**Đời Sống Thường Ngày Của Kagoshima Akira – Cùng Với Orino Shiori**
"Ối, Kurisu-chan."
"Chào buổi sáng, Orino-senpai."
"Em cầm gì đó… sô cô la à?"
"Vâng. Hôm nọ bạn em có lỗi nên gửi đến xin lỗi. Em tính mang chia cho mọi người. À, chị ăn thử một cái không?"
"Chị ăn được hả? Vậy thì chị ăn nha."
"… Ơ? Dưới đáy hộp có một lá thư… ừm, 'Cái này có tác dụng nửa ngày, chúc ngon miệng ♡'… Khoan, cái gì chứ!? Orino-senpai, chị tuyệt đối đừng ăn nha!"
"Hả? Chị ăn rồi mà–! Ư, người… ưm, người chị, tự nhiên…"
"Orino-senpaaaaiii!"
Khi tôi mở cửa phòng câu lạc bộ, bên trong có hai cô gái.
Người đầu tiên là Kurisu-chan.
Người còn lại thì…
"… Ai thế?"
Là một cô bé tôi chưa từng gặp bao giờ. Chắc khoảng bảy tuổi. Cô bé thật sự rất dễ thương, nhưng không hiểu sao lại mặc một bộ đồng phục trường Trung học Adatara rộng thùng thình, rõ ràng là quá khổ so với em ấy.
Cô bé ấy… bé gái đó đang nhìn quanh phòng một cách lo lắng, cứ như không biết mình đang ở đâu vậy.
"À, ừm, Kagoshima-senpai… không ngờ lại gặp anh ở đây."
"Ờ. Chào em, Kurisu-chan. Bé con này là ai thế?"
"Ư-ừm…"
Trong khi Kurisu-chan đang lúng túng không nói nên lời, cô bé trong phòng cất giọng run rẩy.
"N-này… Kurisu-chan, chuyện gì xảy ra với tớ vậy…? Bộ đồng phục thấy hơi rộng, mà… ủa? Kurisu-chan, cậu cao hơn tớ rồi sao…?"
Cô bé bắt đầu hoảng loạn, nên Kurisu-chan liền rút một chiếc gương cầm tay từ trong túi ra.
"A, cái gì…" Sắc mặt cô bé lúc tái lúc hồng. "M-mình, mình nhỏ lại rồi ư? Cơ thể mình bị teo lại…"
"Em xin lỗi thật nhiều! Tại em bất cẩn quá! Tên đó thì làm gì có chuyện gửi một lời xin lỗi tử tế chứ…"
"Ơ-ơ? Không thể nào, sao lại thế được, cơ thể mình lại teo nhỏ…"
Cô bé bắt đầu nắn nắn đôi má bầu bĩnh của mình, sau đó làm dáng hét lên, còn Kurisu-chan thì liên tục cúi đầu.
Cơ thể teo nhỏ gì đó, cô bé này đang nói cái gì vậy?
Hay là cô bé đang chơi Conan à?
Tôi vẫn chưa thể tiêu hóa nổi tình hình, nên tôi lại cố hỏi Kurisu lần nữa.
"Vậy rốt cuộc cô bé là ai?"
"Ư-ừm…" Đôi mắt Kurisu-chan bắt đầu đảo lia lịa. "Cô bé này là… đ-đúng rồi! Em ấy là em gái của Orino-senpai!"
"Em gái của Orino-san?"
"Đúng vậy! Có phải không, em gái của Orino-senpai!?"
"C-chính xác ạ. Em là em gái của chị Shiori!"
Tôi lại nhìn kỹ cô bé lần nữa. Giờ nghe nhắc đến, tôi mới thấy cô bé giống hệt Orino-san. Từ màu tóc, đường nét khuôn mặt, mọi chi tiết nhỏ đều như đúc.
Cứ như thể chính Orino-san bị thu nhỏ lại vậy.
"Hừm. Tôi chưa từng biết Orino-san có em gái đấy,"
Tôi lầm bầm khi cúi người xuống gần cô em gái bé nhỏ. Hạ thấp người ngang tầm mắt cô bé, tôi tự giới thiệu.
"Rất vui được gặp em. Anh là Kagoshima Akira. Mong chúng ta hòa hợp nhé."
"R-rất vui được gặp ạ."
"Tên em là gì?"
"T-tên ạ!?"
Cô em gái cuối cùng lộ ra vẻ mặt vô cùng bối rối. Trong khi cô bé đưa ánh mắt cầu cứu về phía Kurisu-chan, Kurisu-chan lại vẫy tay như muốn nói, "Không được đâu, không được đâu."
"T-t-tên em là…"
Cô bé lắp bắp nói.
"Orino… Orino Shiori, không phải, ý em là Orino, Shi, Shio, Shio, ri… Shio, Oshi, Oshi… Oshiri—Đúng rồi! Em tên là Orino Oshiri!"
"O-Oshiri?"
"Vâng! Em là Orino Oshiri!"
"… Ờ-ờ, anh hiểu rồi. T-tên dễ thương đấy."
(TL: Oshiri dịch là Mông, Đáy… v.v.)
Tôi đã cố hết sức để mỉm cười và khen ngợi cô bé.
Không, nhưng mà, cái tên gì mà khủng khiếp vậy.
Tôi biết chọc ghẹo tên người khác là không đúng, nhưng mà kể cả vậy thì đây vẫn là cái tên quá tệ. Nhìn kiểu gì thì gọi cô bé là cái mông cũng quá tàn nhẫn…
"… Sao mình nghĩ tên tại chỗ dở vậy trời…" Oshiri-chan ôm mặt bằng cả hai tay. "D-dễ thương mà, cậu không sao đâu!" Kurisu-chan cố gắng an ủi.
"… O-Oshiri-chan, ở trường em có biệt danh nào không?"
Tôi thật sự không muốn gọi cô bé là Oshiri-chan, nên tôi đành hỏi thử. Nhưng tôi nhanh chóng hối hận vì câu hỏi thoải mái đó của mình. Chết tiệt. Với cái tên như thế, chẳng lẽ có khả năng em ấy bị bạn bè bắt nạt ở trường sao…
"Biệt danh ạ… ư-ừm… để xem… À."
Lần này Oshiri-chan suy nghĩ một lát rồi trả lời.
"Ở trường, các bạn gọi em là—Osiris."
"Ngầu quá!"
Tôi không kìm được mà phải thốt lên vì sự ngầu không tưởng đó. Tôi phải rút lại câu nói ban nãy. Biệt danh này hợp quá. Oshiri hoàn toàn hợp với cái tên này. Hoàn toàn hợp. Đúng người đúng việc.
Không nghi ngờ gì nữa, cô bé này chắc chắn rất nổi tiếng ở trường. Đừng nói đến việc bị bắt nạt, chắc họ còn tôn sùng cô bé như một trong tam thần ấy chứ.
(TL: Trong Yugioh TCG, tên gốc tiếng Nhật của Slifer the Executive Producer là Sky Dragon Osiris)
"Có… ngầu sao…? Theo em nhớ, Osiris là tên của một vị thần nào đó của một quốc gia mà, đúng không Orino-sen… ý em là Oshiri-san?"
"Ư-ừm. Một vị thần Ai Cập. Nếu anh nhớ không lầm, ngài ấy thường được miêu tả là một người đàn ông thân xanh lục, và anh không cảm thấy ngài ấy đặc biệt ngầu chút nào."
Tiếc thay, cảm xúc của tôi dường như không truyền tới được hai cô gái.
Trời ạ.
Khi nói đến Osiris, tất nhiên là đang nói về Thiên Long rồi!
Tôi nuốt nước bọt, cố nén nhịp tim đang tăng vọt khi thốt ra cái biệt danh đó.
"Osiris."
… Chà. Chết thật. Mình đang cực kỳ phấn khích.
Osiris, Osiris, Osiris…
"C-có chuyện gì vậy?"
"Không, anh xin lỗi. Anh đang quá phấn khích đến nỗi có thể khóc mất, nên anh sẽ cứ gọi em là Oshiri-chan bình thường thôi nhé."
"… Anh thần tượng Osiris đến mức nào vậy?"
Oshiri-chan lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Chà, chắc chỉ những người trong cuộc mới hiểu được cảm giác này.
"Bỏ qua chuyện đó đi, sao em gái của Orino-san, Oshiri-chan lại ở đây vậy?"
Khi tôi đặt câu hỏi đã hơi "quá hạn sử dụng", cả hai liền im bặt.
'Kurisu-chan, cái này của em.'
'Ơ!? Em-em không được…'
'Chị cũng không được! Chị dở mấy chuyện này lắm!'
'Ưrrrgh… ư-được rồi. Dù sao cũng là lỗi của em, em sẽ cố gắng.'
Hai người họ nhìn nhau một cách khó hiểu, sau đó Kurisu-chan bước lên một bước.
"Orino-senpai đưa em ấy đến đây. Hình như Oshiri-chan đến chơi ở trường trung học mà chị của em ấy hay đi. Có phải không?"
Thế là một cái gật đầu mạnh mẽ.
"Hừm. Vậy Orino-san đi đâu rồi? Túi của cô ấy vẫn còn ở đây, vậy chắc cô ấy đã đến, đúng không? Và sao Oshiri-chan lại mặc bộ đồng phục rộng thùng thình thế kia? Đừng nói đó là đồng phục của Orino-san nhé? Tại sao vậy?"
Cứ thế, tôi hỏi tuốt tuột những điều đang thắc mắc.
Lúc đó, Kurisu-chan luống cuống như sờ soạng giữa không khí, rồi sắp xếp lại mọi chuyện và trả lời câu hỏi.
"S-sự thật là, khi bọn em đang chơi, Orino-senpai, Oshiri-san và em, ba người chúng em, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi từ cửa sổ vào và cuốn bay hết quần áo của Oshiri-san…"
"Gió thổi bay quần áo của em ấy ư!?"
Cơn gió mạnh khủng khiếp đến mức nào vậy chứ? Ngay cả đòn tấn công dữ dội của Gió Bắc với tất cả niềm kiêu hãnh của mình cũng không thể cởi được áo khoác của lữ khách.
"Và thế là sau khi mặc hết quần áo của mình cho Oshiri-san, Orino-san… liền la hét xung trận và chạy trần truồng đi đâu đó để đuổi theo quần áo của Oshiri-san."
"Trần truồng, la hét xung trận!?"
Thế hệ trẻ bây giờ làm cái gì vậy!?
Đó có phải là xu hướng sức khỏe mới nhất không?
Và chẳng phải Orino-san hành động hơi "đàn ông" quá rồi sao? Cô ấy đã hy sinh sự nữ tính của mình để đổi lấy sự mạnh mẽ. Khi cô ấy làm một người chị tốt, tôi có cảm giác cô ấy đã lạc lối ở đâu đó. Lạc lối khỏi con đường của nhân loại.
'K-Kurisu-chan!?'
'Em-em xin lỗi! Em chỉ làm được đến thế này thôi!'
'Cái đoạn trần truồng la hét xung trận đó hoàn toàn không cần thiết mà!? Em vẫn còn ôm hận chuyện hôm nọ à!?'
'………… Không, không hẳn.'
'Có mà!'
Nhìn hai người lại trao nhau ánh mắt kỳ lạ, tôi nghĩ về Orino-san. Cô ấy có sao không nhỉ? Hy vọng bụng cô ấy không bị lạnh quá.
"Ờ. Thôi được, tôi đã hiểu sơ bộ tình hình. Tức là phải đợi đến khi Orino-san tìm lại được quần áo cho Oshiri-chan."
"Đúng vậy ạ! Đúng không Kurisu-san?"
"Chính xác. Đúng không Oshiri-san!"
Cả hai cười rạng rỡ. Tôi có cảm giác họ đều toát mồ hôi lạnh, nhưng mà, chắc đó chỉ là do ánh sáng lừa thôi.
Ba chúng tôi trải qua thời gian tan học ở trường một cách nhàn rỗi, nhưng Orino-san không trở lại. Dường như Kurisu-chan có việc phải làm, "Em xin lỗi, Orino-se—không, Oshiri-san. Đến lúc đó, em chắc chắn chị sẽ trở lại bình thường thôi…" Em ấy xin lỗi thật lòng rồi rời đi.
Và thế là, cho đến khi Orino-san trở lại, tôi sẽ phải trông chừng Oshiri-chan. "Em tự lo được mà! Em phải trốn ở đâu đó cho đến khi hết giờ–" Oshiri-chan nói vậy, nhưng tôi không thể nào bỏ mặc một đứa trẻ nhỏ như thế này được.
Nếu tôi cứ để cô bé không người trông nom ở đây, tôi làm sao có thể nhìn mặt Orino-san được.
"Được rồi, Oshiri-chan. Em phải làm đúng như anh đã dạy."
"V-vâng…"
Cô bé gật đầu với vẻ mặt conflicted.
Địa điểm là phòng khách nhà tôi. Tôi không thể nghĩ ra nơi nào tốt hơn sau khi trường đóng cửa, nên tạm thời, tôi đưa cô bé về nhà.
À, Oshiri-chan không mặc bộ đồng phục rộng thùng thình của Orino-san nữa, em ấy mặc một chiếc váy liền một mảnh giá ngàn yên mua trên đường về. Em ấy dùng tiền riêng để mua, trông khá dễ thương so với giá tiền. Lý do chiếc ví tôi thấy khi em ấy trả tiền trông y hệt ví của Orino-san chắc là vì hai chị em mua một bộ.
"E-em làm đây."
Toàn thân Oshiri-chan run rẩy vì xấu hổ và nhục nhã khi làm theo tư thế tôi đã dạy.
"K-kamehameha…"
Cô bé nói yếu ớt, đưa cả hai tay ra phía trước.
"Sai rồi! Hoàn toàn không được, Oshiri-chan!"
Sau một hồi than vãn khoa trương, tôi lại giảng giải cho cô bé một lần nữa.
"Em có nghe không? Đầu tiên, tay em phải như thế này. Như bàn chân mèo ấy. Đưa ra sau người. Nhiều người nhớ sai lắm, nhưng không phải chắp hai tay chồng lên nhau đâu, mà là ngón tay chạm ngón tay, và cổ tay chạm cổ tay."
Được minh họa bằng động tác, tôi tiếp tục giải thích dễ hiểu.
"Và cuối cùng, như thế này! Em mạnh mẽ đẩy hai tay ra! Khoảnh khắc đó, không phải là 'Ha', mà phải nói 'Haaaaa' thì mới chân thật!"
"……"
"Khoảnh khắc em thấy xấu hổ là em đã thua rồi. Bí thuật được sinh ra từ việc vứt bỏ sự xấu hổ của bản thân. Dù có xấu hổ đến mấy, mọi người đều chịu đựng và la hét ra."
"… Cái trò gì thế này vậy…"
Oshiri-chan thất thần.
Hừm. Có lẽ đây không phải là một cách chơi vui vẻ đối với một cô bé. Hồi tôi khoảng bảy tuổi, tôi chẳng làm gì ngoài việc đó.
Nghĩ về những năm tháng tuổi thơ, tôi nhìn ra xa xăm, đắm chìm trong suy nghĩ.
"Ngày xửa ngày xưa, anh luôn luyện tập nó ở Công viên Gió Nhẹ."
"… À, giờ nhắc lại mới nhớ, đúng là anh có thật."
"Có một lần anh dùng kamehameha để hạ gục con quái vật đang tấn công một quý cô mặc bộ đồ lạ."
"Ký ức của anh bị tô hồng quá rồi!?"
"Và rồi, quý cô mặc bộ đồ lạ cầu hôn anh, cô ấy nói 'Hãy cưới em'."
"Sai rồi! Ngược lại mới đúng! Người được cầu hôn là em! Sao lại biến thành câu chuyện nghe giống như tưởng tượng của một cậu bé vậy!?"
"Ư-ừm, vậy thì, là gì nữa nhỉ? Khi anh hỏi 'Em thích điểm nào ở anh?', quý cô đó trả lời 'Chỗ… to lớn của anh', nên anh nói 'Anh không thể lấy một người nói mấy lời như thế', và từ chối cô ấy, anh nghĩ vậy?"
"Em đã bảo là ngược lại mà! Hơn nữa, ký ức của anh lại mơ hồ đúng vào những chỗ tệ nhất!"
Trong khi Oshiri-chan làm loạn lên, tôi nhớ lại một lần nữa, lần này thì chính xác.
Không thể nào tôi quên được.
Đó là… ký ức quý giá của tôi.
Oshiri-chan thở hổn hển nói, "D-dù sao đi nữa," rồi quay trở lại từ đầu.
"Kagoshima-san. Luyện tập chiêu đặc biệt xấu hổ lắm, em chịu thôi…"
"… Anh hiểu rồi."
Hơi buồn một chút. Có vẻ như chỉ có mình tôi thấy vui thôi.
"Em xin lỗi thật nhiều. Em chưa bao giờ đọc Dragon Ball, nên em không hiểu lắm."
"–!"
Nghe câu nói bâng quơ đó, tôi không thể giấu nổi vẻ kinh hoàng.
Cô bé chưa từng đọc Dragon Ball?!
Cứ như các khớp chân bị nhũn ra, cơ thể tôi trở nên mất thăng bằng. Không thể đứng vững, tôi ngã vật xuống sàn. Tôi tuyệt vọng. Bóng tối của sự tuyệt vọng gặm nhấm tôi đến tận xương tủy.
"A-anh sao vậy, Kagoshima-san?"
"… Oshiri-chan."
"V-vâng…"
"Đã đến lúc em về nhà rồi đó?"
"Thái độ của anh ấy tự nhiên lạnh nhạt quá!"
"Không, ý anh là, anh hoàn toàn không biết cách tương tác với một đứa trẻ chưa từng đọc Dragon Ball."
"Chuyện đó lớn đến vậy sao!?"
"… Đây có phải là sự suy yếu của hệ thống giáo dục chúng ta không?"
"Không đời nào! Hệ thống giáo dục không hề có thành kiến như vậy!"
"Ồ? Nhưng Oshiri-chan này, lâu lâu em lại không nói chuyện với anh như với bậc tiền bối vậy."
"C-chỉ là... thói quen của em thôi..."
Oshiri-chan ấp úng.
Nhìn cô bé dễ thương, tôi nói vài lời trêu chọc.
"Đùa thôi mà. Anh nói đùa đấy. Em mới bảy tuổi thôi. Chưa đọc hết các tác phẩm nổi tiếng cũng là thường, tất nhiên là cách dùng từ ngữ có thể hơi lộn xộn."
Nghe tôi nói vậy, Oshiri-chan lại nở nụ cười tươi rói.
"À, nhưng nếu có cô gái nào học đến cấp ba mà chưa đọc Dragon Ball thì chắc chắn không phải gu của anh."
"..."
"Kiểu con gái đó quá lạc hậu rồi, lạc hậu toàn tập. Anh không thấy vui vẻ gì nếu hẹn hò với một cô gái như vậy."
"..."
"À, nhắc mới nhớ, chị gái em..."
"Chị ấy nói là chị ấy đọc rồi! Chị ấy là fan bự đó!"
Oshiri-chan nhanh nhảu đáp lời với khí thế ngút trời.
"T-thật sao? Anh hiểu rồi."
"Dạ. Hôm nọ em còn thấy chị ấy lén tập kamehameha trong phòng!"
"Cấp ba rồi mà còn tập!?"
Ngay cả tôi hồi tiểu học cũng bỏ trò đó rồi.
Orino-san, chị nghiêm túc đấy à?
Nhìn xuống vẻ xấu hổ giùm của mình, Oshiri-chan lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu: "Khi nào khỏe lại, em nhất định phải đọc hết các tập mới được."
"Vậy thì Oshiri-chan. Mình đừng tập tuyệt chiêu bí mật nữa, chơi trò khác đi."
"Dạ. Nghe hay đó ạ."
"Vậy thì, cảnh Dragon Ball đỉnh nhất mà chúng ta nên..."
"... Không, em muốn tránh xa chuyện đó ra rồi."
Tôi vắt óc nghĩ về một kiệt tác nào đó.
Nghĩ nhanh, tôi chỉ nhớ được mỗi câu "Tên anh là Krillin!" và "Tạm biệt Tien".
À, đúng rồi.
Vì có hai người, hay là mình hợp thể đi!
Chắc chắn sẽ vui lắm nếu mình làm cái dáng bí ẩn đó. Vì thể trạng khác nhau quá nên chắc không thành công đâu, nhưng vẫn đáng để thử mà.
"Này, Oshiri-chan, em có muốn..."
Tôi định nói thì chợt nhận ra. Phải rồi. Oshiri-chan chưa đọc Dragon Ball thì làm sao hiểu được mấy thuật ngữ đó.
"Em muốn gì ạ?"
Khi em nghiêng đầu cười ngây thơ, tôi cố gắng diễn đạt ý mình mà không dùng thuật ngữ chuyên môn nào.
"Em có muốn hợp nhất với anh không?"
Mặt đỏ như tôm luộc, Oshiri-chan dùng sức mạnh phi thường so với một đứa trẻ bảy tuổi, thậm chí phi thường so với một người bình thường để quật tôi bằng đòn ném vai một tay.
Ừm. Vậy ra con người có thể lún xuống ghế sofa thật.
Sau đó, chúng tôi thử chơi đủ trò, nhưng nhìn chung là thất bại.
Bắn bi bằng B-Daman, chơi lồng rồng bằng con quay hyper yoyo, chơi lốc xoáy magnum trên con mini 4wd, chơi Shining Sword Breaker trên bộ Crush Gear, chơi Vanishing Attack với Beyblade, chơi súng điện từ với Zoids, chơi đấu bài thật thụ trong MTG (cái kiểu cường điệu hóa lời thoại như "Ta nghe thấy rồi, giọng nói của bộ bài!"), nhưng tất cả đều vô ích.
"... Oshiri-chan, em đúng là khó nhằn thật."
"Không phải vậy, chỉ là mấy trò anh gợi ý quá thiên vị thôi Kagoshima-san. Làm ơn, chơi trò bình thường được không ạ?"
"Ừm."
Tôi khoanh tay, ngồi xuống sofa, đá chân và nhìn chằm chằm vào cô bé.
"Bình thường em hay chơi gì?"
"B-bình thường ạ? Ừm..."
Sau một hồi suy nghĩ, "... Trẻ con thế hệ này thường chơi gì nhỉ," em khe khẽ đáp lời.
"Ch-chơi bác sĩ ạ...?"
"..."
Tôi cạn lời.
Chơi bác sĩ.
Tôi chắc chắn rằng đó là một trò chơi tiêu chuẩn trong các trò chơi tiêu chuẩn của trẻ con, nhưng giữa tôi và Oshiri-chan, liệu nó có hơi... phạm pháp không?
... Không, nhưng Oshiri-chan cuối cùng cũng nói ra điều mình muốn làm. Tôi không phải là đàn ông nếu từ chối em ở đây.
"Được thôi! Chơi trò bác sĩ vậy."
"Ể!? Ưm... Em biết là em nói ra nhưng mình thật sự chơi trò này sao ạ?"
"Không cần phải ngại ngùng đâu Oshiri-chan. Em thích làm bệnh nhân hay bác sĩ?"
"... Vậy thì bác sĩ... khoan đã. Mình thật sự chơi trò này sao...?"
Và thế là.
Dù xấu hổ, tôi nghĩ mình sẽ cố gắng hết sức, và không hiểu sao Oshiri-chan trông còn xấu hổ hơn tôi. Trò chơi bác sĩ bắt đầu.
"Này, bác sĩ Oshiri."
"... Không hiểu sao khi anh gọi em là bác sĩ, em lại có cảm giác anh đang chế giễu em vậy... d-dạ, có chuyện gì vậy ạ?"
"Từ hôm qua đến giờ người anh cứ khó chịu sao ấy..."
"Anh bị cảm rồi. Em sẽ kê đơn thuốc cho anh, anh cứ nghỉ ngơi đi. Chúc anh mau khỏe."
"Ừ, cảm ơn em nhiều nhé... khoan, em có phải lang băm không vậy!?"
Tôi tùy tiện phản bác. Tâm trạng tôi cũng hơi kỳ lạ, nhưng nếu không tự tạo không khí thì tôi sẽ không thể chơi trò bác sĩ được.
"Như vậy là không được đâu Oshiri-chan. Khám bệnh kiểu của em qua loa quá."
"E-em xin lỗi ạ..."
"Lần sau phải nghiêm túc hơn nhé."
"... Kagoshima-kun, anh có cần phải quá khắt khe khi chơi không..."
Tôi có cảm giác em lẩm bẩm điều gì đó nhỏ nhẹ, nhưng bỏ qua đi, mình chơi lại Take 2.
"Này, này, bác sĩ Oshiri."
"À, cái đó thì không đổi sao... D-dạ."
"Người anh cứ khó chịu từ hôm qua."
"Dạ, vậy thì xin phép," Oshiri-chan quan sát cơ thể tôi từ đầu đến chân. "Em hiểu rồi. Anh bị... ung thư. Cần phải nhập viện ngay."
"Không thể nào!? Bác sĩ, không có cách nào chữa trị sao... khoan, làm sao em biết hay vậy!?"
Đến lúc phản bác vu vơ.
"Em giỏi quá đó Oshiri-chan... sao chỉ nhìn mà biết ung thư được hay vậy? Ngay cả Black Jack cũng không thể chụp CT bằng mắt thường được."
"Vì em là bác sĩ giỏi nhất thế giới mà..."
Oshiri-chan bồn chồn đan các ngón tay vào nhau và cúi đầu.
Tôi đã nghĩ đến điều đó từ trước rồi, nhưng có vẻ đứa trẻ này không giỏi mấy trò con nít cho lắm. Có phải em thường không hay chơi đùa không?
"Thôi nào Oshiri-chan, mình chơi trò bác sĩ bình thường hơn đi."
"Em không hiểu ý anh là gì khi nói 'bình thường' ạ."
"Ừa. Vậy thì để anh làm bác sĩ trước nhé? Anh sẽ làm mẫu cho em xem."
Nghe tôi đề nghị, Oshiri-chan gật đầu cứng đờ.
"Fufufu. Vậy thì hãy để anh cho em thấy người lớn chơi trò bác sĩ như thế nào."
"Hả!?"
Như thể nổi giận, mặt em đỏ bừng lên.
"A-anh đang nói cái gì vậy Kagoshima-kun!? Người lớn chơi cái gì!? Đ-đồ biến thái!"
"Không phải, không phải! Anh không có ý gì kỳ lạ khi nói vậy đâu, bình tĩnh lại!"
Tôi cuống cuồng dỗ dành em khi em trách mắng tôi bằng cái giọng hao hao Orino-san. Tôi chưa bao giờ nghĩ em lại hiểu từ "người lớn" theo hướng đó.
Thôi, cứ như vậy đi.
Khóa đào tạo bác sĩ người lớn của Kagoshima bắt đầu.
"..."
"... Ồ, em phải bắt đầu sao ạ? B-bác sĩ Kagoshima..."
"... Bao nhiêu?"
"Hả?"
"Anh hỏi em trả được bao nhiêu."
"Eeeh!? Cái gì thế này!?"
"Phẫu thuật là ba mươi triệu yên. Tôi không bớt một xu nào đâu."
"Thì anh hỏi em trả được bao nhiêu khi giá đã niêm yết rồi!?"
"Này này, bác sĩ! Dù thế nào thì giá đó cũng quá cao rồi!"
"Khoan, ai đây!?"
"Im đi. Trợ lý như cậu không có quyền lên tiếng."
"Vậy ra là trợ lý... khoan, gì cơ? Anh đóng hai vai á?"
"Ufufu. Em không bao giờ thay đổi cả, bác sĩ. Bao nhiêu năm qua vẫn vậy."
"Thêm một người nữa! Có ai đó nghe như bác sĩ nữ vừa mới xuất hiện."
"... Tôi sẽ trả! Ca phẫu thuật của con trai tôi, ba mươi triệu yên, dù mất bao nhiêu năm đi nữa, tôi nhất định sẽ..."
"Và một câu nói mà người mẹ sẽ nói!"
"Dù mất bao nhiêu... vòng quay đi nữa."
"Máy đánh bạc!? Thì ra là một người mẹ nghiện cờ bạc vô tích sự!"
"Kukuku. Này, nhóc tính sao đây? Mẹ nhóc nói sẽ trả tiền phẫu thuật cho nhóc đó. Sao hả?"
"Hả? À, đến lượt tôi sao!? Tôi đóng vai con trai!"
"Anh đặt cho em cái tên gì vậy!?"
"Một cái tên đáng yêu Oshiritarou ạ. Một cái tên chứa đựng mong muốn của mẹ để em lớn lên khỏe mạnh như Momotarou, có phải không?"
"Cái tích truyện vô lý gì vậy! Chỉ vì có người nói quả đào trông giống cái mông!?"
"Ánh mắt của mọi người đổ dồn về Oshiritarou bé nhỏ. Nhưng Oshiritarou có một lý do mà cậu không bao giờ có thể phẫu thuật được. Chuyện xảy ra khi cậu mới ba tuổi."
"Phần dẫn chuyện bắt đầu!"
"Ta là thượng đế."
"!?"
"Ta sẽ dùng sức mạnh của ta để chữa lành bệnh tật cho Oshiritarou. Badabing badaboom. Ừ, khỏi rồi đó. Và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi."
"Cách thượng đế dùng sức mạnh tùy tiện quá! Đúng hơn là anh không biết kết thúc thế nào nên mới lôi thượng đế vào, đúng không!"
Trúng phóc.
Khi tôi đang vui vẻ giả ngốc, tôi phát hiện ra ngay cả tôi cũng không biết câu chuyện sẽ đi đến đâu nên đã tìm một chiếc thuyền cứu sinh từ thần linh.
"Nhân tiện, khi nội dung của một câu chuyện bị xáo trộn, không có sợi dây liên kết rõ ràng nào, và thượng đế đột nhiên xuất hiện, phá hỏng tất cả các cốt truyện và báo hiệu trước đó, kết thúc câu chuyện, thì người ta gọi đó là Deus ex Machina. Thấy chưa, em cũng học được điều gì đó đấy Oshiri-chan."
"... Vậy là hết rồi sao ạ?"
Em nói với vẻ mặt mệt mỏi và thở dài sâu sắc. Đúng là một tiếng thở dài mệt mỏi.
"Anh ngạc nhiên là em biết một từ khó như Deus ex Machina đấy."
"Thì đó là kiến thức cơ bản mà."
"... Cơ bản?"
Cơ bản.
Mọi chàng trai đã trải qua một giai đoạn cụ thể nào đó đều có kiến thức chuyên sâu không cần thiết về các thuật ngữ như Deus ex Machina, Genesis hoặc Lucifer. Mặc dù tôi đã tốt nghiệp giai đoạn đó rồi.
"Vậy nhé. Sao em không dùng nó làm tài liệu tham khảo và thử đóng vai bác sĩ lần nữa xem?"
"Không, nó không có tác dụng tham khảo chút nào..."
"Ừ, anh đoán vậy..." Tôi cười cay đắng. "Trong trường hợp đó, hay là mình cứ làm theo cách tiêu chuẩn, dùng ống nghe gõ vài chỗ nhé?"
"Ống nghe... Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng hết sức."
Em nắm chặt tay đầy quyết tâm.
... Suy nghĩ một cách lý trí thì không cần thiết phải hưng phấn đến vậy, nhưng, ờ thì... bạn sẽ thua nếu sống quá lý trí. Quan trọng là phải chơi hết mình và nỗ lực.
Và thế là, Take 3.
"Này, bác sĩ Oshiri. Người anh cứ khó chịu từ hôm qua."
"Được rồi. Vậy thì em sẽ dùng ống nghe, anh cởi áo ra đi."
"Hả?"
Tôi cứng đờ. "À..." Oshiri-chan cũng ngừng lại. Có vẻ em đã hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Tôi hiểu rồi, vậy là tôi phải cho em thấy bụng để em chạm ống nghe vào.
Ừm, vì mình đang đóng kịch nên có lẽ không cần phải làm thật, nhưng tôi không muốn dội một gáo nước lạnh vào sự hưng phấn chờ đợi từ lâu của Oshiri-chan.
Tôi quyết tâm, nhanh chóng vén áo lên.
"Bác sĩ Oshiri! Xin mời!"
"E-eeh? W-whoah... woah."
Mặt Oshiri-chan đỏ lên, em lấy hai tay che miệng lại. Em có vẻ bối rối, nhưng ánh mắt em lại lướt xuống ngực và bụng trần của tôi. Sau khi đứng đờ người vài giây, cuối cùng em cũng nuốt nước bọt.
"X-xin lỗi..."
Sau khi cúi chào lịch sự, em bắt đầu giả vờ chạm ống nghe.
Cảm giác không giống như gõ mà giống như vỗ vào người tôi hơn. Dần dần, đôi bàn tay mềm mại của một cô bé chạm vào bụng và ngực tôi. Hơi ấm cơ thể em truyền trực tiếp đến tôi.
Vỗ vỗ. Vỗ vỗ.
......
Mình không hiểu, cảm giác nhột nhạt này là gì vậy?
Kỳ lạ. Vì mình đang đối phó với một đứa trẻ nên tôi nghĩ mình sẽ giữ được bình tĩnh dù em có chạm vào người mình bao nhiêu đi nữa, nhưng tim tôi lại đập rộn lên.
Ý tôi là, bản thân Oshiri-chan cũng có vẻ rất xấu hổ. Hơn nữa, có lẽ em đang cố gắng kiềm chế nên cách em chạm vào tôi quá nhẹ nhàng. Em chạm vào tôi như vuốt ve, và điều đó càng khiến tôi cảm thấy nhột nhạt hơn, làm cho cái cảm giác kỳ lạ kia trở nên tồi tệ hơn.
Thật kỳ lạ.
Tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ như thể mình đang bị một người khác giới cùng tuổi chạm vào vậy?
"... Đây là lần đầu tiên em chạm vào cơ thể con trai như thế này..."
"A-anh hiểu rồi."
"Dạ..."
"..."
"..."
Cuộc trò chuyện kết thúc, sự im lặng bao trùm. Nhưng đó không phải là một sự im lặng gượng gạo, nếu phải chọn một màu sắc để mô tả nó... h-hồng? Cái kiểu im lặng đó và việc thiếu sự gượng gạo càng khiến nó trở nên khó xử hơn.
Với tốc độ đều đặn, Oshiri-chan chạm vào ngực và bụng tôi, thậm chí đưa tay ra sau lưng để chạm vào.
"Ưm... Bác sĩ Oshiri, tôi thế nào rồi ạ?"
"D-dạ. Cơ bắp anh săn chắc hơn em nghĩ đó... chạm vào rất thích... thậm chí có thể hơi vui nữa..."
"Cái gì? À không, anh hỏi về bệnh tình của anh."
"Ồ đúng rồi! Ừ ừ, chuyện này là..."
Lời nói của em dồn ứ lại như không biết đi đâu, và em nói tiếp một cách dứt khoát.
"E-em không biết trừ khi em khám kỹ hơn."
"..."
Vậy là trò chơi bác sĩ vẫn tiếp tục.
Em tiếp tục vỗ về tôi. Tôi nằm bất động như cá chết. Trước khi kịp nhận ra, ống nghe đã biến mất, và em đã hoàn toàn chuyển sang sờ nắn.
Giữa lúc đó, O-shiri-chan đột ngột dừng tay, vẻ mặt trầm tư. "...Có lẽ đây là cơ hội của mình...? Với thân thể như thế này... mình làm gì cũng được sao..." Cô bé lẩm bẩm điều gì đó khó nghe, rồi ngước đôi mắt trong veo nhìn tôi.
"Kagoshima-san..."
"Hả... hở?"
"E-e-em bảy tuổi. Là trẻ con."
"Ừ, tôi biết."
"Em là đứa trẻ vẫn còn tin rằng con nít do cò mang đến đấy."
Nếu em nói ra được điều đó thì chắc không tin đâu... Tôi nghĩ, nhưng tôi hiện tại không rảnh để suy nghĩ sâu xa về chuyện đó.
"V-vậy nên... em chắc chắn không hứng thú với cơ thể đàn ông đâu! Em chỉ đang dốc hết sức vào trò chơi bác sĩ thôi!"
"À... ừ, tôi cũng nghĩ vậy..."
O-shiri-chan dù sao cũng chỉ mới bảy tuổi. Làm sao mà cô bé hiểu được những chuyện như thế này.
Tôi có cảm giác cô bé đang nhìn mình bằng ánh mắt thèm thuồng kiểu "...anh biết con gái cũng thích cơ thể con trai mà," nhưng cô bé mới bảy tuổi thôi! Không thể nào một đứa trẻ bé tí như vậy lại nói dối được!
"Xong rồi."
"Hyauh! Đ-đợi đã, O-shiri-chan. Đừng có bóp hông tôi như thế."
"Fufu, em xin lỗi... fufu, nhưng 'Hyauh!' anh kêu kìa... thú vị thật."
"U-ư..."
"Xong rồi."
"Hyahn! Tôi bảo cô thôi đi mà, O-shiri-chan!"
"Không phải O-shiri-chan, là bác sĩ O-shiri, nhớ chưa?"
"..."
"Anh phải chịu đựng thôi, dù có hơi nhột. Đây là khám bệnh mà."
"U-u-ư..."
Cô bé hoàn toàn nắm thế chủ động. Vị thế của chúng tôi đã đảo ngược.
Kagoshima Akira, mười bảy tuổi.
Hiện tại, đang bị một cô bé bảy tuổi bắt nạt.
... Tôi phải làm gì đây, O-shiri-chan trông có vẻ rất thích thú. Nụ cười đó giống như một người chị đang trêu chọc cậu em trai bé bỏng của mình vậy. Cô bé hăng hái đến mức như đang trả thù tôi vì những hành động thường ngày của mình.
Không, không phải là tôi không thích thú. Đúng hơn là, có chút... không, là khá là vui.
Nhưng trong hoàn cảnh này, mình vui vẻ như vậy có ổn không?
"Nâng lên nào. Fufu."
Với giọng nói dễ thương như vậy, O-shiri-chan ngồi lên đùi tôi.
Tại sao cô bé lại ngồi lên người mình!?
O-shiri-chan's o-shiri-chan đang ở trên đùi mình!
"N-này. Có lẽ chúng ta nên dừng trò chơi bác sĩ ở đây thôi...?"
"Không được. Anh phải nghe theo lệnh của bác sĩ."
"N... nhưng..."
"Suỵt."
Nhẹ nhàng.
Ngón trỏ của cô bé chặn môi tôi lại. Chỉ với hành động đó, tôi không thể nhúc nhích dù chỉ một cơ bắp trên người. Hơi ấm cơ thể trực tiếp ép lên bụng tôi, hơi ấm qua lớp vải quấn quanh đùi, thêm vào đôi mắt ướt át dường như đang nhìn tôi từ bên dưới đã cướp đi sự tự do của cơ thể tôi.
Không.
Không, không, không.
Tại sao mình lại để cô bé muốn làm gì thì làm!?
Tại sao một đứa trẻ bảy tuổi lại dắt mũi mình!?
Thật sự, sự ngây thơ của trẻ con thật đáng sợ.
Nhưng... không ổn rồi. Chuyện này không hay. Bầu không khí giữa hai chúng tôi vô cùng tệ. Đôi mắt của O-shiri-chan mềm mại như nhung, cô bé đang trên bờ vực đánh mất lý trí.
À, dù sao thì cô bé cũng không phải là em gái không công, đứa trẻ này giống hệt Orino-san. Từng bộ phận trên người cô bé đều giống hệt (nếu phải nói thì chỉ có bộ ngực là không gợi nhớ).
Không biết có phải vì thế không.
Tôi có cảm giác mình đang bị Orino-san trêu đùa... như thể Orino-san thường ngày đoan trang và nghiêm túc đang thả lỏng bản thân ở đây, điều đó khiến nhịp tim tôi tăng lên một cách kỳ lạ.
Nghĩa là, nếu tôi phải phân tích khách quan trạng thái tinh thần hiện tại của mình...
Tôi đang hưng phấn vì bị một cô bé bắt nạt.
……
Con xin lỗi ba, mẹ... Chẳng lẽ đây là cảm giác mà Dazai Osamu đã cảm thấy khi viết "Nhân gian thất cách"? Chắc chắn không phải vậy.
"E-e-em sẽ đo vòng ngực cho anh..."
"Từ khi nào mà cái này trở thành khám sức khỏe tổng quát thế này!?"
Lời phản bác của tôi lọt ngoài tai khi cô bé ôm chặt lấy ngực tôi. Lẽ ra cô bé phải cầm thước dây chứ? Tôi chắc là vậy.
Và nếu phải tóm tắt ngắn gọn thì đó là một cái ôm. Cơ thể tôi hoàn toàn bị một cô bé ôm chặt, nhưng vì O-shiri-chan đang nghiêm túc đo ngực cho tôi, nên không được có những suy nghĩ dơ bẩn như vậy. Mình phải ngoan ngoãn để cô bé đo đạc.
Vẫn ôm tôi, không... vẫn giả vờ đo đạc cho tôi, O-shiri-chan có vẻ không định rời đi.
"Fu, fufu."
Đó là giọng cười vui sướng.
"Ufu. Ufufufufufufu."
Đó là giọng cười thấm đẫm sự điên cuồng.
"Ufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufufu."
O-Oshiri-san?
Cô bé có vẻ đang mất kiểm soát rồi?
Cô bé hoàn toàn bị cuốn vào bầu không khí này rồi?
Cô bé có đang đi quá xa không vậy?
"O-Oshiri... chan."
"Kagoshima-san..."
Có vẻ như vị bác sĩ đã biến mất. Nhưng tôi không còn rảnh để quan tâm, tất cả những gì tôi có thể làm là lặp đi lặp lại một cái tên vô nghĩa.
"O-shiri-chan..."
"Kagoshima-kun..."
Tôi đột nhiên trở thành "kun". Gần như là cô bé đã quên mất bản thân và trở về với những gì cô bé cảm thấy tự nhiên nhất, nhưng đây không phải là lúc để nghĩ về điều đó.
"Oshiri-chan, Oshiri-chan."
"... Không."
O-shiri-chan nhẹ nhàng lắc đầu, và nhìn thẳng vào tôi.
"Gọi em là... Shiori."
Tại sao!?
Tại sao tôi phải gọi cô bé bằng tên của chị gái cô bé!?
Tôi nghĩ câu hỏi đó đã đủ để lấp đầy đầu óc tôi, nhưng tôi... một người đàn ông độc thân như tôi, đã bị nuốt chửng bởi sự ma mị (?) của cô bé trước mặt, không còn khả năng suy nghĩ bình thường.
"S-s-Shiori..."
...Khi mà tôi chưa bao giờ gọi cô bé mà không có kính ngữ, tại sao tôi lại có thể gọi thẳng tên Orino-san với em gái cô bé—hay không nghĩ thế thì hơn!
"V-vâng, A-A-Akira..."
Tại sao cô bé đột nhiên gọi tên tôi—hay tôi không quan tâm đến việc biết lý do!
"... Shiori."
"Akira..."
Tôi không còn chút ý niệm nào về những gì mình đang làm.
Tôi cho rằng đó cũng là cảm giác của O-shiri-chan. Đôi mắt cô bé trống rỗng như một kẻ say rượu, khuôn mặt đỏ bừng. Cô bé có vẻ mặt của một người vừa đặt chân đến một thế giới khác.
Không—có lẽ là ngay trước đó?
Thế giới khác đó—thế giới mới đó là nơi mà cô bé sắp đặt chân đến!
"Shiori!"
[HÌNH ẢNH]
"Akira!"
"Shioriii!"
"Akiraaaa!"
Bípbípbípbípbípbípbípbípbíp!
""GyaaaaaaAAAAAAAAAAAah!""
Trước âm thanh tổng hợp đột ngột của báo động, chúng tôi la hét kinh hoàng, tách nhau ra như thể muốn đẩy nhau ra xa. Chúng tôi chỉnh trang lại vẻ ngoài lộn xộn của mình (người duy nhất có quần áo không chỉnh tề là tôi), lấy lại hơi thở và trấn tĩnh trái tim đang đập loạn nhịp.
"Hah, haha, hah."
Đầu óc tôi nguội đi, lý trí trở lại.
Aah, lâu rồi mới gặp lại, mừng vì cậu đã trở lại, lý trí. Cậu có về nhà vào cuối tuần không? Và có vẻ như cậu đã mang theo tất cả bạn bè của mình, ông Bạn Biết Điều, Đạo Đức, Ánh Mắt Xã Hội, và thậm chí cả Luật Pháp cũng đã gia nhập bữa tiệc của cậu. Bữa tiệc mạnh nhất đồng hóa như slime tạo thành một vua slime, trở thành một cảm giác tự ghét bỏ bản thân to lớn và đè bẹp tôi xuống.
...Mình đã làm gì vậy? Mình đã cố gắng làm gì? Mình đã cố gắng làm gì với em gái của Orino-san...
Một sự hối hận và tội lỗi vô tận xé nát trái tim tôi. Nếu tôi có một thanh katana ở đây, tôi nghĩ mình có thể trình diễn màn mổ bụng tự sát truyền thống của Nhật Bản.
"Mình đã làm gì vậy..."
Rõ ràng, O-shiri-chan cũng đang chiến đấu với sự tự ghét bỏ bản thân. Cơ thể cô bé nằm sấp trên cả bốn chân, cô bé lẩm bẩm những lời phàn nàn của mình xuống sàn nhà.
"Chơi bác sĩ... một trò chơi nguy hiểm thật...!"
Không, tôi không nghĩ đó là lỗi của trò chơi.
"Ư-ừm, O-shiri-chan?"
"V-vângggg! A-aaah, umumum, x-xin hãy quên sạch mọi chuyện vừa xảy ra! Em có gì đó không ổn!"
"Không, đó là điều tôi muốn thỉnh cầu, nhưng đó không phải là ý tôi–"
Tôi chỉ vào chiếc túi đi học của Orino-san mà O-shiri-chan đã mang về.
"Điện thoại đang reo."
Khi tôi nói vậy, mặt của O-shiri-chan trở nên trống rỗng trước khi cô bé vội vàng lấy điện thoại ra.
"Đó là của chị gái em sao?"
"Vâng. À... ý em là không! Là của em. Em được tặng một bộ với chị gái em! Nên em sẽ nghe máy."
Không đợi câu trả lời, O-shiri-chan rời khỏi phòng khách với chiếc điện thoại di động áp sát vào tai. Ngay cả điện thoại của họ cũng giống nhau, đúng là chị em tốt. Nhưng tại sao điện thoại của O-shiri-chan lại ở trong túi của Orino-san... à, tôi hiểu rồi. Chắc là cô bé đã để lại cho Orino-san đáng tin cậy trông nom, tôi chắc chắn... khi tôi suy nghĩ về những điều nhỏ nhặt vô nghĩa như vậy, O-shiri-chan đã quay trở lại.
Như thể cô bé đã quên hết những trò nghịch ngợm vừa rồi—khuôn mặt cô bé nghiêm túc.
"Kagoshima-san."
O-shiri-chan nói.
Cô bé toát ra một vẻ trưởng thành không thể tưởng tượng được ở một cô bé bảy tuổi.
"Chúng ta có thể ra ngoài chơi không?"
Mặt trời đã sắp lặn, nên thành thật mà nói, tôi không muốn ra ngoài, nhưng O-shiri-chan nói rằng cô bé phải ra ngoài bằng mọi giá, nên tôi không thể không đi cùng cô bé.
Đến công viên Asahi, cách nhà tôi một đoạn đi bộ (không có thiết bị sân chơi, chỉ có một cái bàn gỗ, nhà vệ sinh và vòi nước), O-shiri-san lo lắng nhìn xung quanh khu vực.
"Này. Tại sao chúng ta lại đến công viên này?"
"C-cái đó là bởi vì..."
O-shiri-chan lúng túng tìm lời.
"Tôi xin lỗi vì đã gọi cho anh vào thời điểm gấp gáp như vậy."
Một giọng nói lịch sự và tươi sáng vang đến tai tôi.
Khi tôi quay về hướng giọng nói, một cậu bé đeo kính đang đi về phía chúng tôi.
"Dù vậy, cô có một trò vui nho nhỏ ở đây đấy, Orino-san. Ahaha, cô dễ thương đến mức có thể đánh thức lolicon trong tôi đấy. Để thể hiện tình cảm, tôi có nên bắt đầu gọi cô là Lolino-san không?"
"... Saijou-kun."
Điều bật ra từ đôi môi nhỏ bé của cô bé là một giọng nói lo lắng.
Tôi có chút ký ức về cậu bé đột ngột xuất hiện với nụ cười hòa đồng.
"Cậu là người đã tìm kiếm kính của mình hôm nọ..."
"Đúng vậy, cảm ơn anh vì điều đó."
Cậu ta cười toe toét. Cậu bé hay cười đó có vẻ tên là Saijou-kun.
"...Cậu có quen O-shiri-chan không?"
"Đúng vậy. Tôi quen O-shiri-chan này. Phải không, O-shiri-chan... pff. O-shiri, à... O-shiri?"
Khi Saijou-kun nói mà kìm nén tiếng cười, O-shiri-chan cúi đầu xấu hổ, "Tên của em không quan trọng," cô bé đến gần cậu ta và thì thầm. "Em đã đưa Kagoshima-kun đến như anh yêu cầu. Về tờ đơn này, thì um, như chúng ta đã thảo luận trên điện thoại..."
"Tôi biết. Cô lại bị lôi kéo vào việc thử nghiệm một trong những loại thuốc mới của Giáo sư Kuroigawa, phải không? Đánh giá theo các triệu chứng, cô vẫn giữ được trí nhớ và kiến thức trong khi cơ bắp, khối lượng xương, nội tạng và gần như mọi thứ khác đều bị thoái triển đồng đều về trạng thái trẻ sơ sinh—một cái gì đó như vậy?"
"V-vâng. Và việc trở lại bình thường sẽ..."
Saijou-kun chỉnh lại vị trí của kính.
"Chà—chúng ta hãy cứ dừng ở đó đi."
"Hả?"
"Chúc ngủ ngon."
Saijou-kun đẩy trán của O-shiri-chan bằng giữa ngón trỏ của mình.
Chỉ với điều đó, cơ thể của cô bé đổ gục xuống.
"O... O-shiri-chan!?"
"Không cần phải lo lắng. Cô bé chỉ ngủ thôi. Cho cô bé một tiếng, và cô bé sẽ thức dậy."
Cậu ta nói thờ ơ khi giữ một O-shiri-chan đang đổ gục bằng cả hai tay.
"...C-cậu đã làm gì vậy?"
"?Tôi không làm gì cả. Tôi chắc chắn cô bé chỉ quá mệt mỏi vì chơi đùa nên đã ngủ thiếp đi thôi. Trẻ con ở độ tuổi này phải ăn ngon, ngủ ngon."
Cậu ta nói, như thể đang giả vờ ngớ ngẩn, cậu ta nhún vai nhẹ.
Nhìn O-shiri-chan có vẻ đang ngủ ngon giấc. Tôi hiểu rồi, vậy là cô bé chỉ buồn ngủ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Và tôi hối hận vì đã hỏi một câu hỏi vô duyên như vậy. Cậu đã làm gì vậy? Thật là hết biết.
Không phải cậu ta là một nhà ngoại cảm, không đời nào cậu ta có thể ru người khác ngủ theo ý muốn được.
"Bây giờ thì. Kagoshima-san. Nếu anh không phiền, chúng ta có thể trò chuyện một chút được không?"
Saijou Mutsuki.
Đó là cái tên mà cậu ta tự gọi.
Tôi đã có chút quen thuộc với cái tên đó. Mặc dù tôi nói vậy, tôi chỉ mới nghe thấy họ của cậu ta. Đôi khi, Orino-san sẽ nhắc đến cái tên 'Saijou-kun'.
Cậu ta là một Người đặc biệt có khả năng thần giao cách cảm và là một trong số chỉ bốn người có cấp độ S trong tổ chức. Cậu ta mười ba tuổi. Trong số những người có khả năng ngoại cảm ở cấp độ có thể được ném vào chiến đấu thực sự—cấp độ B trở lên—cậu ta hiện là người trẻ nhất. Khả năng thao túng tinh thần của cậu ta được xếp hạng hàng đầu trong tổ chức... hoặc đó là vai trò mà cậu ta phải đóng trong bộ phim đó, và cậu ta là một phần của câu lạc bộ điện ảnh.
Nghĩa là cậu ta là... đồng đội của Orino-san.
"Tôi biết Orino-san khá lâu rồi. Nên tôi cũng có mối quan hệ tốt với em gái của cô ấy là O-shiri-chan."
Cậu ta sắp xếp lời nói của mình như thể đang hát, khi tựa cằm lên tay, và hướng ánh mắt dịu dàng về phía O-shiri-chan đang dựa vào tôi.
Bàn ghế gỗ ở góc công viên. Ở đó, ba chúng tôi ngồi. Saijou-kun ngồi đối diện tôi, trong khi O-shiri-chan phát ra tiếng thở của một người đang ngủ bên cạnh tôi.
"Vậy ra là sao? Cậu định nói chuyện gì với tôi thế?"
"À, phải rồi, phải rồi. Thật ra thì tôi muốn tâm sự đàn ông với cậu đã lâu lắm rồi. Cậu có biết không? Cậu nổi tiếng ra phết đấy trong hội chúng tôi."
Tôi nổi tiếng ư?
Trong cái câu lạc bộ điện ảnh mà Orino-san tham gia ấy hả?
"Tất nhiên, cũng chỉ một bộ phận nhất định để ý đến cậu thôi. Cậu nổi tiếng cỡ như một quán ăn xó xỉnh mà chỉ dân sành mới biết đến ấy. À mà, Kugayama-san… không, Kirako-san thì có vẻ xem cậu là kẻ thù không đội trời chung. Thôi, gác chuyện đó lại, tán gẫu thế đủ rồi, ta vào thẳng vấn đề chính đi."
Saijou-kun lên tiếng.
Nụ cười thân thiện của cậu ta không còn gượng gạo nữa, giọng điệu thật sự vui vẻ.
"Cậu đã làm gì Orino-san vậy?"
Câu hỏi quá đỗi bất ngờ và trừu tượng, tôi thậm chí còn không kịp nghiêng đầu mà cứ thế đứng sững tại chỗ. Tôi chỉ có thể lí nhí nhắc lại câu hỏi.
"Cái… gì cơ?"
"Gần đây Orino-san mạnh lên nhiều. Cứ như thể sự trì trệ bấy lâu của cô ấy là giả dối, cô ấy đang có những bước tiến thần tốc, không thể tin nổi."
"...Cậu muốn nói gì vậy?"
"Mạnh lên" là một cách diễn đạt quá mơ hồ, tôi chẳng thể hiểu được ý cậu ta. Trong manga thiếu niên, mạnh lên có nghĩa là sức chiến đấu tăng cao, nhưng trong đời thực, "sức mạnh" lại không phải như vậy.
Có sức mạnh trong chiến đấu, sức mạnh tinh thần, sức mạnh của một con người – chắc hẳn có rất nhiều dạng, nhưng cậu ta đang nói đến dạng nào?
"Để tôi nói đơn giản hơn nhé? Năng lực của Orino-san đang tăng vùn vụt. Cô ấy đã mắc kẹt ở Hạng B gần chục năm rồi – rất nhiều người đã cho rằng cô ấy sẽ an phận ở Hạng B suốt đời, họ dự đoán rằng năng lực của cô ấy sẽ không bao giờ tăng thêm nữa. Thế mà, mới hôm nọ, cô ấy đã thăng hạng lên Hạng A một cách đầy hứa hẹn."
"..."
"Thật ra mà nói, tốc độ của cô ấy không hề tự nhiên. Nếu cứ tiếp tục đà này, có khi cô ấy sẽ đạt đến Hạng S giống tôi. Khi đó, chắc chắn sẽ có một làn sóng hoang mang, bất an. Mà thôi, tôi là người rộng lượng, nên tôi không bận tâm chuyện đó, nhưng một Utsurohara-san nào đó mà sự rộng lượng và tài năng lại trái ngược hoàn toàn với tôi có thể sẽ cố gắng 'nhấn chìm' những gì nổi bật."
Đầu óc tôi tràn ngập những câu hỏi.
Năng lực? Đó là gì? Nếu Saijou-kun là thành viên câu lạc bộ điện ảnh, vậy cậu ta đang nói về năng lực diễn xuất sao?
Và "Hạng"? Có hệ thống xếp hạng nào trong câu lạc bộ ư?
"Hừm. Vậy ra tôi nói đến mức đó cũng vô ích."
Khi tôi chỉ có thể im lặng, Saijou-kun thở dài ngao ngán.
"Tôi đang ở đây, đối mặt với cậu… nhìn thấy tất cả cảm xúc, suy nghĩ, tấm lòng của cậu, thế mà lại chẳng thấy gì cả. Mọi thứ cứ mờ mịt, chẳng đâu vào đâu. Tôi đã đưa ra nhiều gợi ý như vậy, cứ ngỡ suy nghĩ của cậu sẽ hé lộ chút manh mối, nhưng cũng chẳng có gì… Thành thật một cách ngớ ngẩn, cậu tin vào cái câu chuyện điện ảnh đó sao."
Nhắm mắt lại, cậu ta lờ tôi đi và bắt đầu nói chuyện một mình.
Cứ như thể giao tiếp với tôi chẳng có giá trị gì vậy.
"…Đúng là vậy. Có lẽ lần này tôi đã lầm. Không phải người đàn ông này… không, nhưng cậu biết đấy…"
Đoạn độc thoại của cậu ta vẫn tiếp diễn.
Khi tôi ngồi đối diện, một nỗi sợ hãi bắt đầu nhen nhóm trong lồng ngực.
"Xin lỗi nhé."
Saijou-kun đột nhiên cúi người về phía trước và chạm vào trán tôi. Tôi chợt nhớ Kirako-san cũng từng làm vậy cách đây không lâu.
"...Hừm. Thực sự không có dấu vết nào của ký ức hay sự thao túng tư tưởng."
Rút tay về, cậu ta nhếch môi tỏ vẻ không hài lòng.
"Này, cậu làm gì vậy?"
Khi tôi không chút do dự hỏi, "À, đừng bận tâm," cậu ta đáp lại hời hợt. Tôi vốn dĩ là người lớn tuổi hơn, vậy mà lại bị đối xử như một đứa trẻ, điều này khiến tôi hơi khó chịu.
Sau khi suy nghĩ một lát, Saijou-kun cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Cậu ta tháo kính.
Không còn gì ngăn cách giữa chúng tôi, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Hiện tại tôi đang điều tra người sáng lập tổ chức của chúng ta."
"Người sáng lập?"
"Đúng vậy. Mà thôi, tôi chỉ tự mình hành động thôi. Hiện tại, có vẻ như tôi là người duy nhất thắc mắc về sự khởi đầu và hệ thống của tổ chức này."
Tổ chức.
Cậu ta đang nói về câu lạc bộ điện ảnh sao? Tôi có cảm giác rằng việc ai thành lập câu lạc bộ điện ảnh và khi nào chẳng thực sự quan trọng, nhưng rõ ràng, cậu nhóc này lại cực kỳ quan tâm.
"Phù phù. Vâng, đúng vậy. Tôi quan tâm rất nhiều."
Cứ như đọc thấu suy nghĩ của tôi vậy, Saijou-kun nói.
"Tôi chỉ không thể chịu được cái cảm giác 'không biết' đó, cậu thấy không. Bản tính tôi là phải tìm hiểu bất cứ điều gì tôi tò mò."
"Tôi không có cảm giác đó. Đối với tôi, nếu tôi không biết điều gì thì cứ để nó không biết, tôi chẳng bận tâm lắm."
"Chắc hẳn là bản tính tự nhiên. Hoặc có lẽ là bản chất thật của mỗi người. Có vẻ như cách suy nghĩ của tôi và cậu hoàn toàn khác nhau từ gốc rễ."
"Có vẻ là vậy."
"Quay lại chuyện chính. Tôi đang điều tra người sáng lập… và tôi đã tìm thấy cậu."
"Tôi?"
Tôi chẳng thấy có sự liên hệ nào cả. Người sáng lập câu lạc bộ điện ảnh và tôi thì có thể có mối liên hệ nào được chứ?
"Chuyện này chẳng giống tôi chút nào; tôi đang hành động dựa vào trực giác mà không có bất kỳ căn cứ nào. Trong quá trình điều tra, tôi bắt đầu thấy một sợi dây mỏng manh giữa cậu và người sáng lập. Kagoshima-san và người sáng lập chắc hẳn có liên quan đến nhau theo một cách nào đó – tôi không thể không có cảm giác đó."
"...Tôi nghĩ đó có lẽ là do cậu tưởng tượng thôi. Tôi không hề có chút manh mối nào cả."
Saijou-kun nói, "Cậu nói đúng," kèm theo một tiếng thở dài.
"Có vẻ như cậu 'thực sự' không hề có chút manh mối nào, và cậu thực sự chỉ là một người bình thường… vậy thì,"
Môi trường xung quanh cậu lại là một câu chuyện khác.
Cậu ta nói bằng giọng thì thầm tôi gần như không nghe rõ, liếc nhìn Oshiri-chan đang ngủ.
"Ma thuật, à… có vẻ như vẫn còn rất nhiều điều tôi không biết trên thế giới này. Tôi sẽ không bao giờ nói điều gì kiêu ngạo như là tôi muốn biết mọi thứ trên thế giới, nhưng ít nhất, nếu tôi không biết mọi thứ về tổ chức mà tôi đang là một phần, tôi sẽ tiếp tục khó chịu mãi…"
Với lời tuyên bố đó, Saijou-kun đứng dậy. Cậu ta đeo kính trở lại, và nở một nụ cười rạng rỡ.
"Tôi xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu. Tôi rất vui vì chúng ta đã được nói chuyện. Vào một ngày khác, nếu có cơ hội."
"...Saijou-kun."
Khi cậu ta quay lưng bước đi, tôi chợt hỏi.
Một câu hỏi không mấy ý nghĩa, tôi chỉ đơn giản là cảm thấy muốn hỏi.
"Khi cậu tìm thấy người sáng lập đó – cậu muốn làm gì?"
"...Tôi đã nói rồi mà, đúng không? Tôi chỉ muốn biết."
Saijou-kun chậm rãi quay lại.
"Tôi đơn giản là không thể chịu được cái cảm giác bị điều khiển bởi một người nào đó ngoài tầm hiểu biết của mình… cái cảm giác cứ mãi nằm trong lòng bàn tay người khác thật không thể chịu nổi."
Cậu ta vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt đó, chắc chắn có điều gì đó không bình thường. Đôi mắt sâu thẳm tỏa ra sức mạnh và quyết tâm. Giống như những anh hùng mà tôi ngưỡng mộ thuở niên thiếu, những người sẽ đứng lên chống lại một kẻ thù khổng lồ—
Cậu bé đeo kính đã đi rồi.
Chỉ còn lại tôi và Oshiri-chan đang ngủ.
"Saijou Mutsuki. Vậy ra người đàn ông đó đã phát hiện ra đầu tiên. Tôi hiểu rằng hắn ta đã bám víu vào những vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện sau sự phản bội của Masaki Souhei. Thiên tài… Saijou Mutsuki. Một năng lực cực kỳ thành thạo, và một cái đầu thông minh không hề kém cạnh. Mặc dù tỏ ra lẳng lơ, hời hợt, hắn ta lại che giấu một tham vọng nóng bỏng. Fufu. Đáng yêu thật, sự đáng yêu của hắn ta vượt quá mong đợi của tôi."
Một giọng nói…
Từ hư không vọng lại một giọng nói.
"Nếu hắn ta muốn gặp ta, thì tốt nhất hắn nên dốc hết sức mình. Tất nhiên, với tình hình hiện tại, điều đó gần như là không thể. Hắn ta không thể chống lại 《Đòn Kết Liễu》. Dù hắn ta có nhìn thấu những dấu vết của ký ức và sự thao túng tư tưởng – hắn ta sẽ không bao giờ biết được những dấu vết của chính thế giới này."
Một giọng nói dịu dàng và quen thuộc với tai tôi, xé tan sự tĩnh lặng xung quanh.
"Một con cá nhỏ thú vị; sao ta không để hắn ta bơi một lát nhỉ? Nếu hắn ta muốn tự nguyện nhảy vào vòng xoáy của số phận, ta sẽ không từ chối. Giống như điều hắn ta mong muốn, ta sẽ cuốn hắn vào một câu chuyện vĩ đại hơn, vĩ đại hơn nữa. Đã đến lúc ta không còn nhận được 'mảnh ghép' nữa mà bắt đầu có cho mình vài 'kẻ thù'."
Đối với tôi, đó thậm chí có thể là một bài hát ru, một giọng nói khiến lòng tôi thanh thản.
"Nhưng Saijou Mutsuki. Ngươi có biết không? Sự tò mò sẽ giết chết con mèo. Khát khao muốn biết sinh ra từ nỗi sợ hãi của kẻ dốt nát. Nó chẳng là gì ngoài sự hèn nhát. Tóm lại, ngươi là một con người bị dẫn dắt bởi nỗi sợ hãi."
Nhưng tôi không thể hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong giọng nói đáng lẽ phải quen thuộc đó. Tôi có thể biết nó đang nói gì đó, nhưng tôi không thể hiểu nó đang nói gì.
Dù nó lọt vào tai, nhưng không lọt vào đầu tôi.
Dù nó chạm đến cơ thể, nhưng không chạm đến trái tim tôi.
Người duy nhất tôi biết có thể nói chuyện theo cách đặc biệt đó, chỉ có một.
"Người thực sự mạnh mẽ… những kẻ đáng sợ là những người có thể chấp nhận hoàn toàn sự ngu dốt."
Đúng không, Akira?
Và hắn ta xuất hiện.
Ngay trước mắt tôi, tôi không hề hay biết… Ở vị trí mà Saijou-kun vừa ngồi, hắn ta đang ngồi đó.
Cứ như thể đó là một điều tất yếu.
"Kai."
Tôi gọi tên hắn.
Shinose Kai.
Mái tóc xám gần như trắng, và bộ kimono xám gần như đen.
Bạn thuở nhỏ của tôi, thỉnh thoảng, hắn lại xuất hiện mà không hề báo trước.
Deus ex Machina.
Giống như vị thần bất hợp lý, bất công xuất hiện trên sân khấu vào cuối câu chuyện – hắn ta xuất hiện.
"Ơ? Hôm nay cậu không ngạc nhiên à."
Khi hắn nói vậy với nụ cười vừa cay đắng vừa ngọt ngào, tôi đáp lại với vẻ thất vọng.
"Tôi hơi ngạc nhiên. Nhưng đó chỉ là một cảm giác thôi… Tôi có cảm giác đã đến lúc Kai xuất hiện."
"...Hừm," Kai cười khẽ. "Cứ tưởng cậu lại nói những điều như vậy… Ra là thế. Vậy ra Akira cũng đã thay đổi theo cách riêng của mình."
Như mọi khi, hắn nói một điều mà tôi không thể biết liệu có ý nghĩa hay không khi hắn chuyển ánh mắt sang Oshiri-chan.
"À, đứa trẻ này là em gái của Orino-san. Tôi đã giới thiệu cậu rồi mà, đúng không? Chuyện này dẫn đến chuyện kia và tôi đang trông nom con bé, nhưng có vẻ nó mệt quá nên ngủ gật rồi."
"Ta hiểu rồi," Kai khẽ gật đầu và nheo mắt lại.
Tôi có thể thấy nỗi hoài niệm và sự trìu mến trong mắt hắn.
Cứ như một người cha lật cuốn album cũ để ngắm nhìn con gái mình khi cô bé còn nhỏ vậy.
"Theo những gì ta thấy, con bé khoảng bảy tuổi."
"Ừ. Con bé nói là bảy tuổi."
"Nói về bảy tuổi, khi cậu gặp quý cô mặc bộ đồ kỳ lạ kia, cậu cũng bảy tuổi, theo như ta nhớ."
"Ừ, nghĩ lại thì, cậu nói đúng."
Những sự kiện mười năm trước đã định hình tính cách của tôi.
Ký ức quý giá… quý giá đó.
"Đây chắc hẳn là một dạng định mệnh, Akira. Trò đùa của số phận… không, điều ta cảm thấy là sự châm biếm của định mệnh."
"Chắc cậu đang đùa… đó chỉ là sự trùng hợp thôi."
"Có lẽ vậy."
Hắn nói nhẹ nhàng và nở nụ cười ấm áp với tôi.
Trái ngược với nụ cười trẻ con của Saijou-kun, Kai đang nở một nụ cười trưởng thành. Giống như vầng trăng mờ ảo lơ lửng trên bầu trời không sao, nụ cười của hắn đầy vẻ quyến rũ bí ẩn.
À, nó thật sự khiến lòng tôi bình yên.
Trò chuyện với các thành viên câu lạc bộ văn hóa thật sự rất vui, nhưng vì tôi đang nói chuyện với phụ nữ, tôi cuối cùng lại hơi giả tạo và ưỡn ngực một chút. Về mặt đó, nói chuyện với người bạn thuở nhỏ là nam giới, Kai, thì không cần thiết phải như vậy.
Tôi có thể tương tác hoàn toàn tự nhiên.
Tôi đã dâng trọn trái tim mình cho hắn hơn bao giờ hết.
"Thưa chủ nhân."
Đó.
Bất chợt có giọng một người phụ nữ. Không có chút cảm xúc nào, bằng một giọng đều đều, trầm lắng. Người đang đứng đó là một cô gái trạc tuổi tôi. Mái tóc trắng tinh của cô ấy để lại ấn tượng mạnh mẽ nhất. Kiểu trắng như thể mọi sắc tố đã bị rút cạn.
Với một tốc độ mà tôi không thể gọi là nhanh hay chậm, cô ấy đi đến chỗ chúng tôi.
"Vậy ra ngài ở đây, thưa chủ nhân."
Khi đến gần, cô ấy lên tiếng bằng giọng nói vẫn vô cảm như thường. Không chỉ giọng nói mà cả biểu cảm của cô ấy cũng không có chút cảm xúc nào. Tôi thậm chí còn không thể đoán được điều gì đang diễn ra trong đầu cô ấy, đó là một biểu cảm vô cảm tuyệt đối.
Giống như một cỗ máy. Mặc dù có thể bị coi là thô lỗ, nhưng đó là điều hiện lên trong tâm trí tôi.
"Có chuyện gì vậy?"
Khi Kai nhìn cô ấy, hắn hỏi cụt lủn.
"Tôi đã hoàn thành mọi việc ngài yêu cầu không chút chậm trễ, vì vậy tôi đến để báo cáo. Liên quan đến kế hoạch được đưa ra hôm trước, hiện tượng tâm linh xung quanh núi Osore đã được trấn áp đúng cách. Tất nhiên, như ngài đã chỉ thị, không gây thương vong cho các ngôi làng xung quanh."
"Ta hiểu rồi. Tốt lắm. Làm tốt lắm."
"Hả? Cậu quen cô ấy à, Kai?"
Tôi hỏi, và "Ừ. Ta cũng có quen biết một chút," hắn gật đầu.
"Vậy, ừm, chủ nhân nghĩa là cậu à?"
"Đúng vậy, là ta."
“... Tại sao ư?”
“Tôi thích cái kiểu người như thế đấy.”
Kai đáp lại tỉnh bơ. Thật sự tôi chẳng biết nói gì hơn nữa.
Không, nhưng mà… trong lòng tôi lại thấy hơi mâu thuẫn.
“Xem ra tôi chẳng hiểu gì về cậu cả, Kai ạ…”
“Ừ, cậu nói đúng phóc đấy, nhưng lại nói hỏng bét vào tình huống này rồi.”
Cậu có thể để dành lúc khác nói không, Kai nhếch mép cười chua chát, bổ sung thêm vài lời khó hiểu.
Người con gái mà Kai bảo là quen biết kia nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt vô hồn, trong veo như bi ve.
“Anh là Kagoshima Akira.”
“À… vâng. Tôi là Akira-kun nhà Kagoshima. Umm, cô tên gì ạ?”
“Tên… của tôi ư?”
Cô gái nghiêng đầu ngơ ngác, cứ như không hiểu ý nghĩa câu hỏi của tôi.
Kỳ lạ thật. Chẳng lẽ tôi đã nói gì khiến cô ấy không vui?
“…”
Vẫn im lặng, cô ấy quay đầu nhìn Kai. Cử chỉ đó vừa như đang chờ đợi mệnh lệnh, lại vừa như đang cầu xin giúp đỡ.
“À, đúng rồi, một cái tên…”
Kai dịch chuyển ánh mắt lên bầu trời đỏ rực như máu.
“Nếu ta là ‘Thế giới Tử vong’… vậy thì, ‘Từ Cõi Chết Trở Về’ đi. Gọi là Yomikaeri thì sao? Đúng không, Yomika Eri-san?”
“Vâng. Tôi là Yomika Eri.”
Cô gái… Yomika-san nói, rồi cúi đầu về phía tôi. Tôi vội vàng cúi chào lại.
[HÌNH ẢNH]
“Rất hân hạnh được gặp cô, Yomika-san.”
“Kagoshima Akira. Tôi thường nghe chủ nhân nhắc đến anh.”
“Từ Kai ấy hả?”
“Vâng.”
Yomika-san lại im lặng, ánh mắt dán chặt vào tôi. Có lẽ nói là quan sát thì đúng hơn. Bị nhìn chằm chằm bằng đôi mắt lạnh lẽo, vô hồn ấy khiến tôi thấy hơi bất an.
“Tôi hiểu rồi… càng nhìn kỹ, anh càng có vẻ tương phản với chủ nhân.”
Cuối cùng, Yomika-san cũng lên tiếng.
“Shinose Kai và Kagoshima Akira…
Toàn tri toàn năng, vì thế tồn tại phải đứng ngoài thế gian.
Vô tri vô năng, vì thế tồn tại có thể sống ở trung tâm thế gian.
Cô đồng bị nhốt trong lồng (Kago trong Ori).
Ân điển (Kago) bao quanh chiếc lồng (Ori).
Cái hiểu biết (Kai) nhìn thấu bãi cạn tử vong.
Ánh sáng (Akira) nắm giữ cái chết trong giỏ (Kago).
… Kẻ khuyên răn (Kai) và kẻ buông bỏ (Akira). Kagoshima Akira, sự tồn tại của anh chính là…”
(TL: Tôi xin lỗi vì phần này hơi lộn xộn, có rất nhiều cách chơi chữ khó hiểu, nên tôi chỉ để một vài phát âm trong ngoặc.)
“Cô nói quá nhiều rồi đấy, Yomika-san.”
Kai lạnh nhạt nói. Khi giọng anh ta nhỏ nhẹ như vậy, lại mang theo một cường độ lạ thường. “Tôi xin lỗi,” Yomika-san đáp, cúi đầu thật sâu.
“Nhưng thưa chủ nhân. Xin hãy cho tôi xác nhận một điều cuối cùng. Nếu người đàn ông này là Kagoshima Akira—vậy thì cô bé đang ngủ bên cạnh anh ta là…”
“Đúng vậy. Chắc chắn là những gì cô đang nghĩ đấy.”
“… Đó là ‘Tàn Dư Lồng Chết’?”
Cô ta thì thầm, ném cái nhìn lạnh lẽo về phía Oshiri-chan.
“Cô biết Orino-san à? Nhưng đứa bé này không phải Orino-san đâu. Đây là em gái cô ấy, Oshiri-chan.”
Tôi giải thích, nhưng Yomika-san hoàn toàn phớt lờ tôi mà nhìn chằm chằm Oshiri-chan. Cô ấy trừng mắt không chớp lấy một cái.
Tôi… thấy hoảng sợ.
Bởi vì cho đến lúc đó cô ấy chưa hề để lộ chút cảm xúc nào, vậy mà giờ một dấu vết mờ nhạt lại xuất hiện. Hơn nữa, đó là một thứ gì đó đen tối, lộn xộn và vẩn đục. Tại sao cô ấy lại dành ánh mắt như vậy cho Oshiri-chan?
“À…”
Nhìn qua lại giữa hai người họ, tôi nhận ra một điều.
Yomika-san trông y hệt Orino-san.
Thần thái của cô ấy hoàn toàn khác, nên tôi không nhận ra, nhưng càng nhìn kỹ, cô ấy càng giống. Không, đây không phải mức độ tương đồng.
Họ là một.
Cùng một gương mặt, cùng một thân hình, cùng một giọng nói.
Nhưng vì một lý do nào đó, tôi không thể nghĩ Yomika-san là chị em song sinh, hay chị em ruột, hoặc thậm chí là họ hàng của Orino-san. Cô ấy chắc chắn là một người hoàn toàn xa lạ. Và sự giống nhau này hẳn là hoàn toàn ngẫu nhiên. Ý tôi là… họ quá khác biệt.
Tôi không thể diễn tả bằng lời, nhưng cái cảm giác mơ hồ này, bao gồm cả khí chất và phong thái, hay có lẽ là phần mà người ta có thể gọi là tâm hồn, Yomika-san về cơ bản khác với Orino-san.
“Thật phiền phức. Nhờ Kurisu và Saijou, cuộc đối đầu cảm xúc đã chờ đợi bấy lâu của cô đã bị uổng phí. Khi một bên đang ngủ và lại còn là một đứa trẻ sơ sinh, thì cảnh tượng đó chẳng đẹp đẽ gì cả.”
Kai vừa nói vừa cười gượng, rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Chúng ta nên đi thôi, Yomika-san.”
“Vâng.”
Khi Kai gọi, Yomika-san lại trở về vẻ mặt vô cảm như búp bê ban đầu. Và như một con thú cưng ngoan ngoãn, hay có lẽ là một con robot được chế tạo tinh xảo, cô ấy lập tức lặng lẽ tiến đến bên Kai.
“Vậy thì, Akira. Hai chúng ta đi mua sắm rồi về nhà đây.”
“Ừ. Tôi biết rồi.”
“Gặp lại sau nhé.”
“Tạm biệt.”
Chào tạm biệt xong, Kai bước đi. Yomika-san im lặng theo sau anh ta ba bước. Nếu phải ví von, cô ấy giống như một người vợ cổ kính tràn đầy sự tôn kính đối với chồng mình. Khi tôi suy nghĩ và nhìn theo bóng lưng họ,
“À, phải rồi, phải rồi,”
Kai quay đầu lại.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến cậu cả, nhưng mà…”
Anh ta mở đầu bằng câu nói đó, rồi tiếp tục.
“Người đó đã gặp một ai đó khi còn nhỏ, và đến tận bây giờ vẫn mù quáng tin vào lời của họ. Suốt hơn mười năm trời, mọi lúc mọi nơi. Chỉ còn lại một ký ức mờ nhạt về người đó, nhưng riêng lời nói của họ thì đã khắc sâu vào lòng. Có lẽ nên gọi đó là một lời nguyền, một xiềng xích tinh thần ràng buộc vẫn tiếp tục chi phối mọi hành động của anh ta. À, có lẽ sẽ dễ hiểu hơn nếu cậu nghĩ nó là một dạng chấn thương tâm lý. Có lẽ một hiện tượng tương tự như cái mà chúng ta gọi là ‘in vết’ ở động vật đã xảy ra.”
“Nhưng cậu biết đấy Akira,” Kai nói.
“Dù nhìn thế nào đi nữa, thì cũng phải có giới hạn chứ.”
Và vừa cay đắng vừa ngọt ngào… anh ta cười.
“Ý tôi là, chỉ vì một điều tầm thường như vậy… chỉ vì cô bé đó đã hỏi anh ta khi còn nhỏ, mà đến mức khiến anh ta trở thành một người đàn ông lờ đờ chẳng nhận ra bất cứ điều gì, dù nhìn thế nào đi nữa, cậu không nghĩ điều đó quá tiện lợi sao?”
“…?”
Anh ta đang nói về cái gì vậy? Về ai vậy? Anh ta bắt đầu bằng cách nói rằng nó không liên quan đến tôi, vì vậy điều duy nhất tôi chắc chắn là anh ta không nói về tôi.
Tôi không thể hiểu Kai muốn nói gì.
Ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói của anh ta…
Tôi không thể nhận ra… không thể hiểu.
“Khi ngày cậu nhận ra tất cả sự thật đến, liệu cậu có thể giữ nguyên bản thân mình? Tôi hơi mong chờ được xem điều đó đấy. Rốt cuộc thì câu chuyện về ‘Lồng’ và ‘Giỏ’ đan xen sẽ kết thúc như thế nào…”
Bầu trời đang tối dần.
Ánh chiều tà cuối cùng nhuộm đỏ thế gian.
Nhưng chỉ quanh người đàn ông không có ranh giới đen trắng rõ ràng ấy, thế giới trông như một bức tranh đơn sắc.
Khi tôi không thốt nên lời, Yomika-san khẽ lẩm bẩm.
“… Chủ nhân, chẳng lẽ chủ nhân không có tội nói quá nhiều như tôi sao?”
“Haha. Cô nói đúng đấy. Tôi bị cô bắt bẻ rồi. Khi đối diện với Akira, tôi lại dễ bị lạc nhịp.”
Cuộc trò chuyện vui vẻ cứ thế nảy nở.
Kai và Yomika-san.
Shinose Kai và Yomika Eri.
Cứ như tan chảy vào hoàng hôn. Dần phai nhạt.
Oshiri-chan mở mắt khi tôi đang cõng em về nhà.
Mặt trời đã lặn từ lâu. Nương vào ánh đèn đường rải rác chiếu sáng con đường đêm, tôi vững vàng đỡ lấy “mông nhỏ” của Oshiri-chan bằng cả hai tay mà bước đi.
“Ưm…”
Từ sau lưng tôi vang lên một giọng nói dễ thương. Hơi thở phả vào gáy tôi, hơi nhồn nhột.
“À, em tỉnh rồi à?”
“Eh… Eeh! S-sao em lại…”
“Oshiri-chan, em mệt quá nên ngủ thiếp đi đấy.”
Em ấy ngủ say quá, nên tôi cõng em về.
“… À, em hiểu rồi, Saijou-kun lại thế nữa. Em đã mất cảnh giác… U-um, em dậy rồi, nên anh có thể đặt em xuống được không!?”
“Không sao đâu. Một đoạn nữa là đến nhà anh rồi, cứ để anh cõng.”
“N-nhưng mà… em không nặng chứ?”
“Hoàn toàn không. Oshiri-chan, em nhẹ lắm, anh không sao đâu. Mà, nếu là chị gái em, với thân hình đó thì có lẽ sẽ hơi khó, khá là vất vả để cõng lâu đó—Khặc.”
Hai tay em ấy vòng ra siết cổ tôi. Em ấy giận vì tôi trêu chị gái mình ư? Đúng là một cô em gái đáng yêu.
“U-um. Nếu vậy, em xin phép vậy.”
“Ừ… Nhưng anh sẽ rất cảm kích nếu em chịu lau sạch nước dãi quanh vai anh.”
“——-!”
Vai tôi bị cọ xát mạnh. Cứ như em ấy đang dùng áo tôi để lau, nhưng dù sao tôi cũng sẽ giặt nó sau, nên cũng chẳng sao cả.
“X-xin lỗi, xin lỗi anh!”
“Không sao đâu. Đừng bận tâm.”
“Ưm…”
Sau một tiếng rên rỉ nhỏ dần, Oshiri-chan thả lỏng trọng lượng cơ thể vào tôi. Nhờ vậy, tôi cảm thấy em nhẹ hơn một chút. Không phải trọng lượng thực tế của em thay đổi, mà khi cõng ai đó, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu bạn giữ chặt được họ.
“… Kagoshima-san, lưng anh to thật đấy.”
Nhẹ nhàng.
Oshiri-chan nói.
“… Nó to hơn em nghĩ nhiều. Vai anh rộng rãi, và được cấu tạo chắc chắn… rộng hơn nhiều so với lưng của em—à ý em là của chị gái em ấy.”
“Thì anh là đàn ông mà.”
Tôi biết mình không nên nói ra điều đó, nhưng dù vậy, thể hình của tôi hẳn phải tốt hơn của Orino-san. Nhưng, à mà, trong một cuộc chiến hay sức mạnh cơ bắp, hay giao đấu, hay bất cứ lĩnh vực nào như vậy, tôi có cảm giác mình sẽ không bao giờ thắng được cô ấy. Thậm chí, tôi còn cảm giác không thể thắng được Kagurai-senpai và Kikyouin-san, và không hiểu sao ngay cả Kurisu-chan nữa.
“Ngay cả tôi cũng biết mình chẳng có sức mạnh thực sự, và chẳng làm được trò trống gì…”
Lưng tôi chắc chắn chưa bao giờ đủ lớn để gánh vác cả thế giới.
Vai tôi cũng chưa đủ vững chắc để gánh số phận của thế gian.
Nhưng, dù vậy…
“Anh là đàn ông, nên anh nghĩ ít nhất mình cũng muốn đủ mạnh để cõng một người phụ nữ.”
Tôi tự răn dạy—và tự hào—về bản thân mình.
Tôi chắc rằng đó là tất cả những gì tấm lưng này có thể gánh vác.
“……”
Nhẹ nhàng.
Hai cánh tay nhỏ bé vòng ôm lấy tôi.
“Cảm ơn anh vì đã chơi với em hôm nay. Vui lắm ạ.”
Oshiri-chan trầm ngâm nói.
“Eh? Thật hả?”
Tôi không khỏi hỏi lại.
Tôi cứ có cảm giác mình tự ý chơi một mình, trong khi Oshiri-chan chỉ nhìn với vẻ nghi ngờ.
“Vâng. Em đã biết được những trò mà anh đã chơi khi còn bé. Thật thú vị.”
Và giọng điệu của Oshiri-chan nhỏ dần.
“… Em chưa bao giờ được chơi bình thường cả, mọi thứ đều mới mẻ và vui vẻ… em chưa bao giờ chơi với người cùng tuổi…”
“Anh hiểu rồi. Vậy thì tốt quá.”
Cảm thấy có một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, tôi cố tình không truy hỏi em.
“Trò chơi bác sĩ thì,”
“Chúng ta hãy quên chuyện đó đi, Oshiri-chan.”
“Vâng. Em đã quên sạch rồi.”
Hơi thở hòa quyện, chúng tôi tạo nên một thỏa thuận giữ bí mật.
Một cảm giác thống nhất kỳ lạ.
“Umm, vậy thì…”
Sau một hơi thở sâu, Oshiri-chan trên lưng tôi cất lời như thể tự mình quyết tâm.
“Saijou-ku… Saijou-san có nói gì không ạ?”
“Mh? À, Saijou-kun ấy hả.”
Tôi hồi tưởng lại cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Cậu nhóc đó lúc nào cũng nở nụ cười trông đầy thâm ý. Nhưng mọi điều cậu ta nói đều khó hiểu, và sau đó, với sự kiện ấn tượng là cuộc gặp gỡ với Yomika Eri, thành thật mà nói, tôi chẳng nhớ rõ lắm.
“Là gì nhỉ… theo trí nhớ của tôi… sức mạnh của Orino-san đang tăng lên… hay gì đó, tôi nghĩ cậu ta nói đại loại như vậy.”
Khi tôi truyền đạt điều mình vừa mới nhớ được, cô bé trên lưng tôi im bặt.
“Anh không hiểu cậu ta có ý gì, nhưng em có hiểu không, Oshiri-chan?”
“… Không. Em không biết.”
Tóc em ấy cọ vào gáy tôi vài lần. Chắc là em ấy đang lắc đầu.
“Nhưng chị gái em có nói vậy. Rằng dạo này sức mạnh của chị ấy đang mạnh lên… vâng.”
Oshiri-chan nói.
Cứ như em ấy đang nói về chính mình.
Em ấy bắt đầu kể về Orino-san.
“Thay vì sức mạnh tự nó mạnh lên, cứ như thể nó bắt đầu biến đổi thành một thứ khác—nó bắt đầu thăng hoa. Cảm giác như vậy, nó ở bên trong em…”
Oshiri-chan nói.
“Cho nên em hơi sợ… đó là điều chị gái em nói. Chị ấy không biết mình là ai, và không biết mình đang trở thành cái gì.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe.
Vì tôi không biết phải nói gì.
“… Kagoshima-san.”
Oshiri-chan khẽ run rẩy. Từ vai và lưng tôi, tôi có thể cảm nhận những rung động nhẹ nhàng.
“Kagoshima-san, dù chị gái em có là ai đi chăng nữa, anh vẫn sẽ là bạn của chị ấy chứ. Ngay cả khi Orino Shiori không còn là Orino Shiori nữa, anh có thể đối xử với chị ấy như mọi khi không?”
Tôi chắc chắn đó là một câu hỏi nghiêm túc. Nên tôi suy nghĩ thật nghiêm túc.
Sao cho vẫn có thể giữ được sự lơ đễnh, tôi đã suy nghĩ hết sức mình.
Nếu tôi là nhân vật chính крут какой-нибудь manga hay anime, tôi sẽ gật đầu mạnh mẽ không chút do dự. Đó là câu trả lời hay nhất, đúng đắn nhất và đẹp đẽ nhất.
Nhưng tôi không phải là nhân vật chính.
Vậy nên dù nó không đúng đắn hay đẹp đẽ... thì cứ thành thật và chân thành đi.
"Tôi không biết."
"......"
"Nếu Orino-san không còn là Orino-san nữa, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có lẽ tôi sẽ ghét cô ấy, và chúng tôi sẽ không còn là bạn nữa."
Bàn tay mảnh khảnh vòng qua vai tôi siết chặt lấy áo. Tôi nhẹ nhàng đặt tay mình lên những ngón tay đang run rẩy của cô ấy, "Nhưng," tôi nói.
"Nếu Orino-san vẫn là Orino-san... nếu phần quan trọng nhất bên trong Orino-san vẫn như mọi khi, thì tôi nghĩ tôi sẽ luôn muốn ở bên cô ấy."
Dù cô ấy có trở thành ai đi chăng nữa.
Miễn là cô ấy vẫn là chính mình.
"... Cảm ơn."
Oshiri-chan nói, gần như bằng giọng của Orino-san.
"Kagoshima-san, anh đúng là người mà chị tôi đã nói."
"Hả? Chị cậu nói gì về tôi à?"
"Anh ấy là một người chẳng hiểu gì cả... nhưng những gì thật sự quan trọng, chỉ một mình anh ấy hiểu."
Đó là những gì chị tôi nói, Oshiri-chan kể.
Với tôi, đó là lời khen cao nhất.
Những lời tôi muốn nghe nhất.
"Ôi trời... hahaha. Cậu làm tôi hơi ngại đấy."
Tôi bỗng nhiên xấu hổ và bật cười ngượng ngùng.
"Ừ. Tôi rất vui vì được nghe điều đó từ cậu, Oshiri-chan. Nếu tôi nghe trực tiếp từ Orino-san, có lẽ tôi sẽ vui đến nỗi ôm chầm lấy cô ấy và hôn ngay tại chỗ."
"E-eh!? T-trong trường hợp đó, khoảnh khắc tôi trở lại bình thường..."
"À, nhưng bây giờ tôi đã quen rồi, chắc sẽ ổn thôi."
"......"
Oshiri-chan đột nhiên im lặng. Một tiếng thở dài nặng trĩu vọng sau gáy tôi.
"Ư-ư-umm... t-trong trường hợp đó, Kagoshima-san."
Một lúc sau, Oshiri-chan lắp bắp, có vẻ vô cùng lo lắng.
"A-anh nghĩ gì về chị tôi?"
"Hả? Tôi nghĩ gì về cô ấy á? Theo nghĩa nào?"
"Không, ý tôi là, umm... anh thích hay ghét cô ấy, kiểu như vậy..."
"Hả? Đương nhiên là tôi thích Orino-san rồi. Tôi quý cô ấy cũng nhiều như Kagurai-senpai, Kurisu-chan và Kikyouin-san vậy."
"...... Ư-ựk..."
Oshiri-chan rên rỉ một tiếng buồn bã và bắt đầu giãy giụa. Đứa trẻ cuối cùng cũng bắt đầu làm những trò con nít.
"Không phải thế, xin đừng như thế..."
Sssss, haaaaa, sau một hơi thở sâu, "Được rồi," Oshiri-chan nói một cách mạnh mẽ.
"Kagoshima Akira, anh nghĩ gì về Orino Shiori với tư cách là một người khác giới?"
Với tư cách là một người khác giới?
Tôi hơi bất ngờ. Tôi chưa bao giờ nghĩ Oshiri-chan sẽ nói điều gì đó như vậy. Với tư cách là một người khác giới. Nghĩa là, không phải tôi thích cô ấy với tư cách là một người bạn hay một đồng đội, mà cậu ấy đang hỏi về mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ của chúng tôi.
Thật là... Lũ trẻ tiểu học ngày nay quả là chín chắn, tôi nghĩ, nhưng vì tôi không muốn đưa ra một câu trả lời tùy tiện, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về nó.
Về mối quan hệ của tôi với Orino-san.
Tôi cố gắng suy nghĩ... có gì đó không ổn.
Hai cảm giác kỳ lạ ập đến với tôi.
Đầu tiên là cảm giác trên lưng tôi. Có hai cảm giác mềm mại chưa từng có ở đó trước đây. Cực kỳ mềm mại, cảm giác hạnh phúc. Nghĩ kỹ thì tôi có cảm giác mình đã cảm thấy điều gì đó tương tự khi tôi cõng Kagurai-senpai, nhưng những thứ này lớn hơn và mềm mại hơn nhiều. Nhắc mới nhớ, Oshiri-chan vẫn còn học tiểu học, nên chắc chắn em ấy không mặc áo ngực. Không phải là điều đó có liên quan gì đến chuyện này.
Thứ hai là trọng lượng. Tôi có cảm giác Oshiri-chan nặng hơn trước. Không, đây không phải là một linh cảm mơ hồ. Em ấy chắc chắn đã tăng lên ít nhất năm lần. Trọng lượng đè lên đôi tay đang đỡ lấy cái "mông-chan" của Oshiri-chan rõ ràng đã tăng lên gấp bội. Đúng hơn, "mông-chan" của Oshiri-chan rõ ràng đã lớn hơn.
"Kagoshima-san?"
Có lẽ cảm nhận được sự nghi ngờ của tôi, Oshiri-chan nghiêng đầu qua vai tôi. Tôi quay đầu lại... trong sự kinh hoàng.
Oshiri-chan không còn là Oshiri-chan nữa.
Oshiri-chan đã... biến thành Orino-san.
"Dậy thì!?"
Trước mắt, tôi thử thốt lên, nhưng không thể nào. Cũng không có khả năng cô ấy là một yêu quái biến hình, có nghĩa là...
"Hả? Dậy thì? Anh có ý gì?"
"C-cái gì, c-cái gì..."
Với đôi môi run rẩy, tôi cố gắng ghép các từ lại với nhau.
"Em đang làm gì vậy... Orino-san?"
"............Hả?"
Vẫn còn được tôi cõng, Orino-san cuống cuồng nhìn khắp cơ thể mình.
Sau vài giây im lặng đau đớn...
"...... E-eeeeeeeeeh!? Sao lại phải là bây giờ!?"
Orino-san thốt lên một tiếng kinh ngạc. Nhưng tôi mới là người ngạc nhiên.
"Sao em lại đột nhiên ở trên lưng tôi!? Và Oshiri-chan đâu rồi?"
"Cái đó thì... d-dù sao thì cũng xấu hổ lắm, anh mau thả em xuống đi!"
Như thể đẩy tôi ra, Orino-san ngã khỏi lưng tôi.
Tôi quay lại, chỉ để thấy đầu óc mình lại một lần nữa rối tung. Tại sao. Tại sao lại có một chuỗi những diễn biến kịch tính như vậy?
"Bộ đồ đó..."
Vì lý do nào đó, Orino-san đang mặc một bộ đồ tương tự như Oshiri-chan. Quần áo giống hệt chiếc váy liền thân trị giá một nghìn yên mà cô bé đã mua trên đường đi học về.
Bối rối, tôi điên cuồng ghép các mảnh lại với nhau.
Umm, như tôi nhớ thì, Orino-san đã đuổi theo quần áo của Oshiri-chan bị gió thổi bay, và cô ấy đã chạy đi trong tình trạng khỏa thân. Có nghĩa là cô ấy bị lạnh và đã mua một số quần áo dọc đường. Là chị em, có vẻ như họ có gu ăn mặc tương tự.
... Tôi có cảm giác sự bối rối của tôi đang dẫn tôi đến những suy đoán kỳ lạ, nhưng, ừm, chúng ta có thể gạt những chi tiết nhỏ sang một bên và suy nghĩ về vấn đề lớn nhất.
Vấn đề lớn nhất.
Việc chiếc váy liền thân mà cô ấy đã mua cùng với em gái mình rõ ràng là không đúng kích cỡ.
"O-Orino-san..."
Với tư cách là một người bạn, tôi đã nhận ra điều đó vì lòng tốt. Sẽ không ổn nếu cô ấy không nhận ra.
"Nó sắp rách đến nơi rồi."
Đặc biệt là xung quanh ngực. Phần ngực của chiếc váy liền thân trông như thể sắp rách toạc bất cứ lúc nào. Nó trông căng thẳng khắp nơi, dính chặt vào cơ thể cô ấy. Tôi nghĩ loại này được gọi là bodycon.
"... Tôi biết."
Có vẻ như cô ấy đã nhận thức được. Tôi tiếp tục chỉ ra.
[ẢNH ĐƯỢC CHÈN VÀO ĐÂY]
Ngoài ra, nếu nó ngắn hơn một chút nữa, tôi sẽ bắt đầu thấy những thứ không nên thấy.
Đó là một chiếc váy mini khá táo bạo. Nếu cô ấy chỉ cần dạng chân ra một chút, có vẻ như chỉ cần thế thôi là mọi thứ sẽ lộ ra hết.
"... Tôi biết."
Orino-san cúi mặt đỏ bừng, run rẩy. Có vẻ như tôi không cần phải chỉ ra, cô ấy đã ý thức được điều đó. Có lẽ đó là cách cô ấy định thể hiện ngay từ đầu. Trong trường hợp đó, điều này thật tệ. Orino-san sẽ trông đẹp hơn gấp trăm lần trong một bộ quần áo gọn gàng và tươm tất.
À, tôi hiểu rồi.
Tôi chắc chắn cô ấy đang cố gắng trở nên модная...
Khi một đứa trẻ vốn dĩ ngoan ngoãn đột nhiên cố gắng hết mình, liệu nó có dẫn đến một kết quả đáng tiếc như vậy không?
"Umm... Orino-san, tôi thực sự nghĩ em nên từ bỏ phong cách thời trang thiếu стыд này đi. Một cái gì đó truyền thống hơn sẽ..."
Một cái nháy mắt.
Trong tích tắc, khoảng cách giữa tôi và Orino-san rút ngắn về không. Tôi thậm chí còn không thấy cả ảnh mờ.
Hả? Nhưng vừa nãy, từ bên dưới chiếc váy liền thân, tôi vừa nhìn thấy thứ không nên thấy phải không... tôi vừa nghĩ vậy thì bị đâm.
Nói một cách cụ thể, tôi không biết khi nào hay ở đâu. Nó có lẽ là một huyệt đạo trên cơ thể người, có lẽ ở đâu đó quanh các huyệt đạo bí mật của kinh mạch.
Và ý thức của tôi vụt tắt.
Lần tiếp theo tôi mở mắt ra, vì lý do nào đó, tôi đang ở trên giường trong phòng riêng của mình.
"... Tất cả chỉ là một giấc mơ sao?"
Đây là một cái kết khá quen thuộc.
Ngay cả sau khi đêm đã trôi qua, những nghi ngờ của tôi về việc đó là một giấc mơ vẫn không hề phai nhạt.
Có lẽ mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Có lẽ Orino-san thậm chí còn không có em gái, có thể Oshiri-chan chỉ là một sự thể hiện hư cấu của những ham muốn đồi trụy tiềm ẩn sâu trong tâm trí tôi.
Tôi muốn chơi với một cô bé, tôi muốn bị một cô bé bắt nạt, được sinh ra từ những ham muốn ấu dâm của tôi, một sản phẩm của sự ảo tưởng. Càng nghĩ về nó, tôi càng muốn khóc.
"... Mình sẽ làm Tezuka Osamu-sensei tức giận mất."
Sáng hôm sau.
Mải mê với những lo lắng sai lầm (Rõ ràng, những cái kết kiểu giấc mơ đã bị thần manga, Tezuka Osamu-sensei, cấm. Mặc dù có nhiều giả thuyết khác nhau), tôi lê bước nặng nề đến trường.
Nhưng những lo lắng của tôi về một cái kết kiểu giấc mơ đã nhanh chóng bị xua tan.
Khi tôi đến trường như thường lệ, tôi nhanh chóng bị bắt và đưa đến phòng giáo viên.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi bị bao vây bởi các giáo viên với vẻ mặt nghiêm nghị. Một trong số họ, cố vấn hội học sinh, giải thích tình hình bằng một giọng u ám.
Đêm qua, một cư dân khu phố đã gọi điện đến trường Adatara.
Theo họ,
'Một nam sinh trường Adatara High School đã dẫn theo một bé gái, gọi những lời lẽ khiếm nhã như, "Oshiri-chan, Oshiri-chan".'
Rõ ràng là vậy.
... Ước gì đó chỉ là một giấc mơ thôi.