báo. “Chúng tôi còn nhiều thứ khác muốn cho ngài xem.”

“Được rồi.” Tôi ngừng việc quay phim toàn thân Mimi. “Nhưng em đúng là một thiên thần thật đấy, Mimi ạ.”

“C-cảm ơn anh…”

“Hì hì. Chúng ta chuẩn bị bộ đồ tiếp theo nhé?”

“Mời cô đi lối này ạ!”

Mimi lại bị kéo đi mất trong khi tôi ngồi lại thưởng thức trà và bánh quy. Tôi chẳng nhớ có ai mang đồ ăn nhẹ ra cả; chúng cứ tự dưng xuất hiện vậy. Rờn rợn.

Lần này Mimi thay đồ nhanh hơn. Em nhanh chóng quay lại trong một bộ trang phục giản dị, trang nghiêm toát lên vẻ đẹp cổ điển, quý phái.

“Tuyệt vời!” tôi nói. “Trông nó gần giống như trang phục thường ngày.”

“Phải không ạ?” một nhân viên đồng tình. “Nó được thiết kế với ý tưởng đó. Chúng tôi còn vài mẫu tương tự nếu ngài muốn xem qua.”

“Vâng, cho tôi xem với.”

“Cảm ơn ngài.”

“Ừm, thế này thì nhiều quá ạ…” Mimi nói.

Tôi lắc đầu. “Anh thích những thứ này, và anh không bao giờ thỏa hiệp với sở thích của mình.” Chúng tôi vẫn còn dư dả trong ngân sách. Hơn nữa, đây là cái giá quá nhỏ để trả cho một cảnh tượng tuyệt vời thế này.

“Hì hì, hai vị đúng là một cặp đôi đáng yêu. Chúng ta đến bộ tiếp theo nào, thưa cô.”

“V-vâng ạ…”

Mimi lại biến mất.

Không biết tiếp theo sẽ là gì đây? Mình đang chết vì phấn khích đây. Ồ, mình nên gửi video đó cho Elma. Tôi mở ứng dụng nhắn tin và chia sẻ video. Elma trả lời ngay tắp lự: Aww, dễ thương đấy! Cậu mua nó chưa?

Tôi trả lời: Ừ, tôi mua rồi. Tôi cũng mua thêm vài bộ ít cầu kỳ hơn.

Tốt. Cậu cũng có thể mua cho tôi vài bộ quần áo đấy, biết không hả.

Tôi nghĩ thứ gì đó trưởng thành hơn sẽ hợp với cô hơn. Nhưng mà, cô nói đúng. Khi nào đó muốn đến đây không?

Thôi, tôi đùa thôi. Tôi không cân nổi mấy thứ diêm dúa đó đâu.

Cô càng nói vậy, tôi lại càng muốn thấy cô mặc nó hơn đấy.

Phải, tôi biết thể nào cậu cũng nói vậy mà.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi tiếp tục trong suốt Buổi trình diễn Thời trang Mimi. Các nhân viên đã thử thêm một vài thiết kế nữa, bao gồm một chiếc váy dệt từ sợi siêu bền chống laser, nhưng ý tưởng cuối cùng này đơn giản là quá đắt. Thay vào đó, chúng tôi rời đi với một chiếc váy dệt từ sợi siêu bền đơn giản hơn.

Sau màn mua sắm, chúng tôi đi thẳng đến Hiệp hội Lính đánh thuê. Mimi đã chuyển sang một chiếc váy lolita màu đen, nhưng em cứ bám chặt vào áo khoác tôi mà đi, ngượng ngùng trong bộ đồ mới.

“Mimi, em càng đi như thế lại càng bị chú ý hơn đấy,” tôi nói. “Cứ tự tin khoe nó ra. Tin anh đi, làm vậy lại khiến em ít bị để ý hơn đấy.”

“Ực… Vâng, thưa anh.”

“Với lại, chẳng có gì phải xấu hổ cả. Trông nó tuyệt lắm. Anh nói thật đấy. Em đáng yêu lắm.”

“Trời ơi, thôi đi mà anh!” Mimi chỉ càng vùi mặt vào áo khoác của tôi mạnh hơn. Tôi không hề có ý định bắn nhầm đồng đội, nhưng xem ra đã lỡ đánh chìm chiến hạm của em ấy mất rồi. Em ấy ngượng ngùng trông đáng yêu chết đi được!

Mimi—vẫn đang đỏ bừng mặt—cuối cùng cũng chịu ló ra, và chúng tôi tiếp tục lên đường. Hiệp hội Lính đánh thuê nằm ở một tầng trên của một tòa nhà khác trong Quận Cảng, gần bến tàu. Đó là một tòa nhà ba khối: khối thứ nhất cao ba mươi tầng, khối thứ hai năm mươi hai tầng, và khối cao nhất là ba tầng. Mimi và tôi trò chuyện trong thang máy trên đường lên tầng của hiệp hội, cố gắng quyết định xem sẽ đi đâu ăn trưa sau khi xong việc.

Thang máy ngắt lời chúng tôi bằng một tiếng “ding”. Khi chúng tôi bước ra, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía chúng tôi. Một lần nữa, tôi lại bị ấn tượng bởi sự đa dạng của thuộc địa này. Chắc chắn, có một vài gã đô con trông có vẻ bặm trợn, nhưng tôi cũng thấy một người bò sát đi bằng hai chân, một cô gái da rám nắng mặc giáp bikini, một cô gái khác ăn mặc khó hiểu như một hầu gái, một con gấu trúc đỏ mặc yếm, và một nhóm sáu lính đánh thuê cỡ trẻ em trong bộ đồ không gian y hệt nhau, đó chỉ là một vài ví dụ.

“Nơi này… nhộn nhịp hơn nhiều so với hiệp hội ở Tarmein Prime,” tôi nhận xét.

“Em cũng thấy vậy ạ.”

Những gã lính đánh thuê đang săm soi tôi nhanh chóng mất hứng, nhưng vô số ánh mắt vẫn dán chặt vào Mimi. Tôi kéo em đến quầy; cứ đứng trơ ra đó chỉ càng làm em thêm lạc lõng. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho một vài tình tiết cliché trong anime. Kiểu như một gã nào đó sẽ hét lên, Mày nghĩ mày là ai mà dám dắt một em xinh tươi như vậy vào đây hả, thằng lính mới? May mắn thay, không có chuyện gì như vậy xảy ra và chúng tôi đã đến được quầy mà không gặp trở ngại nào. Em thu hút sự chú ý vì vẻ ngoài dễ thương của mình, nhưng họ dường như đã nhận ra em cũng là một lính đánh thuê.

Một phụ nữ trẻ chào chúng tôi. “Chào mừng. Hôm nay quý khách đến đây có việc gì ạ?”

Cô mặc một bộ đồng phục nhân viên hiệp hội phẳng phiu và ngồi thẳng người tiếp chúng tôi. Có vẻ như xinh đẹp là một tiêu chuẩn tuyển dụng ở các hiệp hội lính đánh thuê. Tôi liếc nhìn vòng một của cô ấy, ước chừng nó có kích cỡ đâu đó giữa Mimi và Elma.

“Tôi là Thuyền trưởng Hiro, và đây là thực tập sinh điều hành của tôi, Mimi. Chúng tôi đến từ Tarmein Prime, nên đến đây để trình diện. Chúng tôi dự định ở lại và làm việc ở đây một thời gian.”

Tôi đưa thiết bị đầu cuối của mình ra, và cô tiếp tân đặt nó lên một thiết bị đọc. Với một tiếng “ping”, một màn hình ba chiều hiện lên.

“Được rồi, đã xác nhận,” cô nói. “Thuyền trưởng Hiro, hạng Bạc, hai thành viên phi hành đoàn. Thành viên còn lại của ngài, Elma, đâu rồi ạ?”

“Cô ấy đang ở lại tàu, vì chúng tôi có việc với Tập đoàn Công nghệ Inagawa.”

“Tập đoàn Công nghệ Inagawa… Tôi hiểu rồi. Tôi không chắc vận may của ngài tốt hay xấu khi đụng phải họ ngay khi vừa đến hệ sao này.”

“Tôi thì muốn nói là tốt, vì nó giúp chúng tôi kiếm được một mớ tiền.” Tôi nhún vai, khiến cô tiếp tân bật cười. Phải, tôi biết. Tôi là cái thằng đi đến đâu là rước họa đến đó. Đành phải nghĩ đó là may mắn thôi, không thì có nước phát điên mất.

“Vậy họ đã liên lạc với cô về chúng tôi chưa?”

“Tính đến thời điểm này thì chưa ạ,” cô nói. “Có lẽ họ sẽ mất một thời gian để tính toán phần thưởng của ngài và đưa ra quyết định nội bộ. Dù sao thì đó cũng là một tập đoàn rất lớn.”

“Hiểu rồi. Nếu họ có nói gì, cô có thể liên lạc với chúng tôi tại tàu của tôi được không?”

“Tất nhiên rồi, thưa ngài… Ồ?” Cô tiếp tân trở nên nghiêm túc và gõ vào màn hình của mình. “Ngài đến rất đúng lúc. Họ vừa gửi cho chúng tôi một tin nhắn.”

“Ồ, chà. Nội dung là gì vậy?”

“Họ đề nghị 500.000 Ener tiền thưởng.”

“Hmm. Tôi không biết mức giá đó có hợp lý không. Không phải tôi tham lam đâu, miễn là nó không quá bèo. Cô có phiền không nếu tôi thảo luận với phi hành đoàn của mình trước?”

“Cứ tự nhiên ạ.”

Tôi gọi cho Elma, cô ấy bắt máy ngay lập tức.

“A lô, Elma nghe đây. Có chuyện gì thế? Lại gây rắc rối ở dưới đó à?”

“Không, chúng tôi vừa đến hiệp hội lính đánh thuê,” tôi nói. “Tập đoàn Công nghệ Inagawa gửi đề nghị rồi. 500.000 Ener. Cô thấy sao?”

“Hmm… Chà, chúng ta không phải kéo tàu của họ, nên tôi nghĩ đó là một mức giá hợp lý cho việc hộ tống họ cho đến khi cảnh sát đến. Đó là một phần thưởng kha khá cho một con tàu cỡ trung.”

“Vậy tôi nên nhận nó?”

“Phải, tôi nghĩ vậy. Cứ hỏi Mimi cho chắc.”

“Hiểu rồi. Cảm ơn cô.”

“Không vấn đề gì. Rất vui vì cậu tin tưởng tôi trong những chuyện này. Gặp lại sau nhé.” Elma ngắt máy với một tiếng cạch.

Tôi quay sang Mimi. “Elma có vẻ tin rằng 500.000 Ener là ổn. Em có suy nghĩ gì không?”

“Em nhớ là Tập đoàn Công nghệ Inagawa có sở hữu các bệnh viện đa khoa,” Mimi nói. “Có lẽ ngoài tiền ra, anh có thể thử xin một giấy giới thiệu để kiểm tra sức khỏe ạ?”

“Chà, thật sao? Em sáng suốt lắm.” Tôi quay sang cô tiếp tân. “Chúng ta có thể sắp xếp việc đó không?”

“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ đảm bảo truyền đạt lại yêu cầu này. Tôi sẽ liên lạc với ngài ngay khi họ trả lời.”

“Cảm ơn rất nhiều. Nhân tiện, tôi đang tự hỏi…”

“Vâng? Tôi có thể giúp gì được không ạ?”

“Cô có thể chỉ cho tôi một nhà hàng nào có thể ăn đặc sản của thuộc địa này không?”

Cô tiếp tân ngập ngừng một lúc, có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của tôi. Chắc cô ấy không ngờ lại có người hỏi câu này ở một hiệp hội lính đánh thuê. Câu hỏi đó lạ lắm sao? Ai mà chẳng cần phải ăn chứ!