Trước khi giao kiếm với Wessel, tôi đã kích hoạt [Thẩm Định].
Nhờ việc nâng cao trình độ Ma Pháp Tinh Thần, phạm vi hiệu quả của [Thẩm Định] cũng được mở rộng. Giờ đây, tôi không chỉ có thể đo được level, mà còn ước lượng được cả độ mạnh yếu tương đối của kỹ năng đối phương.
Để xem nào… level của Wessel là… 50… Như dự đoán, hắn mạnh hơn tôi khá nhiều.
Về khoản ma pháp thì tôi nhỉnh hơn một chút, nhưng kiếm thuật thì hắn vượt xa tôi. Cách biệt giữa hai bên cứ như trời với đất, đến mức dùng mánh khoé nhỏ cũng khó mà lừa được.
Cũng phải thôi, gia tộc Faebern vốn đã nổi danh là nơi sản sinh ra các “Thánh Kiếm” qua nhiều thế hệ. Còn tôi? Chỉ là một kẻ tự học là chính, bị đem ra so sánh chẳng khác gì trẻ con tập đi.
Vậy nên, đúng theo kế hoạch ban đầu, tôi phải tránh va chạm trực diện, thay vào đó sử dụng ma pháp để chiến đấu.
Trước tiên là cận chiến bằng dao găm, sau đó tung [Phóng Kích] để bất ngờ tấn công từ xa, rồi thì—
“Cái gì!?!?”
Chỉ một chút. Chỉ một khoảnh khắc lơ là thôi.
Chừng ấy đã đủ để tôi nhận ra rằng hắn ta đã áp sát ngay trước mặt. Hơn nữa, hắn đang giơ cao thanh buster sword như chuẩn bị bổ xuống một cú trí mạng.
Tôi chết sững trong chốc lát, nhưng nhanh chóng hoàn hồn. Nếu đứng yên, tôi sẽ bị chẻ đôi ngay tại chỗ.
Lập tức, tôi niệm [Tiên Đoán]. Rồi theo quỹ đạo tấn công mà tôi nhìn thấy, tôi lao sang hướng ngược lại.
Tôi không còn thời gian để né đòn một cách hoàn hảo. Gặp đối thủ mạnh thế này, nếu chần chừ thì chỉ có chết.
Ngay sau khi tôi lăn ra khỏi vị trí, thanh kiếm của hắn đã bổ xuống đất và phát nổ với một cơn lốc lửa rực rỡ như kính vạn hoa. Sóng nhiệt tràn ra khắp nơi, chỉ cần hậu chấn thôi cũng khiến má tôi rát lên, bỏng nhẹ một bên mặt.
Nó còn mạnh hơn tôi tưởng. Tôi từng nói mình giỏi ma pháp hơn, nhưng ma pháp của Wessel lại thuộc một nhánh hoàn toàn khác. Hắn bỏ qua mọi yếu tố kỹ thuật mà tập trung toàn lực vào sức mạnh. Hắn còn dùng cả ma pháp gió — một thuộc tính phụ — chỉ để hỗ trợ tăng hiệu ứng cho ma pháp lửa.
Tuy nhiên, nếu ma pháp thiên về sức mạnh, thì kiếm thuật của hắn lại ngược lại — tinh luyện đến mức đáng sợ.
Đòn vừa rồi. Nhìn qua thì tưởng chỉ là một cú vung bừa đầy lực, nhưng thực tế là một chiêu kiếm kỹ cao cấp được thực hiện cực kỳ bài bản. Dù tôi đang dùng [Cường Hóa Thân Thể], tôi vẫn không thể nhận ra toàn bộ chuỗi động tác đó nếu không có trình độ kiếm thuật tương đương.
Vậy là phong cách chiến đấu của Wessel là dùng kiếm thuật điêu luyện làm lõi, sau đó gia cố bằng ma pháp bộc phá.
Cuối cùng thì, game và đời thực vẫn là hai thế giới khác nhau. Trên màn hình, hắn chỉ là một tên cuồng chiến đơn thuần, nhưng gặp ngoài đời mới thấy hắn là một kiếm sĩ thực thụ. Nếu quá dựa dẫm vào kiến thức trong game, tôi chắc chắn sẽ bị hớ nặng.
Tôi lăn một vòng ra xa để tạo khoảng cách rồi rút dao găm ra tư thế sẵn sàng.
Tôi tưởng hắn sẽ lập tức tung tiếp đòn, nhưng Wessel vẫn giữ nguyên tư thế vừa vung kiếm. Từ từ, hắn rút thanh kiếm — lúc này đã cắm ngập xuống đất — lên.
Khi tôi nghi hoặc nhìn hắn, thì Wessel mỉm cười.
“Hee~ Cũng khá đấy chứ! Dù còn hơi vụng, nhưng việc né được chiêu ‘kiếm tất sát’ của Faebern đã là cực kỳ ấn tượng rồi! Còn hơn cả mong đợi đấy! Ta đang tận hưởng trận chiến tuyệt nhất đời mình đây này!”
Wessel nói bằng một vẻ mặt mê mẩn như thể đang lạc trong cơn phê pha.
Có vẻ như đòn vừa rồi là tuyệt kỹ của hắn. Và việc tôi né được đã khiến hắn công nhận tôi là đối thủ xứng tầm.
Chết tiệt thật đấy. Được một tên cuồng chiến công nhận là đối thủ xứng tầm á? Khác nào nó tuyên bố sẽ bám theo tôi đến khi một trong hai ngã gục đâu... Giá mà đừng có công nhận như thế thì hay biết mấy...
Than vãn cũng chẳng thay đổi được hiện thực, nhưng ít nhất thì cũng được quyền... thở dài một cái.
“Haaa…”
Tôi thở dài, rồi thay đổi cách nghĩ.
Chuyện đã rồi thì có than cũng vô ích. Ban đầu, tôi chỉ định cầm chân để Caron và mọi người rút lui, nhưng giờ thì không còn cách nào khác ngoài việc dứt điểm tại đây.
Dù tôi đang ở thế bất lợi, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ thua. Tôi có những điểm mạnh mà hắn không có, và tôi sẽ tận dụng tối đa chúng để chiến đấu.
Wessel chỉnh lại tư thế cầm đại kiếm, chuẩn bị tung đòn tấn công tiếp theo. Có vẻ lại là chiêu lao nhanh tiếp cận như trước.
Nhưng tôi đâu có ngây thơ đến mức dính chiêu giống nhau lần thứ hai. Lần này, tôi đã kích hoạt sẵn [Tiên Đoán], nên có thể nắm được quỹ đạo chuyển động của Wessel.
Hắn đang lao thẳng vào tôi. Cũng giống như đòn trước?
Dù chỉ là một cú lao tới, tôi vẫn ngạc nhiên vì mắt thường không theo kịp chuyển động đó, nhưng tôi lập tức bắt đầu hành động. Nếu chờ đến khi đối phương ra đòn mới phản ứng, thì chắc chắn không kịp.
Cùng lúc tôi di chuyển, bóng dáng Wessel biến mất. Và ngay giây kế tiếp, hắn đã ở ngay trước mặt tôi, thanh đại kiếm giơ cao chuẩn bị bổ xuống.
Lần này, tôi không bị phân tâm. Tôi lùi lại, né khỏi đường chém từ phía trước. Rồi từ vị trí đó, tôi lao lên, tung đòn liên hoàn với cả hai thanh dao găm.
Tôi biết sẽ có nổ ma pháp lửa, nhưng tôi đã chuẩn bị từ trước. Khi vụ nổ xảy ra, chỉ cần dựng [Tường Mana] quanh cơ thể là đủ để chịu một đòn.
Đúng như mong đợi từ người nhà Faebern. Dù đã ở trong tư thế hạ trọng tâm, hắn vẫn cố nghiêng người né đòn của tôi. Với khoảng cách như vậy, lưỡi dao sẽ không thể chạm đến hắn được…
…Nhưng tôi đã đoán trước điều đó rồi.
Tôi truyền Mana vào dao găm và kéo dài lưỡi kiếm bằng [Lưỡi Dao Mana].
Đây là chiêu tôi từng dùng khi đi săn bọn cướp. Khoảng cách bị rút ngắn quá nhanh khiến hắn không thể nào nhận ra ngay từ đầu.
Ngay sau khi cảm nhận được đòn đánh trúng đích, một vụ nổ ma pháp lửa bao phủ toàn thân tôi.
Tôi lùi lại một bước khi lửa và khói che khuất tầm nhìn. Trong tư thế sẵn sàng, tôi nhìn quanh xem Wessel còn đứng đó không.
Vụ nổ nhanh chóng tan đi chỉ sau vài giây.
Khi làn khói tan dần, thứ hiện ra là thân hình Wessel — máu chảy lênh láng từ cả hai vai. Phản hồi rõ ràng: đòn vừa rồi đã gây sát thương chí mạng.
Tôi từng nghi ngờ rằng hắn có thể đã dùng cách nào đó để phòng thủ, nhưng cuối cùng thì, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thế trận đã nghiêng về phía tôi.
Với một thanh đại kiếm, hắn sẽ gần như không thể sử dụng được nữa nếu cả hai vai đều bị thương nặng. Dù là một kẻ cuồng chiến, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến khả năng chiến đấu của hắn.
Tôi phải giữ vững tinh thần và tận dụng sơ hở đó.
—
“AHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!!!”
—
Dù bị thương nặng, Wessel vẫn cười lớn. Hai má hắn giật giật, nụ cười méo mó lạ thường.
“Ngươi đúng là tuyệt vời!!! Ta không ngờ lưỡi dao lại có thể kéo dài như vậy. Kỹ năng gì thế? Ta từng tham gia vô số trận chiến rồi mà chưa từng thấy chiêu đó! Ngươi chỉ cho ta được không?”
Hắn hỏi tôi bằng giọng điệu như thể đang trò chuyện với bạn chí cốt lâu năm vậy.
Rõ ràng hắn đang tận hưởng trận chiến này bằng cả trái tim. Một kỹ năng chưa từng gặp khiến hắn phấn khích tột độ.
Mà... hắn có thể cười trong tình trạng hai vai gần như rụng rời thế này á? Người thường thì đã ngất lịm rồi. Chưa nói đến việc chiến đấu, việc đứng dậy đã là quá sức. Trừ khi có một pháp sư hệ Quang ở đây thì mới hy vọng chữa trị được.
Ngoài ma pháp Quang, các phương pháp trị thương ở thế giới này cũng chẳng khác gì kiếp trước là mấy. Dù có thuốc hồi phục, phần lớn cũng chỉ dùng để hồi Mana.
...Quay lại chuyện chính.
Tôi đáp lại lời Wessel bằng [Phóng Kích].
Từ ngón trỏ tay phải — lúc này vừa được nâng lên như một xạ thủ chuyên nghiệp — tôi bắn ra một viên đạn Mana.
Viên đạn lao về phía hắn với vận tốc cận âm, nhắm thẳng vào đầu hắn—
—
“Oooh~ ngươi còn có loại ma pháp này nữa hả? Đó là gì vậy? Ngươi đúng là giấu kỹ lắm đấy, toàn trò mà ta chưa từng thấy qua luôn đấy nhé!”
—
—Hoặc đáng lẽ là vậy.