I Was Reincarnated As The Older Brother Of A Villainess Destined to Die, So I Want To Change The Future By Raising My Younger Sister With My Own Hands ~I Am The Strongest In The World, But My Little Sister Must Be The Cutest In The World~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 3

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 140

Căn bệnh tình yêu

(Đang ra)

Căn bệnh tình yêu

斜線堂 有紀

Bất chấp tất cả, Miyamine vẫn không ngừng yêu thương cô. Cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào?

2 3

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

Rifujin na Magonote

Một tên NEET Nhật Bản 34 tuổi vô danh bị đuổi khỏi nhà sau cái chết của cha mẹ. Sau khi tự vấn, anh kết luận rằng cuộc sống của mình là vô nghĩa.

5 2

Slayers Spirit

(Đang ra)

Slayers Spirit

Hajime Kanzaka

Ấn phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt của loạt truyện Slayers.

2 1

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

(Đang ra)

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

ユニコーン

Ngày hôm sau, khi Souta quyết định chia tay với Chiharu, Kanae bất ngờ thể hiện tình cảm ngọt ngào và quan tâm đến cậu vì một lí do nào đó. Chiharu sau đó nhận ra sự quan trọng của Souta và hối hận về

1 2

Vol 01 (Đã hoàn thành) - Chương 5: Nội chiến (9)

Viên đạn ma pháp lao về phía Wessel với vận tốc cận âm, nhắm thẳng vào đầu hắn—

“Oooh~ ngươi còn có thể dùng loại ma pháp này nữa à? Cái gì thế? Ngươi đúng là biết giấu trò nhỉ, toàn thứ ta chưa thấy bao giờ đấy!”

Hoặc đáng lẽ là như thế.

Hắn vẫn còn sống, đứng đó như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn nghiêng đầu nhẹ sang một bên để né viên [Phóng Kích] ngay trước khi nó kịp chạm vào.

“…Né được vật thể bay ở tốc độ cận âm bằng mắt thường… ngươi là quái vật loại gì thế hả?”

Có vẻ tôi đã đánh giá sai hoàn toàn. Gia tộc Faebern này chắc chẳng còn là con người nữa rồi.

Nói thật thì tôi không nghĩ hắn có thể tránh được [Phóng Kích], dù là đòn chính diện. Đó là ma pháp tôi tự tin nhất, nhưng hóa ra nó vẫn còn khuyết điểm. Nếu một tên như hắn cũng né được kiểu đó thì đúng là… nản thật.

“Tsk.”

Tôi tặc lưỡi, giơ hai tay lên. Ngay lập tức, tôi tung ra loạt đạn Mana từ hai ngón trỏ. Đồng thời, tôi dùng Ma Pháp Tinh Thần để thi triển [Gia Tăng Cảm Giác Đau] và [Giảm Phản Xạ] lên hắn.

Từ nãy đến giờ chưa có cơ hội, nhưng cuối cùng thì tôi cũng được dùng mấy phép debuff rồi.

Hiện tại, phép debuff chỉ có thể áp dụng khi mục tiêu đã bị "bắt dính". Điều đó khiến việc sử dụng nó với kẻ có tốc độ cao như Wessel vô cùng khó khăn. Nhưng về sau tôi sẽ phải tìm cách khắc phục điểm yếu đó.

Giờ thì, cộng thêm việc hắn đang bị thương nặng, lại bị tăng cảm giác đau đớn và giảm phản xạ — không đời nào hắn né được hàng chục viên [Phóng Kích] này.

Vừa liên tục bắn ma pháp, tôi vừa quan sát kết quả.

Xét theo một góc độ nào đó thì tôi đã đoán đúng. Wessel đúng là không thể né hết đám đạn Mana, nhưng — hắn cũng không bị hạ gục bởi đòn đó.

Hắn bắt đầu chém rụng từng viên đạn ma pháp bằng thanh đại kiếm.

Dù cả hai vai đều bị thương nặng và thanh kiếm thì quá nặng để di chuyển nhanh, hắn vẫn phản xạ đủ để đỡ được những đòn mang tính chí mạng. Dù thân thể đầy lỗ thủng, hắn vẫn đứng đó, vững vàng như một con quái vật.

“Xong rồi chứ? Vậy thì, đến lượt ta.”

Wessel — toàn thân nhuốm máu — bật cười.

Và ngay giây sau đó, hắn biến mất khỏi tầm mắt.

[Tiên Đoán] kích hoạt, tôi thấy rõ đường tấn công — nó đến từ phía sau.

Nhưng lần này, tôi không kịp né. Tốc độ của hắn rõ ràng nhanh hơn hẳn những đòn trước.

Tôi vội vàng xoay người lại, giương cả hai thanh dao găm. Cùng lúc đó, Wessel xuất hiện, bổ xuống một đường kiếm cực mạnh.

Một nhát chém đầy uy lực kết hợp với ma pháp lửa nổ tung. Tiếng kim loại va chạm lẫn trong âm thanh lửa bùng cháy vang bên tai tôi.

“Kh… Ưgh…!”

Một tiếng rên bật ra khỏi miệng tôi.

Cũng phải thôi — tôi vừa ăn trọn một nhát chém trực diện từ Wessel. Dù có [Cường Hóa Thân Thể] đi chăng nữa, thì việc lấy dao găm đỡ một cú bổ từ đại kiếm vẫn là điều điên rồ. Nhất là khi đối thủ lại là một tay cao thủ hạng nhất.

Tôi đã triển khai kết giới ma pháp nên không bị thương, nhưng cục diện căng thẳng giữa hai bên vẫn không được giải quyết. Tên địch trước mặt vẫn đang dốc toàn lực đè ép khiến tôi khó lòng thoát ra.

Mà... cú chém đó mạnh đến khó tin đối với một kẻ đang bị thương nặng. Nếu hắn lành lặn, có khi tôi đã bị bổ đôi từ lâu rồi.

Âm thanh kim loại cọ xát vang lên không ngớt.

Nhờ có [Lớp Phủ Ma Lực] nên tôi không cần lo lưỡi dao bị vỡ, nhưng ma pháp lửa cứ cháy âm ỉ bên ngoài mới là thứ khó chịu thật sự.

Dù [Kết Giới Mana] của tôi đang chặn lại phần lớn, nhưng việc duy trì kết giới ngốn mana đều đặn từng chút một. Với tốc độ này thì cạn sạch mana chỉ là vấn đề thời gian.

Phải hi sinh một thứ gì đó để phá thế bế tắc. Ép vỡ bằng sức mạnh là bất khả thi, nên tôi liều một ván — dồn toàn bộ mana trong người lại, rồi tạo ra một khối năng lượng lớn, dội thẳng vào Wessel ở khoảng cách gần.

Địch trước mặt rõ ràng bị đánh bật ra bởi cú đánh bất ngờ ấy.

Với tinh thần thép của hắn, chắc chỉ vài giây là lấy lại thăng bằng. Nhưng tôi đã niệm thêm [Làm Chậm] bằng Ma Pháp Tinh Thần, nhờ đó tôi có thêm chút thời gian quý giá.

Chết tiệt… Dù thế cũng không thay đổi được thực tế là tôi đã tiêu gần hết lượng mana mình có. Giờ chắc chỉ còn bắn được khoảng hai mươi đòn [Phóng Kích] nữa là cùng.

Với kẻ thường thì thế là dư, nhưng với Wessel thì quá ít. Tôi cần phải tạo ra sơ hở để kết thúc trận này.

Tôi đã có một kế hoạch. Nhưng nó thành công hay không thì vẫn là ẩn số.

“Dù sao thì… cũng phải làm thôi.”

Tôi siết chặt quyết tâm rồi lao về phía Wessel, kẻ vừa mới gượng dậy. Mở màn bằng cận chiến — xét sự chênh lệch đẳng cấp, đây rõ là hành động liều lĩnh.

“Ngươi là tuyệt nhất! Ngươi đúng là biết cách khiến ta không thấy chán!”

Tên địch trước mặt đáp lại bằng tiếng cười sảng khoái. Với một kẻ cuồng chiến, đã bị khiêu chiến thì không đời nào từ chối. Tôi biết điều đó.

Chính vì thế, sự hiếu chiến ấy lại chính là điểm yếu lớn nhất của hắn.

Chúng tôi lao vào giao đấu. Tôi tung đủ thế chém bằng cả hai tay, thỉnh thoảng còn xen kẽ đòn đá để phá nhịp.

Nhưng không tài nào chạm được hắn. Dù tôi tấn công bằng hai tay, Wessel vẫn dễ dàng dùng đại kiếm hoặc tay không đỡ được hết. Trong giao chiến cận thân, hắn hơn tôi vài bậc — từ kỹ năng cho đến thiên phú.

Rồi... ánh mắt Wessel dần hiện lên một tia thất vọng.

“Hừm. Ngươi có vài chiêu mới đấy, nhưng tài năng thì chẳng đâu vào đâu cả. Đúng là phí thời gian.”

Hắn đã đánh giá tôi là kẻ yếu. Hắn nghĩ rằng không cần nghiêm túc cũng đánh bại được tôi.

Thế nên, hắn lơi lỏng cảnh giác, thả lỏng vai. Dù không để ý, hắn vẫn đang trọng thương. Một khi nghĩ rằng không cần gắng sức nữa, phản xạ cũng chùng xuống.

Chính khoảnh khắc ấy — là sơ hở tôi chờ đợi.

“Oooooooooohhhhhhhhhhhh!!!!!!!”

Tôi hét lớn, rồi lao vào Wessel.

Hắn nhìn tôi như thể đang nghĩ: “Biết chắc mình thua nên chơi liều à?”

Nhưng không phải thế. Tôi không liều mạng. Tôi đang lao vào vì đã chuẩn bị để giành chiến thắng.

Trước khi tôi kịp vung dao găm, thanh đại kiếm của Wessel đã chuyển động. Không hiểu sao hắn có thể điều khiển thứ nặng như vậy nhanh đến thế, nhưng... dù sao thì, hắn đã ra đòn trước.

Chỉ có điều, nhát chém đó — không bao giờ đến được.

“Gugah…! Cái—!?”

Hàng loạt viên đạn ma pháp dội thẳng vào chân tay hắn, nhắm vào các khớp và bó cơ chính. Cú sốc khiến hắn mất lực cầm kiếm, thanh đại kiếm tuột khỏi tay, văng đi mất.

Ngay lập tức, hai lưỡi dao găm của tôi đâm xuyên qua khoảng trống trước mặt hắn.

Hai tia sáng bạc lướt qua. Wessel khuỵu gối. Ruột bị xé toạc, tim bị xuyên thủng — hắn giờ đã nằm bên bờ vực cái chết.

Tôi lập tức lùi lại, mắt vẫn dán vào cơ thể đổ gục của Wessel. Tôi vẫn đề phòng tên cuồng chiến này bật dậy phản đòn dù đang hấp hối.

Nhưng may mắn thay, hắn không dậy nữa. Không còn bất kỳ tín hiệu nào từ Ma Pháp Tinh Thần — chứng tỏ hắn đã chết hoàn toàn.

Chiến trường chìm vào tĩnh lặng. Cuối cùng thì, tôi mới có thể thở ra một hơi thật dài.

Tôi đã chiến thắng. Một chiến thắng mong manh đến nghẹt thở…

[Phóng Kích] không bắt buộc phải bắn từ đầu ngón tay. Miễn là có thể dẫn truyền mana, bất cứ điểm nào cũng có thể là nơi phát động.

Nhưng Wessel không biết điều đó. Vì tôi đã cố tình chỉ dùng đầu ngón tay làm điểm xuất phát — như một đòn tung hỏa mù. Chính nhờ thông tin sai lệch đó, tôi đã hạ được hắn vào giây cuối cùng.

Giả sử tôi không giấu đi đặc tính của [Phóng Kích].

Giả sử hắn không chủ quan vào lúc cuối.

Giả sử chênh lệch level giữa hai bên lớn hơn một chút…

Chỉ cần một trong số đó xảy ra — tôi đã thua rồi. Hắn là một đối thủ đáng sợ đến như vậy.

Tôi thở dốc, vai nhấp nhô liên tục.

Tôi không cảm thấy vui khi thắng trận. Mùi máu tanh sộc lên mũi hòa cùng cơn kiệt sức khiến tôi chỉ thấy buồn nôn.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời để thoát khỏi cảm giác ấy.

Nhưng bầu trời đầy khói lửa chỉ toàn một màu xám đục. Dù cố thế nào, cũng không thể cảm thấy nhẹ nhõm dưới bầu trời đó.

...Phải làm gì để tâm trí mình được thanh lọc đây?

Nghĩ đến đó, khuôn mặt của em gái tôi — Caron — hiện lên trong đầu.

Phải rồi. Chỉ có Caron mới có thể xoa dịu tâm trí đang hỗn loạn của tôi.

“Mình muốn gặp em ấy càng sớm càng tốt…”

Lời thì thầm mang theo khát vọng của tôi vang vọng trên chiến trường vắng lặng.

Mà… phải đến khi gặp lại Caron, tôi mới chợt nhận ra một điều:

Lẽ ra tôi nên dùng Ma Pháp Tinh Thần ngay từ đầu.