Đây là POV của Caroline trong game gốc.
-----
Tên tôi là Caroline Flamelle y Sari Foranada. Tôi là con gái cả của Bá tước Foranada và cũng là đứa con thứ hai trong gia đình. Mong mọi người hãy dành thời gian để làm quen với tôi.
Phải nói rằng, tôi thực sự rất may mắn. Tôi có ngoại hình xinh đẹp, thân phận con gái Bá tước, tiền bạc dư dả và còn có năng khiếu với Quang Ma Pháp. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay tôi. Người ta thường nói ông trời không cho ai tất cả, nhưng với tôi thì lại là ngoại lệ.
Một số người bảo tôi không nên kiêu ngạo, nhưng mà sao chứ? Tôi chỉ đang nói ra sự thật thôi mà. Việc tôi vượt trội hơn người khác, được trời phú cho nhiều thứ hơn người khác — đó là sự thật hiển nhiên.
Ai ai xung quanh cũng khen ngợi tôi. Vậy nên tôi cũng đáp lại họ bằng cách trở thành người xuất sắc trong cả học vấn, ma pháp, nghệ thuật truyền thống, lẫn võ thuật. Tôi đã cố gắng hết sức để trở thành một người mà ai cũng phải công nhận.
Và cuối cùng thì đất nước cũng công nhận tôi. Thật không ngờ, đệ nhị hoàng tử đã đích thân ngỏ lời muốn đính hôn với tôi.
Đó quả là một thành tựu to lớn. Gia tộc Foranada của chúng tôi giờ đây đã có quan hệ thân thích với Hoàng thất Thánh Quốc. Còn vinh dự nào cao hơn thế nữa?
Tôi lập tức đồng ý và đi gặp vị hoàng tử đó.
Hoàng tử tuy hơi bướng bỉnh, nhưng rất điển trai. Khí chất vương giả toát lên rõ ràng, và tôi cảm thấy thật vinh hạnh khi được trở thành người sánh bước cùng anh ấy. Biết đâu tương lai tôi còn có thể trở thành Hoàng hậu của vương quốc nữa ấy chứ.
Tôi đã nuôi hy vọng như vậy, cho đến khi lời nói của vị hoàng tử ấy dập tắt toàn bộ cảm xúc trong lòng tôi.
“Ta sẽ không bao giờ yêu cô. Thật ra, ta phản đối cuộc hôn nhân này từ đầu.”
Có vẻ anh ta nói thật. Trong suốt buổi gặp mặt, thái độ khó chịu hiện rõ trên mặt.
Tên này bị gì vậy? Tôi là pháp sư hệ Quang đấy, tương lai sáng lạn lắm đấy nhé? Dù anh ta là hoàng tử, thì tôi cũng xứng đáng nhận được sự tôn trọng tối thiểu chứ?
Tôi bắt đầu thấy bất an về việc liệu mình có thể sống hòa hợp với người hôn phu kiểu này không nữa...
À mà đúng rồi. Gần đây tôi có nhận được một món đồ chơi thú nhân. Hay là dùng nó để trút giận nhỉ? Giải toả xong chắc cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.
○●○●○●○●
Hôm nay là lễ khai giảng của Học viện. Trẻ em từ khắp nơi trong cả nước đổ về, hội trường chật kín người.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ nên tách quý tộc khỏi dân thường mới đúng. Nhưng thôi, nhẫn nhịn vậy. Năm nay là năm chọn ra Thánh Nữ và Dũng Giả. Trong lúc chờ đợi, thì lũ dân thường cũng phải có mặt cho đủ lệ.
Mà dù sao thì Thánh Nữ cũng sẽ là tôi thôi. Tôi có tư chất với Quang Ma Pháp cơ mà. Dù hiện tại chưa kích hoạt được, nhưng chắc chắn sẽ phát huy thôi.
Fufufu, danh tiếng của tôi sắp lên tầm cao mới rồi đây.
...Tôi không được chọn làm Thánh Nữ.
Ngược lại, người được chọn lại là một đứa nhóc xuất thân từ trại trẻ mồ côi.
Lần đầu tiên trong đời tôi bị sỉ nhục đến thế. Tôi tức đến mức đầu óc quay cuồng, cảm xúc hỗn loạn, không thể bình tĩnh nổi!
Tôi nhất định sẽ bắt con nhỏ đó trả giá vì đã cướp đi vinh quang của tôi!!
-----
Không gì hiệu quả cả. Mọi chuyện không chỉ là sự trả đũa dành cho con bé đó. Mà như một chuỗi phản ứng dây chuyền, mọi thứ tôi làm đều hỏng bét.
Trong học tập, tôi phạm sai lầm ngớ ngẩn chỉ vì cố gắng cạnh tranh với con bé kia. Quang Ma Pháp mãi không có dấu hiệu thức tỉnh, và sau lưng, người ta cười nhạo tôi, nói cái danh “Thánh Nữ Ánh Dương” chẳng xứng với tôi chút nào. Trong các môn nghệ thuật truyền thống, tôi bị chế giễu là lạc hậu, cứng nhắc, trong khi con bé kia thì không ngừng sáng tạo ra những ý tưởng mới chưa từng có. Đỉnh điểm là, tôi còn bị đồn rằng vị hôn phu của mình — đệ nhị Hoàng tử — đã phải lòng chính con bé ấy.
Tôi bị giẫm nát. Và tất cả là lỗi tại nó! Nếu không có nó, tôi đã thành công rồi!
Tôi không chấp nhận điều đó. Tôi tuyệt đối không thể công nhận rằng con bé đó là Thánh Nữ, càng không thể chấp nhận nó vượt trội hơn tôi!!!
○●○●○●○●
— “Thật đáng thương, một người chưa từng biết yêu là gì.”
Đó là câu cuối cùng mà con bé ấy nói với tôi, và nó cứ mãi vang vọng trong đầu tôi không dứt. Dù lúc này nhiệt độ trong cơ thể đang dần biến mất, dù cái chết đang cận kề, tôi vẫn không ngừng nghĩ đến ý nghĩa đằng sau những lời đó.
Chưa từng biết yêu ư? Làm gì có chuyện đó. Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn được bao quanh bởi biết bao người. Ai ai cũng đặt kỳ vọng vào tương lai của tôi. Tôi đã được yêu thương. Dù có mất đệ nhị hoàng tử vào tay nó đi chăng nữa, thì vẫn có nhiều người yêu quý tôi kia mà.
— “Thế thì tại sao... bây giờ cô lại chỉ có một mình?”
Tôi nghe thấy một tiếng vọng — như ảo giác, như lời thì thầm trong đầu. Rõ ràng con bé ấy đã rời đi từ lâu, vậy mà sao tôi vẫn nghe được giọng nói ấy?
Nhưng cái ảo giác đó... thật khó chịu biết bao.