I Was Reincarnated As The Older Brother Of A Villainess Destined to Die, So I Want To Change The Future By Raising My Younger Sister With My Own Hands ~I Am The Strongest In The World, But My Little Sister Must Be The Cutest In The World~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

64 745

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

20 48

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

21 61

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

222 5522

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

16 124

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

672 37405

Vol 01 - Chương 5.4 Nội chiến

TentacleSoHot

-----

Đến lúc tôi tỉnh dậy, hầu hết các công tác chuẩn bị đã hoàn tất. Mười kỵ sĩ tinh nhuệ của Foranada được chỉ định làm lực lượng tiếp viện đều đã sẵn sàng chờ lệnh, còn hàng tiếp tế thì đã được chất lên xe từ sớm. Kế hoạch điều hành Lãnh địa Foranada trong thời gian tôi vắng mặt cũng đã được đệ trình.

Giờ chỉ còn vài điều chỉnh nhỏ, sẽ xử lý nốt vào sáng nay. Nếu suôn sẻ, chúng tôi có thể khởi hành ngay sau giờ trưa.

“Fuwaaaaaah~”

Tôi ngáp dài một cái rồi bước đến phòng ăn dùng bữa sáng trước khi lên đường. Không còn dư dả thời gian nên vừa đi, tôi vừa lướt qua đống tài liệu đã được trình.

Kỹ năng đọc nhanh mà tôi rèn được từ kiếp trước lúc này quả thực hữu dụng. Đến khi ngồi vào bàn ăn, tôi đã đọc xong tập hồ sơ dày vài phân tay.

Nhờ công sức của các thuộc hạ, không có gì cần chỉnh sửa thêm cả.

Vừa ngồi xuống, bữa sáng đã được dọn ra. Tôi hầu như không phải đợi chút nào, vì từ đêm qua tôi đã dặn trước giờ ăn cụ thể.

Cùng lúc đó, Caron cũng bước vào phòng. Em ấy luôn cố gắng điều chỉnh lịch sinh hoạt sao cho được ăn cùng giờ với tôi.

“Chào buổi sáng, Onii-sama.”

“Chào buổi sáng.”

Bình thường, Caron sẽ chào tôi bằng giọng vui vẻ, dễ thương. Nhưng sáng nay thì trông em ấy có vẻ chưa tỉnh táo hẳn.

Có lẽ vì đêm qua tham dự họp đến khuya nên hơi buồn ngủ. Tuy không ngáp, nhưng em ấy cứ chớp mắt liên tục. Dù vậy, vẫn dậy đúng giờ được như thế là giỏi rồi.

Ngay khi Caron ngồi xuống, bữa sáng của em ấy cũng được mang ra. Thế là hai anh em bắt đầu dùng bữa cùng nhau.

Vẫn chưa thấy Orca đâu. Nhưng mà, cậu nhóc vốn ít khi ăn sáng cùng chúng tôi. Thật ra, nhóc ấy thường xuyên bỏ bữa sáng luôn.

Orca không phải người của buổi sáng. Có vẻ huyết áp thấp nên mỗi sáng dậy đầu óc cứ lơ mơ.

Vì đêm qua ngủ trễ nên hôm nay chúng tôi ăn sáng muộn hơn bình thường, nhưng cũng phải đến trưa Orca mới mò ra phòng ăn là vừa.

Chính vì vậy, tôi và Caron cứ bình thản dùng bữa như thường—

“Chuyện này là sao vậy hả, Zechs-niiii!!!”

Orca, người lẽ ra phải hai tiếng nữa mới lết đến, bất ngờ lao vào phòng ăn với tốc độ khủng khiếp.

Cậu nhóc lao thẳng đến chỗ tôi, nắm chặt lấy hai vai rồi dúi mặt lại sát đến mức suýt hôn tôi đến nơi.

Dù cậu em nuôi này có dễ thương đến đâu thì hôn nhau vào buổi sáng thế này vẫn không phải ý hay chút nào! Tôi vội đưa tay ra chắn giữa hai người, cố gắng thuyết phục cậu ta bình tĩnh lại.

“Em gần quá rồi đấy. Trước hết là bình tĩnh lại, rồi ta nói chuyện.”

“Không còn thời gian cho mấy chuyện đó nữa! Nói cho em biết ngay đi!”

Tuy nhiên, Orca hoàn toàn không nghe tôi nói gì. Cậu nhóc gần như mất kiểm soát, cứ tiếp tục kéo tôi lại sát hơn.

Uwaaahh—Hình như môi chúng tôi vừa chạm nhẹ thì phải!? Không không, nguy hiểm quá rồi đấy!?

Tôi có thể cưỡng ép đẩy em ấy ra, nhưng làm thế khi Orca đang kích động thế này có thể khiến cậu nhóc bị thương.

Nên làm gì mới là ưu tiên đây…? Nhưng tôi không còn thời gian để nghĩ nữa.

Ngay lúc ấy, lực kéo trên vai tôi bỗng yếu hẳn đi. Hết sức rồi à?

Tôi nhìn quanh xem có chuyện gì, và bắt gặp cảnh tượng Caron đang đứng sau Orca, vòng tay qua eo rồi cố kéo cậu nhóc ra khỏi người tôi.

Phải rồi… tôi nên nhờ Caron hoặc mấy hầu gái giúp từ đầu. Hình như đầu óc tôi rối quá mức rồi.

Nhờ sức của hai người, cuối cùng tôi cũng gỡ được Orca ra mà không gây ra tai nạn nào.

Sau đó, Caron bắt đầu “dạy dỗ” Orca một trận đầy giận dữ xen lẫn đau đớn. Phải mất một lúc cậu ta mới chịu hạ hỏa.

Khi đã bình tĩnh lại, Orca bị buộc phải ngồi seiza ngay trước mặt tôi — do Caron bắt thế — và tôi nhẹ giọng hỏi:

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Tôi cũng phần nào đoán ra được lý do, nhưng vẫn muốn chính miệng em ấy nói ra cho chắc.

Và rồi, Orca bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra sau khi cậu nhóc tỉnh dậy.

“Em vừa mới tỉnh cách đây không lâu. Hôm qua xảy ra đủ thứ, nên em trằn trọc mãi mới ngủ được... Rồi sáng nay, lúc đang chuẩn bị, có một người hầu nói với em rằng, ‘Chiều nay chúng ta sẽ lên đường đến lãnh địa của Nam tước Byakudai, xin cậu chuẩn bị cho sớm.’ Lúc đó em kiểu… ‘Hả???’ không hiểu chuyện gì luôn. Em mới hỏi lại, thì họ bảo là Zechs-nii đã quyết định cử quân đi cứu viện rồi…”

“Vậy là vì quá bất ngờ nên em mới hành xử như lúc nãy à?”

“Un…”

Orca khẽ gật đầu, má ửng hồng vì xấu hổ.

Cái dáng vẻ đó... nhìn thực sự quá đáng yêu, đến mức tôi không thể tin nổi em ấy là con trai. Vẻ mặt ngượng ngùng ấy chẳng khác nào một cô gái xinh đẹp cả.

Dù tôi luôn ưu ái khẳng định em gái mình là dễ thương số một, nhưng Orca chắc chắn cũng đủ sức "làm loạn" ở vị trí số hai.

Thế nên, tôi vẫn không khỏi thắc mắc: tại sao em ấy lại là con trai cơ chứ…?

…Không, không, giờ không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này.

Tôi lắc đầu nhẹ, cố kéo bản thân ra khỏi đống suy nghĩ vớ vẩn vừa rồi.

“…Chuyện người hầu nói… có thật không anh?”

Orca hỏi, giọng hơi ngập ngừng.

Trong tông giọng ấy là cả một bầu không khí bất an pha lẫn mong chờ. Dường như chỉ cần tôi gật đầu xác nhận, cậu nhóc sẽ lập tức bám lấy như thể vừa tìm được nơi để níu vào.

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng một khi có cơ hội để cứu gia đình ruột thịt… thì làm sao có thể không bám víu lấy được chứ. Dù sao Orca cũng chỉ mới bảy tuổi.

Để xua tan lo lắng trong lòng em ấy, tôi khẽ mỉm cười, dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể để trả lời.

“Đúng vậy. Chúng ta sẽ đến cứu gia đình em. Và em cũng sẽ đi cùng.”

“C-Cả em nữa…?”

Orca tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Có vẻ cậu nhóc không ngờ sẽ được đi cùng.

Cảm xúc cá nhân mà nói, tôi cũng không muốn cho em ấy theo. Nhưng Orca là người địa phương, có thể sẽ rất hữu ích trong chiến dịch này.

Hơn nữa, tôi thừa hiểu: một khi biết chuyện cứu viện, Orca nhất định sẽ đòi theo cho bằng được. Thay vì để cậu nhóc tự hành động, thà giữ sát bên cạnh còn dễ kiểm soát hơn.

Ban đầu còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng có vẻ Orca dần nhận ra. Đôi mắt em ấy ánh lên sự phấn khích, rồi bật dậy một cách đầy khí thế:

“Vậy em đi chuẩn bị đồ ngay đây!”

“Được. Giờ xuất phát là 1 giờ chiều, tức là còn ba tiếng nữa. Lo xếp đồ cho xong trước đó đi.”

“Un!”

Orca đáp lại đầy hào hứng rồi chạy biến khỏi phòng ăn.

Bóng lưng ấy không còn mang theo chút gì của tâm trạng ảm đạm ngày hôm qua. Cậu nhóc đã nhẹ lòng rồi.

“Thật là, đúng là một tên nhóc rắc rối.”

Caron thở dài, nói vậy trong lúc tôi đang âm thầm thở phào.

Có vẻ em ấy vẫn chưa hoàn hồn sau màn “va chạm cấp độ gần” ban nãy của Orca.

Thấy vậy, tôi không nhịn được mà bật cười.

“Fufufu.”

“E-Em nói gì sai à…?”

“Không, không có gì cả.”

Caron quay sang hỏi tôi với vẻ khó hiểu, nhưng tôi chỉ lắc đầu và không nói thêm gì.

Dù vậy, nụ cười vẫn còn hiện rõ trên môi tôi. Vì thế nên Caron cứ nhìn tôi chằm chằm đầy nghi ngờ.

Nhưng làm ơn tha cho anh đi, Caron.

Dù bây giờ em ấy đang làm bộ nhún vai như chẳng có gì, nhưng trong tất cả những người ở đây… chính Caron mới là người đã hành động mạnh mẽ nhất suốt chuỗi rối ren vừa qua.

Chính em ấy là người lo lắng cho Orca hơn bất kỳ ai, cũng là người đã lay động được tôi.

Không chỉ có thế. Tôi tin rằng, em ấy còn là người âm thầm truyền đạt đến các thuộc hạ nữa — dù họ không hề nói ra. Kiểu như, “Em tin chắc Onii-sama sẽ không bỏ mặc Orca đâu.”

Chỉ nghĩ đến việc em gái bé nhỏ của tôi đã trưởng thành đến mức có thể nghĩ cho người khác như vậy, tim tôi như trào dâng một niềm vui khó tả.

Tôi thật sự… tự hào đến phát khóc mất thôi.

suýt gì cơ ... cái gì chạm nhẹ cơ đây chắc chắn ko phải yaoi flag nhé ae, tin tô__ bro...he also has a sword like you