I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

2 5

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

1170 11817

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

300 7132

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Hoàn thành)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

374 3851

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

56 294

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

290 6643

Tập 01 - Chương 5 Vung tiền qua mặt

“Để xem nào. Có thuế thân, thuế cư trú Phân Khu Hai quá hạn, tiền lãi cho khoản thuế đó, những thiệt hại do cha mẹ cô bé gây ra, và phí cho quyền tự do đi lại. Cộng lại là… chẵn 500,000 Ener.”

“Ông đùa chắc.”

Trước cơn giận của tôi, gã đàn ông sau quầy chỉ đáp lại bằng vẻ dửng dưng lạnh như đá. Gã là hình ảnh điển hình của một công chức nhàm chán với bộ com-lê gọn gàng và mái tóc rẽ ngôi. Gã không hề lay chuyển trước con số cắt cổ mà gã vừa yêu cầu. Năm trăm ngàn Ener. Ở Nhật thì nó tương đương… 50,000,000 yên. Sao mấy khoản thuế vớ vẩn lại có thể cộng thành con số đó được?!

Chúng tôi đã đến chi nhánh Phân Khu Ba của Cục Quản lý Cư dân Tarmein Prime, để chuẩn bị thủ tục cho Mimi chính thức gia nhập phi hành đoàn. Nhưng ngay khi xác nhận danh tính của cô bé, họ liền đòi một núi tiền cho đủ các loại thuế phí. Tôi chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra cả. Elma đã viện cớ ghét mấy văn phòng chính phủ để chuồn khỏi vụ này. Còn lại Mimi và tôi thì bị triệu vào cái phòng nhỏ u ám này. Ngay khi viên chức thông báo số tiền, mặt Mimi tái mét và cô bé run lên bần bật.

“Tôi hoàn toàn nghiêm túc,” gã viên chức nói. “Đây thực ra còn ít hơn tổng số thực vì tôi đã làm tròn phần thập phân rồi. Anh có muốn xem bảng chiết tính không?”

“Được thôi, cho tôi xem nào,” tôi đáp.

Và tôi đã xem. Tôi xem rất kỹ, nhưng các con số vẫn không thay đổi. Nhưng làm sao mình biết được mức phí hợp lý ở đây là bao nhiêu cơ chứ? Cái gọi là “phí cho quyền tự do đi lại” là cái quái gì? Sao riêng nó đã tốn 200,000 Ener rồi? Nghe như một con số khống mà họ bịa ra để thổi phồng tổng tiền lên vậy.

“Ông không thấy việc đổ gánh nặng nợ nần lên một đứa trẻ vừa mất cha mẹ là quá tàn nhẫn à?” tôi nói. “Các người không có cơ chế xóa nợ thừa kế hay hệ thống phá sản tự nguyện hay gì đó tương tự sao?”

“Không phải là không có,” gã viên chức đáp, “nhưng người thừa kế phải nộp đơn kháng cáo trong vòng ba tháng kể từ khi được thông báo. Thời gian ân hạn đó đã qua rồi. Lối thoát duy nhất cho cô bé là ở lại Phân Khu Ba. Nếu vậy, cô ấy sẽ không phải trả nợ.”

Lối thoát cơ đấy. Gã này không nhượng bộ một li, lại còn mong cái câu “ở lại Phân Khu Ba” có thể an ủi được ai à? Chắc chắn, cô bé sẽ không phải trả tiền nếu ở lại đây, nhưng đó chẳng khác nào một lời tuyên bố rằng nơi này đã mặc xác cô. Ai cũng có thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với một cô gái nhỏ không việc làm, không kỹ năng nếu phải tự bươn chải ở Phân Khu Ba. Đó đâu phải là lối thoát. Họ đang vứt bỏ cô bé, đối xử với cô như rác rưởi cho khuất mắt. Cái nơi quái quỷ gì thế này?

“Tôi nghe nói nghề lính đánh thuê kiếm được bộn tiền,” gã tiếp tục, “nhưng 500,000 Ener chắc chắn là quá sức với anh. Thảo luận thêm cũng chỉ tốn thời gian của cả đôi bên. Tôi thì không rành, nhưng chắc là có khối nơi ở Phân Khu Ba để anh thỏa mãn đấy. Sao không đến đó, thay vì cố đú hơn khả năng của mình?”

Gã toe toét cười một cách độc địa, như thể mọi chuyện chỉ là trò vui.

Ồ? Ra là muốn chơi kiểu này à? Mặc cho gã bóng gió, mình chẳng hề có ý định lôi Mimi đi làm mấy trò bẩn thỉu trong đầu gã. Nhưng nếu gã đã muốn coi thường mình, được thôi, mình sẽ chơi tới cùng cái trò bệnh hoạn của gã để xem gã làm gì được mình.

“Được, chốt nhé. Năm trăm ngàn, đúng không? Nếu ông muốn, tôi có thể trả ngay mớ tiền lẻ đó bây giờ.”

“Gì cơ?” Gã viên chức chớp mắt lia lịa, sững sờ trước lời đề nghị của tôi.

Tuyệt. Đúng là phản ứng mình mong đợi.

“Sao?” tôi nói. “Tôi biết tâm địa ông đã thối nát, nhưng tai ông cũng điếc luôn rồi à? Nghe cho rõ đây: Tôi sẽ trả hết 500,000 Ener ngay tại đây, ngay bây giờ. Chuẩn bị giấy tờ đi.”

“Đây không phải lúc để đùa cợt,” gã nói.

“Tôi không đùa,” tôi đáp. “Nhanh tay lên. Tôi đã bảo ông chuẩn bị giấy tờ rồi đấy.”

Tôi rút thiết bị đầu cuối cầm tay ra khỏi túi để chứng tỏ mình sẵn sàng trả tiền đến mức nào. Phải công nhận, dù nhân cách thối nát, gã viên chức làm việc rất nhanh một khi đã chịu bắt tay vào. Gã vội vàng soạn giấy tờ, dù vẻ mặt rõ ràng là không muốn.

Khi việc chuyển 500,000 Ener từ tài khoản của tôi sang kho bạc Tarmein Prime được xác nhận, gã đàn ông cấp một giấy chứng nhận xóa nợ, cùng với một giấy chứng nhận quyền tự do đi lại cho cô bé. Cái thứ sau cùng đó tốn một khoản không nhỏ. “Quyền tự do đi lại” có giá cắt cổ như vậy là vì nó gần như miễn cho người sở hữu khỏi việc đóng thuế, miễn là họ không định cư cố định ở đâu. Nó chiếm tới 40% trong tổng số 500,000 Ener, nhưng cũng giống như trả trước tất cả các loại thuế vậy.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục giải thích, giấy tờ và thanh toán, chúng tôi thoát khỏi cái văn phòng ảm đạm đó. Ngay khi bước ra ngoài, thiết bị đầu cuối của tôi kêu bíp, báo tin nhắn từ Elma. Tọa độ của một cửa hàng quần áo. Xem ra đó là cách cô ta giết thời gian trong lúc chúng tôi kẹt lại với gã Tóc Rẽ Ngôi.

“Em ổn chứ?” tôi hỏi Mimi khi chúng tôi bước đi.

“V-vâng, em ổn ạ.” Trông cô bé vẫn còn sốc, nhưng công bằng mà nói, cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện: bị côn đồ tấn công, được tôi cứu, phải kể lại cuộc đời bi thảm của mình, rồi lại biết về món nợ khổng lồ. Tốt nhất là không nên dồn ép cô bé. Tôi không biết Mimi bao nhiêu tuổi, nhưng bất cứ ai cũng sẽ căng như dây đàn sau những chuyện như vậy.

Tôi thực sự chỉ muốn đưa cô bé về tàu cho cô nghỉ ngơi, nhưng nếu không mua quần áo mới ngay bây giờ, ngày mai cô sẽ không có gì để mặc. Bộ đồ trên người cô vừa bẩn vừa rách sau vụ tấn công; thật không may, chúng tôi không thể trì hoãn việc này.

“Sao rồi?” Elma hỏi khi chúng tôi gặp cô ở cửa hàng quần áo.

“Tôi ném một cọc tiền—à, Ener vào mặt gã rồi,” tôi nói.

“Khá lắm. Lính đánh thuê phải thế chứ! Nhân tiện, tôi lựa sẵn một bộ đồ tôi nghĩ Mimi mặc được rồi này.”

Cô ta dúi một túi quần áo và một cái hóa đơn vào tay tôi. May mắn là cái hóa đơn này dễ thở hơn nhiều so với cái tôi vừa trả.

“Tôi lấy vài bộ đồ mặc thường ngày, đồ lót, và mấy thứ linh tinh con bé sẽ cần,” Elma nói. “Từng này vẫn chưa đủ đâu, nên nhớ đưa con bé đi mua sắm thêm nhé.”

“Cảm ơn. Cô giúp tôi nhiều thật đấy.”

“Cậu phải biết ơn đi chứ,” Elma hậm hực.

“Này, tôi trả công cho cô sòng phẳng mà. Với lại cô cũng được giết thời gian, đúng không? Tin tôi đi, còn hơn là ngồi trong cái văn phòng chính phủ đó.”

“Chẳng bõ công chút nào,” Elma làu bàu. “Ugh, thôi kệ. Ừ thì cũng giết được thời gian. Giờ tôi về được chưa? Tôi muốn về tàu của mình.”

“Chúng tôi cũng về đây. Mimi cần được nghỉ ngơi.”

“Ý hay đấy. Mimi, nhớ đừng làm phật lòng cậu ta đấy. Mà cũng phải để mắt tới cậu ta nữa. Cậu ta có cái tật hay chõ mũi vào chuyện người khác. Em còn chưa kịp nhận ra thì bùm, cậu ta lăn ra chết rồi.”

“V-vâng, thưa chị.” Mimi đứng nghiêm, trả lời đầy kính trọng, cứ như thể Elma là một người chị gái tốt bụng, đáng tin cậy.

“Cả cậu nữa đấy, anh bạn,” Elma nói. “Giữ cho con bé an toàn. Tức là đừng có làm mấy trò lố bịch như hôm nay nữa. Nếu cậu làm gì ngu ngốc rồi toi đời, con bé sẽ lại bơ vơ đấy.”

“Ừ, tôi biết rồi,” tôi nói. “Cô cũng biết quan tâm hơn vẻ ngoài đấy chứ, Elma.”

“Đó gọi là sự khôn ngoan của tuổi tác. Cậu có thể quên, nhưng tôi già hơn cậu nhiều đấy, nhóc ạ.”

“Ồ, phải ha. Cô có nói thế.”

Trông cô ta trẻ đến mức khó tin, nhưng cô ta lại bảo mình già gấp đôi tuổi mình. Cô ta rõ ràng có nguồn năng lượng dồi dào của tuổi trẻ. Dù khó nuốt đến đâu, mình cũng đành phải chấp nhận. Năng nổ hay không thì Elma cũng đã già.

Khi trở về tàu, tôi chỉ cho Mimi phòng của cô bé. Tôi lấy phòng đơn, còn Mimi thì ở một trong hai phòng đôi giống hệt nhau, đối diện qua hành lang. Vì chúng chẳng khác gì nhau, tôi không quan tâm cô bé chọn phòng nào.

“Em thích phòng này,” Mimi quyết định. “Ừm… Có được không ạ?”

“Tất nhiên rồi,” tôi nói. “Sau khi cất đồ xong, em cứ tự nhiên đi tắm nhé. Sau đó, chúng ta có thể dùng khoang y tế để kiểm tra nhanh các chỉ số sinh tồn.”

“Wow, anh có cả khoang y tế ạ?” Mimi thốt lên. “C-con tàu này thật không thể tin được. Giống hệt một ngôi nhà ở Phân Khu Một.”

“Thế à?” Mình thì chưa bao giờ thấy Phân Khu Một trông như thế nào, nên đành tin lời cô bé vậy.

Sau khi phân phòng xong, tôi dẫn Mimi đi một vòng tham quan: phòng giặt, nhà bếp, phòng y tế, phòng tập, buồng lái và khoang hàng. Toàn bộ con tàu.

“Cố gắng đừng vào buồng lái nếu anh không cho phép,” tôi dặn.

“Vâng, thưa anh.”

“Với lại… Ồ, phải rồi. Anh nên mua cho em một cái thiết bị đầu cuối.” Cô bé sẽ cần một cái thiết bị cầm tay như của mình để tiện liên lạc và sắp xếp thông tin. Hm, mua cho cả hai máy tính bảng đôi cũng không phải ý tồi.

“Ừm, em không cần thứ đắt tiền như vậy đâu ạ…” cô bé phản đối.

“Đừng lo,” tôi nói. “Đó là chi phí cần thiết.” Tôi quyết định sẽ mua cho cô bé một chiếc máy tính bảng vào ngày mai. Cô bé sẽ cần nó khi ra khỏi tàu, chứ đâu thể cứ ở trên tàu 24/7 được. Hơn nữa, Elma nói Mimi cần thêm quần áo, nên chúng tôi sẽ sớm đi mua sắm lần nữa.

“Em chắc mệt rồi,” tôi nói. “Hãy đi tắm cho sạch sẽ rồi nghỉ ngơi đi. Chuyện kiểm tra sức khỏe và công việc của em, chúng ta có thể bàn sau.”

“Vâng, em xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi, hãy thay bằng lời cảm ơn. Giờ thì, em biết cách dùng vòi hoa sen chứ?”

“Vâng, em tự lo được. Cảm ơn anh.”

“Tốt lắm. Anh sẽ ở trong buồng lái hoặc phòng của mình, nếu cần gì cứ gọi anh. Khi nào đói thì phải nói nhé. Chúng ta sẽ sống cùng nhau, đừng ngại.”

“Vâng, thưa anh.” Mimi ngoan ngoãn gật đầu. Tốt. Sẽ chẳng hay ho gì nếu cô bé nhịn đói vì ngại. Hy vọng cô bé sẽ thực sự nói ra.

Tôi để cô bé đi tắm rồi hướng về buồng lái. Cô bé không cần tôi phải kè kè bên cạnh. Tôi vẫn chưa hỏi tuổi, nhưng chắc cô bé đã đủ lớn để tự lo liệu mấy việc vệ sinh cá nhân. Mà cô bé bao nhiêu tuổi nhỉ? Nghe câu chuyện của cô thì có vẻ vẫn còn tuổi đi học. Mình đoán chắc tầm cuối tuổi thiếu niên. Cô bé khá thấp, nhưng đường cong cơ thể thì chắc chắn không phải của trẻ con. Hmm, phải hỏi sau mới được.

Rảnh rỗi, tôi nghiên cứu bản đồ Phân Khu Ba cho ngày mai. Tôi cần phải rành đường ở đây để tìm mua quần áo và nhu yếu phẩm cho cô bé. Nhân tiện, có nên mua thuốc men các thứ không nhỉ? Ừ, chắc chắn rồi. Cả cái thiết bị đầu cuối nữa. Sẽ phải đi khá nhiều cửa hàng mới đủ.

Tôi tra một vài cửa hàng ở Phân Khu Ba, và trời ạ, mấy cái đánh giá thật là hết hồn. “Bọn nó lừa tôi mua phải hàng giả!” “Thuốc hết hạn sử dụng!” “Tôi mở hộp ra thì bên trong toàn rác!” Eo ôi. Được rồi, loại trừ mấy chỗ này ra… thì chẳng còn lại bao nhiêu. Xem ra việc mua sắm ở Phân Khu Ba sẽ không mấy suôn sẻ.

Elma quả là rành rọt. Mấy cửa hàng tạp hóa và quần áo cô ấy chỉ đều thuộc số ít những nơi mua sắm tử tế trong cả phân khu.

Tôi vẫn đang tìm kiếm thì Mimi ló đầu vào buồng lái. Tắm rửa xong trông cô bé thật dễ thương, nhưng chắc hẳn cô đang lạnh cóng trong bộ quần áo mỏng manh với điều hòa chạy hết công suất.

“Em đói chưa?” tôi hỏi.

Mimi hơi đỏ mặt rồi gật đầu.

“Được rồi. Ăn chút gì nhé? Em đã nói ra là tốt lắm, cứ thế nhé.”

“Vâng, thưa anh.”

Tôi hiểu cảm giác khó xử khi phải hỏi xin đồ ăn, nhưng điều quan trọng là cô bé phải tiếp tục làm vậy. Cô bé lẽo đẽo theo tôi vào bếp, vẻ mặt đầy e thẹn.

Tôi gọi là nhà bếp, nhưng thực ra nó chẳng có dụng cụ nấu nướng nào. Máy nấu ăn tự động lo gần hết mọi việc, nên có lẽ gọi là nhà ăn thì đúng hơn.

“Em cứ ăn bất cứ thứ gì em thích, bao nhiêu cũng được,” tôi nói. “Ồ, anh có mua ít thịt nhân tạo. Anh nghĩ mình sẽ thử xem. Em có muốn thử không, Mimi?”

“Vâng, em sẽ thử ạ,” cô bé đáp.

Tôi dùng menu trên máy nấu ăn tự động để tìm các món có thịt nhân tạo. Tôi chọn một phần lớn, còn Mimi chọn một phần có kích cỡ bình thường. Chỉ vài phút sau, máy kêu “ting” báo hiệu bữa ăn đã sẵn sàng.

“Vậy ra đây là thịt nhân tạo,” tôi trầm ngâm. “Nó màu trắng, nhưng công nhận là ngon thật.”

“Vâng, rất ngon ạ.”

Miếng thịt trên đĩa gần như có màu của thịt cá trắng, được phủ một lớp nước sốt. Bên cạnh là cơm thập cẩm và salad khoai tây. Và trời ạ, cái máy không hề nói quá khi ghi “phần lớn”. Suất của tôi đúng là khổng lồ.

“Mmm. Không tệ chút nào,” tôi nói.

“Ngon lắm ạ,” Mimi đồng tình.

Tôi gần như có cảm giác mình đang ăn một bữa cơm nhà. Thịt nhân tạo dai mà không ngấy, nước sốt lại càng làm nó thêm ngon. Mỡ từ thịt ngấm vào cơm thập cẩm, tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo. Và tôi có thể thề rằng món salad khoai tây này là salad khoai tây thứ thiệt.

“Em không cần phải cố ăn hết đâu,” tôi nói khi thấy Mimi có vẻ chật vật với phần ăn của mình.

“Em không sao ạ…” Mimi đáp.

Cô bé vẫn đang cố gắng ăn hết phần ăn cỡ thường của mình, nhưng có vẻ nó hơi quá sức. Lần sau có lẽ mình nên gợi ý cho cô bé một phần nhỏ hơn.

Khi ăn xong, chúng tôi bỏ đĩa vào máy rửa chén, nhưng rồi Mimi chỉ đứng đó, ngước nhìn tôi. Tôi nhướng mày.

“C-chúng ta làm gì tiếp theo ạ?” cô bé lo lắng hỏi.

“Tiếp theo ư? Hmm, ngủ ngay sau khi ăn no thì không tốt. Hay là chúng ta vào phòng tập vận động một chút nhỉ?”

Tôi đã quá quen thuộc với phòng tập của Krishna trong suốt thời gian ở lì trên tàu. Tôi dùng nó gần như mỗi ngày để giữ dáng. Cả phòng tập đều được trang bị hiện đại, với đủ thứ thiết bị cần thiết để duy trì thể lực trong một chuyến du hành dài ngày. Dù nghe có vẻ hấp dẫn, Mimi lại trông có vẻ không hào hứng lắm.

“Thôi em cứ đi nghỉ đi, Mimi. Chắc em mệt rồi,” tôi nói.

Dù gì thì cô bé cũng đã trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày. Nếu tôi còn thấy buồn ngủ, thì cô bé chắc đã kiệt sức hoàn toàn.

“Không… à, vâng. Em sẽ đi nghỉ ạ.”

Tôi thấy nhẹ nhõm vì cô bé đã đổi ý. Trông cô bé như sắp ngủ gật ngay cả khi chúng tôi chúc nhau ngủ ngon. Tôi thì hướng đến phòng tập.

Tôi chỉ tập luyện ở mức độ vừa phải, không có ý định trở thành vận động viên thể hình. Toàn bộ con tàu phối hợp với nhau để thiết kế kế hoạch tập luyện cho tôi, từ máy nấu ăn đến các thiết bị đầu cuối. Tất cả dữ liệu được tổng hợp, phân tích và tính toán để đưa ra chế độ tối ưu nhất cho cơ thể tôi. Dù không dễ dàng, ít nhất tôi biết mình đang đi đúng hướng và có mục tiêu rõ ràng.

Tôi đi thẳng từ phòng tập đến phòng tắm. Cuộc sống của tôi không khác mấy so với trước khi Mimi lên tàu, nhưng sự có mặt của cô bé khiến tôi phải chú ý hơn đến vệ sinh cá nhân. Nếu cô bé nghĩ mình là một kẻ ở bẩn, mình sẽ xấu hổ chết mất. Đêm đó, tôi tắm rửa kỹ hơn bình thường một chút trước khi lên giường.

Một điểm bất tiện duy nhất là tôi không thể cứ thế mặc độc quần lót đi lung tung nữa, dù chỉ là từ phòng tắm về phòng ngủ. Tôi mặc lại áo khoác và quần rồi nhanh chóng lên giường.

Ngay khi ngả lưng xuống nệm, tôi ngáp một cái thật dài. Đúng là một ngày dài. Kế hoạch của mình chỉ là đi mua ít đồ tạp hóa, nhưng từ lúc gặp Elma, mọi thứ đã rối tung lên. Con yêu tinh không gian đó đúng là nam châm hút rắc rối mà. Có lẽ mình nên tránh xa cô ta ra.

Dù vậy, tôi phải thừa nhận rằng mình cảm thấy rất tuyệt. Lối sống của tôi ở đây lành mạnh hơn nhiều so với ở quê nhà: ăn uống đủ bữa, cân bằng, tập thể dục tối ưu, ngủ đủ giấc. Không thể lành mạnh hơn được nữa.

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Mimi ló đầu qua cánh cửa phòng đang mở của tôi. Trông cô bé vừa đỏ mặt vừa lo lắng.

À, chết rồi. Mình sống một mình quen rồi nên hay để cửa mở. Mà mình lại đang mặc độc quần lót! “Có chuyện gì vậy em? À mà, anh đang không mặc đồ. Đợi anh một chút.”

“…”

Cô bé chỉ ngập ngừng một thoáng rồi bước thẳng vào phòng khi tôi còn đang loay hoay mặc quần.

“Khoan, cái gì?!” Sao mình đã bảo đợi mà cô bé còn xông vào? Mà cái bộ đồ ngủ mỏng tang đó là sao? Nó trong suốt hoàn toàn. Mình không thể không nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô bé.

“Dừng lại, dừng lại, khoan đã! Tại sao?!” Tôi vội vàng che mắt lại, dù phải thú nhận là chỉ một giây sau tôi đã hé mắt nhìn trộm qua kẽ tay. Mình không thể kiềm chế được.

“Em đến để làm việc của mình,” Mimi thì thầm khi tiến lại gần. Trên người cô bé chỉ có độc bộ đồ ngủ mỏng manh đó, ngay cả chân cũng để trần.

“Không, khoan đã, nghiêm túc đấy. Chúng ta nên tìm hiểu nhau kỹ hơn trước đã, đúng không?” tôi nói.

“Đây là tất cả những gì em có thể làm. Em không ngại làm điều đó với Master Hiro.”

Cô bé lần đầu gọi tên mình! Không, khoan đã. Đây không phải là lúc để ý chuyện đó. Aaargh, không! Cô bé ơi, làm ơn đừng! Aaa, chúng ta không thể làm chuyện này, không được!

Trong lúc tôi còn đang hoảng loạn, Mimi đã ngồi xuống cạnh tôi trên giường và ôm lấy tôi. Một cảm giác mềm mại áp vào người tôi. Dù nhỏ bé, nhưng vòng một của cô bé không chỉ lớn, mà còn rất nguy hiểm. Mình bị tấn công rồi! Cứu!

“Em đã uống thuốc rồi, nên không sao đâu ạ,” cô bé nói.

“Thuốc? Thuốc gì?!”

“Chị Elma đưa em thuốc tránh thai, và… cả thuốc để lần đầu bớt đau nữa ạ. Bộ đồ ngủ này cũng là chị ấy đưa.”

Con yêu tinh chết tiệt! Nó đã làm cái gì thế này?! Hay là mình phải cảm ơn nó đây?!

“Ư-Ừm… Anh không muốn em sao? Hay anh thích người xinh đẹp hơn như chị Elma?”

“Không phải thế, anh thề. Vấn đề không phải ở em.”

“Nhưng đây là tất cả những gì em có thể làm để báo đáp anh. Và em… em sợ lắm. Làm ơn?”

Sợ? Sợ cái gì chứ? Mình chẳng hiểu gì cả.

Mimi nói tiếp, “Em không có kỹ năng nào khác, nên em làm việc này để bảo vệ mình. Nếu em làm vậy, anh sẽ không… bỏ rơi em.”

Giọng cô bé nhỏ dần. Ôi Chúa ơi. Cô bé thật sự nghĩ rằng mình sẽ đổi ý và đuổi cô đi nếu cô không “hữu dụng”. Đó là lý do cô bé làm thế này. Hàm ý của nó thật đau lòng. Cô bé nghĩ mình là loại rác rưởi đến thế sao?

“Em không nghĩ anh là người như vậy đâu, Master Hiro, nhưng… anh có thể cho em một sự đảm bảo được không ạ?” cô bé nói.

“Ồ? Chỉ vậy thôi sao?”

Không phải cô bé nghi ngờ nhân cách của mình, mà chỉ muốn được trấn an. Nhưng mà vẫn!

Tôi vẫn đang hoảng loạn thì thiết bị đầu cuối bên cạnh kêu “ting”, hiển thị một dòng tin nhắn kỳ quái.

Hãy chịu trách nhiệm và cho cô bé điều cô bé muốn.

Chỉ có một người duy nhất hay nhắn tin cho tôi. Toàn bộ chuyện này là do con yêu tinh không gian đó sắp đặt.

“Làm ơn, đừng bỏ rơi em,” Mimi nói, giọng như sắp khóc.

Elma chắc hẳn đã nhồi nhét vào đầu cô bé rằng mình sẽ đuổi cô đi nếu cô không làm việc này. Lần sau gặp lại, mình thề sẽ khóa tay con yêu tinh đó lại.

“Được rồi,” tôi nói. Mimi khẽ kêu lên. “Ờm, lúc này mình phải nói gì đây? Tình huống này kỳ quặc thật. Thú thật là mình hoàn toàn bối rối.”

Tất cả những gì tôi có thể làm lúc đó là ôm lại Mimi và vỗ nhẹ vào lưng cô bé. Cuối cùng, tôi nói, “Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.”

Cô bé gật đầu và thả lỏng trong vòng tay tôi.

Mình phải làm gì đây?

Câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi suốt nửa năm qua. Sau tai nạn, sau khi bố mẹ qua đời, tôi phải đối mặt với một thế giới đầy lo âu. Bị đè bẹp dưới một món nợ khổng lồ, tiền tiết kiệm thì cứ vơi dần, tôi phải bỏ học và sống tằn tiện hết mức, nhưng vẫn không thoát khỏi viễn cảnh phá sản. Thời gian của tôi không còn nhiều.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm ba ngày trước, khi tôi mất nhà và quyền sống ở Phân Khu Hai. Họ đẩy tôi đến Phân Khu Ba, một nơi mà ai cũng biết là chẳng tốt đẹp gì. Chỉ những kẻ không trả nổi thuế mới sống ở đó. Bạo lực và tệ nạn thống trị nơi đây, bãi rác của cả thuộc địa.

Ôi, mình đã sa sút đến mức nào.

Tôi không ngốc. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người phụ nữ bị đẩy vào Phân Khu Ba. Họ bị bắt cóc, bị xem như đồ chơi, rồi bị chuốc thuốc và bán đi cho đến khi không còn giá trị lợi dụng. Khi đàn ông đã chán chê, họ bị vứt bỏ ở một con hẻm nào đó để chờ chết. Thỉnh thoảng cũng có một lính đánh thuê hay thương gia mua lại tự do cho một cô gái, nhưng đó là chuyện vô cùng may mắn và hiếm hoi. Khả năng cao hơn nhiều là bạn sẽ chết mòn trong một con hẻm, vật vã vì cai thuốc, đơn độc. Thi thể của họ bị hỏa táng chung với rác.

Viễn cảnh đó quá kinh hoàng. Tôi đã chạy trốn. Tôi đã lẩn trốn. Nhưng không có Ener để mua thức ăn, nước uống, thiết bị đầu cuối cũng bị tịch thu, tôi không còn nhiều lựa chọn.

“Đứng yên, con khốn.”

“He he, cuối cùng cũng tóm được mày.”

Khi bị đám đàn ông đó bắt đi, tôi đã kiệt sức đến nỗi chẳng còn hơi sức đâu mà né tránh những nụ cười ghê tởm của chúng.

“Nó hơi bẩn, nhưng tao không quan tâm.”

“Làm luôn đi! Tao không đợi được nữa.”

Sự kháng cự yếu ớt của tôi chẳng thể ngăn chúng kéo tôi vào một con hẻm tối và thô bạo xé quần áo của tôi.

“Bỏ cuộc đi, con nhỏ!”

“Đừng giãy nữa! Phải đánh mày thì mày mới hiểu à?”

Tôi vùng vẫy, dùng chút sức lực tuyệt vọng cuối cùng.

“Để tao đấm cho mày một phát.” Gã đàn ông giơ nắm đấm lên.

Khoảnh khắc nắm đấm đó hạ xuống, đời mình sẽ tàn.

Nhưng ngay trước đó, một luồng ánh sáng đỏ lóe lên trong con hẻm.

“Ééééék?!” Mỗi lần ánh sáng đỏ rực lên, một tên côn đồ lại hét lên.

“Cút khỏi đây ngay! Phát tiếp theo không chỉ là đốt cháy đâu!”

Giọng nói đanh thép đó đã chặn đứng bọn chúng. Tên đang giữ tôi vội vàng buông ra, bỏ chạy cùng đồng bọn.

Tôi ngồi sụp xuống bức tường. Dù vẫn còn choáng váng, tôi cố tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói. Một người đàn ông khác đã xuất hiện trong hẻm, mặc bộ quần áo lạ nhưng chắc chắn. Hẳn là một lính đánh thuê. Anh ta thậm chí còn cầm một khẩu súng, dù trông có vẻ khá lo lắng.

Anh ta có mái tóc đen và đôi mắt hiền từ. Tôi đoán anh ta khoảng ngoài hai mươi tuổi. Anh ta liếc nhìn tôi rồi chĩa khẩu súng la-de về hướng bọn côn đồ đã chạy.

“Chỉnh lại quần áo đi trong lúc tôi canh chừng,” anh ta nói. “Chúng ta rời khỏi đây.”

Mình thực sự an toàn rồi sao? Tôi vội vàng sửa lại quần áo, vẫn chưa thể tin rằng mình đã được cứu.

“Chào mừng trở lại.” Khi chúng tôi ra khỏi con hẻm, một người phụ nữ yêu tinh ăn mặc giống anh ta lên tiếng.

Chị ấy có lẽ cũng là một lính đánh thuê. Mối quan hệ của họ là gì? Tại sao mình lại bận tâm về điều đó? Tại sao nó lại khiến mình khó chịu?

“Vậy, anh định thế nào với cô bé này?” chị yêu tinh hỏi.

“À, thì…” Người đàn ông quay sang tôi. Đôi mắt anh ấy thực sự rất hiền. Chúng giúp xua đi phần nào nỗi kinh hoàng vẫn còn ám ảnh tôi.

“Đừng chỉ nhìn. Trả lời đi chứ,” chị yêu tinh nói. Họ nói chuyện với nhau như những người bạn thân thiết. Vì lý do nào đó, tim tôi lại nhói lên.

“Tôi định cho cô bé này lên tàu của mình,” anh ta nói. “Có thể cô bé sẽ giúp được việc vặt hoặc thu thập thông tin.” Tôi sững sờ trước lời nói của anh.

Khoan đã, mình sẽ lên tàu của anh ấy? Điều đó có nghĩa là làm… chuyện đó, phải không? Nhưng chúng tôi chỉ vừa mới gặp. Nhưng nếu anh ấy không cứu mình, có lẽ mình còn gặp chuyện tồi tệ hơn. Nếu tôi ở lại Phân Khu Ba, sớm muộn gì cũng sẽ có những kẻ khác giống như bọn vừa rồi tìm thấy tôi. Đi cùng anh chàng này có vẻ tốt hơn nhiều. Ít nhất thì anh ấy cũng tốt bụng.

“Việc vặt? Ý anh là cô ta hợp gu của anh à?” Chị yêu tinh nghiêng người về phía tôi. Chị ấy rất đẹp, với làn da mịn màng và hàng mi dài nhất tôi từng thấy. Tim tôi đập loạn nhịp.

“Gu của tôi…? À thì, cô bé cũng dễ thương.” Người đã cứu tôi lại nhìn tôi, nhưng tôi vội quay đi. Ánh mắt anh lướt xuống ngực tôi. Đàn ông thường hay nhìn vào đó. Tôi thừa nhận, ngực của tôi đôi khi làm tôi đau lưng, nhưng có lẽ đây là lúc tôi nên cảm thấy biết ơn chúng.

“Thôi, chúng ta không nên đứng đây nói chuyện trong khi cô bé đang trong tình trạng này. Tìm một chỗ nào đó ngồi xuống đã.”

Wow, anh ấy thực sự tốt bụng. Đột nhiên, tôi thấy xấu hổ về bộ dạng bẩn thỉu, hốc hác của mình. Tôi đã không được tắm mấy ngày rồi.

“Được thôi, nhưng anh bao,” chị yêu tinh nói.

“Rõ, thưa sếp,” anh nói. “Này, đi thôi. Chúng tôi không làm hại em đâu. Nếu đi lại thấy đau, em có thể vịn vào tôi.”

Tôi nghe theo lời anh, nhẹ nhàng níu lấy áo anh. Tôi chỉ dám đến gần như vậy thôi. Gần hơn nữa, anh ấy có thể ngửi thấy mùi và tôi sẽ chết vì xấu hổ.

Tại quán cà phê, chị yêu tinh nói thẳng cho anh ấy biết việc tôi ở trên tàu của anh có ý nghĩa gì. Anh ấy đỏ mặt tía tai. Anh ấy thực sự ngây thơ vậy sao? Không nhận ra việc có một người phụ nữ trên tàu nghĩa là gì à? Nhìn anh ấy lúng túng thật đáng yêu. Nhưng khoan đã. Nếu anh ấy ngây thơ như vậy, tức là anh ấy không hề có ý đồ xấu khi cứu mình trong con hẻm. Anh ấy đã cứu mình hoàn toàn vì lòng tốt. Làm sao một người tốt như vậy có thể sống sót ở đây?

Buổi chiều còn lại trôi qua như một giấc mơ. Tôi biết tên anh là Hiro và chị yêu tinh là Elma. Anh đưa tôi đến một văn phòng chính phủ, trả một khoản tiền khổng lồ cho viên chức khó chịu. Món nợ đó gần như làm tôi ngất đi, nhưng Hiro… không, Master Hiro đã trả nó nhẹ như không, tất cả chỉ để mua lại tự do cho tôi. Tôi có cảm giác mãnh liệt rằng cả cuộc đời mình dường như chỉ để dẫn đến cuộc gặp gỡ này.

Sau đó, chị Elma đưa cho tôi một túi đầy quần áo. Tất cả là nhờ chị ấy mà tôi có thể thuộc về Master Hiro. Tôi nợ anh ấy nhiều nhất, và chị ấy là người thứ hai.

Cuối cùng, Master Hiro đưa tôi về tàu của anh. Con tàu thật đáng kinh ngạc. Tôi đã nghĩ một con tàu lính đánh thuê sẽ chật chội, ngột ngạt, nhưng tàu của Master Hiro lại rộng rãi và sạch sẽ, như một ngôi nhà ở Phân Khu Một. Thậm chí có thể còn đẹp hơn cả nhà cũ của tôi.

Tôi đi tắm theo lời Master Hiro. Sau bao ngày không được tắm, cảm giác được ngâm mình trong dòng nước ấm thật tuyệt vời, và tôi đã kỳ cọ sạch sẽ mọi bụi bẩn của Phân Khu Ba.

Sau đó, tôi xem xét túi đồ chị Elma đưa. Bên trong có ba cái quần lót, hai bộ đồ mỏng, một bộ đồ kín đáo hơn, một bộ đồ ngủ khêu gợi, một chai chất lỏng, hai hộp thuốc và một mẩu giấy.

Tất cả những thứ này là gì? Mẩu giấy là của chị Elma, hướng dẫn cách dùng chai chất lỏng—nước hoa. Cũng hữu ích. Mình chưa bao giờ dùng thứ này. Tiếp theo là thuốc. Chị Elma nói một loại là thuốc tránh thai, loại kia là thuốc giảm đau cho lần đầu tiên. Tôi nghe nói lần đầu có thể rất khó chịu, nên tôi thực sự cảm kích điều này. Tôi thậm chí còn có những người bạn ở trường đã phải trải qua những cuộc trò chuyện khó xử với bạn trai sau lần đầu tiên của họ.

Tôi chấm một ít nước hoa lên cổ tay. Nó làm tôi cảm thấy trưởng thành và tự tin hơn. Đột nhiên, những bộ đồ mỏng manh kia lại hấp dẫn tôi hơn hẳn bộ đồ kín đáo.

Khoảnh khắc Master Hiro nhìn thấy tôi, anh ấy đã đỏ mặt. Tốt, anh ấy đã chú ý đến mình. Tôi đã sợ rằng dù làm tất cả những điều này, anh ấy vẫn sẽ chỉ xem tôi như em gái hoặc con gái, nên thấy anh ấy có phản ứng như vậy thật nhẹ nhõm.

Sau bữa ăn ngon miệng, Master Hiro đến phòng tập rồi đi ngủ. Tôi kiên nhẫn chờ đợi thời điểm thích hợp, uống hai viên thuốc và mặc bộ đồ ngủ vào. Tôi không dám xông thẳng vào phòng Master Hiro, nhưng khi đến gần, cửa phòng anh ấy hé mở đủ để tôi nhìn vào trong.

Anh ấy đang mặc đồ lót, cơ thể phơi bày trước mắt tôi. Một luồng hơi nóng lan tỏa khắp người tôi. Đây có phải là tác dụng của thuốc không?

“Có chuyện gì vậy?” anh ấy hỏi. “Với lại, anh đang không mặc đồ. Đợi anh một chút.”

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy đỏ mặt và hoảng hốt. Bị bản năng thôi thúc, tôi bước vào phòng của Master Hiro.

Phải mất một thời gian dài và rất nhiều đau khổ tôi mới có được ngày hôm nay, nhưng cuối cùng, tôi đã được an toàn trong vòng tay của Master Hiro. Tôi thả lỏng, mãn nguyện và hạnh phúc trong vòng tay anh.