I Was Reincarnated As The Older Brother Of A Villainess Destined to Die, So I Want To Change The Future By Raising My Younger Sister With My Own Hands ~I Am The Strongest In The World, But My Little Sister Must Be The Cutest In The World~

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

22 167

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

20 108

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

(Đang ra)

Thần đồng học viện muốn đánh bại thiên tài

binibig

"Dù phải vứt bỏ tất cả, tôi vẫn muốn đánh bại cậu."

42 232

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

(Đang ra)

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

JerryM (제리엠)

"Lại một tầng mới? Liệu mọi chuyện thực sự sẽ kết thúc khi Nữ Hoàng Băng Giá bị đánh bại?"

38 337

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 6

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 141

Interlude vol 1 (Đã hoàn thành) - Chương 9: Shion — Mua sắm

—“Onii-sama, đi mua sắm với em nha!”

Chiều muộn hôm đó, khi tôi—Shion—đang phụ Zechs-sama xử lý công việc trong phòng, thì em gái cậu ấy, Caroline-sama, bất ngờ bước vào và nói một câu như vậy.

Vì mọi chuyện đến quá đột ngột nên cả tôi lẫn Zechs-sama đều không kịp phản ứng, chỉ biết quay sang nhìn nhau. Cái kiểu hiểu ý nhau trong tình huống thế này… chắc cũng là kết quả(?) của việc tôi đã theo hầu Zechs-sama quá lâu rồi.

Sau một lúc ngắn im lặng, Zechs-sama trả lời:

—“Anh hiểu rồi. Để anh gọi thương nhân đến đây.”

Thế nhưng, có vẻ như đó không phải điều mà Caroline-sama muốn. Cô ấy liền vung tay phản đối, miệng kêu lên:

—“Khônggg! Ý em là đi mua sắm cơ! Không phải gọi người tới, mà là muốn được đích thân đi dạo phố mua đồ cơ mà!”

—“À, ra là vậy…”

Sau khi hiểu ra ý định thật sự của em gái mình, Zechs-sama cất giọng có chút khó xử.

Tôi cũng đoán được cậu ấy đang nghĩ gì. Chắc là cậu ấy rất vui khi được em gái mời đi chơi cùng, nhưng vì công việc nên không thể nhận lời, mà từ chối thì lại áy náy.

Vì là thư ký riêng của Zechs-sama, tôi nắm rõ lịch trình hôm nay của cậu ấy không hề rảnh chút nào. Những việc cần xử lý đều là trọng yếu và buộc phải hoàn tất trong ngày. Thế nên, cậu ấy hoàn toàn không thể rời phủ để đi chơi với Caroline-sama được.

Cuối cùng, Zechs-sama đành lên tiếng, vẻ tiếc nuối:

—“Xin lỗi nhé, Caron. Hôm nay anh bận mất rồi. Anh rất vui vì em rủ, nhưng không đi được…”

—“Không đượccc…”

Caroline-sama nghe xong thì mặt mày như sắp khóc tới nơi.

Tôi không nghĩ cô ấy phản ứng quá mức chỉ vì bị từ chối một buổi đi dạo. Nhưng… nếu xét đến độ “cuồng anh” của Caroline-sama thì biểu cảm đó cũng hoàn toàn dễ hiểu.

Và đương nhiên, người anh trai “cuồng em” không kém—Zechs-sama—cũng trông buồn hẳn khi thấy nét mặt thất vọng của em gái mình. Đúng là hai anh em lúc nào cũng dính nhau như keo.

Tôi ban đầu chỉ định đứng xem như người ngoài, nhưng cuối cùng lại bị kéo vào chuyện này ngoài ý muốn.

Để xoa dịu Caroline-sama, Zechs-sama quay sang tôi và nói:

—“Anh không đi được, nhưng Shion có thể đi cùng em ấy mà.”

—“Ể!?”

Tôi sững người vì lời đề nghị đột ngột.

Và tôi đã chậm một nhịp. Chính cái giây phút ngập ngừng đó đã tạo cơ hội để Caroline-sama nhanh chóng chớp lấy và reo lên:

—“Đề nghị tuyệt vời quá đi mất!!”

Gương mặt vừa nãy còn đầy thất vọng giờ đã sáng rỡ trở lại, ánh mắt Caroline-sama rực lên như thể vừa được ban cho báu vật.

Tôi biết chuyện này có gì đó không ổn nên định lên tiếng từ chối. Nhưng…

—“Đúng không? Công việc hôm nay anh có thể tự xử lý được. Vậy nên, em cứ đưa Shion đi cùng. Cũng tốt mà—thỉnh thoảng nên ra ngoài với một quý cô chứ nhỉ.”

—“Em đồng ý! Em cũng muốn được nói chuyện nhiều hơn với Shion nữa, nên em mong chờ lắm đó!”

Hai người cứ thế mà tự nhiên bàn bạc rồi quyết định mọi thứ. Trong chớp mắt, chuyện tôi đi mua sắm cùng Caroline-sama đã được “thông qua” luôn rồi. Mà khi Caroline-sama cười tươi như thế, bảo rằng “Em muốn được nói chuyện nhiều hơn với chị”… thì tôi làm sao mà từ chối được nữa chứ? Dù gì thì, tôi cũng không ghét cô ấy.

…Duy chỉ có điều, nghĩ đến việc phải đi dạo một vòng thị trấn cùng với một tiểu thư quý tộc thôi cũng đủ khiến dạ dày tôi bắt đầu đau âm ỉ rồi. Nhưng mà… cố chịu vậy.

○●○●○●○●

Sau đó, chúng tôi lập tức rời phủ hướng đến thị trấn. Caroline-sama đã sử dụng [Ngụy Trang] như thường lệ, nên tôi cũng dùng phép thay đổi nhẹ khuôn mặt để che giấu thân phận. Như thế thì không ai nhận ra bọn tôi cả.

Địa điểm đầu tiên mà chúng tôi ghé qua là một cửa hàng thời trang nữ.

Nơi này không chuyên bán nhu yếu phẩm cho dân thường, mà phục vụ khách hàng có điều kiện hơn một chút. Vải vóc và chỉ thêu đều là hàng tốt, thiết kế thì tuy trưởng thành nhưng vẫn giữ nét dễ thương.

—“Uwaa, bất ngờ thật đấy. Có nhiều bộ đẹp thế này cơ à! Em còn thích mấy bộ này hơn cả mấy bộ em mặc thường ngày luôn ấy!”

Đôi mắt đỏ rực rỡ của Caroline-sama—mà lần này cô không dùng [Ngụy Trang] để che giấu—sáng bừng lên khi nhìn thấy những món đồ trong cửa hàng.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Trang phục thường ngày của các tiểu thư quý tộc lúc nào cũng rườm rà, đầy bèo nhún và hoa văn phức tạp. Số lượng bèo nhiều đến mức vướng víu, chưa kể lớp vải dày khiến bộ váy trở nên nặng nề. Còn màu sắc thì… chói mắt đến khó chịu. Tất nhiên cũng có người ưa chuộng kiểu dáng như vậy, nhưng cả Caroline-sama lẫn tôi đều thích những mẫu váy nhẹ nhàng, đơn giản hơn.

Trong khi ngắm nhìn cô ấy vui vẻ chọn đồ, tôi cũng tranh thủ xem qua vài món. Dù lần này tôi đi cùng để hộ tống Caroline-sama, nhưng nếu có thể tận dụng cơ hội để tham khảo cho lần mua sắm kế tiếp, thì cũng đáng giá chứ.

Cửa hàng này khá lớn, và có đủ các loại trang phục cơ bản. Điều này thật hiếm thấy ở một nơi mà cả thường dân cũng có thể ghé vào. Có lẽ đó là tâm huyết của người quản lý hoặc chủ tiệm.

Khi tôi còn đang thầm cảm thán thì Caroline-sama bất ngờ tiến lại gần và lên tiếng:

—“Shion, em có chút chuyện muốn nhờ chị.”

—“Vâng, có gì tôi có thể giúp ạ?”

—“Nhiều đồ đẹp quá, em chẳng biết nên chọn cái nào. Chị giúp em chọn nhé?”

—“Vâng, tôi rất sẵn lòng góp chút ý kiến.”

—“Không cần phải khách sáo thế đâu. Em chỉ muốn nghe ý kiến thật lòng của chị thôi.”

—“…Cảm ơn ạ.”

Lời nói thẳng thắn và đầy chân thành ấy khiến tôi có chút ngượng ngùng.

Tính cách trong sáng, hồn nhiên của Caroline-sama thật sự giống như ánh nắng ban mai, khiến người khác cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

Thế là bọn tôi bắt đầu lựa đồ trong bầu không khí hết sức dễ chịu.

— — —

Khoảng năm tiếng trôi qua. Vì vải vóc Caroline-sama chọn đều rất chất lượng, nên tôi có phần hơi lo lắng. Nhưng cuối cùng cũng đã chọn được năm bộ váy vô cùng tôn dáng và hợp với cô ấy. Ngân sách thì khỏi bàn, không phải vấn đề. Nói chung, nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp.

—“Cảm ơn chị nhiều nhé, Shion. Em biết mà, tin chị là đúng. Mấy bộ này đẹp quá trời luôn!”

Caroline-sama mỉm cười tươi như hoa nở, trông vô cùng hài lòng. Là người hầu của cô ấy, nhìn cảnh này khiến tôi thấy thật ấm lòng.

Rồi đột nhiên, cô ấy chắp tay lại như vừa nhớ ra điều gì đó.

—“À đúng rồi! Đền đáp công sức chọn đồ hôm nay, em sẽ mua một bộ cho chị luôn! Chị thích bộ nào thì chọn đi!”

—“Ơ, cái đó thì… tôi không cần đâu, Caroli—Caron-sama!?”

Tôi vội vàng từ chối lời đề nghị quá đỗi bất ngờ ấy. Dù sao tôi cũng chỉ là người hầu, mà lại được đích thân tiểu thư quý tộc tặng đồ thì đúng là không biết để mặt mũi vào đâu.

Nhưng Caroline-sama lại cực kỳ… cứng đầu.

—“Không. Em đã quyết rồi, và em sẽ không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào đâu đấy. Chị cứ thoải mái chọn.”

—“…Vâng…”

Xem ra tôi không thể thoát được rồi. Ánh mắt cương quyết của cô ấy nói lên điều đó.

Tôi đành gật đầu miễn cưỡng rồi tiến về phía quầy hàng để chọn thứ gì đó.

—“Nhưng đừng có kiểu lấy đại cái rẻ nhất cho có lệ đấy nhé?”

—“…Tôi biết rồi ạ…”

Tôi định lén chọn bừa món nào rẻ tiền để thoát thân, ai ngờ bị bắt bài từ sớm. Tình thế này, chỉ còn cách nghiêm túc chọn một món phù hợp thôi.

Tôi dừng lại, hít một hơi rồi tiếp tục dạo quanh cửa hàng. Caroline-sama lúc này cũng đang mải ngắm các món đồ khác, đứng hơi xa một chút.

—“Ồ, cái này nhìn đẹp phết.”

Một chiếc váy liền màu xanh da trời nhạt lọt vào tầm mắt tôi. Thiết kế đơn giản, không cầu kỳ nhưng lại có một nét cuốn hút khó tả.

—“Chị định chọn cái đó à?”

Caroline-sama ghé lại hỏi.

Tôi gật đầu.

—“Vâng, tôi chọn bộ này.”

—“Chị có thể chọn thêm một cái nữa mà. Em còn dư ngân sách đấy.”

—“Không cần đâu ạ… mà, ngân sách của ngài là bao nhiêu thế?”

Thành thật mà nói, những bộ đồ chọn từ đầu tới giờ chắc cũng ngốn hơn 100.000* rồi đấy.

(*không rõ đơn vị là gì — đồng, yên, vàng...? Tác giả cũng không nói rõ.)

Tôi không nghĩ Caroline-sama tính sai đâu, nhưng lại có chút lo rằng Zechs-sama đã cho cô ấy quá nhiều tiền.

Như đoán được tâm trạng tôi, Caroline-sama khẽ cười gượng:

—“Không như chị nghĩ đâu. Thật ra, Onii-sama quản rất chặt mấy khoản này đấy.”

—“Thật ạ?”

Tôi nghiêng đầu thắc mắc.

Caroline-sama gật đầu, vẻ đồng cảm:

—“Cực lắm ấy chứ. Em được cho đúng có một nghìn yên tiền tiêu vặt thôi.”

—“…Tính theo giờ hả?”

—“Pu—fufufufufufufu… chị đừng chọc em cười nữa! Fufu, hahahaha… Tiền tiêu vặt mà tính theo giờ… giống như lương làm thêm á trời… fufufufu…”

(Lưu ý nhỏ: không biết tác giả để "yên" trong bối cảnh fantasy kiểu châu Âu làm gì, nhưng thôi, ta cứ giữ nguyên vậy.)

Tôi buột miệng nói theo phản xạ, ai ngờ Caroline-sama bật cười không ngớt. Đến giờ cô ấy vẫn chưa dừng cười được.

Từ phản ứng đó, có vẻ đúng là… một nghìn yên mỗi tháng thật.

Công chúa bá tước mà nhận có chừng ấy tiền tiêu vặt, không biết còn đủ để tự mua sắm nữa không, chứ nói gì đến đãi người khác.

Tôi liền hỏi thêm:

—“Vậy… ngài sống sao với khoản đó ạ?”

Caroline-sama đáp lại:

—“Nếu không làm gì thì chỉ có vậy thôi. Nhưng nếu em đi săn ma thú, hoặc giúp việc ở nhà thờ, thì sẽ được thưởng thêm. Orca cũng vậy. Onii-sama muốn tụi em hiểu giá trị của đồng tiền và ý nghĩa của việc lao động.”

—“…Tôi hiểu…”

Tôi công nhận suy nghĩ đó là đúng, nhưng với tư cách là quý tộc mà dạy kiểu này thì đúng là hiếm thấy. Thường quý tộc chẳng bao giờ cần đụng tay đụng chân cả.

Zechs-sama đúng là… có phong cách giáo dục rất “thường dân”. Dù tôi đã lờ mờ cảm nhận được từ trước, nhưng qua chuyện này thì càng rõ ràng hơn. Nhưng mà… tôi không dám nói ra đâu.

—“Tôi cứ nghĩ Zechs-sama lúc nào cũng chiều chuộng Caroli—Caron-sama lắm, ai ngờ cũng nghiêm khắc ra phết.”

Tôi đã quá quen với cái kiểu "anh trai siscon" thường ngày của cậu ấy, nên lần này lại thấy hơi… mới lạ một chút.

Tuy chỉ lỡ miệng nói bâng quơ vậy thôi, không ngờ Caroline-sama lại phản ứng khác thường.

—“Onii-sama chưa bao giờ chiều em cả.”

—“Ể… Nhưng chẳng phải lúc nào Zechs-sama cũng chăm lo cho Caron-sama hết mình sao?”

Tôi ngập ngừng nói, nghĩ rằng cô ấy không biết tôi để ý đến điều đó.

Nhưng cô ấy gật đầu như đã hiểu tôi muốn nói gì:

—“Em biết là Onii-sama rất tốt với em… nhưng không phải lúc nào cũng vậy.”

—“V-Vậy ạ…”

Tôi bất giác cảm thấy có gì đó… hơi lệch nhau, nhưng không hiểu vì sao lại không muốn hỏi sâu thêm.

Sau đó, bọn tôi tiếp tục trò chuyện rôm rả về Zechs-sama trong lúc dạo quanh cửa hàng. Tuy có hơi mệt, nhưng thật sự là một ngày rất vui.

Chỉ là… lần sau tôi mong được đi mua sắm một mình theo cách yên bình hơn một chút.