Sau giờ học
Lẽ ra tôi muốn bắt tay vào để giải quyết cái chuyện này ngay lập tức cơ, nhưng tiếc là tôi có lại có ca làm thêm nên muốn giải quyết chuyện này cũng không dễ dàng tí nào.
9 giờ tối
Như thường lệ, tôi hoàn thành ca làm thêm cảu mình và rời khỏi cửa hàng.
“Ủa? Sasao à?”
Nghe tiếng gọi, tôi quay lại và giật mình.
“Manabe-san?”
Đúng vậy, là Manabe-san từ Sở Cảnh sát Trung ương đang bước ra từ một quán sushi băng chuyền.
“Cậu làm thêm ở đây à?”
“Vâng. Còn Manabe-san thì sao, anh ra ngoài ăn tối ạ?”
“Ừ, lâu rồi tôi không ăn sushi băng chuyền, nên muốn thử để thư giãn sau vụ án ấy mà.”
Tôi thoáng nghĩ, với một cảnh sát như anh ấy thì đáng lẽ ra ảnh có thể đi ăn mấy loại sushi cao cấp hơn chứ. Nhưng ai cũng có hoàn cảnh riêng cả, nên tôi giữ im lặng.
“Cậu trông có vẻ khá phiền muộn nhỉ…”
Cách anh ấy nói như thể đã nhìn thấu tâm can tôi.
“Anh nhìn ra được ạ?”
“Linh tính của một cảnh sát đấy, hay đấy chỉ là cảm giác của tôi thôi. Lại dính vào rắc rối gì rồi hả em?”
“Thật là không thể giấu nổi Manabe-san mà…”
Cảm thấy đây là một cơ hội tốt, tôi mời Manabe-san về nhà mình.
“Thế, lần này là loại rắc rối gì vậy?”
“Ừm thì không phải chuyện của riêng em đâu, mà là của một người bạn cùng trường ấy ạ…”
Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra hôm qua và những gì Gouyama đã nói với chúng tôi.
“Ra vậy. Đây là một thông tin rất hữu ích. Cảm ơn cậu.”
“Hữu ích là sao ạ?”
Thông tin hữu ích, nghĩa là nó có giá trị với cảnh sát.
Nói cách khác…
“Gã Atsushi đó, bọn anh cũng đang để mắt tới rồi.”
“Để mắt, tức là hắn đã phạm tội ạ?”
“Đúng vậy. Hắn dính líu đến vụ việc hành hung một nhân viên công ty nơi hắn làm việc, biển thủ công quỹ. Và như cậu vừa kể đấy, hắn còn vay nợ đám yakuza nữa. Hắn đã lẩn trốn nên điều đó sẽ khiến việc điều tra gặp khó khăn hơn…”
Đúng là một gã tệ hại, cái tên Atsushi này…
“Thông thường, camera an ninh có thể giúp xác định được tung tích của hắn dễ dàng hơn, đúng không ạ?”
“Đúng là vậy, nhưng gã này dường như đã nghiên cứu rất kỹ. Hắn biết chính xác góc chết của camera an ninh.”
Vậy tức là hắn tránh xa những nơi như cửa hàng tiện lợi hay siêu thị, nơi luôn có những camera an ninhd được bố trí xung quanh đó.
Nhưng điều này cũng đúng với kịch bản trong nguyên tác.
Nếu đã vậy, việc tìm cách giải quyết sẽ dễ dàng hơn rồi.
Không, phải nói là cách giải quyết đã có sẵn rồi mới đúng chứ.
“Manabe-san nè, em có một ý tưởng.”
“Ồ, thú vị đấy. Nói anh nghe đi.”
Tôi trình bày kế hoạch của mình cho Manabe-san.
“Sasao này, anh cũng không nghi ngờ cậu đâu, nhưng liệu kế hoạch này có thực sự hiệu quả như là "một mũi tên trúng hai con chim" không?”
“Có thể là em không chắc chắn, nhưng em nghĩ đây là cách khả thi nhất rồia j.”
“Cậu căn cứ vào đâu?”
“Là như thế này…”
Sau khi nghe tôi giải thích, Manabe-san nói:
“Nếu đúng như vậy, đây sẽ là một lợi thế lớn cho phía cảnh sát chúng tôi! Cậu sẽ hợp tác với bọn anh trong vụ này, được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, em nói cho anh biết cũng vì mục đích này mà.”
Và thế là một kế hoạch đã được triển khai.