I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 10

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 03 - Prologue

***

(Ảnh minh họa)

“Kyaaa!?” (Cái—cái gì!?)

“Nghe rõ chưa!? Hé răng một tiếng thôi là chết chắc đó!”

“(Kh—khoan đã! Anh—anh định làm cái quái gì thế…!?)”

“Anh—anh đang nói cái gì vậy!? Đ—đồ biến thái!”

***

Thuở tôi còn bé tí, bé tẹo.

Đó là cái thời xa lắc xa lơ, trước cả khi tôi gặp cô gái mặc bộ đồ kỳ cục ở Công viên Gió Nhẹ.

Tôi nhớ không lầm thì lúc đó mình mới lên ba, lên bốn.

Tôi đã có một cuộc phiêu lưu.

Và chỉ mười phút sau khi cuộc phiêu lưu bắt đầu, tôi lạc mất đường về…

“… Hức… hức… oa oa.”

Hồi ấy, chắc là do xem phim hoạt hình hay chương trình gì đó, trong đầu tôi bỗng nung nấu khát khao được phiêu lưu. Cái ước muốn ấy cứ thế dâng trào, chẳng tài nào kiềm lại được, thế là tôi lén lút ba mẹ, chuồn ra khỏi nhà. Nhưng trái tim non nớt, căng tràn mơ mộng và hy vọng ấy, chỉ sau vỏn vẹn mười phút, đã hóa thành một cục hối hận to đùng.

Cậu bé tôi ngày đó, đã lạc mất đường về, rồi òa khóc nức nở…

“… Hức… hức… Ba mẹ ơi, ba mẹ đang ở đâu…”

Ở đâu ư…? Thì ra tôi tự ý bỏ đi, chắc ba mẹ đang ở nhà, nhưng lúc đó tôi chỉ biết nức nở, mong ngóng ai đó đến cứu mình.

Bầu trời dần tối sầm càng khiến nỗi lo lắng trong tôi thêm cồn cào. Loạng choạng bước đi vô định, đến khi chợt nhận ra, tôi đã đứng trước cánh cổng torii của một ngôi đền đổ nát.

Đúng lúc đó.

“Hai năm, hai trăm tám mươi bảy ngày, hai mươi hai giờ, mười bốn phút nữa Kagoshima Akira sẽ gặp ‘Lồng Chết Chóc Đổ Nát’. Chắc hẳn đây là đúng chỗ rồi. Nếu tiếp xúc với cậu bé khi nhỏ tuổi hơn, rất có thể cuộc gặp gỡ với mình sẽ không còn đọng lại trong ký ức. Nhưng cũng không ổn nếu cuộc gặp này lại tác động mạnh hơn cả cuộc gặp với ‘Lồng Chết Chóc Đổ Nát’. Để bảo vệ giới hạn mong manh đó, và trở thành một ‘người bạn có sự hiện diện tự nhiên’… Ừm. Giờ là lúc thích hợp nhất.”

Một giọng nói trầm lắng, trong trẻo và nhẹ nhàng.

Khi tôi ngước lên nhìn kỹ, có một cậu bé trạc tuổi tôi đang đứng trước mặt.

Tóc màu xám gần như trắng, áo kinagashi màu xám gần như đen.

“Rất vui được gặp cậu.”

Cậu bé nói với tôi bằng một nụ cười vừa ngọt ngào vừa xen lẫn chút đắng đót.

“… Cậu là… ai…? Cậu là cái gì?”

“Mình là ai và là cái gì à…? Fufu. Cái đó thì mình cũng muốn biết lắm chứ.”

Cậu bé khẽ cười để lảng tránh câu hỏi.

“Tên mình là… ừm. ‘Thế giới của cái chết’… nghe ‘Shinose Kai’ thế nào?”

“Kai… kun?”

“Không cần dùng kính ngữ đâu. Mình sẽ gọi cậu là Akira.”

“… Tại sao cậu lại biết tên mình?”

Sự ngờ vực trỗi dậy trong lòng tôi.

Có lẽ nào cậu bé này tiếp cận tôi với một mục đích nào đó? Cậu ta đã điều tra tôi từ trước sao? Tôi của ngày ấy, tuy còn nhỏ nhưng đã biết thận trọng, bắt đầu nghi ngờ cậu bé.

“Thì… tên cậu viết rõ trên áo mà.”

Cậu bé nói với một nụ cười châm chọc.

… Hồi đó, tôi mặc chiếc áo phông mà mẹ đã thức đêm may cho, một chiếc áo phông thêu chữ ‘Akira’ thật lớn.

“Cái áo này đẹp thật đấy.”

“Phải không!? Mẹ mình làm cho đó!”

… Hồi đó, tôi thực sự nghĩ nó rất đẹp và hãnh diện mặc nó.

Aiza, nghĩ lại mà xấu hổ quá đi mất.

Sau đó, Kai đã dẫn lối cho tôi, đứa trẻ lạc đường, về tận nhà.

“Này, Akira.”

Kai nói khi chuẩn bị rời đi.

“Cậu muốn làm bạn với mình không?”

Cậu ấy đã giúp tôi khi tôi lạc đường, lại còn khen chiếc áo Akira của tôi, nên tôi đã quý mến Kai lắm rồi.

“Có!”

Tôi đáp lại, tràn đầy năng lượng.

“Cảm ơn cậu, Akira. Vậy từ hôm nay chúng ta là bạn nhé.”

“Ừm. Bạn thân! Chúng ta là bạn thân!”

À…

Mình nhớ rồi, Kai.

Đó là cách chúng ta trở thành bạn, đúng không?

Người bạn đầu tiên mình có trong đời… chính là Kai.