**Kỳ Tập Huấn**
Sáng đầu tiên của kỳ tập huấn.
Chẳng cần ai gọi, tôi cũng tự nhiên thức giấc.
“… Ưm…”
Đầu óc còn lơ mơ, tôi loay hoay vặn mình. Ngó đồng hồ kim trên tường, thấy đã quá bảy giờ một chút. Tôi đang nằm trong một căn phòng kiểu Nhật rộng sáu tấm chiếu tatami. Thoáng thấy lạ lẫm vì đây chẳng phải phòng mình, nhưng tôi chợt nhớ ra ngay.
Không chỉ không phải phòng tôi, mà còn chẳng phải thị trấn tôi sống nữa.
Đây là nhà nghỉ “Hoa Hướng Dương” (Sunflower), nằm ngay gần bãi biển của một tỉnh khác.
“À… Ra vậy. Kỳ tập huấn bắt đầu từ hôm qua rồi.”
Không, chính xác thì là hôm nay.
Tối qua, lúc đến được Hoa Hướng Dương thì đã mười giờ rồi. Sau nhiều chuyến tàu liên tục, ai nấy đều mệt lử nên vừa đặt lưng xuống là lăn ra ngủ ngay. Tôi lờ mờ nghĩ về mấy chuyện đó trong khi chỉnh trang lại dung nhan.
“Dậy chưa~?”
Một tấm bình phong Nhật Bản vẽ tranh cây thông trượt mở, Kagurai-senpai xuất hiện.
“Em dậy rồi. Chào buổi sáng. Khoan đã, senpai đừng tự tiện vào phòng con trai mà không gõ cửa chứ.”
“Ha ha ha. Chuyện nhỏ thôi mà. Cậu là con trai mà phải không?”
Kagurai-senpai phá lên cười. Nhìn nụ cười tươi roi rói của cô ấy thì có vẻ buổi sáng cô ấy không hề yếu một chút nào. À mà thôi, người này bình thường toàn ngủ trong cái xó xỉnh gì đó, nên chắc cũng chẳng thể thiếu ngủ được.
“Nếu senpai dậy rồi thì đáng lẽ phải gọi em dậy chứ.”
“Buổi sáng sớm tinh mơ thế này thì làm gì có sức đi đánh úp phòng con gái được. Mà sao senpai dậy sớm thế? Theo em nhớ thì tám giờ mới tập trung mà?”
“Vì nôn nao quá nên chị dậy sớm đó mà.”
“À, em cũng hiểu cảm giác đó.”
“Chị dậy từ bốn giờ sáng.”
“Sớm thật đấy.”
“Mà mấy đứa kia cứ lì lợm không chịu dậy, thế là chị phải chui vào chăn từng đứa một để đánh thức bằng cách giật mình, nhưng mà ai cũng lườm chị ghê lắm.”
“Đương nhiên là vậy rồi.”
“Tuy nhiên! Như vậy chưa đủ để hạ gục chị đâu!”
“Tên lửa ý chí của senpai lên đến đỉnh điểm rồi!”
Không cần thiết chút nào! Thật sự không cần thiết!
“Hiện giờ, chị chắc mấy đứa kia đang cố gắng lau sạch mấy hình chị vẽ bậy lên mặt tụi nó rồi đó.”
“Nghe phòng bên kia vui nhỉ!”
Chết tiệt.
Dù không thể sắp xếp cho nam nữ ở chung, nhưng cảm giác hụt hẫng này cũng chẳng đùa được đâu.
“Chị định đi dạo, cậu có muốn đi cùng không? Mà đúng hơn, là cậu phải đi đó.”
“……”
Dường như tôi không có quyền từ chối, nên đành lẳng lặng đi theo. Nhìn gương mặt hớn hở của cô ấy, cơn buồn ngủ của tôi cũng bay biến đi đâu mất. Là hội trưởng, cô ấy dồn hết tâm huyết cho chuyến tập huấn này hơn bất kỳ ai khác.
Kỳ tập huấn của Câu lạc bộ Com (ComClub) vốn không có hoạt động cụ thể nào, đã được quyết định khi kỳ nghỉ hè bước vào giai đoạn giữa. Vì đã thất bại lớn khi trốn học trong kỳ thi cuối kỳ, nên những ngày đầu hè của Câu lạc bộ Com đều dành để chạy theo các lớp phụ đạo.
Vào ngày cuối cùng của các lớp học đó, trên đường về nhà. Khi năm người chúng tôi – Orino-san, Kikyouin-san, Kurisu-chan, Kagurai-senpai và tôi – cùng ra khỏi cổng trường:
“N-này mấy đứa, có muốn đi biển hay gì đó không?”
Kikyouin-san bỗng nói một cách khá đột ngột.
“……”
Tất cả chúng tôi đều tròn mắt ngạc nhiên. Không ai trong chúng tôi từng mong đợi một lời mời như vậy từ cô ấy.
Cứ như đứa trẻ chưa bao giờ mời bạn bè đi chơi lại gom hết dũng khí để hòa nhập vào nhóm, một bầu không khí kỳ lạ bao trùm giữa chúng tôi. Trong phim, đây có thể là một cảnh xúc động, nhưng trong thực tế, không khí dường như cứng lại một chút…
“… Trời ạ. Vì thế nên tôi mới phản đối. Tôi biết thừa là sẽ ra nông nỗi này mà!”
Trong khi chúng tôi đang lúng túng không biết phản ứng thế nào, Kikyouin-san kêu lên một tiếng than thở, vò rối mái tóc mình.
“Đ-đúng đó! Đi biển nghe hay ghê! Em cũng vừa định rủ đi!”
“Đ-đúng vậy. Chị cũng vừa định nói đại loại thế!”
Trong khi Kagurai-senpai và tôi nhanh chóng hùa theo, Kikyouin-san lắc đầu: “Mấy người sai rồi…”
“Tên Tsuchimikado đó đã liên lạc với tôi hôm qua.”
Tsuchimikado mà cô ấy nhắc đến là Tsuchimikado Senzou-san. Con trai thứ ba của nhà Tsuchimikado, một gia tộc có vẻ nổi tiếng ở Kyoto, và cũng là gã lừa đảo đã lừa tôi một thời gian trước. Theo lời Kikyouin-san, Tsuchimikado-san đã thực hiện một nghi lễ trừ tà tại nhà nghỉ Hoa Hướng Dương ở một tỉnh khác. Anh ta nghe tin đồn có ma xuất hiện, vội vã đến hiện trường, và dành ba ngày ba đêm để tẩy trừ tà ma.
“V-và thế là, cái nhà nghỉ Hoa Hướng Dương đó nói sẽ cho anh ta ở miễn phí để cảm ơn, rồi anh ta lại đá cái món đó cho tôi.”
Đến đó, Kikyouin-san nhìn tôi.
“Chắc anh ta định dùng cái này để trả lãi cho món nợ với cậu đó.”
“À, ra là vậy.”
Dù sao thì hắn vẫn chưa trả ba mươi ngàn yên kia.
Tuy không phải là không có ý định trả, nhưng xét theo tính cách của hắn, thì cho đến khi mọi chuyện trở nên cực kỳ nghiêm trọng, tôi e là sẽ không đòi lại được đâu.
“Nhưng Kikyouin. Như vậy thật sự ổn chứ?” Kagurai-senpai hỏi.
“Để cả năm đứa chúng ta ở lại thì chi phí cũng kha khá đấy chứ?”
“Phần đó thì, à, nằm trong dự tính của họ rồi. Nói thẳng ra, mấy tin đồn ma quỷ đó đã làm giảm đáng kể lượng khách của họ, và gần như chẳng ai còn ra bãi biển gần đó chơi nữa. Thế nên nếu chúng ta ở lại mà không quan tâm đến mấy tin đồn đó, họ còn phải cảm ơn chúng ta ấy chứ.”
Tôi hiểu rồi.
Nếu khách hàng ngừng đến vì tin đồn xấu, thì những vị khách vui vẻ mà chẳng thèm để ý đến chúng sẽ làm giảm đáng kể độ tin cậy của tin đồn.
“Với mấy vụ trừ tà… thường thì sau khi trừ ma xong cũng rắc rối lắm…”
Đó là những lời lẽ sâu sắc từ một onmyouji tự xưng.
“Hừm. Hiểu rồi. Vậy thì không cần phải kiêng dè gì nữa. Đúng là đôi bên cùng có lợi.”
Kagurai-senpai gật đầu tự mãn. Bên cạnh cô, Kurisu-chan sợ ma run rẩy hỏi: “N-nhưng mà…”
“L-liệu có ổn không… Ở một nơi như vậy hơi đáng sợ…”
“Tôi nghĩ cậu có thể tin tưởng anh ta về khoản đó. Kỹ năng của gã đó là thật đấy. Và nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ lo liệu cho.”
Nghe những lời thẳng thắn nhưng đầy ấm áp của cô ấy, Kurisu-chan thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu đã vậy rồi… thì được thôi.”
Orino-san nói, đại diện cho cả nhóm.
“Được đi chơi cùng nhau nghe cũng vui mà. Em đồng ý.”
“Đúng rồi. Và bãi biển gần nhà nghỉ gần như là dành riêng cho chúng ta phải không? Hừm. Nếu nghĩ kỹ thì đây có khi là cơ hội vàng của chúng ta. Chúng ta có thể chơi mà không sợ làm phiền ai…”
“Đi biển với mọi người à. Nghe cứ như chuyến tập huấn của câu lạc bộ vậy.”
Khi tôi lơ đãng nói vậy, “Tập huấn!?” Kagurai-senpai cắn chặt lấy từ đó với tất cả sức lực.
“Tập huấn… trời ơi. Nghe thật là tuyệt vời. Trái tim chị đang run lên bần bật… Chị cũng đang nghĩ là muốn Câu lạc bộ Com của chúng ta làm gì đó. Hoạt động đầu tiên của chúng ta hôm trước đã thất bại thảm hại…”
Khi Kagurai-senpai vừa nói vừa thở dài, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thừa nhận, là lỗi của tôi khi ngủ say như chết dù chẳng làm gì đặc biệt! Nhưng không cần kéo dài nữa, các lớp phụ đạo đã kết thúc rồi.
“Được rồi! Vậy thì tôi chính thức công bố hoạt động chính thức thứ hai của Câu lạc bộ Com!”
Hội trưởng của chúng tôi tuyên bố với nụ cười rạng rỡ.
“Đó là một tập phim đồ bơi!”
……
Đúng là đồ otaku.
Sau bữa sáng, chúng tôi thẳng tiến ra biển.
Tôi thay đồ xong nhanh hơn mấy cô gái nhiều, nên trong chiếc quần bơi của mình, tôi một mình đi ra bờ biển ngay bên ngoài Nhà nghỉ Hoa Hướng Dương trước. Tôi muốn chuẩn bị dù và phao trước khi mọi người đến.
“… Thật sự không có ai hết.”
Tôi cắm chiếc dù vào cát lẩm bẩm.
Có vẻ chuyện tin đồn ma quỷ là thật, y như rằng cả bãi biển như được dành riêng cho chúng tôi vậy. Dù tôi có nhìn xung quanh cũng không thấy một bóng người bơi lội nào. Cùng lắm chỉ có một ông lão dắt chó đi dạo, và một chiếc xe hơi từ xa. Nghĩa là, ngay lúc này, tôi là vua độc nhất của bãi biển… thật là cô đơn.
Tôi nghĩ mình sẽ vui mừng khôn xiết khi có cả bãi biển cho riêng mình, nhưng có cả bãi biển lại cô đơn đến lạ.
Liệu có ai đến sớm không nhỉ? Tôi nghĩ vậy trong khi bơm hơi vào chiếc phao hình cá heo.
“Để mọi người chờ lâu rồi.”
“Xin lỗi đã để cậu chờ.”
Orino-san và Kurisu-chan xuất hiện.
“Biển quả là đẹp. Thời tiết cũng đẹp, đúng là không khí đi biển.”
Orino-san mặc một chiếc áo phông trắng bên ngoài đồ bơi.
“À, ra là khi bơm lên cá heo lại to thế này! Dễ thương quá!”
Kurisu-chan mặc một chiếc áo phông trắng bên ngoài đồ bơi.
Cả cô nữa ư, Brutus.
“… Mấy người này.”
Tôi nghe thấy một giọng nói trầm từ phía sau cặp đôi áo phông và nhìn thấy một bóng hình đang đung đưa. Một bóng hình trong bộ bikini trưởng thành.
“Sao mấy đứa lại mặc áo khoác bên ngoài đồ bơi!? Như vậy là trái luật, cởi ra ngay!”
Kagurai-senpai nắm lấy tay áo của Orino-san và Kurisu-chan. Cơ thể họ giật nảy mình, “Không, ừm,” một lời biện minh yếu ớt cất lên, nhưng vô nghĩa.
“Hự! Đến giờ lột đồ rồi! Hãy phơi bày thân hình tuyệt mỹ của các cậu dưới ánh nắng mặt trời!”
“KyaaAH!”
Kurisu-chan là nạn nhân đầu tiên. Lớp áo choàng trắng bị lột bỏ, bộ đồ bơi của cô bé lộ ra. Một bộ bikini bèo nhún, dễ thương đến khủng khiếp.
“A-auu…”
Với thân hình bị phơi bày đột ngột, Kurisu-chan xấu hổ cúi gằm mặt. Ánh mắt cô bé luân phiên nhìn tôi và bãi cát trắng.
“K-Kagoshima-senpai… ừm, trông thế nào… Em mới mua bộ đồ bơi này hôm nọ.”
“Ừ. Rất hợp với em.”
Tôi chân thành khen ngợi.
“Thật ạ?”
“Ừ. Rất dễ thương.”
“D-dễ thương…”
Cô bé vặn vặn ngón tay, rồi lại cúi gằm mặt. Có phải cô bé đang làm bộ e thẹn không? Tôi thực sự thấy phần này của cô bé rất dễ thương.
“Giờ đến lượt Orino! Kurisu đã cởi rồi, giờ là đến lượt cậu!”
“T-tớ biết rồi! Tớ tự cởi, vậy nên bỏ tớ ra!”
“Ha ha ha! Đồ phàm phu ngu ngốc!”
“Khôngg!”
Kagurai-senpai và Orino-san vẫn đang vật lộn. Dù cô ấy có thể lột đồ Kurisu-chan quá dễ dàng, Orino-san lại là một đối thủ khó nhằn.
Lý do là… ừ thì, đó là vấn đề về vóc dáng.
Dù sao thì thân hình của Kurisu-chan khá là thanh mảnh.
Để dùng thuật ngữ của Inazuma Eleven thì cô ấy chính là ‘Bức Tường’.
“Cởi ra đi Orino. Phù phù. Hãy cho Kagoshima thấy bộ đồ táo bạo đó đi!”
“N-nó có táo bạo đâu!”
“Này, Kagoshima. Cậu muốn nhìn Orino mặc bikini đúng không?”
“À, không…”
Bị đột nhiên nhắc đến, tôi đâm ra lo lắng.
“Ừm, thì… nói không muốn nhìn thì là nói dối… nhưng mà em chỉ nghĩ là áo phông bên ngoài đồ bơi cũng đâu tệ. Cái cách mà thỉnh thoảng nhìn thấy một thoáng phần dưới từ vạt áo, em nghĩ như vậy còn gợi cảm hơn là nhìn thấy toàn bộ. Và việc có thể thoải mái tưởng tượng ra trông toàn bộ sẽ như thế nào thì—ha!”
Đến khi tôi nhận ra, đã có mấy ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
Chết tiệt, tôi hoảng loạn và nói ra suy nghĩ thật lòng.
“K-không phải! Cái lúc nãy ấy… nếu phải ví von với một thứ gì đó, thì đúng không! Cũng giống như tượng Venus de Milo thiếu cánh tay lại khơi gợi trí tưởng tượng của con người, tạo nên một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, thì áo phông mặc ngoài đồ bơi lại có lẽ là đẹp nhất, ngược lại…”
“… Xin đừng xúc phạm nghệ thuật như vậy chứ.”
Đứa em gái của tôi đã hoàn toàn mất đi sự tôn trọng đối với đàn anh.
“K-Kurisu-chan… làm ơn, đừng nhìn em bằng ánh mắt mà em dành cho Kagurai-senpai…”
“Cậu vừa tiện tay buông ra một lời tàn nhẫn đấy à!?”
Tôi có cảm giác ai đó đã hét lên điều gì đó, nhưng tôi phớt lờ. Mọi chuyện đều có thời điểm và nơi chốn của nó. Có vẻ ví dụ về Venus de Milo quá khó hiểu, nên tôi phải nói đơn giản hơn.
“Tôi chỉ muốn nói là khỏa thân với tất cao cổ thì gợi cảm hơn là khỏa thân trần trụi!”
“……”
Ngay sau khi tôi dứt lời, Orino-san nhanh chóng và lặng lẽ cởi chiếc áo phông của mình, để lộ bộ bikini. Có lẽ cô ấy đã cảm thấy sự nguy hiểm đến trinh tiết của mình. Không hiểu sao khi một người phụ nữ vừa cởi đồ, tôi lại không cảm thấy vui lắm.
Đúng vậy.
Tôi đã lỡ lời vài lần, tôi sám hối.
Thật sự tôi rất yếu khi bối rối.
À mà, tôi có cảm giác là có thể nói điều đó về mọi thành viên của Câu lạc bộ Com.
Đây là một nhóm người kém cỏi trong việc ứng biến.
Đáng buồn thay, ba cô gái lao thẳng ra biển như thể muốn chạy trốn khỏi tôi. Bị bỏ lại phía sau, tôi lại chìm vào không khí cô độc ấy.
“Haizz, bọn trẻ con ấy mà. Chỉ là biển cả nhàm chán thôi mà cũng làm quá lên.”
Ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng nói chán nản. Có vẻ Kikyouin-san cũng đã đến.
“Có gì đâu mà lạ. Bảy mươi phần trăm bề mặt Trái đất là nước mà.”
Một câu nói phản kháng rất hợp với cô gái hay cãi lý này.
Không bận tâm, hay đúng hơn là đang làm bộ. Với vẻ trưởng thành lạ lùng, có vẻ Kikyouin-san sẽ không hề bận tâm đến chuyện đi biển đơn thuần.
“Này Kikyouin-san. Nói thì nói thế thôi chứ biển thì…”
Vừa quay đầu lại, bộ đồ bơi của Kikyouin-san đập vào mắt khiến tôi cứng họng.
Đồ bơi của cô nàng… in họa tiết da báo chói lóa.
Mà còn đội thêm cặp kính râm ngoại cỡ, trông cứ như mắt chuồn chuồn ấy chứ.
Không thể nào. Tuyệt đối không thể…
“… Kikyouin-san.”
“Gì vậy?”
“Không lẽ đây là lần đầu cô ra biển à?”
“Đúng vậy. Thì sao?”
“Không…”
Làm sao bây giờ? Cô nhóc này quyết tâm chơi tới bến luôn.
Đang phiêu hết mình trong lần đầu ra biển, mà lại hiểu nhầm về nó nữa chứ.
Đúng là cô nàng của những hiểu lầm mà.
“Nhắc mới nhớ… cô đến từ vùng phía Tây nhỉ?”
“Ừ? Kyoto.”
Thì ra là vậy. Quả nhiên người vùng Kansai vẫn thích đồ da báo (đây là định kiến của tôi). Tôi dám chắc Kikyouin-san lớn lên sẽ thành một bà cô đi dạo phố với bộ đồ da báo cho mà xem.
“Ừm… ừm. Tôi nghĩ nó hợp với cô đấy. Cặp kính râm cũng là một điểm nhấn hay ho…”
Tôi bắt đầu bằng việc khen ngợi cô nàng.
Nói thật, nếu tôi nhắm mắt cho qua chuyện bộ đồ bơi đó không phải gu của mình, thì thực ra nó cũng chẳng đến nỗi là không hợp với cô nàng. Cùng với mái tóc màu nhạt của cô, trông Kikyouin-san cứ như một nữ diễn viên Hollywood vậy.
“Hả? Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi chẳng hiểu có hợp hay không gì sất. Chỉ là đeo kính râm vì trời quá chói thôi. Tôi có cố tỏ ra thời trang hay gì đâu. Còn bộ đồ bơi thì chỉ là cái tôi tiện tay vớ đại thôi mà.”
Cô nàng nói một cách bồn chồn. Ánh mắt liếc nhanh sang con cá heo tôi đang thổi căng, và ba người kia đang chơi đùa ở đằng xa.
“À, mà ban đầu, biển chỉ là nước thôi đúng không? Nước mặn ấy mà. Có khác gì bồn tắm đâu chứ. Haizzz, tôi thật sự chẳng muốn ra biển tẹo nào. Cơ mà tại Tsuchimikado cứ nài nỉ nên tôi đành chịu.”
“……”
Đây là một cô nàng *tsundere* đích thực.
Cô nàng này đang diễn *tsundere* với cả biển hè nữa chứ.
Kikyouin-san đặt chiếc ghế bãi biển mang theo bên cạnh cái dù và nằm dài ra. Vẻ mặt và tư thế của cô nàng đều nói lên rằng, “Trời nắng chói chang ghê”.
Có vẻ cô nàng muốn làm gì đó thật sành điệu theo kiểu người nổi tiếng vậy.
Chơi đùa trên bãi biển là đủ để lấp đầy buổi sáng.
Sau khi về nhà trọ ăn trưa, chúng tôi quay lại và bắt đầu màn đập dưa hấu.
“Kagoshima-kun, đúng rồi, sang phải một chút.”
“Không, sang trái ấy, sang trái đi.”
“Kệ đi, lên đi, lên. Dùng hết sức đập vào đỉnh đầu ấy!”
Với đôi mắt bị bịt kín, nhiều giọng nói khác nhau bay về phía tôi. Gần đó, tôi có thể nghe thấy tiếng của Orino-san và Kagurai-senpai. Mặc dù cô nàng cứ khăng khăng: “Tôi sẽ không tham gia vào trò trẻ con như thế này đâu,” nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cổ vũ của Kikyouin-san từ đằng xa.
Giờ thì, tôi nên tin theo chỉ dẫn của ai đây?
Kikyouin-san thì miễn bàn. Còn Kagurai-senpai có khi chỉ đang nói lung tung để trêu tôi, nên xét về nhân phẩm, có lẽ nên tin Orino-san.
Tôi kết luận và làm theo lời chỉ dẫn của Orino-san.
Và…
“À, Kurisu. Em chậm quá. Có nhà vệ sinh nào gần đây không?”
“Không… Em tìm thấy nhà vệ sinh khá dễ dàng, nhưng…”
Vừa trở về sau khi hái hoa, tôi nghe thấy Kurisu-chan đang nói chuyện với Kikyouin-san.
“Ưm, em bị chậm vì tìm một thứ gì đó…”
“Em làm mất đồ à?”
“Vâng… nhưng em không tìm thấy… phải làm sao bây giờ, có lẽ ai đó đã lấy mất rồi…”
“Bình tĩnh lại xem nào. Em đang tìm cái gì?”
“Cây trượng của em.”
“Trượng. Một cây trượng, hả.”
“Em đã lấy nó ra khỏi viên đá lưu trữ sáng nay để bảo dưỡng. Sau đó, em để nó phơi nắng…”
“Nó cần phải phơi khô à?”
“Phơi, hay đúng hơn là tắm nắng, có lẽ. Cây trượng của em… Trượng Calima cần được nạp năng lượng định kỳ bằng ánh sáng mặt trời.”
“Ừm. Đông phương thuật cũng có vài đồ vật tương tự. Mặc dù của chúng tôi thường dùng ánh trăng nhiều hơn. Dù sao thì, một cây trượng, ha… trong bài Tarot, cây trượng tượng trưng cho lửa và sự đổi mới.”
“Cô biết nhiều ghê.”
“Tôi cũng có nghiên cứu phương Tây đến một mức độ nhất định.”
Trong khi nghe cuộc trò chuyện xen lẫn giữa ma thuật phương Tây và phép thuật phương Đông, tôi lờ đi và tập trung vào mệnh lệnh của Orino-san.
Dưa hấu chỉ còn một chút nữa thôi.
“Vậy là cây trượng biến mất rồi à?”
“… Vâng.”
“Nó trông như thế nào?”
“Ưm, nó bằng gỗ, cao ngang em… đầu trượng có hình cong vút rồi cụp xuống. Nhìn qua thì nó như một cái gậy bình thường, nhưng trên đỉnh có gắn một viên pha lê đỏ tươi.”
“Cao ngang em, một cái gậy bình thường, một viên pha lê…”
Chỉ một chút thôi. Chỉ một chút nữa thôi.
Kagurai-senpai đã ngừng trêu chọc, cô ấy đưa ra những chỉ dẫn chính xác—nghĩa là những chỉ dẫn giống với Orino-san, nên tôi có thể di chuyển nhanh chóng.
Tôi nắm chặt cây gậy trong tay… một cây gậy cầm rất vừa tay mà tôi nhặt được bên ngoài nhà trọ.
“K-Kurisu… không phải… kia sao?”
“Hả? Ơ…”
“Chính nó!” (giọng cả Orino-san và Kagurai-senpai)
Giọng của Orino-san và Kagurai-senpai trùng lặp. Quyết định ăn thua đủ, tôi hạ cây gậy gỗ xuống phía quả dưa hấu.
“ƯỐI ƯỐI Á Á Á!”
“Cây trượng của tôiiiii!”
Cú đập dồn hết sức nặng cơ thể tôi đã chạm trúng quả dưa hấu một cách ngoạn mục. Cảm giác truyền đến tay tôi không phải là đập vào cát. Tôi biết điều đó.
Cuối cùng, tôi nghĩ. Khoảnh khắc va chạm, tôi có cảm giác một sức mạnh không rõ tập trung vào cây gậy gỗ, nhưng chắc chắn đó chỉ là tưởng tượng của tôi.
Khoảnh khắc tiếp theo—
Có thứ gì đó phát nổ.
“Ư-ưoa!”
Chất lỏng văng tung tóe khắp người, khiến tôi ngã ngồi bệt xuống đất.
Tôi vội vàng kéo tấm bịt mắt xuống—thấy quả dưa hấu đã nổ tan tành.
Vỏ xanh vương vãi khắp nơi, phần ruột đỏ văng ra khắp bãi cát trắng.
C-cái gì thế?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Q-quả dưa hấu… hóa thành pháo hoa dởm…
“… T-tôi là một chuyên gia bom hạng ‘nhiệm vụ’ à…?”
Trong lúc tôi đang nói lung tung vì hoang mang, Kikyouin-san đi đến gần tôi. Nhìn dáng vẻ phủ đầy dưa hấu của tôi, cô nàng nói một cách lạnh nhạt.
“Ôi không, thảm họa rồi. Có vẻ quả dưa hấu đó là dưa hấu nổ.”
“D-dưa hấu nổ…? Cô nói tồn tại loại trái cây trông như vũ khí vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Chắc là hàng từ nước láng giềng đó mà.”
“Ừm… ừm.”
Nhắc mới nhớ, hình như tôi đã từng thấy trên tin tức. Chuyện về hoóc-môn tăng trưởng và sự giãn nở… có vẻ quả dưa hấu mà chúng tôi dùng để đập là dưa hấu nổ. Xui xẻo thật.
“Này, Kurisu, em ổn chứ?”
Xử lý xong chuyện của tôi, Kikyouin-san gọi Kurisu-chan.
Cô bé đang buồn bã ôm chặt cây gậy tôi đã dùng để đập dưa.
“Khụ… c-cây trượng của em… nó nồng nặc mùi dưa hấu……”
Và thế là, màn đập dưa hấu kết thúc trong thất bại.
Bữa tối, tất cả chúng tôi quây quần bên một nồi lẩu.
Trong phòng ăn trải chiếu *tatami* ở tầng một của nhà trọ, trên bếp ga mini đặt giữa bàn vuông, nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Hiện tại, chúng tôi là những khách trọ duy nhất của Nhà trọ Hướng Dương; việc sử dụng đại sảnh ăn uống rộng lớn dành cho các nhóm đông người hoặc tiệc tùng lớn mà chỉ có năm chúng tôi thì hơi cô đơn một chút, nhưng tôi quyết định không bận tâm.
Khi nồi lẩu đã sẵn sàng, có vẻ như công tắc "chỉ huy lẩu" của Orino-san đã được bật lên, khi cô nàng nói: “Kagurai-senpai, đừng có giành hết thịt chứ, ăn thêm rau đi!”
“Ừm…”
“Kurisu-chan, ăn thêm nấm không? Ngon lắm đó.”
“Khụ… ý em là, chúng đều mềm nhũn và dai dai ấy.”
“Kikyouin-san, đừng dùng đũa gắp thịt sống. Lại bị đau bụng bây giờ.”
“Khụ… cô lại nói đúng tim đen rồi.”
Nhờ sự điều khiển các món lẩu cho mọi người, chúng tôi đã có một bữa ăn ngon miệng.
Thuật ngữ "chỉ huy lẩu" thường mang ý nghĩa tiêu cực, nhưng thực ra, với lẩu, *yakiniku*, *okonomiyaki* và các món ăn mọi người cùng ăn khác, có một người hướng dẫn đúng cách thì mọi thứ lại dễ dàng hơn nhiều.
“Tiện thể, Kikyouin-san.”
Cô nàng nhét hết chỗ thịt đó vào cái thân hình mảnh khảnh của mình kiểu gì nhỉ… Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ vì sự hăng hái của Kagurai-senpai, cô nàng đột ngột lên tiếng.
“Chuyện này làm tôi khó chịu từ nãy giờ rồi…”
“Gì vậy?”
“Cô định đeo cặp kính râm đó đến bao giờ nữa?”
Ồ, cuối cùng thì cũng có người nhắc đến.
Thật ra, tôi cũng đã khó chịu từ nãy giờ rồi. “Chắc chắn sẽ có ai đó nói thôi,” tôi nghĩ vậy rồi mặc kệ, nhưng vì không ai nói gì nên tôi đã hoàn toàn lỡ mất thời điểm thích hợp.
Tôi chắc là chúng tôi đang hướng theo kiểu “cho qua đi”, nhưng quả nhiên là Kagurai-senpai, một “chuyên gia” không đọc được không khí một cách đường hoàng. Cô ấy sẽ chen vào một câu vặn lại bất cứ lúc nào.
“C-cô quan tâm làm gì chứ!? Tôi thích làm gì là quyền của tôi!”
“Hừm.”
Khi Kikyouin-san hoảng hốt, Kagurai-senpai nở một nụ cười ranh mãnh, “Aaaa!” cô ấy hét lên, chỉ tay ra xa.
Khoảnh khắc mọi sự chú ý đều hướng về phía đó—cô ấy ra tay.
Vòng ra phía sau thân người đầy sơ hở của Kikyouin-san, cô ấy luồn tay vào nách cô nàng, và giữ chặt cô nàng trong thế khóa nelson.
“Này! Cô đang làm gì vậy, Kagurai! Buông tôi ra! Thật sự là buông tôi ra!”
Kikyouin-san quằn quại và đá loạn xạ, nhưng bàn tay của cái ác không để cô nàng thoát ra.
“Kagoshima, mau lên!”
Mắt Kagurai-senpai lóe lên nhìn tôi.
“Rõ!”
Tôi lập tức đáp lại ánh mắt và hành động.
Có lẽ thật đáng buồn khi nỗ lực phối hợp đầu tiên của chúng tôi với tư cách là chủ tịch và phó chủ tịch Câu lạc bộ Sáng tạo lại tồi tệ đến vậy. Tôi có cảm giác Kikyouin-san sẽ nổi giận về sau, nhưng thôi cứ thuận nước đẩy thuyền vậy. Trong những cuộc vui say xỉn thế này (mặc dù không ai uống rượu), hầu hết mọi thứ đều được cho phép.
Tôi nhẹ nhàng giật lấy cặp kính râm của Kikyouin-san.
“……”
Vài giây im lặng bao trùm không gian.
“… P-phụt.”
Vài giây nữa trôi qua, tiếng khúc khích thoát ra từ Orino-san và Kurisu-chan, những người đã đứng ở vị trí khán giả kiểu: “Chúng tôi sẽ không ngăn các cậu, nhưng chúng tôi cũng không ủng hộ hành động của các cậu đâu.”
“Á ha ha ha! Quả nhiên! Cô đã bị biến thành panda ngược rồi!”
Vòng ra trước mặt Kikyouin-san đang bị giữ chặt, Kagurai-senpai cười lớn không kiềm chế.
“Gu… h.”
Kikyouin-san nghiến răng, che đi đôi mắt bị "panda ngược" của mình. Với làn da trắng mịn ban đầu của cô nàng, những quầng trắng quanh mắt thật sự rất nổi bật.
“Ha ha ha ha. Đó là vì cô đã cố làm bộ ngầu khi đeo một thứ như kính râm ấy mà. Á ha ha ha ha.”
“Ý tôi là… tôi không ngờ mình lại bắt nắng nhiều đến thế…”
Lần đầu tiên ra biển, có vẻ cô nàng không biết cơ địa mình dễ bị rám nắng. Và hôm nay, cô ấy đã học được trực tiếp sự đáng sợ của tia cực tím.
“K-Kagoshima-kun,” Orino-san kéo áo tôi.
“Tôi thấy tội cho cô ấy nếu cậu cứ cười nhiều như vậy. Đi ngăn Kagurai-senpai đi.”
“Orino-san… Ưm, nhưng cô biết không, theo tôi thấy, những chuyện như thế này thì tốt nhất là cứ cười cho qua.”
“Ồ…? T-thật sao?”
“Ừ. Nếu chúng ta cứ để ý đến cô ấy, thì Kikyouin-san ngược lại cũng sẽ để ý đến chúng ta. Cứ cười cho qua là tốt nhất, phải không?”
“… Quả nhiên, tôi cũng cảm thấy như vậy…”
“Đúng không? Vậy thì cứ cười hết cỡ, và biến nó thành một kỷ niệm đẹp đi.”
“Tôi hiểu rồi. Ừ, cậu nói đúng.”
Orino-san và tôi đồng thời chỉ vào Kikyouin-san, ““Á ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Thảm hại quá!”” chúng tôi phá lên cười.
Không, ý tôi là, buồn cười thật.
Bảo tôi đừng cười sao? Không đời nào, không đời nào.
Hơn nữa, cặp kính râm của cô nàng có hình dáng chuồn chuồn nên vệt trắng lan ra một bán kính khá lớn. Trông cực kỳ thú vị.
“……”
Khuôn mặt "panda ngược" đỏ bừng lên khi cô nàng lặng lẽ bắt đầu run rẩy.
À, chết rồi.
Chắc sắp đến lúc cô nàng bùng nổ rồi.
Tôi ngày nào cũng khiến cô nàng bùng nổ, nên tôi biết rõ. Ngay khi tôi nghĩ ít nhất mình có thể sơ tán đến một khu vực an toàn,
“L-làm gì có chuyện cô hơn gì tôi chứ!”
Cô nàng "panda ngược" chỉ vào Kagurai-senpai đang cười lớn và hét lên. Dù mặt đỏ bừng, một ngọn lửa độc địa vẫn bùng cháy trong mắt cô nàng.
“Tôi không phải là người mang theo một hộp bao cao su!”
“Bphhhh! H-ha. H-này, đợ-đợi, gì gì…”
Trước đòn phản công bất ngờ, Kagurai-senpai sặc sụa.
“Cô thậm chí còn phân phát chúng cho tất cả các cô gái!”
“G-khụ…”
“Thôi đi cái kiểu ‘Một người phụ nữ phải tự bảo vệ cơ thể của mình’! Cô làm tôi thấy ghê tởm thật sự! Cô cố tỏ ra đàn chị rồi tự vấp ngã đó, đồ biến thái!”
“Ý tôi là, các cô gái… biển mùa hè đầy rẫy nguy hiểm. Nếu có bất kỳ sai lầm nào với tình yêu mùa hè, sẽ không có đường quay lại đâu…”
“Không có đâu! Kiến thức của cô chỉ nghiêng về một hướng điên rồ thôi!”
“Trong mấy game tôi chơi, khi nhắc đến biển, hầu hết các trường hợp, n-nó sẽ đến mức đó! Ngay ngoài trời! Dưới bóng đá nữa!”
“Vậy thì cô đang chơi nhầm game rồi!”
“Khụ… d-dù sao thì, Kikyouin-san. Chuyện đó lẽ ra đã kết thúc từ hôm qua rồi… Tôi đã nói rồi mà, đúng không? ‘Tuyệt đối không được để Kagoshima biết’ tôi đã nói thế.”
“Hừm! Chẳng biết cô đang nói cái gì.”
Một màn công thủ thật bất ngờ.
Kikyouin-san thì hớn hở ra mặt, còn Kagurai-senpai thì rõ là đang hậm hực.
Có vẻ như phía tôi không để ý đến… tức là trong phòng các cô gái, đêm qua đã xảy ra một trận khẩu chiến thì phải. Mà, phải nói sao cho đúng đây nhỉ?
Con gái đúng là lắm chuyện.
“… Hừm. Cô nói vậy, Kikyouin, nhưng cô vẫn cầm lấy còn gì!”
“Cái gì! Kh-không phải! Cái đó… có ai đời lại trả lại thứ đó không chứ!”
“… Mà đâu chỉ có thế thôi nhé!”
Sau khi “đâm một nhát kiếm chí mạng” vào Kikyouin-san, Kagurai-senpai chầm chậm quay đầu về phía Orino-san và Kurisu-chan.
“Tóm lại thì, mỗi người trong số mấy đứa đều lấy cả!”
Bất ngờ bị kéo vào cuộc, Orino-san và Kurisu-chan nghẹn lời.
… Có vẻ như trong cái phòng bên kia, các cô nàng đã vui vẻ ra trò lắm.
Trong khi tôi đã say giấc nồng.
“K-k-Kagurai-senpai với Kikyouin-sanpai à. Xin hai người đừng lôi bọn em vào cuộc chiến của hai người mà…”
“K-Kuuurriiiiisssuuuu.”
Kikyouin-san, với quầng mắt đen đảo ngược như một chú gấu trúc, nheo cái phần trắng tinh quanh mắt để tạo thành một nụ cười đầy ác ý.
“Nhắc mới nhớ, tối hôm qua, cậu đã tập mấy bài thể dục lạ lùng trong phòng tắm đó nha. Tớ vô tình nhìn thấy đó. Chắc chắn đó là các bài tập tăng kích cỡ vòng một chứ gì!”
“S-s-sao tiền bối lại phanh phui chuyện đó ra!”
Bị lộ tẩy nỗ lực khắc phục sự tự ti về cơ thể mình, Kurisu-chan hét lên.
“Ư-ưm… Tiền bối Kikyouin thật quá đáng.”
“Hừm. Là lỗi của cậu vì đã làm những chuyện như vậy ở trại hè mà.”
“Thì, trong sách có nói, lười biếng một ngày mất ba ngày để phục hồi mà…”
“Không, vậy thì cuốn sách đó viết sai rồi.”
“Nh-nhưng! Em không muốn nghe điều đó từ một mình tiền bối đâu nhé!”
Chẳng lẽ Kurisu-chan đang phản công sao?
Trước diễn biến bất ngờ này, Kikyouin-san hơi sửng sốt.
“Tiền bối Orino và tiền bối Kagurai là chuyện khác, nhưng nếu phải nói, tiền bối Kikyouin, tiền bối thuộc dạng ‘ít ỏi’ đó! Tiền bối giống em mà! Chúng ta là đồng chí!”
“Hả!? Đừng có gộp tớ vào với cậu! Chúng ta không giống nhau chút nào hết!”
“Chúng ta cùng trên một… phổ mà.”
“Đừng có ‘phổ’ tớ!”
“Nếu mà ngực của em nửa vời như của tiền bối thì em thà bé tí luôn còn hơn!”
“N-nửa vời sao!?”
“Chắc em phải gọi tiền bối là Bà Tầm Thường thôi.”
“Guhah! Cái tên thật là sỉ nhục mà!”
“… Ưm? Hả… mà, ban đầu, cái việc cậu có thể nhận ra tớ đang tập bài tập tăng vòng một chỉ bằng một cái liếc mắt, chẳng phải có nghĩa là cậu cũng đã làm điều tương tự sao…”
“AaaaAAaaaah! Câm mồm! Trật tự, trật tự!”
Ôi Kikyouin-san đáng thương, người đã gây sự với đàn em và rồi bị phản công tơi tả.
“Kagoshima-kun…”
Orino-san khẽ gọi tên tôi và thì thầm vào tai tôi.
“E-em sẽ chuồn trong khi còn có thể, anh có thể cho em đi qua không… nếu cứ thế này thì,”
“Không thoát được đâu, Orinoo.”
Khi Orino-san cảm thấy nguy hiểm và định chạy trốn, những đường nét của cô đã bị một bóng đen đậm đặc nắm chặt.
“Tôi sẽ không để cậu là người duy nhất thoát khỏi mà không hề hấn gì đâu…”
Mang một luồng khí đen u ám, Kagurai-senpai đã hóa thành Nyarlathotep, chúa tể hỗn mang trườn bò trong thần thoại Cthulhu.
Đôi mắt cô ấy nói thế này:
Chúng ta sẽ cùng nhau chết.
“E-eépp.”
“Orinoo. Nhắc lại một chút, cậu đã vui vẻ nhận cái bao cao su tôi đưa, phải không?”
“Ư… nh-nhưng mọi người đều nhận cả mà… Em đâu phải là người kỳ lạ.”
“Ừ, về điều đó thì cậu nói đúng. Nhưng cậu là người duy nhất đã bí mật đến hỏi tôi về cách sử dụng sau đó!”
“—–! K-Kagurai-senpai, đó là bí mật…”
“’Mấy thứ này có mặt trước mặt sau đúng không? Làm sao mà biết được nhỉ.’”
“Eck.”
“’Ưm… k-khi mà đeo cái này vào… c-c-có nên dùng miệng để làm không?’”
“Erk.”
“’D-dù sao thì… ừm, lúc em nghịch, cái túi bị rách, nên nếu có thể, tiền bối có thể đưa em cái nữa được không?’ Cậu hứng thú đến mức nào vậy, đồ biến thái lén lút!”
“Ưrrrgh! A-ăn nói hùng hổ làm gì chứ, tiền bối Kagurai, tiền bối còn chẳng trả lời được một câu hỏi nào của em! Bình thường tiền bối chơi toàn mấy trò kỳ quặc, mà lại chẳng học được gì thiết thực cả!”
“N-nói lại lần nữa xem! Dám không!”
… Thì, đại loại là như thế đó.
Bốn cô gái cứ đâm chém nhau rồi lại bị đâm chém ngược lại, một màn công thủ hỗn loạn đã diễn ra.
Nói chung, mọi người ở đây đều là những đứa trẻ ngoan. Nên không ai trong số họ quen với việc tỏ thái độ khinh miệt. Chính vì thế mà mỗi khi họ cố gắng tấn công, họ lại tự đào mồ chôn mình.
Không thể đánh bại đối thủ từ một vùng an toàn, họ liên tục vung kiếm hai lưỡi.
Hơn nữa, mỗi cú đòn đều gây ra sát thương kinh khủng.
Đứng từ xa quan sát cuộc xung đột, tôi chỉ có thể nở một nụ cười khô khốc.
“……”
Nhưng—trái tim tôi chợt ấm áp hơn một chút.
Họ thật sự đang rất hòa thuận.
Những thứ bay ra nãy giờ không phải là lời nói xấu sau lưng, mà là những lời trêu chọc.
Có thể trao đổi những lời trêu chọc là bằng chứng cho thấy bạn hiểu rõ người kia, và bằng chứng cho thấy bạn tin tưởng họ. Đây là một cuộc tụ họp của những người cực kỳ bận rộn, nên chúng tôi hiếm khi làm gì cùng nhau… thế nhưng, cứ thế này, từng chút một, có vẻ như mối quan hệ của chúng tôi đang ngày càng sâu sắc hơn.
Họ thật sự trông rất vui vẻ. Cùng bạn bè ồn ào như những nữ sinh trung học bình thường mà người ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Với một tâm trạng thực sự thanh thản như vậy, tôi thảnh thơi đứng dậy khỏi chỗ của mình—
“Không dễ gì mà kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào đâu nhé!”
Tôi không thể đứng dậy nổi.
Ngay khoảnh khắc tôi định đứng lên, Kikyouin-san đã giật cái đệm dưới chân tôi, khiến tôi ngã nhào một cách “ngoạn mục”. Một thứ gì đó đã túm lấy chân tôi từ phía sau, kéo tôi vào trung tâm chiến trường trong tiếng kêu la.
… Con gái thật đáng sợ.
Sau khi dùng chung nhà tắm, mặc yukata và trở về phòng, sự mệt mỏi ập đến tôi như một chiếc xe tải.
“Ch-chân tôi, chết tiệt…”
Trải một chiếc futon ra, tôi đổ rầm xuống. Sự kiệt sức bắt đầu lan ra khắp cơ thể, đặc biệt kinh khủng ở đôi chân. Bắp chân và đùi tôi như đang gào thét.
Tôi đang phải trả giá cho việc lười vận động thường xuyên của mình, chắc chắn rồi.
Tôi đã cố gắng ra vẻ mạnh mẽ trước mặt mọi người, nhưng tôi đã đến giới hạn rồi.
“Mà, mấy người kia… bốn cô ấy, ai cũng có quá nhiều năng lượng.”
Không phải chúng tôi là thành viên của câu lạc bộ thể thao, nhưng ai nấy cũng đều quá sức tuyệt vời.
“Nè.”
Khi tôi đang nằm dài trên futon, một giọng nói vọng tới từ bên ngoài tấm bình phong trượt.
“Kagoshima. Tôi vào được không?”
Đó là Kagurai-senpai. Sau khi ngồi dậy, tôi nói “Mời vào” cho phép cô ấy bước vào.
Một lúc sau, tấm bình phong từ từ trượt mở.
“Có chuyện gì vậy? Không phải các cô gái đã đi tắm rồi sao?”
Nhà nghỉ Hoa Hướng Dương là một nơi nhỏ, không có phòng tắm riêng cho nam và nữ. Nó hoạt động theo hệ thống chuyển đổi giữa phòng tắm nam hoặc phòng tắm nữ theo thời gian.
Mặc dù vậy, đó lại là một bồn tắm lộ thiên nên tôi cũng không thực sự hiểu, nhưng bỏ qua chuyện đó; khi tôi đi ra, tôi chắc chắn đã đi ngang qua các cô gái.
“Tôi ra sớm rồi. Mấy người kia vẫn còn ở trong.”
Vừa tắm xong, Kagurai-senpai đang mặc một bộ yukata. Giống như của tôi, đó là bộ đồ đơn giản được cung cấp trong phòng, nhưng khi cô ấy mặc vào, bộ đồ lại trông lạ lùng đến mức sành điệu.
Nói một cách trang trọng thì là “mê hoặc”, còn nói một cách bình dân thì là “hơi gợi cảm”.
“Mặc dù vậy, việc tiền bối lại lịch sự hỏi trước khi vào phòng là không giống tiền bối chút nào. Trong khoảnh khắc, tôi còn không biết là ai nữa.”
Khi tôi buông vài lời châm chọc, “À, ưm…” cô ấy trả lời ấp úng.
“Tôi cũng có nhiều điều phải suy nghĩ…”
Cô ấy nói khẽ, mắt nhìn quanh.
“Tôi nghĩ sẽ có rắc rối… nếu tôi bắt gặp cậu… đang mân mê ổ cứng của mình.”
“Ai mà mân mê, đồ ngốc!”
Tôi cự lại đến mức phá vỡ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
Cái gì mà tiền bối này nói với khuôn mặt đỏ bừng vậy chứ!?
À, tôi hiểu rồi. Hóa ra đó là lý do tại sao lại có một khoảng thời gian giữa câu “Mời vào” của tôi và lúc cô ấy bước vào!
“Ý tôi là… hôm nay cậu đã nhìn ngắm cơ thể mặc đồ bơi của chúng tôi rất kỹ rồi đúng không? Hơn nữa, các cô gái đang đi tắm. Khi tất cả những điều đó đang diễn ra, nếu một người đàn ông ở một mình trong phòng, tôi nghĩ anh ta có thể trở nên hưng phấn, nên tôi đã tỏ ra một chút cân nhắc…”
“Tôi không cần cái sự cân nhắc đó!”
“Trong những trò chơi tôi chơi, khi người đàn ông tự xử một mình trong phòng, cô gái thường phát hiện ra anh ta… và từ đó, dần dần…”
“Đó là trò chơi mà, phải không!”
Trời ạ. Điều đáng lo ngại là thay vì giả vờ ngây thơ, cô ấy thực sự nghe có vẻ tương đối nghiêm túc. Kagurai-senpai không phải kiểu người kể chuyện bậy bạ để trêu chọc, mà phản ứng quá nhạy cảm của cô ấy với những chủ đề tục tĩu lại biến thành một câu chuyện bậy bạ.
Tôi không nghĩ cô ấy như thế này khi chúng tôi mới gặp nhau, nhưng… điều gì đã biến cô ấy thành một người dễ bị ảnh hưởng bởi những điều đó đến vậy?
Ừm…
Tôi chịu, không biết.
“Vậy rốt cuộc, tiền bối đến đây để làm gì?”
Trong bầu không khí gượng gạo đó, tôi nói một cách hơi mệt mỏi.
“À, đúng rồi, đúng rồi. Phải. Đúng vậy… t-tôi không đến đây để xem cậu chuyển phần mềm vào phần cứng đâu nhé!”
“Tôi biết mà!”
Trong khi tôi đang cố gắng bỏ qua chuyện đó rồi! Trong khi tôi nghĩ mình đã sử dụng hoàn hảo từ “Vậy” duy nhất, từ thích hợp nhất để chuyển chủ đề!
“Tôi nghĩ tôi sẽ thảo luận lại kế hoạch ngày mai với cậu.”
“Ngày mai…”
Trại hè của Câu lạc bộ Máy tính được lên kế hoạch ba đêm, bốn ngày. Ngày đầu tiên, hay đúng hơn là ngày thứ không, chỉ kết thúc bằng việc đến chỗ ở, và vào ngày cuối cùng, chúng tôi dự định rời đi ngay sau khi ăn sáng.
Vậy nên hôm nay và ngày mai là những ngày duy nhất chúng tôi có thể có bất kỳ hoạt động thực sự nào.
Hôm nay thực tế đã kết thúc rồi… vậy chỉ còn lại ngày mai.
Hôm nay—nghĩa là ngày đầu tiên chỉ có kế hoạch “chơi ở bãi biển”, nhưng hai ngày liên tiếp ở bãi biển sẽ khá khắc nghiệt. Nên chúng tôi cần hoàn thiện một kế hoạch khác.
“Được rồi, vậy thì chúng ta cùng xem lại. Coi như tôi là phó chủ tịch và cậu là chủ tịch, đi.”
“Coi như là sao hả?”
Bị Kagurai-senpai thúc giục một chút, tôi lấy bản đồ và sổ ghi nhớ ra từ sau lưng.
Kagurai-senpai và tôi đã cùng nhau bàn bạc kế hoạch cho ngày mai. Thời gian đi xe buýt và di chuyển đến các điểm tham quan gần đó, chúng tôi đã hoàn thành các đánh giá sơ bộ khác nhau rồi.
“Vâng. Cô không nghĩ chúng ta nên mua thêm vài hộp pháo hoa sao?”
“Tôi nghĩ là đủ rồi, nhưng nếu tiền bối vẫn muốn, tôi sẽ tìm thời gian lẻn đi mua vào ngày mai.”
Cứ thế, hai chúng tôi đã có một cuộc họp.
Lúc đầu, cuộc họp được tổ chức như một buổi kiểm tra cuối cùng, nhưng khi chúng tôi nói chuyện, những cải tiến và thay đổi bắt đầu xuất hiện. Không phải thế này, không phải thế kia, giữa cuộc trò chuyện của chúng tôi, Kagurai-senpai trở về phòng của mình và quay lại với chiếc máy tính xách tay cá nhân. Không giống cách làm thủ công của tôi, Kagurai-senpai lưu trữ tất cả ghi chú của mình bằng kỹ thuật số.
“Hả? Không phải đó là Gakuta-kun sao…”
Chiếc máy tính được nối với Gakuta-kun. Các loại dây cáp kéo dài từ nó xuyên vào lưng con thú nhồi bông.
“Cậu ta không gắn vào điện thoại của tiền bối, nên tôi tưởng tiền bối đã bỏ quên cậu ta rồi, nhưng cuối cùng tiền bối vẫn mang theo.”
Cô ấy thật sự không bao giờ có thể rời xa búp bê của mình, thật ấm lòng, tôi nghĩ thầm khi Kagurai-senpai đặt máy tính và Gakuta-kun lên bàn, “Không,” cô ấy lắc đầu.
“Gakuta đang ở nhà. Dữ liệu tính cách của cậu ta đã được trích xuất rồi, nên đây chỉ là một cái vỏ rỗng thôi.”
Cô ấy nói một điều mà tôi không thực sự hiểu.
Tôi tự hỏi liệu điều đó có nghĩa là lần này cô ấy không muốn làm trò nói tiếng bụng không.
“Nhờ một người nào đó mà cơ thể của Gakuta đã bị vỡ tan tành vào ngày hôm trước. Hiện giờ đang được sửa chữa.”
“Guh…”
Người nào đó chính là tôi, nên tôi ngậm miệng lại.
Tôi không hiểu tại sao một chiếc máy tính lại cần thiết để sửa một con thú nhồi bông, nhưng tôi chắc rằng điều đó liên quan đến thiết lập phức tạp mà Kagurai-senpai có trong đầu.
“Tôi muốn hoàn thành việc sửa chữa trước khi trại hè bắt đầu. Nhưng nhờ các hoạt động của Câu lạc bộ Máy tính, tôi không thể tìm được thời gian.”
“Các hoạt động của Câu lạc bộ Máy tính…? À-à, tôi hiểu rồi.”
Nhắc mới nhớ, chúng tôi là Câu lạc bộ Máy tính.
Tôi đã hoàn toàn quên mất. Khi chúng tôi tập hợp thành viên, cô ấy nói, “Tôi sẽ tự mình lo tất cả các nhiệm vụ của Câu lạc bộ Máy tính,” và đúng như lời cô ấy nói, có vẻ như cô ấy đã thực hiện chúng một cách đàng hoàng.
“Nhưng nói cụ thể hơn thì, các hoạt động của Câu lạc bộ Máy tính bao gồm những gì?”
“Gì ư? Tôi chỉ bình thường viết chương trình và gửi chúng đến các sự kiện và cuộc thi dành cho học sinh. Miễn là tôi đạt được kết quả tốt, nhà trường sẽ không phàn nàn gì cả.”
“Hừm.”
“Nhưng khi tôi tạo ra một trí tuệ nhân tạo và gửi đi vào ngày hôm trước, có một chút rắc rối.”
“… Tiền bối, tiền bối có thể lập trình AI sao?”
Tôi không giỏi lĩnh vực đó, nên tôi không thực sự biết, nhưng AI có phải là thứ mà một học sinh cấp ba đơn độc có thể tạo ra không?
“Tôi đã cố gắng đổi nó sang thứ khác trước khi rắc rối trở nên lớn hơn, nhưng… ‘AMLO’ đó là một cấu trúc thỏa mãn. Ngay cả khi không có con người ra lệnh, nó cũng sẽ tự ý đọc suy nghĩ của họ và tự động hành động, một robot trợ lý trong mơ… Hừm. Không dễ gì để cố tình hạ thấp trình độ của mình.”
“……”
Tôi cứ như nghe chuyện trên trời vậy. Kagurai-senpai thì "Thôi nào, bỏ qua, bỏ qua đi", cô ấy đổi chủ đề như không có gì, mắt dán vào màn hình máy tính vừa nói chuyện. Đôi lúc, thân thể của Gakuta-kun lại thỉnh thoảng lóe sáng. Ở góc màn hình hiện lên dòng thông báo: "Tỷ lệ sửa chữa 72%. Phát hiện hư hại ở khoang chứa dữ liệu bụng", nhưng tôi quyết định không bận tâm làm gì.
Cứ thế, chừng hai mươi phút trôi qua, đến khi cuộc bàn bạc cuối cùng cũng đâu vào đấy...
"... Vui thật đó."
Cô ấy khẽ khàng nói, như tự sự.
"Vui. Thật sự rất vui."
"Senpai đang nói gì vậy, tự nhiên à?"
"Gì vậy Kagoshima? Cậu không vui sao?"
"Không, dĩ nhiên em cũng rất vui mà."
Nhưng khi cô ấy nói thế đột ngột như vậy, tôi không biết phải đáp lại thế nào.
"Hôm nay thật sự rất vui. Cùng mọi người náo nhiệt ở bãi biển, cùng ăn lẩu, cùng cười những chuyện ngớ ngẩn, cùng tranh cãi những điều còn ngớ ngẩn hơn... Tất cả đều là lần đầu tiên của mình."
"Là vậy sao...?"
"Ừ."
Cô ấy gật đầu, rồi khẽ cười.
Nhưng vì lý do nào đó, nụ cười của cô ấy... trông quá đỗi cô đơn.
"Mình thật sự đã rất quý những thành viên này."
"..."
"Orino là oppai, Kurisu là loli, Kikyouin là tsundere, còn Kagoshima là một tên ngốc."
"Này!"
Một câu phản pháo phá vỡ hình tượng nữa.
Không, nhưng dù sao thì, câu đó cũng xứng đáng bị phản pháo.
Cô ấy suýt chút nữa đã làm tan biến bầu không khí sầu muộn ngay tại đó.
"... Sao vậy, Kagurai-senpai? Trại huấn luyện vẫn chưa kết thúc mà. Senpai nên để những lời tâm sự này vào đêm cuối chứ."
"Ha ha. Cậu nói đúng, mình sai rồi... Chỉ là, nghĩ đến việc cuối cùng rồi chúng ta cũng phải chia xa, tự nhiên mình cảm thấy khá cô đơn."
"Ể? C-chia xa là sao ạ?"
"Thì dĩ nhiên chúng ta sẽ chia xa. Mình là học sinh năm ba mà, cậu biết đó? Mình sẽ tốt nghiệp sớm hơn các cậu."
"À-à, ra là vậy..."
Tôi đã rất bất ngờ. Vì cô ấy đột nhiên nói đến 'chia xa', tôi đã không biết cô ấy đang nói về chuyện gì.
"Vẫn còn một thời gian dài nữa mới đến lúc tốt nghiệp mà..."
Tôi nói.
Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô ấy, trông nhỏ bé hơn bình thường mấy phần.
"Vả lại, nhìn xem. Tốt nghiệp không có nghĩa là chia ly vĩnh viễn đâu. Thời buổi này chúng ta có email và Twitter mà, muốn liên lạc lúc nào cũng được, nếu muốn gặp mặt thì cũng sẽ đâu vào đó thôi..."
Kagurai-senpai... không nói gì. Cô ấy nhắm mắt, môi mím chặt.
Sự im lặng bao trùm căn phòng khiến trái tim tôi trở nên hỗn loạn.
Buồn bã, đau khổ, và cả một chút bối rối nữa.
Sao vậy, Kagurai-senpai?
Sao senpai lại đột ngột thể hiện khía cạnh yếu đuối đó với em...?
"Đúng vậy!"
Trong khi tôi vẫn im lặng, Kagurai-senpai mạnh mẽ đứng dậy và vỗ tay.
"Quên những gì mình vừa nói đi. Là lỗi của mình. Hơi cảm tính một chút, đừng bận tâm nhé!"
"... Kagurai-senpai."
"Thôi nào, chắc mọi người cũng đã tắm xong rồi. Mình quay về phòng đây. Khi mấy đứa con gái sấy tóc xong, mình sẽ đến gọi cậu lần nữa. Chúng ta cùng đi ăn kem nhé."
Cô ấy cắt ngang bằng giọng nói tràn đầy năng lượng, quay lưng về phía tôi và bước đi. Với thái độ từ chối rõ ràng như vậy, tôi không thể tiếp tục truy hỏi.
Sau đó, chúng tôi dành thời gian ăn kem và chơi bài.
Trước khi đi ngủ, Kurisu-chan đã ôm chặt lấy tôi khóc lóc, "Ôi khôngggg! Mấy con bọ tê giác bu kín cây gậy của em! Kagoshima-senpai, làm ơn đuổi chúng đi! U-oa! Có bao nhiêu là con côn trùng em chưa từng thấy!" và chúng tôi đã có một chút cãi vã, nhưng, ừm, cũng không đáng kể.
Tôi trở về phòng, và khi chui vào chăn thì đã khoảng mười một giờ.
Vẫn còn ngày mai, tôi không thể thức mãi được.
Mấy đứa con gái sáng nay dậy sớm, nên tôi chắc chúng sẽ ngủ ngay mà không mất công nhiều.
"Thật là một ngày vui vẻ."
Tôi lẩm bẩm thành thật dưới chăn.
Từ tận đáy lòng, tôi rất vui vì đã đến. Tôi phải cảm ơn Tsuchimikado.
Dường như mọi người đều hài lòng, và hiện tại, trại huấn luyện là một thành công lớn.
Chỉ là...
"... Kagurai-senpai."
Cô ấy vẫn còn trong tâm trí tôi.
Tốt nghiệp.
Từ đó đọng lại trong một góc tâm trí tôi.
Đáng thương thay, cho đến ngày hôm nay, tôi hoàn toàn quên mất việc Kagurai-senpai sẽ tốt nghiệp trước chúng tôi... không, đúng hơn là không phải quên, mà là chưa bao giờ nghĩ đến.
Điều đó một phần vì cô ấy không thể hiện vẻ "tiền bối" lắm (dù nghĩ thế thật là thô lỗ), nhưng cũng có lẽ vì chính bản thân tôi chưa bao giờ muốn xem xét việc chúng tôi có thể chia xa vào một ngày nào đó.
Trên đời này không có gì là không thay đổi.
Vì vậy chúng ta sẽ thay đổi, và theo đó, vị trí cũng như mối quan hệ của chúng ta cũng sẽ thay đổi.
Thời gian trôi đi.
Chúng ta không thể mãi mãi là học sinh cấp ba.
Chúng ta sẽ phải... tốt nghiệp.
Thực tế không bao giờ là 'Sazae-san' hay 'Kochikame'.
Nó luôn là 'Lucky☆Star' và 'K-On!'.
Không thể mãi mãi lặp lại những ngày tháng cũ, chúng ta phải trưởng thành và lớn lên theo năm tháng.
Nhưng... mong muốn được giữ nguyên như thế này mãi mãi vẫn tồn tại sau tất cả.
Nỗi sợ thay đổi.
Nó chắc chắn nằm trong trái tim mỗi người.
"..."
Khi tôi mơ màng suy nghĩ những điều đó, ý thức dần chìm vào bóng tối. Ngày đầu tiên của trại huấn luyện đã kết thúc.