Chơi Trừ Tà
“Trời đất ơi, sao cậu lại bị ma ám nữa rồi!”
Đó là câu đầu tiên Kikyouin-san thốt ra, với giọng điệu đầy sửng sốt.
Sáng sớm hôm sau, vừa bước vào lớp tôi đã chạm mặt Kikyouin-san. Nhớ lại chuyện trừ tà của cô ấy hôm nọ, tôi ngập ngừng không biết có nên chào hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, phớt lờ thì cũng chẳng tốt hơn là bao, thế là tôi đành lên tiếng chào một cách hết sức bình thường: “Chào buổi sáng.”
Thế nhưng...
“Chắc chắn là không thể nào... Hai ngày liên tiếp... Cậu rốt cuộc là cái thứ gì vậy...?”
Theo Kikyouin-san, hình như tôi lại bị một con ma khác nhập vào.
“Điều này có nghĩa là buổi trừ tà của mình thất bại rồi sao... Không, không thể nào. Mấy con ma hôm qua đã siêu thoát đàng hoàng rồi mà...”. Cô ấy chăm chú nhìn vùng vai tôi. “Đúng rồi, quả thật là một con ma khác hẳn hôm qua. Cậu ta lại bị nhập mới...”
“... Nhìn đây này.”
Tôi bắt đầu thấy hơi chán, cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“Cô có thể đừng dọa người vô cớ như vậy được không? Kể cả cô không làm mấy trò này, tôi cũng sẽ kết bạn với cô. À, nếu cô muốn, chúng ta đổi địa chỉ email nhé?”
“Yên lặng một chút.”
Phớt lờ thiện ý của tôi, cô ấy nhìn chằm chằm vào vai tôi bằng ánh mắt nghiêm túc, hệt như một nhà thẩm định đang xem xét món đồ cổ được mang đến.
“Cậu bẩm sinh đã có thể chất dễ bị ma ám à?”
“Lại là 'cậu' nữa rồi. Tôi có tên đàng hoàng, là Kagoshima Akira...”
“Trả lời câu hỏi của tôi.”
“... Vâng.” Tôi gật đầu. Ý tôi là, cô ấy trông đáng sợ quá. “À, nói sao nhỉ, tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện bị ma ám hay không cả. Tôi cứ nghĩ mình đã sống một cuộc đời tương đối chẳng liên quan gì đến mấy chuyện đó.”
“Phải. Nhưng bị một con ma khác nhập ngay sau khi trừ tà xong là chuyện thường không thể. Điều này đôi khi xảy ra với những người có linh lực cực cao, nhưng linh lực của cậu trông không có gì đặc biệt cả... Điều đó có nghĩa là...”
Cô ấy khoanh tay, trầm tư suy nghĩ. Một lát sau, “Này,” cô ấy ngẩng đầu.
“Sau giờ học hôm nay, tôi có thể đến nhà cậu không? À, nói trước là tôi chỉ báo cho cậu biết thôi nhé.”
Cô ấy nói ra một điều quá đáng.
“X-xin lỗi?”
“Cậu không nghe rõ à? Tôi bảo tôi sẽ đến nhà cậu đó.”
“Tôi nghe rõ, nhưng... nhưng tại sao?”
“Vì tôi không nghĩ nguyên nhân nằm ở cậu. Đến nước này, nơi có khả năng cao nhất là yếu tố gốc rễ chính là nhà cậu.”
“Không, ý tôi không phải vậy.”
Ý tôi là, tại sao cô ấy lại phải nói dối như vậy để đến nhà tôi. Chuyện gì đây? Cô gái này rốt cuộc có ý gì với tôi không?
“Nhà cậu ở đâu?”
“Ưm, cô có biết công viên Gió Nhẹ không? À, nói đúng hơn thì đó là một công viên cũ. Bây giờ nó là một khu vực cấm rộng lớn... Nhà tôi ở gần đó.”
Mặc dù cô ấy vừa chuyển đến thì làm sao biết được. Tôi nghĩ thế, nhưng ngạc nhiên thay, Kikyouin-san lại gật đầu hài lòng.
“À, ở đó. Vậy là tương đối gần rồi.”
“Tôi ngạc nhiên là cô biết đấy. Kikyouin-san, cô vừa mới chuyển đến đây mà?”
“Hiểu rõ về vùng đất mình đang sinh sống là trách nhiệm của một Âm Dương Sư. Tôi tự tin rằng mình biết rõ hơn cậu về địa hình của thị trấn này.”
Tôi hiểu rồi, quả thật trông cô ấy có vẻ thích đi bộ.
“Được rồi, vậy thì ở công viên Gió Nhẹ cũ, sau giờ học... sáu giờ đi? Chúng ta sẽ gặp nhau. Tôi phải về nhà để chuẩn bị tất cả các vật phẩm cần thiết.”
“Vật phẩm cần thiết nào?”
“Những thứ tôi cần để trừ tà. Cậu có thể không nhận thức được, nhưng cậu thực sự gặp rắc rối lớn rồi đó. Chuyện hôm qua khá đơn giản, nhưng hôm nay tôi phải làm thật sự nghiêm túc. Vậy sáu giờ nhé, được chứ?”
Đơn phương tuyên bố việc chia tay, Kikyouin-san bước vào lớp học. Còn tôi, bị bỏ lại ở hành lang, frantically quay cuồng suy nghĩ. Rốt cuộc mục đích của Kikyouin-san là gì?
May mắn thay, đêm qua, tôi đã dọn dẹp nhà cửa từng ngóc ngách với hy vọng ‘biết đâu lại nhặt được tiền rơi vãi ở đâu đó’, nên căn nhà cực kỳ sạch sẽ. Khác với lần Orino-san và Kirisu-chan ghé thăm, tôi nghĩ mình không cần phải lo lắng về đống sách báo khiêu dâm nữa.
Nhân tiện, thành quả của chiến lược ‘tiền rơi vãi ở đâu đó’ của tôi là bảy trăm hai mươi ba yên. Tờ năm trăm yên trong túi quần mùa đông của tôi đóng góp lớn nhất.
...Mặc dù vậy, điều đó không thay đổi sự thật rằng đó chỉ là giọt nước trong biển cả. Nghĩ đến việc ba tháng nữa mới có tiền sinh hoạt tiếp theo, tôi thấy muốn rơi nước mắt.
Aaaah.
Ước gì khi mở tủ ra sẽ có xu rơi ra như trong game RPG. Đánh bại một con mèo hoang có giúp tôi kiếm được EXP hay vàng không?
“...Chào buổi sáng.”
Trong lúc tôi đang cân nhắc đến việc ngược đãi động vật, một Orino-san “hoang dã” xuất hiện. Cô ấy khẽ phồng má, lộ vẻ mặt không vui.
“Có chuyện gì thế, Orino-san? Cô thấy không khỏe à?”
“...Cô với Kikyouin-san đã nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
“Chuyện đó ư? À, không, tôi không thấy vui vẻ gì đặc biệt cả.”
Ngược lại, tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều đã quá ngán nhau, chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc trò chuyện. Nghĩ đến việc cô ấy cho rằng chúng tôi trông vui vẻ, Orino-san hẳn đã theo dõi từ một khoảng cách khá xa.
“À, cô thấy đấy,”
Giải thích từ đầu đến cuối sẽ rất phiền, nên tôi tóm gọn lại khá nhiều.
“Kikyouin-san nói cô ấy muốn đến nhà tôi.”
“Cái gì!?”
Orino-san bật tiếng. Mắt cô ấy mở to, cả khuôn mặt méo mó vì ngạc nhiên.
“H-hả? Tại sao Kikyouin-san lại phải đến nhà cậu?”
“Ai biết?”
Đó chính là điều tôi muốn biết. Tôi không có ý tưởng gì về động cơ thực sự của cô ấy.
“V-vậy cậu đã đồng ý rồi sao?”
“Ừ. À, tôi nghĩ cô ấy muốn đến thì cứ đến thôi.”
“...Sao cậu lại vô tư thế?”
Orino-san đưa tay lên trán. Cô ấy có vẻ đang thất vọng cực độ. Kikyouin-san đến nhà tôi có gây bất tiện lớn gì cho cô ấy sao?
“Không thể nào... Chuyện hôm qua và hôm nay... Rốt cuộc cô gái đó bị làm sao vậy chứ...”
“...Orino-san, lẽ nào cô ghét Kikyouin-san?”
“Không, không hẳn. Tôi không thể nói là ghét cô ấy... mặc dù, tôi nghĩ thái độ của cô ấy có vấn đề.”
Orino-san đưa mắt vào lớp học. Cuối tầm nhìn của cô ấy là Kikyouin-san, đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt cau có. Không có bạn học nào cố gắng nói chuyện với cô ấy. Chắc chắn là do Kikyouin-san đã tạo ra không khí như vậy.
Không phải là cô ấy không thể thân thiện với mọi người, mà cô ấy đơn giản là không có ý định đó. Cứ như thể cô ấy không có bất kỳ kỳ vọng nào vào mọi thứ xung quanh, ánh mắt cô ấy toát lên vẻ đó.
“Vậy Kikyouin-san đến nhà cậu để làm gì?”
“Ai biết?”
Thật sự, đó là điều tôi muốn biết.
“Theo tôi nhớ, bố mẹ cậu đều ra nước ngoài đúng không... V-vậy là hai người sẽ ở nhà một mình sao?”
À, nói mới nhớ.
Ừm. Chắc chắn là như vậy không hay rồi.
“Vậy thì, cậu biết đấy. Tôi cũng sẽ đi... À, đợi đã.”
Khi đó, Orino-san lộ ra vẻ mặt của một người vừa nhớ ra việc không thể tránh khỏi.
“...Tôi có cảm giác sau giờ học bụng tôi sẽ bắt đầu đau, nên tôi xin nghỉ vậy...”
“Cô có thể đoán trước được sao!?”
Ý cô là cô ấy có thể dự đoán được cơn đau bụng trước cả khi nó xảy ra sao? Orino-san thật sự rất tuyệt vời. Không phải ngẫu nhiên mà cô ấy thường xuyên đi học muộn và về sớm vì đau bụng.
“Dù sao đi nữa, đừng vì ở một mình mà nảy ra bất kỳ ý nghĩ vớ vẩn nào nhé.”
“T-tôi biết rồi.”
“Và dọn dẹp đàng hoàng đống sách báo khiêu dâm của cậu đi.”
“Gfah!”
Cô ấy vẫn còn lôi chuyện đó ra để trêu tôi.
Tôi sẽ bị trêu chọc về chuyện đó suốt đời mất. Lần trước Orino-san đến nhà tôi, cô ấy đã dọn dẹp sách báo khiêu dâm trong phòng tôi, trải qua một sự kiện vô cùng đau đớn đối với một người con gái. Vì lý do nào đó, cô ấy còn ra dáng một người mẹ với tôi hơn cả mẹ ruột của tôi.
“Cậu không thể để sách báo khiêu dâm bừa bãi chỉ để thỏa mãn khi thấy vẻ mặt bối rối của cô ấy như cậu đã làm với tôi đâu nhé.”
“Lần trước tôi không hề nghĩ như vậy!”
Tôi hoàn toàn không có cảm giác đó! Tôi không tìm thấy niềm vui trong những âm mưu điên rồ như vậy! Cô ấy đang kịch hóa sự việc quá mức rồi!
“Ừm. Tôi tự hỏi. Kagoshima-kun, cậu trông giống kiểu người sẽ cố tình nhờ một nữ nhân viên thu ngân kiểm tra khi mua sách khiêu dâm để nhìn vẻ mặt của cô ấy.”
“Không, không thể nào! H-hả? Orino-san, cô ghét tôi sao...?”
Nhân tiện, phần lớn sách báo khiêu dâm trong nhà tôi là đồ cũ của bố tôi. Số lần tôi tự mua có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa, tôi đều mua chúng ở quầy có nhân viên nam, chưa bao giờ để một người phụ nữ kiểm tra cho tôi. Vâng, tôi là một kẻ nhát gan.
“...Này, đừng nói là cậu giận tôi nhé?”
“Tôi không giận.”
Cô ấy hờn dỗi phồng má. Dù nhìn từ góc độ nào, tôi cũng chỉ thấy cô ấy đang giận.
“Không, cô giận rồi, đúng không?”
“Tôi hoàn toàn không giận.”
“...Không, nhưng mà—”
“Tôi siêu cấp không giận.”
Cô ấy quay đầu đi.
“À, tôi hiểu rồi. Tôi mừng là cô không giận.”
Nếu cô ấy nói có từ “siêu cấp” thì chắc là cô ấy không sao thật. Và bây giờ tôi biết Orino-san không giận, tôi cảm thấy nhẹ nhõm từ sâu thẳm trái tim. Ý tôi là, cô ấy tự nói cô ấy không giận mà.
“……”
Nhưng Orino-san vẫn hờn dỗi lườm tôi.
Khoảng năm giờ năm mươi phút, tôi rời nhà để đón Kikyouin-san.
Vài phút đi trên con đường hoàng hôn, khi tôi tiến đến điểm hẹn, công viên Gió Nhẹ cũ, tôi thấy Kikyouin-san. Không mặc đồng phục, cô ấy mặc bộ quần áo truyền thống Nhật Bản màu trắng và đỏ.
Tôi tự hỏi liệu trang phục đậm chất âm dương sư đó có phải là thứ cô ấy phải chuẩn bị để trừ tà không. Cô ấy thực sự rất nghiêm túc. Và còn có một cô gái nhỏ hơn nữa.
Mái tóc vàng óng giống Kikyouin-san, được che kín bởi một chiếc mũ rơm. Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh khiết. Đôi mắt cô ấy là mắt cáo nhọn.
Trên cổ—cô ấy đeo một sợi dây chuyền thiết kế thô mộc, trông rất cũ kỹ.
Hai người có điểm chung duy nhất là màu tóc có vẻ đang bàn bạc điều gì đó.
“Tamane-sama. Con thật sự không tin là người phải đích thân đến đây. Tinh linh nhập vào cậu ta chỉ là loại ma cấp thấp mà người có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, và con nghĩ mình có thể hoàn thành việc trừ tà một mình mà không gặp vấn đề gì.”
“Chúng ta đến đây không phải vì lo lắng cho con, Yuzuki. Nhưng với tư cách là chủ nhân của con, thỉnh thoảng ta phải xem con đã trưởng thành đến mức nào.”
“Người còn định đối xử với con như một đứa trẻ đến bao giờ vậy, thật tình...”
“Hừm. Từ góc nhìn của chúng ta, con sẽ mãi mãi là một đứa nhóc.”
“Tất nhiên, từ góc nhìn của người, mọi con người đều sẽ là trẻ con. À mà đợi đã, người có chắc chắn không? Con nhớ người định gặp vị thần địa phương hôm nay mà.”
“Chuyện đó lúc nào chúng ta cũng có thể làm.”
“Nhưng nếu đã chuyển nhà, tốt hơn hết là nên gặp thần thổ địa càng sớm càng tốt. Đó là phong tục mà...”
“Hà. Chúng ta chắc chắn rằng vị thần hèn mọn của vùng đất này thậm chí còn chưa nhận ra sự hiện diện của chúng ta. Cái vòng cổ chết tiệt này đã làm giảm linh lực của chúng ta xuống chỉ còn một phần mười. Chúng ta thậm chí không thể sử dụng sức mạnh của mình nếu không có sự cho phép của nhà Kikyouin của con.”
“...Con xin lỗi.”
“Hừm. Yuzuki, con không có gì phải xin lỗi cả. Người đã phong ấn chúng ta khi chúng ta còn là một đứa trẻ sơ sinh là nhà Kikyouin của nhiều thế hệ trước. À mà, chúng ta có một mối thù cá nhân với mẹ con – Kikyouin Kaede, nhưng đó là một vấn đề riêng. Bà ấy đã gây ra cho chúng ta bao nhiêu trải nghiệm cay đắng rồi chứ...”
“...Mẹ con vốn là người như vậy. Cứ như thể biến mọi người thành đồ chơi là lẽ sống của bà ấy vậy. ‘Con người ư? Yêu quái ư? Không đời nào có ai bằng hoặc hơn ta’, con thường nghe bà ấy nói thế.”
“Vậy là cái tâm lý ‘ta là vị thần duy nhất’ của bà ấy vẫn còn mạnh mẽ sao... Người đó còn là một con hồ ly tinh ranh hơn chúng ta.”
“Đúng vậy... À.”
Lúc đó, Kikyouin-san cuối cùng cũng nhận ra tôi.
“Cậu đến muộn rồi.”
“Vẫn còn sớm hơn năm phút so với lịch hẹn mà. Cô đến sớm thôi.”
Tôi tiến lại gần hai người họ? Cô gái này là ai? Trước khi tôi kịp đặt câu hỏi, cô gái đội mũ rơm đã bước một bước về phía trước.
“Quả nhiên,” với đôi mắt cáo, cô ấy tò mò ngước nhìn tôi. “Vậy ra anh là tên ngốc với gương mặt ngốc nghếch, bộ não ngốc nghếch, và cái tật ngốc nghếch là dễ bị ma ám mà Yuzuki đã nhắc đến.”
...Hình như hơi nhiều từ ngốc nghếch thì phải?
Kikyouin-san nói xấu sau lưng đúng là không đùa được.
“Tên của chúng ta là Tamane. Anh đã nghe Yuzuki kể rồi đúng không?”
“...Không, tôi chưa nghe gì cả...”
“Sao thế, anh không biết sao? Vậy thì hãy nghe kỹ và ghi nhớ những lời này. Vì chúng ta là con gái duy nhất của hồ ly chín đuôi nổi tiếng và xinh đẹp, lông vàng, mặt ngọc—Tamamo no m–”
“Đợi-đợi một chút, Tamane-sama!”
Kikyouin-san vội vàng che miệng cô bé đang tự giới thiệu một cách đầy tự hào. Và họ bắt đầu thì thầm với nhau.
‘Tamane-sama. Anh chàng này là người thường, nên xin người hãy giữ bí mật về việc người là con gái của hồ ly chín đuôi.’
‘Hừm? Mà tại sao vậy? Con đâu có giấu chuyện mình là Âm Dương Sư với anh ta. Vậy thì đâu có vấn đề gì.’
"Điều đó đúng thật... nhưng sẽ có những người đời không vừa mắt chuyện Âm Dương sư và yêu quái sống chung một nhà. Chắc là không được phép công khai ra ngoài, đúng không?"
"Thôi được rồi. Nhưng bọn ta đến nhà ngươi không phải vì muốn thế. Vì mẫu thân bọn ta đang bị phong ấn trong miếu thờ của gia tộc ngươi, bọn ta nào có lựa chọn nào khác."
"Ta biết... nhưng ngay cả trong chính gia Tsuchimikado, cũng chỉ có một vài người được biết về sự tồn tại của các ngươi thôi. Ta không thể tùy tiện truyền tin tức này ra ngoài được..."
"Vậy rốt cuộc, nhà Kikyouin này cũng chỉ là một gia tộc sống trong bóng tối thôi sao? So với chính gia Tsuchimikado, chẳng có vẻ gì là rạng rỡ cả. Chẳng lẽ cái giá phải trả để thu dụng bọn ta là quá lớn đối với ngươi sao?"
"......"
"... Đừng có trưng cái bản mặt đó ra. À, thôi được rồi, bọn ta hiểu mà, hiểu mà. Cứ giao tất cả cho ngươi đấy. Muốn làm gì thì làm."
"Thật đa tạ."
Sau một cú cúi đầu thật sâu, Kikyouin-san quay về phía tôi.
"Ừm, cô bé này là... phải rồi. Là em gái tôi, Tamane-sama. Phải không, Tamane-sama?"
"Phải đó, phải đó. Bọn ta là Tamane, em gái của Yuzuki."
Tamane-chan tùy tiện gật đầu.
Thật tình mà nói, lời tự giới thiệu đó chẳng lọt tai tôi chút nào. Hay đúng hơn, đa phần đều không đến được với tôi. Bởi vì có một điều khác khiến tôi bận tâm hơn nhiều.
... Cô bé tên Tamane-chan này cứ tự nhiên xưng "bọn ta".
Cô bé thực sự đang dùng từ đó. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy.
Uầy, nghiêm trọng thật... Chắc chắn là để cố gắng nổi bật khi còn học tiểu học, cô bé đã mắc một sai lầm to lớn.
"Có chuyện gì, thằng ranh? Cái ánh mắt đáng thương đó là sao?"
... Cô bé gọi tôi là "thằng ranh". Có vẻ cô bé rất thạo ngữ pháp của phe mình. Tôi không đặc biệt khó chịu khi bị gọi là "thằng ranh", nhưng khi nghĩ đến tương lai của cô bé, việc có thái độ như vậy với người lớn hơn chắc chắn là không tốt. Vì vậy tôi quyết định cảnh cáo cô bé một cách đàng hoàng.
"Cô bé biết không, cái cách nói chuyện của cô bé cực kỳ lạ đấy."
"... Cái gì?" Tamane-chan trừng mắt nhìn tôi đầy trống rỗng. "Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi bảo bọn ta nói chuyện kỳ lạ ư? Chỗ nào là lạ?"
"Và tôi đang nói với cô bé rằng, chính là cái đó. Cái cách cô bé tự xưng 'bọn ta' và—"
"Khoan đã, anh đang nói cái gì vậy!?" Kikyouin-san vội vàng cắt lời. "Hoàn toàn bình thường khi tự xưng 'bọn ta' mà."
"Nhưng Kikyouin-san. Nếu muốn em ấy bỏ cái tật đó, chị nên làm sớm đi. Bây giờ có thể dễ thương, nhưng cô bé này rồi sẽ lớn thành người lớn đấy."
"Im! Tôi van anh, làm ơn im lặng đi!"
"Này, Yuzuki. Tên đàn ông này đang nói cái gì vậy? Bọn ta tự xưng 'bọn ta' thì có gì sai?"
"Không sai chút nào! Chẳng có gì lạ cả!"
"Kikyouin-san, nếu chị thực sự yêu quý em gái mình, thì dù có làm em ấy tổn thương một chút, chị cũng nên dạy dỗ đàng hoàng cho em ấy biết điều gì là lạ."
"Thật sự mà, im đi!"
Cô ấy có vẻ khá tuyệt vọng.
Thay vì tức giận vì em gái mình bị trêu chọc, có vẻ cô ấy đang cố gắng hết sức để đảm bảo một người không nên bị chọc giận vẫn giữ được bình tĩnh.
"... Mà khoan đã, Kikyouin-san, tại sao chị lại nói chuyện hòa nhã với em gái mình thế?"
"T-tôi muốn làm gì thì làm! Nhà chúng tôi là vậy đó!"
Hừm, hiểu rồi. Nếu là quy tắc gia tộc thì tôi cũng đành chịu. Đúng là những gia tộc danh tiếng lâu đời thường có vài quy tắc kỳ lạ. Tôi nghĩ thầm rồi chuyển mắt từ người chị sang người em. Bỏ cuộc việc sửa cách nói chuyện của cô bé, tôi quyết định tự giới thiệu một cách bình thường.
"Tôi là Kagoshima Akira. Bạn học của chị cô bé. Rất vui được gặp."
"Hừm. Dù bọn ta không có ý định thân thiết với một con người như ngươi. Bọn ta sẽ ít nhất cho phép ngươi gọi tên bọn ta. Với sự tôn trọng và kính cẩn, hãy gọi bọn ta là Tamane-sama."
"Được rồi. Hiểu rồi. Ừm, vậy là Tamane, vậy tôi sẽ gọi cô bé là Tama-chan."
"Tama-chan, ngươi nói cái gì!?"
Tama-chan mở to mắt ngạc nhiên.
"... Năm tháng của bọn ta vượt quá tám trăm, vậy mà ngươi dám gọi bọn ta, một yêu hồ đáng tự hào, là Tama-chan..."
Má cô bé co giật cứng nhắc.
"... Có vẻ ngươi cần phải được dạy dỗ rồi. Linh lực của bọn ta có thể bị phong ấn, nhưng bọn ta sẽ không còn là bọn ta nữa nếu không thể đấu kiếm với một kẻ có linh lực thấp kém như ngươi..."
"Xin hãy bình tĩnh, Tamane-sama! Đừng để tâm lời một kẻ ngốc!"
"Bỏ bọn ta ra! Bỏ bọn ta ra, Yuzuki! Bọn ta không nhận lệnh của ngươi!"
Khi Tama-chan trông như sắp xông vào tôi, Kikiyouin-san đã giữ cô bé bằng đòn Nelson từ phía sau. Nhìn hành động của cô bé,
"Này,"
Tôi nói hơi gắt, nhẹ nhàng gõ vào đầu Tama-chan.
"Cái gì!?" Tama-chan thốt lên.
"H-hả!?" Kikyouin-san nói.
Cả hai gương mặt đều như muốn hỏi, tên này đang làm gì vậy, đầu óc có bình thường không?
"Cô bé có thể gọi tôi là đồ ngốc bao nhiêu tùy thích, nhưng không thể vô lễ với chính chị gái mình được. Hiểu chưa?"
Tôi nói một câu tử tế.
"Đ-đồ ngốc! Anh đang làm gì thế! Lập tức xin lỗi Tamane-sama đi!"
"Kikyouin-san, em ấy sẽ không bao giờ học được nếu chị cứ chiều chuộng mãi. Nếu chị là chị gái, thì chị phải dạy dỗ đàng hoàng cho em ấy cách cư xử với người lớn hơn."
"Giờ thì hãy thực hành điều anh nói đi!"
"... Đ-đ-đây là lần đầu tiên bọn ta chịu đựng nỗi sỉ nhục như vậy. Ngươi dám nói đầu bọn ta bị chọc bởi một con người thậm chí còn không phải Âm Dương sư...? Này, Yuzuki. Tên này chết chắc rồi. Có ý kiến gì không?"
Ngọn lửa thịnh nộ bùng cháy trong đôi mắt cáo của cô bé.
Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc nón rơm của cô bé bị thổi bay như bị một lực nào đó từ dưới đẩy lên. Vạt váy liền bay lên như thể có gì đó mọc ra từ phía sau cô bé.
"Khoan đã, Tamane-sama! Tai và đuôi của người!"
Kikyouin-san lo lắng nhìn đi nhìn lại giữa tôi và Tama-chan, nhưng tôi chẳng hiểu cô ấy đang nói gì.
Tai? Đuôi?
Tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.
"À thì ra. Linh lực của tên này thấp quá nên không thấy," Kikyouin-san tự mình hiểu ra. "Dù sao thì, bình tĩnh lại đi Tamane-sama. Đó chỉ là lời nhảm nhí của một tên ngốc không biết mình đang nói gì thôi."
"... Gnn."
Bằng cách nào đó cố gắng nuốt trôi cơn giận (mặc dù tôi chẳng hiểu vì sao cô bé lại giận ngay từ đầu), Tama-chan lùi một bước, rồi thở ra một hơi dài. Sau khi nhặt chiếc nón rơm bị rơi, cô bé đội lại.
"Yuzuki! Bọn ta về nhà ngủ đây!"
"... Vâng. Hiểu rồi."
"Khoan đã, Kikyouin-san. Chị chắc chứ? Trời đang tối rồi, đưa một cô bé về nhà một mình thì nguy hiểm lắm."
"..."
"Làm ơn ngừng mở miệng ra đi," đôi mắt đang trừng tôi như muốn nói. Tại sao chứ?
"Hừm."
Thở khẽ một tiếng bất mãn từ tận đáy lòng, Tama-chan quay lưng lại với tôi và bắt đầu bỏ đi.
Thật sự tôi lo lắng khi để cô bé về một mình, nhưng... à mà, trông cô bé cũng lanh lợi, nên chắc không sao đâu.
"Tạm biệt Tama-chan. Hẹn gặp lại nhé."
Khi tôi vẫy tay, Tama-chan đột ngột quay người lại.
"Đồ ngốc—!"
Cô bé hét lên với gương mặt đỏ bừng.
"Đồ ngốc—! Đồ ngốccccc—! Mẹ ngươi rốn lồi!"
Nói xong điều mình muốn nói, cô bé biến mất như hòa vào bóng tối chập choạng của buổi chiều.
"À ha ha. Anh nghe thấy không? Anh có nghĩ cô bé cảm thấy cô đơn khi về nhà một mình không? Tama-chan vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi."
"..."
Kikyouin-san khuỵu xuống, miệng ngậm chặt như thể không còn ý chí để nói thêm.
Sau khi Tama-chan về, Kikyouin-san và tôi tiếp tục theo kế hoạch ban đầu, hai chúng tôi cùng đi đến nhà tôi.
"Nhắc mới nhớ, Tama-chan bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cô bé bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Chắc chắn là hơn tám trăm... một yêu hồ bình thường mất hơn chín trăm năm để mọc chín đuôi, nhưng Tamane-sama thì..."
"...?"
"À! Ừm. Phải. Cô bé chín tuổi, chín tuổi."
Chín tuổi, hở. Vậy đúng như vẻ ngoài.
"Tôi là con một, nên tôi ghen tị với những người có anh chị em. Kikyouin-san, chỉ có chị và Tama-chan thôi ư? Chị có anh chị em nào khác không?"
"Không. Tôi chỉ có Tamane-sama..."
Một bóng mây bất chợt lướt qua gương mặt Kikyouin-san. Nhìn lên bầu trời đang tối dần, cô ấy nói với vẻ mặt buồn bã.
"Bố mẹ tôi rất bận. Tôi hầu như được Tamane-sama nuôi nấng. Cách dùng bùa chú, cách đi uho, và cửu tự chân ngôn, Tamane-sama đã dạy tôi tất cả..."
"..."
Cô ấy được em gái mình nuôi lớn.
Cô ấy phải là một người chị không đáng tin cậy đến mức nào chứ? Trông cô ấy có vẻ kiên cường, nhưng trong gia đình lại yếu đuối bất ngờ sao?
"Tôi thực sự rất biết ơn Tamane-sama... Tôi nghe nói cô ấy còn thay tã cho tôi nữa..."
"Ơ..."
Ngay cả tôi cũng không thể bỏ qua chuyện này. Tôi đứng chết trân. Giọng tôi run rẩy trong nỗi kinh hoàng tột độ.
"... K-Kikyouin-san, chị để em gái mình thay tã cho chị...?"
Tama-chan chín tuổi, vậy thì chuyện đó phải là gần đây chứ?
Chuyện đó... chắc chắn là... cái trò chơi kiểu đó, đúng không?
Ôi... ôi trời ơi.
Cô ấy vừa nói ra một chuyện kinh khủng.
Thấy tôi lùi lại, Kikyouin-san, người đã chìm vào thế giới riêng của mình, giật mình.
"À, không, k-không phải vậy! Đ-đó không phải..."
"Không, không sao đâu... thật đấy. Ừm. Chẳng phải không sao ư? Dù chị thích loại chuyện đó... trên đời này có đủ loại người mà..."
"À, trời ơi, anh hiểu sai rồi! Tôi nói Tamane-sama thay tã cho tôi là từ khi tôi còn bé xíu cơ."
"Ể? Nhưng lúc đó, Tama-chan chín tuổi còn chưa ra đời mà, đúng không?"
"... Chuyện đó..."
"Chuyện đó là sao?"
"... Phải, đúng rồi! Tôi để em gái tôi thay tã cho tôi! Anh có ý kiến gì không!?"
Cô ấy bùng nổ. Khi tai cô ấy đỏ bừng, tôi bằng cách nào đó ổn định lại tâm trí, "... Không, không có gì," tôi lặng lẽ nói.
... Không, trên đời này quả thật có đủ loại con gái.
Cô ấy chỉ có thể hưng phấn nếu đó là em gái mình sao? Có phải kiểu vậy không?
Nghĩ lại thì, người ta nói những người có linh cảm mạnh mẽ thì dục vọng cũng mạnh mẽ.
Khi cảm nhận được sự rộng lớn của thế giới, "... Đáng lẽ mình nên để hắn chết đi," tôi nghe thấy một tiếng lầm bầm nguy hiểm từ Kikyouin-san, nhưng vẫn tiếp tục bước đi. Vài phút sau, chúng tôi cuối cùng cũng đến nhà tôi. Một ngôi nhà hai tầng bình thường. Nó được xây... khoảng hai mươi năm trước, nếu tôi nhớ không nhầm.
"A-à..."
Lần đầu tiên nhìn thấy nhà tôi, Kikyouin-san há miệng, không thốt nên lời. Thay vì nhìn ngôi nhà của tôi, cô ấy như đang nhìn một thứ gì đó xoay quanh nó.
"... Một ổ quỷ. Đùa tôi à...? Không phải mười hay hai mươi, mà là con số này."
Một ổ quỷ? Cô ấy nghĩ cô ấy đang gọi nhà người khác là gì vậy? Rồi có ngày cô ấy sẽ bị kiện vì tội phỉ báng cho xem.
"... Tôi ngạc nhiên là anh có thể sống ở một nơi như thế này."
"Tôi đã sống ở đây từ khi sinh ra. Chắc là tôi đã có sức đề kháng rồi chăng?"
Tôi tùy tiện trả lời. Ý tôi là, dù nhìn thế nào đi nữa, tất cả những gì tôi thấy vẫn là ngôi nhà quen thuộc, đáng yêu của mình.
"Bố mẹ tôi mua nó cùng lúc tôi chào đời, hình như vậy. Nói rằng một người quen vui vẻ nhượng lại với giá năm mươi ngàn yên."
"Năm mươi ngàn!?"
"Phải. Bố nói rất nhiều chuyện đã xảy ra trong nhà, nên họ mua được với giá rẻ, hình như vậy."
"Anh nói 'rất nhiều chuyện' là ý gì!? Đi mà nói chuyện đàng hoàng lại đi!"
Hừm.
Nghĩ lại thì, bố tôi từng nói công việc của ông bắt đầu xuống dốc khi chúng tôi chuyển về sống ở ngôi nhà này. Ngược lại, từ khi ông ấy bay đi đâu đó, ông ấy nói công việc lại tốt đến mức khiến ông ấy bất ngờ.
Chỉ xét riêng những sự kiện đó, gần như thể ngôi nhà này bị một linh hồn tà ác ám, nhưng nếu tôi bắt đầu nghĩ như vậy, tôi sẽ trở thành con mồi cho tất cả những trò lừa đảo trừ tà giả tạo trên đời.
Ngươi phải học hỏi đi, Kagoshima Akira.
"Hà..."
Đi vòng quanh ngôi nhà, Kikyouin-san quay lại cửa trước và thở ra một hơi dài.
"Tôi đã đoán đúng là nhà anh sẽ có vấn đề, nhưng... tôi không bao giờ tưởng tượng được nó lại ở quy mô này... nghiêm túc mà nói, tôi nên được trả tiền cho việc này."
"Chị sẽ không lấy được một đồng nào từ tôi đâu!"
Như một tên cuồng tiền, tôi cắn chặt vào từ "trả tiền". Về chuyện tiền bạc, tình hình dạo này cực kỳ căng thẳng.
"Không sao đâu, thật đấy. Tôi đã trót nhúng tay vào rồi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa thôi. Với lại, khi anh đã cho tôi thấy điều như thế này, tôi không thể bỏ mặc nó được."
Kikyouin-san lấy ra một xấp giấy từ túi áo ngực và bắt đầu đếm.
"Tôi sẽ lập một kết giới để dọn dẹp chúng một thể. Anh lùi ra một chút đi."
"À, vâng."
Cô ấy đã hoàn toàn nhập vào chế độ làm việc, và tôi chỉ có thể gật đầu. Không, nhưng tình huống này là sao đây? Cô ấy thậm chí còn mặc quần áo kiểu Âm Dương sư đến, nên có lẽ tốt nhất là cứ theo cô ấy chơi trò săn ma. Ừm, cứ làm vậy đi.
"Ừm? Hả? Mình không đủ bùa rồi... à, đúng rồi, mình đã dùng một cái hôm qua... đành chịu vậy."
Cô ấy lẩm bẩm một mình, lần này lấy ra một tờ giấy trắng.
Cô ấy cắn ngập ngón tay cái. Máu đã rỉ ra từ vết thương nhỏ. Với đôi tay thành thạo, Kikyouin-san thoăn thoắt dùng máu vẽ lên giấy trắng những ký tự đỏ tươi.
"Xong rồi. Hả? Cậu vẫn còn ở đây à? Nguy hiểm lắm, mau tránh xa ra–"
"Cô đang làm gì vậy!?"
Tôi theo phản xạ mà hét lên, đồng thời lao tới nắm chặt lấy tay phải Kikyouin-san.
Đang yên đang lành tự nhiên lại cắn ngón tay mình cho chảy máu, cô gái này có bị làm sao không thế!?
"Ư-ưoa… nhìn này, chảy máu nhiều quá."
"C-cậu làm gì vậy!? Buông ra, mau buông tôi ra!"
Mặc kệ cô ấy giãy giụa, tôi nhìn vào vết thương. Đó là một vết cắt cực kỳ gọn gàng, trông có vẻ sẽ lành nhanh thôi.
"Kikyouin-san, cô nghĩ gì vậy chứ!? Cô nên quý trọng cơ thể mình hơn chứ!"
Đúng thế, tôi biết chuyện này rất phổ biến trong manga!
Tôi biết những nhân vật ngầu lòi trong Naruto đều làm thế để triệu hồi mà!
"Im đi! Buông ra! Viết bằng máu cũng như mọi khi thôi, tôi ổn mà!"
"Cũng như mọi khi!?"
Làm sao có thể như thế được… Tôi cũng nghĩ cô ấy trông có vẻ rất quen thuộc với chuyện này, nhưng không ngờ lại là "tay quen". Đây có phải là một dạng hành vi tự hủy hoại như cắt cổ tay không chứ…
Có lẽ Kikyouin-san mắc chứng PTSD. Chắc chắn là vì thế nên cô ấy mới làm mấy chuyện này. Cô ấy đang cần được chăm sóc tâm lý khẩn cấp!
"À, khoan đã, Kikyouin-san, đừng giãy giụa nữa. Máu cô sẽ không ngừng chảy đâu."
"Tôi đã bảo là buông tôi ra! Tôi giãy giụa là vì cậu không buông tôi đấy!"
Tiếng hét với khuôn mặt dữ tợn như thần chiến tranh của cô ấy không lọt vào tai tôi, tôi chỉ chăm chú nhìn bàn tay đang nằm trong tay mình.
À, máu cứ chảy mãi thôi…
"...Đã đến nước này thì!"
Tôi ngậm ngón tay cái của Kikyouin-san vào miệng.
"H-hả!?"
Mặc kệ tiếng kêu kinh ngạc của cô ấy, tôi tiếp tục mút máu.
...
"Được rồi, cầm máu rồi. Tốt quá, Kikyouin-sa—ặc!"
Khi tôi reo lên mừng rỡ với nụ cười tươi rói vì vết thương của cô ấy đã cầm máu hoàn toàn, một nắm đấm sắt giáng thẳng vào mặt. Ngước nhìn lên, tôi thấy Kikyouin-san mặt đỏ bừng đang nghiến răng ken két.
H-hả? Hình như cô ấy hơi tức giận thì phải?
Rất tức giận?
"T-t-t-thằng biến thái! Biến thái! Đầu óc cậu có bình thường không vậy!?"
"Không thể nào… Tôi chỉ muốn cầm máu thôi mà… cô xem, trong shoujo manga vẫn hay có cảnh đó. Khi cô gái nhân vật chính hậu đậu bị dao làm bếp cắt vào ngón tay, anh chàng kia sẽ liếm cho cô ấy, rồi cô gái sẽ la oai oái lên vì ngượng ngùng ấy mà."
"Tất cả mọi chuyện xảy ra trong shoujo manga đều có tiền đề bất thành văn là, 'phải do một anh chàng đẹp trai thực hiện'!"
Ố ồ…
Cô ấy nói thẳng thừng quá… nếu cô ấy nói như vậy thì đúng là làm giảm động lực sống của tôi một cách tổng thể mà…
"Ưoa… cậu thật sự kinh khủng, thật sự ghê tởm. Về nhà tôi phải khử trùng mới được…"
Kikyouin-san chùi ngón tay mình vào quần áo tôi.
Đau đấy.
Thật không may, vẻ như thiện chí của tôi không được cô ấy thấu hiểu.
"...À, tôi thật sự không muốn bị gọi là ghê tởm bởi cái cô nàng còn chơi trò 'em bé' với em gái mình đâu."
"Hả!? Cậu nói ai chơi trò em bé cơ!?"
"Gì? Cô không chơi à?"
"…T-t-tôi có, nhưng mà…"
Cô ấy lại nghiến răng hơn nữa, trừng mắt nhìn tôi như muốn nguyền rủa tôi đến chết. Đó là cái nhìn đáng sợ đến mức có thể nguyền rủa dòng dõi tôi bảy đời.
"Tôi thậm chí còn bất chấp nguy cơ nhiễm bệnh lây qua đường miệng để mút máu cho cô, mà đây là cái tôi nhận được."
"Đừng có nói là cậu 'mút' tôi. Và máu của tôi là tinh túy của sự trong sạch và thuần khiết." Đến đây, động tác của Kikyouin-san đột ngột dừng lại. "Khoan đã. Khoan đã, k-khoan…"
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu đã mút ngón tay cái của tôi, đúng không…"
"Phải."
"Và lý do cậu mút nó là vì tôi cắn chảy máu, đúng không…"
Cô ấy bắt đầu run rẩy, mặt lúc đỏ bừng, rồi lại tái mét đi một cách đáng sợ.
À, tôi hiểu rồi. Tôi có thể đoán được cô ấy đang muốn nói gì.
"Tôi đoán đó là một nụ hôn gián tiếp."
Tôi thản nhiên nói, kèm theo một tiếng "tehe".
"Đi chết đi với cái tehe của cậu!"
Cô ấy túm lấy ve áo tôi và lắc qua lắc lại.
"T-tôi xin lỗi. À, nhưng mà tôi hiểu rồi. Tôi cứ tưởng mình ngửi thấy mùi gì đó không phải máu, nhưng đó là mùi son dưỡng môi của cô. Giờ thì tôi hiểu rồi."
"Cứ im cái miệng của cậu đi!"
Không ngờ cô ấy lại bối rối đến thế vì một nụ hôn gián tiếp. Có vẻ Kikyouin-san là một cô gái thuần khiết hơn tôi nghĩ. Tôi thì lo lắng hơn về việc ngăn ngừa nhiễm trùng, nên tôi không thực sự ngại ngùng về chuyện đó.
Và rồi.
Khi hai chúng tôi đang lời qua tiếng lại đầy vui vẻ (quan điểm cá nhân của tôi)—
"—! K-cái này là–"
Trong chớp mắt, vẻ mặt Kikyouin-san trở nên nghiêm trọng. Cô ấy quay người lại một cách mạnh mẽ, tập trung ánh mắt lên bầu trời đang tối sầm.
Như thể sự hoảng loạn trước đó của cô ấy chỉ là giả dối, cô ấy nhìn chăm chú vào không gian với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cứ như thể một công tắc nào đó vừa được bật.
Giống như một chuyên gia hàng đầu hoàn toàn tách bạch công việc và cuộc sống cá nhân.
"Tệ rồi… các linh hồn bắt đầu nổi loạn."
Cô ấy nói, tặc lưỡi một cái, bực bội nhìn những tấm bùa ngải nằm vương vãi trên đất mà cô ấy đã làm rơi trong trận giằng co trước đó.
"Khi niệm chú, trình tự là tất cả. Trời ơi, vì cậu mà chuyện này lại trở nên rắc rối. Có vẻ như những tấm bùa tôi làm rơi đã kích thích các linh hồn."
Cô ấy lẩm bẩm tự chế giễu khi quay sang tôi.
"Với mật độ linh hồn dày đặc thế này, ngay cả người có linh lực thấp như cậu cũng có thể nhìn thấy chúng, đúng không?"
Nghe những lời đầy mỉa mai đó, "...Phải," tôi nghiêm túc gật đầu.
"Không, cô đang nói cái gì vậy?"
Thấy hay không thấy, thấy cái gì cơ? Tôi đặc biệt chẳng thấy gì cả.
Kikyouin-san buông thõng vai.
"Ơ-ơ? Không thể nào. Ý cậu là cậu không nhìn thấy cả cái đó ư? Đến mức độ đó, ngay cả một người bình thường nhìn thấy cũng không lạ…"
Cô ấy vừa nói vừa lấy ra một mảnh giấy, rồi dán nó lên ngực tôi.
"Cái gì đây?"
"Một tấm bùa để đo linh lực. Giống như một cái máy đo vậy. Vượt quá một mức nhất định thì nó sẽ tự rớt ra, nên chỉ những người có linh lực thấp mới có thể sử dụng được, nhưng—khoan, ơ-hả?"
Kikyouin-san mở to mắt.
"Nó không phản ứng gì cả. Điều đó có nghĩa là… linh lực của cậu là… số không? Hoàn toàn không tồn tại…?"
Rõ ràng, linh lực của tôi là số không.
"...Ra vậy. Nên hắn ta mới không thể nhìn thấy tai hoặc đuôi của Tamane-sama. Hắn có thể nhìn thấy kỹ thuật cô ấy dùng để trông giống người, nhưng lại không thể nhìn thấy những phần cô ấy không cố gắng để lộ ra…"
Khi cô ấy bắt đầu lẩm bẩm một mình, tôi không khỏi hỏi.
"Có linh lực bằng không thì đáng kinh ngạc hay sao?"
"Ngược lại. Hoàn toàn không đáng kinh ngạc chút nào. Chính xác là đối nghịch với thiên tài. Nói cụ thể hơn, cậu hoàn toàn không có chút tài năng nào. Theo cách nói của shonen manga, cậu có cái thể chất mà mãi mãi không thể trở thành nhân vật chính. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một người vô vọng đến thế."
Cô gái này đúng là có gì nói nấy.
"À ừ. Tôi không thực sự hiểu lắm. Cô có thể thử so sánh nó với cái gì đó đơn giản hơn không? Thậm chí mang phong cách shonen manga hơn nữa ấy."
"Để xem. Máy dò chiến lực (scouter) còn không nhận ra được cậu."
"Thế thì đơn giản thật!"
Máy dò chiến lực không nhận ra tôi… Tôi đúng là chỉ là nhân vật nền.
Thậm chí còn không phải là một kẻ vô dụng với mức năng lượng là 5.
Nhưng mà, trời ạ.
Tôi không thực sự biết Kikyouin-san đã sử dụng những quy tắc cá nhân nào để xác định linh lực của tôi, nhưng cô ấy đã dồn hết sức vào trò chơi săn ma này một lúc rồi.
Tôi bắt đầu thấy mệt, hay là tôi đổi chủ đề nhỉ? Có vẻ cô ấy cũng đọc shonen manga, vậy hay là tôi thử nhắc đến Dragon Ball?
"Dạo này, Trunks và Vegeta phiên bản Super Saiyan 3 bắt đầu xuất hiện trong game, cô nghĩ sao về điều đó? Là một fan của nguyên tác, mấy thứ như vậy thì khá là–"
"Cẩn thận!"
Giữa lúc tôi đang nói chuyện, Kikyouin-san đẩy tôi ra. Như thể cô ấy vừa cứu tôi khỏi 'thứ gì đó' đang lao tới với tốc độ kinh hoàng. Khi tôi lấy lại thăng bằng và nhìn cô ấy, cô ấy không còn chú ý đến tôi nữa.
"RinByouTouShaKaiJinRetsuZaiZen—Rai!" (Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tiền – Rai!)
Giơ hai ngón tay phải lên, cô ấy chuẩn bị bùa chú bằng tay trái.
Liên tục nhảy lên như thể tránh những đòn tấn công vô hình, cô ấy tính toán thời điểm, rồi vừa làm những động tác biểu tượng vừa hét lớn, cô ấy ném những tấm bùa giấy đi.
Mái tóc vàng bó chặt của cô ấy luôn chậm hơn một bước so với những động tác thành thạo không chút thừa thãi.
"Triệu hồi thức thần—'Kara', 'Kiri', 'Kuru'!"
Cô ấy ném ba mảnh giấy hình người. Khi chúng rời khỏi tay chủ nhân, tôi tự hỏi liệu có một cơn gió thoảng qua không, vì chúng không rơi xuống đất mặc cho thời gian trôi đi, mà bắt đầu bay lượn xung quanh Kikyouin-san.
"Fuh!" "Shi!" "Haaaaah!"
Kikyouin-san hét lên.
Vung tay vào khoảng không, lùi lại, ném bùa, tạo thủ ấn.
"Đây là… kết thúc!"
Ngón tay cô ấy xé toạc không gian.
Năm lần. Để vẽ một ngôi sao năm cánh, năm đường thẳng.
"Nhân danh gia chủ đời thứ hai mươi bốn của nhà Kikyouin, Kikyouin Yuzuki, ta giải phóng sức mạnh ngũ hành ngay bây giờ!"
Trong thoáng chốc, một tia sáng vụt qua khu vực. Nó sáng đến nỗi tôi bản năng nhắm mắt lại. Khi tôi mở mắt ra một lúc sau đó, không khí đã trở nên nhẹ nhõm hơn một chút, và Kikyouin-san đang ngước nhìn lên bầu trời, thở hổn hển.
"À, mệt thật."
Thốt ra một giọng tràn đầy mệt mỏi, cô ấy đi về phía tôi.
"Tôi đã làm được bằng cách nào đó. Trời ạ, cậu thực sự nên biết ơn tôi đấy. Đó là một công việc mà tôi thường phải lấy ít nhất năm mươi nghìn yên. Thôi được rồi, lần tới tôi sẽ tính phí cậu đàng hoàng…"
Khi cô ấy bắt đầu nói một cách đắc thắng, tôi nắm lấy vai cô ấy.
"...Không sao đâu."
Có lẽ giọng tôi run rẩy.
Có lẽ tôi đang rơi nước mắt.
"Cô không cần phải cố gắng để thu hút sự chú ý của tôi nữa đâu. Cô cứ như vậy là được rồi. Kể cả cô chỉ là chính cô, tôi cũng sẽ là bạn của cô…"
Cô gái này… thật sự có vấn đề rồi.
Nói rằng có ma và làm ầm ĩ lên, nói chuyện khách sáo với em gái mình, chơi trò "em bé", làm mấy chuyện như cắt cổ tay, và cuối cùng, thực hiện một màn kịch câm chất lượng quá mức…
Tôi chỉ có thể nghĩ rằng cô ấy đang mang trong mình một căn bệnh tâm lý mà tôi không thể cười nổi nữa. Chuyện này không thể tiếp diễn. Tôi không thể để mặc đứa trẻ này một mình nữa. Tôi phải làm gì đó!
Nhận được ánh mắt ấm áp đầy lòng tốt của tôi,
"……… Tặc,"
Kikyouin-san khó chịu tặc lưỡi.
Thật không may, có vẻ như tình yêu (?) của tôi không đến được với cô ấy.
Tuy nhiên!
Trái tim đang rực cháy của tôi sẽ không bị dập tắt bởi những ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Tôi sẽ biến Kikyouin-san thành một người bình thường mẫu mực!