I Was Reincarnated As The Older Brother Of A Villainess Destined to Die, So I Want To Change The Future By Raising My Younger Sister With My Own Hands ~I Am The Strongest In The World, But My Little Sister Must Be The Cutest In The World~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 6

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 141

Căn bệnh tình yêu

(Đang ra)

Căn bệnh tình yêu

斜線堂 有紀

Bất chấp tất cả, Miyamine vẫn không ngừng yêu thương cô. Cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào?

2 8

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

Rifujin na Magonote

Một tên NEET Nhật Bản 34 tuổi vô danh bị đuổi khỏi nhà sau cái chết của cha mẹ. Sau khi tự vấn, anh kết luận rằng cuộc sống của mình là vô nghĩa.

5 9

Slayers Spirit

(Đang ra)

Slayers Spirit

Hajime Kanzaka

Ấn phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt của loạt truyện Slayers.

2 5

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

(Đang ra)

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

ユニコーン

Ngày hôm sau, khi Souta quyết định chia tay với Chiharu, Kanae bất ngờ thể hiện tình cảm ngọt ngào và quan tâm đến cậu vì một lí do nào đó. Chiharu sau đó nhận ra sự quan trọng của Souta và hối hận về

1 5

Interlude vol 1 (Đã hoàn thành) - Chương 6: Shion — Mềm lòng (Phần trước)

Đối với tôi — Shion — ấn tượng đầu tiên về Zechs-sama là... một đứa trẻ không hề dễ thương chút nào.

Đó là nhiệm vụ đầu tiên trong đời tôi, và tôi đã bước vào Foranada với tâm thế đầy háo hức. Thế rồi, như mọi khi, tôi lại liên tiếp mắc phải mấy lỗi sơ đẳng thường thấy ở mình, khiến tâm trạng tụt dốc không phanh. Lúc được giao nhiệm vụ chăm sóc người thừa kế — Zechs-sama — tôi thật sự đã thấy vui mừng. Khi đó, tôi còn ngây thơ nghĩ: "Thế nào cũng moi được tin gì hay ho cho tổ chức."

…Nhưng đời không như mơ.

Dù chỉ mới ba tuổi, Zechs-sama đã có thể tự xử lý gần như mọi việc. Kết quả là, tôi chỉ được giao những công việc mà tôi tin chắc… đứa trẻ làng bên cũng làm được. Nghĩ kỹ lại, cũng dễ hiểu vì sao tôi lại được giao nhiệm vụ này.

Mà… tình hình hoạt động gián điệp của tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Nghe có hơi hỗn láo, nhưng Zechs-sama khi đó đúng kiểu “Không màu”. Không đến mức nói cậu ấy đã mất hoàn toàn tương lai của một pháp sư, nhưng trong xã hội nơi dị năng quyết định địa vị, việc không có thuộc tính rõ ràng chẳng khác nào gió ngược thổi thẳng vào mặt. Đã thế, em gái cậu — Caroline-sama — lại là người mang Quang thuộc tính. Càng khiến cho tương lai của Zechs-sama mờ mịt hơn. Nói trắng ra là, khả năng cậu ấy trở thành người kế vị rất thấp. Mà dù có lên thật thì chắc cũng chỉ làm con rối cho mấy phe khác giật dây. Thông tin đáng giá? Đừng mơ.

Thật sự là kiểu nhiệm vụ "vừa dẫm phải gai vừa đá vào đá". Nếu Zechs-sama là một đứa trẻ đáng yêu, có lẽ tôi còn đỡ ức chế. Nhưng mà đáng yêu chỉ có bề ngoài. Còn bên trong… lại là một người thực tế đến đáng sợ, như thể đầu óc người lớn đội lốt trẻ con vậy. Mà cậu ấy lại còn soi từng lỗi tôi mắc phải — không chừa cái nào. Biết là không nên nghĩ vậy, nhưng nói thật, cậu ta không hề dễ thương một tẹo nào cả.

Thế nhưng — có một ngày, suy nghĩ của tôi hoàn toàn thay đổi.

Đó là buổi tối mà Caroline-sama đánh thức được Quang Ma Pháp. Một ngày mà nếu nói là định mệnh cũng chẳng sai.

Ấn tượng của tôi về Zechs-sama… từ đó bắt đầu lệch hẳn theo một hướng khác.

“Thế nào? Cô có chấp nhận đề nghị của tôi không?”

Zechs-sama, người đã nói câu đó với nụ cười nhẹ trên môi… quả thực chẳng khác nào một con quỷ đội lốt người.

Cậu ấy đã sớm nhận ra thân phận thật sự của tôi — không chỉ là một gián điệp, mà còn là một elf — và đưa ra một lời đề nghị. Dù tôi có gợi ý đến khả năng phản loạn hay lật đổ quốc gia, Zechs-sama vẫn thản nhiên đáp lại như thể chẳng hề bận tâm. Tôi không có bất kỳ con bài nào để phản kháng. Về bản chất, đó là một loại uy hiếp trá hình.

Điều quỷ quyệt ở đây là… cậu ấy không hề cấm tôi hoàn toàn. Zechs-sama chỉ yêu cầu tôi giữ kín chuyện Caroline-sama thức tỉnh Quang Ma Pháp và những bí mật liên quan đến ma thuật của chính cậu. Còn lại thì — mọi thứ khác — đều có thể đưa về hoàng đô. Hơn nữa, Zechs-sama còn nói rằng nếu tôi chờ đúng thời điểm, sẽ có cơ hội công khai một vài thông tin vốn bị xếp vào hàng tuyệt mật. Chính cái kiểu “nhường nhịn có điều kiện” ấy mới thật sự vừa nham hiểm, vừa khó chịu.

Kết quả là… tôi đã chọn trở thành quân cờ của cậu ấy. Và rồi bị buộc ký vào một khế ước bằng loại ma pháp mà đến giờ tôi vẫn chưa rõ thuộc tính là gì.

Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu biết được vô số bí mật mà Zechs-sama che giấu.

Thời gian cứ thế trôi qua trong bộn bề công việc.

Kể từ cái ngày định mệnh đó, hết lần này đến lần khác, tôi bị bất ngờ đến choáng váng. Nghiên cứu và thí nghiệm về một lĩnh vực hoàn toàn mới mang tên “Ma Pháp Tinh Thần.” Giá trị thực sự của Vô Thuộc Tính. Tri thức vượt tầm thường mà Zechs-sama truyền lại cho Caroline-sama. Năng lực chiến đấu không tưởng của một cậu bé chỉ mới bốn tuổi… Từng chút một, thế giới quan của tôi bị đập nát tan tành, đến mức tôi dần tin rằng: với Zechs-sama, không có gì là không thể.

Cùng lúc đó, tôi cũng dần nhận ra một điều: với tôi, Zechs-sama đúng là hiện thân của sự đáng sợ và xảo quyệt. Nhưng tình cảm mà cậu dành cho Caroline-sama thì lại quá đỗi chân thành. Cậu ấy yêu thương, che chở, quan tâm và dịu dàng với cô em gái ấy bằng cả trái tim.

Có lẽ… bản chất thật sự của Zechs-sama là một người rất tốt. Chỉ là thân phận người thừa kế của một gia tộc Bá tước không cho phép cậu thể hiện điều đó một cách đơn thuần mà thôi. Nhìn lại những năm qua, sau khi ký khế ước, Zechs-sama chưa từng ra lệnh gì quá đáng cho tôi. Mỗi lần nhờ tôi làm việc gì, cậu đều hỏi trước xem tôi có gặp trở ngại gì không.

Tôi từng mang trong mình tâm thế đề phòng vì đã bị đe dọa. Nhưng sau ngần ấy năm ở bên cạnh Zechs-sama, tôi tin rằng cuối cùng mình cũng đã hiểu được con người thật sự của cậu.

Cái kiểu “không thể hoàn toàn trở nên lạnh lùng” của cậu ấy… thật sự rất đáng yêu. Đó là cảm nhận mà tôi phải mất bốn năm mới có thể thành thật thừa nhận.

Có lẽ vì vậy… mà tôi đã vô tình để lộ cảm xúc ra mặt. Zechs-sama liền quay sang, nghiêng đầu hỏi tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.

Tôi cuống quýt tìm cách lấp liếm, nhưng đối với một người như Zechs-sama thì điều đó chỉ tổ phí công. Cuối cùng, tôi đành nói ra tất cả.

Sau khi nghe tôi giãi bày, Zechs-sama thoáng hiện nét mặt rất khó diễn tả. Có thể là… ngượng? Vì tôi đã chạm trúng điểm yếu chăng?

Tôi mong là vậy… nhưng rồi những lời tiếp theo của cậu ấy lại hoàn toàn trái với kỳ vọng của tôi.

“Thì ra trong mắt cô, tôi là người như vậy à… nói sao nhỉ, Shion đúng là kiểu người... ngọt ngào ghê.”

“Mềm lòng*…”

(*Từ gốc là 「甘さ」 — có thể hiểu là ngây thơ, mềm lòng, dễ mủi lòng hoặc lạc quan quá mức. Tùy ngữ cảnh.)

Tôi từng bị người đứng đầu — cha tôi — gọi là “ngọt ngào” như thế rồi…

Và thế là, ký ức chẳng mấy dễ chịu ấy lập tức ùa về, khiến tôi hơi cau mày.

Zechs-sama nhìn thấy phản ứng đó thì chỉ khẽ nhún vai. Sau đó, cậu ấy đưa cho tôi vài tờ giấy.

Tôi nhận lấy và bắt đầu đọc. Hóa ra là tài liệu về các phàn nàn mà vài quý tộc ghé qua Foranada đã gửi, cùng với kết quả điều tra.

Tôi thật sự không hiểu, Zechs-sama đưa mấy thứ này ra làm gì đột ngột như vậy.

“Cái này là...?”

“...Cô còn nhớ vụ bị móc túi bởi một bé gái năm tuổi không? Hôm đó đi chơi ngoài thị trấn với tụi tôi ấy?”

“Hể… sao tự nhiên nhắc chuyện đó?”

“Thì cô cứ nhớ lại đi.”

Chủ đề đột ngột khiến tôi không theo kịp.

Nhưng Zechs-sama vẫn kiên quyết muốn tôi nhớ lại. Tôi đành cố lục tìm ký ức.

Mơ hồ mà nói thì… tôi nhớ có lần như vậy thật. Hình như hôm đó là ngày ba người họ rủ nhau ra phố chơi với mấy đứa trẻ trong thị trấn…