I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 02 - Chương 5:

Cửu Vĩ Hồ và Zashiki Warashi

Là con cáo chín đuôi với bộ lông vàng óng ả, khuôn mặt diễm lệ tựa ngọc ngà.

Một yêu hồ có khả năng hóa thành hình người, sở hữu bộ lông vàng rực rỡ cùng chín cái đuôi huyền thoại.

Sử sách ghi lại, nó từng trà trộn vào các triều đại ở Ấn Độ, Trung Hoa và Nhật Bản, sở hữu sức mạnh ngang thần linh, là yêu hồ mạnh nhất trong lịch sử.

Khoảng tám trăm năm về trước, nó xuất hiện ở Nhật Bản, hóa thân thành mỹ nhân tên Tamamo-no-Mae, thâm nhập triều đình và trở thành phi tần của Cựu Thiên hoàng Toba.

Nhưng chân tướng bị các Âm Dương Sư vạch trần, nàng liền bỏ trốn. Sau đó, nàng lại xuất hiện ở Nasu, gây ra vô vàn tội ác, nhưng cuối cùng bị đội quân tám vạn người do Thiên hoàng Toba phái đi đánh bại, hóa thành tảng đá lớn Sesshouseki.

“Tamamo-no-Mae được xếp vào hàng ba đại yêu quái lừng danh nhất Nhật Bản đấy. Nàng ta là một quái vật vô cùng nổi tiếng.”

Ngày xửa ngày xưa, Kai từng kể cho tôi nghe một câu chuyện như thế. Anh ấy sở hữu kiến thức rộng lớn, cứ có cơ hội là lại dạy tôi đủ thứ, chỉ có điều – những gì anh ấy nói, tuyệt nhiên không bao giờ liên quan đến bản thân mình. Kai luôn giữ vững lập trường, chưa từng thử nói về chính mình dù chỉ một lần.

“À ra thế. Tôi không hề biết chuyện này. Tôi cứ nghĩ cáo chín đuôi là thứ mà tác giả Naruto đã nghĩ ra chứ.”

“Ha ha. Chà, tôi dám chắc nhiều thanh niên bây giờ cũng nghĩ vậy. Chuyện bản sao trở nên nổi tiếng hơn bản gốc cũng không phải là hiếm đâu. Thời thế thì luôn đổi thay mà.”

Kai nói như thể anh ấy đã thấu hiểu mọi sự. Cứ như thể anh ấy đã thấm nhuần sự biến chuyển của thời gian hết lần này đến lần khác, anh ấy nói với một giọng điệu sâu sắc.

“Nàng ta là một đại yêu quái, nên có rất nhiều truyền thuyết và giai thoại về nàng. Và trong số đó, có một câu chuyện kể rằng Tamamo-no-Mae có một cô con gái.”

“Con gái ư? Là yêu quái mà cũng có con gái được sao?”

“Yêu quái có con gái thì có gì lạ đâu? Dù chúng làm gì cũng chẳng có gì lạ, đó mới đúng là yêu quái. Ví dụ như, dù Zashiki Warashi không mang hình dạng một cậu bé con, thì cũng chẳng có gì là lạ cả.”

Chắc anh ấy nói đúng, tôi gật gù đồng ý.

Sau khi hắng giọng, Kai bắt đầu kể câu chuyện một cách sinh động:

“Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo, nó là con cáo mạnh nhất và hung ác nhất trong tất cả các loài cáo.

Đó là Tamamo-no-Mae, kẻ liên tục mang tai họa đến thế giới loài người, nhưng ngay cả nàng cũng có một cô con gái.

Không lâu sau khi con gái nàng ra đời, Tamamo-no-Mae bị một gia tộc Âm Dương Sư bắt giữ. Để đảm bảo nàng không thể gây ra tội ác nữa, nàng bị phong ấn sâu trong ngôi đền thờ của gia tộc họ. Gia tộc này cũng đặt một phong ấn lên con gái của Tamamo-no-Mae. Cô bé vừa mới sinh ra, nên chỉ cần một chiếc vòng cổ là đủ để phong ấn. Và sau một thời gian, cô bé đã nói điều này:

‘Chỉ một lần thôi cũng đủ, chúng con có thể gặp mẹ được không?’

Vị Âm Dương Sư trả lời:

‘Vậy thì trong một ngàn năm tới, con hãy phục vụ gia tộc của chúng ta.’

Và cô con gái đã phục vụ gia tộc đó.

Để được gặp người mẹ mà mình chưa từng gặp mặt, cô con gái đã làm hết sức mình.

Hết.”

Phù, Kai thở ra một hơi, rồi nói thêm: “Đó là một truyền thuyết từ quanh vùng Kyoto đấy.”

Nếu bạn đang thắc mắc vì sao tôi lại nhớ lại chuyện này, đó là vì trên đường từ trường về nhà, tại đền Inari mà tôi định ghé qua để cầu khấn một chút với thần linh, tôi đã bắt gặp một cô bé đang chăm chú nhìn thẳng vào bức tượng cáo.

“Tama-chan?”

Cô bé quay lại khi nghe tiếng tôi. Chiếc mũ rơm, và mái tóc vàng. Bộ váy liền màu trắng. Đó chính là Tama-chan, em gái của cô Kikyouin.

“Gì vậy, hóa ra là ngươi, thằng nhãi.”

“Có chuyện gì vậy, Tama-chan? Sao em lại ở nơi này?”

“… Tama-chan… hừm. Thôi được.” Vừa nghiến răng, cô bé vừa khịt mũi như thể đã bỏ cuộc. “Chúng tôi đến đây để bái lạy thần Inari. Vị thần ở đây cũng là thần bảo hộ vùng đất này. Đây là lời chào mừng chuyển đến muộn màng – nhưng vẫn rất phong cách – của chúng tôi.”

“Thật sao, em vất vả rồi.”

Tôi mỉm cười cho qua, thầm nghĩ rằng cô bé đúng là đã bị ảnh hưởng bởi cô Kikyouin.

“Hôm nay em đi một mình à? Chị em đâu?”

“Nếu ngươi muốn biết Yuzuki ở đâu thì nàng ta đang một mình đuổi theo tên nhãi Tsuchimikado. ‘Lần này mình sẽ tự mình giải quyết,’ nàng ta nói vậy. Thế nên chúng tôi cũng không rõ cụ thể thế nào. Thật là, đây có phải là cái mà người ta gọi là giai đoạn nổi loạn không chứ…”

… Cô Kikyouin đang bị em gái mình xem là ở tuổi nổi loạn. Thật đáng buồn.

“À, đúng rồi. Tama-chan, có một chuyện tôi muốn hỏi em…”

“Chuyện gì?”

Tôi nuốt nước bọt, lấy hết can đảm rồi hỏi.

“… Có thật là… em đã thay tã cho cô Kikyouin trước đây không…?”

“Đúng vậy. Chúng tôi nhớ là có làm chuyện đó.”

Tama-chan nhìn về phía xa và dễ dàng gật đầu. Vậy là thật… ôi chao. Hết lý do bào chữa rồi. Tôi cứ mong đó là lời nói dối.

“… Ừm, cụ thể là chuyện này đã xảy ra cách đây bao lâu vậy?”

“Để xem… đó là khi nàng vẫn còn là một đứa bé nên… đúng vậy. Khi vượt qua mốc tám trăm năm, mọi chuyện đều cảm thấy như mới hôm qua.”

“Hôm qua!?”

Làm sao có thể… nhất định phải là… hôm qua, mới đáng nói chứ.

Không phải một lỗi lầm trong quá khứ, hay một lịch sử đen tối, mà đó là một khuynh hướng bất thường vẫn tiếp diễn đến tận ngày nay…

“Thật hoài niệm. Chúng tôi lúc đó chưa quen nên cũng gặp không ít rắc rối. Khi bị nước tiểu văng vào mặt, chúng tôi thực sự đã hoảng loạn mất một phút.”

“—!?”

Lời nói của một người già đang hồi tưởng khiến tôi run rẩy sợ hãi. Tôi nghĩ rằng mình nổi da gà đến mức toàn bộ da thịt có thể bong ra. Nước tiểu, văng vào mặt…? Ối chà? Hôm qua… chơi trò em bé… giữa hai chị em…

Tôi điên cuồng gạt bỏ hình ảnh cụ thể sắp hiện ra trong đầu mình. K-không được! Cô bé này bất thường quá, tôi không thể theo kịp!

Đừng nghĩ ngợi. Đừng cảm nhận. Mình phải trở nên vô cảm, mình ơi.

Cảnh giới vô ngã.

“… Dạo này, Yuzuki chỉ nói về ngươi thôi.”

Khi tôi bắt đầu đạt được sự hòa hợp với thiên nhiên, Tama-chan nói với giọng nghiêm túc.

“Ồ, thật sao?” Đó là một bất ngờ thú vị. “Cô ấy nói gì?”

“Đủ thứ chuyện. Nhưng lúc nào nàng ta cũng kết thúc bằng câu ‘Hắn ta đáng lẽ nên đi chết chôn ở mương đi’ thêm vào.”

“… Vậy sao.”

Có vẻ cô ấy vẫn ghét tôi sau cùng. Tôi có cảm giác cô ấy tàn nhẫn đến mức đó hẳn phải là do một linh hồn quỷ dữ nào đó gây ra.

Dù vậy, linh hồn quỷ dữ… ma quỷ, phải không?

“Này, Tama-chan.”

“Chuyện gì?”

“Từ bao giờ cô Kikyouin bắt đầu nói rằng cô ấy có thể nhìn thấy ma vậy?”

“Không có chuyện từ bao giờ cả, ngay từ khi nàng ta sinh ra đã thế rồi.”

Tôi hiểu, vậy là từ khi sinh ra.

“Vậy thì không phải là cô ấy có một dạng chấn thương nào đó.”

“Hừm. Chúng tôi không thể nói là nàng ta không hề chịu bất kỳ chấn thương nào.”

Vừa nói vậy, khóe miệng Tama-chan cong lên. Nụ cười sâu thẳm, không phù hợp với một cô bé gái, mà khiến người ta cảm nhận được dòng chảy của nhiều năm tháng.

“Yuzuki có tài năng, nhưng một món quà không phải lúc nào cũng đảm bảo một con đường dễ dàng. Ngay từ nhỏ, nàng ta đã phải chịu đựng. Vì có thể nhìn thấy ma quỷ, những người xung quanh luôn đối xử với nàng ta như thể nàng ta thật kỳ lạ. Dù đó có thể là số phận của một Âm Dương Sư, nhưng đó là một cảnh tượng đáng thương.”

Đôi mắt cô độc của Kikyouin. Cái thái độ như thể cô ấy không còn chút hy vọng nào để đặt vào chúng tôi.

— Chà, dù cậu có tin tôi hay không thì cũng chẳng thành vấn đề.

— Đâu có ai tin cậu đâu, mà nếu có, họ cũng chỉ thấy tôi thật đáng sợ thôi.

— Khi chụp ảnh tôi, lúc nào cũng ra thế này cả.

Tôi cảm thấy mình đã hiểu được một phần lý do của cô ấy.

Tôi chắc rằng khi cô ấy đặt hy vọng, chúng đã bị phản bội.

Đó là lý do cô ấy ngừng hy vọng, và quyết định chấp nhận số phận.

“Bước ngoặt là khi nàng ta tám tuổi. Trò chơi Kokkuri-san đang phổ biến trong giới trẻ.”

(TL: Về cơ bản, tương đương với bàn cầu cơ của Nhật Bản)

Kokkuri-san. Tôi cũng từng chơi vài lần trước đây. Ở trường tiểu học, mọi người xung quanh đều chơi, nên tôi cũng chơi nửa đùa nửa thật.

“Hừ. Chẳng có gì ngu ngốc hơn thú tiêu khiển của con người. Đó là một kỹ thuật gọi hồn đã được kiểm chứng. Nếu một kẻ nghiệp dư chơi với sự quyết tâm hời hợt, họ sẽ gọi ra những con ma cấp thấp và gây ra đủ loại rắc rối.”

Và thế là, Tama-chan chế giễu.

“Yuzuki, nàng ta— đã đánh những bạn học đang chơi Kokkuri-san.”

“Cái gì…”

Tôi không thốt nên lời.

“Ngươi thậm chí chẳng cần hỏi kết quả làm gì. Kể từ đó, Yuzuki bị mọi người nhìn với ánh mắt sợ hãi; không có lấy một người bạn, nàng ta sống cô độc.”

Tôi không biết phải nói gì.

Không phải những người chơi Kokkuri-san có ý đồ xấu. Giống như tôi, họ chỉ chơi nửa đùa nửa thật. Thế nhưng, nếu đột nhiên bị đánh, đương nhiên họ sẽ bực mình và thấy người đánh thật kỳ quái.

Nhưng mà.

Tôi có thể hiểu cảm giác của cô Kikyouin.

Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng thực sự tin vào ma quỷ… nhưng khi nói đến sự chân thành của cô Kikyouin đối với những sự kiện huyền bí, cô ấy đã thể hiện đủ rõ ràng trong vài ngày qua.

Có lẽ chính vì cô ấy là cô ấy, mà cô ấy không thể tha thứ được.

Một trò chơi như Kokkuri-san, lại đi trêu chọc ma quỷ cho vui.

“Chà, tất cả những gì chúng tôi có thể nói là Yuzuki đã sai. Từ những người sống ở một thế giới khác, thật sai lầm khi mong đợi bất cứ điều gì.”

“Đừng nói…”

Đừng nói những điều buồn như vậy…

“… Sao lại nhìn bằng ánh mắt đó? Ngươi có gì muốn nói ư?”

Nheo cặp mắt cáo sắc bén lại, Tama-chan giận dữ nhìn tôi. Không thể đáp lại điều gì, tôi chỉ biết nhìn xuống sàn nhà.

“Thằng nhãi kia, tốt nhất ngươi đừng tiếp cận Yuzuki với những cảm xúc hời hợt. Yuzuki đã quen với sự cô đơn rồi. Nếu ngươi giao tiếp với sự quyết tâm nửa vời, ngươi chỉ làm nàng ta bối rối thôi. Sức mạnh để tự mình sống tiếp cũng là điều mà nàng ta phải học.”

“…”

Nếu cô bé muốn những câu nói non nớt, tôi có rất nhiều. Kiểu như bạn bè thật tuyệt vời, hay con người không thể sống một mình. Nhưng dưới áp lực yêu quái của Tama-chan, tôi không thể nói bất cứ điều gì. Cuối cùng tôi nghĩ rằng đây không phải là chuyện mà một người ngoài nên xen vào.

Chỉ là,

“… Vậy còn em thì sao, Tama-chan?”

Tôi nói.

“Chúng tôi ư?”

“Cô Kikyouin có em mà, phải không? Cô ấy hoàn toàn không cô đơn.”

Tôi nghĩ mình đang chỉ ra một điều vô cùng hiển nhiên, nhưng Tama-chan lại trông có vẻ ngạc nhiên. Sau một lúc suy nghĩ, cô bé nói: “… Thì ra là vậy. Đúng thế.”

“Vậy là Yuzuki… có chúng tôi.”

“Ồ? Vậy ra đó là con gái của Tamamo-no-Mae, nàng cáo chín đuôi với bộ lông vàng óng ả và khuôn mặt diễm lệ như ngọc ngà sao. Thì ra là vậy, dù bị phong ấn bởi chiếc vòng cổ đó, cô bé vẫn mang một vầng hào quang đáng yêu. Chắc đó là vấn đề tu dưỡng chăng?”

“Ối!”

Sau khi Tama-chan trở về, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau tôi.

“K-Kai… à, anh làm tôi giật mình đó.”

Khi tôi quay lại, người bạn thời thơ ấu của tôi mỉm cười một cách duyên dáng. Từ “khó nắm bắt” miêu tả anh ấy hoàn hảo. Kể từ khi tôi biết anh ấy, anh ấy luôn đột ngột xuất hiện và đột ngột biến mất.

“Kai. Anh nói Tama-chan là cáo chín đuôi là sao?”

“Hửm? À, không, không. Anh chỉ nói cô bé có mái tóc đẹp như cáo chín đuôi thôi.”

Cách khen thật kỳ lạ.

Từ đó, để hoàn thành mục tiêu ban đầu là cầu nguyện, tôi đứng ở thùng công đức cùng Kai. Đút một đồng mười yên vào (cuối cùng tôi cũng có thể dùng tiền), tôi lắc chuông sang trái phải, rồi vỗ tay hai cái.

“Cậu đã ước gì, Akira?”

Tôi suy nghĩ một chút,

“Cầu cho thế giới hòa bình,”

Và nói dối. Tôi giữ bí mật ước muốn về việc Tsukimikado-san bị bắt.

“Thì ra là vậy. Đó là một điều ước tuyệt vời.”

Kai nói với một nụ cười giễu cợt.

“Vậy cậu thực sự đã ước gì? Cậu muốn gì từ sâu thẳm trái tim mình ngay lúc này?”

“…”

Anh ấy thực sự nói ra những điều sâu sắc đáng kinh ngạc.

Cứ như thể anh ấy có thể nhìn thấu những suy nghĩ sâu kín nhất mà ngay cả tôi cũng không hiểu.

“… Tôi đang tự hỏi phải làm gì với cô Kikyouin.”

Tôi nói, chịu thua sự kiên trì của anh ấy. Sau khi nghe hết chuyện này chuyện nọ từ Tama-chan, tôi lại một lần nữa bối rối. Tôi có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được bóng tối mà cô Kikyouin mang theo trong suốt cuộc đời mình. Đó là chuyện của riêng cô ấy, và chỉ có cô ấy mới có thể hiểu được.

Trong trường hợp đó, tôi phải làm gì đây?

Tôi có thể làm được gì?

“Akira.”

Kai nói.

“Cậu có thể không nhận ra, nhưng cậu là một chàng trai tốt đáng ngạc nhiên đấy,”

Giọng anh ấy nhẹ nhàng và trong trẻo.

“Một chàng trai tốt… một người đức hạnh thường có thể làm bất cứ điều gì, và mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nếu cậu làm điều mình muốn theo cách mình muốn, nói chung, sẽ có ai đó cảm thấy hạnh phúc.”

“……”

“Tất nhiên, có những trường hợp ngoại lệ. Có những người lầm đường lạc lối chính vì đức hạnh của họ, và những kẻ ngốc tự cho mình là người đức hạnh. Nhưng Akira, cậu thì khác.”

“… Kai.”

“Anh đã quan sát cậu đủ lâu rồi. Nên — anh có thể nói điều đó.”

Khi anh ấy nói vậy, nụ cười của anh ấy vừa cay đắng vừa ngọt ngào, vừa bí ẩn vừa quyến rũ, và mặc dù không nhiều, tôi không thể nghĩ rằng nó thuộc về một con người.

“Không phải mọi thứ đều kết thúc chỉ vì cậu đã thất bại. Cho dù đó là quan hệ con người hay bất cứ điều gì khác, có rất ít điều trong thế giới này thực sự không thể cứu vãn được đâu, cậu biết không?”

Vậy là, Akira nhìn thẳng vào tôi.

“Cậu cứ làm điều mình muốn, theo cách cậu muốn. Nếu thất bại, thì cứ thử lại lần nữa thôi.”

Mái tóc xám bạc, và bộ kinagashi xám đen.

Cứ như thể muốn đánh cắp màu sắc của thế gian... một bức tranh đơn sắc không rõ trắng đen.

Tôi có cảm giác mình như bị cuốn hút bởi cậu bạn thanh mai trúc mã mang khí chất khó nắm bắt ấy.

“Cứ thất bại thì lại thử lại, dù bao nhiêu lần cũng được.”

Tôi có cảm giác một gánh nặng khổng lồ được trút bỏ. Lời nói của Kai mang một sức mạnh kỳ lạ, len lỏi sâu vào từng ngóc ngách tâm trí tôi.

Đây có phải là cái sức nặng của lời nói mà Kurisu-chan đã nhắc đến không nhỉ?

"Cảm ơn cậu," tôi đáp.

"Đừng bận tâm," cậu ấy cười.

Dù Kikyouin-san cố tránh mặt tôi thế nào đi nữa, thì chúng tôi vẫn cùng lớp. Việc cô ấy chặn cuộc gọi của tôi vẫn không thể tước đi cơ hội để tôi nói chuyện với cô ấy. Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, sau khi cô ấy đến muộn và học từ tiết ba, tôi đã gọi cô ấy ra sau nhà thể chất. Đó coi như là một màn "trả đũa" cho cái ngày cô ấy mới chuyển trường. Đầu tiên, để bắt chuyện, tôi hỏi lý do cô ấy đến muộn.

"Tôi đã chiến đấu với Tsuchimikado Senzou. Hắn đã trốn thoát."

Kikyouin-san nói rồi nhún vai. Có vẻ vì ông Tsuchimikado-san này sống ở ngoại ô thành phố nên cô ấy mới đến trường muộn. Tsuchimikado-san đã đi khắp nơi trong thị trấn để bán chum vại. Ông ta đúng là một tên lừa đảo hết sức năng động.

"Cậu không cần phải lơ là việc học vì tôi đâu..."

"Đâu có vì cậu."

Cô ấy bực dọc nói, tặc lưỡi.

... "Không phải tôi làm vì cậu đâu" có thể coi là câu nói tiêu biểu của mọi tsundere, nhưng tôi không thể cảm nhận được chút nào 'dere' từ cô gái trước mặt mình.

"Vậy cuối cùng thì, cậu gọi tôi ra đây làm gì?"

"Ừm, trước hết, cậu có thể bỏ chặn tôi được không?"

"Không."

"... Được thôi. Vậy cũng được. Vào việc chính nhé."

Bằng cách nào đó, tôi củng cố trái tim đang lung lay của mình, rồi kể cho cô ấy nghe về cuộc điều tra của chúng tôi. Mọi người trong câu lạc bộ ComClub đã lục tung cả thị trấn để điều tra vụ lừa đảo. Đúng như dự đoán, Kikyouin-san lộ rõ vẻ mặt không hài lòng.

"... Tôi đã nói rồi mà, phải không? Nghiệp dư thì đừng có xía mũi vào chuyện không thuộc về mình."

"Tôi nghĩ nó sẽ giúp ích được chút nào đó."

"Thật là ngốc nghếch. Cậu có biết câu 'tốt bụng không đúng chỗ' không?"

Nụ cười của cô ấy tràn ngập sự châm biếm. Một nụ cười độc địa, nhìn tôi từ trên xuống dưới. Nhưng tôi không để lọt qua. Trong đôi mắt khinh bỉ của cô ấy, ẩn chứa một chút sắc màu cô đơn.

Sau một hơi thở, tôi nói.

"Cậu đang giả vờ độc ác để đảm bảo chúng tôi không bị kéo vào rắc rối, phải không?"

"C-cái gì?"

"Mục tiêu của Tsuchimikado-san chưa rõ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, nên cậu mới đẩy chúng tôi ra để bảo vệ chúng tôi."

"... Chẳng hiểu cậu nói cái quái gì. Sao cậu có thể quả quyết thế được?"

Có lẽ thái độ xua đuổi người khác của cô ấy chính là một mặt trái của lòng tốt? Đó là điều tôi đã nghĩ. Tôi đã nghe Tama-chan kể về vụ Kokkuri-san.

Cô ấy từng tuyệt vọng vì số phận của nhiều người và từ bỏ hy vọng được chấp nhận. Nhưng đồng thời, có lẽ cô ấy đã đưa ra một quyết định? Để tránh làm hại những người không liên quan, nên ở một mình.

"Cậu thật là phiền phức... Cậu và lũ bạn trong câu lạc bộ của cậu... cứ để tôi yên đi. Có ai trong số các cậu hiểu được điều gì đâu."

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi. Với đôi mắt buồn bã như thể chẳng còn trông đợi điều gì.

"Tôi không cần bạn bè. Kết bạn là vô nghĩa. Tôi sẽ chỉ có thể hiểu được những người sống trong cùng một thế giới với tôi thôi."

"Ừm, tôi chắc là đúng vậy."

Tôi nói nhẹ nhàng, cố tình không bận tâm đến bầu không khí. Có lẽ điều đó đã chạm vào một dây thần kinh, khiến Kikyouin-san lớn tiếng.

"Vậy thì..."

"Nhưng chỉ vì chúng ta không thể hiểu nhau, không có nghĩa là chúng ta không thể làm bạn."

Điều đó chắc chắn là dành cho chính tôi. Tôi có vài người bạn. Ví dụ, một đàn anh. Ví dụ, một bạn cùng lớp. Ví dụ, một cô bé đàn em. Và ví dụ, người bạn thanh mai trúc mã của tôi.

Họ đều là những người bạn thân thiết. Nhưng nếu hỏi tôi có biết tất cả mọi thứ về họ không, câu trả lời là không. Hơn nữa, tôi chắc chắn còn nhiều điều tôi không biết. Tôi chắc chắn còn nhiều điều tôi muốn biết. Nhưng, dù vậy, điều đó không làm thay đổi việc họ là những sự tồn tại quý giá đối với tôi.

"Cậu nghĩ phức tạp quá rồi. Bạn bè chỉ là những người cậu nói, 'này, sao chúng ta không chơi với nhau nhỉ?'. Cười cùng nhau những lúc vui vẻ, và thế là thành bạn bè."

"... Ra vậy. Tình bạn hời hợt quá. Khi chúng ta chẳng biết gì về nhau, cậu lại nói chúng ta là bạn sao?"

"Đúng vậy."

"..."

"Việc các cậu hiểu nhau đến mức nào không thực sự quan trọng. Quan trọng hơn nhiều là các cậu trân trọng nhau đến mức nào."

"... Cái gì mà..."

Kikyouin-san cúi đầu, ánh mắt lảng vảng dưới đất.

"Vậy thì chẳng có ý nghĩa gì khi kết bạn như thế... họ sẽ chẳng giúp ích được gì cả."

"Ừm, thì... ví dụ như, tôi hoàn toàn chẳng có ích gì cả. Ngay cả khi cậu gặp rắc rối, tôi không nghĩ mình có thể giúp cậu được."

"Đấy thấy chưa. Khi không làm được gì cả, cậu lại nói cứ như--"

"Tôi không thể làm gì, nhưng tôi có thể cổ vũ cậu."

"..."

"Tôi sẽ bảo cậu hãy cố gắng lên. Thế vẫn chưa đủ sao?"

Kikyouin-san im lặng nhắm mắt. Tóc mái cô ấy rủ xuống mặt, nên tôi không thể đoán được biểu cảm của cô ấy. Cuối cùng, con đường tôi chọn là ủng hộ Kikyouin-san. Ý kiến của cô ấy rằng nghiệp dư không nên xía mũi vào chuyện không thuộc về mình là đúng. Dù một người làm việc ngoài chuyên môn của họ... dù một người đến từ thế giới khác có cố gắng thế nào đi nữa, cũng vô ích.

Vì vậy, tôi sẽ ủng hộ cô ấy.

Thật lòng, từ tận đáy lòng.

Giống như những dân làng chỉ có thể chờ đợi người hùng đánh bại quỷ vương và trở về nhà.

[HÌNH ẢNH]

"Cố gắng lên, Kikyouin-san. Nếu là cậu, tôi chắc chắn cậu sẽ có thể xử lý Tsuchimikado-san. Tôi tin ở cậu."

"..."

Cô ấy vẫn không ngẩng mặt lên. Miệng cô ấy khóa chặt. Sự im lặng bao trùm, khiến mọi thứ trở nên hơi gượng gạo. Thôi được, đến lúc tôi phải tung chiêu lớn rồi.

"À ừm, và thế là. Hôm nay, tôi đã chuẩn bị một món quà cho cậu."

"Một món quà?"

"Dù tôi nói là ủng hộ cậu, nhưng nghe có vẻ dối trá nếu chỉ nói suông thôi."

Tôi vừa nói vừa lấy một chiếc túi giấy từ cặp ra.

Đó là "chiến lược quà tặng lúc gặp khó khăn" của Kagoshima Akira.

"... Hừm. Dùng quà để lấy lòng tôi, suy nghĩ của cậu thật đơn giản."

Dù nói năng cộc lốc, cô ấy vẫn khá ngoan ngoãn nhận lấy món quà. Tôi chắc rằng không có cô gái nào lại không vui sướng khi nhận được quà.

Khẽ mỉm cười, Kikyouin-san kéo thứ bên trong túi giấy ra.

Chiếc bỉm mà tôi đã mua cho cô ấy.

"……………"

Biểu cảm của cô ấy đông cứng lại. Với chiếc bỉm cầm trên tay, lấp ló ra một nửa khỏi túi, cô ấy bất động như thể thời gian đã ngừng trôi.

"Dù cậu có biến thái đến mức nào, tôi vẫn là đồng minh của cậu."

Đúng vậy, một chiến lược hoàn hảo nếu tôi tự nói. Tôi đã cố tình gọi cô ấy ra sau nhà thể chất, để không ai phải biết về sở thích của cô ấy.

"Dùng nó mà chơi trò búp bê với Tama-chan thỏa thích đi. Chà, đó là một sở thích tôi không thể hiểu được, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể làm bạn."

Kikyouin-san vẫn đông cứng. Tôi tự hỏi tại sao, có lẽ cô ấy quá hạnh phúc đến nỗi cảm xúc trào dâng? Có phải cô ấy đang cố gắng kìm nén nước mắt?

……

Không, nhưng mà.

Không biết là sao, cái cảm giác tôi đã làm hỏng bét mọi thứ vào phút chót này là gì?

Khi chỉ còn một bước nữa, tôi có cảm giác mình đã phá hỏng tất cả.

"... Sao vậy, Kikyouin-san? À, có lẽ cậu thích Moony hơn Pampers à? Tôi xin lỗi. Tôi đã do dự mãi, nhưng..."

Ngay sau đó, Kikyouin-san cuối cùng cũng di chuyển.

Cô ấy di chuyển nhẹ nhàng, đáng sợ, nhanh hơn cả tốc độ âm thanh. Khi tôi nhận ra, cô ấy đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Nhẹ bẫng, cơ thể tôi lơ lửng giữa không trung. Phải mất vài giây tôi mới nhận ra cô ấy đã quét chân tôi.

"... RinByouTouShyaKaiJinRekiZen."

Một giọng nói u tối như vang vọng từ sâu thẳm địa ngục.

Trong tầm nhìn đang quay cuồng của tôi, tôi thấy Kikyouin-san đang quấn những tấm bùa giấy quanh tay mình. Nó giống như băng boxing, nhưng đối với tôi, vì lý do nào đó nó lại trông giống như côn tay hơn.

"Cú đấm bùa chú - Ký danh của mẹ."

Domwaah.

Một cú móc thẳng mặt có thể đánh đổ cả thế giới nổ tung xuyên qua cơ thể tôi. Cứ như thể cô ấy đã mượn sức mạnh của ngũ hành để cường hóa nó, một nắm đấm đáng sợ.

Trong ý thức đang mờ dần, tôi học được sự hối tiếc. Tôi biết lẽ ra mình nên mua Moony.