"Hibiki sẽ sống chung với tôi"
Tin đồn này đã lan ra khắp trường. Câu lạc bộ báo chí nhanh chóng phát hành ra số báo đặc biệt, dán lên bảng tin trường vào giờ nghỉ trưa.
"Người hùng đã cứu chủ tịch hội học sinh sẽ sống chung với một học sinh năm nhất!?"
Tiêu đề in chữ to đến nỗi chiếm luôn cả trang nhất.
Còn tôi, người ở trong cuộc, thì lại ở trong phòng hội học sinh.
“Cậu không biết câu từ chối là gì sao!?”
Chủ tịch hội học sinh là Kori, đứng khoanh tay và chất vấn tôi.
Tôi, Hibiki và Akasaka bị bắt phải seiza, chẳng hiểu vì sao luôn ấy.
Gouyama, Ichinose, Isono, và cả Asuka-senpai cũng có mặt hết cả.
Bầu không khí này… cứ như một buổi xét xử công khai vậy.
“Tớ cũng đã cố từ chối rồi, nhưng hoàn cảnh của Hibiki không đơn giản như cậu nghĩ đâu…”
“Không cần giải thích! Tớ không chấp nhận chuyện hai người sống chung đâu!”
“Cậu có quyền gì để quyết định chuyện đó chứ?”
“Quyền của chủ tịch hội học sinh!”
“Trong trường thì không nói, nhưng quyền đó có giá trị kể cả ngoài xã hội nữa sao?”
“Chuyện đó… tớ biết là không…”
“Đây không chỉ là vấn đề trong trường thôi đâu. Vụ việc tuy đã được giải quyết, nhưng vẫn chưa triệt để. Gia đình Ohiro vẫn đang gặp khó khăn. Hơn nữa…”
Tôi liếc nhìn Hibiki.
“Hibiki nói em ấy không thể ngủ được trong căn hộ hiện tại vì những chuyện trước đây đã để lại sang chấn tâm lý. Nếu là cậu, cậu có chịu nổi không?”
“… Chắc là không…”
Hãy thử tưởng tượng xem.
Một cuộc sống thoải mái bỗng chốc biến thành địa ngục chỉ vì nợ nần, ngày nào cũng nghe tiếng bọn đòi nợ quát tháo. Bạn có chịu nổi cho đến khi trả hết nợ hay không?
Chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ:
“Không thể.”
“Tớ mong cậu sẽ hiểu. Vì công cuộc hồi phục tinh thần cho Hibiki, tớ mới đồng ý với đề xuất này.”
“Tớ hiểu rồi…”
Kori gật đầu, nhưng rồi cô ấy nói tiếp.
“Vậy thì, tớ cũng muốn ở nhà Sasao-kun.” ( vcl @#%#^%$^&)
Cả phòng im lặng trong giây lát.
“… Hả? Tại sao chứ?”
“Tớ nghĩ một mình Sasao-kun sẽ khó để xoay xở.”
Cô ấy nói chúng điểm yếu của tôi rồi.
“Đúng thế, vậy nên tớ mới muốn ở chung với cậu!”
“Akasaka, cậu im lặng một chút đi.”
“Vâng…”
Akasaka rụt rè trước khí thế ngút trời của Kori.
“Có thể là vậy, nhưng…”
“Và… còn một lý do nữa…”
Kori đỏ mặt, cúi đầu.
“Tớ lo cậu và Hibiki-san sẽ trở nên thân thiết, rồi bắt đầu hẹn hò…”
“Ơ? em thực sự muốn hẹn hò với Sasao-san. Và sau này… có thể là kết hôn nữa…”
Hibiki nói, giọng đầy quyết tâm.
“Kết hôn thì còn sớm lắm! Với lại, người xứng đáng làm bạn gái Sasao-kun chỉ có thể là tớ mà thôi!”
“Không, phải là tớ chứ!”
“Tôi… tôi cũng đã luôn để ý đến Sasao-kun!”
“Nè Asuka-senpai, chị định phản bội em luôn sao!?”
“Sasao-kun này, nếu cậu muốn hẹn hò thì nhất định phải là với tớ!”
Ichinose, Isono, và cả Asuka-senpai cũng tham gia tranh cãi để dành dật tôi.
Giờ phải làm sao đây…?
THẰNG HIRO NÓ LẨN CMN Ở GÓC XÓ XỈNH NÀO RỒIIII!!!
Haiz, tôi không nghĩ ra được cách nào để giải quyết chuyện này cả…
Đúng lúc đó, Gouyama lên tiếng.
“Ừm, tôi có một ý tưởng này.”
Cậu ta sẽ là cứu tinh của tôi chăng?
Tôi đã ngây thơ khi nghĩ vậy.
Nhưng rồi Gouyama nói:
“Sao không để cả sáu người cùng ở nhà Sasao cho tiện nhể?”
““““““Đúng thế!””””””
Cả đám đồng thanh.
Vc, thằng Gouyama nói cái quần gì vậy!?
“Này, Gouyama! Cậu đang nói cái vẹo gì thế!?”
“Đây là cách duy nhất để giải quyết tình huống này rồi.”
“Nhưng mà…”
“Chính cậu đã gây ra chuyện này, đúng không?”
“Hả? Tôi á…?”
Tôi có làm gì đâu?
“Tất cả các cô gái ở đây đều liên quan đến cậu hết đấy. Từ vụ tên côn đồ, cậu đã giải quyết mọi rắc rối của họ từ trước tới giờ luôn. Ai mà lại không động lòng cơ chứ?”
Nói thế thì đến cả bố tôi cũng chẳng thể cãi được…
Nhưng khoan đã!
Đây là thế giới game eroge.
Giờ mới nói thì có vẻ muộn thật, nhưng tôi chưa từng thấy cái "lệnh" nào đặc trưng của con game này xuất hiện.
Tôi thấy khá là lạ, nhưng tôi quyết định về nhà sẽ nghĩ tiếp.
“Gouyama này, một mình tôi và sáu cô gái, tổng cộng là sẽ có bảy người sống chung. Cậu không thấy rằng nó quá đông sao? Nhà tôi chỉ có số phòng giới hạn thôi, làm sao ở hết được?”
Đúng vậy, đó là vấn đề lớn nhất.
Một người thì được, nhưng sáu người thì vượt quá rồi!
“Chưa kể cả tiền điện, nước, gas, những chi phí thiết yếu cũng không hề nhỏ! Cậu muốn tôi gánh hết à!?”
“Ừm…”
Gouyama không phản bác được. Kế hoạch này đúng là quá thiếu suy nghĩ đi.
Nhưng rồi Kori nói,
“Nếu vậy, chúng tớ sẽ đi làm thêm và góp tiền thuê nhà, bao gồm cả chi phí sinh hoạt.”
“Này, cậu không cần phải tự ép bản thân thế đâu?”
“Không có ép buộc gì ở đây cả cả. Vì người mình yêu, có làm thêm cũng đáng.”
Các cô gái khác cũng gật đầu đồng ý.
“Còn những công việc của chủ tịch hội học sinh thì sao?”
“Tớ sẽ sắp xếp ca làm hợp lý, không để ảnh hưởng công việc. Vậy là ổn rồi chứ?”
“Nói thế thì…”
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
*Cốc cốc*
“Mời vào.”
Người mở cửa là một nhân vật làm tôi bất ngờ.
THẰNG CHÓ, BÂY GIỜ MÀY MỚI MÒ ĐẾN À!!!!
“Yu, tao đã nghe hết rồi.”
Là Hiro, người gần đây ít khi nói chuyện với tôi.
“Nhà cậu chỉ dùng có một phòng, đúng không? Sáu phòng còn lại để trống mà, chắc bụi bặm đầy rồi nhỉ?” (main đếch giấu đc rồi, báo quá:))
“Này thằng khốn! Mày đừng nói chuyện thừa thãi!”
“Sao? Tao chỉ nói sự thật thôi mà.”
Khoan đã…
Hiro nói thế vào lúc này, vậy có nghĩa là…
“Sáu phòng… tức là…”
“Cả sáu người đều có thể ở được.”
“Hiro, cậu hỗ trợ hay lắm!”
Đúng như tôi đang lo!
Ngay từ đầu nó đã tính để cả sáu nữ chính ở nhà tôi sao…
Tôi muốn trả thù thằng chó này lắm, nhưng thôi vậy…
Không được, không được nghĩ tiêu cực!
Mắt của cả sáu cô gái sáng lấp lánh hơn bao giờ hết.
Đến nước này rồi, tôi không thể nào ngăn nổi nữa…
“Thôi được… tớ sẽ để cả sáu người ở lại…”
Cuối cùng, tôi đành chịu thua.
“À, là về tiền nhà, Hiro sẽ góp một nửa, nên các cậu yên tâm đi.”
“Sao lại lôi tao vào!?”
“Đó là cái phải trả vì mày dám tiết lộ chuyện nhà tao đấy thằng chó. Chấp nhận đi!”
“Không thể nào…”
Nhìn Hiro cúi đầu thẫn thờ, tôi chỉ biết bật cười.
“Đùa thôi. mày đúng là thằng dễ bị lừa mà.”
“Thằng khốn, mày dám trêu tao!”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Đột nhiên, một dòng chữ lạ hiện lên trong tầm mắt tôi.
“Đã hoàn thành route chung. Chuyển sang route harem.”
Ngay sau đó, một cơn đau đầu dữ dội ập đến, như thể bị một vật nặng đập vào.
“Ưgh!?”
“Yu!?”
Tôi suýt ngã, may mà cóHiro kịp đỡ.
“Cậu ổn không!?”
“Ừ… hình như…”
*Kiíííííííííííííííííííí*
Cơn đau lần này còn mạnh hơn nữa.
“U… ughhh…”
“Cố lên, Yu! Gọi xe cấp cứu ngay!”
Tôi có nghe thấy tiếng các cô gái và Gouyama, nhưng tôi lạikhông hiểu họ nói gì.
Tầm nhìn của tôi đang dần mờ đi…
Dòng chữ đó… là gì vậy…?
Rồi tôi mất ý thức…