I Was Reincarnated As The Older Brother Of A Villainess Destined to Die, So I Want To Change The Future By Raising My Younger Sister With My Own Hands ~I Am The Strongest In The World, But My Little Sister Must Be The Cutest In The World~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

22 167

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

20 108

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

42 232

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

(Đang ra)

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

JerryM (제리엠)

"Lại một tầng mới? Liệu mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc khi Nữ Hoàng Băng Giá bị đánh bại?"

38 337

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 6

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 141

Interlude vol 1 (Đã hoàn thành) - Chương 8: Shion — Mềm lòng (Phần sau)

—“Giờ thì cô nhớ ra rồi chứ?”

Sau khi tôi lục lại ký ức, Zechs-sama cất tiếng hỏi.

Tôi khẽ gật đầu xác nhận, rồi nhíu mày hỏi lại:

— “Nhưng… chuyện đó thì liên quan gì đến lá đơn khiếu nại này?”

Nội dung khiếu nại nói rằng một quý tộc nọ bị móc túi khi đi qua lãnh địa Foranada. Theo kết quả điều tra, sự việc đúng là có xảy ra, và tên trộm đã bị quý tộc đó xử tử ngay tại chỗ.

Dù là một chuyện rùng mình, nhưng không hẳn là điều gì quá hiếm gặp. Thật buồn, nhưng cũng không lạ khi những kẻ cùng quẫn ra tay sai trái và đụng nhầm người không nên đụng. Một quý tộc giết một tên trộm nghèo hèn tại chỗ—về mặt luật lệ, điều đó không sai.

Nếu có điều gì khiến người ta chần chừ, thì chắc chỉ là vì kẻ trộm ấy… còn quá nhỏ tuổi.

— “…Khoan, chẳng lẽ…”

Một dự cảm rất xấu dấy lên trong lòng tôi. Với những gì Zechs-sama vừa gợi nhắc, và nội dung khiếu nại này… tôi chỉ có thể nghĩ đến một kết luận.

Một kết luận mà tôi… không thể nào chấp nhận được.

Hoặc đúng hơn là—tôi không muốn chấp nhận nó.

Thế nhưng, Zechs-sama đã chẳng hề nương tay, mà lạnh lùng nói ra sự thật:

— “Đứa bé bị xử tử… chính là cô bé mà Shion đã tha thứ ngày hôm đó.”

“…………”

Tôi không nói được lời nào.

Sự thật tàn nhẫn ấy như nhát dao đâm thẳng vào lòng ngực, khiến tôi nghẹn lời.

Hôm đó, chính miệng cô bé đã hứa với tôi—rằng sẽ không bao giờ trộm cắp nữa.

Khi tôi còn đang chết lặng trong cơn sốc, Zechs-sama đột ngột cất giọng to hơn:

— “Lúc đó tôi không nói ra, nhưng con bé đó là một tay móc túi chuyên nghiệp. Đến mức có thể lén lấy ví của một gián điệp như Shion mà cô không hề hay biết. Dù chỉ là một đứa trẻ sống trong thị trấn, nhưng khả năng ấy chứng tỏ nó đã hành nghề đó không biết bao nhiêu lần rồi. Một kẻ đã trộm cắp nhiều đến vậy thì không thể chỉ vì một lần bị bắt mà tự dưng hoàn lương được. Nếu thật sự muốn thay đổi con đường của nó, thì điều đầu tiên phải làm là buộc nó đối mặt với công lý, và dạy rõ cho nó rằng trộm cắp là sai trái.”

— “…Vậy tại sao lúc đó ngài không nói cho tôi biết…”

Tôi khẽ hỏi, giọng như nghẹn lại. Trong lòng là một mớ hỗn độn—đau đớn, hối hận, và dằn vặt.

Nếu Zechs-sama đã nhìn thấu lời xin lỗi của cô bé đó chỉ là giả tạo… thì cậu ấy hoàn toàn có thể nói thẳng cho tôi biết.

Dù biết rõ là thất lễ, tôi vẫn buột miệng nói ra điều đó bằng một giọng đầy trách móc.

Thế nhưng, Zechs-sama đáp lại ngay lập tức, không một chút do dự.

— “Đó là lựa chọn của Shion. Tất nhiên, nếu lúc đó cô hỏi ý kiến tôi, tôi sẽ nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng vì cô đã tự quyết định, nên tôi chỉ tôn trọng quyết định đó mà thôi.”

“………”

Cậu ấy nói không sai. Tha thứ cho cô bé đó là quyết định của tôi. Và việc tôi không hỏi ý kiến Zechs-sama—dù rõ ràng tôi hoàn toàn có thể làm vậy—cũng là do tôi lựa chọn. Kết quả không như ý là trách nhiệm của chính tôi, không thể đổ lỗi cho ai khác.

Tôi không thể phản bác lại lời nào, chỉ biết im lặng.

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Một lúc sau, Zechs-sama mới cất tiếng:

— “Lý do tôi kể cho cô chuyện này… là vì tôi muốn cô vượt qua sự mềm lòng ấy. Tôi cũng muốn cô hiểu rõ hiện thực mà sự nhân nhượng thái quá có thể dẫn đến. Tôi tin rằng, Shion mà tôi biết—nhất định sẽ vượt qua được điểm yếu đó.”

Giọng nói ấy thật dịu dàng. Tôi có thể cảm nhận được sự tin tưởng và quan tâm mà cậu ấy dành cho tôi từ tận đáy lòng.

Thế nhưng đầu óc tôi vẫn còn rối bời, chẳng thể sắp xếp được cảm xúc trong lòng, nên không thể trả lời lại đàng hoàng.

Đó là lý do—dù biết rõ, nhưng tôi vẫn để những lời này thốt ra khỏi miệng như một cái cớ:

— “...Mềm lòng thì có gì sai?”

Đó là câu hỏi đã luôn âm ỉ trong lòng tôi từ rất lâu, từ cả cái ngày đầu tiên tôi bị người khác chỉ trích điều đó.

Liệu thật sự… thương cảm cho người khác là sai sao?

Quả thực, như lần này, sự mềm lòng có thể dẫn đến hậu quả đáng tiếc. Nhưng cũng có lúc, tôi tin rằng chính điều đó sẽ cứu được ai đó.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Zechs-sama.

Và cậu ấy—cũng nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt chúng tôi giao nhau, rồi một lần nữa, im lặng lại bao trùm cả hai.

Vài giây trôi qua… Zechs-sama bất chợt khẽ “à” một tiếng như vừa thông suốt điều gì. Cậu gật đầu một cách chậm rãi, rồi mỉm cười nói:

— “Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu Shion đang nghĩ gì. Đúng là đôi khi, lòng tốt có thể cứu người. Và điều đó… là đúng.”

— “Vậy thì—”

Tôi định nói tiếp, rằng nếu vậy thì đâu cần phải thay đổi gì cả.

—Nhưng tôi không kịp nói hết câu.

Bởi vì Zechs-sama đã lên tiếng trước tôi.

— “Tuy nhiên, tôi cần đính chính một điều. Mềm lòng và tốt bụng—là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

— “Mềm lòng… và tốt bụng…?”

Tôi nghiêng đầu. Cụm từ đó—ngay cả cha tôi cũng chưa từng nói với tôi.

Tôi lặp lại trong đầu, cố gắng nghiền ngẫm ý nghĩa thực sự mà Zechs-sama muốn truyền đạt.

Nhưng dù tôi có nghĩ bao lâu… vẫn không thể hoàn toàn hiểu được sự khác biệt giữa hai điều đó.

Khi tôi thú nhận như vậy, Zechs-sama chỉ khẽ thở dài:

— “Tôi không ghét tính cách mềm lòng của cô đâu. Nhưng nếu nghĩ đến tương lai… thì tôi vẫn mong cô sẽ vượt qua nó. Tôi biết trong lòng cô vẫn còn nhiều điều thắc mắc. Nhưng lời giải—cô phải tự tìm lấy.”

Từ sau đó, Zechs-sama không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Đúng như lời cậu ấy nói… tôi sẽ phải tự mình đi tìm đáp án.

Sự khác nhau giữa “mềm lòng” và “tốt bụng.”

Không phải là một trò chơi chữ. Đó là một sự khác biệt rõ ràng và thật sự tồn tại.

—Và cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời.