I Was Reincarnated As The Older Brother Of A Villainess Destined to Die, So I Want To Change The Future By Raising My Younger Sister With My Own Hands ~I Am The Strongest In The World, But My Little Sister Must Be The Cutest In The World~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Fate/Labyrinth

(Đang ra)

Fate/Labyrinth

Sakurai Hikaru

Sajyou Manaka là người còn sống khi kết nối với Akasha, cô muốn được trải nghiệm những điều như thay đổi và kinh ngạc nên cô ước nguyện được "mơ". Cô xuất hồn đi qua Mặt Sau của Thế Giới, vượt ra khỏi

1 3

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

(Đang ra)

Thiếu nữ Ma Pháp hệ Côn Trùng

Bashoka Bashozoku/バショウ科バショウ属

Ngày nọ, “Ngân Liên” giải cứu một Phù thủy tập sự mang tên Azure Nova trong một trận chiến với Incubi. Ai dè, cuộc hội ngộ với thiếu nữ tự xưng là fan của cô này sẽ mang lại cơ hội thay đổi cho lối số

2 140

Căn bệnh tình yêu

(Đang ra)

Căn bệnh tình yêu

斜線堂 有紀

Bất chấp tất cả, Miyamine vẫn không ngừng yêu thương cô. Cậu sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào?

2 3

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Isekai Ittara Honki Dasu

Rifujin na Magonote

Một tên NEET Nhật Bản 34 tuổi vô danh bị đuổi khỏi nhà sau cái chết của cha mẹ. Sau khi tự vấn, anh kết luận rằng cuộc sống của mình là vô nghĩa.

5 2

Slayers Spirit

(Đang ra)

Slayers Spirit

Hajime Kanzaka

Ấn phẩm kỷ niệm 35 năm ra mắt của loạt truyện Slayers.

2 1

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

(Đang ra)

Bị Bạn Thuở Nhỏ Phản Bội, Nhưng Ngày Hôm Sau, Một Idol Quốc Gia Bắt Đầu Theo Đuổi Tôi, Và Một Câu Chuyện Tình Ngọt Ngào Bắt Đầu

ユニコーン

Ngày hôm sau, khi Souta quyết định chia tay với Chiharu, Kanae bất ngờ thể hiện tình cảm ngọt ngào và quan tâm đến cậu vì một lí do nào đó. Chiharu sau đó nhận ra sự quan trọng của Souta và hối hận về

1 2

Vol 01 (Đã hoàn thành) - Chương 5: Nội chiến (10)

Ban đầu, kế hoạch là để Caron và những người khác sơ tán dân thường đến nơi an toàn, trong khi tôi thu hút sự chú ý của tướng địch về phía mình, rồi sau đó sẽ hội quân vào thời điểm thích hợp.

Tuy nhiên, kế hoạch đã thay đổi hoàn toàn kể từ khi tôi hạ được tướng địch — Wessel. Giờ đây không còn lý do gì để tiếp tục sơ tán ra ngoài nữa, và điểm hẹn được chuyển vào bên trong lâu đài.

Tôi hội ngộ với ba hiệp sĩ được giao nhiệm vụ quét sạch tàn binh, rồi cùng họ tiến về phía lâu đài của Nam tước. Nhờ thông tin mà Caron và nhóm của cô ấy cung cấp, chúng tôi không gặp trở ngại nào khi vào trong.

Người mở cổng dường như đã chứng kiến trận chiến từ xa, nên tỏ ra vô cùng lễ độ khi bày tỏ lòng biết ơn với tôi. Dù thấy vui vì thiện chí ấy, tôi vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng.

Dưới sự dẫn đường của một người hướng dẫn, tôi và ba hiệp sĩ bước qua hành lang của lâu đài. Trên đường đi, chúng tôi liên tục được người dân — những người đã tham gia trận cố thủ — cảm ơn rối rít. Vì vậy mà việc di chuyển cũng chậm lại đáng kể.

Sau đó, chúng tôi tới nơi có vẻ là gian phòng lớn nhất lâu đài. Có lẽ đây từng là phòng khiêu vũ.

Trong đó chật kín phụ nữ, trẻ con, người già và những người bị thương không thể chiến đấu. Ước chừng khoảng 30 người. Nếu tính cả những người chúng tôi gặp trước đó, tổng cộng có 43 người.

Con số này có thể tạm ổn nếu là một ngôi làng nhỏ, nhưng đối với một lãnh địa cấp Nam tước thì sẽ phát sinh nhiều vấn đề. Trước mắt là sự thiếu hụt nghiêm trọng về lực lượng lao động nam trẻ tuổi.

Mặc dù chúng tôi đã cứu được mạng của gia tộc Byakudai và những người ở đây, nhưng chính sự tồn tại của lãnh địa này mới là điều đang gặp nguy hiểm.

Tôi đưa mắt nhìn quanh khán phòng, trong lòng cảm thấy bất an về tương lai của gia tộc Nam tước.

Dù vẫn còn lo lắng, người dân có vẻ nhìn chung vẫn giữ được bình tĩnh.

Lý do khiến không khí bớt căng thẳng đến thế — ngoài việc họ đã nghe tin rằng trận chiến đã kết thúc — chính là nhờ sự hiện diện của Caron.

Em ấy đang mỉm cười ở trung tâm nhóm người tị nạn. Hễ thấy ai mặt mày ủ rũ là em lại bắt chuyện để động viên. Ai trông có vẻ không khỏe, em sẽ chữa trị bằng Quang Ma Pháp. Caron đang dốc hết sức mình để xua tan nỗi bất an của mọi người.

Hình ảnh ấy — như ánh nắng xuân dịu dàng — đang sưởi ấm trái tim những người xung quanh.

Trong game, biệt danh ấy chỉ là một chi tiết trang trí. Nhưng ở thực tại này, đó là một cái tên ai ai cũng công nhận và yêu quý.

Khi thấy em ấy được vây quanh và yêu mến đến vậy, lòng tôi cũng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Vừa vui vì thấy Caron trưởng thành, tôi vừa cảm nhận sâu sắc rằng — đây chính là hình ảnh mà tôi hằng theo đuổi.

Tôi suýt nữa đã bật khóc, nhưng cố kiềm chế lại. Tự dưng khóc ở đây thì kỳ lắm. Với lại, bây giờ tôi đang là “Six” — không thể để lộ bất cứ phản ứng cảm xúc nào vượt quá giới hạn vai diễn.

Cũng vì lý do đó, tôi đã kiềm lòng không bắt chuyện với em ấy. Dù thật sự rất rất muốn ôm chặt lấy em ấy ngay lập tức, tôi vẫn phải nén lại. Dù tay chân có run rẩy, tôi vẫn cắn răng chịu đựng.

Còn Orca — em trai tôi — cũng có vẻ ổn. Vì là người địa phương nên cậu ấy thân thuộc với người dân hơn Caron nhiều.

Lúc này, cậu ấy đang tất bật chạy đi chạy lại trong hội trường, phát khăn và các nhu yếu phẩm.

Sau khi xác nhận cả hai đều bình an, chúng tôi tiếp tục tiến về phía sau tòa lâu đài. Dòng người thưa dần, rồi chúng tôi dừng lại trước một cánh cửa — nơi có hai hiệp sĩ đang đứng gác.

Người dẫn đường đã nói rõ đây là nơi cần đến. Căn phòng này từng là thư phòng của Nam tước, nay được sử dụng làm trung tâm chỉ huy trong thời gian bị bao vây. Bên trong, người đang chờ chúng tôi chính là Caiser — con trai cả của Nam tước Byakudai, và là anh trai của Orca.

Chủ nhân cũ của căn phòng này… đã qua đời. Người ta nói ông đã tự làm mồi nhử để bảo vệ dân chúng trong cuộc nội chiến vừa rồi. Một cái chết đầy dũng cảm và cao quý — theo đúng nghĩa tốt đẹp nhất.

Quay lại thực tại.

Khi người dẫn đường đang trao đổi với hai hiệp sĩ canh cửa, một trong số họ cất tiếng thông báo vào trong:

“Những người đánh bại thủ lĩnh địch... đã tới nơi ạ!”

“Cho họ vào đi.”

Gần như ngay lập tức, một giọng nam trẻ cất lên từ bên trong. Chắc hẳn đó là giọng của Caiser-shi*. (*Eng ghi thế chứ tôi chịu :v)

Làm theo lời chỉ dẫn, các hiệp sĩ mở cửa. Sau đó, chúng tôi bước vào bên trong thư phòng.

Nội thất bên trong không khác nhiều so với phần còn lại của lâu đài. Tường được bao quanh bởi các giá sách, ở cuối phòng là một chiếc bàn làm việc, và giữa phòng có bộ sofa cùng bàn trà dành cho khách.

Trên ghế sofa, có bốn người đang ngồi.

Một trong số đó là người của phe ta — chính là Đội trưởng Hiệp sĩ Brazelda, người được điều tới đây. Ngoài Caron và Orca ra, anh ấy là người có cấp bậc cao nhất trong nhóm tôi cử đi. Hơn nữa, trong thời chiến như thế này, việc mời một người chuyên nghiệp như anh ấy vào thư phòng cũng là điều hoàn toàn hợp lý.

Hai người còn lại là một nam và một nữ — họ mang đặc điểm của tộc thú nhân.

Khi thấy chúng tôi bước vào, cả hai đồng loạt cúi chào theo phong cách quý tộc.

“Rất hân hạnh được gặp mặt. Ta là Caiser Gawera y Nan Byakudai, con trai trưởng của gia tộc Byakudai, và cũng là người tạm thời đứng đầu những người sống sót.”

“Tôi là Liure Cessesdad Ne y Nari Byakudai, thê tử của Caiser. Mong được chiếu cố.”

Đúng như dự đoán, họ là anh trai của Orca và chị dâu.

Caiser-shi có nhiều nét giống Orca. Dù không đáng yêu bằng, nhưng mái tóc mượt và gương mặt thư sinh khiến anh ấy trông chẳng khác gì một hoàng tử bước ra từ truyện shoujo.

Còn người vợ thì có vẻ là thú nhân họ mèo. Hiện tại khá trầm lặng, nhưng nhìn qua cũng thấy là một mỹ nhân với nét rạng rỡ đầy sức sống.

Đáp lại lời chào của họ, chúng tôi cũng lần lượt xưng danh.

Tuy nhiên, vì tôi đang trong thân phận “Six” — một mạo hiểm giả — nên phải cẩn trọng về thứ tự. Nếu là quý tộc, tôi lẽ ra sẽ đứng ra trước, nhưng bây giờ tôi chỉ là một người được thuê.

“Cảm ơn ngài đã đón tiếp. Tôi là Brad, Phó đội trưởng Hiệp sĩ đoàn Foranada. Hai người này là Arnold và Vedge, thành viên trong đoàn. Còn người này—”

“Tôi là Six, mạo hiểm giả. Xin thứ lỗi nếu tôi không quen dùng kính ngữ. Nếu có lỡ thất lễ, mong được lượng thứ.”

Tôi nói dối đấy. Dĩ nhiên là tôi biết cách dùng kính ngữ, nhưng để giữ đúng hình tượng mạo hiểm giả, thì phải nói vậy thôi. Một mạo hiểm giả mà nói năng chuẩn mực như quý tộc thì chỉ khiến người khác nghi ngờ thêm.

Nếu là một quý tộc hẹp hòi, họ hẳn đã nhíu mày rồi. Nhưng Caiser và Liure lại vô cùng khoan dung. Thay vì khó chịu, họ chỉ mỉm cười đáp lại.

“Ta không phiền đâu. Ta hiểu sự tự do của mạo hiểm giả, và hơn nữa... ngài chính là người đã cứu lấy tính mạng chúng ta. Chẳng có lý do gì để câu lệ cả.”

“Đúng vậy, chúng tôi vô cùng biết ơn ngài.”

Bầu không khí thật thân thiện.

Mà cũng đúng thôi. Không có cách nào để họ sống sót nếu phải đối đầu với Wessel. Tôi là người trong cuộc, nên tôi biết điều đó rõ hơn ai hết.

Tôi đoán rằng họ cũng hiểu được điều đó. Và vì thế, cảm giác biết ơn họ dành cho tôi là thật lòng.

Sau đó, chúng tôi cùng ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện.

Nếu France phát hiện ra lực lượng của Wessel đã bị tiêu diệt, tên Tổng Tư lệnh chắc chắn sẽ nhanh chóng cử tiếp viện. Chúng tôi không còn nhiều thời gian.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không có chút thời gian nào. Vẫn cần thời gian để thu dọn đồ đạc cho cuộc di tản, nên việc trò chuyện ngắn như thế này vẫn có thể chấp nhận được.

“Chúng tôi vô cùng biết ơn viện binh đã tới kịp lúc. Thay mặt gia tộc Byakudai, tôi xin gửi lời cảm tạ chân thành nhất.”

“Chủ công của chúng tôi chắc chắn sẽ rất vui khi nghe điều đó. Ngài ấy đã rất kích động trước cuộc chiến lần này.”

Đội trưởng Brazelda là người đáp lại lời cảm ơn của Caiser-shi.

...Phải rồi, đúng là Brazelda đấy. Dù thường ngày hay nói năng suồng sã, thật ra anh ta vẫn dùng kính ngữ được. Chỉ là bình thường đầu óc căng như dây đàn nên hay buông lỏng thôi.

Phải thú thật rằng, nghe anh ta dùng kính ngữ mà tôi còn thấy nổi da gà. Các thành viên khác của hiệp sĩ đoàn cũng có vẻ không quen, ai nấy đều hơi co rúm người lại vì khó chịu.

Trong khi chúng tôi còn đang cố nhịn cười, thì hai người họ vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện như không hề hay biết.

“Chúng tôi vô cùng cảm kích trước lòng nhân ái của bá tước Foranada. Ước gì có thể báo đáp điều gì đó...”

“Chủ công của chúng tôi không mong hồi đáp, xin ngài đừng bận tâm. Lần này, tất cả chỉ là vì nỗi đau mà Orca-sama đã phải chịu đựng.”

“Cảm ơn các ngài vì đã quan tâm đến Orca. Nãy tôi có trò chuyện một chút với em ấy, nghe nói mọi người ở Foranada đều rất tốt với nó. Đặc biệt là... hình như Orca và con trai của bá tước đã trở nên rất thân thiết.”

“Vâng, cả hai thân thiết với nhau chẳng khác gì anh em ruột.”

“Thật mừng khi nghe vậy. Tôi đã rất lo lắng cho nó kể từ khi được nhận nuôi…”

Cuộc trò chuyện dần chuyển sang tông... kiểu như phụ huynh trao đổi với nhau. Mà điều đáng nói là: người bị nhắc tới đang ngồi ngay đây!

Có cảm giác như tôi vừa bị lôi lên bàn mổ vậy.

May mà Brazelda không can thiệp quá sâu vào cuộc sống thường ngày của tôi. Ít nhất cũng không đến mức làm lộ mấy chuyện nhạy cảm.

Một lúc sau, cuối cùng cũng đến lượt tôi được lên tiếng.

“Thật xin lỗi vì đã để Six-dono phải đợi lâu.”

“Không sao đâu, đừng bận tâm.”

“Cảm ơn ngài. Thật ra, tôi muốn gửi chút lễ vật để đáp lại ân tình lần này…”

“Không cần đâu. Tôi đã nhận thù lao từ Foranada rồi.”

“Vậy thì... thật sự rất cảm kích.”

“…Tình hình xấu đến vậy sao?”

“Chuyện đó thì…”

Tôi vừa gợi mở, thì Caiser-shi thoáng chần chừ. Nhìn ánh mắt của anh ấy, tôi hiểu — có lẽ chuyện phía sau còn nghiêm trọng hơn mình tưởng.