Chúng tôi rời khỏi lâu đài Foranada đúng vào giờ đã định, với số người đi theo được giới hạn ở mức tối thiểu: ba anh em chúng tôi, người giám hộ Shion, và mười kỵ sĩ tinh nhuệ của Foranada.
Số lượng hộ tống ít đến mức không đủ để quản lý hết đống hàng tiếp tế mang theo. Còn chuyện chăm sóc thì giao hết cho mỗi mình Shion rõ ràng là quá sức. Nhưng xét đến tốc độ hành quân mà chúng tôi đang nhắm tới, thì chẳng thể tăng thêm người đi cùng được nữa.
Về phần hàng hóa—thật ra cũng không đáng ngại lắm. Còn về chuyện chăm sóc, ít nhất đối với tôi, tôi có thể tự lo cho bản thân mình. Dù là quý tộc, tôi vẫn có ký ức từ kiếp trước, nên việc sinh hoạt tự lập cũng không quá khó khăn.
Trên đường đi, chúng tôi gần như không dừng nghỉ. Nhờ có ma thuật của Caron, thể lực của kỵ sĩ lẫn ngựa đều được phục hồi liên tục, nên chẳng ai phải lo chuyện bị kiệt sức hay gãy chân giữa đường.
Bên cạnh đó, tôi còn gia cường cho cả đội.
Mặc dù phép [Ma thuật gia cường] vốn là ma thuật dùng cho vật vô tri, điều đó không có nghĩa là không thể áp dụng cho sinh vật sống. Chỉ là vì nó có vài tác dụng phụ nên từ trước đến nay chẳng ai nghĩ đến chuyện dùng lên người hay động vật thôi. Với tôi thì chẳng sao cả. Tất nhiên, để chắc chắn, tôi cũng đã để lại dư địa an toàn trong mức cường hóa.
Nhờ gia cường đến tám lần, tốc độ hành quân của chúng tôi đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng. Những người ngồi trên xe thì mắt cứ đảo vòng vòng vì choáng.
Mà cũng dễ hiểu thôi. Một chiếc xe ngựa bình thường chỉ chạy tầm 7–8km/h, cao lắm cũng là 10. Còn cái tốc độ hiện tại… chẳng khác nào ô tô chạy trên cao tốc. Với người ở thế giới này, cảm giác chắc chắn là siêu thực.
À, cũng không cần lo về chuyện xe ngựa bị hư hay đường xóc quá khó đi. Tôi đã gia cố hết cả rồi.
Tốc độ của chúng tôi ước chừng trên 80km/h. Nếu không có trục trặc gì, chúng tôi sẽ đến nơi sau khoảng 19 tiếng. Một chuyến đi mà bình thường mất một tháng… vậy mà giờ đây, chỉ cần chưa tới một ngày. Quả đúng là ma thuật đỉnh thật.
Kế hoạch là sẽ chạy suốt đêm, kết hợp Ma pháp Tâm trí và Ma thuật Ánh sáng để đảm bảo duy trì sức lực. Dù có nghỉ vài lần thì sáng mai tầm giữa trưa là tới.
Tính từ lúc nhận tin về cuộc nội chiến là đã hai ngày. Với tốc độ như thế này, khả năng cao là chúng tôi sẽ đến kịp. Ít nhất thì gia tộc Byakudai vẫn còn cơ hội được cứu.
Thế nhưng, tôi có một cảm giác rất khó tả. Gọi là điềm xấu cũng được… Cảm giác lạnh sống lưng này khiến tôi không thể nào yên tâm nổi. Rõ ràng, cuộc nội chiến lần này không hề đơn giản.
◆◆◆
Ngày hôm sau, đúng 24 tiếng kể từ khi xuất phát—chúng tôi đặt chân đến lãnh địa của Nam tước Byakudai.
“Chuyện này là…”
“Uuu…”
Caron và Orca—hai đứa đang đứng cạnh tôi—không nói được lời nào.
Trước mắt chúng tôi là một cảnh tượng vô cùng thảm khốc.
Lãnh địa của Nam tước Byakudai bao gồm bốn ngôi làng. Chúng tôi vừa bước vào làng nằm ở phía nam nhất—và nơi đây, giờ đã chìm trong một biển máu.
Không còn ai sống sót. Mọi người đều đã chết, với nét mặt đau đớn tột độ, như thể đã trải qua một cái chết khủng khiếp. Nhà cửa thì hoặc bị đập nát, hoặc cháy rụi thành tro.
Nói thật, đây là cảnh tượng mà hai đứa trẻ bảy tuổi không nên phải chứng kiến.
Thế nhưng, tôi không hề giấu chúng. Cả hai chắc chắn đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Nếu cứ mãi bao bọc quá mức, thì chúng sẽ chẳng thể trưởng thành. Thay vào đó, chúng cần phải học cách đối mặt với hiện thực.
Tôi dám liều lĩnh như vậy là vì đã chuẩn bị phương án hỗ trợ bằng Ma pháp Tâm trí, để nếu cần thì sẽ chữa lành tinh thần cho chúng.
Tuy nhiên, Caron và Orca mà tôi biết… không phải là những đứa trẻ yếu đuối dễ gục ngã chỉ vì thế này.
Và tôi đã đúng.
“Mình đi tiếp thôi. Dù rất muốn chôn cất họ đàng hoàng, nhưng bây giờ thời gian là điều quý giá nhất.”
“Un, Biết đâu phía trước vẫn còn người sống sót!”
Hai đứa—Caron và Orca—đã chấp nhận hiện thực ấy một cách kiên cường, và còn biết nắm lấy điều mình có thể làm sau đó.
Tôi đã lường trước điều này, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy ấn tượng. Ở kiếp trước, vào cái tuổi của bọn trẻ bây giờ… tôi đâu có được như vậy. Dù hoàn cảnh trưởng thành có thể khác nhau, tôi tin rằng: trong tương lai, Caron và Orca chắc chắn sẽ trở thành những con người phi thường.
Ngay sau đó, một kỵ sĩ trinh sát quay về và báo cáo. Kết quả điều tra cho thấy: không còn ai sống sót trong ngôi làng này. Toàn bộ vật dụng giá trị và lương thực đều bị cướp sạch.
Việc cướp bóc trong thời chiến là điều không tránh khỏi, nhưng đến mức này thì đúng là tàn nhẫn đến cực độ.
Không thể nấn ná lâu thêm nữa. Như Caron và Orca đã nói từ trước—chúng tôi lập tức lên đường, hướng tới những ngôi làng tiếp theo.
Từ lúc đặt chân đến nơi này, chúng tôi đã xem như đang ở giữa chiến trường. Đội kỵ sĩ hộ tống giờ đây bao quanh xe hàng trong đội hình bảo vệ chặt chẽ, cảnh giác hơn hẳn. Tôi cũng dùng ma pháp cảm ứng để bao phủ toàn khu vực, đề phòng bất ngờ.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục hành trình, đi qua làng thứ hai, rồi thứ ba—nhưng…
“Địch… tiến công nhanh hơn ta tưởng rất nhiều.”
Trước một đống thi thể vô danh, tôi thì thầm.
Đúng vậy. Cả hai ngôi làng tiếp theo cũng đã bị tàn sát hoàn toàn, chỉ còn lại một ngôi làng cuối cùng là chưa biết tình hình. Từ trẻ đến già, từ đàn ông đến phụ nữ—tất cả đều đã bị sát hại. Một cuộc thảm sát không hơn không kém.
Tôi biết trước điều này từ kiến thức trong game. Rằng người dân ở đây đều sẽ bị giết. Nhưng… chứng kiến tận mắt vẫn là một trải nghiệm hoàn toàn khác. So với việc chỉ “biết” qua dòng chữ, cảm giác tận mắt thấy xác người lạnh ngắt lại khiến tôi không thở nổi.
Ngay cả tôi—người đã quen với cái chết qua các cuộc đi săn ma thú và truy bắt cướp—cũng cảm thấy nghẹt thở trước cảnh tượng này.
“........”
“Hức… hức…”
Caron thì lặng lẽ cầu nguyện cho những người đã khuất, còn Orca… cậu nhóc không kìm được nước mắt, nức nở trong đau đớn và bất lực.
Có lẽ… tôi đã đánh giá mọi chuyện quá nhẹ.
Phe của Bá tước France không hề đùa. Chúng thực sự nghiêm túc—nghiêm túc đến mức sẵn sàng làm mọi thứ để tiêu diệt hoàn toàn phe của Bá tước Garbauda. Với tốc độ này, những lãnh địa khác cũng sẽ sớm rơi vào tay chúng mà thôi.
Tuy nhiên, ít nhất thì vẫn còn một ngôi làng chưa bị tàn sát.
Âm thanh trận chiến vẫn chưa dừng lại. Dù đứng ở đây, tôi vẫn cảm nhận rõ khí tức của chiến tranh từ phía xa. Khoảng cách hẳn không còn xa nữa.
“Zechs-sama, trinh sát đã quay về.”
Shion tiến lại gần, thì thầm bên tai tôi sau khi nhận được tin từ một kỵ sĩ.
Tôi khẽ gật đầu.
“Bảo người đó trực tiếp đến gặp ta. Ta muốn nghe đánh giá của anh ta về những gì đã thấy.”
“Vâng.”
Shion cúi nhẹ đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Vừa quay đi thì cô ấy vấp một cái—nhưng may là không té.
Tôi nhìn theo bóng Shion với chút lo lắng, rồi đứng yên chờ đợi người kỵ sĩ đóng vai trò trinh sát tiến vào báo cáo.